Ám Chiến Tâm Huyền
-
Chương 10: Bước ngoặt
Editor: tonton
Tầm mắt tôi thờ thẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên khắp khu thương mại sang trọng nhộn nhịp hỗn loạn với những đèn hoa rực rỡ mới lên, ánh sáng lóng lánh từ các tủ kính quầy hàng, đèn màu sặc sỡ, đám đông với đủ loại, đủ kiểu trang điểm, quần áo lụa là.
Thành thị xa hoa lãng phí, cuộc sống về đêm ngợp trong vàng son, chính là lúc bắt đầu thời gian tiêu khiển nghỉ ngơi của những kẻ bá chủ khắp bốn phương.
Nhưng không liên quan gì đến tôi.
Cửa kính xe trong suốt phản chiếu hình ảnh đôi mắt thanh mi tuấn mục đạm mạc, thờ ơ, tất cả đều rơi vào trong ánh mắt người bên cạnh đang nhìn chăm chú
Chặt chẽ vây hãm tôi trong ngực mình, Giang Giang Triết Tín vẫn luôn nhìn tôi, mặc dù đưa lưng về phía hắn, nhưng không tránh khỏi đôi con ngươi thâm thúy phản chiếu lại từ cửa kính xe.
Tôi biết hắn rất phẫn nộ, hoặc phải nói là tức nghẹn cổ, phỏng chừng trước nay chưa từng có người dám khiến cho hắn ăn ba ba* như thế.
*吃鳖 = ăn ba ba, là cách nói đồng âm do từ 鳖(con ba ba) và từ 憋(nghẹn) đều phát âm là “biē” giống nhau, 吃憋 là khi bị thua thiệt tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì khác hơn, vì vậy khi gặp phải tình trạng như vậy có người dùng từ "ăn ba ba" để nói.
Rõ ràng là một món đồ chơi, nói khó nghe một chút, chẳng qua là một kẻ nô lệ, lại ở trước mặt chủ nhân bày ra sắc mặt khó chịu, thật sự là chán sống.
Tôi cũng nghĩ như vậy. Cho nên, tôi cảm thấy hắn nên diệt tôi, hoặc một đao giết chết, hoặc là vạn tiễn xuyên tâm. Căn cứ vào hiểu biết của tôi đối với chỉ số tàn bạo của hắn, có lẽ còn có suy xét đến kiểu xử tử thứ ba là hành hình lăng trì*.
*lăng trì - hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu
Kể từ buổi tối nhỏ sáp nến kia, suýt chút nữa tôi đã chết đi dưới đòn roi của hắn, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, chính là hy vọng hắn sớm quyết định, cho tôi kết thúc, giải thoát tôi khỏi tình trạng nước sâu lửa bỏng.
Tôi nằm trên giường mười ngày, trừ bỏ ba ngày đầu hôn mê bất tỉnh, một tuần kế tiếp tôi đều ngày ngày chờ kết quả. Cho tới hôm nay lại trôi qua mười ngày, hắn thế nhưng vẫn còn chưa suy nghĩ xong sao? Chẳng những chưa nghĩ ra, còn đưa tôi ra ngoài dùng cơm, từ lúc nào hắn biến thành độ lượng, khoan dung giống thế này? Khiến người ta khó hiểu.
Xe dừng lại, nhà hàng Đỉnh Thọ Pha rộng lớn, là một bộ phận sản nghiệp tư nhân của Giang gia.
Có lẽ đã được Giang Triết Tín căn dặn trước, từ khi chúng tôi dừng xe ở bãi đỗ xe tầng hầm rồi vào thang máy, đi thẳng đến gian phòng tư nhân cao nhất, hết thảy đều không hề gặp qua một người ngoài nào.
Giang Triết Tín vẫn ôm tôi, hắn không ôm cũng không được, không có hắn hiện giờ tôi đi vài bước chân cũng không nổi, nguyên nhân vết thương cũ chưa lành, bệnh nặng vừa mới khỏi, nửa tháng gần đây không có ăn uống tử tế. Đừng nói là đi đường, ngay cả để tôi tự mình đứng mười phút, đoán chừng tôi cũng không đứng vững được. Tuy không có số mạng tiểu thư nhà giàu, nhưng cơ thể vẫn là cơ thể tiểu thư yếu ớt, hai mươi năm qua chưa bao giờ phải chịu ủy khuất thế này, để cho hắn hung hãn tàn bạo thiếu chút nữa bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ như thế, nào có chuyện dễ dàng bảo hồi phục khỏe lại thì liền khỏe ngay.
Chỉ có chỗ ngồi trong căn phòng riêng sang trọng, người phục vụ vinh dự cũng là bốn người, hiển nhiên thường ngày là một người phục vụ một khách. Hôm nay chỉ có Giang Triết Tín và tôi hai người cùng dùng cơm, bọn họ vẫn để toàn bộ bốn người lại, quả nhiên là “kim diện” của Thái tử gia còn to lớn hơn cả trời.
Mặc dù những người này đều thuộc loại bát diện linh lung*, đã quen nhìn thấy đủ mọi trường hợp, bất chợt trông thấy đường đường thái tử gia tự tay ôm một cô gái đi vào, còn cùng ngồi chung một cái ghế, thì cũng nhất thời đều không che giấu được vẻ mặt sửng sốt.
*Bát diện linh lung – 八面玲珑 – (nguyên để chỉ có nhiều cửa sổ, tám phương tứ hướng đều sáng sủa) Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.
Tôi ngồi trên đùi Giang Triết Tín, bị hắn cường thế ép buộc, không thể không rúc vào lồng ngực hắn. Tuy rằng hắn chính là thích biểu diễn sự sủng ái dành cho tôi trước mặt mọi người, nhưng không thể không nói, điệu bộ lần này có phần diễn hơi quá, đối với một người của công chúng như hắn mà nói, không khỏi có vẻ lỗ mãng. Chỉ cần một trong bốn người này có một người truyền tin ra ngoài, trang nhất báo ngày mai chắc sẽ vô cùng thú vị, vô cùng phong phú.
Bất quá tôi không phải phải giúp hắn nghĩ nhiều làm gì, hắn bị mất mặt hay không đâu có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không hy vọng xa vời khiến hắn hạ mình ban thưởng thể diện cho tôi, tôi thật càng mong mỏi hắn cứ quẳng tôi sang một bên không nghe, không hỏi gì đến thì mới tốt.
Vi cá thiên cửu hảo hạng*, canh thịt cua vàng hấp tổ yến**.v.v.., đủ màu, đủ kiểu các loại thức ăn nổi tiếng đại bổ đặc biệt bồi dưỡng cơ thể luân phiên được đặt lên bàn, trước mắt bao người, Giang đại tổng tài múc từng muỗng, từng muỗng canh canh nước nước, đích thân - sau khi thử qua độ nóng - đút vào miệng tôi.
Mà tôi trước sau sắc mặt vẫn bình thản như nước, không hề lộ chút sự cảm kích nào.
Trải qua mấy hồi tới lui, tầm mắt người phục vụ nhìn tôi đã không còn có vẻ cung kính như ban đầu nữa, ngẫu nhiên còn có lợi dụng những lúc dọn bàn ăn mà bí ẩn ném cho tôi ánh mắt khinh.
Tôi biết bọn họ là vì chủ tử của mình mà cảm thấy giận dữ bất bình. Chắc chắn cảm thấy cái người phụ nữ này thật là không biết tốt xấu như thế.
Ngược lại Giang tổng tài trước sau như một, chẳng những không bực bội, mà lúc tôi nuốt xuống bát canh cuối cùng xong, còn điềm đạm săn sóc hỏi tôi: “Đầu lưỡi còn đau hay không?”
Tôi lạnh nhạt lắc đầu. Kỳ thật vẫn có chút đau, dù gì suýt chút nữa đầu lưỡi đã bị đứt rời, phải may năm mũi mới giữ lại được.
Giang Triết Tín cắn lên tai tôi, dùng âm thanh chỉ mình tôi nghe được nói: “Cô không nghĩ tới kết cục sau khi tự sát à? Cô cho là loại phương pháp này thật sự sẽ chết người sao? Lần sau còn dám làm như vậy, tôi liền biến lệnh tôn nghiền xương thành tro.”
Tự sát? Hắn vậy mà cho rằng tôi muốn tự sát? Nếu chẳng phải hiện tại tôi phải ngụy trang thành bộ dạng không còn hứng thú trên đời, tôi nhất định sẽ cười nhạo hắn. Tôi cũng không tin cắn đứt đầu lưỡi thật sự có thể chết đi. Đó chằng qua là tôi đang quá đau đớn, cắn môi không còn hiệu quả nữa, vô tình ngộ thương bản thân mà thôi.
Tôi bỗng nhiên nhớ rõ ràng hình ảnh Giang Triết Tín lúc nhìn thấy máu tươi tràn ra từ khóe miệng của tôi khi đó, trong lòng tự nhiên cháy lên một tia hy vọng.
Tôi quyết định lại đánh cược một phen.
Bị nhồi đầy một bụng no, hắn ôm tôi trở về nhà.
Tôi vẫn như trước không nói gì, tùy hắn muốn làm thế nào đều được, bây giờ sẽ thi xem ai nhẫn nại, trầm tĩnh lâu hơn ai.
Theo thường lệ là xé rách quần áo tôi, sao đó trùm chăn lên người tôi.
Hắn vào phòng tắm, tôi nhắm mắt lại chờ đợi.
Tiếng nước ngừng hẳn, hắn đi ra nằm xuống bên cạnh tôi, nghiêng người ôm lấy tôi.
Mấy ngày nay đều là như vậy, hắn khó có dịp kiềm chế bớt sự nóng nảy, mà tôi cũng bày sắc mặt khó chịu đã đủ rồi.
Tôi không biết hắn suy nghĩ cái gì, tôi chỉ tinh tường bản thân đang làm cái gì, tôi thật sự định chọc giận hắn, tùy hắn ra tay mà kết thúc hết thảy mọi chuyện.
Nhưng bây giờ tôi không muốn như vậy, chậm rãi mở to mắt, quả nhiên trực tiếp đối diện với hắn.
Hắn hoàn toàn không ngờ tôi sẽ đột nhiên nhìn hắn, tôi rõ ràng nhìn ra trong mắt hắn chợt lóe lên cảm xúc.
”Tôi muốn gặp cha tôi.” Tôi nhẹ nhàng mở miệng, nước mắt tuôn chảy tràn mi.
Đây là câu đầu tiên tôi mở miệng nói ra trong vòng hai mươi ngày trở lại đây.
Hắn nheo mắt, sắc mặt âm trầm: “Cô đã quên mất lời tôi vừa nói lúc nãy rồi sao?”
Quả nhiên hắn đã bị lừa, hắn cho rằng tôi muốn đi gặp Hứa Bảo Sơn để chào vĩnh biệt à?
Mục đích đạt tới, tôi một lần nữa nhắm mắt lại, không hề hé răng.
Một lát sau, hắn nói: “Nuôi dưỡng con gái quả nhiên vô dụng. Nếu là là con trai, nhất định sẽ quan tâm an nguy sau này của công ty Hứa thị. Hứa Bảo Sơn không người kế nghiệp rồi.”
Trẻ nhỏ dễ dạy, nhanh như vậy liền lên lớp dạy dỗ rồi? Nhưng mà hắn lấy chuyện kinh doanh Hứa thị ra nói cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Công ty đó chẳng phải đã sớm là vật nằm trong tay hắn hay sao?
Mắt tôi vẫn không mở ra, nghẹn ngào nói: “Hứa thị chẳng phải đã ở trong tay anh rồi sao? Chẳng lẽ anh sẽ trả lại cho chúng tôi?”
”Vậy cũng không nhất định,“ Hắn chạm lên mặt tôi, “Chỉ một Hứa thị, tôi căn bản không để vào mắt. Đừng quên, tôi là không đành lòng nhìn thấy cha con hai người phải ra tòa mới có lòng tốt chìa tay cứu giúp, tôi há có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, suy sụp mà mở to miệng hưởng lợi?”
Thật đúng là coi tôi như con nít ba tuổi ư? Anh đây chẳng những sau khi xảy ra chuyện lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn, mà còn rõ ràng đã ra tay thiết kế hãm hại trước đó nữa. Bất quá anh chính là vừa muốn lập bàn thờ, vừa muốn làm "cái đó" mà thôi. Tôi sẽ không tại anh mà nói lời thô tục. Tốt, nếu anh quả thật không định lợi dụng lúc người khác khó khăn mà hưởng lợi thì lập tức đem Hứa thị trả lại cho Hứa Bảo Sơn ngay đi.
Tôi mở to mắt tựa như rất kinh ngạc, tràn ngập mong đợi nói: “Vậy anh đem Hứa thị trả lại cho cha tôi được không? Hứa thị có một ngày sẽ quay vòng được đủ vốn, còn có thể trả tiền lại cho anh.”
Giang Triết Tín hiện lên một tia cười lạnh: “Cha cô đã lớn tuổi hồ đồ, nếu muốn quản lý Hứa thị, thì phải xem cô có bản lĩnh hay không thôi.”
Tôi? Tôi cảm giác được mùi vị nguy hiểm, hắn lại đang nhắm vào mục tiêu gì nữa?
”Tôi....... Tôi không biết làm như thế nào?”
”Tôi sẽ sắp xếp. Nhưng mà,“ Hắn bình tĩnh nhìn tôi: “Nhớ kỹ bổn phận của cô, khế ước của chúng ta sẽ không mất hiệu lực. Lần này tôi tha thứ cho sự khiêu khích của cô. Lần sau, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, muốn chết cũng không được.” Từng chữ, từng chữ như đinh đóng cột, tôi không chút nghi ngờ, hắn quả thực nói được sẽ làm cho bằng được.
Tôi lại không nắm chắc được lần đặt cược này nhất định sẽ thắng, tôi thật tình không hiểu rõ được tên bạo quân sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với lật sách này.
Mười ngày. Hắn lại cho tôi mười ngày thời gian điều dưỡng.
Sau đó, tự mình mang tôi đến công ty. Cũng không phải là công ty khoa học kỹ thuật Hứa thị, mà chính là căn cứ địa của hắn, tòa cao ốc Giang thị.
”Trước hết cô cứ làm trợ lý riêng cho tôi, để xem cô có ngộ tính trong việc kinh doanh hay không.” Giang Triết Tín giải thích như thế.
Tôi đi theo sau Giang Triết Tín, bước vào cửa lớn đại sảnh tầng một. Không hổ là người thừa kế gia tộc, hắn hiện tại nghiêm chỉnh thực hiện được chuyện công tư phân minh, cũng không lấy mấy chuyện mờ ám tiến hành cho đến cùng. Vốn dĩ còn lo lắng hắn dụng tâm kín đáo*, bây giờ tôi yên tâm, chỉ cần trong khoảng thời gian đi làm, ở tại nơi này, tôi hẳn sẽ an toàn.
*别有用心 - dụng tâm kín đáo; có ý khác; ý đồ riêng; có dụng ý xấu; có dụng tâm xấu; có dã tâm
Từ lâu đã nghe người bên ngoài tâng bốc tòa cao ốc Giang thị có thể coi là mô hình cao ốc kiểu mẫu kết hợp được cả hai yếu tố cảm giác con người và hiện đại, giờ xem ra không phải là nói quá sự thật chút nào. Chỉ nhìn cửa lớn đại sảnh tầng một mà nói, mái hiên bằng kiếng to lớn dàn thành hàng ngang kết hợp với một màn che cũng bằng kiếng, kéo hợp với đại sảnh tầng hai, bóng loáng nổi bật, thời thượng, ý tưởng không gian mang đậm hơi thở nhân văn.
Hơn nữa bên trong còn có những nam nữ thành phần trí thức, y phục sạch sẽ, gọn gàng đang đi qua lại như con thoi, từng người, từng người đều toát lên vẻ dồi dào đầy sinh lực, thần thái phấn khởi, theo những gì tôi thấy, cũng cảm giác được làm việc trong này nhất định là một loại hưởng thụ.
Đương nhiên, nếu không có nhiều ánh mắt tò mò, nhìn theo chăm chú như vậy, tôi sẽ càng hưởng thụ thêm một chút.
Giang Triết Tín chân bước rất nhanh, cũng thực kiên định. Tôi theo sát đằng sau nhanh chóng sải bước đi vào thang máy riêng chuyên dụng cho tổng tài, mặc dù cách xa đến mấy mét, tôi vẫn cảm giác được, ánh mắt như tên bắn của phần đông những nhân viên đứng trước thang cầu thang ở hai bên.
Chẳng qua chỉ đi chung thang máy chuyên dụng máy thôi, cần hâm mộ đến mức như vậy sao? Nếu mấy cô gái này biết được Giang tổng tài, người tình trong mộng bọn họ sùng bái, say mê nhiệt tình yêu thương, có ham muốn đặc biệt, bọn họ còn có ánh mắt nhìn căm thù một người xa lạ như thế này hay không?
Cửa thang máy đóng lại, ổn định đi lên. Tóc bị đầu ngón tay cuốn lấy, cắt đứt sự phân tâm và tiếng thở dài của tôi. Tôi thẳng người đón lấy ánh mắt hắn, ngón tay ôm lấy, đánh gãy của tôi thở dài cùng phân tâm. Tôi nghênh hướng hắn ánh mắt, uổng phí tôi vừa rồi trong lòng còn đánh giá cao hắn như vậy, hóa ra dù ở trong này hắn vẫn có thể động tay động chân với tôi.
”Đang nghĩ cái gì vậy?” Hắn thản nhiên mở miệng, ngón cái vuốt ve môi dưới của tôi.
Tôi ngàn lần không dám đem suy nghĩ vừa rồi nói cho đương sự nghe. Tôi không tin hắn không hề phát hiện ra những ánh mắt kia, câu hỏi này của hắn rõ ràng chính là cố ý.
Môi dưới có hơi đau, hắn đột nhiên tiến lên từng bước, tim tôi run lên.
"Đinh đoong", may mắn thang máy dừng lại đã cứu tôi.
Hắn lần nữa trừng mắt nhìn tôi một cái, buông tay xuống. Cùng lúc đó, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Tầm mắt tôi thờ thẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên khắp khu thương mại sang trọng nhộn nhịp hỗn loạn với những đèn hoa rực rỡ mới lên, ánh sáng lóng lánh từ các tủ kính quầy hàng, đèn màu sặc sỡ, đám đông với đủ loại, đủ kiểu trang điểm, quần áo lụa là.
Thành thị xa hoa lãng phí, cuộc sống về đêm ngợp trong vàng son, chính là lúc bắt đầu thời gian tiêu khiển nghỉ ngơi của những kẻ bá chủ khắp bốn phương.
Nhưng không liên quan gì đến tôi.
Cửa kính xe trong suốt phản chiếu hình ảnh đôi mắt thanh mi tuấn mục đạm mạc, thờ ơ, tất cả đều rơi vào trong ánh mắt người bên cạnh đang nhìn chăm chú
Chặt chẽ vây hãm tôi trong ngực mình, Giang Giang Triết Tín vẫn luôn nhìn tôi, mặc dù đưa lưng về phía hắn, nhưng không tránh khỏi đôi con ngươi thâm thúy phản chiếu lại từ cửa kính xe.
Tôi biết hắn rất phẫn nộ, hoặc phải nói là tức nghẹn cổ, phỏng chừng trước nay chưa từng có người dám khiến cho hắn ăn ba ba* như thế.
*吃鳖 = ăn ba ba, là cách nói đồng âm do từ 鳖(con ba ba) và từ 憋(nghẹn) đều phát âm là “biē” giống nhau, 吃憋 là khi bị thua thiệt tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì khác hơn, vì vậy khi gặp phải tình trạng như vậy có người dùng từ "ăn ba ba" để nói.
Rõ ràng là một món đồ chơi, nói khó nghe một chút, chẳng qua là một kẻ nô lệ, lại ở trước mặt chủ nhân bày ra sắc mặt khó chịu, thật sự là chán sống.
Tôi cũng nghĩ như vậy. Cho nên, tôi cảm thấy hắn nên diệt tôi, hoặc một đao giết chết, hoặc là vạn tiễn xuyên tâm. Căn cứ vào hiểu biết của tôi đối với chỉ số tàn bạo của hắn, có lẽ còn có suy xét đến kiểu xử tử thứ ba là hành hình lăng trì*.
*lăng trì - hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu
Kể từ buổi tối nhỏ sáp nến kia, suýt chút nữa tôi đã chết đi dưới đòn roi của hắn, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, chính là hy vọng hắn sớm quyết định, cho tôi kết thúc, giải thoát tôi khỏi tình trạng nước sâu lửa bỏng.
Tôi nằm trên giường mười ngày, trừ bỏ ba ngày đầu hôn mê bất tỉnh, một tuần kế tiếp tôi đều ngày ngày chờ kết quả. Cho tới hôm nay lại trôi qua mười ngày, hắn thế nhưng vẫn còn chưa suy nghĩ xong sao? Chẳng những chưa nghĩ ra, còn đưa tôi ra ngoài dùng cơm, từ lúc nào hắn biến thành độ lượng, khoan dung giống thế này? Khiến người ta khó hiểu.
Xe dừng lại, nhà hàng Đỉnh Thọ Pha rộng lớn, là một bộ phận sản nghiệp tư nhân của Giang gia.
Có lẽ đã được Giang Triết Tín căn dặn trước, từ khi chúng tôi dừng xe ở bãi đỗ xe tầng hầm rồi vào thang máy, đi thẳng đến gian phòng tư nhân cao nhất, hết thảy đều không hề gặp qua một người ngoài nào.
Giang Triết Tín vẫn ôm tôi, hắn không ôm cũng không được, không có hắn hiện giờ tôi đi vài bước chân cũng không nổi, nguyên nhân vết thương cũ chưa lành, bệnh nặng vừa mới khỏi, nửa tháng gần đây không có ăn uống tử tế. Đừng nói là đi đường, ngay cả để tôi tự mình đứng mười phút, đoán chừng tôi cũng không đứng vững được. Tuy không có số mạng tiểu thư nhà giàu, nhưng cơ thể vẫn là cơ thể tiểu thư yếu ớt, hai mươi năm qua chưa bao giờ phải chịu ủy khuất thế này, để cho hắn hung hãn tàn bạo thiếu chút nữa bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ như thế, nào có chuyện dễ dàng bảo hồi phục khỏe lại thì liền khỏe ngay.
Chỉ có chỗ ngồi trong căn phòng riêng sang trọng, người phục vụ vinh dự cũng là bốn người, hiển nhiên thường ngày là một người phục vụ một khách. Hôm nay chỉ có Giang Triết Tín và tôi hai người cùng dùng cơm, bọn họ vẫn để toàn bộ bốn người lại, quả nhiên là “kim diện” của Thái tử gia còn to lớn hơn cả trời.
Mặc dù những người này đều thuộc loại bát diện linh lung*, đã quen nhìn thấy đủ mọi trường hợp, bất chợt trông thấy đường đường thái tử gia tự tay ôm một cô gái đi vào, còn cùng ngồi chung một cái ghế, thì cũng nhất thời đều không che giấu được vẻ mặt sửng sốt.
*Bát diện linh lung – 八面玲珑 – (nguyên để chỉ có nhiều cửa sổ, tám phương tứ hướng đều sáng sủa) Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.
Tôi ngồi trên đùi Giang Triết Tín, bị hắn cường thế ép buộc, không thể không rúc vào lồng ngực hắn. Tuy rằng hắn chính là thích biểu diễn sự sủng ái dành cho tôi trước mặt mọi người, nhưng không thể không nói, điệu bộ lần này có phần diễn hơi quá, đối với một người của công chúng như hắn mà nói, không khỏi có vẻ lỗ mãng. Chỉ cần một trong bốn người này có một người truyền tin ra ngoài, trang nhất báo ngày mai chắc sẽ vô cùng thú vị, vô cùng phong phú.
Bất quá tôi không phải phải giúp hắn nghĩ nhiều làm gì, hắn bị mất mặt hay không đâu có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không hy vọng xa vời khiến hắn hạ mình ban thưởng thể diện cho tôi, tôi thật càng mong mỏi hắn cứ quẳng tôi sang một bên không nghe, không hỏi gì đến thì mới tốt.
Vi cá thiên cửu hảo hạng*, canh thịt cua vàng hấp tổ yến**.v.v.., đủ màu, đủ kiểu các loại thức ăn nổi tiếng đại bổ đặc biệt bồi dưỡng cơ thể luân phiên được đặt lên bàn, trước mắt bao người, Giang đại tổng tài múc từng muỗng, từng muỗng canh canh nước nước, đích thân - sau khi thử qua độ nóng - đút vào miệng tôi.
Mà tôi trước sau sắc mặt vẫn bình thản như nước, không hề lộ chút sự cảm kích nào.
Trải qua mấy hồi tới lui, tầm mắt người phục vụ nhìn tôi đã không còn có vẻ cung kính như ban đầu nữa, ngẫu nhiên còn có lợi dụng những lúc dọn bàn ăn mà bí ẩn ném cho tôi ánh mắt khinh.
Tôi biết bọn họ là vì chủ tử của mình mà cảm thấy giận dữ bất bình. Chắc chắn cảm thấy cái người phụ nữ này thật là không biết tốt xấu như thế.
Ngược lại Giang tổng tài trước sau như một, chẳng những không bực bội, mà lúc tôi nuốt xuống bát canh cuối cùng xong, còn điềm đạm săn sóc hỏi tôi: “Đầu lưỡi còn đau hay không?”
Tôi lạnh nhạt lắc đầu. Kỳ thật vẫn có chút đau, dù gì suýt chút nữa đầu lưỡi đã bị đứt rời, phải may năm mũi mới giữ lại được.
Giang Triết Tín cắn lên tai tôi, dùng âm thanh chỉ mình tôi nghe được nói: “Cô không nghĩ tới kết cục sau khi tự sát à? Cô cho là loại phương pháp này thật sự sẽ chết người sao? Lần sau còn dám làm như vậy, tôi liền biến lệnh tôn nghiền xương thành tro.”
Tự sát? Hắn vậy mà cho rằng tôi muốn tự sát? Nếu chẳng phải hiện tại tôi phải ngụy trang thành bộ dạng không còn hứng thú trên đời, tôi nhất định sẽ cười nhạo hắn. Tôi cũng không tin cắn đứt đầu lưỡi thật sự có thể chết đi. Đó chằng qua là tôi đang quá đau đớn, cắn môi không còn hiệu quả nữa, vô tình ngộ thương bản thân mà thôi.
Tôi bỗng nhiên nhớ rõ ràng hình ảnh Giang Triết Tín lúc nhìn thấy máu tươi tràn ra từ khóe miệng của tôi khi đó, trong lòng tự nhiên cháy lên một tia hy vọng.
Tôi quyết định lại đánh cược một phen.
Bị nhồi đầy một bụng no, hắn ôm tôi trở về nhà.
Tôi vẫn như trước không nói gì, tùy hắn muốn làm thế nào đều được, bây giờ sẽ thi xem ai nhẫn nại, trầm tĩnh lâu hơn ai.
Theo thường lệ là xé rách quần áo tôi, sao đó trùm chăn lên người tôi.
Hắn vào phòng tắm, tôi nhắm mắt lại chờ đợi.
Tiếng nước ngừng hẳn, hắn đi ra nằm xuống bên cạnh tôi, nghiêng người ôm lấy tôi.
Mấy ngày nay đều là như vậy, hắn khó có dịp kiềm chế bớt sự nóng nảy, mà tôi cũng bày sắc mặt khó chịu đã đủ rồi.
Tôi không biết hắn suy nghĩ cái gì, tôi chỉ tinh tường bản thân đang làm cái gì, tôi thật sự định chọc giận hắn, tùy hắn ra tay mà kết thúc hết thảy mọi chuyện.
Nhưng bây giờ tôi không muốn như vậy, chậm rãi mở to mắt, quả nhiên trực tiếp đối diện với hắn.
Hắn hoàn toàn không ngờ tôi sẽ đột nhiên nhìn hắn, tôi rõ ràng nhìn ra trong mắt hắn chợt lóe lên cảm xúc.
”Tôi muốn gặp cha tôi.” Tôi nhẹ nhàng mở miệng, nước mắt tuôn chảy tràn mi.
Đây là câu đầu tiên tôi mở miệng nói ra trong vòng hai mươi ngày trở lại đây.
Hắn nheo mắt, sắc mặt âm trầm: “Cô đã quên mất lời tôi vừa nói lúc nãy rồi sao?”
Quả nhiên hắn đã bị lừa, hắn cho rằng tôi muốn đi gặp Hứa Bảo Sơn để chào vĩnh biệt à?
Mục đích đạt tới, tôi một lần nữa nhắm mắt lại, không hề hé răng.
Một lát sau, hắn nói: “Nuôi dưỡng con gái quả nhiên vô dụng. Nếu là là con trai, nhất định sẽ quan tâm an nguy sau này của công ty Hứa thị. Hứa Bảo Sơn không người kế nghiệp rồi.”
Trẻ nhỏ dễ dạy, nhanh như vậy liền lên lớp dạy dỗ rồi? Nhưng mà hắn lấy chuyện kinh doanh Hứa thị ra nói cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Công ty đó chẳng phải đã sớm là vật nằm trong tay hắn hay sao?
Mắt tôi vẫn không mở ra, nghẹn ngào nói: “Hứa thị chẳng phải đã ở trong tay anh rồi sao? Chẳng lẽ anh sẽ trả lại cho chúng tôi?”
”Vậy cũng không nhất định,“ Hắn chạm lên mặt tôi, “Chỉ một Hứa thị, tôi căn bản không để vào mắt. Đừng quên, tôi là không đành lòng nhìn thấy cha con hai người phải ra tòa mới có lòng tốt chìa tay cứu giúp, tôi há có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, suy sụp mà mở to miệng hưởng lợi?”
Thật đúng là coi tôi như con nít ba tuổi ư? Anh đây chẳng những sau khi xảy ra chuyện lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn, mà còn rõ ràng đã ra tay thiết kế hãm hại trước đó nữa. Bất quá anh chính là vừa muốn lập bàn thờ, vừa muốn làm "cái đó" mà thôi. Tôi sẽ không tại anh mà nói lời thô tục. Tốt, nếu anh quả thật không định lợi dụng lúc người khác khó khăn mà hưởng lợi thì lập tức đem Hứa thị trả lại cho Hứa Bảo Sơn ngay đi.
Tôi mở to mắt tựa như rất kinh ngạc, tràn ngập mong đợi nói: “Vậy anh đem Hứa thị trả lại cho cha tôi được không? Hứa thị có một ngày sẽ quay vòng được đủ vốn, còn có thể trả tiền lại cho anh.”
Giang Triết Tín hiện lên một tia cười lạnh: “Cha cô đã lớn tuổi hồ đồ, nếu muốn quản lý Hứa thị, thì phải xem cô có bản lĩnh hay không thôi.”
Tôi? Tôi cảm giác được mùi vị nguy hiểm, hắn lại đang nhắm vào mục tiêu gì nữa?
”Tôi....... Tôi không biết làm như thế nào?”
”Tôi sẽ sắp xếp. Nhưng mà,“ Hắn bình tĩnh nhìn tôi: “Nhớ kỹ bổn phận của cô, khế ước của chúng ta sẽ không mất hiệu lực. Lần này tôi tha thứ cho sự khiêu khích của cô. Lần sau, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, muốn chết cũng không được.” Từng chữ, từng chữ như đinh đóng cột, tôi không chút nghi ngờ, hắn quả thực nói được sẽ làm cho bằng được.
Tôi lại không nắm chắc được lần đặt cược này nhất định sẽ thắng, tôi thật tình không hiểu rõ được tên bạo quân sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với lật sách này.
Mười ngày. Hắn lại cho tôi mười ngày thời gian điều dưỡng.
Sau đó, tự mình mang tôi đến công ty. Cũng không phải là công ty khoa học kỹ thuật Hứa thị, mà chính là căn cứ địa của hắn, tòa cao ốc Giang thị.
”Trước hết cô cứ làm trợ lý riêng cho tôi, để xem cô có ngộ tính trong việc kinh doanh hay không.” Giang Triết Tín giải thích như thế.
Tôi đi theo sau Giang Triết Tín, bước vào cửa lớn đại sảnh tầng một. Không hổ là người thừa kế gia tộc, hắn hiện tại nghiêm chỉnh thực hiện được chuyện công tư phân minh, cũng không lấy mấy chuyện mờ ám tiến hành cho đến cùng. Vốn dĩ còn lo lắng hắn dụng tâm kín đáo*, bây giờ tôi yên tâm, chỉ cần trong khoảng thời gian đi làm, ở tại nơi này, tôi hẳn sẽ an toàn.
*别有用心 - dụng tâm kín đáo; có ý khác; ý đồ riêng; có dụng ý xấu; có dụng tâm xấu; có dã tâm
Từ lâu đã nghe người bên ngoài tâng bốc tòa cao ốc Giang thị có thể coi là mô hình cao ốc kiểu mẫu kết hợp được cả hai yếu tố cảm giác con người và hiện đại, giờ xem ra không phải là nói quá sự thật chút nào. Chỉ nhìn cửa lớn đại sảnh tầng một mà nói, mái hiên bằng kiếng to lớn dàn thành hàng ngang kết hợp với một màn che cũng bằng kiếng, kéo hợp với đại sảnh tầng hai, bóng loáng nổi bật, thời thượng, ý tưởng không gian mang đậm hơi thở nhân văn.
Hơn nữa bên trong còn có những nam nữ thành phần trí thức, y phục sạch sẽ, gọn gàng đang đi qua lại như con thoi, từng người, từng người đều toát lên vẻ dồi dào đầy sinh lực, thần thái phấn khởi, theo những gì tôi thấy, cũng cảm giác được làm việc trong này nhất định là một loại hưởng thụ.
Đương nhiên, nếu không có nhiều ánh mắt tò mò, nhìn theo chăm chú như vậy, tôi sẽ càng hưởng thụ thêm một chút.
Giang Triết Tín chân bước rất nhanh, cũng thực kiên định. Tôi theo sát đằng sau nhanh chóng sải bước đi vào thang máy riêng chuyên dụng cho tổng tài, mặc dù cách xa đến mấy mét, tôi vẫn cảm giác được, ánh mắt như tên bắn của phần đông những nhân viên đứng trước thang cầu thang ở hai bên.
Chẳng qua chỉ đi chung thang máy chuyên dụng máy thôi, cần hâm mộ đến mức như vậy sao? Nếu mấy cô gái này biết được Giang tổng tài, người tình trong mộng bọn họ sùng bái, say mê nhiệt tình yêu thương, có ham muốn đặc biệt, bọn họ còn có ánh mắt nhìn căm thù một người xa lạ như thế này hay không?
Cửa thang máy đóng lại, ổn định đi lên. Tóc bị đầu ngón tay cuốn lấy, cắt đứt sự phân tâm và tiếng thở dài của tôi. Tôi thẳng người đón lấy ánh mắt hắn, ngón tay ôm lấy, đánh gãy của tôi thở dài cùng phân tâm. Tôi nghênh hướng hắn ánh mắt, uổng phí tôi vừa rồi trong lòng còn đánh giá cao hắn như vậy, hóa ra dù ở trong này hắn vẫn có thể động tay động chân với tôi.
”Đang nghĩ cái gì vậy?” Hắn thản nhiên mở miệng, ngón cái vuốt ve môi dưới của tôi.
Tôi ngàn lần không dám đem suy nghĩ vừa rồi nói cho đương sự nghe. Tôi không tin hắn không hề phát hiện ra những ánh mắt kia, câu hỏi này của hắn rõ ràng chính là cố ý.
Môi dưới có hơi đau, hắn đột nhiên tiến lên từng bước, tim tôi run lên.
"Đinh đoong", may mắn thang máy dừng lại đã cứu tôi.
Hắn lần nữa trừng mắt nhìn tôi một cái, buông tay xuống. Cùng lúc đó, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook