Allmikey Máu Dị Năng Và Em
-
Chương 8
Không biết mấy cô sao chứ tui nghiện viết cái hố mất rồi ????♂️.
~♤~
Trên con thuyền không lớn cũng không nhỏ là những thành viên khác của Kantou Manji, em và một số linh đánh thuê.
Ban đầu ông Sasada khá là sợ cấp dưới của em vì bọn họ nếu không vai u thịt bắp thì cũng mặt mày bặm trợn trông rất đáng sợ, thậm chí là cả thiếu niên đi theo bọn họ cũng có đôi mắt hai màu rất u ám nữa chứ.
Tất cả đã khiến ông sợ hãi nhưng khi ông nhìn thấy em bước đến thì lại cảm thấy yên tâm vô cùng.
So với những người đang ở trên tàu thì em là người duy nhất có vẻ ngoài non trẻ và trông có vẻ yếu đuối nhất.
Nhưng không hiểu vì sao tất cả mọi người lại rất cung kính với em, em gật đầu chào mọi người rồi đi đến dùng bữa với ông Sasada, ông nhìn em đang từ từ dùng bữa mà âm thầm tiếc nuối.
Nếu như con ông còn sống thì có lẽ nó cũng bằng tuổi với thiếu niên này nhưng nếu con ông vẫn còn sống thì có lẽ cả đời ông cũng không gặp được thiếu niên này.
Thiếu niên này giống như tia nắng ấm chiếu lên nền đất lạnh nhưng bản thân lúc nào cũng lạnh nhạt và xa cách với mọi người.
Thiếu niên này trưởng thành và khác xa so với những thiếu niên khác, ông gắp một miếng cá lên rồi không hiểu vì cái gì lại gắp vào chén cơm của em.
Lúc tỉnh táo lại ông vội vàng và cảm thấy lúng túng vô cùng, em im lặng ăn cơm của mình mà chẳng nói gì về hành động đó của ông cả.
Hình như đã lâu lắm rồi chưa có ai gắp đồ ăn cho em.
Em ăn miếng cá nướng mà lòng ruột đau nhói, em muốn gặp Ema với Shinichirou quá, thậm chí nếu được còn muốn dùng chung với hai người họ một bữa cơm nữa.
Nhưng em bây giờ làm sao có thể ngồi dùng cơm với họ ? Em bây giờ chính là một tội phạm, một tội phạm dơ bẩn thì sao có thể ngồi dùng cơm với họ chứ ?
Sanzu thấy em đang lén thở dài thì mím môi lẫn siết tay mình lại, vì sao em vẫn chưa quên đi lũ người kia vậy ? Rõ ràng gã mới là người luôn ở cạnh em, chăm sóc và bảo vệ em mà.
"Mày đừng có nhìn cậu ta như vậy, cậu ta sẽ để ý đấy."
Kakuchou bất chợt nói đồng thời cũng kịp ngăn cái hành động muốn giết người ủy thác của Sanzu.
Sanzu gạt tay của Kakuchou ra rồi lặng im ngắm em, em thật sự rất xinh đẹp và thanh cao, gã yêu chết mất những lúc em đứng từ trên cao nhìn xuống gã và gã như phát điên những lúc em lạnh nhạt không quan tâm đến gã.
Gã mê đắm em như một gã si tình bệnh hoạn vậy, âm thầm lưu lại những thứ thuộc về em đồng thời cũng chỉ muốn em sớm bị lấp đầy bởi mình.
Sanzu nghiền ngẫm nhìn cái gáy bị tóc che xuống của em mà nuốt nước bọt.
Hình như đã mấy ngày rồi gã không được nếm mùi vị của em rồi, gã đói rồi và gã muốn được em lấp đầy ngay bây giờ.
Nghĩ thế Sanzu phăm phăm đi lại rồi kéo em đứng lên.
"!?"
Em bị gã nắm tay kéo khỏi phòng ăn, Kakuchou do dự một thoáng rồi cũng đi theo hai người, Sanzu kéo em ra ngoài rồi đè em lên tường hút máu.
Manjirou tức giận đánh đập lên người gã nhưng gã cũng chẳng có kiên nhẫn chơi đùa với em.
Gã há miệng ra và cắn ngập ranh nanh mình vào cổ em.
Gã nhịn đến phát khùng rồi ! Kakuchou cứng người nhìn cảnh tượng trước mắt, sao Mikey không kháng cự lại ? Sanzu kia mạnh đến vậy sao ? Em cũng đang ngớ người trước sức mạnh của Sanzu, gã ta đang khống chế cả tay lẫn chân em của em đến cả năng lực của mình gã cũng chẳng buồn kìm lại nữa là.
"Haruchiyo !"
Em gầm lên rồi dùng hết sức bình sinh đạp vào người gã, gã vội buông em ra, máu tươi cũng vì thế mà phụt ra.
Em thở hổn hển rồi đưa tay chặn máu đang chảy ra trên cổ mình, Sanzu nhíu mày muốn túm lấy em thì em tung một cú đá vào thái dương gã.
Gã trượt thẳng một đường dài và chỗ bị đá cũng bốc hơi lên, em chán ghét tự trị thương cho mình rồi lấy súng ra.
"Đây là lần thứ mấy rồi hả Sanzu ? Mày đừng có mà liên tục chọc tức tao !"
Sanzu nhìn thẳng vào mắt em, em tự cắn lưỡi để vô hiệu năng lực của Sanzu sau đó lao đến và đá một cú vào cổ gã ! Cú này đủ mạnh để vật gã xuống sàn còn nếu là người thường thì đầu đã lìa khỏi cổ từ lâu rồi.
Gã nhanh chóng bắt lấy chân em rồi ném em nằm xuống sàn.
Mắt Sanzu đỏ lên rồi há miệng ra, em nghiến răng giãy dụa dưới tay của Sanzu nhưng nhân loại thì làm sao chống lại được huyết tộc cấp cao ? Sanzu dễ dàng khống chế em lại rồi lại cắn lên cổ của em, lần này gã ta quyết định truyền chất kích dục vào vết cắn, em mở to mắt nhìn gã ta rồi sau đó miệng cũng bị che lại.
"!!!!!"
Kakuchou đi lại đạp gã ra xa, em vội vàng thở ra như cá bị ném lên bờ.
Kakuchou đi lại đỡ em dậy, em giật tay mình ra khỏi tay hắn rồi rút từ trong không gian cá nhân của mình một sợi xích lớn chứa đầy thánh khí.
Sanzu vừa phản ứng lại đã bị em đâm thẳng đầu xích vào người.
Máu của Sanzu rơi xuống, em chán ghét nhìn gã rồi giáng vào mặt gã một cái tát.
Em ghét nhất là bị xem như là lương thực đã vậy Sanzu còn định truyền thứ kia vào người em, thật sự là quá mức kịn tởm rồi, em lạnh lẽo trói gã vào cột rồi đi vào kêu người ra giúp mình nhốt gã dưới hầm.
"Suy nghĩ và kiểm điểm lỗi của mình, mày đừng để tao phải tự tay thanh lý môn hộ."
Em nói xong thì xoay người rời đi, Sanzu thừa biết là mình làm sai rồi nhưng đứng trước mặt của một huyết tộc khác thì chỉ có thánh nhân là mới nhẫn nhịn được thôi !
Em cũng biết rõ Sanzu sẽ làm mọi cách để thoát ra nên đã mạnh mẽ lấy thánh khí dạng dao bạc ghim vào bả vai của gã rồi.
Gã chậc lưỡi rồi sau đó ngồi im không giãy dụa nữa.
"Má nó !"
Em thô bạo đóng cửa phòng trước mặt của Kakuchou rồi đi vào nhà tắm rửa mặt, dạo gần đây Sanzu như bị ai nhập vào ấy, cứ như con chó dại mà lao vào cắn em dù em vẫn thường xuyên trích máu của mình cho gã rồi.
Em day trán rồi đi ra khỏi phòng ngủ của mình, em muốn xem thử lượng máu em cho Sanzu có còn hay không.
Nên vì thế em mở cửa phòng của gã rồi đi vào, em sẽ chỉ xem hộp đựng máu đặt trên kệ thôi còn những thứ khác thì em không nhìn.
Cầm lấy hộp đựng máu rồi thì em lập tức ra khỏi phòng của Sanzu.
2 4 6 8....!20 lọ, em trích ra tổng cộng là 24 lọ máu.
Bọn họ đi cũng đã được 2 ngày rồi mà lượng máu thì vẫn còn nhiều lắm.
Thế thì tại sao Sanzu lại muốn uống máu trực tiếp ? Em sờ sờ cổ mình rồi nhíu mày, có khi nào là do em hở cổ nên gã ta mới bị kích thích không nhỉ ? Em nghĩ rồi đi lấy băng gạc để trong tủ đựng đồ của mình, em kéo dải băng ra rồi quấn lên cổ của mình sau cùng thì đổi áo đang mặc thành áo len cổ lọ, tay áo cũng dài đến tận cổ tay.
Ăn mặc kín đáo như vậy thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Em nhìn mình trong gương rồi hài lòng gật đầu.
Kakuchou đi đến chỗ mà ban nãy em với Sanzu xảy ra huyết chiến, cậu quỳ xuống sàn rồi quệt tay lên vệt máu màu đỏ tươi rồi để dưới mũi ngửi thử.
Mùi máu ngọt ngào khiến Kakuchou vô thức nuốt nước bọt, sau đó cậu thở dài một hơi.
Cậu đã hiểu vì sao Sanzu lại đột ngột nổi điên và làm ra hành động mất kiểm soát rồi.
Cưỡng bức giao phối cũng là một trong những cách để huyết tộc đánh dấu bạn đời của mình và biến đối phương thành đồng loại giống mình.
Ngày trước mẹ của cậu cũng bị cha cưỡng bức giao phối rồi sinh ra một đứa con lai như cậu.
Cậu ngây người nhìn vệt máu trên tay rồi nhanh chóng đứng lên.
Xua đuổi kẻ xâm phạm vẫn luôn là bản năng của nhiều chủng loài mà, Kakuchou nghĩ rồi trở về phòng của mình.
Sanzu bị nhốt dưới hầm hai ngày, em mang theo ống nghiệm đựng máu của mình xuống rồi đứng trước mặt gã.
Đôi mắt gã nhìn em nồng cháy, em bẻ cằm của gã rồi dốc lọ máu vào miệng của gã.
Cảm giác ấy tuyệt đến mức khiến gã quên hết đi những gì em làm vào hai ngày trước.
Em ném lọ đựng máu ra xa rồi giữ lấy má gã.
Đôi mắt màu lục bảo đỏ rực lên như màu sắc tội lỗi của máu, em nghiến giọng nói với gã.
"Tao cho phép mày và Koko được uống máu trực tiếp nhưng không phải là lúc nào cũng được !"
"Là tôi đã ghen tị."
Tiếng xích trói kêu lên leng keng, gã muốn dụi vào bụng của em nhưng hai cánh tay bị thánh khí đâm muốn tê rần rồi.
Em thở dài rút ra cho gã rồi bị gã vồ lấy cắn vào cổ.
Gã nghiện em thật rồi, không còn thuốc để chữa cho căn bệnh của gã nữa rồi.
Em để yên cho gã uống máu, như vậy cũng đỡ phải giơ tay trị thương.
Vết thương trên vai gã vì hấp thụ máu của em mà chầm chậm khép lại, gã nhả ra rồi liếm hết máu của em, em ngồi thẳng dậy rồi quẹt tay qua tự trị thương cho mình, Sanzu bất mãn nhìn rồi bế em ra khỏi tầng hầm.
Bây giờ đã là tối muộn rồi nên trên hành lang chẳng có ai cả, em để yên cho gã bế rồi bỗng dưng lại muốn ngắm sao trời, gã nghe vậy thì vào phòng lấy chăn bông bọc lại cho em rồi bế em ra boong tàu ngắm sao.
Bầu trời sao ở biển thật sự rất hùng vĩ, em nhìn ngắm nó rồi thở ra một làn khói lạnh, buổi đêm trên biển vẫn luôn lạnh lẽo như thế đấy nhưng được một người khác ôm như vậy thì cũng rất thoải mái.
"Nếu mệt thì ngủ đi."
Sanzu khẽ nói rồi em lắc đầu, em còn muốn ngắm sao thêm chút nữa cơ.
Rồi sau đó Sanzu cũng ngồi ôm em suốt cả đêm.
Kakuchou nhìn họ từ trong bóng đêm rồi cũng lẳng lặng biến mất.
Chuyến hải trình vẫn còn 11 ngày.
~♤~
"Tôi là Shinichirou, đội trưởng tiểu đội 6, xin phép báo cáo, mọi chuyện vẫn bình thường."
......
"Tốt, tiếp tục thi hành nhiệm vụ."
"Tuân lệnh !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook