Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
-
Chương 23: Omega dính người thật phiền phức
Ôn Mộ cúi đầu, hơi nghiêng người sang, lộ ra làn da sau gáy trắng nõn đến gần như trong suốt trước mắt Alpha.
Ánh mắt Bùi Thư Thần tối sầm lại.
"Bùi tổng, anh có thể... cắn tôi một cái được không."
Vừa dứt lời, Alpha cao lớn đứng lên, dùng hai tay nắm lấy vai Omega, cúi đầu, không chút do dự cắn xuống.
Hàm răng đâm thủng qua làn da.
"Ha."
Ôn Mộ không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Có chút đau, nhưng mà càng nhiều hơn là... thoải mái.
Hàm răng cắn sâu xuống tuyến thể, tin tức tố mát lạnh truyền vào trong huyết dịch, tin tức tố của Alpha và Omega cùng nhau giao hòa, dọc theo huyết quản chảy xuôi xuống toàn thân.
Ôn Mộ không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy tay chân càng thêm vô lực, da đầu cũng bắt đầu ngứa ran.
Cậu không đứng vững được nữa, hai tay Bùi Thư Thần liền luồn qua nách cậu, đỡ lấy cậu.
Quá trình đánh dấu giằng co khoảng chừng năm phút đồng hồ, sau khi đánh dấu xong, Alpha cũng không rời đi, nhẹ nhàng liếm láp dấu răng trên da, mãi đến khi vết thương không còn chảy máu nữa.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm dấu răng mà hắn vừa để lại hồi lâu.
Xung quanh dấu răng, làn da trắng nõn trên cổ Ôn Mộ đã ửng hồng, màu hồng nhuộm sâu xuống dưới rồi bị cổ áo len che khuất, có lẽ ở nơi không nhìn thấy được ngay cả cái lưng cũng ửng hồng rồi.
Omega quá mẫn cảm.
Bùi Thư Thần thuận theo tư thế vừa rồi, trực tiếp vòng tay qua người Ôn Mộ nhấc bổng người lên, giống như bế trẻ con mà bế vào phòng nghỉ nhỏ, đặt Ôn Mộ xuống giường nghỉ ngơi.
Vừa mới chạm đến giường, Ôn Mộ đột nhiên dùng sức đứng bật dậy, không chịu ngồi xuống.
Bùi Thư Thần kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy?"
Ôn Mộ mặt bạo hồng: "Quần của tôi..."
Quần? Bùi Thư Thần cau mày, hơi suy tư một chút rồi nhìn ra phía sau Ôn Mộ.
"......" Hắn không nói gì, lại bế Ôn Mộ lên, ôm vào trong phòng vệ sinh rồi đặt người ngồi trên nắp bồn cầu, "Chờ tôi một chút, giúp cậu đi lấy cái quần khác."
Quần áo trong văn phòng của Bùi Thư Thần đều là âu phục, vì vậy hắn chỉ đành lấy cho Ôn Mộ một cái quần tây.
"Quần lót là đồ mới." Hắn hỏi, "Có thể tự mình thay không?"
Ôn Mộ gật đầu không ngừng: "Có thể có thể."
Cửa đóng lại, Ôn Mộ cầm quần lót màu đen của Bùi Thư Thần, cảm thấy nóng phỏng cả tay. Quần lớn hơn so với cậu một cỡ, mặc vào rộng thùng thà thùng thình, Ôn Mộ sau khi thay xong xấu hổ không dám gọi Bùi Thư Thần, tự mình chậm chạp đi ra ngoài.
Bùi Thư Thần chờ ngoài cửa, thấy cậu đi ra liền muốn bế cậu lên, Ôn Mộ vội vàng nói: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự đi được."
Nhưng Bùi Thư Thần không nghe, vẫn cứ như lúc nãy ôm cậu lên bế đến bên giường.
Nằm ở trên giường rồi, trong mắt Ôn Mộ hiện lên một tầng nước, âm thanh mềm mại vô cùng: "Cảm ơn Bùi tổng."
Bùi Thư Thần ngơ ngẩn.
Sao lại ngoan như vậy.
Lần đầu tiên biết được Omega cũng có thể đáng yêu như thế.
Hắn cảm thấy tự xấu hổ chút xíu vì ban nãy đã giả ngơ, nhưng mà cũng chỉ có một chút thôi.
Sau khi giúp Ôn Mộ giém chăn gọn gàng, lại sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, Bùi Thư Thần mới ngồi thẳng dậy: "Cảm thấy không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài."
"Ừm." Ôn Mộ gật gật đầu.
Cậu cảm thấy Bùi tổng lúc này, thực sự rất ôn nhu.
...
Lần đầu tiên Bùi Thư Thần mất tập trung khi làm việc, cứ cách vài phút hắn lại muốn đi vào kiểm tra tình trạng của Ôn Mộ, xem xem đứa nhỏ có khó chịu hay không.
Sau khi tự ép bản thân tập trung xử lý xong một phần công việc, hắn đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Ôn Mộ đang yên tĩnh cuộn tròn dưới chăn, dường như đang ngủ.
Hắn định đóng cửa lại rời đi, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, rón rén đi vào, đứng bên giường giúp Ôn Mộ kéo chăn đắp lên.
Ôn Mộ hô hấp đều đều, quả thật là đang ngủ, nhưng khuôn mặt cậu so với khi nãy đánh dấu còn đỏ hơn.
Bùi Thư Thần cảm thấy có gì đó không ổn, dùng mu bàn tay chạm vào trán Ôn Mộ.
Rất nóng, phát sốt rồi.
Làm sao lại phát sốt? Bùi Thư Thần không nhịn được hoài nghi ban nãy có phải mình làm không đúng chỗ nào không.
Đây là lần đầu tiên hắn đánh dấu một Omega, tuy rằng trước đây bởi vì hắn không ngửi được tin tức tố nên chưa bao giờ có khát vọng muốn đánh dấu người khác, nhưng dù gì đây cũng là bản năng của Alpha, căn bản không cần học cũng biết phải làm thế nào rồi.
Ôn Mộ phát sốt sau khi bị hắn đánh dấu tạm thời, đây là điều Bùi Thư Thần không ngờ tới được.
Từ hồi còn rất nhỏ hắn đã xác định sẽ không cùng Omega lập gia đình, cho nên trước giờ hắn chả bao giờ nghe giảng môn sinh lý, dẫn đến tình hình hiện tại nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Bùi Thư Thần không chút do dự, nhẹ nhàng đánh thức Ôn Mộ: "Tỉnh lại nào, cậu bị sốt rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Ôn Mộ mờ mịt tỉnh lại, mơ mơ màng màng bị ôm lên.
Cậu ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng Bùi Thư Thần, hít lấy mùi hương tin tức tố của đối phương, cánh tay vòng quanh cổ đối phương không tự chủ siết chặt.
Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ sản sinh cảm giác ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình. Ôn Mộ lúc này cảm thấy tấm lưng rộng rãi của Bùi Thư Thần khiến cho cậu vô cùng an tâm.
Bùi Thư Thần cõng Ôn Mộ đi ra khỏi văn phòng, thư ký Trần đang làm việc ở bên ngoài nhìn thấy sợ hết hồn.
Trời má... Bùi tổng giấu Ôn tiên sinh vào phòng từ lúc nào thế, anh hoàn toàn không phát hiện ra luôn.
Bùi Thư Thần nói với thư ký Trần: "Giúp tôi lái xe."
"Vâng." Thư ký Trần cấp tốc cầm lấy chìa khóa, đi nhấn nút thang máy giúp Bùi Thư Thần.
Đúng lúc này, cửa thang máy bên cạnh từ từ mở ra, một thanh niên tóc xoăn đeo kính đi ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt trừng lớn, nói cũng không lưu loát nổi.
"Bùi, Bùi Bùi... Bùi tổng."
Thư ký Trần đồng cảm nhìn cậu ta.
Đây là Chu Bắc từ bộ phận biên kịch, cậu ta thường thường đến đây chạy việc vặt, tìm Bùi Thư Thần ký tên.
Đứa nhóc đáng thương, bị dọa bay hồn luôn rồi.
Bùi Thư Thần mặt không thay đổi liếc mắt nhìn cậu ta, thấy cậu ta đang cầm văn kiện trên tay, nói: "Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói."
Chu Bắc điên cuồng gật đầu: "Được được, ngài đi thong thả ngài đi thong thả."
Thang máy chuyên dụng của tổng tài đóng lại, Chu Bắc giống như mất hết sức lực thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta vừa mới nhìn thấy cái gì?! Bùi tổng cõng một cậu trai trên lưng! Quần của cậu trai kia rõ ràng không vừa vặn, hơn nữa vừa rồi khi Bùi tổng quay người lại, cậu ta hình như thấy được loáng thoáng có dấu răng trên cổ cậu trai kia!
Chuyện gì đã xảy ra nha, này cũng kích thích quá rồi... Không biết cậu ta có bị diệt khẩu không nhỉ...
Thất hồn lạc phách trở lại bộ phận biên kịch, chủ nhiệm hỏi cậu ta đã lấy được chữ ký chưa.
Chu Bắc lắc đầu: "Bùi tổng có việc đi ra ngoài rồi, buổi chiều tôi lại đến vậy."
Đồng nghiệp nhìn mặt cậu ta trông như đang nhịn táo bón, liền biết đứa nhóc này đang kìm nén chuyện gì trong lòng rồi. Đã làm việc với nhau lâu như vậy, ai cũng biết rõ tính cách cậu ta như thế nào, vì vậy tất cả đều vây quanh Chu Bắc: "Bắc Bắc, có drama gì hả, chia sẻ chút coi."
Chu Bắc lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, chả có cái gì cả!"
Dám truyền tin đồn về Bùi tổng, cậu ta chưa có chán sống đâu.
"Ều –" Các đồng nghiệp làm bộ rất mất mát tản đi.
Sau năm phút, Chu Bắc đứng ngồi không yên, liền bất chấp kéo Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh. Tiểu Mỹ đưa lỗ tai lại gần, nghe nghe, hai mắt bốc lên ngọn lửa phấn khích.
Nói ra hết xong, Chu Bắc mặt cắt không còn một giọt máu, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.
Biết rõ nếu nói ra thì hậu quả sẽ khó mà lường được, nhưng mà cậu ta không thể nhịn nổi. Dù có bị đuổi việc đi nữa cậu ta cũng nhất định phải nói ra, bằng không Bùi tổng chưa kịp giết cậu ta thì cậu ta đã nghẹn chết luôn rồi.
Cái tật xấu không giữ được bí mật này của cậu ta, cả đời này cũng không có thuốc nào cứu được.
..........................................
Trên đường đi, Bùi Thư Thần để Ôn Mộ dựa vào người hắn, thỉnh thoảng lại sờ trán cậu, cảm thấy càng ngày càng nóng hơn.
Hắn cau mày: "Lạnh không?"
Ôn Mộ lắc đầu: "Không lạnh, nhưng mà chóng mặt lắm, cũng không có sức."
"Uống nước." Bùi Thư Thần vặn mở một chai nước khoáng đưa đến bên miệng Ôn Mộ, quay đầu dặn dò thư ký Trần, "Đi nhanh hơn chút nữa."
"Được Bùi tổng."
Thư ký Trần mặt ngoài trầm ổn, nội tâm lại kích động không ngừng.
Không ngờ Bùi tổng lại quan tâm Ôn tiên sinh đến thế, ôn nhu ân cần như vậy.
Cuối cùng anh cũng được trải nghiệm nỗi khổ mà các thư ký khác kể, lúc lái xe cho tổng tài và tiểu tình nhân không khác gì được hóa thân thành bóng đèn 1000W, đúng là khổ không thể tả mà.
Lái xe đến bệnh viện Từ Tây, Bùi Thư Thần cõng Ôn Mộ đi đến văn phòng của bác sĩ Triệu.
"Làm sao đây?" Bác sĩ Triệu giúp đỡ dìu Ôn Mộ ngồi xuống ghế, kinh ngạc hỏi.
"Phát sốt." Bùi Thư Thần nói, "Không biết vì nguyên nhân gì."
Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Cậu ấy hiện tại đang trong kỳ phát tình."
Bác sĩ Triệu đang dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Ôn Mộ, nghe vậy liền trừng mắt hỏi: "Đánh dấu rồi à?"
Bùi Thư Thần nhìn đi chỗ khác, khẽ "Ừ" một tiếng.
Bác sĩ Triệu không nhịn được, phát ra tiếng cười "khà khà" cực kỳ thô tục, bị Bùi Thư Thần trừng cho một cái, ngượng ngịu cười cười: "Ha ha, ha ha, chuyện tốt, chuyện tốt." Vừa nói vừa giơ hai ngón tay, ý là ít nhất hai ngày tới Bùi Thư Thần sẽ không phát bệnh.
Ôn Mộ lúc này mơ mơ màng màng, căn bản không chú ý bọn họ đang nói cái gì.
Bác sĩ Triệu viết cho Ôn Mộ một đơn thuốc hạ sốt, dặn dò Bùi Thư Thần: "Không có vấn đề gì lớn, bạn nhỏ phân hóa muộn cho nên cơ thể khá mẫn cảm, lần đầu bị đánh dấu sẽ sinh ra phản ứng kích thích, lần sau sẽ không sao nữa."
"Nhưng mà..." Bác sĩ Triệu ám muội nháy nháy mắt, ghé vào tai Bùi Thư Thần thì thầm: "Mấy ngày trong kỳ phát tình này Omega sẽ khá dính người, cậu nên dành nhiều thời gian cho cậu ấy nhất có thể, nếu không có Alpha đã đánh dấu mình ở bên thì cậu ấy sẽ không có cảm giác an toàn mà khóc hức hức đó."
Bùi Thư Thần không nói nên lời: "Tôi làm gì có thời gian." Nói xong, đỡ Ôn Mộ đi tiêm.
Ôn Mộ sốt đến hồ đồ, nhưng sự sợ hãi đối với việc đi tiêm đã ăn sâu vào trong xương, tiêm hạ sốt lại còn phải tiêm vào mông, vừa nghe thôi đã sợ mất mật, Ôn Mộ căng thẳng đến đòi mạng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó mếu máo, nói cái gì cũng không chịu đi vào phòng tiêm.
Bùi Thư Thần cương quyết kéo cậu: "Người bao lớn rồi còn sợ đau."
Sau khi tha vào phòng lại mạnh mẽ kéo quần cậu xuống, quần vốn đã rộng thùng thình, tụt một cái liền lộ ra nửa cái mông trắng như tuyết.
Ôn Mộ cảm thấy mông mát lạnh, y như lời bác sĩ Triệu vừa nói, bắt đầu khóc hức hức: "Không tiêm đâu, không muốn tiêm đâu."
Bùi Thư Thần: "......" Đột nhiên không đành lòng.
"Ngoan, nghe lời." Bùi Thư Thần dỗ dành.
Ôn Mộ giãy dụa.
"Không tiêm sẽ biến thành ngốc đó."
Ôn Mộ giãy dụa.
Bùi Thư Thần bất đắc dĩ, ghé vào tai Ôn Mộ nhẹ giọng dọa: "Còn lộn xộn nữa tôi hôn cậu ở đây luôn đấy."
Ôn Mộ bất động một giây, lại giãy dụa tiếp.
Cậu vẫn luôn lộn xộn không chịu ngồi yên, y tá ở phía sau cầm kim tiêm bó tay toàn tập. Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm Omega hai mắt mông lung đẫm lệ trước mặt, chần chờ giây lát, đột nhiên vươn tay bóp hai má Ôn Mộ.
Ôn Mộ bị bóp má làm cho môi bĩu ra, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Bùi Thư Thần, nhất thời ngốc luôn ở đó, không khóc không động đậy.
Bùi Thư Thần quay đầu ra hiệu cho y tá đang kinh ngạc đến ngây người, thừa dịp Ôn Mộ vẫn còn đang sững sờ liền tiêm vào.
Mông Ôn Mộ căng thẳng: "A!"
Bùi Thư Thần buông mặt cậu ra, xoa xoa đầu cậu: "Không đau không đau."
Nội tâm y tá rít gào: A a a ngọt chết tôi rồi ngọt chết tôi rồi ngất đây.
Thật vất vả mới tiêm xong, sau khi đi lấy thuốc, Bùi Thư Thần cõng Ôn Mộ trở lại xe, thư ký Trần đã lái xe đến trước cổng khu khám bệnh chờ sẵn.
Lúc này Hứa Mạn đang ngồi bên giường gọt táo, bà lơ đãng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt liền bị người dưới lầu hấp dẫn.
Bóng người vừa lướt qua kia trông quen lắm, dáng người cao như vậy, hình như là Bùi tổng... Còn cái người trên lưng Bùi tổng kia, tuy không nhìn thấy mặt nhưng sao nhìn dáng người trông giống Tiểu Mộ thế nhỉ?
Không thể nào.
Khoa điều trị nội trú cách khu khám bệnh ngoại trú một đoạn, Hứa Mạn cảm thấy chắc là mình hoa mắt nhìn nhầm rồi, nhưng khí chất trên người Bùi Thư Thần là có một không hai, cho nên Hứa Mạn có nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Để cho chắc chắn, Hứa Mạn vẫn nhắn tin cho Ôn Mộ xác nhận lại, nếu như con trai bị ốm mà bà cũng không biết, vậy thì bà làm mẹ cũng quá kém cỏi rồi.
...
Ôn Mộ suy yếu như vậy, Bùi Thư Thần chắc chắn sẽ không bắt người đến văn phòng với hắn nữa, hơn nữa sau khi đánh dấu tạm thời trong một thời gian ngắn hắn sẽ không phát bệnh, cho nên trước tiên đưa Ôn Mộ về nhà.
Suốt đường trở về Ôn Mộ vẫn luôn giả vờ ngủ.
Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng rất nhanh, hiện tại cậu đã tỉnh táo lại, nhớ lại tình cảnh vừa rồi... thật sự quá là lúng túng.
Cậu thực sự sốt đến mức hồ đồ rồi, vừa mới nghe phải đi tiêm cái liền vừa khóc vừa gào nữa chứ.
Hơn nữa, Bùi tổng vì để cho cậu tiêm, lại còn... mặc dù không phải là hôn, nhưng mà dựa vào như thế cũng quá gần rồi!
Mất mặt thật sự, Ôn Mộ không ngừng rầu rĩ trong lòng.
Xe lái vào trong sân, dừng lại trước cửa biệt thự, Ôn Mộ chậm chạp mở mắt ra, làm bộ mới vừa tỉnh lại.
Bùi Thư Thần hỏi: "Có tự đi được không?"
"Đi được đi được mà, tôi tự đi được." Ôn Mộ không dám nhìn Bùi Thư Thần, vội vàng trèo xuống xe.
Cậu định đi lên căn phòng cho khách ở lầu hai của mình, Bùi Thư Thần ở đằng sau bỗng gọi cậu lại: "Cậu đi đâu đó?"
Ôn Mộ sững người lại, tuyệt vọng trèo lên lầu ba.
Bùi Thư Thần nhìn bộ dạng né tránh của cậu, khẽ xì một tiếng: "Vừa nãy ở bệnh viện còn khóc lóc om sòm cơ mà, giờ về đến nhà biết e lệ rồi?"
Ôn Mộ bị chế giễu đến nói không nên lời.
Trở lại phòng ngủ, cậu mới để ý có tin nhắn đến, vừa bấm vào xem, mồ hôi lạnh liền tuôn như suối.
Hứa Mạn: [Tiểu Mộ, hôm nay ở bệnh viện mẹ nhìn thấy hai người trông rất giống con và Bùi tổng, có phải là các con không? Con không sao chứ?]
Tất nhiên là Ôn Mộ không thể nói thật kiểu như Bùi Thư Thần đánh dấu cậu sau đó cậu phát sốt các thứ, cho nên quyết đoán lựa chọn nói dối: [Đâu phải đâu, mẹ nhìn nhầm rồi đó, con vẫn ở trong công ty suốt mà]
Đầu bên kia rất nhanh đã nhắn lại: [Con không sao là tốt rồi, nhưng mà mẹ vẫn cảm thấy người kia chính là Bùi tổng]
Ôn Mộ đáp: [Cũng có thể là anh ấy, nhưng mà người còn lại không phải con đâu. Mẹ yên tâm, con không sao mà]
Cuối cùng cũng coi như xua tan được nghi ngờ của Hứa Mạn, Ôn Mộ tắm rửa thay quần áo, vừa rồi phát sốt cả người đều đổ mồ hôi, dính nhơm nhớp.
Hiện tại tất cả đồ đạc của cậu đều đã được chuyển sang phòng của Bùi Thư Thần, ngay cả quần áo cũng được đặt trong phòng thay đồ của Bùi Thư Thần, giống y như một đôi tình nhân chân chính vậy. Mới đây thôi Ôn Mộ vẫn còn cảm thấy lúng túng câu nệ, nhưng mà hôm nay, có lẽ là do đã được đối phương đánh dấu, được bao quanh bởi tin tức tố của Bùi Thư Thần lại khiến cho cậu cảm thấy an tâm vô cùng.
Lăn lộn một hồi cũng đã một giờ chiều, hai người vẫn chưa ăn cơm. Trong lúc Ôn Mộ đang tắm, Bùi Thư Thần gọi đồ ăn ngoài.
Hắn nghĩ vẫn nên mời đầu bếp thôi, Omega quá yếu ớt, cũng không thể để người đang trong kỳ phát tình đi nấu cơm cho hắn được, hắn cũng không có sở thích ngược đãi người khác.
Lúc Ôn Mộ tắm rửa xong đi ra, thức ăn ngoài đã được đưa đến, cậu húp cháo, mắt lom lom nhìn Bùi Thư Thần ăn thịt, thèm đến nỗi khóe miệng suýt chảy nước miếng.
Bùi Thư Thần lơ đãng liếc mắt nhìn, gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng cậu, Ôn Mộ vừa mới định há mồm cắn, Bùi Thư Thần liền xoay đũa một phát, nhét vào trong miệng của mình.
Ôn Mộ trợn mắt há mồm: "Bùi tổng anh..."
Bùi Thư Thần liếc cậu: "Làm sao?"
"Anh thật là dí dỏm." Ôn Mộ hoảng sợ nói lí nhí.
Cơm nước xong, Bùi Thư Thần cầm lấy áo khoác âu phục: "Tôi đến công ty."
"Ừm." Ôn Mộ ngượng ngùng xin lỗi, "Xin lỗi Bùi tổng, hôm nay đã gây nhiều phiền toái cho anh rồi."
Bùi Thư Thần nhìn cậu thật sâu, vốn định nói "biết là tốt", nhưng không biết vì sao, lời nói đến bên môi lại biến thành "ở nhà nghỉ ngơi thật tốt".
Nhớ tới lời bác sĩ Triệu nói, hắn lại bổ sung: "Nếu cảm thấy buồn chán thì có thể tìm dì Lý nói chuyện."
Ôn Mộ gật đầu: "Ừm."
..........................................
Buổi chiều Bùi Thư Thần trở lại công ty tiếp tục làm việc, có một vị sếp công ty khác gọi điện mời hắn buổi tối ra ngoài ăn cơm, nhưng hắn viện cớ từ chối.
Bởi vì đó chỉ là đơn thuần ăn cơm, không phải bàn chuyện làm ăn, Bùi Thư Thần dù sao cũng có chút để tâm đến lời bác sĩ Triệu dặn.
Trên đường về đi ngang qua một tiệm đồ ngọt, Bùi Thư Thần đột nhiên nhớ tới bộ dạng thèm thuồng của Omega lúc trưa, liền đỗ xe lại ven đường, đi vào chọn một hộp bánh ngọt.
Mở cửa ra, liền thấy Ôn Mộ tinh thần rất tốt như thường lệ chờ ở phòng khách.
"Hôm nay Bùi tổng tan làm sớm vậy ạ." Ôn Mộ tiến lên cầm lấy đồ đạc trên tay Bùi Thư Thần.
Buổi trưa cậu đã ngủ ba tiếng, sức lực đã hồi phục hoàn toàn, chuẩn bị cơm nước xong xuôi chờ Bùi Thư Thần tan tầm.
"Ừm." Bùi Thư Thần cởi áo khoác vắt lên cánh tay, vừa đi vào vừa nói: "Cái này cho cậu, ăn cơm xong hẵng ăn."
"Mua cho tôi ạ?" Ôn Mộ thụ sủng nhược kinh.
"Người khác tặng, tôi không thích ăn, cậu ăn đi." Bùi Thư Thần không hiểu tại sao mình lại phủ nhận, này không phù hợp với tính cách bình thường của hắn chút nào.
Chắc là vì lo Omega được sủng sinh kiêu ngạo thôi.
Ôn Mộ cười rộ lên: "Cảm ơn Bùi tổng. Anh có muốn ăn cơm tối luôn không? Để tôi bưng đồ ăn lên."
"Cậu làm xong rồi sao?"
"Ừm." Ôn Mộ gật đầu.
Bùi Thư Thần đã tìm được đầu bếp mới, nhưng phải đến ngày mốt mới bắt đầu vào làm được, cho nên hắn vốn định mang Ôn Mộ đi ra ngoài ăn hoặc gọi thức ăn ngoài, không ngờ cậu đã nấu cơm xong xuôi rồi.
Còn rất đức hạnh.
Cùng nhau ăn xong cơm tối, Ôn Mộ cầm hộp bánh ngọt bày lên bàn. Mở hộp ra, bên trong là ba chiếc bánh Lamington[1].
Đúng như Bùi Thư Thần nghĩ, Ôn Mộ quả nhiên rất thích loại bánh này, nhưng cậu chỉ ăn có một chiếc rồi đậy nắp hộp lại.
"Tại sao không ăn nữa?" Bùi Thư Thần hỏi. Hắn không mua quá nhiều, sợ Ôn Mộ ăn no, loại bánh ngọt này có kích thước nhỏ, ba cái vừa đủ để ăn tráng miệng sau bữa tối.
"Tôi muốn ngày mai đưa cho Ôn Dao ăn, có được không ạ?" Ôn Mộ cẩn thận hỏi.
"Ăn hết." Bùi Thư Thần nói, "Để đến mai sẽ hỏng, cho vào tủ lạnh cũng sẽ hỏng."
"Ò." Ôn Mộ không thể làm gì khác đành ăn hết. Mặc dù cậu rất thích ăn, nhưng mà không thể chia sẻ cùng Hứa Mạn Ôn Dao cũng có hơi đáng tiếc.
Ôn Mộ thu dọn hộp, hỏi Bùi Thư Thần: "Buổi tối Bùi tổng làm việc ạ?"
Bùi Thư Thần nhìn cậu, tùy ý hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Hôm nay hắn tan làm sớm chính là để về bồi nhóc Omega dính người đang trong kỳ phát tình này, tất cả công việc đều tạm gác lại.
"Tôi ạ?" Ôn Mộ không hiểu.
"Đúng, tối nay tôi không có việc gì."
"Tôi cũng không có gì muốn làm... Bùi tổng muốn làm gì tôi sẽ làm nấy."
Bùi Thư Thần suy tư.
Lời này của Omega chẳng lẽ có nghĩa là... chỉ cần ở cùng hắn là cậu đã thỏa mãn rồi?
Quả nhiên thật dính người.
Bùi Thư Thần suy nghĩ một chút, nhớ đến Ôn Mộ hay chia sẻ về phim ảnh trên vòng bạn bè, hẳn là thích xem phim.
"Tôi muốn xem phim, cậu xem cùng tôi đi."
...
Trong nhà Bùi Thư Thần có phòng chiếu phim, Ôn Mộ chưa đến căn phòng này bao giờ, vừa mới bước vào đã kinh ngạc đến ngây người, còn tưởng vừa bước vào một thế giới khác, quá là xa hoa rồi, cả cái màn hình to đến nỗi lấp kín bức tường trước mặt luôn.
"Cậu muốn xem gì?" Bùi Thư Thần ngồi trên ghế sô pha dài bằng da hỏi Ôn Mộ.
"Tôi xem gì cũng được, Bùi tổng anh chọn đi."
Công việc của Bùi Thư Thần chính là đầu tư điện ảnh, đã là công việc thì bất cứ cái gì cũng sẽ trở nên tẻ nhạt vô vị, cho nên thật ra ngoài thời gian làm việc hắn rất không thích xem phim.
Cuối cùng hắn chọn một bộ phim tình cảm vừa mới chiếu không lâu, do công ty của hắn sản xuất, chất lượng cũng không tệ lắm, hắn đoán đứa nhỏ ngốc Ôn Mộ sẽ thích.
Phim bắt đầu chiếu, tất cả đèn trong phòng đều tắt, Bùi Thư Thần còn không có nói muốn ôm, Ôn Mộ ngồi bên cạnh hắn đã cẩn thận ngồi cách ra một chút.
Hơi cúi đầu xuống, Bùi Thư Thần liền ngửi thấy mùi hương thuộc về hắn tản ra trên cổ của Ôn Mộ.
Nghĩ tới mấy ngày này trên người Omega đều sẽ mang theo mùi hương của hắn, trong lòng Bùi Thư Thần xuất hiện một cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
Ôn Mộ không hề phát hiện ra Bùi Thư Thần đang không xem phim, thay vào đó có hai con ngươi tối đen đang nhìn chằm chằm vào cổ của cậu, cậu tràn đầy phấn khích bắt đầu phân tích cách thức mở đầu của bộ phim, tính cách nhân vật được đắp nặn ra sao.
Bùi Thư Thần dần dần phát hiện không đúng.
Hắn chỉ muốn bồi Ôn Mộ xem phim điện ảnh thôi, tại sao lại giống như đang dự họp phân tích phim thế này. Ôn Mộ y hệt một nhà sản xuất muốn lôi kéo đầu tư, không ngừng phân tích xem hạng mục này có những ưu điểm gì, vì sao có thể làm ra tiền.
Người bên cạnh không nói tiếng nào, Ôn Mộ lúc này mới ý thức được mình nói quá nhiều, cẩn thận quay đầu lại, liền thấy Bùi Thư Thần đã ngủ thiếp đi.
Cậu vặn nhỏ âm lượng phim, gỡ kính mắt của Bùi Thư Thần xuống để sang một bên, sau đó rón rén đứng dậy, cầm chăn len đắp cho Bùi Thư Thần.
Khoảng thời gian này cậu nhìn thấy Bùi tổng ngày nào cũng bận rộn, nên để hắn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Ôn Mộ ngồi trên ghế sô pha, yên lặng xem phim, mới xem được vài phút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nam chính này nhìn không có đẹp trai bằng Bùi tổng.
Cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn Bùi Thư Thần.
Trong phòng chỉ có ánh sáng lúc sáng lúc tối phát ra từ màn hình, đường viền trên khuôn mặt của Bùi Thư Thần trong bóng tối lộ ra càng thêm lập thể. Hắn ngũ quan anh tuấn, khi ngủ vẻ sắc bén thường ngày rút đi, hiện ra mấy phần trầm tĩnh.
Nói tóm lại chính là ưa nhìn.
Hơn nữa không chỉ có ưa nhìn, mà tâm địa còn thiện lương nữa. Cho nên thật ra Ôn Mộ chẳng hề chống cự việc cùng Bùi Thư Thần tiếp xúc thân mật, mặc dù mỗi khi nghĩ đến rất xấu hổ, nhưng đôi lúc cậu thậm chí còn cảm thấy mình mới là người chiếm hời lớn.
Ôn Mộ có hơi ngứa tay, cực kỳ muốn chạm vào hàng mi dày rậm của Bùi Thư Thần, cậu cố hết sức nhịn lại, quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Cậu vừa xem phim vừa phân tích nội dung phim trong lòng, nhưng mà giữa chừng vẫn bị tình yêu của nam nữ chính làm cảm động đến rơi lệ. Đến khi bộ phim kết thúc rồi Bùi Thư Thần vẫn chưa tỉnh dậy, Ôn Mộ ngáp một cái, tắt màn hình đi, ngồi một bên nhìn hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Bùi Thư Thần mở mắt ra, hơi động một chút, chăn len mỏng trên người tuột xuống, hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Ôn Mộ đang ôm chân rúc vào ghế sô pha ngủ say sưa.
Bùi Thư Thần trong lòng nói phiền phức, đứng dậy ôm lấy Omega đang ngủ say, chậm rãi đi về phòng ngủ.
..........................................
Mấy ngày trong kỳ phát tình này, Bùi Thư Thần cho phép Ôn Mộ ở nhà nghỉ ngơi. Trưa ngày thứ ba, tài xế đưa Ôn Mộ đến bệnh viện thăm Ôn Dao.
Đi vào phòng bệnh, Hứa Mạn vui vẻ mắng yêu cậu: "Tiểu Mộ con thật là, làm gì mà mua nhiều đồ ăn thế, sau này đừng phung phí như vậy nữa."
"... Vâng ạ." Ôn Mộ chậm chạp đồng ý.
Trên bàn bày thật nhiều hoa quả, còn có mấy hộp đồ ngọt đóng gói tinh xảo, bao bì giống hệt cái mà Bùi Thư Thần mua cho cậu ngày hôm kia.
Ôn Mộ cảm động đến không nói nên lời. Bùi tổng sao lại đối xử tốt với cậu đến thế, ngày đó cậu chỉ thuận miệng nói một câu, ngày hôm nay liền mua nhiều như vậy đưa tới, hơn nữa còn lấy trên danh nghĩa của cậu bảo là cậu mua nữa.
Cậu gửi một cái tin nhắn cho Bùi Thư Thần, lại nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, bắt đầu sửa chữa nhận thức sai lầm của Ôn Dao: "Dao Dao, Bùi tổng lần trước đến đó, không phải là bạn trai của anh đâu, lần sau ngàn vạn lần không thể nói lung tung nha."
"A? Không phải ạ?" Ôn Dao hình như có chút tiếc nuối, "Vậy anh có thích chú ấy không?"
"... Không thích."
Bọn trẻ bây giờ đều cởi mở như thế à, chuyện yêu đương cứ treo bên mép.
"Tại sao lại không thích? Chú ấy thật đẹp trai nha, khà khà." Ôn Dao hoa si che miệng cười.
"......" Ôn Mộ có chút cạn lời, không tiếp tục thảo luận cái đề tài này với cô bé nữa, "Còn nữa, lần sau không được gọi ngài ấy là chú, phải gọi là Bùi tổng hoặc Bùi tiên sinh."
"Vâng ạ." Đáng tiếc quá đi, Ôn Dao nghĩ, nếu chú ấy mà là bạn trai của anh cô bé thì tốt rồi.
"Anh ơi, khi nào thì em có thể nuôi thỏ con ạ?"
"Xuất viện rồi anh mua cho em." Ôn Mộ nói.
Khoảng hai tuần nữa là Ôn Dao sẽ được xuất viện, nhưng cô bé phải ở nhà hồi phục sức khỏe hai tháng nữa mới được đi học trở lại. Cô bé không muốn ở lại lớp một, cho nên rất chăm chỉ đọc sách nghe bài giảng trực tuyến.
Ôn Mộ cùng Ôn Dao nói chuyện một hồi lâu, Hứa Mạn liền bắt đầu giục cậu: "Đã một giờ rồi, con mau về đi làm đi, phải cống hiến hết mình cho công ty chứ. Mấy ngày nay có chăm chỉ tăng ca không đó?"
Ôn Mộ cười gượng hai tiếng: "Tất nhiên là có ạ."
Nói ra thật xấu hổ, cậu không chỉ không chăm chỉ đi làm, mà còn làm hại Bùi Thư Thần đang trong giờ làm việc phải chăm sóc cậu, đưa cậu đến bệnh viện, toàn tạo thêm rắc rối cho sếp mình.
Hứa Mạn y như Chu lột da[2], không ngừng thúc giục Ôn Mộ trở về đi làm, cứ như Bùi Thư Thần mới là con ruột của bà không bằng. Ôn Mộ hết cách, không thể làm gì khác đành nghe lời đứng dậy đi về, Hứa Mạn nhìn theo bóng lưng của cậu, chậm rãi nhíu mày lại: "Tiểu Mộ, trên cổ con có cái gì thế?"
Ôn Mộ cả kinh, theo bản năng giơ tay lên che gáy.
Không sao không sao, miếng dán cổ vẫn còn đó.
Cậu sợ Hứa Mạn nhìn thấy vết cắn cho nên cố ý mặc một cái áo sơ mi có cổ, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn che hết được, cậu còn dán thêm một miếng băng, trông lớn hơn băng cá nhân một chút.
"Tối qua con bị sái cổ, phải dán cao dán ạ." Ôn Mộ chột dạ nói dối.
Hứa Mạn: "Hả? Có phải do gối cao quá không? Lần sau con mang gối ở nhà đi đi."
"Không cần đâu mẹ, chắc là do tư thế ngủ có vấn đề thôi ạ."
"Vậy được rồi." Hứa Mạn đột nhiên nhớ tới, "Kỳ phát tình của con sắp đến rồi đúng không? Đã chuẩn bị thuốc ức chế chưa?"
"Ừm..." Ôn Mộ không dám nói thật ra là sắp kết thúc luôn rồi, "Chuẩn bị xong rồi ạ, mẹ yên tâm."
"Vậy thì tốt."
Hứa Mạn có chút lo lắng cho Ôn Mộ, nếu không phải Dao Dao ở đây cần người chăm sóc thì bà đã đi cùng Ôn Mộ đến ký túc xá rồi.
Ôn Mộ đi ra khỏi phòng bệnh, vai thả lỏng mà rũ xuống. Khó khăn quá đi, cứ phải nói dối thôi, bây giờ kỹ năng nói dối của cậu càng ngày càng thành thạo rồi.
..........................................
Trong văn phòng tổng tài, thư ký Trần sau khi báo cáo xong công việc, do dự mở miệng: "Bùi tổng, hai ngày nay trong công ty truyền..."
Bùi Thư Thần ngước mắt lên: "Truyền cái gì?"
"Truyền tin đồn về ngài và một vị Omega thần bí."
Thư ký Trần không dám nói lời đồn thật ra còn tình thú hơn nhiều lắm, nói Bùi tổng cùng vị Omega thần bí ở trong phòng làm việc không thể miêu tả, làm đến nỗi người ta không thể miêu tả rồi phải nhập viện.
Nhưng mà hình như cũng không phải chỉ là lời đồn, thư ký Trần nghĩ thầm, dù sao chính anh cũng đã tận mắt nhìn thấy nào là quần tây, dấu răng, nhập viện các thứ mà.
Bùi Thư Thần nghe vậy, không có phản ứng gì.
Hỏi sao bộ phận biên kịch đổi người đến nhờ hắn ký tên, xem ra cái tên tóc quăn hôm trước tung tin đồn xong thì chột dạ rồi.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm khung chat trên màn hình, thản nhiên nói: "Cứ kệ cho họ nói đi."
Bên trong khung chat là Ôn Mộ nói cảm ơn, cùng với nhắc nhở hắn uống nước.
Khi làm việc hắn rất tập trung, luôn quên phải uống nước, cho nên mỗi buổi tối khi tăng ca Ôn Mộ cứ cách một giờ lại nhắc nhở hắn một lần.
Bùi Thư Thần nghĩ, khóe mắt hiện lên ý cười.
Thư ký Trần hít vào một ngụm khí lạnh.
Rốt cuộc là thứ gì, khủng bố đến mức nào mới có thể làm cho Bùi tổng lộ ra nụ cười say mê như vậy?
...
Buổi chiều, bộ phận quan hệ công chúng đến báo cáo với Bùi Thư Thần, Cố Trì Thanh lại bị nổ scandal.
Là "lại".
Tên này đi tán O chưa bao giờ thèm thu liễm, mỗi lần xử lý mớ hỗn độn y để lại hắn lại phải trả thêm tiền tăng ca cho bộ phận quan hệ công chúng, Bùi Thư Thần đã bao lần bị y chọc cho tức chết rồi.
Nếu không phải vì y nổi tiếng ở một mức độ nhất định, vẫn còn giá trị để vắt sức lao động, Bùi Thư Thần thực sự lười hầu hạ y.
..........................................
Ôn Mộ từ bệnh viện trở về nhà, mở laptop ra tìm xem có công việc nào có thể nhận không, chợt nhìn thấy thông báo về một cuộc thi viết.
Là một cuộc thi viết kịch bản, nhà tài trợ hóa ra là Hoàn Thái, công ty của Bùi Thư Thần. Trong cuộc thi có nhiều cấp bậc giải thưởng khác nhau, giải cao nhất không chỉ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh mà kịch bản còn có thể đầu tư quay phim, biên kịch đoạt giải còn có thể tự chủ lựa chọn có làm việc cho Hoàn Thái hay không.
Ôn Mộ lên mạng tìm kiếm thông tin, phát hiện Hoàn Thái có cả đoàn đội biên kịch riêng.
Không giống với thế giới cũ của cậu lắm, ở thế giới của cậu, biên kịch bình thường sẽ làm việc độc lập với công ty Điện ảnh và Truyền hình, còn có một số biên kịch thành thục sẽ tự thành lập phòng làm việc riêng, nhận thêm vài biên kịch để bồi dưỡng dưới trướng nữa.
Ở thế giới này, các công ty Điện ảnh và Truyền hình như Hoàn Thái sẽ thành lập bộ phận biên kịch riêng, theo cách này, biên kịch ký hợp đồng với họ sẽ chỉ được viết kịch bản cho Hoàn Thái, không thể ngầm nhận viết kịch bản cho người ngoài.
Giám đốc bộ phận biên kịch của Hoàn Thái là Doãn Đồng, một trong những nhà biên kịch giỏi nhất Hoa quốc, giá viết một tập phim truyền hình lên đến khoảng 30 vạn. Nếu có thể làm việc dưới tay anh ấy thì có thể học hỏi được rất nhiều, điều này cực kỳ có lợi cho sự tiến bộ của những người mới.
Hơn nữa trong đoàn đội của Doãn Đồng cũng có không ít người tài hoa, Ôn Mộ không nhịn được mơ ước trong lòng.
Yêu cầu về việc lựa chọn đề tài của cuộc thi rất tự do, viết chủ đề nào cũng được, nhưng chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn nộp bài rồi.
Ôn Mộ nhớ tới một bài tập cậu đã làm trong chương trình học trước đây của mình, đó là một kịch bản rất thương mại hóa, là một câu chuyện ngắn cổ đại hài hước ngọt sủng, hơi hơi sửa đổi một chút là có thể sử dụng được, vì vậy cậu quyết đoán nộp đơn đăng ký.
Giống như phần lớn người trẻ tuổi, Ôn Mộ cũng thích mơ mộng. Sau khi sửa đổi kịch bản xong, cậu liền không nhịn được ảo tưởng nếu như đoạt giải thì làm gì bây giờ.
Hai mươi vạn tiền thưởng, còn có giá thẩm định kịch bản nữa, không biết có đủ để trả trước tiền mua một căn nhà không ta.
Cậu mở app bất động sản, xem lướt qua khu nhà ở gần trường của Ôn Dao, không nhịn được tặc lưỡi, nhà gần trường học đắt ghê, nhưng mà mấy căn nhỏ hơn một chút cũng có thể chấp nhận được.
..........................................
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ phát tình của Ôn Mộ, Bùi Thư Thần thực ra có chút lo lắng, sợ Omega ở nhà một mình cô đơn, phá lệ từ chối một cuộc xã giao, buổi chiều mới bốn giờ đã rời công ty.
Xe lái vào bên trong sân, vừa đi ngang qua đình nghỉ mát bỗng đánh lái vòng trở lại.
Bùi Thư Thần mặt mày vô cảm, lạnh lùng nhìn nhóm người bên trong đình.
Nhóm quản gia ngồi vây quanh bàn, đang dùng ipad xem võ lâm truyền kỳ, vừa xem vừa tán gẫu vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vương vãi khắp nơi.
Ôn Mộ cũng ngồi ở trong đó, cười đến híp cả mắt, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng.
Ánh mắt Bùi Thư Thần phảng phất kết băng.
Hắn sốt ruột chạy về, sợ Omega ở nhà một mình cô đơn khóc hức hức, kết quả hóa ra cậu lại ngồi ở đây với quản gia, tài xế, người làm vườn, hòa thuận vui vẻ mà xem phim.
Rất tốt.
Thật tốt.
Bùi Thư Thần một cước đạp ga lao vụt đi.
Mọi người trong đình nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, lúc này mới phát hiện ra Bùi tổng đã trở về, vội vội vàng vàng giải tán, ai về làm việc người nấy.
Ôn Mộ trong lòng cả kinh.
Bùi tổng hôm nay tại sao lại về sớm như vậy. Gay rồi, cậu không có chờ ở cửa giúp hắn lấy dép lê.
Cậu vội vàng quét dọn vỏ hạt dưa trên đất, dì quản gia nhận lấy cái chổi trong tay cậu, bảo cậu đi trước đi, Ôn Mộ chạy chậm trở về, thấy Bùi Thư Thần mặt lạnh như băng đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách.
Ôn Mộ khúm núm đi tới: "Bùi tổng, hôm nay anh về sớm vậy."
Bùi Thư Thần liếc cậu một cái, không lên tiếng.
Ôn Mộ chân chó hỏi: "Bùi tổng bữa tối anh muốn anh cái gì, tôi đi làm liền."
"Để đầu bếp làm." Bùi Thư Thần lạnh lùng nói.
Hắn giận, không muốn ăn cơm Omega làm.
"Ò." Ôn Mộ vô thức sờ sờ cổ, vô tình chạm vào vết cắn vẫn còn chưa lành hẳn, đau đến rụt người lại.
Tâm trạng của Bùi Thư Thần hình như đang rất không tốt, quanh người đều là áp suất thấp.
Nhưng mà Ôn Mộ không nghĩ nguyên nhân là do cậu tụ tập xem phim, trước đây cậu làm chuyện như vậy rất nhiều lần, còn bị Bùi Thư Thần bắt gặp, nhưng lúc đó Bùi tổng cũng không hề không vui mà.
Hơn nữa rõ ràng là chính Bùi Thư Thần nói, nếu cậu cảm thấy buồn chán thì có thể đi tìm dì quản gia mà.
Vì vậy Ôn Mộ cấp tốc nhanh chuẩn loại trừ, cho ra một phương án duy nhất.
Không lẽ là...
Ôn Mộ nhớ tới tin đồn bát quái đại ca tài xế vừa mới chia sẻ ở đình nghỉ mát.
Là bởi vì hôm nay Cố Trì Thanh bị truyền scandal?
Cố Trì Thanh bị paparazi chụp được lúc đang ăn trưa cùng một diễn viên Omega từng làm việc chung, nhìn hình còn có vẻ như họ đang đút cho nhau ăn nữa.
Chắc là đúng rồi, Ôn Mộ nghĩ, Bùi Thư Thần nhất định là vì chuyện này mà tức giận.
Cậu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bùi Thư Thần, chậm rãi nhích lại gần một chút, ánh mắt nhìn đối phương mang theo ý tứ an ủi.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng chuyện này nói thẳng ra thì không tốt lắm, chỉ có thể lựa lời: "Bùi tổng, hôm nay anh đi làm có mệt không?"
Bùi Thư Thần keo kiệt thưởng cho Ôn Mộ một cái liếc mắt.
Công việc không có gì mệt, nhưng nghĩ đến một người, mà người đó lại không có tí cảm kích nào, tâm đúng là có mệt thật.
Ôn Mộ liều mạng phân tích, trong cái nhìn kia của Bùi Thư Thần tựa hồ có bất mãn, có oán trách, có oan ức...
Chẳng lẽ là... Bùi tổng cần thế thân cậu đây tới ôm một cái an ủi sao?
Vì vậy Ôn Mộ thử thăm dò tới gần, dựa đầu vào lồng ngực của Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần bất đắc dĩ giơ tay ôm người vào lòng.
Muốn ôm hắn nhưng mà không thèm nói ra, lại dùng cái ánh mắt kia nhìn hắn, Omega dính người thật là phiền phức mà.
Hai mắt Ôn Mộ sáng lên, xem ra cậu đoán đúng rồi! Vì vậy cậu đánh bạo vòng tay qua cổ Bùi Thư Thần, vỗ vỗ vai đối phương: "Bùi tổng đừng không vui."
"Không có không vui." Bùi Thư Thần nói.
Omega này đang nghĩ cái gì vậy, tưởng mặt mũi mình lớn lắm à, sao có thể làm cho hắn vì cậu ta mà không vui chứ.
Nghe vậy, Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cảm thấy năng lực tự điều chỉnh của Bùi Thư Thần rất mạnh, chỉ cần ôm thế thân là cậu có một cái thôi là tâm trạng dường như đã tốt hơn rồi.
...
Cùng nhau ăn xong bữa tối, Ôn Mộ ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình.
Gần đây có một bộ phim truyền hình mới khá hay, hơn nữa còn do Cố Trì Thanh đóng, Ôn Mộ dự định phân tích học hỏi một chút.
Bùi Thư Thần ngày hôm nay không tăng ca, trong lúc Ôn Mộ xem phim, hắn đi xuống tầng hầm tập thể hình, vận động một hồi rồi đi tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng khách, trong TV đúng lúc chiếu một cái quảng cáo.
Là cái tên gây rối Cố Trì Thanh.
Tan làm về đến nhà rồi mà vẫn phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này, tâm tình Bùi Thư Thần cực kỳ khó chịu.
Ngay khi hắn định rời mắt khỏi TV, bỗng có một con Alaska thè lưỡi, vui vẻ chạy vào trong màn hình.
Hóa ra đây là quảng cáo về đồ dùng cho thú cưng.
Cố Trì Thanh mang theo nụ cười thương hiệu xán lạn, giúp Alaska tắm rửa, sấy lông, một người một chó cực kỳ hòa hợp.
Bước chân Bùi Thư Thần dừng lại.
Ôn Mộ hãi hùng nhìn Bùi Thư Thần, thế quái nào cậu lại có cảm giác, từ trong mắt Bùi tổng nhìn thấy được một tia... mong đợi?
Bùi Thư Thần đứng tại chỗ, trầm ngâm xem quảng cáo, sau đó lại như có điều suy nghĩ liếc Ôn Mộ một cái, không nói một lời đi lên lầu đi tắm.
Mười lăm phút sau.
Ôn Mộ cứng ngắc nhận lấy máy sấy trong tay Bùi Thư Thần.
"Giúp tôi sấy tóc." Bùi Thư Thần ra lệnh.
"Được ạ."
Bùi Thư Thần ngồi dưới thảm trải sàn, Ôn Mộ ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng giúp tổng tài sấy tóc.
Ôn Mộ ngoài mặt trấn định, nội tâm lại như trời long đất lở.
Bùi tổng đối với Cố Trì Thanh... thật sự là bệnh giai đoạn cuối luôn rồi, sợ rằng không có thuốc nào chữa được nữa rồi.
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Mộ: Tôi đã có thể nhìn thấu nội tâm của hắn, phân tích được cả hắn và phim của hắn luôn.
Chú thích:
[1] Bánh Lamington: một loại bánh của Úc được làm từ những miếng bánh bơ hoặc bánh bông lan hình vuông được phủ một lớp sốt sô cô la bên ngoài và cuộn trong cơm dừa nạo sấy. Hỗn hợp mỏng này được thấm vào bên ngoài của bánh bông lan và để yên, tạo cho bánh một kết cấu đặc biệt.
[2] Chu lột da: hay Chu Bái Bì, một nhân vật địa chủ độc ác trong sự tích "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bảo ở Trung Quốc. Để bắt người làm phải làm thêm giờ, nửa đêm ông ta bắt chước tiếng gà gáy để người làm phải dậy sớm làm việc đến tận lúc mặt trời lặn mới được nghỉ.
Ánh mắt Bùi Thư Thần tối sầm lại.
"Bùi tổng, anh có thể... cắn tôi một cái được không."
Vừa dứt lời, Alpha cao lớn đứng lên, dùng hai tay nắm lấy vai Omega, cúi đầu, không chút do dự cắn xuống.
Hàm răng đâm thủng qua làn da.
"Ha."
Ôn Mộ không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Có chút đau, nhưng mà càng nhiều hơn là... thoải mái.
Hàm răng cắn sâu xuống tuyến thể, tin tức tố mát lạnh truyền vào trong huyết dịch, tin tức tố của Alpha và Omega cùng nhau giao hòa, dọc theo huyết quản chảy xuôi xuống toàn thân.
Ôn Mộ không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy tay chân càng thêm vô lực, da đầu cũng bắt đầu ngứa ran.
Cậu không đứng vững được nữa, hai tay Bùi Thư Thần liền luồn qua nách cậu, đỡ lấy cậu.
Quá trình đánh dấu giằng co khoảng chừng năm phút đồng hồ, sau khi đánh dấu xong, Alpha cũng không rời đi, nhẹ nhàng liếm láp dấu răng trên da, mãi đến khi vết thương không còn chảy máu nữa.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm dấu răng mà hắn vừa để lại hồi lâu.
Xung quanh dấu răng, làn da trắng nõn trên cổ Ôn Mộ đã ửng hồng, màu hồng nhuộm sâu xuống dưới rồi bị cổ áo len che khuất, có lẽ ở nơi không nhìn thấy được ngay cả cái lưng cũng ửng hồng rồi.
Omega quá mẫn cảm.
Bùi Thư Thần thuận theo tư thế vừa rồi, trực tiếp vòng tay qua người Ôn Mộ nhấc bổng người lên, giống như bế trẻ con mà bế vào phòng nghỉ nhỏ, đặt Ôn Mộ xuống giường nghỉ ngơi.
Vừa mới chạm đến giường, Ôn Mộ đột nhiên dùng sức đứng bật dậy, không chịu ngồi xuống.
Bùi Thư Thần kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy?"
Ôn Mộ mặt bạo hồng: "Quần của tôi..."
Quần? Bùi Thư Thần cau mày, hơi suy tư một chút rồi nhìn ra phía sau Ôn Mộ.
"......" Hắn không nói gì, lại bế Ôn Mộ lên, ôm vào trong phòng vệ sinh rồi đặt người ngồi trên nắp bồn cầu, "Chờ tôi một chút, giúp cậu đi lấy cái quần khác."
Quần áo trong văn phòng của Bùi Thư Thần đều là âu phục, vì vậy hắn chỉ đành lấy cho Ôn Mộ một cái quần tây.
"Quần lót là đồ mới." Hắn hỏi, "Có thể tự mình thay không?"
Ôn Mộ gật đầu không ngừng: "Có thể có thể."
Cửa đóng lại, Ôn Mộ cầm quần lót màu đen của Bùi Thư Thần, cảm thấy nóng phỏng cả tay. Quần lớn hơn so với cậu một cỡ, mặc vào rộng thùng thà thùng thình, Ôn Mộ sau khi thay xong xấu hổ không dám gọi Bùi Thư Thần, tự mình chậm chạp đi ra ngoài.
Bùi Thư Thần chờ ngoài cửa, thấy cậu đi ra liền muốn bế cậu lên, Ôn Mộ vội vàng nói: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự đi được."
Nhưng Bùi Thư Thần không nghe, vẫn cứ như lúc nãy ôm cậu lên bế đến bên giường.
Nằm ở trên giường rồi, trong mắt Ôn Mộ hiện lên một tầng nước, âm thanh mềm mại vô cùng: "Cảm ơn Bùi tổng."
Bùi Thư Thần ngơ ngẩn.
Sao lại ngoan như vậy.
Lần đầu tiên biết được Omega cũng có thể đáng yêu như thế.
Hắn cảm thấy tự xấu hổ chút xíu vì ban nãy đã giả ngơ, nhưng mà cũng chỉ có một chút thôi.
Sau khi giúp Ôn Mộ giém chăn gọn gàng, lại sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, Bùi Thư Thần mới ngồi thẳng dậy: "Cảm thấy không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài."
"Ừm." Ôn Mộ gật gật đầu.
Cậu cảm thấy Bùi tổng lúc này, thực sự rất ôn nhu.
...
Lần đầu tiên Bùi Thư Thần mất tập trung khi làm việc, cứ cách vài phút hắn lại muốn đi vào kiểm tra tình trạng của Ôn Mộ, xem xem đứa nhỏ có khó chịu hay không.
Sau khi tự ép bản thân tập trung xử lý xong một phần công việc, hắn đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Ôn Mộ đang yên tĩnh cuộn tròn dưới chăn, dường như đang ngủ.
Hắn định đóng cửa lại rời đi, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, rón rén đi vào, đứng bên giường giúp Ôn Mộ kéo chăn đắp lên.
Ôn Mộ hô hấp đều đều, quả thật là đang ngủ, nhưng khuôn mặt cậu so với khi nãy đánh dấu còn đỏ hơn.
Bùi Thư Thần cảm thấy có gì đó không ổn, dùng mu bàn tay chạm vào trán Ôn Mộ.
Rất nóng, phát sốt rồi.
Làm sao lại phát sốt? Bùi Thư Thần không nhịn được hoài nghi ban nãy có phải mình làm không đúng chỗ nào không.
Đây là lần đầu tiên hắn đánh dấu một Omega, tuy rằng trước đây bởi vì hắn không ngửi được tin tức tố nên chưa bao giờ có khát vọng muốn đánh dấu người khác, nhưng dù gì đây cũng là bản năng của Alpha, căn bản không cần học cũng biết phải làm thế nào rồi.
Ôn Mộ phát sốt sau khi bị hắn đánh dấu tạm thời, đây là điều Bùi Thư Thần không ngờ tới được.
Từ hồi còn rất nhỏ hắn đã xác định sẽ không cùng Omega lập gia đình, cho nên trước giờ hắn chả bao giờ nghe giảng môn sinh lý, dẫn đến tình hình hiện tại nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Bùi Thư Thần không chút do dự, nhẹ nhàng đánh thức Ôn Mộ: "Tỉnh lại nào, cậu bị sốt rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Ôn Mộ mờ mịt tỉnh lại, mơ mơ màng màng bị ôm lên.
Cậu ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng Bùi Thư Thần, hít lấy mùi hương tin tức tố của đối phương, cánh tay vòng quanh cổ đối phương không tự chủ siết chặt.
Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ sản sinh cảm giác ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình. Ôn Mộ lúc này cảm thấy tấm lưng rộng rãi của Bùi Thư Thần khiến cho cậu vô cùng an tâm.
Bùi Thư Thần cõng Ôn Mộ đi ra khỏi văn phòng, thư ký Trần đang làm việc ở bên ngoài nhìn thấy sợ hết hồn.
Trời má... Bùi tổng giấu Ôn tiên sinh vào phòng từ lúc nào thế, anh hoàn toàn không phát hiện ra luôn.
Bùi Thư Thần nói với thư ký Trần: "Giúp tôi lái xe."
"Vâng." Thư ký Trần cấp tốc cầm lấy chìa khóa, đi nhấn nút thang máy giúp Bùi Thư Thần.
Đúng lúc này, cửa thang máy bên cạnh từ từ mở ra, một thanh niên tóc xoăn đeo kính đi ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt trừng lớn, nói cũng không lưu loát nổi.
"Bùi, Bùi Bùi... Bùi tổng."
Thư ký Trần đồng cảm nhìn cậu ta.
Đây là Chu Bắc từ bộ phận biên kịch, cậu ta thường thường đến đây chạy việc vặt, tìm Bùi Thư Thần ký tên.
Đứa nhóc đáng thương, bị dọa bay hồn luôn rồi.
Bùi Thư Thần mặt không thay đổi liếc mắt nhìn cậu ta, thấy cậu ta đang cầm văn kiện trên tay, nói: "Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói."
Chu Bắc điên cuồng gật đầu: "Được được, ngài đi thong thả ngài đi thong thả."
Thang máy chuyên dụng của tổng tài đóng lại, Chu Bắc giống như mất hết sức lực thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta vừa mới nhìn thấy cái gì?! Bùi tổng cõng một cậu trai trên lưng! Quần của cậu trai kia rõ ràng không vừa vặn, hơn nữa vừa rồi khi Bùi tổng quay người lại, cậu ta hình như thấy được loáng thoáng có dấu răng trên cổ cậu trai kia!
Chuyện gì đã xảy ra nha, này cũng kích thích quá rồi... Không biết cậu ta có bị diệt khẩu không nhỉ...
Thất hồn lạc phách trở lại bộ phận biên kịch, chủ nhiệm hỏi cậu ta đã lấy được chữ ký chưa.
Chu Bắc lắc đầu: "Bùi tổng có việc đi ra ngoài rồi, buổi chiều tôi lại đến vậy."
Đồng nghiệp nhìn mặt cậu ta trông như đang nhịn táo bón, liền biết đứa nhóc này đang kìm nén chuyện gì trong lòng rồi. Đã làm việc với nhau lâu như vậy, ai cũng biết rõ tính cách cậu ta như thế nào, vì vậy tất cả đều vây quanh Chu Bắc: "Bắc Bắc, có drama gì hả, chia sẻ chút coi."
Chu Bắc lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, chả có cái gì cả!"
Dám truyền tin đồn về Bùi tổng, cậu ta chưa có chán sống đâu.
"Ều –" Các đồng nghiệp làm bộ rất mất mát tản đi.
Sau năm phút, Chu Bắc đứng ngồi không yên, liền bất chấp kéo Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh. Tiểu Mỹ đưa lỗ tai lại gần, nghe nghe, hai mắt bốc lên ngọn lửa phấn khích.
Nói ra hết xong, Chu Bắc mặt cắt không còn một giọt máu, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.
Biết rõ nếu nói ra thì hậu quả sẽ khó mà lường được, nhưng mà cậu ta không thể nhịn nổi. Dù có bị đuổi việc đi nữa cậu ta cũng nhất định phải nói ra, bằng không Bùi tổng chưa kịp giết cậu ta thì cậu ta đã nghẹn chết luôn rồi.
Cái tật xấu không giữ được bí mật này của cậu ta, cả đời này cũng không có thuốc nào cứu được.
..........................................
Trên đường đi, Bùi Thư Thần để Ôn Mộ dựa vào người hắn, thỉnh thoảng lại sờ trán cậu, cảm thấy càng ngày càng nóng hơn.
Hắn cau mày: "Lạnh không?"
Ôn Mộ lắc đầu: "Không lạnh, nhưng mà chóng mặt lắm, cũng không có sức."
"Uống nước." Bùi Thư Thần vặn mở một chai nước khoáng đưa đến bên miệng Ôn Mộ, quay đầu dặn dò thư ký Trần, "Đi nhanh hơn chút nữa."
"Được Bùi tổng."
Thư ký Trần mặt ngoài trầm ổn, nội tâm lại kích động không ngừng.
Không ngờ Bùi tổng lại quan tâm Ôn tiên sinh đến thế, ôn nhu ân cần như vậy.
Cuối cùng anh cũng được trải nghiệm nỗi khổ mà các thư ký khác kể, lúc lái xe cho tổng tài và tiểu tình nhân không khác gì được hóa thân thành bóng đèn 1000W, đúng là khổ không thể tả mà.
Lái xe đến bệnh viện Từ Tây, Bùi Thư Thần cõng Ôn Mộ đi đến văn phòng của bác sĩ Triệu.
"Làm sao đây?" Bác sĩ Triệu giúp đỡ dìu Ôn Mộ ngồi xuống ghế, kinh ngạc hỏi.
"Phát sốt." Bùi Thư Thần nói, "Không biết vì nguyên nhân gì."
Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Cậu ấy hiện tại đang trong kỳ phát tình."
Bác sĩ Triệu đang dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Ôn Mộ, nghe vậy liền trừng mắt hỏi: "Đánh dấu rồi à?"
Bùi Thư Thần nhìn đi chỗ khác, khẽ "Ừ" một tiếng.
Bác sĩ Triệu không nhịn được, phát ra tiếng cười "khà khà" cực kỳ thô tục, bị Bùi Thư Thần trừng cho một cái, ngượng ngịu cười cười: "Ha ha, ha ha, chuyện tốt, chuyện tốt." Vừa nói vừa giơ hai ngón tay, ý là ít nhất hai ngày tới Bùi Thư Thần sẽ không phát bệnh.
Ôn Mộ lúc này mơ mơ màng màng, căn bản không chú ý bọn họ đang nói cái gì.
Bác sĩ Triệu viết cho Ôn Mộ một đơn thuốc hạ sốt, dặn dò Bùi Thư Thần: "Không có vấn đề gì lớn, bạn nhỏ phân hóa muộn cho nên cơ thể khá mẫn cảm, lần đầu bị đánh dấu sẽ sinh ra phản ứng kích thích, lần sau sẽ không sao nữa."
"Nhưng mà..." Bác sĩ Triệu ám muội nháy nháy mắt, ghé vào tai Bùi Thư Thần thì thầm: "Mấy ngày trong kỳ phát tình này Omega sẽ khá dính người, cậu nên dành nhiều thời gian cho cậu ấy nhất có thể, nếu không có Alpha đã đánh dấu mình ở bên thì cậu ấy sẽ không có cảm giác an toàn mà khóc hức hức đó."
Bùi Thư Thần không nói nên lời: "Tôi làm gì có thời gian." Nói xong, đỡ Ôn Mộ đi tiêm.
Ôn Mộ sốt đến hồ đồ, nhưng sự sợ hãi đối với việc đi tiêm đã ăn sâu vào trong xương, tiêm hạ sốt lại còn phải tiêm vào mông, vừa nghe thôi đã sợ mất mật, Ôn Mộ căng thẳng đến đòi mạng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó mếu máo, nói cái gì cũng không chịu đi vào phòng tiêm.
Bùi Thư Thần cương quyết kéo cậu: "Người bao lớn rồi còn sợ đau."
Sau khi tha vào phòng lại mạnh mẽ kéo quần cậu xuống, quần vốn đã rộng thùng thình, tụt một cái liền lộ ra nửa cái mông trắng như tuyết.
Ôn Mộ cảm thấy mông mát lạnh, y như lời bác sĩ Triệu vừa nói, bắt đầu khóc hức hức: "Không tiêm đâu, không muốn tiêm đâu."
Bùi Thư Thần: "......" Đột nhiên không đành lòng.
"Ngoan, nghe lời." Bùi Thư Thần dỗ dành.
Ôn Mộ giãy dụa.
"Không tiêm sẽ biến thành ngốc đó."
Ôn Mộ giãy dụa.
Bùi Thư Thần bất đắc dĩ, ghé vào tai Ôn Mộ nhẹ giọng dọa: "Còn lộn xộn nữa tôi hôn cậu ở đây luôn đấy."
Ôn Mộ bất động một giây, lại giãy dụa tiếp.
Cậu vẫn luôn lộn xộn không chịu ngồi yên, y tá ở phía sau cầm kim tiêm bó tay toàn tập. Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm Omega hai mắt mông lung đẫm lệ trước mặt, chần chờ giây lát, đột nhiên vươn tay bóp hai má Ôn Mộ.
Ôn Mộ bị bóp má làm cho môi bĩu ra, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Bùi Thư Thần, nhất thời ngốc luôn ở đó, không khóc không động đậy.
Bùi Thư Thần quay đầu ra hiệu cho y tá đang kinh ngạc đến ngây người, thừa dịp Ôn Mộ vẫn còn đang sững sờ liền tiêm vào.
Mông Ôn Mộ căng thẳng: "A!"
Bùi Thư Thần buông mặt cậu ra, xoa xoa đầu cậu: "Không đau không đau."
Nội tâm y tá rít gào: A a a ngọt chết tôi rồi ngọt chết tôi rồi ngất đây.
Thật vất vả mới tiêm xong, sau khi đi lấy thuốc, Bùi Thư Thần cõng Ôn Mộ trở lại xe, thư ký Trần đã lái xe đến trước cổng khu khám bệnh chờ sẵn.
Lúc này Hứa Mạn đang ngồi bên giường gọt táo, bà lơ đãng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt liền bị người dưới lầu hấp dẫn.
Bóng người vừa lướt qua kia trông quen lắm, dáng người cao như vậy, hình như là Bùi tổng... Còn cái người trên lưng Bùi tổng kia, tuy không nhìn thấy mặt nhưng sao nhìn dáng người trông giống Tiểu Mộ thế nhỉ?
Không thể nào.
Khoa điều trị nội trú cách khu khám bệnh ngoại trú một đoạn, Hứa Mạn cảm thấy chắc là mình hoa mắt nhìn nhầm rồi, nhưng khí chất trên người Bùi Thư Thần là có một không hai, cho nên Hứa Mạn có nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Để cho chắc chắn, Hứa Mạn vẫn nhắn tin cho Ôn Mộ xác nhận lại, nếu như con trai bị ốm mà bà cũng không biết, vậy thì bà làm mẹ cũng quá kém cỏi rồi.
...
Ôn Mộ suy yếu như vậy, Bùi Thư Thần chắc chắn sẽ không bắt người đến văn phòng với hắn nữa, hơn nữa sau khi đánh dấu tạm thời trong một thời gian ngắn hắn sẽ không phát bệnh, cho nên trước tiên đưa Ôn Mộ về nhà.
Suốt đường trở về Ôn Mộ vẫn luôn giả vờ ngủ.
Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng rất nhanh, hiện tại cậu đã tỉnh táo lại, nhớ lại tình cảnh vừa rồi... thật sự quá là lúng túng.
Cậu thực sự sốt đến mức hồ đồ rồi, vừa mới nghe phải đi tiêm cái liền vừa khóc vừa gào nữa chứ.
Hơn nữa, Bùi tổng vì để cho cậu tiêm, lại còn... mặc dù không phải là hôn, nhưng mà dựa vào như thế cũng quá gần rồi!
Mất mặt thật sự, Ôn Mộ không ngừng rầu rĩ trong lòng.
Xe lái vào trong sân, dừng lại trước cửa biệt thự, Ôn Mộ chậm chạp mở mắt ra, làm bộ mới vừa tỉnh lại.
Bùi Thư Thần hỏi: "Có tự đi được không?"
"Đi được đi được mà, tôi tự đi được." Ôn Mộ không dám nhìn Bùi Thư Thần, vội vàng trèo xuống xe.
Cậu định đi lên căn phòng cho khách ở lầu hai của mình, Bùi Thư Thần ở đằng sau bỗng gọi cậu lại: "Cậu đi đâu đó?"
Ôn Mộ sững người lại, tuyệt vọng trèo lên lầu ba.
Bùi Thư Thần nhìn bộ dạng né tránh của cậu, khẽ xì một tiếng: "Vừa nãy ở bệnh viện còn khóc lóc om sòm cơ mà, giờ về đến nhà biết e lệ rồi?"
Ôn Mộ bị chế giễu đến nói không nên lời.
Trở lại phòng ngủ, cậu mới để ý có tin nhắn đến, vừa bấm vào xem, mồ hôi lạnh liền tuôn như suối.
Hứa Mạn: [Tiểu Mộ, hôm nay ở bệnh viện mẹ nhìn thấy hai người trông rất giống con và Bùi tổng, có phải là các con không? Con không sao chứ?]
Tất nhiên là Ôn Mộ không thể nói thật kiểu như Bùi Thư Thần đánh dấu cậu sau đó cậu phát sốt các thứ, cho nên quyết đoán lựa chọn nói dối: [Đâu phải đâu, mẹ nhìn nhầm rồi đó, con vẫn ở trong công ty suốt mà]
Đầu bên kia rất nhanh đã nhắn lại: [Con không sao là tốt rồi, nhưng mà mẹ vẫn cảm thấy người kia chính là Bùi tổng]
Ôn Mộ đáp: [Cũng có thể là anh ấy, nhưng mà người còn lại không phải con đâu. Mẹ yên tâm, con không sao mà]
Cuối cùng cũng coi như xua tan được nghi ngờ của Hứa Mạn, Ôn Mộ tắm rửa thay quần áo, vừa rồi phát sốt cả người đều đổ mồ hôi, dính nhơm nhớp.
Hiện tại tất cả đồ đạc của cậu đều đã được chuyển sang phòng của Bùi Thư Thần, ngay cả quần áo cũng được đặt trong phòng thay đồ của Bùi Thư Thần, giống y như một đôi tình nhân chân chính vậy. Mới đây thôi Ôn Mộ vẫn còn cảm thấy lúng túng câu nệ, nhưng mà hôm nay, có lẽ là do đã được đối phương đánh dấu, được bao quanh bởi tin tức tố của Bùi Thư Thần lại khiến cho cậu cảm thấy an tâm vô cùng.
Lăn lộn một hồi cũng đã một giờ chiều, hai người vẫn chưa ăn cơm. Trong lúc Ôn Mộ đang tắm, Bùi Thư Thần gọi đồ ăn ngoài.
Hắn nghĩ vẫn nên mời đầu bếp thôi, Omega quá yếu ớt, cũng không thể để người đang trong kỳ phát tình đi nấu cơm cho hắn được, hắn cũng không có sở thích ngược đãi người khác.
Lúc Ôn Mộ tắm rửa xong đi ra, thức ăn ngoài đã được đưa đến, cậu húp cháo, mắt lom lom nhìn Bùi Thư Thần ăn thịt, thèm đến nỗi khóe miệng suýt chảy nước miếng.
Bùi Thư Thần lơ đãng liếc mắt nhìn, gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng cậu, Ôn Mộ vừa mới định há mồm cắn, Bùi Thư Thần liền xoay đũa một phát, nhét vào trong miệng của mình.
Ôn Mộ trợn mắt há mồm: "Bùi tổng anh..."
Bùi Thư Thần liếc cậu: "Làm sao?"
"Anh thật là dí dỏm." Ôn Mộ hoảng sợ nói lí nhí.
Cơm nước xong, Bùi Thư Thần cầm lấy áo khoác âu phục: "Tôi đến công ty."
"Ừm." Ôn Mộ ngượng ngùng xin lỗi, "Xin lỗi Bùi tổng, hôm nay đã gây nhiều phiền toái cho anh rồi."
Bùi Thư Thần nhìn cậu thật sâu, vốn định nói "biết là tốt", nhưng không biết vì sao, lời nói đến bên môi lại biến thành "ở nhà nghỉ ngơi thật tốt".
Nhớ tới lời bác sĩ Triệu nói, hắn lại bổ sung: "Nếu cảm thấy buồn chán thì có thể tìm dì Lý nói chuyện."
Ôn Mộ gật đầu: "Ừm."
..........................................
Buổi chiều Bùi Thư Thần trở lại công ty tiếp tục làm việc, có một vị sếp công ty khác gọi điện mời hắn buổi tối ra ngoài ăn cơm, nhưng hắn viện cớ từ chối.
Bởi vì đó chỉ là đơn thuần ăn cơm, không phải bàn chuyện làm ăn, Bùi Thư Thần dù sao cũng có chút để tâm đến lời bác sĩ Triệu dặn.
Trên đường về đi ngang qua một tiệm đồ ngọt, Bùi Thư Thần đột nhiên nhớ tới bộ dạng thèm thuồng của Omega lúc trưa, liền đỗ xe lại ven đường, đi vào chọn một hộp bánh ngọt.
Mở cửa ra, liền thấy Ôn Mộ tinh thần rất tốt như thường lệ chờ ở phòng khách.
"Hôm nay Bùi tổng tan làm sớm vậy ạ." Ôn Mộ tiến lên cầm lấy đồ đạc trên tay Bùi Thư Thần.
Buổi trưa cậu đã ngủ ba tiếng, sức lực đã hồi phục hoàn toàn, chuẩn bị cơm nước xong xuôi chờ Bùi Thư Thần tan tầm.
"Ừm." Bùi Thư Thần cởi áo khoác vắt lên cánh tay, vừa đi vào vừa nói: "Cái này cho cậu, ăn cơm xong hẵng ăn."
"Mua cho tôi ạ?" Ôn Mộ thụ sủng nhược kinh.
"Người khác tặng, tôi không thích ăn, cậu ăn đi." Bùi Thư Thần không hiểu tại sao mình lại phủ nhận, này không phù hợp với tính cách bình thường của hắn chút nào.
Chắc là vì lo Omega được sủng sinh kiêu ngạo thôi.
Ôn Mộ cười rộ lên: "Cảm ơn Bùi tổng. Anh có muốn ăn cơm tối luôn không? Để tôi bưng đồ ăn lên."
"Cậu làm xong rồi sao?"
"Ừm." Ôn Mộ gật đầu.
Bùi Thư Thần đã tìm được đầu bếp mới, nhưng phải đến ngày mốt mới bắt đầu vào làm được, cho nên hắn vốn định mang Ôn Mộ đi ra ngoài ăn hoặc gọi thức ăn ngoài, không ngờ cậu đã nấu cơm xong xuôi rồi.
Còn rất đức hạnh.
Cùng nhau ăn xong cơm tối, Ôn Mộ cầm hộp bánh ngọt bày lên bàn. Mở hộp ra, bên trong là ba chiếc bánh Lamington[1].
Đúng như Bùi Thư Thần nghĩ, Ôn Mộ quả nhiên rất thích loại bánh này, nhưng cậu chỉ ăn có một chiếc rồi đậy nắp hộp lại.
"Tại sao không ăn nữa?" Bùi Thư Thần hỏi. Hắn không mua quá nhiều, sợ Ôn Mộ ăn no, loại bánh ngọt này có kích thước nhỏ, ba cái vừa đủ để ăn tráng miệng sau bữa tối.
"Tôi muốn ngày mai đưa cho Ôn Dao ăn, có được không ạ?" Ôn Mộ cẩn thận hỏi.
"Ăn hết." Bùi Thư Thần nói, "Để đến mai sẽ hỏng, cho vào tủ lạnh cũng sẽ hỏng."
"Ò." Ôn Mộ không thể làm gì khác đành ăn hết. Mặc dù cậu rất thích ăn, nhưng mà không thể chia sẻ cùng Hứa Mạn Ôn Dao cũng có hơi đáng tiếc.
Ôn Mộ thu dọn hộp, hỏi Bùi Thư Thần: "Buổi tối Bùi tổng làm việc ạ?"
Bùi Thư Thần nhìn cậu, tùy ý hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Hôm nay hắn tan làm sớm chính là để về bồi nhóc Omega dính người đang trong kỳ phát tình này, tất cả công việc đều tạm gác lại.
"Tôi ạ?" Ôn Mộ không hiểu.
"Đúng, tối nay tôi không có việc gì."
"Tôi cũng không có gì muốn làm... Bùi tổng muốn làm gì tôi sẽ làm nấy."
Bùi Thư Thần suy tư.
Lời này của Omega chẳng lẽ có nghĩa là... chỉ cần ở cùng hắn là cậu đã thỏa mãn rồi?
Quả nhiên thật dính người.
Bùi Thư Thần suy nghĩ một chút, nhớ đến Ôn Mộ hay chia sẻ về phim ảnh trên vòng bạn bè, hẳn là thích xem phim.
"Tôi muốn xem phim, cậu xem cùng tôi đi."
...
Trong nhà Bùi Thư Thần có phòng chiếu phim, Ôn Mộ chưa đến căn phòng này bao giờ, vừa mới bước vào đã kinh ngạc đến ngây người, còn tưởng vừa bước vào một thế giới khác, quá là xa hoa rồi, cả cái màn hình to đến nỗi lấp kín bức tường trước mặt luôn.
"Cậu muốn xem gì?" Bùi Thư Thần ngồi trên ghế sô pha dài bằng da hỏi Ôn Mộ.
"Tôi xem gì cũng được, Bùi tổng anh chọn đi."
Công việc của Bùi Thư Thần chính là đầu tư điện ảnh, đã là công việc thì bất cứ cái gì cũng sẽ trở nên tẻ nhạt vô vị, cho nên thật ra ngoài thời gian làm việc hắn rất không thích xem phim.
Cuối cùng hắn chọn một bộ phim tình cảm vừa mới chiếu không lâu, do công ty của hắn sản xuất, chất lượng cũng không tệ lắm, hắn đoán đứa nhỏ ngốc Ôn Mộ sẽ thích.
Phim bắt đầu chiếu, tất cả đèn trong phòng đều tắt, Bùi Thư Thần còn không có nói muốn ôm, Ôn Mộ ngồi bên cạnh hắn đã cẩn thận ngồi cách ra một chút.
Hơi cúi đầu xuống, Bùi Thư Thần liền ngửi thấy mùi hương thuộc về hắn tản ra trên cổ của Ôn Mộ.
Nghĩ tới mấy ngày này trên người Omega đều sẽ mang theo mùi hương của hắn, trong lòng Bùi Thư Thần xuất hiện một cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
Ôn Mộ không hề phát hiện ra Bùi Thư Thần đang không xem phim, thay vào đó có hai con ngươi tối đen đang nhìn chằm chằm vào cổ của cậu, cậu tràn đầy phấn khích bắt đầu phân tích cách thức mở đầu của bộ phim, tính cách nhân vật được đắp nặn ra sao.
Bùi Thư Thần dần dần phát hiện không đúng.
Hắn chỉ muốn bồi Ôn Mộ xem phim điện ảnh thôi, tại sao lại giống như đang dự họp phân tích phim thế này. Ôn Mộ y hệt một nhà sản xuất muốn lôi kéo đầu tư, không ngừng phân tích xem hạng mục này có những ưu điểm gì, vì sao có thể làm ra tiền.
Người bên cạnh không nói tiếng nào, Ôn Mộ lúc này mới ý thức được mình nói quá nhiều, cẩn thận quay đầu lại, liền thấy Bùi Thư Thần đã ngủ thiếp đi.
Cậu vặn nhỏ âm lượng phim, gỡ kính mắt của Bùi Thư Thần xuống để sang một bên, sau đó rón rén đứng dậy, cầm chăn len đắp cho Bùi Thư Thần.
Khoảng thời gian này cậu nhìn thấy Bùi tổng ngày nào cũng bận rộn, nên để hắn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Ôn Mộ ngồi trên ghế sô pha, yên lặng xem phim, mới xem được vài phút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nam chính này nhìn không có đẹp trai bằng Bùi tổng.
Cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn Bùi Thư Thần.
Trong phòng chỉ có ánh sáng lúc sáng lúc tối phát ra từ màn hình, đường viền trên khuôn mặt của Bùi Thư Thần trong bóng tối lộ ra càng thêm lập thể. Hắn ngũ quan anh tuấn, khi ngủ vẻ sắc bén thường ngày rút đi, hiện ra mấy phần trầm tĩnh.
Nói tóm lại chính là ưa nhìn.
Hơn nữa không chỉ có ưa nhìn, mà tâm địa còn thiện lương nữa. Cho nên thật ra Ôn Mộ chẳng hề chống cự việc cùng Bùi Thư Thần tiếp xúc thân mật, mặc dù mỗi khi nghĩ đến rất xấu hổ, nhưng đôi lúc cậu thậm chí còn cảm thấy mình mới là người chiếm hời lớn.
Ôn Mộ có hơi ngứa tay, cực kỳ muốn chạm vào hàng mi dày rậm của Bùi Thư Thần, cậu cố hết sức nhịn lại, quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Cậu vừa xem phim vừa phân tích nội dung phim trong lòng, nhưng mà giữa chừng vẫn bị tình yêu của nam nữ chính làm cảm động đến rơi lệ. Đến khi bộ phim kết thúc rồi Bùi Thư Thần vẫn chưa tỉnh dậy, Ôn Mộ ngáp một cái, tắt màn hình đi, ngồi một bên nhìn hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Bùi Thư Thần mở mắt ra, hơi động một chút, chăn len mỏng trên người tuột xuống, hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Ôn Mộ đang ôm chân rúc vào ghế sô pha ngủ say sưa.
Bùi Thư Thần trong lòng nói phiền phức, đứng dậy ôm lấy Omega đang ngủ say, chậm rãi đi về phòng ngủ.
..........................................
Mấy ngày trong kỳ phát tình này, Bùi Thư Thần cho phép Ôn Mộ ở nhà nghỉ ngơi. Trưa ngày thứ ba, tài xế đưa Ôn Mộ đến bệnh viện thăm Ôn Dao.
Đi vào phòng bệnh, Hứa Mạn vui vẻ mắng yêu cậu: "Tiểu Mộ con thật là, làm gì mà mua nhiều đồ ăn thế, sau này đừng phung phí như vậy nữa."
"... Vâng ạ." Ôn Mộ chậm chạp đồng ý.
Trên bàn bày thật nhiều hoa quả, còn có mấy hộp đồ ngọt đóng gói tinh xảo, bao bì giống hệt cái mà Bùi Thư Thần mua cho cậu ngày hôm kia.
Ôn Mộ cảm động đến không nói nên lời. Bùi tổng sao lại đối xử tốt với cậu đến thế, ngày đó cậu chỉ thuận miệng nói một câu, ngày hôm nay liền mua nhiều như vậy đưa tới, hơn nữa còn lấy trên danh nghĩa của cậu bảo là cậu mua nữa.
Cậu gửi một cái tin nhắn cho Bùi Thư Thần, lại nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, bắt đầu sửa chữa nhận thức sai lầm của Ôn Dao: "Dao Dao, Bùi tổng lần trước đến đó, không phải là bạn trai của anh đâu, lần sau ngàn vạn lần không thể nói lung tung nha."
"A? Không phải ạ?" Ôn Dao hình như có chút tiếc nuối, "Vậy anh có thích chú ấy không?"
"... Không thích."
Bọn trẻ bây giờ đều cởi mở như thế à, chuyện yêu đương cứ treo bên mép.
"Tại sao lại không thích? Chú ấy thật đẹp trai nha, khà khà." Ôn Dao hoa si che miệng cười.
"......" Ôn Mộ có chút cạn lời, không tiếp tục thảo luận cái đề tài này với cô bé nữa, "Còn nữa, lần sau không được gọi ngài ấy là chú, phải gọi là Bùi tổng hoặc Bùi tiên sinh."
"Vâng ạ." Đáng tiếc quá đi, Ôn Dao nghĩ, nếu chú ấy mà là bạn trai của anh cô bé thì tốt rồi.
"Anh ơi, khi nào thì em có thể nuôi thỏ con ạ?"
"Xuất viện rồi anh mua cho em." Ôn Mộ nói.
Khoảng hai tuần nữa là Ôn Dao sẽ được xuất viện, nhưng cô bé phải ở nhà hồi phục sức khỏe hai tháng nữa mới được đi học trở lại. Cô bé không muốn ở lại lớp một, cho nên rất chăm chỉ đọc sách nghe bài giảng trực tuyến.
Ôn Mộ cùng Ôn Dao nói chuyện một hồi lâu, Hứa Mạn liền bắt đầu giục cậu: "Đã một giờ rồi, con mau về đi làm đi, phải cống hiến hết mình cho công ty chứ. Mấy ngày nay có chăm chỉ tăng ca không đó?"
Ôn Mộ cười gượng hai tiếng: "Tất nhiên là có ạ."
Nói ra thật xấu hổ, cậu không chỉ không chăm chỉ đi làm, mà còn làm hại Bùi Thư Thần đang trong giờ làm việc phải chăm sóc cậu, đưa cậu đến bệnh viện, toàn tạo thêm rắc rối cho sếp mình.
Hứa Mạn y như Chu lột da[2], không ngừng thúc giục Ôn Mộ trở về đi làm, cứ như Bùi Thư Thần mới là con ruột của bà không bằng. Ôn Mộ hết cách, không thể làm gì khác đành nghe lời đứng dậy đi về, Hứa Mạn nhìn theo bóng lưng của cậu, chậm rãi nhíu mày lại: "Tiểu Mộ, trên cổ con có cái gì thế?"
Ôn Mộ cả kinh, theo bản năng giơ tay lên che gáy.
Không sao không sao, miếng dán cổ vẫn còn đó.
Cậu sợ Hứa Mạn nhìn thấy vết cắn cho nên cố ý mặc một cái áo sơ mi có cổ, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn che hết được, cậu còn dán thêm một miếng băng, trông lớn hơn băng cá nhân một chút.
"Tối qua con bị sái cổ, phải dán cao dán ạ." Ôn Mộ chột dạ nói dối.
Hứa Mạn: "Hả? Có phải do gối cao quá không? Lần sau con mang gối ở nhà đi đi."
"Không cần đâu mẹ, chắc là do tư thế ngủ có vấn đề thôi ạ."
"Vậy được rồi." Hứa Mạn đột nhiên nhớ tới, "Kỳ phát tình của con sắp đến rồi đúng không? Đã chuẩn bị thuốc ức chế chưa?"
"Ừm..." Ôn Mộ không dám nói thật ra là sắp kết thúc luôn rồi, "Chuẩn bị xong rồi ạ, mẹ yên tâm."
"Vậy thì tốt."
Hứa Mạn có chút lo lắng cho Ôn Mộ, nếu không phải Dao Dao ở đây cần người chăm sóc thì bà đã đi cùng Ôn Mộ đến ký túc xá rồi.
Ôn Mộ đi ra khỏi phòng bệnh, vai thả lỏng mà rũ xuống. Khó khăn quá đi, cứ phải nói dối thôi, bây giờ kỹ năng nói dối của cậu càng ngày càng thành thạo rồi.
..........................................
Trong văn phòng tổng tài, thư ký Trần sau khi báo cáo xong công việc, do dự mở miệng: "Bùi tổng, hai ngày nay trong công ty truyền..."
Bùi Thư Thần ngước mắt lên: "Truyền cái gì?"
"Truyền tin đồn về ngài và một vị Omega thần bí."
Thư ký Trần không dám nói lời đồn thật ra còn tình thú hơn nhiều lắm, nói Bùi tổng cùng vị Omega thần bí ở trong phòng làm việc không thể miêu tả, làm đến nỗi người ta không thể miêu tả rồi phải nhập viện.
Nhưng mà hình như cũng không phải chỉ là lời đồn, thư ký Trần nghĩ thầm, dù sao chính anh cũng đã tận mắt nhìn thấy nào là quần tây, dấu răng, nhập viện các thứ mà.
Bùi Thư Thần nghe vậy, không có phản ứng gì.
Hỏi sao bộ phận biên kịch đổi người đến nhờ hắn ký tên, xem ra cái tên tóc quăn hôm trước tung tin đồn xong thì chột dạ rồi.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm khung chat trên màn hình, thản nhiên nói: "Cứ kệ cho họ nói đi."
Bên trong khung chat là Ôn Mộ nói cảm ơn, cùng với nhắc nhở hắn uống nước.
Khi làm việc hắn rất tập trung, luôn quên phải uống nước, cho nên mỗi buổi tối khi tăng ca Ôn Mộ cứ cách một giờ lại nhắc nhở hắn một lần.
Bùi Thư Thần nghĩ, khóe mắt hiện lên ý cười.
Thư ký Trần hít vào một ngụm khí lạnh.
Rốt cuộc là thứ gì, khủng bố đến mức nào mới có thể làm cho Bùi tổng lộ ra nụ cười say mê như vậy?
...
Buổi chiều, bộ phận quan hệ công chúng đến báo cáo với Bùi Thư Thần, Cố Trì Thanh lại bị nổ scandal.
Là "lại".
Tên này đi tán O chưa bao giờ thèm thu liễm, mỗi lần xử lý mớ hỗn độn y để lại hắn lại phải trả thêm tiền tăng ca cho bộ phận quan hệ công chúng, Bùi Thư Thần đã bao lần bị y chọc cho tức chết rồi.
Nếu không phải vì y nổi tiếng ở một mức độ nhất định, vẫn còn giá trị để vắt sức lao động, Bùi Thư Thần thực sự lười hầu hạ y.
..........................................
Ôn Mộ từ bệnh viện trở về nhà, mở laptop ra tìm xem có công việc nào có thể nhận không, chợt nhìn thấy thông báo về một cuộc thi viết.
Là một cuộc thi viết kịch bản, nhà tài trợ hóa ra là Hoàn Thái, công ty của Bùi Thư Thần. Trong cuộc thi có nhiều cấp bậc giải thưởng khác nhau, giải cao nhất không chỉ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh mà kịch bản còn có thể đầu tư quay phim, biên kịch đoạt giải còn có thể tự chủ lựa chọn có làm việc cho Hoàn Thái hay không.
Ôn Mộ lên mạng tìm kiếm thông tin, phát hiện Hoàn Thái có cả đoàn đội biên kịch riêng.
Không giống với thế giới cũ của cậu lắm, ở thế giới của cậu, biên kịch bình thường sẽ làm việc độc lập với công ty Điện ảnh và Truyền hình, còn có một số biên kịch thành thục sẽ tự thành lập phòng làm việc riêng, nhận thêm vài biên kịch để bồi dưỡng dưới trướng nữa.
Ở thế giới này, các công ty Điện ảnh và Truyền hình như Hoàn Thái sẽ thành lập bộ phận biên kịch riêng, theo cách này, biên kịch ký hợp đồng với họ sẽ chỉ được viết kịch bản cho Hoàn Thái, không thể ngầm nhận viết kịch bản cho người ngoài.
Giám đốc bộ phận biên kịch của Hoàn Thái là Doãn Đồng, một trong những nhà biên kịch giỏi nhất Hoa quốc, giá viết một tập phim truyền hình lên đến khoảng 30 vạn. Nếu có thể làm việc dưới tay anh ấy thì có thể học hỏi được rất nhiều, điều này cực kỳ có lợi cho sự tiến bộ của những người mới.
Hơn nữa trong đoàn đội của Doãn Đồng cũng có không ít người tài hoa, Ôn Mộ không nhịn được mơ ước trong lòng.
Yêu cầu về việc lựa chọn đề tài của cuộc thi rất tự do, viết chủ đề nào cũng được, nhưng chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn nộp bài rồi.
Ôn Mộ nhớ tới một bài tập cậu đã làm trong chương trình học trước đây của mình, đó là một kịch bản rất thương mại hóa, là một câu chuyện ngắn cổ đại hài hước ngọt sủng, hơi hơi sửa đổi một chút là có thể sử dụng được, vì vậy cậu quyết đoán nộp đơn đăng ký.
Giống như phần lớn người trẻ tuổi, Ôn Mộ cũng thích mơ mộng. Sau khi sửa đổi kịch bản xong, cậu liền không nhịn được ảo tưởng nếu như đoạt giải thì làm gì bây giờ.
Hai mươi vạn tiền thưởng, còn có giá thẩm định kịch bản nữa, không biết có đủ để trả trước tiền mua một căn nhà không ta.
Cậu mở app bất động sản, xem lướt qua khu nhà ở gần trường của Ôn Dao, không nhịn được tặc lưỡi, nhà gần trường học đắt ghê, nhưng mà mấy căn nhỏ hơn một chút cũng có thể chấp nhận được.
..........................................
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ phát tình của Ôn Mộ, Bùi Thư Thần thực ra có chút lo lắng, sợ Omega ở nhà một mình cô đơn, phá lệ từ chối một cuộc xã giao, buổi chiều mới bốn giờ đã rời công ty.
Xe lái vào bên trong sân, vừa đi ngang qua đình nghỉ mát bỗng đánh lái vòng trở lại.
Bùi Thư Thần mặt mày vô cảm, lạnh lùng nhìn nhóm người bên trong đình.
Nhóm quản gia ngồi vây quanh bàn, đang dùng ipad xem võ lâm truyền kỳ, vừa xem vừa tán gẫu vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vương vãi khắp nơi.
Ôn Mộ cũng ngồi ở trong đó, cười đến híp cả mắt, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng.
Ánh mắt Bùi Thư Thần phảng phất kết băng.
Hắn sốt ruột chạy về, sợ Omega ở nhà một mình cô đơn khóc hức hức, kết quả hóa ra cậu lại ngồi ở đây với quản gia, tài xế, người làm vườn, hòa thuận vui vẻ mà xem phim.
Rất tốt.
Thật tốt.
Bùi Thư Thần một cước đạp ga lao vụt đi.
Mọi người trong đình nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, lúc này mới phát hiện ra Bùi tổng đã trở về, vội vội vàng vàng giải tán, ai về làm việc người nấy.
Ôn Mộ trong lòng cả kinh.
Bùi tổng hôm nay tại sao lại về sớm như vậy. Gay rồi, cậu không có chờ ở cửa giúp hắn lấy dép lê.
Cậu vội vàng quét dọn vỏ hạt dưa trên đất, dì quản gia nhận lấy cái chổi trong tay cậu, bảo cậu đi trước đi, Ôn Mộ chạy chậm trở về, thấy Bùi Thư Thần mặt lạnh như băng đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách.
Ôn Mộ khúm núm đi tới: "Bùi tổng, hôm nay anh về sớm vậy."
Bùi Thư Thần liếc cậu một cái, không lên tiếng.
Ôn Mộ chân chó hỏi: "Bùi tổng bữa tối anh muốn anh cái gì, tôi đi làm liền."
"Để đầu bếp làm." Bùi Thư Thần lạnh lùng nói.
Hắn giận, không muốn ăn cơm Omega làm.
"Ò." Ôn Mộ vô thức sờ sờ cổ, vô tình chạm vào vết cắn vẫn còn chưa lành hẳn, đau đến rụt người lại.
Tâm trạng của Bùi Thư Thần hình như đang rất không tốt, quanh người đều là áp suất thấp.
Nhưng mà Ôn Mộ không nghĩ nguyên nhân là do cậu tụ tập xem phim, trước đây cậu làm chuyện như vậy rất nhiều lần, còn bị Bùi Thư Thần bắt gặp, nhưng lúc đó Bùi tổng cũng không hề không vui mà.
Hơn nữa rõ ràng là chính Bùi Thư Thần nói, nếu cậu cảm thấy buồn chán thì có thể đi tìm dì quản gia mà.
Vì vậy Ôn Mộ cấp tốc nhanh chuẩn loại trừ, cho ra một phương án duy nhất.
Không lẽ là...
Ôn Mộ nhớ tới tin đồn bát quái đại ca tài xế vừa mới chia sẻ ở đình nghỉ mát.
Là bởi vì hôm nay Cố Trì Thanh bị truyền scandal?
Cố Trì Thanh bị paparazi chụp được lúc đang ăn trưa cùng một diễn viên Omega từng làm việc chung, nhìn hình còn có vẻ như họ đang đút cho nhau ăn nữa.
Chắc là đúng rồi, Ôn Mộ nghĩ, Bùi Thư Thần nhất định là vì chuyện này mà tức giận.
Cậu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bùi Thư Thần, chậm rãi nhích lại gần một chút, ánh mắt nhìn đối phương mang theo ý tứ an ủi.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng chuyện này nói thẳng ra thì không tốt lắm, chỉ có thể lựa lời: "Bùi tổng, hôm nay anh đi làm có mệt không?"
Bùi Thư Thần keo kiệt thưởng cho Ôn Mộ một cái liếc mắt.
Công việc không có gì mệt, nhưng nghĩ đến một người, mà người đó lại không có tí cảm kích nào, tâm đúng là có mệt thật.
Ôn Mộ liều mạng phân tích, trong cái nhìn kia của Bùi Thư Thần tựa hồ có bất mãn, có oán trách, có oan ức...
Chẳng lẽ là... Bùi tổng cần thế thân cậu đây tới ôm một cái an ủi sao?
Vì vậy Ôn Mộ thử thăm dò tới gần, dựa đầu vào lồng ngực của Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần bất đắc dĩ giơ tay ôm người vào lòng.
Muốn ôm hắn nhưng mà không thèm nói ra, lại dùng cái ánh mắt kia nhìn hắn, Omega dính người thật là phiền phức mà.
Hai mắt Ôn Mộ sáng lên, xem ra cậu đoán đúng rồi! Vì vậy cậu đánh bạo vòng tay qua cổ Bùi Thư Thần, vỗ vỗ vai đối phương: "Bùi tổng đừng không vui."
"Không có không vui." Bùi Thư Thần nói.
Omega này đang nghĩ cái gì vậy, tưởng mặt mũi mình lớn lắm à, sao có thể làm cho hắn vì cậu ta mà không vui chứ.
Nghe vậy, Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cảm thấy năng lực tự điều chỉnh của Bùi Thư Thần rất mạnh, chỉ cần ôm thế thân là cậu có một cái thôi là tâm trạng dường như đã tốt hơn rồi.
...
Cùng nhau ăn xong bữa tối, Ôn Mộ ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình.
Gần đây có một bộ phim truyền hình mới khá hay, hơn nữa còn do Cố Trì Thanh đóng, Ôn Mộ dự định phân tích học hỏi một chút.
Bùi Thư Thần ngày hôm nay không tăng ca, trong lúc Ôn Mộ xem phim, hắn đi xuống tầng hầm tập thể hình, vận động một hồi rồi đi tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng khách, trong TV đúng lúc chiếu một cái quảng cáo.
Là cái tên gây rối Cố Trì Thanh.
Tan làm về đến nhà rồi mà vẫn phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này, tâm tình Bùi Thư Thần cực kỳ khó chịu.
Ngay khi hắn định rời mắt khỏi TV, bỗng có một con Alaska thè lưỡi, vui vẻ chạy vào trong màn hình.
Hóa ra đây là quảng cáo về đồ dùng cho thú cưng.
Cố Trì Thanh mang theo nụ cười thương hiệu xán lạn, giúp Alaska tắm rửa, sấy lông, một người một chó cực kỳ hòa hợp.
Bước chân Bùi Thư Thần dừng lại.
Ôn Mộ hãi hùng nhìn Bùi Thư Thần, thế quái nào cậu lại có cảm giác, từ trong mắt Bùi tổng nhìn thấy được một tia... mong đợi?
Bùi Thư Thần đứng tại chỗ, trầm ngâm xem quảng cáo, sau đó lại như có điều suy nghĩ liếc Ôn Mộ một cái, không nói một lời đi lên lầu đi tắm.
Mười lăm phút sau.
Ôn Mộ cứng ngắc nhận lấy máy sấy trong tay Bùi Thư Thần.
"Giúp tôi sấy tóc." Bùi Thư Thần ra lệnh.
"Được ạ."
Bùi Thư Thần ngồi dưới thảm trải sàn, Ôn Mộ ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng giúp tổng tài sấy tóc.
Ôn Mộ ngoài mặt trấn định, nội tâm lại như trời long đất lở.
Bùi tổng đối với Cố Trì Thanh... thật sự là bệnh giai đoạn cuối luôn rồi, sợ rằng không có thuốc nào chữa được nữa rồi.
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Mộ: Tôi đã có thể nhìn thấu nội tâm của hắn, phân tích được cả hắn và phim của hắn luôn.
Chú thích:
[1] Bánh Lamington: một loại bánh của Úc được làm từ những miếng bánh bơ hoặc bánh bông lan hình vuông được phủ một lớp sốt sô cô la bên ngoài và cuộn trong cơm dừa nạo sấy. Hỗn hợp mỏng này được thấm vào bên ngoài của bánh bông lan và để yên, tạo cho bánh một kết cấu đặc biệt.
[2] Chu lột da: hay Chu Bái Bì, một nhân vật địa chủ độc ác trong sự tích "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bảo ở Trung Quốc. Để bắt người làm phải làm thêm giờ, nửa đêm ông ta bắt chước tiếng gà gáy để người làm phải dậy sớm làm việc đến tận lúc mặt trời lặn mới được nghỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook