Ảm Dạ Ly Du
-
Chương 89
Đêm đã khuya, toàn Khanh phủ yên tĩnh không một tiếng động. Trong tiểu viện mà Thiển Ly Du độc cư, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, thỉnh thoảng vài trận gió lớn đột nhiên thổi qua, nhưng đó chỉ là ảnh vệ Lam Vũ ẩn nấp ở các nơi trao đổi tin tức với nhau mà thôi.
Trong phòng ngủ, thiếu niên tuyệt sắc đang nằm quay lưng về phía những lớp màn, một cánh tay khoát lên bên ngoài chăn gấm, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, gương mặt khuynh thế tuyệt diễm chôn trong ổ chăn, nhìn qua chỉ thấy được vầng trán trơn bóng khêu gợi và mái tóc mềm mại đen như mực. Mèo con cuộn mình nằm ở cuối giường, một chân gác lên chân thiếu niên, ngáy nhè nhẹ ngủ say tới mức không biết chút gì, trong bóng tối, bộ lông tơ màu xanh nhạt tỏa ra vầng sáng mờ ảo.
Nhưng, Thiển Ly Du lại ngủ không ngon, hai hàng lông mày xinh đẹp bất giác cau lại, tựa như đang trải qua một cơn ác mộng không hề tốt đẹp. Bỗng, con mèo con đang ngủ say đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mèo lóe ra ánh sáng xanh biếc nhìn thẳng về phía cửa phòng, bên trong tràn ngập sự hung hãn. Mèo con quay đầu liếc mắt nhìn chủ nhân đang ngủ yên, sau đó nó nhẹ nhàng nhảy tới mép giường, lông tơ trên toàn thân đều dựng thẳng, tạo thành một tư thế công kích. Nếu lúc này có người dám vén màn lên, nó sẽ không chút do dự bày ra móng vuốt và răng nanh sắc bén của mình, nhảy tới trước mặt người đó…
“Grừ!” Một tiếng gào rống có phần khí thế khiến người tới giật mình kinh sợ, hắn lập tức lùi về phía sau một bước, nhưng móng vuốt vốn đang giương ra của mèo con lại được thu lại trong nháy mắt, thân hình đang lao đến trước mặt đối phương của nó cũng chuyển hướng, rơi vào lòng người tới, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường đã thức dậy từ lúc nào.
“Dạ… ưm…” Thiển Ly Du còn chưa kịp biểu đạt sự bất ngờ của mình, chỉ kịp hô lên họ của người tới thì đôi môi đã bị chặn lại. Đầu lưỡi bá đạo luồn vào trong, ôm lấy lưỡi y dây dưa không ngớt, đôi mắt hắc diệu thạch chưa kịp lộ ra tức giận đã dần dần trầm luân. Sự giá lạnh tới tận xương của đêm đông bám trên áo khoác của người tới, quấy nhiễu chiếc giường vốn ấm áp như xuân, khiến thiếu niên chỉ mặc một bộ trung y khẽ run lên. Sự run rẩy rất nhỏ này không thể tránh khỏi cảm nhận của người tới, nụ hôn mãnh liệt cuối cùng cũng dừng lại, hai đôi môi từ từ rời xa nhau. Hơi thở của Thiển Ly Du còn hổn hển không ngớt, một tay bám lấy bả vai dày rộng của Dạ Quân Hi, một tay ôm ngực, lát sau y mới thở chậm lại. Nhưng người khởi xướng chỉ cần hít sâu vài hơi đã khôi phục được nhịp thở của mình, hắn cởi hài đi lên giường, đem Thiển Ly Du ôm chặt vào ***g ngực từ bao giờ.
“Đã quá nửa đêm, còn xuất cung làm gì?”
Ôm lấy con mèo con đang đứng ở mép giường hiếu kỳ nhìn bọn họ, đặt nó vào phía bên trong, nhẹ nhàng khẽ vuốt bộ lông tơ của nó, sau đó Thiển Ly Du mới giương mắt nhìn người tới, có chút nghi hoặc hỏi. Việc xử trí Chương thị đã tới giai đoạn cuối, lẽ ra người này nên ở trong cung chủ trì đại cục, để kịp thời ứng phó với “chiến dịch” cuối cùng có thể bùng bổ bất cứ lúc nào mới đúng.
Dạ Quân Hi nhìn đôi mắt long lanh tựa như những vì sao trong bóng tối của người trong lòng, liền cúi người, ấn một nụ hôn tràn ngập thương tiếc lên phía trên, rồi mới mở miệng cười khẽ nói: “Đã quen ôm Du Nhi chìm vào giấc ngủ, bây giờ một người nằm trên long sàng thực đúng là cô chẩm nan miên a…” Vừa nói hắn vừa cởi ra chiếc long bào đại biểu cho thân phận và quyền lực cao quý nhất, không chút thương tiếc ném ra ngoài trướng, ôm lấy bảo bối trong lòng cùng nhau nằm xuống ổ chăn ấm áp.
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, sự trầm mặc tựa như dòng nước tràn ra bao bọc lấy cả hai, qua hồi lâu không hề có người lên tiếng, tựa như hai người đều đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hai đôi mắt độc nhất vô nhị vẫn đang đối diện với nhau, chưa hề nhắm lại. Dạ Quân Hi không thích hợp, rất không thích hợp. Nằm trong ***g ngực tản ra khí tức Thanh Mộc đàn hương quen thuộc khiến kẻ khác an tâm, Thiển Ly Du vô thức nắm chặt một góc chăn gấm. Tuy rằng nam nhân này vẫn dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, chứa đầy trêu tức, nhưng y vẫn có thể nhận ra cảm xúc khác thường ẩn sâu trong đó. Đã quá nửa đêm, chạy ra khỏi cung, ngay cả y phục trên người cũng chưa đổi thành thường phục, vừa tới liền hôn mãnh liệt và bá đạo như vậy, tựa như đang vội vã muốn xác nhận chuyện gì, tràn ngập… Bất an… Bất an?! Trong đôi mắt hắc diệu thạch lóe lên một tia sáng: “Ngươi đang bất an?”
Một câu nghi vấn, nhưng giọng nói lại rất khẳng định, Thiển Ly Du hơi hơi nhíu mày, rốt cuộc mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng. Rời khỏi ***g ngực dày rộng ấm áp, y xoay người ngồi dậy nằm lên trên ngực Dạ Quân Hi, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hắc diệu thạch hiếm khi sắc bén như bây giờ đang nhìn thật sâu vào đôi mắt phượng thâm thúy bí hiểm, cố gắng tìm kiếm bí mật ẩn sâu trong đó.
Tâm tư nhạy cảm của ái nhân khiến Dạ Quân Hi khẽ thở dài một hơi dưới đáy lòng, đang muốn đem thiếu niên ôm lấy, nhưng Thiển Ly Du lại dùng tới một tia nội lực, y không hề nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không di động mảy may, y tiếp tục mở miệng hỏi: “Ngươi đang bất an, hơn nữa còn bởi vì ta?”
Trong đôi mắt phượng thâm thúy xẹt qua những cảm xúc phức tạp khó phân, xen lẫn giữa ái luyến, thương tiếc rồi lại có một tia âm trầm cùng với… Sự bất an khôn tả. Đây là sự sợ hãi lớn nhất mà Dạ Quân Hi cảm nhận được từ khi sinh ra trên thế gian. Trước kia, cho dù bị biếm ra khỏi cung, cho dù trải qua vô số ngày liên tiếp bị ám sát, hắn cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi lớn như vậy. Mà sự sợ hãi này tất cả là vì người trước mắt. Cuối cùng Dạ Quân Hi không hề giữ im lặng, hắn ngồi dậy, tiện tay ôm thiếu niên vào lòng, dùng chăn gấm bao chặt lấy hai người, rồi mới mở miệng nói: “Trẫm vừa đi thẩm vấn tế ti Lang Tê.”
“Tên Tích Nguyệt kia nói, ‘Trào Phương thức tỉnh, Thần phượng xuất thế và trẫm nhất định sẽ không chiếm được người nọ’.” Dạ Quân Hi đem chuyện xảy ra trong Ám Lao kể lại cho Thiển Ly Du nghe, khi nói tới câu cuối cùng, giọng nói trầm thấp đã ẩn chứa một chút sát ý mà chính hắn cũng chưa hề phát hiện ra. Hắn bắt đầu hối hận, vừa rồi không giết ba tên tế ti Lang Tê kia.
“Ngươi cho là, ‘người nọ” mà Tích Nguyệt nói đến chính là ta, cho nên mới cảm thấy bất an như vậy?” Thiển Ly Du nghe xong lời tự thuật của Dạ Quân Hi, không khỏi nhíu chặt mày, có phần không xác định mà hỏi lại. Trả lời y chính là cánh tay càng thêm xiết chặt của Dạ Quân Hi và những nụ hôn rơi xuống thái dương. Trái tim của Thiển Ly Du cũng liền trầm xuống đáy cốc, y ngẩng đầu hôn lên cằm Dạ Quân Hi tựa như đáp lại. Hai người tiếp tục chìm vào im lặng, nhưng trong lòng đều suy nghĩ về cùng một việc.
Hơn một trăm năm trước trong cuộc hỗn chiến trên đại lục, đế quốc Lang Tê chiếm được tất cả ưu thế, chính là bởi trong Tế ti viện có mười vị Tế ti thần lực vô hạn có thể biết được quá khứ và tương lai. Dựa vào năng lực của Tế ti, đại quân Lang Tê ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó. Về sau, chỉ vì Hoàng thất Lang Tê và Tế ti viện vẫn luôn đối địch, tranh quyền đoạt lợi, tiến hành nội chiến, thậm chí ngay cả Trào phượng quý giá cũng lưu lạc dân gian rồi bị Lam Vũ đoạt được, đế quốc Lang Tê mới rơi vào hoàn cảnh ở ẩn như bây giờ. Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du vốn không phải là người tin vào những chuyện thần linh kỳ quái, nhưng trải qua một loạt những chuyện lạ thường như việc Thiển Ly Du mang theo ký ức kiếp trước đầu thai chuyển thế cùng với việc Trào phượng biến đổi, bọn họ không thể không bắt đầu tin tưởng, trên đời này quả thật có một số việc mà con người không thể lý giải. Dù sao chăng nữa, Tế ti Lang Tê quả thực có được lực lượng thần bí. Mà thân là người chấp chưởng quyền lực tối cao của Tế ti viện, Đại tế ti Tích Nguyệt chắc chắn là người xuất sắc trong số đó. Câu nói cuối cùng của hắn, chẳng lẽ là chiêu phô trương thanh thế, đe dọa Dạ Quân Hi để bảo vệ cho chính mình sao? Sợ rằng không phải…
Trong lúc trầm mặc, Thiển Ly Du giật giật thân thể, đem khuôn mặt vùi vào cổ Dạ Quân Hi, rầu rĩ mở miệng nói: “Từ khi biết được ý đồ của Minh, ta vẫn luôn nghĩ, Lang Tê là đế quốc lớn như vậy, Tế ti viện nhiều người tài ba như vậy, muốn tìm một người có năng lực cao hơn ta, chỉ sợ là một chuyện dễ dàng, nhưng vì sao hắn lại muốn tới Diệu quốc cách xa ngàn dặm chọn ta là người lấy trộm Trào Phượng cho hắn?”
Dạ Quân Hi nghe thế không khỏi nheo lại mắt phượng, bởi vì việc mà người trong lòng nói, hắn cũng từng có suy nghĩ tương tự. Nhưng tại sao bây giờ lại nhắc tới việc này? Vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi im lặng đợi y tiếp tục mở miệng.
“Về sau, Trào Phượng biến đổi, mèo con nhận định ta là chủ tử, ta liền suy đoán, chẳng lẽ Minh và tế ti Lăng Tê đã biết ta có liên quan tới Trào Phượng cho nên ngay từ đầu mới chọn ta? Suy cho cùng, ngay cả Chung Ly cũng nói bởi vì ta ‘mệnh cách kỳ lạ’ cho nên mới nhận làm đồ đệ…” Thiển Ly Du nói, vươn tay vuốt vuốt bộ lông tơ trên lưng mèo con, khiến tiểu tử kia phát ra vài tiếng ngáy nhè nhẹ thoải mái.
“Mệnh cách kỳ lạ sao… Quả thực là rất kỳ lạ.” Dạ Quân Hi nghe vậy không khỏi gật gật đầu.
Mà lúc này, Thiển Ly Du ngồi thẳng dậy ngẩng đầu lên, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch bỗng nhiên xẹt qua ý cười, làm sáng bừng cả dung nhan khuynh thế: “Từ khi đi tới nơi đây, ta vẫn chỉ coi kiếp này là một khoảng thời gian kéo dài, không hề nghiêm túc. Một chút kỳ lạ, không bình thường kia, ta cũng không đặt ở trong mắt. Ngươi vi đế mười năm, cao cao tại thượng quan sát nhân thế, không phải vẫn tùy tâm sở dục sao, liệu đã từng phiền não bởi điều gì?”
Giọng nói của thiếu niên ôn nhu mà réo rắt, dễ nghe đến mức có thể kích thích lòng người, mỗi chữ mỗi câu đều in vào trong lòng Dạ Quân Hi, khiến đôi mắt phượng vốn tĩnh lặng dần dần sinh ra một tia sáng chói mắt: “Du Nhi…”
Thiển Ly Du nghe tiếng gọi khẽ của hắn, hơi hơi cong lên khóe môi. Trước kia, y còn có thể phiền não bởi những chuyện này, nhưng bây giờ, y đã hoàn toàn nghĩ thông suốt: “Vô luận tên Tích Nguyệt kia nói gì, cũng không cần quan tâm hắn có thần lực gì, nếu ngươi và ta đã lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải sợ lời ‘không chiếm được’ của hắn? Nếu thật sự có một ngày có thứ gì đó khiến hai ta xa nhau, với năng lực của đế quân Lam Vũ như ngươi, còn sợ không tìm được ta hay sao?” Thiển Ly Du vừa nói vừa bám lấy bả vai nam nhân, ấn lên đôi môi hắn tựa như thề nguyện: “Nếu ngươi thực sự không tìm được ta, vậy hãy chờ tới lúc ta tới tìm ngươi, được không, Hi?”
Trong phòng ngủ, thiếu niên tuyệt sắc đang nằm quay lưng về phía những lớp màn, một cánh tay khoát lên bên ngoài chăn gấm, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, gương mặt khuynh thế tuyệt diễm chôn trong ổ chăn, nhìn qua chỉ thấy được vầng trán trơn bóng khêu gợi và mái tóc mềm mại đen như mực. Mèo con cuộn mình nằm ở cuối giường, một chân gác lên chân thiếu niên, ngáy nhè nhẹ ngủ say tới mức không biết chút gì, trong bóng tối, bộ lông tơ màu xanh nhạt tỏa ra vầng sáng mờ ảo.
Nhưng, Thiển Ly Du lại ngủ không ngon, hai hàng lông mày xinh đẹp bất giác cau lại, tựa như đang trải qua một cơn ác mộng không hề tốt đẹp. Bỗng, con mèo con đang ngủ say đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mèo lóe ra ánh sáng xanh biếc nhìn thẳng về phía cửa phòng, bên trong tràn ngập sự hung hãn. Mèo con quay đầu liếc mắt nhìn chủ nhân đang ngủ yên, sau đó nó nhẹ nhàng nhảy tới mép giường, lông tơ trên toàn thân đều dựng thẳng, tạo thành một tư thế công kích. Nếu lúc này có người dám vén màn lên, nó sẽ không chút do dự bày ra móng vuốt và răng nanh sắc bén của mình, nhảy tới trước mặt người đó…
“Grừ!” Một tiếng gào rống có phần khí thế khiến người tới giật mình kinh sợ, hắn lập tức lùi về phía sau một bước, nhưng móng vuốt vốn đang giương ra của mèo con lại được thu lại trong nháy mắt, thân hình đang lao đến trước mặt đối phương của nó cũng chuyển hướng, rơi vào lòng người tới, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường đã thức dậy từ lúc nào.
“Dạ… ưm…” Thiển Ly Du còn chưa kịp biểu đạt sự bất ngờ của mình, chỉ kịp hô lên họ của người tới thì đôi môi đã bị chặn lại. Đầu lưỡi bá đạo luồn vào trong, ôm lấy lưỡi y dây dưa không ngớt, đôi mắt hắc diệu thạch chưa kịp lộ ra tức giận đã dần dần trầm luân. Sự giá lạnh tới tận xương của đêm đông bám trên áo khoác của người tới, quấy nhiễu chiếc giường vốn ấm áp như xuân, khiến thiếu niên chỉ mặc một bộ trung y khẽ run lên. Sự run rẩy rất nhỏ này không thể tránh khỏi cảm nhận của người tới, nụ hôn mãnh liệt cuối cùng cũng dừng lại, hai đôi môi từ từ rời xa nhau. Hơi thở của Thiển Ly Du còn hổn hển không ngớt, một tay bám lấy bả vai dày rộng của Dạ Quân Hi, một tay ôm ngực, lát sau y mới thở chậm lại. Nhưng người khởi xướng chỉ cần hít sâu vài hơi đã khôi phục được nhịp thở của mình, hắn cởi hài đi lên giường, đem Thiển Ly Du ôm chặt vào ***g ngực từ bao giờ.
“Đã quá nửa đêm, còn xuất cung làm gì?”
Ôm lấy con mèo con đang đứng ở mép giường hiếu kỳ nhìn bọn họ, đặt nó vào phía bên trong, nhẹ nhàng khẽ vuốt bộ lông tơ của nó, sau đó Thiển Ly Du mới giương mắt nhìn người tới, có chút nghi hoặc hỏi. Việc xử trí Chương thị đã tới giai đoạn cuối, lẽ ra người này nên ở trong cung chủ trì đại cục, để kịp thời ứng phó với “chiến dịch” cuối cùng có thể bùng bổ bất cứ lúc nào mới đúng.
Dạ Quân Hi nhìn đôi mắt long lanh tựa như những vì sao trong bóng tối của người trong lòng, liền cúi người, ấn một nụ hôn tràn ngập thương tiếc lên phía trên, rồi mới mở miệng cười khẽ nói: “Đã quen ôm Du Nhi chìm vào giấc ngủ, bây giờ một người nằm trên long sàng thực đúng là cô chẩm nan miên a…” Vừa nói hắn vừa cởi ra chiếc long bào đại biểu cho thân phận và quyền lực cao quý nhất, không chút thương tiếc ném ra ngoài trướng, ôm lấy bảo bối trong lòng cùng nhau nằm xuống ổ chăn ấm áp.
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, sự trầm mặc tựa như dòng nước tràn ra bao bọc lấy cả hai, qua hồi lâu không hề có người lên tiếng, tựa như hai người đều đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hai đôi mắt độc nhất vô nhị vẫn đang đối diện với nhau, chưa hề nhắm lại. Dạ Quân Hi không thích hợp, rất không thích hợp. Nằm trong ***g ngực tản ra khí tức Thanh Mộc đàn hương quen thuộc khiến kẻ khác an tâm, Thiển Ly Du vô thức nắm chặt một góc chăn gấm. Tuy rằng nam nhân này vẫn dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, chứa đầy trêu tức, nhưng y vẫn có thể nhận ra cảm xúc khác thường ẩn sâu trong đó. Đã quá nửa đêm, chạy ra khỏi cung, ngay cả y phục trên người cũng chưa đổi thành thường phục, vừa tới liền hôn mãnh liệt và bá đạo như vậy, tựa như đang vội vã muốn xác nhận chuyện gì, tràn ngập… Bất an… Bất an?! Trong đôi mắt hắc diệu thạch lóe lên một tia sáng: “Ngươi đang bất an?”
Một câu nghi vấn, nhưng giọng nói lại rất khẳng định, Thiển Ly Du hơi hơi nhíu mày, rốt cuộc mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng. Rời khỏi ***g ngực dày rộng ấm áp, y xoay người ngồi dậy nằm lên trên ngực Dạ Quân Hi, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hắc diệu thạch hiếm khi sắc bén như bây giờ đang nhìn thật sâu vào đôi mắt phượng thâm thúy bí hiểm, cố gắng tìm kiếm bí mật ẩn sâu trong đó.
Tâm tư nhạy cảm của ái nhân khiến Dạ Quân Hi khẽ thở dài một hơi dưới đáy lòng, đang muốn đem thiếu niên ôm lấy, nhưng Thiển Ly Du lại dùng tới một tia nội lực, y không hề nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không di động mảy may, y tiếp tục mở miệng hỏi: “Ngươi đang bất an, hơn nữa còn bởi vì ta?”
Trong đôi mắt phượng thâm thúy xẹt qua những cảm xúc phức tạp khó phân, xen lẫn giữa ái luyến, thương tiếc rồi lại có một tia âm trầm cùng với… Sự bất an khôn tả. Đây là sự sợ hãi lớn nhất mà Dạ Quân Hi cảm nhận được từ khi sinh ra trên thế gian. Trước kia, cho dù bị biếm ra khỏi cung, cho dù trải qua vô số ngày liên tiếp bị ám sát, hắn cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi lớn như vậy. Mà sự sợ hãi này tất cả là vì người trước mắt. Cuối cùng Dạ Quân Hi không hề giữ im lặng, hắn ngồi dậy, tiện tay ôm thiếu niên vào lòng, dùng chăn gấm bao chặt lấy hai người, rồi mới mở miệng nói: “Trẫm vừa đi thẩm vấn tế ti Lang Tê.”
“Tên Tích Nguyệt kia nói, ‘Trào Phương thức tỉnh, Thần phượng xuất thế và trẫm nhất định sẽ không chiếm được người nọ’.” Dạ Quân Hi đem chuyện xảy ra trong Ám Lao kể lại cho Thiển Ly Du nghe, khi nói tới câu cuối cùng, giọng nói trầm thấp đã ẩn chứa một chút sát ý mà chính hắn cũng chưa hề phát hiện ra. Hắn bắt đầu hối hận, vừa rồi không giết ba tên tế ti Lang Tê kia.
“Ngươi cho là, ‘người nọ” mà Tích Nguyệt nói đến chính là ta, cho nên mới cảm thấy bất an như vậy?” Thiển Ly Du nghe xong lời tự thuật của Dạ Quân Hi, không khỏi nhíu chặt mày, có phần không xác định mà hỏi lại. Trả lời y chính là cánh tay càng thêm xiết chặt của Dạ Quân Hi và những nụ hôn rơi xuống thái dương. Trái tim của Thiển Ly Du cũng liền trầm xuống đáy cốc, y ngẩng đầu hôn lên cằm Dạ Quân Hi tựa như đáp lại. Hai người tiếp tục chìm vào im lặng, nhưng trong lòng đều suy nghĩ về cùng một việc.
Hơn một trăm năm trước trong cuộc hỗn chiến trên đại lục, đế quốc Lang Tê chiếm được tất cả ưu thế, chính là bởi trong Tế ti viện có mười vị Tế ti thần lực vô hạn có thể biết được quá khứ và tương lai. Dựa vào năng lực của Tế ti, đại quân Lang Tê ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó. Về sau, chỉ vì Hoàng thất Lang Tê và Tế ti viện vẫn luôn đối địch, tranh quyền đoạt lợi, tiến hành nội chiến, thậm chí ngay cả Trào phượng quý giá cũng lưu lạc dân gian rồi bị Lam Vũ đoạt được, đế quốc Lang Tê mới rơi vào hoàn cảnh ở ẩn như bây giờ. Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du vốn không phải là người tin vào những chuyện thần linh kỳ quái, nhưng trải qua một loạt những chuyện lạ thường như việc Thiển Ly Du mang theo ký ức kiếp trước đầu thai chuyển thế cùng với việc Trào phượng biến đổi, bọn họ không thể không bắt đầu tin tưởng, trên đời này quả thật có một số việc mà con người không thể lý giải. Dù sao chăng nữa, Tế ti Lang Tê quả thực có được lực lượng thần bí. Mà thân là người chấp chưởng quyền lực tối cao của Tế ti viện, Đại tế ti Tích Nguyệt chắc chắn là người xuất sắc trong số đó. Câu nói cuối cùng của hắn, chẳng lẽ là chiêu phô trương thanh thế, đe dọa Dạ Quân Hi để bảo vệ cho chính mình sao? Sợ rằng không phải…
Trong lúc trầm mặc, Thiển Ly Du giật giật thân thể, đem khuôn mặt vùi vào cổ Dạ Quân Hi, rầu rĩ mở miệng nói: “Từ khi biết được ý đồ của Minh, ta vẫn luôn nghĩ, Lang Tê là đế quốc lớn như vậy, Tế ti viện nhiều người tài ba như vậy, muốn tìm một người có năng lực cao hơn ta, chỉ sợ là một chuyện dễ dàng, nhưng vì sao hắn lại muốn tới Diệu quốc cách xa ngàn dặm chọn ta là người lấy trộm Trào Phượng cho hắn?”
Dạ Quân Hi nghe thế không khỏi nheo lại mắt phượng, bởi vì việc mà người trong lòng nói, hắn cũng từng có suy nghĩ tương tự. Nhưng tại sao bây giờ lại nhắc tới việc này? Vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi im lặng đợi y tiếp tục mở miệng.
“Về sau, Trào Phượng biến đổi, mèo con nhận định ta là chủ tử, ta liền suy đoán, chẳng lẽ Minh và tế ti Lăng Tê đã biết ta có liên quan tới Trào Phượng cho nên ngay từ đầu mới chọn ta? Suy cho cùng, ngay cả Chung Ly cũng nói bởi vì ta ‘mệnh cách kỳ lạ’ cho nên mới nhận làm đồ đệ…” Thiển Ly Du nói, vươn tay vuốt vuốt bộ lông tơ trên lưng mèo con, khiến tiểu tử kia phát ra vài tiếng ngáy nhè nhẹ thoải mái.
“Mệnh cách kỳ lạ sao… Quả thực là rất kỳ lạ.” Dạ Quân Hi nghe vậy không khỏi gật gật đầu.
Mà lúc này, Thiển Ly Du ngồi thẳng dậy ngẩng đầu lên, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch bỗng nhiên xẹt qua ý cười, làm sáng bừng cả dung nhan khuynh thế: “Từ khi đi tới nơi đây, ta vẫn chỉ coi kiếp này là một khoảng thời gian kéo dài, không hề nghiêm túc. Một chút kỳ lạ, không bình thường kia, ta cũng không đặt ở trong mắt. Ngươi vi đế mười năm, cao cao tại thượng quan sát nhân thế, không phải vẫn tùy tâm sở dục sao, liệu đã từng phiền não bởi điều gì?”
Giọng nói của thiếu niên ôn nhu mà réo rắt, dễ nghe đến mức có thể kích thích lòng người, mỗi chữ mỗi câu đều in vào trong lòng Dạ Quân Hi, khiến đôi mắt phượng vốn tĩnh lặng dần dần sinh ra một tia sáng chói mắt: “Du Nhi…”
Thiển Ly Du nghe tiếng gọi khẽ của hắn, hơi hơi cong lên khóe môi. Trước kia, y còn có thể phiền não bởi những chuyện này, nhưng bây giờ, y đã hoàn toàn nghĩ thông suốt: “Vô luận tên Tích Nguyệt kia nói gì, cũng không cần quan tâm hắn có thần lực gì, nếu ngươi và ta đã lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải sợ lời ‘không chiếm được’ của hắn? Nếu thật sự có một ngày có thứ gì đó khiến hai ta xa nhau, với năng lực của đế quân Lam Vũ như ngươi, còn sợ không tìm được ta hay sao?” Thiển Ly Du vừa nói vừa bám lấy bả vai nam nhân, ấn lên đôi môi hắn tựa như thề nguyện: “Nếu ngươi thực sự không tìm được ta, vậy hãy chờ tới lúc ta tới tìm ngươi, được không, Hi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook