Ảm Dạ Ly Du
Chương 112

Buổi lâm triều ngày hôm sau, văn võ bá quan theo thường lệ đứng ở hai bên đại điện, đợi đế quân bệ hạ giá lâm.

Từ hôm qua tới nay, không có đại thần nào có tâm tư xử lý sự vụ mà chính mình quản lý, trong lòng mọi người trăm mối đan xen, trong đầu chỉ hiện lên những gì đã xảy ra tại đế lăng hôm qua.

Lẽ nào đúng như lão hòa thượng đến vô ảnh đi vô tung kia nói, vị quân chủ thánh minh nhất từ khi Lam Vũ khai quốc tới nay là “mãnh thú hạ phàm”, mà vị “Quốc sư đại nhân” chỉ có mã ngoài kia lại chính là “Thần điểu giáng thế” sao? Đối với đế quốc Lam Vũ, tất cả những chuyện này có ý nghĩa gì?

Sự khủng hoảng của chúng thần; đều bị thu vào trong mắt Dạ Tuấn Thần. Bất quá, đường đường là Thần thân vương, tất nhiên sẽ không lo lắng những việc vô vị như vậy.

Chuyện xảy ra mười lăm năm trước hắn đã tận mắt chứng kiến, nhưng hắn vẫn không coi Dạ Quân Hi là “mãnh thú” gì. Bởi ngoại trừ mẫu phi đó là thân nhân quý giá nhất của hắn, vô luận Dạ Quân Hi là gì, đều không thể dao động thân tình của hắn đối với đệ đệ.

Nếu mười lăm năm trước đã lựa chọn tin tưởng, mười năm trước lựa chọn giúp đỡ Dạ Quân Hi leo lên đế vị, vậy hôm nay sau bao năm như vậy, hắn sẽ càng không sinh ra nghi ngờ đối với Dạ Quân Hi.

Huống chi, nếu đúng như lời lão hòa thượng, Dạ Quân Hi chính là “mãnh thú hạ phàm”, vậy Thiển Ly Du chắc chắn chính là thần điểu giáng thế hóa giải sát khí mãnh thú. Đã vậy, còn có gì phải lo lắng?

Giờ Mão đã qua một nửa, nội thị ti lễ (tổ chức nghi lễ) mới xuất hiện ở trước đế tọa, quay về phía bách quan hô lớn:

“Đế quân bệ hạ giá lâm!”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Chúng thần hướng về chính giữa, quỳ xuống tung hô vạn tuế. Một góc của chiếc long bào huyền sắc thêu kim tuyến không nhanh không chậm xẹt qua trước mắt, chỉ là một góc áo, cũng khiến người ta sợ hãi.

Nhưng khiến chúng thần càng thêm bất an chính là, ở bên chiếc long bào, cùng sóng vai với đế quân bệ hạ còn có thân ảnh màu tím trong – sau ngày hôm qua, không ai còn nghi ngờ, người dám cả gan sóng vai cùng đế quân bệ hạ, không phải Quốc sư, còn ai vào đây?

Nhìn triều thần quỳ sấp, khóe môi Dạ Quân Hi dẫn theo tiếu ý, không chút che dấu, vô cùng thân thiết ôm lấy Thiển Ly Du đi tới đế tọa.

Khi hai người đi qua Dạ Tuấn Thần, Dạ Quân Hi dừng chân một lát, ghé mắt nhìn lại. Mà thân là huynh trưởng của đương kim đế quân, Dạ Tuấn Thần chỉ phải hành bán lễ, lúc này hắn cũng ngẩng đầu, hai huynh đệ bốn mắt nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.

Bên cạnh đế tọa trên đài cao, từ lúc Dạ Quân Hi ra hiệu, Lâm Hứa đã phất tay sai người chuẩn bị một chiếc ghế. Từ trăm năm sau khi Lam Vũ khai quốc tới nay, vẫn chưa từng có tiền lệ như vậy. Thân là thần tử, vốn không có tư cách leo lên đài cao; mà thân là hậu phi, vì câu “hậu cung không được can dự vào chuyện chính sự”; cho dù là Hoàng hậu cũng không thể chiếm giữ vị trí trong triều.

Cho nên, trên đại điện, khi bách quan nghe được tiếng “các khanh bình thân” rồi đứng dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy hình ảnh khiến tất cả mọi người đều tâm thần câu chấn – chỉ thấy thiếu niên mặc bộ hoa phục màu tím trong đang mỉm cười dịu dàng ngồi bên đế tọa, cùng đế quân của bọn họ, quan sát quần thần.

Nếu là người ngoài, nếu là lúc khác, nếu có người dám cả gan ngang nhiên ngồi trên đài cao, văn võ bá quan chắc chắn sẽ cùng nhau công kích, cho dù là bậc mẫu nghi thiên hạ đứng đầu hậu cung chỉ sợ cũng sẽ vì thế mà không ngồi ổn vị trí Hoàng hậu. Nhưng sau ngày hôm qua, chứng kiến dị tượng và biết được sự sủng ái của đế quân bệ hạ đối với thiếu niên, giờ này khác này, không ai dám nói một chữ “không”.

Mắt thấy phía dưới không ai mở miệng, Dạ Quân Hi hơi cong lên khóe môi, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia thâm ý: “Các khanh có bản tấu hay không?”

Phía dưới vẫn lặng im như trước. Các triều thần ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, cẩm thẻ ngà voi trong tay ngơ ngác đứng, vài người gan lớn mới dám ngẩng đầu liếc nhìn Thiển Ly Du, tiếp đó liền cúi đầu, cau mày lộ vẻ không tán thành, nhưng không biết nên góp lời phản bác thế nào với đế quân bệ hạ.

Đôi mắt xinh đẹp quét qua một vòng phía dưới, Thiển Ly Du ngồi ngay ngắn bên đế tọa nhưng không hề cảm thấy mất tự nhiên.

Không lâu trước kia, khi bọn họ biết tin Thụy Hoa rục rịch, hai nước Triều Hoàn tấn công Diệu quốc, Dạ Quân Hi liền lộ ra hùng tâm chiếm hữu toàn bộ đại lục. Khi đó, trong lòng Thiển Ly Du đã có chút chuẩn bị – một ngày kia, y sẽ đi ra khỏi Thương Kình cung hoa lệ và Ngự thư phòng nhỏ bé, xuất hiện trước toàn bộ văn võ bá quan bình dân bách tính của đế quốc Lam Vũ cùng nam nhân mà y yêu, ngạo nghễ đứng, quan sát thiên hạ.

Nếu bị “phong” làm Quốc sư, chí ít cũng nên làm chút chuyện mà Quốc sư nên làm. Từ xưa, người được phong Quốc sư, đều có thần lực, có thể quan sát tinh tượng, tính toán mệnh cách cho những thành viên mới sinh của Hoàng thất, cầu phúc cho tướng sĩ viễn chinh của đế quốc. Nhưng y chỉ là một thần côn gà mờ.

Tiêu Ly kiếp trước đầy bụng kinh luân, học phú ngũ xa, có được tài trị quốc, nhưng bị hủy bởi dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Mà Thiển Ly Du sống lại, tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi cái xác mị hoặc nhân tâm, nhưng đã chiếm được nam nhân có thể cùng y hiểu nhau yêu nhau, cũng có cơ hội thi triển tài hoa kinh thế của mình.

Thiển Ly Du quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi trên đế tọa, khóe môi hơi hơi cong lên.

“Có sự sớm tấu, vô sự bãi triều!” Một lát sau không thấy có người mở miệng, nội thị ti lễ dựa theo Dạ Quân Hi ra hiệu, giương giọng hô.

Đúng lúc này, Dạ Tuấn Thần bước lên trước một bước, cung kính khom người giương giọng nói: “Thần có bản tấu.”

“Thần thân vương… có bản tấu gì?” Nhíu mày, Dạ Quân Hi dường như có chút ngoài ý muốn hỏi.

Dạ Tuấn Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía hai người, dùng giọng nói mà toàn bộ người trong đại điện đều có thể nghe được: “Thần cả gan xin hỏi đế quân bệ hạ, Quốc sư đại nhân rốt cuộc có thân phận gì?”

Dạ Tuấn Thần vừa dứt lời, mọi người trong điện ồ lên – hắn hỏi ra chuyện mà mỗi người đều muốn hỏi nhưng không dám hỏi.

Dạ Quân Hi nghe vậy, nhìn huynh trưởng đang làm bộ phía dưới, trong đôi mắt sắc bén hiện lên ý cười, nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị, khiến kẻ khác sợ hãi. Trầm mặc một lát, lâu tới mức khiến mọi người cho rằng bệ hạ đang nín giận, Dạ Quân Hi mới chậm rãi mở miệng:

“Chư vị đều là người có mặt ngày hôm qua, cho dù không có mặt, chắc hẳn cũng đã nghe nói. Từ lúc xử trí Chương thị trẫm đã từng nói, Quốc sư chính là người có công hộ quốc, có lẽ chư vị ái khanh không hề đem lời nói của trẫm ghi tạc trong lòng.”

Dạ Quân Hi vừa nói, ánh mắt lãnh lẽo như mũi tên quét qua một vòng phía dưới. Phàm là người bị ánh mắt nhìn tới đều cúi đầu, không ngừng run rẩy.

“Dị tượng hôm qua, có lẽ chư vị đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng? Quốc sư chính là Thần điểu giáng thế, phò tá trẫm quản lý giang sơn xã tắc. Nếu còn có người không nhớ được, làm thần tiên tức giận vậy đừng trách trẫm chưa nhắc nhở các ngươi.”

Tiếng nói của Dạ Quân Hi không lớn, nhưng lại buốt giá thấu xương. Nghe tới “làm thần tiên tức giận”, một vài triều thần không khỏi âm thầm run lên, dị tượng hôm qua lập tức hiện lên trong đầu. Mà người từng được ánh lửa thấu trời kia vây quanh, lúc này đang ngồi bên đế tọa, thần sắc bình tĩnh quan sát mọi người.

Dạ Quân Hi nói xong, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, khóe môi băng lãnh khôi phục một tia ấm áp. Hắn chậm rãi đứng lên khỏi đế tọa, vươn tay về phía Thiển Ly Du – trong sự kinh ngạc của chúng thần, thiếu niên tuyệt sắc kia mỉm cười vươn tay, ngay sau đó liền bị bàn tay ấm áp nắm lấy.

Đem Thiển Ly Du kéo đến ôm vào lòng, Dạ Quân Hi lại giương giọng nói: “Nếu các khanh không tiếc đi quá giới hạn, muốn tìm hiểu gia sự của trẫm, trẫm cũng không ngại nói cho chư vị, Quốc sư là người thuộc về trẫm suốt kiếp này.”

Bị lời nói trực tiếp không chút dấu diếm của Dạ Quân Hi làm kinh sợ, trên đại điện lập tức im lặng như tờ – dần dần, tán thành, không tán thành, kính nể, khinh miệt, đủ loại ánh mắt đều rơi vào thân ảnh màu tím trong đứng bên Dạ Quân Hi.

Trong sự ầm ĩ vô thanh, Dạ Tuấn Thần rốt cuộc có động tác – chỉ thấy hắn khom người cung kính giống vừa rồi: “Nếu thế, thần liền cung chúc đế quân bệ hạ và Quốc sư đại nhân trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão.” Dạ Tuấn Thần nói xong liền đứng dậy, nhìn hai người đang ôm nhau trên đài, lộ ra một nụ cười trong sáng.

Khi Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du ly khai đại điện, Dạ Tuấn Thần liền bị quần thần vây quanh.

“Thân vương điện hạ thực sự không có dị nghị gì đối với đế quân bệ hạ và Quốc sư đại nhân sao?”

“Đúng vậy… Này… Nếu Quốc sư đại nhân là nữ tử, cũng liền thôi. Nhưng…”

“Đồi bại phong tục, hỗn loạn triều cương! Từ nay, Hoàng thất Lam Vũ sao có thể làm gương cho bách tính!”

“…”

Dạ Tuấn Thần đứng giữa quần thần, tiếu ý trên mặt dần dần chuyển sang lạnh lùng, chỉ chốc lát hắn liền mở miệng nói: “Đế quân bệ hạ đã mở miệng, chư vị còn có thượng sách gì?”

Chúng thần lập tức nghẹn lời, Dạ Tuấn Thần cười lạnh một tiếng rồi nói: “Giờ đây đế quốc Thụy Hoa đang rục rịch, biên quan Tây Bắc xao động không ngừng, tình thế thiên hạ hiện giờ, chắc hẳn chư vị cũng biết rõ trong lòng. Chỉ sợ tại lúc sinh thời của bản vương và chư vị, sự thái bình đã duy trì trăm năm của thiên hạ sẽ vỡ tan. Quốc sư đại nhân chính là thần điểu giáng thế, có thể hóa giải sát khí mãnh thú cho bệ hạ, phò tá bệ hạ bình định thiên hạ. Nếu là chuyện hậu cung, chư vị đại nhân còn muốn tranh luận với bản vương phải không?”

Dạ Tuấn Thần vừa nói ra lời này, chúng thần đều im miệng. Tuy trong lòng có khúc mắc, nhưng bọn họ phải thừa nhận, Thần thân vương không nói sai. Chuyện hậu cung, làm thần tử vốn không nên xen vào. Huống chi vị Quốc sư kia mang theo vầng sáng của Thần điểu giáng thế, càng không nằm trong phạm vi quản hạt của bọn họ…

Thấy chúng thần vây quanh đều hành lễ cáo lui, Dạ Tuấn Thần rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn đế tọa cao cao – chuyện giữa đệ đệ của mình và thiếu niên khuynh thế tuyệt sắc kia, hắn không có chỗ để xen miệng, có thể làm, cũng chỉ có lấy thân phận Thân vương áp chế quần thần.

Đứng một lát, Dạ Tuấn Thần phục hồi tinh thần, hắn thầm nghĩ: Bản vương làm nhiều chuyện cho biểu đệ của ngươi như vậy, ngươi dẫu sao cũng nên bày sắc mặt tốt để bản vương nhìn a, Thanh Hoằng…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương