All About True Love
-
Chương 8: Quả táo thượng đế cắn dở
Một câu chuyện rất ngắn nhưng đã được khắc sâu vào lòng minh nhật lãng, từng câu chữ như những nốt nhạc đang nhảy múa và hợp thành một khúc nhạc, cứ phát đi phát lại trong tim cậu…
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế. Nắng vàng chiếu lên người cậu và chiếu xuyên trái tim cậu. Trong trái tim ấy có một vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này đã bị nắng chiếu tan biến hết.
Love 1:
Dãy phố này toàn hàng ăn và quá đông người, hàng nào cũng khói bay nghi ngút và nhem nhuốc, Lâm Nguyệt Loan không muốn dẫn Minh Nhật Lãng đi vào đó ăn. Dù sao hàng ngày cậu ăn uống cũng cẩn thận, kĩ càng những thứ này tốt nhất không nên cho cậu ăn nhiều. Nếu không dạ dày mà gặp rắc rối là lại có chuyện. Vì thế cô dẫn cậu đi lòng vòng để ra ngoài đường về.
Minh Nhật Lãng bước vài bước là khựng lại, cậu biết đây là đường về: “Tớ không muốn về”.
“Chúng ta đã ăn vằn thắn rồi mà”. Lâm Nguyệt Loan nhắc lại mục đích mà hai người đến đây.
“Con phố này náo nhiệt thế cơ mà, tớ muốn đi thêm lúc nữa”.
Gương mặt Lâm Nguyệt Loan hơi khó coi, chính vì nó náo nhiệt nên cô mới không muốn dẫn cậu vào đây nữa. Người quá đông, cậu bị đẩy ra đẩy vào nhỡ may có chuyện gì thì sao?
Thấy cô im lặng nghĩ ngợi Minh Nhật Lãng nói với giọng trầm buồn: “Đi ra ngoài cùng tớ phiền phức lắm phải không?”.
“Làm gì có, chỉ là tớ thấy con phố này vừa ồn ã lại đầy mùi dầu mỡ, nên muốn đi ra ngoài nhanh nhanh chút, chúng ta đi ra đường Tây Ninh đi, ở đó có rất nhiều cửa hàng bán đồ mỹ nghệ và thủ công, nhiều người thích đến đó lắm”.
Minh Nhật Lãng nghe đã thấy thích rồi, cậu hối thúc cô: “Ok, chúng ta mau đi thôi”.
Đường Tây Ninh là nơi tập trung nhiều cửa hàng nhỏ, hai bên con phố dài có vô số cửa hàng bày bán đủ mặt hàng muôn hình vạn trạng. Đồ gỗ điêu khắc, đồ thêu, socola DIY, tranh, nến thủ công, tranh màu… tất cả đều là những mặt hàng cá tính và thịnh hành. Tuy không thực sự đẹp và tinh tế nhưng đều là những thứ độc nhất vô nhị.
Cả hai tản bộ dọc con phố, mỗi hàng đều ngó qua một chút, các mặt hàng bày bán đều đặc sắc và hấp dẫn. Với những người ít ra ngoài như Minh Nhật Lãng mà nói, đúng là có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Đi tới một cửa hàng nặn đồ thủ công gốm sứ, bà chủ béo tròn và thân thiện luôn tươi cười giới thiệu hàng loạt đồ gốm sứ đáng yêu, bà chủ nói: “Nếu như các cháu không thích món đồ nào ở đây thì hai cháu có thể tự làm”.
Trong cửa hàng có một gian làm đồ gốm. Có một chiếc bàn dài và những chiếc máy xoay tròn được xếp lần lượt, đợi khách tự tay làm thử.
Minh Nhật Lãng không muốn đi tiếp, cậu nói: “Tớ muốn thử làm xem thế nào. Lâm Nguyệt Loan này, chúng ta cùng làm đi?”.
Nhìn gương mặt háo hức và hứng thú của cậu Lâm Nguyệt Loan không nỡ từ chối, thấy cũng còn sớm nên cô đồng ý.
Có một thợ chuyên nghiệp ở đây đến dạy hai người làm.
“Hai cháu muốn làm gì, có mấy thứ đơn giản như làm cốc, làm bát, làm bình hoa đấy”.
Cả hai không biết nên chọn làm cái gì, thấy các khách trong quán đều có đôi có cặp và đều chọn làm cốc, trong bụng nghĩ thầm chắc cốc dễ làm nhất, nên cứ bắt đầu làm từ cái đơn giản nhất vậy.
“Chúng cháu cũng làm cốc”.
Bác thợ cười, nụ cười đầy hàm ý nhưng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng không để ý đến.
Những miếng đất sét trong tay hai người dần dần thành hình. Minh Nhật Lãngdùng đất sét cứng làm cốc, làm thành một chiếc cốc tròn tròn, béo béo, thêm hai cái quai cốc nữa, rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Lâm Nguyệt Loan nghe ý kiến của bác thợ nên dùng đất sét mềm, có độ dẻo cao và màu sắc rực rỡ. Cô nặn thành một chiếc cốc có hình hoa tuy líp, rất đẹp và tinh tế. Trên hai chiếc cốc đều có khắc tên hai người.
Trong quán đã cho hai chiếc cốc vào trong lò nung, chiếc cốc làm bằng đất sét mềm có màu sắc rực rỡ, giống như một đóa hoa tuy lip. Chiếc cốc làm bằng đất sét cứng vẫn giữ nguyên màu nâu, mang hơi hướng cổ kính.
Hai chiếc cốc của hai người làm là những tác phẩm đẹp nhất trong số những khách hàng, bác thợ khen hai người hết lời. Có mấy vị khách cũng tới ngắm hai chiếc cốc, có một đôi tình nhân xem xong, cô gái nói: “Nhìn hai em hình như còn là học sinh, thế mà sớm đã hẹn ước cả đời rồi à?”.
Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan không hiểu nên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên sự hoài nghi.
“Hai em không biết ý nghĩa của chiếc cốc à?”. Vị khách nữ tỏ ra rất bất ngờ.
Cả hai nhất loạt lắc đầu.
“Một chiếc cốc đại diện cho cả đời, vì thế các đôi tình nhân đến quán này đều thích làm cốc, có ý nghĩa là sẽ cùng với người mình yêu yêu nhau trọn đời”.
(Một chiếc cốc và một đời trong tiếng Trung phát âm tương đương nhau: yi bei zi)
Hóa ra chiếc cốc lại có ngụ ý như thế, chàng trai và thiếu nữ sau khi hiểu ra đều đỏ bừng mặt.
Sau khi ra khỏi cửa hàng gốm, đôi má hai người vẫn chưa hết đỏ.
Hai chiếc cốc được gói lại với nhau, hiện Lâm Nguyệt Loan đang ôm nó trong lòng. Cả hai đi đến cuối đường Tây Ninh rồi nhưng không muốn đi ngược lại mà đi đường vòng trở về. Con phố này vô cùng yên tĩnh, nhà cửa hai bên phố đều chìm trong ánh đèn đêm, trên trời vài ngôi sao lẻ đang lấp lánh. Bóng những cây ngô đống bên đường nghiêng ngả vào nhau như đang thì thầm nói chuyện mà cũng có phần giống những bức tranh thủy mặc họa trong đêm.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân thong thả của hai người. Cả hai cũng không ai lên tiếng càng khiến ho màn đêm thêm phần tĩnh lặng.
Lâu sau minh nhật lãng thì thầm bên tai cô phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Lâm Nguyệt Loan này, tớ…”.
Đột nhiên có tiếng xe máy xé gió lao tới, không chỉ một chiếc. Hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc lấn át câu nói dở của minh nhật lãng.
7 8 chiếc xe máy gầm rú xoẹt qua hai người. Lâm Nguyệt Loan vội kéo minh nhật lãng đứng sát vào tường tạm tránh. Những người ngồi trên xe đều ăn mặc như các tay đua, áo da, gang tay, đồ bảo hộ, mũ, nhìn qua giống như vừa đi đua xe về.
“Thật là, đây có phải là chỗ đua xe đâu chứ, đường thì nhỏ mà đi thì nhanh”.
Lâm Nguyệt Loan vừa làu bàu nói mấy người đua xe vừa kéo Minh Nhật Lãng ra ngoài đường. Đột nhiên ánh đèn phía xa lóe sáng rồi tiến dần về phía họ, ánh đèn chiếu vào hai người khiến hai người chói không mở được mắt. Lâm Nguyệt Loan cố gắng mở mắt ra nhìn, thấy một chiếc xe đang lao về phía hai người.
Lâm Nguyệt Loan hoảng loạn đánh rơi túi cốc xuống đất. Không có thời gian để mà nghĩ đến hai cái cốc nữa, cô vội vàng xoay người đẩy minh nhật lãng ra xa. Vừa xoay người đã thấy người mình nhẹ bẫng và bị đẩy văng bởi một bàn tay.
Là minh nhật lãng đã đẩy cô ra trước.
Cô văng xuống nền đất cái bịch một cái, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào. Người cô mềm nhũn trên nền đất cứng lạnh toát, trong lòng đã run rẩy, chờ đợi tiếng va đập mạnh phía sau. Nước mắt, đã lấm lem hết lên mặt từ bao giờ.
Thế nhưng cuối cùng chỉ có tiếng còi xe gào thét.
Trong lòng lóe sáng tia hi vọng, cô đau đớn chống tay xuống đất lấy sức quay đầu nhìn lại.
Minh Nhật Lãng vẫn đứng thẳng trên mặt đất, cách chỗ cậu đứng một ngón tay là một chiếc xe máy đang đứng, tiếng động cơ vẫn đang kêu ầm ầm. Người ngồi trên xe bỏ mũ bảo hiểm xuống, nhếch mép cười: “Quả nhiên là không thèm tránh, đúng là nhìn không ra cái tên công tử như cậu cũng có bản lĩnh gớm”.
Bóng đêm vây quanh đã che khuất gương mặt trắng bệch củaMinh Nhật Lãng. Thế nhưng bóng cậu đứng vững trãi như một ngọn núi.
Nhìn thấy Minh Nhật Lãng bình an vô sự, Lâm Nguyệt Loan mới lấy lại tinh thần và sức lực. Cô lồm ngồm bò dậy, vội lau nước mắt chạy tới mắng mỏ: “Lục Kiêu, anh thật quá đáng! Làm sao anh lại giở cái trò này ra mà dọa người ta chứ, nếu như anh không thắng phanh kịp thì làm thế nào?”.
Người ngồi trên xe chính là người đi cùng Bạch Vân Tịnh mà cô và minh nhật lãng đã gặp ở công viên, là Lục Kiêu học cùng trường Thanh Hà với Giang Vũ Phi.
“Không kịp bóp phanh thì anh đây lượn một vòng quanh hai người, kĩ thuật lái xe của anh khá lắm, không tin có thể thử lại?”. Lục Kiêu nhếch mép cười châm chọc, con xe lại lượn một vòng tròn chuẩn bị lao vào lại.
Lâm Nguyệt Loan vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Anh… đồ khốn kiếp, anh muốn khoe kĩ thuật thì đi mà tìm đối thủ xứng tầm đi, ra uy với chúng tôi thì có bản lĩnh gì chứ?”.
Lục Kiêu mặc kệ tiếng gào thét của cô, tay cậu ta vẫn lên ga đều đều, con xe lại nhằm hướng hai người lao tới. lần này Lâm Nguyệt Loan nắm chặt lấy tay cậu, cả hai ở yên vị trí không trốn không tránh, mặc kệ xe đang lao tới. Ánh đèn càng lúc càng gần, cả hai nhắm chặt mắt lại, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời.
Xe lao đến gần quả nhiên lại đổi hướng vòng qua hai người. Thế nhưng do xe lượn lại quá gần, sức gió và chấn động kéo theo khiến hai người đứng không vững nữa là ngã lăn ra đất.
Lâm Nguyệt Loan kinh hãi kêu lên: “Minh Nhật Lãng, cậu có sao không?”.
“Không sao?”. Ngã nhẹ thế này Minh Nhật Lãng vẫn chịu được.
Thấy hai người ngã lăn ra đất Lục Kiêu càng hứng thú, mấy chiếc xe coi hai người là trung tâm cứ thế mà lượn vòng qua vòng lại. Đều vô cùng nguy hiểm, lướt qua cơ thể hai người, chỉ xém chút nữa sẽ đâm vào.
Buông tay Lâm Nguyệt Loan ra, cậu quay sang ôm chặt lấy cô. Giống như hai con lạc đà đang chiến đấu với bão cát trong sa mạc, dựa vào nhau để tồn tại. Nước mắt Lâm Nguyệt Loan lại lần nữa tuôn rơi, rơi vì cậu đã không quản tất cả để bảo vệ cho mình.
Bên tai lại vang lên tiếng động cơ xe máy lại gần, từ phía xa một chiếc xe máy khác lao đến. Nghe qua tiếng ga và tiếng động cơ cũng biết tay lái của người này lướt gió thế nào.
Đám dân đua xe đều là dân đua nên nghe tiếng xe là biết cao thủ tới, tất cả vội dừng xe lại. Sau đó cả đám chiếu đèn về phía chiếc xe đang lao tới, chiếc xe giảm dần tốc độ rồi lóe đèn lên báo hiệu sau đó lại rồ ga vù đến.
Lâm Nguyệt Loan tinh mắt, nhìn cái đã nhận ra đó là con xe “tuyệt đại giai nhân” độc nhất vô nhị của Nguyên Thần Dạ, cô ngay lập tức hét lên: “Nguyên Thần Dạ, Nguyên Thần Dạ”.
Những kẻ lòng dạ đố kị luôn đáng sợ nhất, Lục Kiêu đã trêu đùa hai người nãy giờ mà vẫn chưa chán tay. Lần này lại có thêm Nguyên Thần Dạ đến nữa chỉ e đêm nay không biết bao giờ mới có thể ngừng lại được.
“Tuyệt đại giai nhân” lượn một vòng rồi dừng lại, Nguyên Thần Dạ xuống xe bỏ mũ bảo hiểm ra rồi chau mày nhìn Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đang thê thảm ở đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng bên, cậu nói với vẻ khó chịu: “Sao, một đám người các cậu bắt nạt hai người họ à?”.
Trong giới đua xe Nguyên Thần Dạ cũng có chút tiếng tăm, cậu vừa lên tiếng cả đám kia im bặt, cúi đầu xuống không nói gì, duy chỉ có Lục Kiêu không phục: “Bọn này chỉ đùa thôi, nhàn nhã không biết làm gì nên tìm trò vui thôi mà, Nguyên công tử cũng quản cả những việc này sao?”.
“Cậu thích chơi thì tôi chơi cùng cậu. Vừa may tôi đang rỗi rãi không có gì chơi” Nguyên Thần Dạ lạnh lùng buông lời và nhìn Lục Kiêu, trên người cậu là bộ đồ da màu đen kiêu hãnh đứng đó nhìn phong độ như vị cha sứ.
Mặt Lục Kiêu biến sắc. Cậu ta tìm Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng làm trò vui, giờ thì Nguyên Thần Dạ nói tìm cậu kiếm trò vui, cậu đã đánh giá thấp cậu ta rồi.
“Được, cậu chọn địa điểm đi, chúng ta sẽ đi đâu chơi?”.Ánh mắt Lục Kiêu đang bùng cháy.
Ngược lại với cậu ta, ánh mắt Nguyên Thần Dạ lại lạnh lùng như băng.
“Đường Đông Lĩnh Bàn Sơn, các cậu đến đó trước đi, tôi đến sau”.
Lục Kiêu dẫn đám người xe kia rời khỏi đó. Nguyên Thần Dạ bước lại gần chỗ Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng, cả hai đã đứng dậy và đang phủi bụi cho nhau.
“Nguyên Thần Dạ, hôm nay thực sự cảm ơn anh”. Lâm Nguyệt Loan nói, mắt vẫn lấp lánh giọt lệ. Hai bím tóc cũng rối tung, tóc mai lòa xòa trước trán, mặt mày lấm lem nước mắt, nhìn vô cùng thảm thương.
Minh Nhật Lãng đưa mắt nhìn Nguyên Thần Dạ, ánh mắt cậu vô cùng phức tạp. Cậu đã từng nói trước mặt Nguyên Thần Dạ rằng, cậu sẽ bảo vệ Lâm Nguyệt Loan, sẽ không để Nguyên Thần Dạ làm hại cô ấy. Vậy mà chuyện tối hôm nay phải nhờ Nguyên Thần Dạ tới mới giải vây được.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lâm Nguyệt Loan, Nguyên Thần Dạ chau mày nói: “Minh Nhật Lãng này, buổi tối cậu không nên đưa Lâm Nguyệt Loan đi chơi, gặp phải chuyện gì cậu cũng đâu bảo vệ được cô ấy”.
Nguyên Thần Dạ đang trách móc Minh Nhật Lãng chẳng thể bảo vệ được Lâm Nguyệt Loan.
Minh Nhật Lãng nghe xong cứng đờ người, cậu đứng đó không nói lời nào, cả người dường như hóa đá.
“Nguyên Thần Dạ, không được phép nói thế. Sao anh biết Minh Nhật Lãng không bảo vệ được em chứ! Ban nãy cậu ấy đã dùng cả tính mạng để bảo vệ em”.
Lâm Nguyệt Loan kích động phản bác lại khiến Nguyên Thần Dạ sững người.
Minh Nhật Lãng cúi đầu, im lặng, quay người bước đi. Đêm thu lạnh, bóng cậu mỏng manh yếu ớt, giống như tảng băng được làm bằng nước, có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
“Minh Nhật Lãng”.
Lâm Nguyệt Loan đuổi theo mấy bước rồi lại bất an quay lại: “Nguyên Thần Dạ, anh với đám Lục Kiêu đến đường Bàn Sơn làm gì, đua xe à?”.
Nguyên Thần Dạ gật đầu nói: “Chuyện của anh em không cần lo lắng, cứ đuổi theo cậu ấy đi”.
Nhìn theo bóngMinh Nhật Lãng mỏng manh như ánh trăng trong đêm tối, bước chân có phần xiêu vẹo, Nguyên Thần Dạ thấy ban nãy hình như mình đã nói sai điều gì đó.
“Vậy… anh cẩn thận đấy, nhất định phải cẩn thận”.
“Biết rồi, anh không sao đâu. Mau đuổi theo cậu ấy đi”.
Dặn dò xong Lâm Nguyệt Loan mới yên tâm đuổi theo Minh Nhật Lãng.
Thấy hai người đi xa rồi Nguyên Thần Dạ mới về xe, bất giác chân cậu đá phải vật gì đó. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ra đó là chiếc cốc đã bị vỡ mất một nửa. Cách đó mấy bước là một chiếc cốc còn nguyên, chiếc cốc hình bông hoa tuy lip khiến nó giống như một đóa hoa đang nở trong đất bụi.
Nguyên Thần Dạ nhặt chiếc cốc lên xem xét, thấy đáy cốc có khắc tên Lâm Nguyệt Loan, như hiểu ra điều gì. Cậu quay lại nhặt hết mảnh vỡ của chiếc cốc kia lên và thấy một mảnh có tên Minh Nhật Lãng.
Nguyên Thần Dạ đoán ngay hai người vừa đi từ cửa hàng gốm sứ ra đến đây, gặp phải đám Lục Kiêu. Lúc nguy cấp quá đã đánh rơi hai chiếc cốc. Cậu nhặt hết các mảnh vỡ lên rồi cho vào cốp xe, lái xe rời khỏi chỗ đó.
Bác Hồng đợi gần ba tiếng rồi mới thấy bóng Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan đi ra, nhìn dáng vẻ của hai người bác Hồng giật mình.
“Cậu chủ, cô Lâm, hai người làm sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Bộ đồ trắng trên người Minh Nhật Lãng đã lấm lem hết cả, bộ váy vàng liền thân của Lâm Nguyệt Loan tuy không bẩn như Minh Nhật Lãng nhưng bác Hồng nhìn kĩ mới thấy đầu gối cô đang chảy máu.
“Cô Lâm, cháu bị thương à? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Suốt dọc đường đến đây Minh Nhật Lãng cúi mặt không nói điều gì cả, Lâm Nguyệt Loan đi theo sau cũng im lặng. Vừa nghe bác Hồng nói thế cậu mới biết cô bị thương, cậu cúi ngay xuống xem vết thương của cô như thế nào.
“Có phải bị thương lúc tớ đẩy ngã cậu không?”.
Giọng nói cậu đầy vẻ tự trách và thương xót.
Đúng là lúc cậu đẩy cô ngã, cú đẩy quá mạnh khiến cô đập đầu gối xuống đất. Bây giờ nghĩ lại Lâm Nguyệt Loan vẫn thấy may mắn vì mình đã không đẩy được Minh Nhật Lãng xuống, nếu không thì cú ngã mạnh như thế này minh nhật lãng không thể chỉ bị rách da như cô được.
“Không có gì đâu, chỉ bị ngoài da thôi, tớ về nhà bôi thuốc là khỏi”.
“không được, bác Hồng, bác đưa chúng cháu đến bệnh viện ngay”.
Love 2:
Trường học Thần Quang, lớp 10 (3).
Trong lớp có một chỗ ngồi bị trống, đó là chỗ ngồi của Minh Nhật Lãng. Lâm Nguyệt Loan nhìn chỗ trống đó mà lòng bồi hồi không yên.
Tối qua Minh Nhật Lãng đưa cô đến bệnh viện xử lý vết thương và bôi thuốc, rồi đưa cô về nhà, ánh mắt cậu luôn tự trách mình. Cậu trách mình đã không bảo vệ được cô.
“Minh Nhật Lãng này, thực ra…”.
Cô chưa nói hết câu đã bị cậu ngắt lời: “Muộn rồi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi”.
Cậu có ý muốn tránh, nên nghĩ đi nghĩ lại Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách im lặng về nhà. Đứng trên tầng bốn vẫy tay tạm biệt Minh Nhật Lãng, cô nhìn theo bóng cậu lên xe, ánh điện tối mờ kéo bóng cậu thật dài, thật dài trong mắt cô.
Tiết học đầu tiên kết thúc, các bạn tụm năm tụm ba ra ngoài hành lang hết.
Bạch Vân Tịnh đến bàn Lâm Nguyệt Loan hỏi: “Sao hôm nay Minh Nhật Lãngkhông đi học?”.
Lâm Nguyệt Loan bị hỏi đột ngột liền khựng lại: “Sao tớ biết được chứ?”.
“Tối qua tớ thấy cậu và cậu ấy đi qua đó, hôm nay cậu ấy không đi học, có chuyện gì chắc cậu là người biết rõ nhất, dù sao tối qua hai người cũng ở bên nhau cơ mà”.
Tối qua Bạch Vân Tịnh và mấy người bạn cấp hai hẹn nhau ăn tối ở đó. Lúc đi về trên xe tacxi cô đã nhìn thấy Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng trong dòng người đông đúc, lúc cô xuống xe đi tìm thì không thấy hai người đua nữa,. Lúc đó cũng là lúc hai người bước vào cửa hàng gốm sứ.
Giọng Bạch Vân Tịnh tuy nhỏ nhẹ dịu dàng thế nhưng trong đó có vài phần ám chỉ. Lâm Nguyệt Loan nghe xong vô cùng phẫn nộ. Nghĩ lại chuyện tối qua cũng là do cô ấy mà ra, cô bực nhưng vẫn thản nhiên nói: “Muốn biết nguyên nhân vì sao cậu đi mà hỏi Lục Kiêu”.
“Lục Kiêu”. Bạch Vân Tịnh sững lại, sắc mặt thay đổi: “Anh ta đã làm gì chứ?”.
Nghe giọng Bạch Vân Tịnh kinh ngạc như thế, chắc chắn cô ấy cũng có vài phần hiểu biết về con người Lục Kiêu.
“Cậu đi mà hỏi anh ta”.
Bạch Vân Tịnh sững lại rồi chạy vụt ra khỏi lớp, tiết sau chỗ ngồi của Bạch Vân Tịnh cũng trống trơn.
Bạch vân tịnh đi xong Tiêu Tinh Dã lại đến.
“Hôm qua cậu với Minh Nhật Lãng đi chơi à?”.
“Uh, tớ hứa với cậu ấy khi nào vết thương khỏi sẽ dẫn cậu đi chơi”.
Cô không hề nhắc đến chuyện dẫn Minh Nhật Lãng đi ăn vằn thắn, sợ Tiêu Tinh Dã nghe thấy sẽ không vui, dù sao đó cũng là chỗ Tiêu Tinh Dã dẫn cô đi.
Tiêu Tinh Dã im lặng lát sau lên tiếng hỏi tiếp: “Lục Kiêu là ai nữa?”.
Lâm Nguyệt Loan kể sơ qua chuyện Lục Kiêu thích Bạch Vân Tịnh thế nào cho Tiêu Tinh Dã nghe.
“Vậy anh ta gặp các cậu gây chuyện à?”.
“Cái tên Lục Kiêu đó đúng là đồ khốn”.
Nhắc đến chuyện tối qua Lâm Nguyệt Loan vẫn rất hận. Cô kể lại cho Tiêu Tinh Dã nghe chuyện, nghe xong Tiêu Tinh Dã đập bàn cái chát rồi nói: “Cái tên khốn đó, cậu yên tâm Lâm Nguyệt Loan, tớ nhất định sẽ xử vụ này cho cậu”.
Lâm Nguyệt Loan lo lắng nói: “Tiêu Tinh Dã, tớ không cần cậu đi gây chuyện, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây cho tớ, không được đi đánh nhau với người ta”.
Tiêu Tinh Dã bất mãn nói: “Đánh loại người như Lục Kiêu sau gọi là gây chuyện được chứ, phải nói là trừ bạo an dân”.
“Bây giờ là thế kỷ 21 đấy cậu ạ, cái chiêu trừ bạo an dân không xài được nữa rồi. Nói chung cậu không được đi tìm anh ta gây chuyện, cậu mà làm thế không phải xả giận thay tớ mà là thêm phiền phức cho tớ đó, biết chưa?”.
Tiêu Tinh Dã không còn cách nào khác đành phải gật đầu.
Giờ cơm trưa, Nguyên Thần Dạ đứng đợi Lâm Nguyệt Loan ngoài cửa nhà ăn, cậu cười thật tươi và đưa túi đồ cho cô: “Em Lâm, anh mang cái này cho em”.
“Cái gì thế?”.
“Là hai chiếc cốc bị em lãng quên”.
Lâm Nguyệt Loan sực nhớ ra hai chiếc cốc của cô và Minh Nhật Lãng. Tình thế hôm qua quá nguy hiểm nên cô không còn nhớ gì tới hai chiếc cốc nữa, cũng không biết là đã đánh rơi ở đâu, không ngờ Nguyên Thần Dạ lại nhặt được.
“Ah đúng rồi, đôi cốc của em, không ngờ anh lại nhặt được nó. Cám ơn anh”. Cô đỡ lấy túi cốc rồi hỏi: “Mà sao anh biết là của tụi em?”.
“Trên cốc có khắc tên em và minh nhật lãng còn gì”.
Nguyên Thần Dạ nhìn cô cười đầy ẩn ý, xem ra anh ấy cũng biết ngụ ý “một chiếc cốc cả đời người”. Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt cúi xuống nhìn hai chiếc cốc, cô giật mình khi thấy chiếc cốc của minh nhật lãng bị vỡ.
“Sao cốc của em còn nguyên mà của cậu ấy lại bị vỡ?”.
“Cái này đơn giản thôi, cốc của em được làm bằng đất sét dẻo, của cậu ấy là đất sét rắn. Đất rắn nung lên nhìn thì cứng nhưng lại rấy giòn, rơi cái là vỡ. Đất sét mềm nhưng có tính đàn hồi tốt, rơi cũng khó vỡ lắm”. Hình như Nguyên Thần Dạ cái gì cũng biết một chút, giải thích cũng đầu cuối lắm.
Ban đầu khi chọn đất sét Lâm Nguyệt Loan chọn vì màu sắc của nó, có tính đàn hồi như cục tẩy, dễ tạo hình, không ngờ nó còn nó ưu điểm khó vỡ nữa. Nhìn những mảnh vỡ chiếc cốc, cô thấy đau xót vô cùng. Biết sớm thì đã nhắcMinh Nhật Lãng chon đất sét mềm, như thế chiếc cốc chan chưa bao tâm huyết của cậu sẽ không bị vỡ. Bây giờ cốc vỡ rồi, cậu ấy mà biết chắc buồn lắm.
Cậu ấy đã đủ buồn rồi….
Nghĩ đến thế là cô chẳng còn tâm trạng nào mà ăn.
“Nguyên Thần Dạ, anh đi xe đến đây à?”.
“Anh lái xe đến”.
“Vậy anh có thể đưa em đến chỗ này được không?”.
Nguyên Thần Dạ lái chiếc xe ô tô màu đỏ của cậu đưa Lâm Nguyệt Loan đến cửa hàng gốm sứ.
Lâm Nguyệt Loan cầm chiếc cốc bị vỡ đến hỏi chủ cửa hàng xem có thể phục hồi được không. Chủ cửa hàng xem xét kĩ rồi nói: “Có thể dùng keo để gắn lại sau đó quét đều một lớp đất sét, như thế sẽ không nhìn rõ vết nứt”.
Lâm Nguyệt Loan sung sướng nói: “Vậy phiền bác làm ngay cho cháu với”.
Một bác thợ chuyên nghiệp khéo léo phục hồi lại nguyên dạng chiếc cốc cho cô. Lâm Nguyệt Loan cảm ơn rối rít rồi sung sướng ôm chiếc cốc ra về.
Nguyên Thần Dạ ngồi ngoài xe đợi cô và đưa cho cô một suất ăn nhanh macdonald: “Ăn đi, đi từ đây về đến trường cũng đến giờ lên lớp rồi, mua cho em cái này để khỏi phải đi ăn cơm”.
Lúc này Lâm Nguyệt Loan mới cảm thấy đói, cô vội cảm ơn Nguyên Thần Dạ: “Nguyên Thần Dạ, cảm ơn anh nhé. Vừa nhờ anh đưa đến đây lại phải bỏ tiền ra mua đồ ăn cho em nữa, thật ngại quá!”.
Nguyên Thần Dạ cười nhạt và nói: “Việc đơn giản ấy mà, cảm ơn cái gì chứ”.
Cô lấy chiếc cốc ban nãy ra đặt lên tay rồi lại tấm tắc: “Thật cao tay, hoàn toàn không nhìn ra vết nứt”.
“Cũng may có bác thợ cao tay đến thế, nếu không thì…”.
Do vấn đề sức khỏe nên Minh Nhật Lãng rất nhạy cảm với những chuyện như “gãy”, “vỡ”, từ chuyện cây hòe con bị gãy cũng biết, vì thế Lâm Nguyệt Loan mới nghĩ mọi cách để đi gắn chiếc cốc này.
“Có phải Minh Nhật Lãng có vấn đề gì đó về sức khỏe không?”. Nguyên Thần Dạ bất chợt hỏi.
Lâm Nguyệt Loan đang nhai dở miếng hamburger suýt nữa bị nghẹn. Cô vội uống hớp coca để nuốt trôi.
“Anh… sao anh lại hỏi thế?”.
“Tối qua anh nói mỗi câu rằng cậu ấy không bảo vệ được em, thế mà cả hai phản ứng thật lạ lùng”.
Chuyện tối qua khiến Nguyên Thần Dạ cảm thấy cả Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều có phản ứng kì lạ. Hơn nữa, Minh Nhật Lãng là một người điềm tĩnh, nho nhã và hiền lành như một cô gái. Ra ngoài xa gần đều có người đi theo. Hơn nữa, cho dù là con nhà giàu được nuôi nấng như kim tôn ngọc quý, cũng không thể chăm bẵm kĩ càng như thế được. Đàn ông con trai thì vẫn là đàn ông con trai, không thể ngày nào cũng nâng trong tay ngậm trong miệng mà nuôi lớn được.
Nghĩ như thế nên Nguyên Thần Dạ đoán Minh Nhật Lãng có vấn đề về sức khỏe.
Lâm Nguyệt Loan im lặng, cô không biết phải nói thế nào. Nói dối để gạt Nguyên Thần Dạ cũng không được, vì cậu ấy thông minh như thế cơ mà, nói thật cũng không xong, cô đã từng hứa với Minh Nhật Lãng rồi.
Chỉ có cách im lặng, im lặng không phủ nhận cũng không thừa nhận. Vô hình trung đã ngầm thừa nhận suy đoán của Nguyên Thần Dạ.
Nguyên Thần Dạ cũng không nói gì nữa, cậu khởi động xe về trường. Cậu cũng không truy hỏi tận cũng nữa, có nhiều chuyện là bí mật của người khác, cậu không cần thiết phải biết quá rõ, cậu hiểu điều đó.
Biệt thự nhà họ Minh, hồ bơi nước nóng trong nhà.
Minh Nhật Lãng thả mình trong hồ nước, chân tay giang rộng, bất động, mái tóc đen nổi bồng bềnh trên mặt nước, giữa hồ nước rộng xanh biếc, một mình cậu mỏng manh nằm giữa như cánh bèo tây nổi trên mặt nước.
Bà Minh thấy con ngâm mình trong nước quá lâu, gương mặt biến sắc, lo lắng.
Hôm qua Minh Nhật Lãng về nhà trong bộ dạng thê thảm khiến bà kinh ngạc. Hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra cậu lại không nói, về một cái là nhốt mình trong nhà tắm. Mãi lâu sau cậu mới bước ra, hai mắt đỏ hoe. Bà nhìn là biết con mình lại trốn trong đó khóc một mình.
Con bà khóc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cậu vô cùng đau lòng. Hỏi cậu không nói càng khiến bà Minh sốt ruột và lo lắng hơn.
Ông Minh thì bình tĩnh hơn, ông nói: “Hinh Dật, A Lãng lớn rồi, có nhiều chuyện con không muốn nói, chúng ta cũng không cần thiết phải biết hết. Hãy để con tự mình giải quyết đi”.
Nói thì nói như thế nhưng bà Minh không yên tâm chút nào cả. Đợi Minh Nhật Lãng ngủ say bà mới vội gọi bác Hồng tới hỏi chuyện. Bác Hồng cũng không biết phải nói thế nào,vì hỏi Lâm Nguyệt Loan cô cũng chỉ mập mờ nói hai người đang đi thì có một tốp đua xe sượt qua, do tốc độ nhanh quá nên đã làm ngã hai người.
“Cậu chủ không sao là may rồi, cô Lâm thì ngã sứt đầu gối. Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đến bệnh viện bôi thuốc xong là được về nhà”.
Bà Minh thấy thời gian đã muộn nên cũng không tiện làm phiền Lâm Nguyệt Loan, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được.
Sáng hôm sau Minh Nhật Lãng không dậy đi học như mọi ngày, cậu trùm kín chăn nói muốn nghỉ học, bà Minh hỏi han con xem có chỗ nào không khỏe, cậu nói không sao và chỉ muốn nghỉ ngơi. Bà Minh không yên tâm nên muốn mời bác sĩ Thành đến xem thế nào. Kết quả cậu nổi cáu: “Con đã nói là con không sao, mời bác sĩ đến làm gì?”.
Cậu tức đến mức thâm tím mặt mày, giọng nói run run.
Ông Minh đứng bên nói :”A Lãng, mẹ con chỉ tiện lời nên nói thế thôi, con không muốn đến bệnh viện thì thôi, không muốn đi học thì cứ nghỉ ngơi một ngày đi”.
Bà Minh hiểu tâm trạng của con nên không nói thêm gì nữa, chỉ còn cách đi làm đồ điểm tâm mà con thích ăn nhất mang lên cho con. Bận mấy việc như thế đến lúc gọi điện đến nhà Lâm Nguyệt Loan thì đã không có ai nghe máy. Lâm Nguyệt Loan lúc đó đã đi học rồi, bà đành buồn bã gác máy.
Đĩa điểm tâm để trên đầu giường cả buổi nhưng cậu không động miếng nào. Buổi chiều dậy lại ngâm mình ở hồ bơi, cậu không bơi mà cứ thả mình trôi nổi trên mặt nước, tinh thần không thoái mái cũng hiện rõ lên trên gương mặt.
Bà Minh nghĩ ngợi một hồi rồi nói với bác Hồng: “Bây giờ bác đến trường đón Lâm Nguyệt Loan đến đây”.
Love 3:
Sau khi bác Hồng đến đón Lâm Nguyệt Loan, cô còn nhờ bác đưa về nhà một chuyến. Ở trên nhà một lúc cô mới xuống. Bác Hồng lấy làm ngạc nhiên nhìn cô qua gương sau một lúc, cô đặc biệt về nhà để thay quần áo….
Bà Minh sốt ruột ngồi đợi ở phòng khách, thấy cô đến vội hỏi: “Loan Loan, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tối qua tụi cháu gặp một đám đua xe, bọn họ cố ý trêu bọn cháu nên cứ lượn đi lượn lại, hại bọn cháu bị ngã”. Minh Nhật Lãng đã không muốn nói thì cô cũng không nên nói kĩ càng làm gì, chỉ kể lại chuyện chính cho bà Minh nghe.
“Nói như thế nghĩa là A Lãng bị làm cho hoảng sợ rồi. Thế nhưng sao điệu bộ nó lại thương tâm đến thế”. Bà Minh vẫn thắc mắc không hiểu, ngẫm nghĩ một lúc bà mới nói: “Cái đứa này, chắc lại nghĩ mình chẳng có cách nào đi xe máy như người ta nên mới buồn thế này đây”.
Thở dài một cái rồi bà quay sang nói với Nguyệt Loan: “Loan Loan, A Lãng ngâm mình trong hồ nước nóng cả buổi rồi, chẳng nói năng gì cả, cháu đi nói nó giúp bác, nhắc nó lên bờ nhé”.
Lâm Nguyệt Loan vào hồ bơi nước nóng trong nhà. Đó là một hồ nước rộng trong nhà, phía hướng ra mặt trời được lắp bằng những tấm kính dài, chiếm 2/3 diện tích hồ bơi. Trên làn nước xanh mướt,cơ thể Minh Nhật Lãng như một ngọn bèo.
“Minh Nhật Lãng”.
Lâm Nguyệt Loan vừa lên tiếng gọi một cái Minh Nhật Lãng giật mình như bị trúng đạn, cả người lật một cái rồi chìm xuống nước.
“Minh Nhật Lãng, cậu có sao không?”. Lâm Nguyệt Loan chạy tới mép bể bơi rồi trõ miệng xuống hồ nước thất thanh gọi cậu.
Từ phía xa làn nước xao động rồi Minh Nhật Lãng từ dưới trồi lên. Cậu vuốt hết nước trên mặt rồi trân trân nhìn Nguyệt Loan, cậu cũng giật mình sững lại.
Hôm nay Lâm Nguyệt Loan tết tóc khác với mọi ngày, cô không tết hai bên nữa mà đã tết gọn thành một bím phía sau, đuôi tóc vắt lên đằng trước và được buộc bởi sợi thun màu xanh có hình cây con vô cùng sống động giữa làn tóc xanh.
Cảm nhận được ánh mắt Minh Nhật Lãng đang nhìn mình, hai má cô đỏ bừng rồi đưa tay vuốt bím tóc: “Sợi dây buộc thế này có đẹp không?”.
Minh Nhật Lãng ngây người ra một hồi, rồi bơi về phía cô. Lâm Nguyệt Loan cũng đi về phía bờ cậu lên và ngồi xuống.
Khẽ dùng tay rẽ nước, Minh Nhật Lãng ngước đầu lên nhìn Nguyệt Loan. Cô giống như một đóa hoa sen tinh khiết mọc bên bờ hồ.
“Đẹp lắm!”.
Cậu khen thế khiến Lâm Nguyệt Loan lại đỏ bừng mặt, cô e thẹn cúi đầu. Thấy bàn tay bám trên mép hồ đã nhợt nhạt, cô vội nói:
“Minh Nhật Lãng, cậu ngâm dưới hồ lâu lắm rồi, mau lên đi, nhanh lên”. Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa lấy khăn tắm trên ghế mây bên cạnh hồ đưa cho cậu.
Minh Nhật Lãng ngoan ngoãn lên bờ.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cả hai ra ban công trên tầng hai cùng ngồi nói chuyện.
“Cậu nhìn xem tớ mang cái gì đến cho cậu này”.
Nhìn thấy đôi cốc, mắt Minh Nhật Lãng sáng rực, cậu vui vẻ nói: “Tớ cứ nghĩ chúng bị vỡ rồi cơ”.
“Làm gì có, cậu nhìn mà xem, không phải còn nguyên đây sao”.
Minh Nhật Lãng cầm hai chiếc cốc lên ngắm nghía, Lâm Nguyệt Loan sợ cậu phát hiện ra vết nứt lên vội giành lại.
“Minh Nhật Lãng này, chiếc cốc cậu làm đáng yêu như Đại A Phúc, tặng tớ được không?”.
“Cậu thích thì giữ lại đi, vậy chiếc cốc của cậu… tớ giữ lại nhé?”.
Chuyện này giống như trao đổi tín vật vậy, Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt nhưng cũng không từ chối.
“Vậy nhé, cốc của tớ là của cậu, cốc của cậu là của tớ”.
Hai tay nâng chiếc cốc hình hoa tuylip trong tay, Minh Nhật Lãng chìm đắm trong đó một hồi, cuối cùng nụ cười đã nở trên môi cậu, thế nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cậu vẫn phảng phất nét buồn đau.
Minh Nhật Lãng trở lại trường học ngay chiều hôm đó, Bạch Vân Tịnh thì dẫn Lục Kiêu đến lớp 10 (3).
“Lục Kiêu, anh mau xin lỗi minh nhật lãng đi”.
Bạch Vân Tịnh ra lệnh như thế, Lục Kiêu miễn cưỡng mở lời với Minh Nhật Lãng: “Xin lỗi, tối hôm đó tôi không nên lái xe dọa cậu”.
Các bạn học trong phòng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên hai cùng tròn mắt nhìn ba người đó.
Gương mặt Minh Nhật Lãng trắng bệch, cậu không nói gì mà chỉ lẵng lẽ gấp cuốn sách lại rồi đi ra ngoài. Lục Kiêu thấy thế liền đưa tay giữ cậu lại.
“Tôi nghe lời nên mới đến xin lỗi, cậu không nể mặt mà cứ đi thế à!”.
“Tôi không cần lời xin lỗi của anh”.
“Nghe thấy chưa Tiểu Tinh, cậu ta đâu cần lời xin lỗi của anh”.
Tiêu Tinh Dã chống mắt lên nhìn từ nãy giờ, không chịu được nữa cậu đập bàn cái chát rồi đi tới, hai mắt trừng trừng nhìn Lục Kiêu: “Cái điệu bộ này mà nói đến xin lỗi à? Sao mà giống đến gây chuyện thế hả”.
Bạch Vân Tịnh đứng bên cũng tức giận nói: “Lục Kiêu, anh xin lỗi thì cũng phải có thành ý một tí chứ, anh nói câu xin lỗi như thế vô quá trách nhiệm, anh nói lại lần nữa”.
Lục Kiêu ức quá không thể nhịn được nữa, cậu bật lại: “Tiểu Tinh, anh nể mặt em nên mới đến xin lỗi cậu ta. Anh không muốn đến mà vẫn phải đến rồi, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào? Phải quỳ xuống trước mặt cậu ta chắc?”.
“Quỳ xuống càng tốt, nếu dập đầu thêm ba cái nữa thì càng hay”.
Tiêu Tinh Dã lạnh lùng đáp, khiến Lục Kiêu phát điên lên: “Tên kia, mày là ai hả? Mày còn chỗ miệng vào nữa có tin tao cho mày một trận không?”.
Vừa dứt lời Tiêu Tinh Dã đã phi đến đấm thẳng vào cằm Lục Kiêu một chú đau điếng. Cậu ta á lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, ngay lập tức cậu ta chồm dậy gầm gừ lao về phía Tiêu Tinh Dã.
“Cậu ra ngoài đi”. Tiêu Tinh Dã nhanh tay đẩy Minh Nhật Lãng đứng sau mình lùi xa mấy bước, rồi tiến lên phía trước.
Minh Nhật Lãng lùi về sau, thấy Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu gườm gườm sắp đánh nhau đến nơi, cậu cũng không muốn ra ngoài mà ngược lại nhìn hai người và hét lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa, Tiêu Tinh Dã, cậu đừng đánh nhau với anh ta làm gì”.
Tiêu Tinh Dã quay ngoắt lại nói với cậu: “Bảo cậu ra ngoài cậu có nghe thấy không hả? Ở đây chỉ vướng chân vướng tay”.
Minh Nhật Lãng bị cậu nổi giận nên sững lại chốc lát rồi vội ra khỏi lớp.
Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu đánh nhau ngay trong lớp, giống như hai chú hổ con đang giao đấu. Rất nhiều học sinh kéo đến xem đánh nhau, đứng nhìn từ bên ngoài cửa sổ. Tần Quảng Phong, Vệ Lôi và mấy người nữa không ra ngoài mà đứng lại quan sát xem cục diện trận đấu như thế nào. Nếu như Tiêu Tinh Dã thua thiệt thì đảm bảo cái tên đến từ trường ngoài kia không có chuyện bình yên mà rời khỏi Thần Quang.
Minh Nhật Lãng vội chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan, chỉ có cô mới bảo cậu ấy dừng tay được. Cô đang tìm tài liệu ở thư viện, nghe thấy chuyện như thế vội vội vàng vàng cùng Minh Nhật Lãng về lớp.
Hai người về đến nơi đã không thấy Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu đâu nữa, trogn phòng chỉ có mấy bạn đang thu dọn chiến trường.
Lâm Nguyệt Loan vội hỏi Tần Quảng Phong: “Hai người đó đâu rồi?”.
“Bị thầy Châu dẫn đi rồi”.
Thầy Châu không quản chuyện của Lục Kiêu nên đã gọi điện sang trường Thanh Hà phái giáo viên đến nhận cậu về. Khi hỏi Tiêu Tinh Dã vì sao đánh nhau với Lục Kiêu cậu không nói rõ nguyên nhân mà chỉ nói một câu: “Không vì gì cả, chỉ là em thấy cậu ta ngứa mắt thôi”.
Thầy Châu không hỏi được chuyện gì từ Tiêu Tinh Dã nên đành đến lớp hỏi chuyện. Các học sinh có mặt ở lớp kể lại, cậu nam sinh từ trường Thanh Hà do Bạch Vân Tịnh dẫn tới lớp để xin lỗi Minh Nhật Lãng, không hiểu chuyện thế nào mà Tiêu Tinh Dã và cậu ta lại đánh nhau.
Châu Tĩnh Bang hiểu rất rõ tính cách từng học sinh của mình, Minh Nhật Lãng trước giờ ít nói nên chắc có hỏi cũng không ra chuyện gì. Chỉ còn cách gọi Bạch Vân Tịnh tới. Bạch Vân Tịnh ấp úng rồi cũng nói đại ý: Lục Kiêu bắt nạt Minh Nhật Lãng, Bạch Vân Tịnh bảo cậu ta đến xin lỗi nhưng không có thành ý nên Tiêu Tinh Dã đứng bên ngứa mắt đã đánh nhau với cậu ta.
Tiêu Tinh Dã ra tay cũng vì thay Minh Nhật Lãng, tuy tính cậu có hơi nóng vội nhưng thấy chuyện bất bình mà ra tay cũng là có ý tốt. Thầy cũng không hề có ý trách móc cậu gì cả mà chỉ lên lớp cho cậu một tiết tư tưởng rồi yêu cầu viết bản kiểm điểm thôi.
“Nếu cậu không muốn viết thì nhờ Lâm Nguyệt Loan viết cho, tôi chỉ cần có bản kiểm điểm nộp lên ban giám hiệu là được rồi”. Thầy Châu nghiêm nghị nói với Tiêu Tinh Dã.
Tiêu Tinh Dã bật cười và nói: “Thầy, thầy đúng là anh em tốt của em”.
Tiêu Tinh Dã ra khỏi phòng giáo viên đã thấy Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã đứng đợi cậu ở ngoài.
“Tiêu Tinh Dã cậu không sao chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tiến lên trước hỏi rồi nhìn kĩ cậu. Cũng may chỉ có tóc tai bù xù chứ không có thương tật gì.
“Tớ thì làm gì cóc chuyện được chứ, đánh nhau từ bé mà. Cái tên Lục Kiêu đó cũng lợi hại nhưng ăn làm sao được tớ”.
“Cậu này, tớ đã dặn là không được đánh nhau nữa, thế mà lại đánh rồi”.
“Là cậu ta tự gây chuyện đòi đánh chứ, đừng có trách tớ không khách khí. Cậu không ở đó nên không biết cậu ta dương dương tự đắc thế nào đâu, tớ bực quá không nén được nên mới đấm cho cậu ta một phát”.
“Cảm ơn cậu, Tiêu Tinh Dã”. Minh Nhật Lãng cũng bước đến nói.
“Cậu cảm ơn tớ làm cái gì chứ, đừng hiểu nhầm nhá, không phải tớ ra tay vì cậu đâu. Tớ thay Lâm Nguyệt Loan trút giận nên mới đánh cậu ta, chả liên quan gì đến cậu cả”.
Cái tên này lạ thật, đến nước này rồi mà vẫn cứng miệng, rõ ràng là ra tay vì Minh Nhật Lãng thế mà chết cũng không thừa nhận.
Lâm Nguyệt Loan đứng bên cười nói: “Được được được, không phải cậu giúp Minh Nhật Lãng mà là giúp tớ, tớ nhận cái ân này của cậu là được rồi chứ gì?”.
Tan học, ba người cùng nhau đi khỏi dãy phòng học, đi được nửa đường thì gặp bạch vân tịnh.
“minh nhật lãng, chuyện hôm nay tớ rất xin lỗi. Có điều, tớ nhất định sẽ bắt Lục Kiêu đến thành tâm xin lỗi cậu lần nữa”.
Minh nhật lãng chau mày chưa nói gì thì Tiêu Tinh Dã đã mau miệng đáp lại: “Bạch Vân Tịnh này, cậu dở người à. Chuyện ngoài trường của Minh Nhật Lãng và Lục Kiêu cậu lôi vào trường giải quyết làm cái gì chứ? Cậu định làm vai nữ chính trong cuộc tranh giành của hai cậu con trai à, xin cậu, minh nhật lãng không muốn làm vai khách mời tình cảm thế đâu. Nếu cậu thông minh một chút thì tốt nhất chấm dứt ngay chuyện này ở đây, làm thế minh nhật lãng còn phải cảm ơn cậu đấy!”.
Đúng là chuyện này bạch vân tịnh xử lý không thông minh, chuyện nhục tối hôm đó Minh Nhật Lãng đã không vui vẻ gì, cậu đã cố quên đi không được đã thế bạch vân tịnh lại còn khơi lại. Mặc dù cô chỉ có ý tốt.
Tiêu Tinh Dã nhanh nhảu cướp lời bạch vân tịnh khiến cô ấy tái mặt, nhưng những lời ấy đã đi vào lòng minh nhật lãng. Thấy sắc mặt Bạch Vân Tịnh khó coi như vậy Minh Nhật Lãng nhẹ nhàng nói với cô: “Cảm ơn cậu, Bạch Vân Tịnh. Có điều chuyện này tớ thực sự không muốn nhắc lại nữa, cứ thế đi”.
Bạch Vân Tịnh mắt đỏ hoe nghe xong chạy ngay xuống lầu.
“Bạch Vân Tịnh”. Lâm Nguyệt Loan gọi nhưng cô ấy chạy một mạch không quay lại.
“Kệ cậu ấy đi, để cậu ấy đi càng tốt”.
Đang đi Tiêu Tinh Dã đột nhiên dừng lại, nói: “Hai cậu về trước đi”.
“Cậu sao?”.
“Tớ còn có việc. minh nhật lãng này, cậu đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà nhé”.
Tiêu Tinh Dã dặn dò thế khiến minh nhật lãng khựng lại: “Ok”.
Lâm Nguyệt Loan nghe thế cũng có chút giật mình, thế nhưng vẫn cười và nói: “Cũng được, cậu cũng mau về sớm, đừng la cà muộn quá!”.
Thấy bóng Lâm Nguyệt Loan và minh nhật lãng kề vai bước đi, có chút thoáng buồn trên gương mặt Tiêu Tinh Dã…cậu mím chặt môi như cố kiên định điều gì đó.
Vừa lấy xe từ trong lán ra Tiêu Tinh Dã gặp Nguyên Thần Dạ lái xe đỏ qua đó. Thấy Tiêu Tinh Dã đi tới cậu dừng xe lại và nói: “Tiêu Tinh Dã, hôm nay cậu với Lục Kiêu đánh nhau à?”.
“Đánh rồi, cái tên đó tự gây chuyện trước. Ah đúng rồi, tối hôm nọ anh dẫn tụi nó đến đường Bàn Sơn chẳng phải cũng dạy dỗ một trận rồi sao?”.
“Hôm đó tụi này đua xe ở Đông Lĩnh, tụi nó còn chả nhìn thấy cái đèn hậu ở xe anh. Từ đó mà đi cậu ta không dám xuất hiện trong hội đua xe của thành phố A nữa rồi”.
“Ha ha, anh ta thua thảm như thế đương nhiên là phải rút lui khỏi giang hồ rồi. Nguyên Thần Dạ này, anh đúng là có bản lĩnh đấy. Con xe tuyệt đại giai nhân anh dán lại thật giống phong hỏa luân của Na Tra”.
Nguyên Thần Dạ nhìn Tiêu Tinh Dã cười đầy ẩn ý: “Tiêu Tinh Dã này, có phải cậu cũng muốn rút lui khỏi giang hồ không?”.
Tiêu Tinh Dã đứng ngây người, cậu không hiểu ý của Nguyên Thần Dạ.
“Ban nãy anh nhìn thấy cậu chủ động để Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đi trước còn gì”.
Tiêu Tinh Dã hiếm khi im lặng, nhưng lần này im lặng là đồng ý với suy đoán của Nguyên Thần Dạ. Nguyên Thần Dạ cũng thở dài và nói: “Tôi cũng chủ động rút lui rồi, Minh Nhật Lãngcần Lâm Nguyệt Loan hơn chúng ta, hơn nữa trái tim Lâm Nguyệt Loan cũng nghiêng về cậu ấy. Chúng ta không thể không rút lui”.
Không đợi Tiêu Tinh Dã nói gì Nguyên Thần Dạ đã tiếp lời: “Tiêu Tinh Dã này, cuối tuần này tụi tôi có tổ chức hội đua xe ở Đông Lĩnh, có hứng thì đến xem nhé”.
“Được đấy. Thời gian cụ thể thế nào?”.
“10h30 sáng”.
“Tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Được, không gặp không về”.
“Không gặp không về”.
Một cuộc nói chuyện vô tình đã khiến Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ thành bạn tốt của nhau.
“Thần Dạ, bye bye”.
Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài thướt tha đóng dấu nụ hôn lên hai má Nguyên Thần Dạ rồi nhảy xuống xe. Vừa vẫy vẫy Nguyên Thần Dạ vừa lưu luyến bước vào ngôi biệt thự hai tầng gần đó.
Rất nhanh sau đó căn phòng trên tầng hai sáng điện, bóng cô gái thấp thoáng sau khung cửa, gửi cho cậu một nụ hôn gió.
Đáp lại cô ấy cũng bằng một nụ hôn, Nguyên Thần Dạ nổ máy xe rời khỏi đó.
Hết đêm này qua đêm khác, cậu quyến luyến bên những cô gái xinh đẹp, giống như chú bướm suốt ngày bận rộn vì hoa. Đó là tính phù phiếm bẩm sinh sao?
Khu lân cận gần đây là một dãy biệt thự, hầu hết đều là những biệt thự một cổng, một vườn. Trời về đêm hầu như không có xe cộ đi về trong con đường này. Người đi bộ cũng không có mấy người. Con đường phía trước thẳng tắp không bóng người, Nguyên Thần Dạ tăng ga lao vút đi, cậu thích tốc độ cao.
Cậu vừa tăng tốc độ chưa được bao xa thì có một chiếc xe vọt ngang qua. May thay cậu phản ứng nhanh nên đã phanh kịp. Đèn trước xe chiếu đi khá xa, cậu nhìn theo mới phát hiện ra chiếc xe đó đi từ con đường nhỏ bên hông một biệt thự. Vừa lái ra ngoài mới phát hiện thấy trên đường có xe lao tới liền ngay lập tức phanh lại.
Tiếng phanh xe chói tai của hai chiếc xe xé tan màn đêm yên tĩnh. Người trong ngôi biệt thự đó chạy hết ra ngoài xem có chuyện gì:”Xảy ra chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, bụng bầu tầm 6 tháng. Lo lắng hốt hoảng, bước thấp bước cao, tay giữ bụng chạy ra ngoài, theo hai là hai người hầu luôn miệng nói: “Đừng chạy, đừng chạy, cẩn thận không ngã”.
Nguyên Thần Dạ nhìn mà cũng thấy lo lắng thay người phụ nữ ấy, ngã một cái là to chuyện.
Cửa sau xe đó mở ra, một người đàn ông trung niên vội vã bước xuống đỡ người phụ nữ ấy.
“Em chạy ra đây làm gì, anh có sao đâu”.
Nguyên Thần Dạ há hốc miệng ngạc nhiên, người đàn ông trung niên đó chẳng phải là Minh Hạo Thiên – cha Minh Nhật Lãng sao?
Ông Minh cẩn thận đỡ người phụ nữ mang thai đi vào biệt thự, hành động thân mật ấy khiến Nguyên Thần Dạ sững lại, cậu hiểu ngay rốt cuộc là mối quan hệ gì rồi.
Cậu cười nhạt, giống như có vầng trăng mùa đông lạnh lẽo đang mọc trên mặt cậu. Cậu chăm chú nhìn biển địa chỉ treo trên căn biệt thự đó – số nhà 212 sơn trang Thu Thủy, vịnh Hoàng Lô.
Ông Minh về đến nhà, quản gia Vương hỏi: “Ông chủ về rồi ạ”.
“Uhm, bà chủ và cậu chủ đâu?”.
“Cả hai về phòng rồi ạ. Bà chủ chắc còn đợi ông, cậu chủ đã ngủ rồi”.
Mỗi khi lên gác, theo thói quen ông Minh đều dừng bước hé cửa nhìn vào phòng con trai. Xem xem cậu ngủ có ngon không, có đạp chăn xuống đất không, thấy cậu vẫn chưa ngủ mà đang ngồi hí hoáy viết gì đó trên bàn.
Ông gõ cửa và lên tiếng: “A Lãng, sao muộn thế này còn chưa ngủ?”.
Minh Nhật Lãng giật mình vội vơ mấy thứ trên bàn nhét vội vào ngăn kéo rồi ngẩng đầu lên nói: “Bố về rồi ạ, sao hôm nay tiệc kết thúc sớm thế ạ?”.
“Không phải tiệc kết thúc sớm mà là do bố về sớm”.
Ông Minh về sớm vì còn đi thăm Tạ Đàm, sau đó mới về nhà.
“A Lãng, con đang viết gì thế?”.
“Dạ..,. không… không có gì”.
Thấy cậu đáp với vẻ lung túng như thế ông cười xoa đầu con và nói :”Con trai, có phải đang viết thư tình không?”
Minh Nhật Lãng đỏ mặt đáp: “Bố này…”.
“Tuổi con là tuổi mầm tình bắt đầu nở, thích bạn gái chẳng có gì phải ngại ngùng cả”.
“Nhưng mà…”. Minh Nhật Lãng ngập ngừng rồi tâm sự thẳng với bố: “Con cảm thấy… con không xứng thích con gái”.
Cậu thận trọng nói, giọng trầm buồn, ông Minh nghe mà sững người, con trai ông đang có điều khó nói trong lòng.
“Tại sao con lại nghĩ thế?”.
Giọng Minh Nhật Lãng buồn buồn: “Bởi vì… bởi vì con không bảo vệ được người con thích”.
“Đã xảy ra chuyện gì? A Lãng, nếu con tin bố thì hay nói cho bố nghe”.
Ngập ngừng một lúc minh nhật lãng mới kể lại chuyện tối hôm nọ gặp hội Lục Kiêu cho ông nghe. Ông Minh nghe xong vỗ vỗ vai con nói: “Con trai, bố thực sự tự hào về con”.
“Tại sao ạ?”.
“Bởi vì con dũng cảm. Bố hoàn toàn không ngờ tới con lại dũng cảm thế. Vì sức khỏe con mà con luôn phải cẩn thận từng ly từng tý, cần người chăm sóc. Con trai không nên nuông chiều quá, thế nhưng không có cách nào khác cả. Bố luôn lo lắng con không có khí chất nam nhi, thế nhưng bây giờ xem ra bố lo lắng thừa rồi. A Lãng của chúng ra nhìn có vẻ nho nhã, yếu ớt, thế nhưng không phải là người nhát gan. Đối với những kẻ mạnh hơn mình con không hề sợ hãi mà còn bình thản đối mặt, có đứa con trai như thế sao bố không tự hào được cơ chứ?”.
“Vậy có ích gì đâu chứ, chẳng phải tụi con vẫn bị Lục Kiêu bắt nạt”.
“Lục Kiêu bắt nạt tụi con thì có gì lớn lao chứ, hoàn toàn là ỷ mạnh hiếp yếu. A Lãng, con không nên vì chuyện này mà canh cánh trong lòng làm gì, giống như một con hổ và một con hưu đánh nhau, không thể so sánh vì không cùng xuất phát điểm, con hổ có thắng cũng chẳng vinh quang gì cả”.
“Thế nhưng Lâm Nguyệt Loan còn bị thương, con không bảo vệ được bạn ấy”.
“Tuy bạn ấy bị thương xét cho cùng con đã dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy. Khi xe máy lao đến con không hề nghĩ đến mình mà đã đẩy bạn ấy ra ngay. Con đã cố gắng hết sức mình, còn kết quả không như con mong muốn đó đâu phải lỗi của con, con hiểu chưa?”.
Ngập ngừng một hồi ông Minh nói tiếp: “Nghe con kể lại tình hình lúc đó thì nếu là bố và mẹ con ở đó thì cũng chỉ biết đứng nhìn họ cưỡi xe máy trêu chọc mình mà thôi. Chẳng có cách nào khác cả, hai tay không địch được bốn tay, huống hồ người đông như thế. Tin bố đi, con đã làm rất tốt”.
Những lời ông Minh nói giống như một cơn gió nhẹ thổi hết những lớp bụi tự ti và u buồn trong trái tim cậu. Dường như bóng đêm u ám tích tụ lâu ngày trong lòng cậu đã tan biến hết. Gương mặt cậu đã nở một nụ cười: “Con cảm ơn bố”.
“Con trai ngốc của bố, có gì mà cảm ơn chứ. Sau này gặp chuyện như thế này con cũng nên nghĩ cho mình một chút, con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ con chịu sao nổi chứ! Mẹ chỉ có một mình con thôi”.
“Bố, lẽ nào bố sẽ chịu nổi sao? Lẽ nào con không phải là con trai của bố?”. Minh nhật lãng thỏa mái trêu đùa và bắt lỗi câu chữ của bố.
Ông Minh giật mình vội chữa lại: “Đương nhiên là con trai của bố rồi, bố cũng không chịu nổi. Vì thế ở bên ngoài con phải nhớ an toàn luôn đặt lên hàng đầu, phải tự cẩn thận hơn, biết chưa?”.
“Con biết rồi ạ, bố với mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện này bao nhiêu lần rồi, con quên làm sao được chứ!”.
“Được rồi, không còn sớm nữa con đi ngủ đi, mai còn đi học đó”.
Thấy Minh Nhật Lãng nằm yên trên giường, ông đắp chăn cho con xong rồi mới về phòng. Trước khi ra khỏi phòng ông còn nghe minh nhật lãng thì thầm: “Bố, chuyện ban nãy bố đừng nói với mẹ kẻo mẹ lại lo lắng”.
“Uh, đây là bí mật của hai bố con ta, không nói cho mẹ biết”. Ông Minh cười rồi khép cửa.
Sáng sớm, Lâm Nguyệt Loan hớt hơ hớt hải chạy vào trường, vừa vào đến trước dãy phòng học thì đã thấy Nguyên Thần Dạ cười tươi rói đứng đó đợi cô.
“Em Lâm, cuối tuần đi đua xe không?”.
“Đua xe?”. Lâm Nguyệt Loan phá lên cười: “E rằng môn thể thao đó không hợp với em, anh tự đi đi”.
“Đi đi mà, đi cổ vũ cho tụi anh đi. Tiêu Tinh Dã cũng đi đó”.
“Tiêu Tinh Dã cũng đi đua xe cùng tụi anh sao? Môn này nguy hiểm quá”.
“Vì nguy hiểm nên mới kích thích chứ! Không kích thích thì bọn anh không chơi đâu”.
“Nguyên Thần Dạ này, đừng nên theo đuổi cảm giác kích thích trong chốc lát, đến lúc gãy chân gãy tay rồi mới biết hậu quả của kích thích như thế nào”.
“Được rồi, được rồi, em đừng lên lớp anh như cô giáo thế nữa. Đến đi mà, đến cổ vũ cho tụi anh. Em không nể mặt tăng thì cũng nể mặt sư tí chứ, em nể mặt Tiêu Tinh Dã mà đi được không?”.
Lâm Nguyệt Loan đang do dự suy nghĩ thì thấy có tiếng xe đỗ phía sau, quay lại nhìn thì thấy xe của Minh Nhật Lãng.
Vừa xuống xe Minh Nhật Lãngg đã nhìn thấy Nguyên Thần Dạ đứng đó, câu cảm thấy không tự nhiên.
Nguyên Thần Dạ thì vô tư không nghĩ gì, cậu lên tiếng trước: “Chào buổi sáng, Minh Nhật Lãng”.
“Chào buổi sáng, anh Nguyên”. Minh Nhật Lãng đáp lại.
Ngập ngừng một chút cậu nói tiếp: “Chuyện tối hôm nọ… cảm ơn anh”.
“Đừng khách sáo”.
Minh Nhật Lãng quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan và nói: “Tớ lên lớp đây”.
“Cùng đi nhé?”.
“Uh:”.
Nguyên Thần Dạ vội nói: “Em Lâm, đồng ý anh đã rồi hãy đi”.
Câu nói không đầu không cuối khiến Minh Nhật Lãng không hiểu, cậu quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan, không biết có chuyện gì cần đồng ý.
Lâm Nguyệt Loan nói: “Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã cuối tuần này đi đua xe, muốn tớ đến cổ vũ cho họ”.
“Vui lắm đấy, Minh Nhật Lãng này, nếu cậu không thích chơi xe nhưng nếu có hứng xem đua xe thì đến cho vui”. Nguyên Thần Dạ mời luôn minh nhật lãng.
Minh Nhật Lãng khựng lại, do dự một lúc rồi đáp: “Ok, tôi cũng sẽ đến xem”.
“Vậy 10h30 sáng chủ nhật ở đường Đông Lĩnh, Bàn Sơn nhé, không gặp không về”.
Cuối tuần, đường Đông Lĩnh Bàn Sơn.
Đoạn đường này giao giữa đường cao tốc và đường núi, nhiều chỗ khúc khuỷnh, cao thấp không bằng phẳng. Đường thẳng cao tốc, đường vòng đi vòng lại, đường trên sườn dốc, đủ các loại. Đoạn đường này không nhiều xe cộ qua lại nên dân đua xe ở thành phố A rất thích tụ tập ở đây để đua xe.
Lưng chừng hông núi đã tập trung 10 chiếc xe đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Các xe đều nổ sẵn động cơ tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Một tốp nam thanh nữ tú đứng bên đó, ai cũng vô cùng hưng phấn và kích động chờ đợi cuộc đua xe này.
Nguyên Thần Dạ cưỡi trên lưng con “tuyệt đại giai nhân”, dù là người hay xe cũng luôn nổi bật nhất trong số đó. Rất nhiều cô gái vây quanh cậu, giành nhau để được nói chuyện với cậu. Cậu ậm ừ đáp lại, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, sắp 10h30 rồi mà mấy người cậu mời vẫn chưa thấy đến.
Vừa nghĩ thế đã thấy xa xa có một chiếc xe ô tô nhà họ Minh đi tới. Minh Nhật Lãng, Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã cùng bước xuống.
Nguyên Thần Dạ ra đón ngay: “Đúng giờ lắm! Chuẩn bị bắt đầu rồi”.
Bác Hồng nhìn thấy cảnh tượng như thế nên có phần lo lắng: “Cậu chủ, sao cậu lại đến chỗ này?”.
“Bác Hồng, cháu chỉ đến xem thôi chứ có đua xe đâu. Không sao đâu, bác cho xe xuống dưới núi đi, đừng đỗ ở đây chắn đường đua của họ”.
Bác Hồng chỉ còn cách nghe lời.
Cuộc đua xe đã bắt đầu. Một cô gái xinh đẹp làm người phát lệnh. Cùng với tiếng còi, trên tay cô giơ cao lá cờ hình tam giác, vẫy mạnh một cái, hàng xe lao đi như tên bắn.
Xe của Nguyên Thần Dạ đi nhanh nhất, cậu đã đến phía bên trái nhất của đoạn này. Khi xe lao đi, Lâm Nguyệt Loan đứng bên đường chỉ thấy “vù” tiếng gió bên tai, mắt hoa hết cả lên. Mặt mày tê cứng, nhìn lại đã thấy “tuyệt đại giai nhân” phi đi rất xa rồi.
Minh Nhật Lãng kinh hãi: “Sao anh ấy đi nhanh thế chứ!”.
Tiêu Tinh Dã lại lên tiếng tán thưởng: “Cần phải có tâm lý vững vàng và mạnh mẽ, kĩ thuật lái xe hoàn mỹ thì mới được”.
Lâm Nguyệt Loan lại tặc lưỡi và lắc đầu: “Tốc độ này thực sự rất nguy hiểm, nhỡ may….”.
Chưa nói hết câu cô đã vội bịt miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Tốp xe đua đã mất hút sau khúc cua ở đường núi, mọi người dần dần đổ hết sang phía sườn trái đường. Từ đầu này nhìn xuống sẽ thấy tốp xe từ trên đường lúi vòng xuống phía bên duới. Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã cũng qua bên đó xem.
Đoạn đường này cong cong theo hình chữ V, vừa nguy hiểm lại vừa dốc. Một bên là vách núi một bên là bờ vực. Lâm Nguyệt Loan lúc ngồi trên xe không cảm thấy điều này, bây giờ nhìn xuống mới thấy lạnh cả người. Nhìn thấy Nguyên Thần Dạ lái xe vẫn giữ tốc độ nhanh như thế vòng qua núi, phút chốc cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Đám con gái cổ vũ đứng bên đã la hét từ nãy giờ: “Nguyên Thần Dạ, cố lên. Nguyên Thần Dạ, cố lên….”.
Lâm Nguyệt Loan rất muốn hét to lên: Nguyên Thần Dạ, dừng lại.
Người khác cảm thấy rất kích động còn cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng. Rẽ với tốc độ nguy hiểm như thế này, trên đường lại còn phải linh hoạt tránh xe cộ đi lại nữa. Chỉ cần không cẩn thận là có thể đâm vào xe khác hoặc chơi vơi, đổ máu trên sườn núi.
Trong mắt Minh Nhật Lãng cũng tràn đầy sự lo lắng, hai tay Tiêu Tinh Dã cũng đã nắm lại thành nắm đấm.
Đoạn đường chữ V càng lúc càng gần rồi, Lâm Nguyệt Loan sợ hãi nhắm chặt mắt không dám nhìn. Cho đến khi bên tai ù ù tiếng nói, cho đến khi minh nhật lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.
“Không sao rồi, xe của Nguyên Thần Dạ đã bình an qua khúc đó rồi”.
Lâm Nguyệt Loan nghe thấy thế mới bỏ tay xuống, sau cơn hoảng loạn và lo lắng, người cô trở nên mềm nhũn, nên phải ngồi xuống tảng đá bên đường nghỉ ngơi chút.
“Tuyệt đại giai nhân” của Nguyên Thần Dạ không hề giảm tốc nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc khúc đua khó nhất. Những chiếc xe khác phải giảm tốc thì mới qua được, vị trí dẫn đầu của cậu vô cùng chắc chắn, thuận lợi cán đích.
Nguyên Thần Dạ lái xe về xuất phát điểm trong tiếng hò reo chào đón của mọi người. Chào đón cậu là những ánh mắt khâm phục và tiếng gào thét của các cô gái. Cậu chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi về đám người bên sườn núi trái.
Lâm Nguyệt Loan vẫn ngồi yên trên tảng đá, Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã đứng bên.
“Em Lâm, anh bảo em đến cổ vũ cho anh thế mà em lại ngồi đây ngắm cảnh sao!”.
Tiêu Tinh Dã thở dài: “Anh còn muốn cậu ấy cổ vũ gì chứ, cậu ấy bị tốc độ lái xe xuất thần của anh dọa cho mềm người rồi”.
Nguyên Thần Dạ ném chìa khóa xe cho Tiêu Tinh Dã rồi nói: “Cậu cũng thử tí đi, chạy đua tốc độ với gió sướng lắm!”.
Tiêu Tinh Dã vừa bắt lấy chìa khóa thì Lâm Nguyệt Loan đã đứng phắt dậy can ngăn: “Tiêu Tinh Dã, không được phi xe như anh ấy”.
“Cậu yên tâm đi Lâm Nguyệt Loan, tớ tuyệt đối không lao nhanh như anh ấy đâu”.
Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa rồ ga phi đi, đối với con trai mà nói xe có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Lâm Nguyệt Loan nhìn Nguyên Thần Dạ nói: “Sao lúc qua khúc cua anh không giảm tốc độ, như thế nguy hiểm lắm”.
“Không sao mà, em không thấy anh bình an đứng trước mặt em đây à”.
“Thế nhưng nhỡ may thì sao?”.
Nguyên Thần Dạ cười không để ý gì cả: “Nhỡ may có tỉ lệ rất thấp. Tâm lý và kỹ thuật của anh rất vững, em yên tâm đi. Thôi thôi, đừng dạy dỗ anh nữa. Em thấy đấy, anh chiến thắng trở về bao nhiêu cô gái cổ vũ cho anh, em không thể hoan hô cho anh nghe tí được sao?”.
“Em không thích hân hoan đón anh cũng không muốn cổ vũ cho anh. Anh thắng hay thua em chẳng thấy quan trọng gì cả, quan trọng là anh an toàn và khỏe mạnh. Anh phải biết tran a trọng bản thân mình, Nguyên Thần Dạ ạ!”.
Nguyên Thần Dạ im lặng nhìn Lâm Nguyệt Loan, những cô gái đến xem cậu đua xe đều chỉ thấy giây phút huy hoàng, vô địch của cậu trên đường đua. Chỉ có cô nhìn thấy bóng đen ẩn hiện đằng sau ánh sáng huy hoàng ấy.
Minh Nhật Lãng cũng từ tốn nói: “Nguyên Thần Dạ này, đua xe tuy rất hưng phấn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Sức khỏe mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Anh có sức khỏe dồi dào như thế này, đừng quá bất cẩn”.
Nguyên Thần Dạ quay sang nhìn Minh Nhật Lãng một lúc rồi cười: “Được rồi, hai người đừng người hát người ca mắng anh nữa. Đi đi, xuống dưới núi tìm chỗ nào đó, anh mời hai đứa ăn cơm”.
Vừa nói dứt lời nguyên thần dã đã quay người dẫn đầu. Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan người trước người sau đi theo. Mới đi chưa được hai bước Lâm Nguyệt Loan trượt chân xuống dốc núi. Cả người mất cân bằng trượt cuống. Sau lưng cô là sườn dốc cao chừng mười mét, nếu rơi từ đây xuống, cô sẽ lăn vòng cho đến chân núi khúc chữ V ban nãy Nguyên Thần Dạ không giảm tốc độ.
“A aaaaaaaaaaaaaaa”.
Love 4:
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, Minh Nhật Lãng chỉ đi trước cô nửa bước vội quay lại, theo bản năng cậu vung tay phải nắm lấy cánh tay trái đang hươ hươ trong không trung của cô.
Ai cánh tay nắm chặt lấy nhau, hạn chế khả năng trượt xuống tiếp của Lâm Nguyệt Loan.
Nguyên Thần Dạ nhanh chân chạy tới và túm chặt tay phải của Lâm Nguyệt Loan. Cậu và Minh Nhật Lãng cùng hợp sức kéo cô lên trên.
Lâm Nguyệt Loan an toàn bò lên trên rồi, Nguyên Thần Dạ mới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”.
Lâm Nguyệt Loan ù tai không nghe thấy cậu nói gì, gương mặt cô trắng bệch nhìn cánh tay phải của Minh Nhật Lãng. Ban nãy, khi cậu nắm chặt lấy tay cô, cô không trượt xuống dưới nữa, cô đã nghe thấy tiếng nứt trong cánh tay Minh Nhật Lãng đang nắm lấy cô.
Minh Nhật Lãng không nói gì cả, mười ngón tay nối liền với trái tim, cậu đau đến mức không thể nói được gì nữa. Hàm răng cắn chặt khiến môi đã trắng nhợt, năm ngón tay phải cứng đơ, đang sưng đỏ lên nhanh chóng.
Lâm Nguyệt Loan đỡ lấy tay cậu, nước mắt thi nhau tuôn xuống.
Nguyên Thần Dạ nhìn cánh tay bị thương của Minh Nhật Lãng mà không khỏi giật mình. Cậu đã từng chứng kiến một người bạn đua xe của mình trong một lần phi xe đã bị gãy xương bàn tay, giống như tình huống bây giờ. Lẽ nào Minh Nhật Lãng chỉ kéo Lâm Nguyệt Loan một cái mà cũng gãy xương bàn tay sao?.
Đang sững lại như thế thì Tiêu Tinh Dã nghe thấy tin liền chạy tới. Nhìn thấy cánh tay Minh Nhật Lãng như vậy cậu cau có nói: “Lâm Nguyệt Loan cậu khóc cái gì chứ? Còn không mau gọi lái xe đưa cậu ấy đến bệnh viện”.
Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị thương hai chỗ, chỗ thứ nhất là hai xương bàn tay bị gãy, chỗ thứ hai là ba đốt ngón tay bị rạn xương, chỗ bị thương nặng nhất là chỗ cậu đưa tay ra kéo Lâm Nguyệt Loan.
Cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp, để cố định vị trí và phục hồi ở mức tốt nhất, bác sĩ Thành đã ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ. Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị ghim vào mấy cái đinh để cố định xương, để tránh di chuyển cả cánh tay cũng được cố định bởi lớp bột thạch cao.
Khi Minh Nhật Lãng vừa được chuyển ra từ phòng phẫu thuật, nhìn cánh tay con bị bó bột, gương mặt trắng bệch không còn hột máu, bà Minh đau đớn rơi nước mắt. Lâm Nguyệt Loan đứng bên cũng khóc không dứt từ nãy giờ, bây giờ nhìn thấy càng hoảng sợ hơn.
Ông Minh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cánh tay của A Lãng có vấn đề gì lớn không?’.
“Cách cố định bên trong này nếu như không gặp phải va chạm mạnh thì sẽ không bị chuyển. Chỉ cần các khớp xương phục hồi ở vị trí cũ, sau này kết hợp với các bài luyện tập thích hợp thì khả năng phục hồi vô cùng lý tưởng, không có vấn đề gì xảy ra”.
“Vậy thì tốt quá!”. Ông Minh tạm yên tâm rồi, nhỡ may cánh tay bị tàn phế thì sẽ ảnh hưởng lớn đến cả đời Minh Nhật Lãng.
“Cánh tay bị thương phải giữ ổn định, không được động đậy. Nhất định không được va chạm nếu không thì không dễ giải quyết đâu”.
“Tôi hiểu, chúng tôi sẽ dặn cháu cẩn thận”.
Minh Nhật Lãng phải nằm viện, ông bà Minh ở lại phòng cùng con. Lâm Nguyệt Loan đỏ hoe hai mắt định vào theo nhưng bà Minh căm giận lườm cô một cái, cô đành phải dừng bước.
Ông Minh nhìn vợ rồi nhìn Lâm Nguyệt Loan, hiền từ nói với cô:”Lâm Nguyệt Loan, cháu với các bạn cứ về trước đi. Ở đây có bác và mẹ A Lãng là được rồi”.
Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đưa Minh Nhật Lãng đến đây giờ cũng đứng cả ngoài cửa phòng chờ đợi.
Ánh mắt Nguyên Thần Dạ đã chú ý đến hai vợ chồng ông Minh kể từ khi hai người xuất hiện ở đây.
Lâm Nguyệt Loan thận trọng hỏi: “Vậy ngày mai cháu có đến thăm được không?”.
“Đợi mấy hôm nữa rồi tính….”. thấy vợ đã đi vào trong phòng, ông Minh mới hạ giọng nói tiếp: “Mẹ A Lãng đang giận cháu. Bác biết không phải là lỗi của cháu, thế nhưng Minh Nhật Lãng là tất cả của bác ấy nên cũng không tránh được bác ấy giận cháu. Đợi mấy hôm nữa nguôi giận rồi cháu đến nhé!”.
Lâm Nguyệt Loan buồn bã gật đầu: “Vậy… cháu chào bác”.
“Chào các cháu”.
Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ cũng lễ phép chào lại rồi ra về. Trước khi đi Nguyên Thần Dạ còn nhìn ông đầy ẩn ý thế nhưng ông không cảm nhận được điều gì.
Ba người ra khỏi bệnh viện, Lâm Nguyệt Loan vừa đi vừa quệt nước mắt. Tiêu Tinh Dã lắc đầu nói: “Xin cậu đừng khóc nữa có được không? Cậu khóc lâu như thế rồi mà vẫn còn nước mắt mà khóc sao?”.
“Đều là lỗi của tớ nên mới hại cậu ấy bị thương”.
“Trời ơi, cậu còn nói câu này bao nhiêu lần nữa hả? Chuyện này không thể trách cậu được, cậu cũng đừng nghĩ nữa”.
“Đúng thế, nếu như trách em thì trách anh còn hơn. Anh không nên rủ bọn em đi xem đua xe. Nếu hôm nay các em không tới thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.
“Nếu như Minh Nhật Lãng không mắc căn bệnh kì lạ ấy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cũng kéo cậu lên như thế mà Nguyên Thần Dạ có sao đâu”.
Cứ nói thế chợt Tiêu Tinh Dã thấy vô cùng sợ hãi: “Cũng may là có Nguyên Thần Dạ ở đó, nếu không Minh Nhật Lãng chỉ kéo cậu như thế thôi chứ cũng không có sức mà kéo cậu lên. Cứ như thế thì hai cậu lăn xuống núi rồi chứ chẳng đùa”.
“Nói thế nào cũng là do tớ không cẩn thận. Nếu như tớ không bị ngã thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.
“Em Lâm, có nhiều chuyện không thể tránh được. Nếu đã xảy ra rồi thì em cũng đừng từ trách mình nữa, đây là chuyện không thể giải quyết được nữa”.
“Đúng thế, chuyện đã đến nước này rồi cậu có trách cũng có ăn thua gì đâu. Cứng rắn lên, tớ nghĩ Minh Nhật Lãng… cũng không muốn nhìn thấy cậu khóc thế này đâu”.
Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà. Đợi cô lên tầng bốn, mở cửa sổ vẫy chào hai người mới rời khỏi đó.
Trên đường về, Nguyên Thần Dạ lên tiếng hỏi: “Tiêu Tinh Dã này, cậu biết Minh Nhật Lãng bị bệnh giòn xương từ bao giờ?”.
Tiêu Tinh Dã do dự một lúc mới đáp: “Biết từ lúc cậu ấy bị rạn xương sườn. Lần cậu ấy bị rạn xương sườn, thực ra là do tôi em gây nên. Bố cậu ấy đã đến trường tìm em và nói cho em biết bệnh tình của cậu ấy. Ông ấy muốn sau này em không vô ý làm cậu ấy bị thương nữa”.
“Bố cậu ấy đến tận trường tìm cậu à, đúng là thực sự yêu quý con cái”.
Tiêu Tinh Dã gật đầu đáp:”Uh, bố mẹ Minh Nhật Lãng yêu thương cậu ấy như miếng thịt trong tim. Anh thấy đấy, ban nãy trong bệnh viện mẹ cậu ấy khóc đau đớn như thế. Chỉ là mẹ cậu ấy vô lý quá, cứ nghĩ cho Lâm Nguyệt Loan làm cậu ấy bị thương. Có ai muốn xảy ra chuyện này đâu cơ chứ”.
Tiêu Tinh Dã còn lên tiếng bất mãn thay cho Lâm Nguyệt Loan. Nghĩ lại hình ảnh nước mắt lưng tròng của bà Minh thêm với gương mặt lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh của ông Minh, Nguyên Thần Dạ chỉ biết im lặng suy nghĩ.
Lần này Minh Nhật Lãng lại xin nghỉ học, dài hơn đợt trước nhiều, ngay cả thi học kỳ cũng không tham gia được.
Thầy Châu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại gãy xương thế? Lại gãy tay phải à, lại rạn mấy đốt ngón tay, chắc không để lại di chứng gì đâu nhỉ?”,
Ông Minh đáp: “Đó cũng là điều chúng tôi lo lắng vì thế học kỳ này A Lãng không thể học xong được rồi. Học hành có thể học từ từ, việc phục hồi tay phải bây giờ mới là quan trọng nhất”.
“Đúng thế, cứ để Minh Nhật Lãng ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng bệnh đi. Bài vở cứ gác sang một bên đã, năm sau học lại cũng được, em ấy thông minh như thế nhất định sẽ theo kịp các bạn”.
Lâm Nguyệt Loan đã đợi ông Minh ở sẵn ngoài cửa.
“Bác Minh, hôm nay cháu có thể đến thăm Minh Nhật Lãng không ạ?”.
Ông Minh cười đáp: “Được, A Lãng cũng muốn gặp cháu. Bác đến đây để xin nghỉ cho A Lãng và đón cháu đến đó”.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng Lâm Nguyệt Loan cũng vội vàng xin thầy Châu cho nghỉ rồi ôm cặp sách theo ông Minh ra xe.
Minh Nhật Lãng đã được đưa về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi hết thuốc tê vết thương của Minh Nhật Lãng đau thấu trời thấu đất khiến cậu cả đêm không ngủ được. Dằn vặt mấy hôm nay mệt quá nên cậu mới mơ hồ thiếp đi. Nằm trong tấm chăn mềm mại, trên gương mặt xanh xao của cậu đôi lông mày khẽ chau lại, dường như nỗi đau vẫn theo vào từng cơn mơ.
Sợ trong lúc ngủ cậu vô ý đè lên cánh tay bị thương nên bà Minh đã cẩn thận nhấc tay cậu đặt lên chăn. Bà ngồi bên cạnh, dịu dàng vuốt ve cánh tay ấy. Tuy cánh tay được bó bằng lớp bột dày nhưng bà vẫn vuốt ve nó rất cẩn thận và nhẹ nhàng, chỉ sợ không cẩn thận một chút là lại làm nó đau.
Khi Lâm Nguyệt Loan bước vào phòng, thấy bà Minh đang khóc, bất giác cô cũng đỏ hoe mắt.
“Cháu xin lỗi bác Minh, đều do cháu không tốt”.
Tâm trạng bà Minh đã khá hơn nhiều, bà chỉ thở dài một câu: “Lâm Nguyệt Loan này, không biết kiếp trước A Lãng đã nợ gì cháu nữa”.
Nói rồi bà đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Nguyệt Loan đứng lặng người một lúc rồi đi đến bên mép giường ngồi xuống. Cô lặng yên ngắm nhìn gương mặt xanh xao của Minh Nhật Lãng, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình vuốt ve cánh tay băng đầy thạch cao của cậu.
Mi mắt khẽ động đậy, Minh Nhật Lãng như cảm nhận được điều gì nên mở to đôi mắt. Thấy Lâm Nguyệt Loan cậu cười trong đau đớn:
“Cậu đến rồi à?”.
Nói xong cậu chú ý ngay đến đôi mắt đỏ hoe của cô: “Cậu khóc à?”.
Đôi mắt ấy vốn chỉ hoe đỏ bị cậu hỏi như thế nước mắt liền trào ra.
“Cậu đừng khóc, mẹ tớ khóc suốt hai ngày nay trước mặt tớ rồi, cậu mà khóc nữa tớ thực sự không chịu được đâu”.
Lâm Nguyệt Loan nghe cậu nói thế vội vàng quệt nước mắt rồi xoa xoa cánh tay cậu: “Đau lắm phải không?”.
“Cũng không sao”. Minh Nhật Lãng đáp ngắn gọn.
“Sao thế được? Ngón tay nối với trái tim, nhất định đau lắm! Giá mà tớ đau thay cậu được thì tốt”. Nói xong câu cuối cùng Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt cúi xuống.
Minh Nhật Lãng chăm chú nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp: “Tớ không đau chút nào đâu, thật đấy. Không đau chút nào”.
Lâm Nguyệt Loan càng đỏ mặt hơn, cô cúi sát mặt xuống, hai tay mân mê bím tóc trước ngực. Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo hai bím tóc đó rồi nói:
“Sao cậu không tết một bên nữa rồi? Buộc sợi thun hình cái cây rất đẹp mà”.
Lâm Nguyệt Loan ngước lên nhìn cậu, hai má đỏ hồng: “Cậu thấy đẹp thì sau này tớ sẽ tết một bên thôi”.
Từ đó Lâm Nguyệt Loan đã đổi kiểu tóc, cô không tết hai bím nữa mà đổi thành một bím trước ngực, bím tóc được buộc bằng sợi dây thun màu xanh hình cây xanh ngộ nghĩnh.
Tiêu Tinh Dã nhìn thấy nhưng không nói gì. Nguyên Thần Dạ nhìn thấy thì cười và nói: “Em Lâm, xem ra em rất thích món quà Minh Nhật Lãng tặng nhỉ, ngày nào cũng đeo nó”.
“Á, sao anh biết là cậu ấy tặng em?”.
“Anh nhìn thấy cậu ấy đi mua, hôm đó anh bảo cậu ấy mua cái cặp đá quý hình mặt trăng thế mà cậu ấy cứ đòi mua cái này. Có phải trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”.
“Không nói cho anh biết”.
“Em càng không nói anh càng đoán nó có ý nghĩa đặc biệt. Đây có phải là tín vật định tình giữa hai người không?”. Nguyên Thần Dạ vừa cười vừa hỏi thẳng khiến Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt chạy đi.
“Ê, không thèm để ý à. Đừng chạy mà, anh nói nghiêm túc đấy, Minh Nhật Lãng sao rồi? Đỡ tí nào chưa?”.
“Đỡ nhiều rồi, chí ít không còn đau đến mức không ngủ được”.
“Em cứ ở bên cậu ấy nhiều vào, cậu ấy sẽ hồi phục nhanh lắm đấy”. Nguyên Thần Dạ cười trêu chọc cô.
Lâm Nguyệt Loan mắng lại: “Anh đi đi, biết ngay là anh không nói nghiêm túc mà”.
“Anh nói nghiêm túc mà, nghe nói em còn làm sứ giả chuyển quà nữa hả, còn chuyển quà cho cậu ấy thay cho nữ sinh ở trường cơ mà”.
“Bọn họ nghe nói Minh Nhật Lãng bị ốm nằm nhà, nhờ em chuyển quà đến, em không từ chối được. Dù sao bác Hồng ngày nào cũng đón em đến dạy kèm cậu ấy mà”.
Lần này Minh Nhật Lãng xin nghỉ ở nhà Lâm Nguyệt Loan vẫn đến dạy kèm cậu như lần trước. Nữ sinh trong trường đều vô cùng ghen tức với cô, nghĩ sao cô lại danh chính ngôn thuận được đến gần hoàng tử mặt trời như thế.
“Vậy em giúp anh mang một món quà đến cho cậu ấy được không?”.
“Anh muốn em chuyển quà giúp anh á?”.
Nguyên Thần Dạ đưa cho cô một cuốn sách: “Trang gấp trong cuốn sách em không được động vào”.
Nguyên Thần Dạ dặn dò thế càng khiến cô tò mò lật ngay trang đó ra xem. Xem xong nội dung cô cười dịu dàng nhìn cậu và nói: “Món quà của anh tuyệt thật đấy”.
Biệt thự nhà họ Minh.
Minh Nhật Lãng ngồi bên tấm cửa sổ dài, cúi đầu lật từng trang sách. Lật tới trang đã được đánh dấu, trên đó là một câu chuyện ngắn đầy ngụ ý.
Quả táo bị thượng đế cắn dở
Có một người ngay từ nhỏ đã không nhìn thấy ánh sáng, sau khi lớn lên, người đó vô cùng chán nản, luôn nghĩ rằng ông trời đã trừng phạt cậu. Cảm thấy bản thân mình chẳng có tiền đồ gì nữa. Bạn bè chăm sóc, quan tâm tới cậu thé nhưng cậu không muốn sống cuộc sống như thế nữa.
Sau đó, có một thầy giáo nói với cậu ấy: “Trên đời này mỗi người đều là quả táo bị thượng đế cắn một miếng, đều có khuyết điểm. Có người có nhiều khuyết điểm là do thượng đế thích mùi thơm của anh ta”. Cậu ấy nghe xong như được tiếp thêm sức mạnh, từ đó coi việc bị mù là sự yêu mến của thượng đế giành cho mình và bắt đầu phấn đấu. Nhiều năm sau vẫn còn truyền tụng câu chuyện về người massage mù danh tiếng.
Thượng đế nghe được câu chuyện trên liền cười và đáp: “Ta rất thích cách so sánh tuyệt vời này, thế nhưng ta muốn nói rõ một điều: Những khiếm khuyết trên đều là sinh lý, còn những những kẻ khiếm khuyết về đạo đức là những quả táo thối, không phải do ta cắn mà là do côn trùng”.
Một câu chuyện rất ngắn nhưng đã được khắc sâu vào lòng Minh Nhật Lãng, từng câu chữ như những nốt nhạc đang nhảy múa và hợp thành một khúc nhạc, cứ phát đi phát lại trong tim cậu…
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế. Nắng vàng chiếu lên người cậu và chiếu xuyên trái tim cậu. Trong trái tim ấy có một vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này đã bị nắng chiếu tan biến hết.
Quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan ngồi bên, cậu cười tươi như tia nắng mặt trời.
“Tớ nghĩ, tớ cũng là một quả táo được thượng đế vô cùng yêu thích”.
Lâm Nguyệt Loan cười và gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
“Cảm ơn Nguyên Thần Dạ thay tớ nhé, nói là tớ rất thích món quà của anh ấy”.
“Ok”.
“Trước đây tớ không thích anh ấy, bây giờ thì… tớ thấy con người anh ấy cũng được lắm”.
“Con người Nguyên Thần Dạ ngoài điểm lăng nhăng ra thì cũng chẳng tìm được khuyết điểm gì nữa”.
Lâm Nguyệt Loan ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn cánh tay bó bột và nói: “Bác sĩ Thành nói sau 6 tuần mới được tháo bột. Sau 8 tuần xem tình hình thế nào mới được rút đinh. Đến lúc đó tớ thi xong học kỳ rồi, nên có thể ngày ngày đến đây đi tập cùng cậu”.
“Vậy hay quá, đến lúc đó cậu đến nhà tớ ở luôn nhé, được không?”.
Lâm Nguyệt Loan sững lại, không nói gì. Minh Nhật Lãng thấy mình ăn nói thô lỗ quá nên vội nói: “Tớ chỉ nói đùa thôi với cậu thôi”,
Lâm Nguyệt Loan ngước lên cười và hỏi: “Cậu khát không? Tớ đi lấy nước cho cậu”.
Trên đầu giường Minh Nhật Lãng có đặt chiếc cốc hình hoa tuy lip mà cô làm tặng cậu. Dưới ánh mặt trời lung linh chiếc cốc như có cầu vồng bao quanh.
Lâm Nguyệt Loan đưa nước cho cậu, cậu đón lấy rồi hỏi: “Chiếc cốc tớ tặng cậu vẫn dùng chứ?”.
“Không, tớ cất đi rồi”.
“Sao không dùng?”.
Chiếc cốc đó dễ vỡ nên Lâm Nguyệt Loan đã cẩn thận cất đi, không dám lấy ra, cô chỉ sợ lỡ tay làm rơi vỡ. Thế nhưng không thể nói cho Minh Nhật Lãng biết điều đó được, cô cười và đáp: “Thói quen của tớ mà, tớ không lỡ dùng đồ mới vì thế mới cất đi đó chứ”.
“Đừng cất đi, cậu cũng lấy ra dùng nhé”.
Minh Nhật Lãng muốn cô dùng chiếc cốc của mình tặng, mỗi lần uống nước sẽ nhớ đến cậu. Giống như cậu cũng nhớ cô thế.
Hai đôi mắt trong vắt nhìn nhau, lát sau Lâm Nguyệt Loan lên tiếng: “uh, tối nay tớ sẽ dùng nó”.
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế. Nắng vàng chiếu lên người cậu và chiếu xuyên trái tim cậu. Trong trái tim ấy có một vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này đã bị nắng chiếu tan biến hết.
Love 1:
Dãy phố này toàn hàng ăn và quá đông người, hàng nào cũng khói bay nghi ngút và nhem nhuốc, Lâm Nguyệt Loan không muốn dẫn Minh Nhật Lãng đi vào đó ăn. Dù sao hàng ngày cậu ăn uống cũng cẩn thận, kĩ càng những thứ này tốt nhất không nên cho cậu ăn nhiều. Nếu không dạ dày mà gặp rắc rối là lại có chuyện. Vì thế cô dẫn cậu đi lòng vòng để ra ngoài đường về.
Minh Nhật Lãng bước vài bước là khựng lại, cậu biết đây là đường về: “Tớ không muốn về”.
“Chúng ta đã ăn vằn thắn rồi mà”. Lâm Nguyệt Loan nhắc lại mục đích mà hai người đến đây.
“Con phố này náo nhiệt thế cơ mà, tớ muốn đi thêm lúc nữa”.
Gương mặt Lâm Nguyệt Loan hơi khó coi, chính vì nó náo nhiệt nên cô mới không muốn dẫn cậu vào đây nữa. Người quá đông, cậu bị đẩy ra đẩy vào nhỡ may có chuyện gì thì sao?
Thấy cô im lặng nghĩ ngợi Minh Nhật Lãng nói với giọng trầm buồn: “Đi ra ngoài cùng tớ phiền phức lắm phải không?”.
“Làm gì có, chỉ là tớ thấy con phố này vừa ồn ã lại đầy mùi dầu mỡ, nên muốn đi ra ngoài nhanh nhanh chút, chúng ta đi ra đường Tây Ninh đi, ở đó có rất nhiều cửa hàng bán đồ mỹ nghệ và thủ công, nhiều người thích đến đó lắm”.
Minh Nhật Lãng nghe đã thấy thích rồi, cậu hối thúc cô: “Ok, chúng ta mau đi thôi”.
Đường Tây Ninh là nơi tập trung nhiều cửa hàng nhỏ, hai bên con phố dài có vô số cửa hàng bày bán đủ mặt hàng muôn hình vạn trạng. Đồ gỗ điêu khắc, đồ thêu, socola DIY, tranh, nến thủ công, tranh màu… tất cả đều là những mặt hàng cá tính và thịnh hành. Tuy không thực sự đẹp và tinh tế nhưng đều là những thứ độc nhất vô nhị.
Cả hai tản bộ dọc con phố, mỗi hàng đều ngó qua một chút, các mặt hàng bày bán đều đặc sắc và hấp dẫn. Với những người ít ra ngoài như Minh Nhật Lãng mà nói, đúng là có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Đi tới một cửa hàng nặn đồ thủ công gốm sứ, bà chủ béo tròn và thân thiện luôn tươi cười giới thiệu hàng loạt đồ gốm sứ đáng yêu, bà chủ nói: “Nếu như các cháu không thích món đồ nào ở đây thì hai cháu có thể tự làm”.
Trong cửa hàng có một gian làm đồ gốm. Có một chiếc bàn dài và những chiếc máy xoay tròn được xếp lần lượt, đợi khách tự tay làm thử.
Minh Nhật Lãng không muốn đi tiếp, cậu nói: “Tớ muốn thử làm xem thế nào. Lâm Nguyệt Loan này, chúng ta cùng làm đi?”.
Nhìn gương mặt háo hức và hứng thú của cậu Lâm Nguyệt Loan không nỡ từ chối, thấy cũng còn sớm nên cô đồng ý.
Có một thợ chuyên nghiệp ở đây đến dạy hai người làm.
“Hai cháu muốn làm gì, có mấy thứ đơn giản như làm cốc, làm bát, làm bình hoa đấy”.
Cả hai không biết nên chọn làm cái gì, thấy các khách trong quán đều có đôi có cặp và đều chọn làm cốc, trong bụng nghĩ thầm chắc cốc dễ làm nhất, nên cứ bắt đầu làm từ cái đơn giản nhất vậy.
“Chúng cháu cũng làm cốc”.
Bác thợ cười, nụ cười đầy hàm ý nhưng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng không để ý đến.
Những miếng đất sét trong tay hai người dần dần thành hình. Minh Nhật Lãngdùng đất sét cứng làm cốc, làm thành một chiếc cốc tròn tròn, béo béo, thêm hai cái quai cốc nữa, rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Lâm Nguyệt Loan nghe ý kiến của bác thợ nên dùng đất sét mềm, có độ dẻo cao và màu sắc rực rỡ. Cô nặn thành một chiếc cốc có hình hoa tuy líp, rất đẹp và tinh tế. Trên hai chiếc cốc đều có khắc tên hai người.
Trong quán đã cho hai chiếc cốc vào trong lò nung, chiếc cốc làm bằng đất sét mềm có màu sắc rực rỡ, giống như một đóa hoa tuy lip. Chiếc cốc làm bằng đất sét cứng vẫn giữ nguyên màu nâu, mang hơi hướng cổ kính.
Hai chiếc cốc của hai người làm là những tác phẩm đẹp nhất trong số những khách hàng, bác thợ khen hai người hết lời. Có mấy vị khách cũng tới ngắm hai chiếc cốc, có một đôi tình nhân xem xong, cô gái nói: “Nhìn hai em hình như còn là học sinh, thế mà sớm đã hẹn ước cả đời rồi à?”.
Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan không hiểu nên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên sự hoài nghi.
“Hai em không biết ý nghĩa của chiếc cốc à?”. Vị khách nữ tỏ ra rất bất ngờ.
Cả hai nhất loạt lắc đầu.
“Một chiếc cốc đại diện cho cả đời, vì thế các đôi tình nhân đến quán này đều thích làm cốc, có ý nghĩa là sẽ cùng với người mình yêu yêu nhau trọn đời”.
(Một chiếc cốc và một đời trong tiếng Trung phát âm tương đương nhau: yi bei zi)
Hóa ra chiếc cốc lại có ngụ ý như thế, chàng trai và thiếu nữ sau khi hiểu ra đều đỏ bừng mặt.
Sau khi ra khỏi cửa hàng gốm, đôi má hai người vẫn chưa hết đỏ.
Hai chiếc cốc được gói lại với nhau, hiện Lâm Nguyệt Loan đang ôm nó trong lòng. Cả hai đi đến cuối đường Tây Ninh rồi nhưng không muốn đi ngược lại mà đi đường vòng trở về. Con phố này vô cùng yên tĩnh, nhà cửa hai bên phố đều chìm trong ánh đèn đêm, trên trời vài ngôi sao lẻ đang lấp lánh. Bóng những cây ngô đống bên đường nghiêng ngả vào nhau như đang thì thầm nói chuyện mà cũng có phần giống những bức tranh thủy mặc họa trong đêm.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân thong thả của hai người. Cả hai cũng không ai lên tiếng càng khiến ho màn đêm thêm phần tĩnh lặng.
Lâu sau minh nhật lãng thì thầm bên tai cô phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Lâm Nguyệt Loan này, tớ…”.
Đột nhiên có tiếng xe máy xé gió lao tới, không chỉ một chiếc. Hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc lấn át câu nói dở của minh nhật lãng.
7 8 chiếc xe máy gầm rú xoẹt qua hai người. Lâm Nguyệt Loan vội kéo minh nhật lãng đứng sát vào tường tạm tránh. Những người ngồi trên xe đều ăn mặc như các tay đua, áo da, gang tay, đồ bảo hộ, mũ, nhìn qua giống như vừa đi đua xe về.
“Thật là, đây có phải là chỗ đua xe đâu chứ, đường thì nhỏ mà đi thì nhanh”.
Lâm Nguyệt Loan vừa làu bàu nói mấy người đua xe vừa kéo Minh Nhật Lãng ra ngoài đường. Đột nhiên ánh đèn phía xa lóe sáng rồi tiến dần về phía họ, ánh đèn chiếu vào hai người khiến hai người chói không mở được mắt. Lâm Nguyệt Loan cố gắng mở mắt ra nhìn, thấy một chiếc xe đang lao về phía hai người.
Lâm Nguyệt Loan hoảng loạn đánh rơi túi cốc xuống đất. Không có thời gian để mà nghĩ đến hai cái cốc nữa, cô vội vàng xoay người đẩy minh nhật lãng ra xa. Vừa xoay người đã thấy người mình nhẹ bẫng và bị đẩy văng bởi một bàn tay.
Là minh nhật lãng đã đẩy cô ra trước.
Cô văng xuống nền đất cái bịch một cái, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào. Người cô mềm nhũn trên nền đất cứng lạnh toát, trong lòng đã run rẩy, chờ đợi tiếng va đập mạnh phía sau. Nước mắt, đã lấm lem hết lên mặt từ bao giờ.
Thế nhưng cuối cùng chỉ có tiếng còi xe gào thét.
Trong lòng lóe sáng tia hi vọng, cô đau đớn chống tay xuống đất lấy sức quay đầu nhìn lại.
Minh Nhật Lãng vẫn đứng thẳng trên mặt đất, cách chỗ cậu đứng một ngón tay là một chiếc xe máy đang đứng, tiếng động cơ vẫn đang kêu ầm ầm. Người ngồi trên xe bỏ mũ bảo hiểm xuống, nhếch mép cười: “Quả nhiên là không thèm tránh, đúng là nhìn không ra cái tên công tử như cậu cũng có bản lĩnh gớm”.
Bóng đêm vây quanh đã che khuất gương mặt trắng bệch củaMinh Nhật Lãng. Thế nhưng bóng cậu đứng vững trãi như một ngọn núi.
Nhìn thấy Minh Nhật Lãng bình an vô sự, Lâm Nguyệt Loan mới lấy lại tinh thần và sức lực. Cô lồm ngồm bò dậy, vội lau nước mắt chạy tới mắng mỏ: “Lục Kiêu, anh thật quá đáng! Làm sao anh lại giở cái trò này ra mà dọa người ta chứ, nếu như anh không thắng phanh kịp thì làm thế nào?”.
Người ngồi trên xe chính là người đi cùng Bạch Vân Tịnh mà cô và minh nhật lãng đã gặp ở công viên, là Lục Kiêu học cùng trường Thanh Hà với Giang Vũ Phi.
“Không kịp bóp phanh thì anh đây lượn một vòng quanh hai người, kĩ thuật lái xe của anh khá lắm, không tin có thể thử lại?”. Lục Kiêu nhếch mép cười châm chọc, con xe lại lượn một vòng tròn chuẩn bị lao vào lại.
Lâm Nguyệt Loan vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Anh… đồ khốn kiếp, anh muốn khoe kĩ thuật thì đi mà tìm đối thủ xứng tầm đi, ra uy với chúng tôi thì có bản lĩnh gì chứ?”.
Lục Kiêu mặc kệ tiếng gào thét của cô, tay cậu ta vẫn lên ga đều đều, con xe lại nhằm hướng hai người lao tới. lần này Lâm Nguyệt Loan nắm chặt lấy tay cậu, cả hai ở yên vị trí không trốn không tránh, mặc kệ xe đang lao tới. Ánh đèn càng lúc càng gần, cả hai nhắm chặt mắt lại, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời.
Xe lao đến gần quả nhiên lại đổi hướng vòng qua hai người. Thế nhưng do xe lượn lại quá gần, sức gió và chấn động kéo theo khiến hai người đứng không vững nữa là ngã lăn ra đất.
Lâm Nguyệt Loan kinh hãi kêu lên: “Minh Nhật Lãng, cậu có sao không?”.
“Không sao?”. Ngã nhẹ thế này Minh Nhật Lãng vẫn chịu được.
Thấy hai người ngã lăn ra đất Lục Kiêu càng hứng thú, mấy chiếc xe coi hai người là trung tâm cứ thế mà lượn vòng qua vòng lại. Đều vô cùng nguy hiểm, lướt qua cơ thể hai người, chỉ xém chút nữa sẽ đâm vào.
Buông tay Lâm Nguyệt Loan ra, cậu quay sang ôm chặt lấy cô. Giống như hai con lạc đà đang chiến đấu với bão cát trong sa mạc, dựa vào nhau để tồn tại. Nước mắt Lâm Nguyệt Loan lại lần nữa tuôn rơi, rơi vì cậu đã không quản tất cả để bảo vệ cho mình.
Bên tai lại vang lên tiếng động cơ xe máy lại gần, từ phía xa một chiếc xe máy khác lao đến. Nghe qua tiếng ga và tiếng động cơ cũng biết tay lái của người này lướt gió thế nào.
Đám dân đua xe đều là dân đua nên nghe tiếng xe là biết cao thủ tới, tất cả vội dừng xe lại. Sau đó cả đám chiếu đèn về phía chiếc xe đang lao tới, chiếc xe giảm dần tốc độ rồi lóe đèn lên báo hiệu sau đó lại rồ ga vù đến.
Lâm Nguyệt Loan tinh mắt, nhìn cái đã nhận ra đó là con xe “tuyệt đại giai nhân” độc nhất vô nhị của Nguyên Thần Dạ, cô ngay lập tức hét lên: “Nguyên Thần Dạ, Nguyên Thần Dạ”.
Những kẻ lòng dạ đố kị luôn đáng sợ nhất, Lục Kiêu đã trêu đùa hai người nãy giờ mà vẫn chưa chán tay. Lần này lại có thêm Nguyên Thần Dạ đến nữa chỉ e đêm nay không biết bao giờ mới có thể ngừng lại được.
“Tuyệt đại giai nhân” lượn một vòng rồi dừng lại, Nguyên Thần Dạ xuống xe bỏ mũ bảo hiểm ra rồi chau mày nhìn Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đang thê thảm ở đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng bên, cậu nói với vẻ khó chịu: “Sao, một đám người các cậu bắt nạt hai người họ à?”.
Trong giới đua xe Nguyên Thần Dạ cũng có chút tiếng tăm, cậu vừa lên tiếng cả đám kia im bặt, cúi đầu xuống không nói gì, duy chỉ có Lục Kiêu không phục: “Bọn này chỉ đùa thôi, nhàn nhã không biết làm gì nên tìm trò vui thôi mà, Nguyên công tử cũng quản cả những việc này sao?”.
“Cậu thích chơi thì tôi chơi cùng cậu. Vừa may tôi đang rỗi rãi không có gì chơi” Nguyên Thần Dạ lạnh lùng buông lời và nhìn Lục Kiêu, trên người cậu là bộ đồ da màu đen kiêu hãnh đứng đó nhìn phong độ như vị cha sứ.
Mặt Lục Kiêu biến sắc. Cậu ta tìm Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng làm trò vui, giờ thì Nguyên Thần Dạ nói tìm cậu kiếm trò vui, cậu đã đánh giá thấp cậu ta rồi.
“Được, cậu chọn địa điểm đi, chúng ta sẽ đi đâu chơi?”.Ánh mắt Lục Kiêu đang bùng cháy.
Ngược lại với cậu ta, ánh mắt Nguyên Thần Dạ lại lạnh lùng như băng.
“Đường Đông Lĩnh Bàn Sơn, các cậu đến đó trước đi, tôi đến sau”.
Lục Kiêu dẫn đám người xe kia rời khỏi đó. Nguyên Thần Dạ bước lại gần chỗ Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng, cả hai đã đứng dậy và đang phủi bụi cho nhau.
“Nguyên Thần Dạ, hôm nay thực sự cảm ơn anh”. Lâm Nguyệt Loan nói, mắt vẫn lấp lánh giọt lệ. Hai bím tóc cũng rối tung, tóc mai lòa xòa trước trán, mặt mày lấm lem nước mắt, nhìn vô cùng thảm thương.
Minh Nhật Lãng đưa mắt nhìn Nguyên Thần Dạ, ánh mắt cậu vô cùng phức tạp. Cậu đã từng nói trước mặt Nguyên Thần Dạ rằng, cậu sẽ bảo vệ Lâm Nguyệt Loan, sẽ không để Nguyên Thần Dạ làm hại cô ấy. Vậy mà chuyện tối hôm nay phải nhờ Nguyên Thần Dạ tới mới giải vây được.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lâm Nguyệt Loan, Nguyên Thần Dạ chau mày nói: “Minh Nhật Lãng này, buổi tối cậu không nên đưa Lâm Nguyệt Loan đi chơi, gặp phải chuyện gì cậu cũng đâu bảo vệ được cô ấy”.
Nguyên Thần Dạ đang trách móc Minh Nhật Lãng chẳng thể bảo vệ được Lâm Nguyệt Loan.
Minh Nhật Lãng nghe xong cứng đờ người, cậu đứng đó không nói lời nào, cả người dường như hóa đá.
“Nguyên Thần Dạ, không được phép nói thế. Sao anh biết Minh Nhật Lãng không bảo vệ được em chứ! Ban nãy cậu ấy đã dùng cả tính mạng để bảo vệ em”.
Lâm Nguyệt Loan kích động phản bác lại khiến Nguyên Thần Dạ sững người.
Minh Nhật Lãng cúi đầu, im lặng, quay người bước đi. Đêm thu lạnh, bóng cậu mỏng manh yếu ớt, giống như tảng băng được làm bằng nước, có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
“Minh Nhật Lãng”.
Lâm Nguyệt Loan đuổi theo mấy bước rồi lại bất an quay lại: “Nguyên Thần Dạ, anh với đám Lục Kiêu đến đường Bàn Sơn làm gì, đua xe à?”.
Nguyên Thần Dạ gật đầu nói: “Chuyện của anh em không cần lo lắng, cứ đuổi theo cậu ấy đi”.
Nhìn theo bóngMinh Nhật Lãng mỏng manh như ánh trăng trong đêm tối, bước chân có phần xiêu vẹo, Nguyên Thần Dạ thấy ban nãy hình như mình đã nói sai điều gì đó.
“Vậy… anh cẩn thận đấy, nhất định phải cẩn thận”.
“Biết rồi, anh không sao đâu. Mau đuổi theo cậu ấy đi”.
Dặn dò xong Lâm Nguyệt Loan mới yên tâm đuổi theo Minh Nhật Lãng.
Thấy hai người đi xa rồi Nguyên Thần Dạ mới về xe, bất giác chân cậu đá phải vật gì đó. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ra đó là chiếc cốc đã bị vỡ mất một nửa. Cách đó mấy bước là một chiếc cốc còn nguyên, chiếc cốc hình bông hoa tuy lip khiến nó giống như một đóa hoa đang nở trong đất bụi.
Nguyên Thần Dạ nhặt chiếc cốc lên xem xét, thấy đáy cốc có khắc tên Lâm Nguyệt Loan, như hiểu ra điều gì. Cậu quay lại nhặt hết mảnh vỡ của chiếc cốc kia lên và thấy một mảnh có tên Minh Nhật Lãng.
Nguyên Thần Dạ đoán ngay hai người vừa đi từ cửa hàng gốm sứ ra đến đây, gặp phải đám Lục Kiêu. Lúc nguy cấp quá đã đánh rơi hai chiếc cốc. Cậu nhặt hết các mảnh vỡ lên rồi cho vào cốp xe, lái xe rời khỏi chỗ đó.
Bác Hồng đợi gần ba tiếng rồi mới thấy bóng Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan đi ra, nhìn dáng vẻ của hai người bác Hồng giật mình.
“Cậu chủ, cô Lâm, hai người làm sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Bộ đồ trắng trên người Minh Nhật Lãng đã lấm lem hết cả, bộ váy vàng liền thân của Lâm Nguyệt Loan tuy không bẩn như Minh Nhật Lãng nhưng bác Hồng nhìn kĩ mới thấy đầu gối cô đang chảy máu.
“Cô Lâm, cháu bị thương à? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Suốt dọc đường đến đây Minh Nhật Lãng cúi mặt không nói điều gì cả, Lâm Nguyệt Loan đi theo sau cũng im lặng. Vừa nghe bác Hồng nói thế cậu mới biết cô bị thương, cậu cúi ngay xuống xem vết thương của cô như thế nào.
“Có phải bị thương lúc tớ đẩy ngã cậu không?”.
Giọng nói cậu đầy vẻ tự trách và thương xót.
Đúng là lúc cậu đẩy cô ngã, cú đẩy quá mạnh khiến cô đập đầu gối xuống đất. Bây giờ nghĩ lại Lâm Nguyệt Loan vẫn thấy may mắn vì mình đã không đẩy được Minh Nhật Lãng xuống, nếu không thì cú ngã mạnh như thế này minh nhật lãng không thể chỉ bị rách da như cô được.
“Không có gì đâu, chỉ bị ngoài da thôi, tớ về nhà bôi thuốc là khỏi”.
“không được, bác Hồng, bác đưa chúng cháu đến bệnh viện ngay”.
Love 2:
Trường học Thần Quang, lớp 10 (3).
Trong lớp có một chỗ ngồi bị trống, đó là chỗ ngồi của Minh Nhật Lãng. Lâm Nguyệt Loan nhìn chỗ trống đó mà lòng bồi hồi không yên.
Tối qua Minh Nhật Lãng đưa cô đến bệnh viện xử lý vết thương và bôi thuốc, rồi đưa cô về nhà, ánh mắt cậu luôn tự trách mình. Cậu trách mình đã không bảo vệ được cô.
“Minh Nhật Lãng này, thực ra…”.
Cô chưa nói hết câu đã bị cậu ngắt lời: “Muộn rồi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi”.
Cậu có ý muốn tránh, nên nghĩ đi nghĩ lại Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách im lặng về nhà. Đứng trên tầng bốn vẫy tay tạm biệt Minh Nhật Lãng, cô nhìn theo bóng cậu lên xe, ánh điện tối mờ kéo bóng cậu thật dài, thật dài trong mắt cô.
Tiết học đầu tiên kết thúc, các bạn tụm năm tụm ba ra ngoài hành lang hết.
Bạch Vân Tịnh đến bàn Lâm Nguyệt Loan hỏi: “Sao hôm nay Minh Nhật Lãngkhông đi học?”.
Lâm Nguyệt Loan bị hỏi đột ngột liền khựng lại: “Sao tớ biết được chứ?”.
“Tối qua tớ thấy cậu và cậu ấy đi qua đó, hôm nay cậu ấy không đi học, có chuyện gì chắc cậu là người biết rõ nhất, dù sao tối qua hai người cũng ở bên nhau cơ mà”.
Tối qua Bạch Vân Tịnh và mấy người bạn cấp hai hẹn nhau ăn tối ở đó. Lúc đi về trên xe tacxi cô đã nhìn thấy Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng trong dòng người đông đúc, lúc cô xuống xe đi tìm thì không thấy hai người đua nữa,. Lúc đó cũng là lúc hai người bước vào cửa hàng gốm sứ.
Giọng Bạch Vân Tịnh tuy nhỏ nhẹ dịu dàng thế nhưng trong đó có vài phần ám chỉ. Lâm Nguyệt Loan nghe xong vô cùng phẫn nộ. Nghĩ lại chuyện tối qua cũng là do cô ấy mà ra, cô bực nhưng vẫn thản nhiên nói: “Muốn biết nguyên nhân vì sao cậu đi mà hỏi Lục Kiêu”.
“Lục Kiêu”. Bạch Vân Tịnh sững lại, sắc mặt thay đổi: “Anh ta đã làm gì chứ?”.
Nghe giọng Bạch Vân Tịnh kinh ngạc như thế, chắc chắn cô ấy cũng có vài phần hiểu biết về con người Lục Kiêu.
“Cậu đi mà hỏi anh ta”.
Bạch Vân Tịnh sững lại rồi chạy vụt ra khỏi lớp, tiết sau chỗ ngồi của Bạch Vân Tịnh cũng trống trơn.
Bạch vân tịnh đi xong Tiêu Tinh Dã lại đến.
“Hôm qua cậu với Minh Nhật Lãng đi chơi à?”.
“Uh, tớ hứa với cậu ấy khi nào vết thương khỏi sẽ dẫn cậu đi chơi”.
Cô không hề nhắc đến chuyện dẫn Minh Nhật Lãng đi ăn vằn thắn, sợ Tiêu Tinh Dã nghe thấy sẽ không vui, dù sao đó cũng là chỗ Tiêu Tinh Dã dẫn cô đi.
Tiêu Tinh Dã im lặng lát sau lên tiếng hỏi tiếp: “Lục Kiêu là ai nữa?”.
Lâm Nguyệt Loan kể sơ qua chuyện Lục Kiêu thích Bạch Vân Tịnh thế nào cho Tiêu Tinh Dã nghe.
“Vậy anh ta gặp các cậu gây chuyện à?”.
“Cái tên Lục Kiêu đó đúng là đồ khốn”.
Nhắc đến chuyện tối qua Lâm Nguyệt Loan vẫn rất hận. Cô kể lại cho Tiêu Tinh Dã nghe chuyện, nghe xong Tiêu Tinh Dã đập bàn cái chát rồi nói: “Cái tên khốn đó, cậu yên tâm Lâm Nguyệt Loan, tớ nhất định sẽ xử vụ này cho cậu”.
Lâm Nguyệt Loan lo lắng nói: “Tiêu Tinh Dã, tớ không cần cậu đi gây chuyện, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây cho tớ, không được đi đánh nhau với người ta”.
Tiêu Tinh Dã bất mãn nói: “Đánh loại người như Lục Kiêu sau gọi là gây chuyện được chứ, phải nói là trừ bạo an dân”.
“Bây giờ là thế kỷ 21 đấy cậu ạ, cái chiêu trừ bạo an dân không xài được nữa rồi. Nói chung cậu không được đi tìm anh ta gây chuyện, cậu mà làm thế không phải xả giận thay tớ mà là thêm phiền phức cho tớ đó, biết chưa?”.
Tiêu Tinh Dã không còn cách nào khác đành phải gật đầu.
Giờ cơm trưa, Nguyên Thần Dạ đứng đợi Lâm Nguyệt Loan ngoài cửa nhà ăn, cậu cười thật tươi và đưa túi đồ cho cô: “Em Lâm, anh mang cái này cho em”.
“Cái gì thế?”.
“Là hai chiếc cốc bị em lãng quên”.
Lâm Nguyệt Loan sực nhớ ra hai chiếc cốc của cô và Minh Nhật Lãng. Tình thế hôm qua quá nguy hiểm nên cô không còn nhớ gì tới hai chiếc cốc nữa, cũng không biết là đã đánh rơi ở đâu, không ngờ Nguyên Thần Dạ lại nhặt được.
“Ah đúng rồi, đôi cốc của em, không ngờ anh lại nhặt được nó. Cám ơn anh”. Cô đỡ lấy túi cốc rồi hỏi: “Mà sao anh biết là của tụi em?”.
“Trên cốc có khắc tên em và minh nhật lãng còn gì”.
Nguyên Thần Dạ nhìn cô cười đầy ẩn ý, xem ra anh ấy cũng biết ngụ ý “một chiếc cốc cả đời người”. Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt cúi xuống nhìn hai chiếc cốc, cô giật mình khi thấy chiếc cốc của minh nhật lãng bị vỡ.
“Sao cốc của em còn nguyên mà của cậu ấy lại bị vỡ?”.
“Cái này đơn giản thôi, cốc của em được làm bằng đất sét dẻo, của cậu ấy là đất sét rắn. Đất rắn nung lên nhìn thì cứng nhưng lại rấy giòn, rơi cái là vỡ. Đất sét mềm nhưng có tính đàn hồi tốt, rơi cũng khó vỡ lắm”. Hình như Nguyên Thần Dạ cái gì cũng biết một chút, giải thích cũng đầu cuối lắm.
Ban đầu khi chọn đất sét Lâm Nguyệt Loan chọn vì màu sắc của nó, có tính đàn hồi như cục tẩy, dễ tạo hình, không ngờ nó còn nó ưu điểm khó vỡ nữa. Nhìn những mảnh vỡ chiếc cốc, cô thấy đau xót vô cùng. Biết sớm thì đã nhắcMinh Nhật Lãng chon đất sét mềm, như thế chiếc cốc chan chưa bao tâm huyết của cậu sẽ không bị vỡ. Bây giờ cốc vỡ rồi, cậu ấy mà biết chắc buồn lắm.
Cậu ấy đã đủ buồn rồi….
Nghĩ đến thế là cô chẳng còn tâm trạng nào mà ăn.
“Nguyên Thần Dạ, anh đi xe đến đây à?”.
“Anh lái xe đến”.
“Vậy anh có thể đưa em đến chỗ này được không?”.
Nguyên Thần Dạ lái chiếc xe ô tô màu đỏ của cậu đưa Lâm Nguyệt Loan đến cửa hàng gốm sứ.
Lâm Nguyệt Loan cầm chiếc cốc bị vỡ đến hỏi chủ cửa hàng xem có thể phục hồi được không. Chủ cửa hàng xem xét kĩ rồi nói: “Có thể dùng keo để gắn lại sau đó quét đều một lớp đất sét, như thế sẽ không nhìn rõ vết nứt”.
Lâm Nguyệt Loan sung sướng nói: “Vậy phiền bác làm ngay cho cháu với”.
Một bác thợ chuyên nghiệp khéo léo phục hồi lại nguyên dạng chiếc cốc cho cô. Lâm Nguyệt Loan cảm ơn rối rít rồi sung sướng ôm chiếc cốc ra về.
Nguyên Thần Dạ ngồi ngoài xe đợi cô và đưa cho cô một suất ăn nhanh macdonald: “Ăn đi, đi từ đây về đến trường cũng đến giờ lên lớp rồi, mua cho em cái này để khỏi phải đi ăn cơm”.
Lúc này Lâm Nguyệt Loan mới cảm thấy đói, cô vội cảm ơn Nguyên Thần Dạ: “Nguyên Thần Dạ, cảm ơn anh nhé. Vừa nhờ anh đưa đến đây lại phải bỏ tiền ra mua đồ ăn cho em nữa, thật ngại quá!”.
Nguyên Thần Dạ cười nhạt và nói: “Việc đơn giản ấy mà, cảm ơn cái gì chứ”.
Cô lấy chiếc cốc ban nãy ra đặt lên tay rồi lại tấm tắc: “Thật cao tay, hoàn toàn không nhìn ra vết nứt”.
“Cũng may có bác thợ cao tay đến thế, nếu không thì…”.
Do vấn đề sức khỏe nên Minh Nhật Lãng rất nhạy cảm với những chuyện như “gãy”, “vỡ”, từ chuyện cây hòe con bị gãy cũng biết, vì thế Lâm Nguyệt Loan mới nghĩ mọi cách để đi gắn chiếc cốc này.
“Có phải Minh Nhật Lãng có vấn đề gì đó về sức khỏe không?”. Nguyên Thần Dạ bất chợt hỏi.
Lâm Nguyệt Loan đang nhai dở miếng hamburger suýt nữa bị nghẹn. Cô vội uống hớp coca để nuốt trôi.
“Anh… sao anh lại hỏi thế?”.
“Tối qua anh nói mỗi câu rằng cậu ấy không bảo vệ được em, thế mà cả hai phản ứng thật lạ lùng”.
Chuyện tối qua khiến Nguyên Thần Dạ cảm thấy cả Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều có phản ứng kì lạ. Hơn nữa, Minh Nhật Lãng là một người điềm tĩnh, nho nhã và hiền lành như một cô gái. Ra ngoài xa gần đều có người đi theo. Hơn nữa, cho dù là con nhà giàu được nuôi nấng như kim tôn ngọc quý, cũng không thể chăm bẵm kĩ càng như thế được. Đàn ông con trai thì vẫn là đàn ông con trai, không thể ngày nào cũng nâng trong tay ngậm trong miệng mà nuôi lớn được.
Nghĩ như thế nên Nguyên Thần Dạ đoán Minh Nhật Lãng có vấn đề về sức khỏe.
Lâm Nguyệt Loan im lặng, cô không biết phải nói thế nào. Nói dối để gạt Nguyên Thần Dạ cũng không được, vì cậu ấy thông minh như thế cơ mà, nói thật cũng không xong, cô đã từng hứa với Minh Nhật Lãng rồi.
Chỉ có cách im lặng, im lặng không phủ nhận cũng không thừa nhận. Vô hình trung đã ngầm thừa nhận suy đoán của Nguyên Thần Dạ.
Nguyên Thần Dạ cũng không nói gì nữa, cậu khởi động xe về trường. Cậu cũng không truy hỏi tận cũng nữa, có nhiều chuyện là bí mật của người khác, cậu không cần thiết phải biết quá rõ, cậu hiểu điều đó.
Biệt thự nhà họ Minh, hồ bơi nước nóng trong nhà.
Minh Nhật Lãng thả mình trong hồ nước, chân tay giang rộng, bất động, mái tóc đen nổi bồng bềnh trên mặt nước, giữa hồ nước rộng xanh biếc, một mình cậu mỏng manh nằm giữa như cánh bèo tây nổi trên mặt nước.
Bà Minh thấy con ngâm mình trong nước quá lâu, gương mặt biến sắc, lo lắng.
Hôm qua Minh Nhật Lãng về nhà trong bộ dạng thê thảm khiến bà kinh ngạc. Hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra cậu lại không nói, về một cái là nhốt mình trong nhà tắm. Mãi lâu sau cậu mới bước ra, hai mắt đỏ hoe. Bà nhìn là biết con mình lại trốn trong đó khóc một mình.
Con bà khóc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cậu vô cùng đau lòng. Hỏi cậu không nói càng khiến bà Minh sốt ruột và lo lắng hơn.
Ông Minh thì bình tĩnh hơn, ông nói: “Hinh Dật, A Lãng lớn rồi, có nhiều chuyện con không muốn nói, chúng ta cũng không cần thiết phải biết hết. Hãy để con tự mình giải quyết đi”.
Nói thì nói như thế nhưng bà Minh không yên tâm chút nào cả. Đợi Minh Nhật Lãng ngủ say bà mới vội gọi bác Hồng tới hỏi chuyện. Bác Hồng cũng không biết phải nói thế nào,vì hỏi Lâm Nguyệt Loan cô cũng chỉ mập mờ nói hai người đang đi thì có một tốp đua xe sượt qua, do tốc độ nhanh quá nên đã làm ngã hai người.
“Cậu chủ không sao là may rồi, cô Lâm thì ngã sứt đầu gối. Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đến bệnh viện bôi thuốc xong là được về nhà”.
Bà Minh thấy thời gian đã muộn nên cũng không tiện làm phiền Lâm Nguyệt Loan, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được.
Sáng hôm sau Minh Nhật Lãng không dậy đi học như mọi ngày, cậu trùm kín chăn nói muốn nghỉ học, bà Minh hỏi han con xem có chỗ nào không khỏe, cậu nói không sao và chỉ muốn nghỉ ngơi. Bà Minh không yên tâm nên muốn mời bác sĩ Thành đến xem thế nào. Kết quả cậu nổi cáu: “Con đã nói là con không sao, mời bác sĩ đến làm gì?”.
Cậu tức đến mức thâm tím mặt mày, giọng nói run run.
Ông Minh đứng bên nói :”A Lãng, mẹ con chỉ tiện lời nên nói thế thôi, con không muốn đến bệnh viện thì thôi, không muốn đi học thì cứ nghỉ ngơi một ngày đi”.
Bà Minh hiểu tâm trạng của con nên không nói thêm gì nữa, chỉ còn cách đi làm đồ điểm tâm mà con thích ăn nhất mang lên cho con. Bận mấy việc như thế đến lúc gọi điện đến nhà Lâm Nguyệt Loan thì đã không có ai nghe máy. Lâm Nguyệt Loan lúc đó đã đi học rồi, bà đành buồn bã gác máy.
Đĩa điểm tâm để trên đầu giường cả buổi nhưng cậu không động miếng nào. Buổi chiều dậy lại ngâm mình ở hồ bơi, cậu không bơi mà cứ thả mình trôi nổi trên mặt nước, tinh thần không thoái mái cũng hiện rõ lên trên gương mặt.
Bà Minh nghĩ ngợi một hồi rồi nói với bác Hồng: “Bây giờ bác đến trường đón Lâm Nguyệt Loan đến đây”.
Love 3:
Sau khi bác Hồng đến đón Lâm Nguyệt Loan, cô còn nhờ bác đưa về nhà một chuyến. Ở trên nhà một lúc cô mới xuống. Bác Hồng lấy làm ngạc nhiên nhìn cô qua gương sau một lúc, cô đặc biệt về nhà để thay quần áo….
Bà Minh sốt ruột ngồi đợi ở phòng khách, thấy cô đến vội hỏi: “Loan Loan, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tối qua tụi cháu gặp một đám đua xe, bọn họ cố ý trêu bọn cháu nên cứ lượn đi lượn lại, hại bọn cháu bị ngã”. Minh Nhật Lãng đã không muốn nói thì cô cũng không nên nói kĩ càng làm gì, chỉ kể lại chuyện chính cho bà Minh nghe.
“Nói như thế nghĩa là A Lãng bị làm cho hoảng sợ rồi. Thế nhưng sao điệu bộ nó lại thương tâm đến thế”. Bà Minh vẫn thắc mắc không hiểu, ngẫm nghĩ một lúc bà mới nói: “Cái đứa này, chắc lại nghĩ mình chẳng có cách nào đi xe máy như người ta nên mới buồn thế này đây”.
Thở dài một cái rồi bà quay sang nói với Nguyệt Loan: “Loan Loan, A Lãng ngâm mình trong hồ nước nóng cả buổi rồi, chẳng nói năng gì cả, cháu đi nói nó giúp bác, nhắc nó lên bờ nhé”.
Lâm Nguyệt Loan vào hồ bơi nước nóng trong nhà. Đó là một hồ nước rộng trong nhà, phía hướng ra mặt trời được lắp bằng những tấm kính dài, chiếm 2/3 diện tích hồ bơi. Trên làn nước xanh mướt,cơ thể Minh Nhật Lãng như một ngọn bèo.
“Minh Nhật Lãng”.
Lâm Nguyệt Loan vừa lên tiếng gọi một cái Minh Nhật Lãng giật mình như bị trúng đạn, cả người lật một cái rồi chìm xuống nước.
“Minh Nhật Lãng, cậu có sao không?”. Lâm Nguyệt Loan chạy tới mép bể bơi rồi trõ miệng xuống hồ nước thất thanh gọi cậu.
Từ phía xa làn nước xao động rồi Minh Nhật Lãng từ dưới trồi lên. Cậu vuốt hết nước trên mặt rồi trân trân nhìn Nguyệt Loan, cậu cũng giật mình sững lại.
Hôm nay Lâm Nguyệt Loan tết tóc khác với mọi ngày, cô không tết hai bên nữa mà đã tết gọn thành một bím phía sau, đuôi tóc vắt lên đằng trước và được buộc bởi sợi thun màu xanh có hình cây con vô cùng sống động giữa làn tóc xanh.
Cảm nhận được ánh mắt Minh Nhật Lãng đang nhìn mình, hai má cô đỏ bừng rồi đưa tay vuốt bím tóc: “Sợi dây buộc thế này có đẹp không?”.
Minh Nhật Lãng ngây người ra một hồi, rồi bơi về phía cô. Lâm Nguyệt Loan cũng đi về phía bờ cậu lên và ngồi xuống.
Khẽ dùng tay rẽ nước, Minh Nhật Lãng ngước đầu lên nhìn Nguyệt Loan. Cô giống như một đóa hoa sen tinh khiết mọc bên bờ hồ.
“Đẹp lắm!”.
Cậu khen thế khiến Lâm Nguyệt Loan lại đỏ bừng mặt, cô e thẹn cúi đầu. Thấy bàn tay bám trên mép hồ đã nhợt nhạt, cô vội nói:
“Minh Nhật Lãng, cậu ngâm dưới hồ lâu lắm rồi, mau lên đi, nhanh lên”. Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa lấy khăn tắm trên ghế mây bên cạnh hồ đưa cho cậu.
Minh Nhật Lãng ngoan ngoãn lên bờ.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cả hai ra ban công trên tầng hai cùng ngồi nói chuyện.
“Cậu nhìn xem tớ mang cái gì đến cho cậu này”.
Nhìn thấy đôi cốc, mắt Minh Nhật Lãng sáng rực, cậu vui vẻ nói: “Tớ cứ nghĩ chúng bị vỡ rồi cơ”.
“Làm gì có, cậu nhìn mà xem, không phải còn nguyên đây sao”.
Minh Nhật Lãng cầm hai chiếc cốc lên ngắm nghía, Lâm Nguyệt Loan sợ cậu phát hiện ra vết nứt lên vội giành lại.
“Minh Nhật Lãng này, chiếc cốc cậu làm đáng yêu như Đại A Phúc, tặng tớ được không?”.
“Cậu thích thì giữ lại đi, vậy chiếc cốc của cậu… tớ giữ lại nhé?”.
Chuyện này giống như trao đổi tín vật vậy, Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt nhưng cũng không từ chối.
“Vậy nhé, cốc của tớ là của cậu, cốc của cậu là của tớ”.
Hai tay nâng chiếc cốc hình hoa tuylip trong tay, Minh Nhật Lãng chìm đắm trong đó một hồi, cuối cùng nụ cười đã nở trên môi cậu, thế nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cậu vẫn phảng phất nét buồn đau.
Minh Nhật Lãng trở lại trường học ngay chiều hôm đó, Bạch Vân Tịnh thì dẫn Lục Kiêu đến lớp 10 (3).
“Lục Kiêu, anh mau xin lỗi minh nhật lãng đi”.
Bạch Vân Tịnh ra lệnh như thế, Lục Kiêu miễn cưỡng mở lời với Minh Nhật Lãng: “Xin lỗi, tối hôm đó tôi không nên lái xe dọa cậu”.
Các bạn học trong phòng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên hai cùng tròn mắt nhìn ba người đó.
Gương mặt Minh Nhật Lãng trắng bệch, cậu không nói gì mà chỉ lẵng lẽ gấp cuốn sách lại rồi đi ra ngoài. Lục Kiêu thấy thế liền đưa tay giữ cậu lại.
“Tôi nghe lời nên mới đến xin lỗi, cậu không nể mặt mà cứ đi thế à!”.
“Tôi không cần lời xin lỗi của anh”.
“Nghe thấy chưa Tiểu Tinh, cậu ta đâu cần lời xin lỗi của anh”.
Tiêu Tinh Dã chống mắt lên nhìn từ nãy giờ, không chịu được nữa cậu đập bàn cái chát rồi đi tới, hai mắt trừng trừng nhìn Lục Kiêu: “Cái điệu bộ này mà nói đến xin lỗi à? Sao mà giống đến gây chuyện thế hả”.
Bạch Vân Tịnh đứng bên cũng tức giận nói: “Lục Kiêu, anh xin lỗi thì cũng phải có thành ý một tí chứ, anh nói câu xin lỗi như thế vô quá trách nhiệm, anh nói lại lần nữa”.
Lục Kiêu ức quá không thể nhịn được nữa, cậu bật lại: “Tiểu Tinh, anh nể mặt em nên mới đến xin lỗi cậu ta. Anh không muốn đến mà vẫn phải đến rồi, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào? Phải quỳ xuống trước mặt cậu ta chắc?”.
“Quỳ xuống càng tốt, nếu dập đầu thêm ba cái nữa thì càng hay”.
Tiêu Tinh Dã lạnh lùng đáp, khiến Lục Kiêu phát điên lên: “Tên kia, mày là ai hả? Mày còn chỗ miệng vào nữa có tin tao cho mày một trận không?”.
Vừa dứt lời Tiêu Tinh Dã đã phi đến đấm thẳng vào cằm Lục Kiêu một chú đau điếng. Cậu ta á lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, ngay lập tức cậu ta chồm dậy gầm gừ lao về phía Tiêu Tinh Dã.
“Cậu ra ngoài đi”. Tiêu Tinh Dã nhanh tay đẩy Minh Nhật Lãng đứng sau mình lùi xa mấy bước, rồi tiến lên phía trước.
Minh Nhật Lãng lùi về sau, thấy Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu gườm gườm sắp đánh nhau đến nơi, cậu cũng không muốn ra ngoài mà ngược lại nhìn hai người và hét lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa, Tiêu Tinh Dã, cậu đừng đánh nhau với anh ta làm gì”.
Tiêu Tinh Dã quay ngoắt lại nói với cậu: “Bảo cậu ra ngoài cậu có nghe thấy không hả? Ở đây chỉ vướng chân vướng tay”.
Minh Nhật Lãng bị cậu nổi giận nên sững lại chốc lát rồi vội ra khỏi lớp.
Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu đánh nhau ngay trong lớp, giống như hai chú hổ con đang giao đấu. Rất nhiều học sinh kéo đến xem đánh nhau, đứng nhìn từ bên ngoài cửa sổ. Tần Quảng Phong, Vệ Lôi và mấy người nữa không ra ngoài mà đứng lại quan sát xem cục diện trận đấu như thế nào. Nếu như Tiêu Tinh Dã thua thiệt thì đảm bảo cái tên đến từ trường ngoài kia không có chuyện bình yên mà rời khỏi Thần Quang.
Minh Nhật Lãng vội chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan, chỉ có cô mới bảo cậu ấy dừng tay được. Cô đang tìm tài liệu ở thư viện, nghe thấy chuyện như thế vội vội vàng vàng cùng Minh Nhật Lãng về lớp.
Hai người về đến nơi đã không thấy Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu đâu nữa, trogn phòng chỉ có mấy bạn đang thu dọn chiến trường.
Lâm Nguyệt Loan vội hỏi Tần Quảng Phong: “Hai người đó đâu rồi?”.
“Bị thầy Châu dẫn đi rồi”.
Thầy Châu không quản chuyện của Lục Kiêu nên đã gọi điện sang trường Thanh Hà phái giáo viên đến nhận cậu về. Khi hỏi Tiêu Tinh Dã vì sao đánh nhau với Lục Kiêu cậu không nói rõ nguyên nhân mà chỉ nói một câu: “Không vì gì cả, chỉ là em thấy cậu ta ngứa mắt thôi”.
Thầy Châu không hỏi được chuyện gì từ Tiêu Tinh Dã nên đành đến lớp hỏi chuyện. Các học sinh có mặt ở lớp kể lại, cậu nam sinh từ trường Thanh Hà do Bạch Vân Tịnh dẫn tới lớp để xin lỗi Minh Nhật Lãng, không hiểu chuyện thế nào mà Tiêu Tinh Dã và cậu ta lại đánh nhau.
Châu Tĩnh Bang hiểu rất rõ tính cách từng học sinh của mình, Minh Nhật Lãng trước giờ ít nói nên chắc có hỏi cũng không ra chuyện gì. Chỉ còn cách gọi Bạch Vân Tịnh tới. Bạch Vân Tịnh ấp úng rồi cũng nói đại ý: Lục Kiêu bắt nạt Minh Nhật Lãng, Bạch Vân Tịnh bảo cậu ta đến xin lỗi nhưng không có thành ý nên Tiêu Tinh Dã đứng bên ngứa mắt đã đánh nhau với cậu ta.
Tiêu Tinh Dã ra tay cũng vì thay Minh Nhật Lãng, tuy tính cậu có hơi nóng vội nhưng thấy chuyện bất bình mà ra tay cũng là có ý tốt. Thầy cũng không hề có ý trách móc cậu gì cả mà chỉ lên lớp cho cậu một tiết tư tưởng rồi yêu cầu viết bản kiểm điểm thôi.
“Nếu cậu không muốn viết thì nhờ Lâm Nguyệt Loan viết cho, tôi chỉ cần có bản kiểm điểm nộp lên ban giám hiệu là được rồi”. Thầy Châu nghiêm nghị nói với Tiêu Tinh Dã.
Tiêu Tinh Dã bật cười và nói: “Thầy, thầy đúng là anh em tốt của em”.
Tiêu Tinh Dã ra khỏi phòng giáo viên đã thấy Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã đứng đợi cậu ở ngoài.
“Tiêu Tinh Dã cậu không sao chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tiến lên trước hỏi rồi nhìn kĩ cậu. Cũng may chỉ có tóc tai bù xù chứ không có thương tật gì.
“Tớ thì làm gì cóc chuyện được chứ, đánh nhau từ bé mà. Cái tên Lục Kiêu đó cũng lợi hại nhưng ăn làm sao được tớ”.
“Cậu này, tớ đã dặn là không được đánh nhau nữa, thế mà lại đánh rồi”.
“Là cậu ta tự gây chuyện đòi đánh chứ, đừng có trách tớ không khách khí. Cậu không ở đó nên không biết cậu ta dương dương tự đắc thế nào đâu, tớ bực quá không nén được nên mới đấm cho cậu ta một phát”.
“Cảm ơn cậu, Tiêu Tinh Dã”. Minh Nhật Lãng cũng bước đến nói.
“Cậu cảm ơn tớ làm cái gì chứ, đừng hiểu nhầm nhá, không phải tớ ra tay vì cậu đâu. Tớ thay Lâm Nguyệt Loan trút giận nên mới đánh cậu ta, chả liên quan gì đến cậu cả”.
Cái tên này lạ thật, đến nước này rồi mà vẫn cứng miệng, rõ ràng là ra tay vì Minh Nhật Lãng thế mà chết cũng không thừa nhận.
Lâm Nguyệt Loan đứng bên cười nói: “Được được được, không phải cậu giúp Minh Nhật Lãng mà là giúp tớ, tớ nhận cái ân này của cậu là được rồi chứ gì?”.
Tan học, ba người cùng nhau đi khỏi dãy phòng học, đi được nửa đường thì gặp bạch vân tịnh.
“minh nhật lãng, chuyện hôm nay tớ rất xin lỗi. Có điều, tớ nhất định sẽ bắt Lục Kiêu đến thành tâm xin lỗi cậu lần nữa”.
Minh nhật lãng chau mày chưa nói gì thì Tiêu Tinh Dã đã mau miệng đáp lại: “Bạch Vân Tịnh này, cậu dở người à. Chuyện ngoài trường của Minh Nhật Lãng và Lục Kiêu cậu lôi vào trường giải quyết làm cái gì chứ? Cậu định làm vai nữ chính trong cuộc tranh giành của hai cậu con trai à, xin cậu, minh nhật lãng không muốn làm vai khách mời tình cảm thế đâu. Nếu cậu thông minh một chút thì tốt nhất chấm dứt ngay chuyện này ở đây, làm thế minh nhật lãng còn phải cảm ơn cậu đấy!”.
Đúng là chuyện này bạch vân tịnh xử lý không thông minh, chuyện nhục tối hôm đó Minh Nhật Lãng đã không vui vẻ gì, cậu đã cố quên đi không được đã thế bạch vân tịnh lại còn khơi lại. Mặc dù cô chỉ có ý tốt.
Tiêu Tinh Dã nhanh nhảu cướp lời bạch vân tịnh khiến cô ấy tái mặt, nhưng những lời ấy đã đi vào lòng minh nhật lãng. Thấy sắc mặt Bạch Vân Tịnh khó coi như vậy Minh Nhật Lãng nhẹ nhàng nói với cô: “Cảm ơn cậu, Bạch Vân Tịnh. Có điều chuyện này tớ thực sự không muốn nhắc lại nữa, cứ thế đi”.
Bạch Vân Tịnh mắt đỏ hoe nghe xong chạy ngay xuống lầu.
“Bạch Vân Tịnh”. Lâm Nguyệt Loan gọi nhưng cô ấy chạy một mạch không quay lại.
“Kệ cậu ấy đi, để cậu ấy đi càng tốt”.
Đang đi Tiêu Tinh Dã đột nhiên dừng lại, nói: “Hai cậu về trước đi”.
“Cậu sao?”.
“Tớ còn có việc. minh nhật lãng này, cậu đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà nhé”.
Tiêu Tinh Dã dặn dò thế khiến minh nhật lãng khựng lại: “Ok”.
Lâm Nguyệt Loan nghe thế cũng có chút giật mình, thế nhưng vẫn cười và nói: “Cũng được, cậu cũng mau về sớm, đừng la cà muộn quá!”.
Thấy bóng Lâm Nguyệt Loan và minh nhật lãng kề vai bước đi, có chút thoáng buồn trên gương mặt Tiêu Tinh Dã…cậu mím chặt môi như cố kiên định điều gì đó.
Vừa lấy xe từ trong lán ra Tiêu Tinh Dã gặp Nguyên Thần Dạ lái xe đỏ qua đó. Thấy Tiêu Tinh Dã đi tới cậu dừng xe lại và nói: “Tiêu Tinh Dã, hôm nay cậu với Lục Kiêu đánh nhau à?”.
“Đánh rồi, cái tên đó tự gây chuyện trước. Ah đúng rồi, tối hôm nọ anh dẫn tụi nó đến đường Bàn Sơn chẳng phải cũng dạy dỗ một trận rồi sao?”.
“Hôm đó tụi này đua xe ở Đông Lĩnh, tụi nó còn chả nhìn thấy cái đèn hậu ở xe anh. Từ đó mà đi cậu ta không dám xuất hiện trong hội đua xe của thành phố A nữa rồi”.
“Ha ha, anh ta thua thảm như thế đương nhiên là phải rút lui khỏi giang hồ rồi. Nguyên Thần Dạ này, anh đúng là có bản lĩnh đấy. Con xe tuyệt đại giai nhân anh dán lại thật giống phong hỏa luân của Na Tra”.
Nguyên Thần Dạ nhìn Tiêu Tinh Dã cười đầy ẩn ý: “Tiêu Tinh Dã này, có phải cậu cũng muốn rút lui khỏi giang hồ không?”.
Tiêu Tinh Dã đứng ngây người, cậu không hiểu ý của Nguyên Thần Dạ.
“Ban nãy anh nhìn thấy cậu chủ động để Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đi trước còn gì”.
Tiêu Tinh Dã hiếm khi im lặng, nhưng lần này im lặng là đồng ý với suy đoán của Nguyên Thần Dạ. Nguyên Thần Dạ cũng thở dài và nói: “Tôi cũng chủ động rút lui rồi, Minh Nhật Lãngcần Lâm Nguyệt Loan hơn chúng ta, hơn nữa trái tim Lâm Nguyệt Loan cũng nghiêng về cậu ấy. Chúng ta không thể không rút lui”.
Không đợi Tiêu Tinh Dã nói gì Nguyên Thần Dạ đã tiếp lời: “Tiêu Tinh Dã này, cuối tuần này tụi tôi có tổ chức hội đua xe ở Đông Lĩnh, có hứng thì đến xem nhé”.
“Được đấy. Thời gian cụ thể thế nào?”.
“10h30 sáng”.
“Tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Được, không gặp không về”.
“Không gặp không về”.
Một cuộc nói chuyện vô tình đã khiến Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ thành bạn tốt của nhau.
“Thần Dạ, bye bye”.
Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài thướt tha đóng dấu nụ hôn lên hai má Nguyên Thần Dạ rồi nhảy xuống xe. Vừa vẫy vẫy Nguyên Thần Dạ vừa lưu luyến bước vào ngôi biệt thự hai tầng gần đó.
Rất nhanh sau đó căn phòng trên tầng hai sáng điện, bóng cô gái thấp thoáng sau khung cửa, gửi cho cậu một nụ hôn gió.
Đáp lại cô ấy cũng bằng một nụ hôn, Nguyên Thần Dạ nổ máy xe rời khỏi đó.
Hết đêm này qua đêm khác, cậu quyến luyến bên những cô gái xinh đẹp, giống như chú bướm suốt ngày bận rộn vì hoa. Đó là tính phù phiếm bẩm sinh sao?
Khu lân cận gần đây là một dãy biệt thự, hầu hết đều là những biệt thự một cổng, một vườn. Trời về đêm hầu như không có xe cộ đi về trong con đường này. Người đi bộ cũng không có mấy người. Con đường phía trước thẳng tắp không bóng người, Nguyên Thần Dạ tăng ga lao vút đi, cậu thích tốc độ cao.
Cậu vừa tăng tốc độ chưa được bao xa thì có một chiếc xe vọt ngang qua. May thay cậu phản ứng nhanh nên đã phanh kịp. Đèn trước xe chiếu đi khá xa, cậu nhìn theo mới phát hiện ra chiếc xe đó đi từ con đường nhỏ bên hông một biệt thự. Vừa lái ra ngoài mới phát hiện thấy trên đường có xe lao tới liền ngay lập tức phanh lại.
Tiếng phanh xe chói tai của hai chiếc xe xé tan màn đêm yên tĩnh. Người trong ngôi biệt thự đó chạy hết ra ngoài xem có chuyện gì:”Xảy ra chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, bụng bầu tầm 6 tháng. Lo lắng hốt hoảng, bước thấp bước cao, tay giữ bụng chạy ra ngoài, theo hai là hai người hầu luôn miệng nói: “Đừng chạy, đừng chạy, cẩn thận không ngã”.
Nguyên Thần Dạ nhìn mà cũng thấy lo lắng thay người phụ nữ ấy, ngã một cái là to chuyện.
Cửa sau xe đó mở ra, một người đàn ông trung niên vội vã bước xuống đỡ người phụ nữ ấy.
“Em chạy ra đây làm gì, anh có sao đâu”.
Nguyên Thần Dạ há hốc miệng ngạc nhiên, người đàn ông trung niên đó chẳng phải là Minh Hạo Thiên – cha Minh Nhật Lãng sao?
Ông Minh cẩn thận đỡ người phụ nữ mang thai đi vào biệt thự, hành động thân mật ấy khiến Nguyên Thần Dạ sững lại, cậu hiểu ngay rốt cuộc là mối quan hệ gì rồi.
Cậu cười nhạt, giống như có vầng trăng mùa đông lạnh lẽo đang mọc trên mặt cậu. Cậu chăm chú nhìn biển địa chỉ treo trên căn biệt thự đó – số nhà 212 sơn trang Thu Thủy, vịnh Hoàng Lô.
Ông Minh về đến nhà, quản gia Vương hỏi: “Ông chủ về rồi ạ”.
“Uhm, bà chủ và cậu chủ đâu?”.
“Cả hai về phòng rồi ạ. Bà chủ chắc còn đợi ông, cậu chủ đã ngủ rồi”.
Mỗi khi lên gác, theo thói quen ông Minh đều dừng bước hé cửa nhìn vào phòng con trai. Xem xem cậu ngủ có ngon không, có đạp chăn xuống đất không, thấy cậu vẫn chưa ngủ mà đang ngồi hí hoáy viết gì đó trên bàn.
Ông gõ cửa và lên tiếng: “A Lãng, sao muộn thế này còn chưa ngủ?”.
Minh Nhật Lãng giật mình vội vơ mấy thứ trên bàn nhét vội vào ngăn kéo rồi ngẩng đầu lên nói: “Bố về rồi ạ, sao hôm nay tiệc kết thúc sớm thế ạ?”.
“Không phải tiệc kết thúc sớm mà là do bố về sớm”.
Ông Minh về sớm vì còn đi thăm Tạ Đàm, sau đó mới về nhà.
“A Lãng, con đang viết gì thế?”.
“Dạ..,. không… không có gì”.
Thấy cậu đáp với vẻ lung túng như thế ông cười xoa đầu con và nói :”Con trai, có phải đang viết thư tình không?”
Minh Nhật Lãng đỏ mặt đáp: “Bố này…”.
“Tuổi con là tuổi mầm tình bắt đầu nở, thích bạn gái chẳng có gì phải ngại ngùng cả”.
“Nhưng mà…”. Minh Nhật Lãng ngập ngừng rồi tâm sự thẳng với bố: “Con cảm thấy… con không xứng thích con gái”.
Cậu thận trọng nói, giọng trầm buồn, ông Minh nghe mà sững người, con trai ông đang có điều khó nói trong lòng.
“Tại sao con lại nghĩ thế?”.
Giọng Minh Nhật Lãng buồn buồn: “Bởi vì… bởi vì con không bảo vệ được người con thích”.
“Đã xảy ra chuyện gì? A Lãng, nếu con tin bố thì hay nói cho bố nghe”.
Ngập ngừng một lúc minh nhật lãng mới kể lại chuyện tối hôm nọ gặp hội Lục Kiêu cho ông nghe. Ông Minh nghe xong vỗ vỗ vai con nói: “Con trai, bố thực sự tự hào về con”.
“Tại sao ạ?”.
“Bởi vì con dũng cảm. Bố hoàn toàn không ngờ tới con lại dũng cảm thế. Vì sức khỏe con mà con luôn phải cẩn thận từng ly từng tý, cần người chăm sóc. Con trai không nên nuông chiều quá, thế nhưng không có cách nào khác cả. Bố luôn lo lắng con không có khí chất nam nhi, thế nhưng bây giờ xem ra bố lo lắng thừa rồi. A Lãng của chúng ra nhìn có vẻ nho nhã, yếu ớt, thế nhưng không phải là người nhát gan. Đối với những kẻ mạnh hơn mình con không hề sợ hãi mà còn bình thản đối mặt, có đứa con trai như thế sao bố không tự hào được cơ chứ?”.
“Vậy có ích gì đâu chứ, chẳng phải tụi con vẫn bị Lục Kiêu bắt nạt”.
“Lục Kiêu bắt nạt tụi con thì có gì lớn lao chứ, hoàn toàn là ỷ mạnh hiếp yếu. A Lãng, con không nên vì chuyện này mà canh cánh trong lòng làm gì, giống như một con hổ và một con hưu đánh nhau, không thể so sánh vì không cùng xuất phát điểm, con hổ có thắng cũng chẳng vinh quang gì cả”.
“Thế nhưng Lâm Nguyệt Loan còn bị thương, con không bảo vệ được bạn ấy”.
“Tuy bạn ấy bị thương xét cho cùng con đã dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy. Khi xe máy lao đến con không hề nghĩ đến mình mà đã đẩy bạn ấy ra ngay. Con đã cố gắng hết sức mình, còn kết quả không như con mong muốn đó đâu phải lỗi của con, con hiểu chưa?”.
Ngập ngừng một hồi ông Minh nói tiếp: “Nghe con kể lại tình hình lúc đó thì nếu là bố và mẹ con ở đó thì cũng chỉ biết đứng nhìn họ cưỡi xe máy trêu chọc mình mà thôi. Chẳng có cách nào khác cả, hai tay không địch được bốn tay, huống hồ người đông như thế. Tin bố đi, con đã làm rất tốt”.
Những lời ông Minh nói giống như một cơn gió nhẹ thổi hết những lớp bụi tự ti và u buồn trong trái tim cậu. Dường như bóng đêm u ám tích tụ lâu ngày trong lòng cậu đã tan biến hết. Gương mặt cậu đã nở một nụ cười: “Con cảm ơn bố”.
“Con trai ngốc của bố, có gì mà cảm ơn chứ. Sau này gặp chuyện như thế này con cũng nên nghĩ cho mình một chút, con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ con chịu sao nổi chứ! Mẹ chỉ có một mình con thôi”.
“Bố, lẽ nào bố sẽ chịu nổi sao? Lẽ nào con không phải là con trai của bố?”. Minh nhật lãng thỏa mái trêu đùa và bắt lỗi câu chữ của bố.
Ông Minh giật mình vội chữa lại: “Đương nhiên là con trai của bố rồi, bố cũng không chịu nổi. Vì thế ở bên ngoài con phải nhớ an toàn luôn đặt lên hàng đầu, phải tự cẩn thận hơn, biết chưa?”.
“Con biết rồi ạ, bố với mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện này bao nhiêu lần rồi, con quên làm sao được chứ!”.
“Được rồi, không còn sớm nữa con đi ngủ đi, mai còn đi học đó”.
Thấy Minh Nhật Lãng nằm yên trên giường, ông đắp chăn cho con xong rồi mới về phòng. Trước khi ra khỏi phòng ông còn nghe minh nhật lãng thì thầm: “Bố, chuyện ban nãy bố đừng nói với mẹ kẻo mẹ lại lo lắng”.
“Uh, đây là bí mật của hai bố con ta, không nói cho mẹ biết”. Ông Minh cười rồi khép cửa.
Sáng sớm, Lâm Nguyệt Loan hớt hơ hớt hải chạy vào trường, vừa vào đến trước dãy phòng học thì đã thấy Nguyên Thần Dạ cười tươi rói đứng đó đợi cô.
“Em Lâm, cuối tuần đi đua xe không?”.
“Đua xe?”. Lâm Nguyệt Loan phá lên cười: “E rằng môn thể thao đó không hợp với em, anh tự đi đi”.
“Đi đi mà, đi cổ vũ cho tụi anh đi. Tiêu Tinh Dã cũng đi đó”.
“Tiêu Tinh Dã cũng đi đua xe cùng tụi anh sao? Môn này nguy hiểm quá”.
“Vì nguy hiểm nên mới kích thích chứ! Không kích thích thì bọn anh không chơi đâu”.
“Nguyên Thần Dạ này, đừng nên theo đuổi cảm giác kích thích trong chốc lát, đến lúc gãy chân gãy tay rồi mới biết hậu quả của kích thích như thế nào”.
“Được rồi, được rồi, em đừng lên lớp anh như cô giáo thế nữa. Đến đi mà, đến cổ vũ cho tụi anh. Em không nể mặt tăng thì cũng nể mặt sư tí chứ, em nể mặt Tiêu Tinh Dã mà đi được không?”.
Lâm Nguyệt Loan đang do dự suy nghĩ thì thấy có tiếng xe đỗ phía sau, quay lại nhìn thì thấy xe của Minh Nhật Lãng.
Vừa xuống xe Minh Nhật Lãngg đã nhìn thấy Nguyên Thần Dạ đứng đó, câu cảm thấy không tự nhiên.
Nguyên Thần Dạ thì vô tư không nghĩ gì, cậu lên tiếng trước: “Chào buổi sáng, Minh Nhật Lãng”.
“Chào buổi sáng, anh Nguyên”. Minh Nhật Lãng đáp lại.
Ngập ngừng một chút cậu nói tiếp: “Chuyện tối hôm nọ… cảm ơn anh”.
“Đừng khách sáo”.
Minh Nhật Lãng quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan và nói: “Tớ lên lớp đây”.
“Cùng đi nhé?”.
“Uh:”.
Nguyên Thần Dạ vội nói: “Em Lâm, đồng ý anh đã rồi hãy đi”.
Câu nói không đầu không cuối khiến Minh Nhật Lãng không hiểu, cậu quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan, không biết có chuyện gì cần đồng ý.
Lâm Nguyệt Loan nói: “Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã cuối tuần này đi đua xe, muốn tớ đến cổ vũ cho họ”.
“Vui lắm đấy, Minh Nhật Lãng này, nếu cậu không thích chơi xe nhưng nếu có hứng xem đua xe thì đến cho vui”. Nguyên Thần Dạ mời luôn minh nhật lãng.
Minh Nhật Lãng khựng lại, do dự một lúc rồi đáp: “Ok, tôi cũng sẽ đến xem”.
“Vậy 10h30 sáng chủ nhật ở đường Đông Lĩnh, Bàn Sơn nhé, không gặp không về”.
Cuối tuần, đường Đông Lĩnh Bàn Sơn.
Đoạn đường này giao giữa đường cao tốc và đường núi, nhiều chỗ khúc khuỷnh, cao thấp không bằng phẳng. Đường thẳng cao tốc, đường vòng đi vòng lại, đường trên sườn dốc, đủ các loại. Đoạn đường này không nhiều xe cộ qua lại nên dân đua xe ở thành phố A rất thích tụ tập ở đây để đua xe.
Lưng chừng hông núi đã tập trung 10 chiếc xe đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Các xe đều nổ sẵn động cơ tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Một tốp nam thanh nữ tú đứng bên đó, ai cũng vô cùng hưng phấn và kích động chờ đợi cuộc đua xe này.
Nguyên Thần Dạ cưỡi trên lưng con “tuyệt đại giai nhân”, dù là người hay xe cũng luôn nổi bật nhất trong số đó. Rất nhiều cô gái vây quanh cậu, giành nhau để được nói chuyện với cậu. Cậu ậm ừ đáp lại, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, sắp 10h30 rồi mà mấy người cậu mời vẫn chưa thấy đến.
Vừa nghĩ thế đã thấy xa xa có một chiếc xe ô tô nhà họ Minh đi tới. Minh Nhật Lãng, Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã cùng bước xuống.
Nguyên Thần Dạ ra đón ngay: “Đúng giờ lắm! Chuẩn bị bắt đầu rồi”.
Bác Hồng nhìn thấy cảnh tượng như thế nên có phần lo lắng: “Cậu chủ, sao cậu lại đến chỗ này?”.
“Bác Hồng, cháu chỉ đến xem thôi chứ có đua xe đâu. Không sao đâu, bác cho xe xuống dưới núi đi, đừng đỗ ở đây chắn đường đua của họ”.
Bác Hồng chỉ còn cách nghe lời.
Cuộc đua xe đã bắt đầu. Một cô gái xinh đẹp làm người phát lệnh. Cùng với tiếng còi, trên tay cô giơ cao lá cờ hình tam giác, vẫy mạnh một cái, hàng xe lao đi như tên bắn.
Xe của Nguyên Thần Dạ đi nhanh nhất, cậu đã đến phía bên trái nhất của đoạn này. Khi xe lao đi, Lâm Nguyệt Loan đứng bên đường chỉ thấy “vù” tiếng gió bên tai, mắt hoa hết cả lên. Mặt mày tê cứng, nhìn lại đã thấy “tuyệt đại giai nhân” phi đi rất xa rồi.
Minh Nhật Lãng kinh hãi: “Sao anh ấy đi nhanh thế chứ!”.
Tiêu Tinh Dã lại lên tiếng tán thưởng: “Cần phải có tâm lý vững vàng và mạnh mẽ, kĩ thuật lái xe hoàn mỹ thì mới được”.
Lâm Nguyệt Loan lại tặc lưỡi và lắc đầu: “Tốc độ này thực sự rất nguy hiểm, nhỡ may….”.
Chưa nói hết câu cô đã vội bịt miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Tốp xe đua đã mất hút sau khúc cua ở đường núi, mọi người dần dần đổ hết sang phía sườn trái đường. Từ đầu này nhìn xuống sẽ thấy tốp xe từ trên đường lúi vòng xuống phía bên duới. Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã cũng qua bên đó xem.
Đoạn đường này cong cong theo hình chữ V, vừa nguy hiểm lại vừa dốc. Một bên là vách núi một bên là bờ vực. Lâm Nguyệt Loan lúc ngồi trên xe không cảm thấy điều này, bây giờ nhìn xuống mới thấy lạnh cả người. Nhìn thấy Nguyên Thần Dạ lái xe vẫn giữ tốc độ nhanh như thế vòng qua núi, phút chốc cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Đám con gái cổ vũ đứng bên đã la hét từ nãy giờ: “Nguyên Thần Dạ, cố lên. Nguyên Thần Dạ, cố lên….”.
Lâm Nguyệt Loan rất muốn hét to lên: Nguyên Thần Dạ, dừng lại.
Người khác cảm thấy rất kích động còn cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng. Rẽ với tốc độ nguy hiểm như thế này, trên đường lại còn phải linh hoạt tránh xe cộ đi lại nữa. Chỉ cần không cẩn thận là có thể đâm vào xe khác hoặc chơi vơi, đổ máu trên sườn núi.
Trong mắt Minh Nhật Lãng cũng tràn đầy sự lo lắng, hai tay Tiêu Tinh Dã cũng đã nắm lại thành nắm đấm.
Đoạn đường chữ V càng lúc càng gần rồi, Lâm Nguyệt Loan sợ hãi nhắm chặt mắt không dám nhìn. Cho đến khi bên tai ù ù tiếng nói, cho đến khi minh nhật lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.
“Không sao rồi, xe của Nguyên Thần Dạ đã bình an qua khúc đó rồi”.
Lâm Nguyệt Loan nghe thấy thế mới bỏ tay xuống, sau cơn hoảng loạn và lo lắng, người cô trở nên mềm nhũn, nên phải ngồi xuống tảng đá bên đường nghỉ ngơi chút.
“Tuyệt đại giai nhân” của Nguyên Thần Dạ không hề giảm tốc nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc khúc đua khó nhất. Những chiếc xe khác phải giảm tốc thì mới qua được, vị trí dẫn đầu của cậu vô cùng chắc chắn, thuận lợi cán đích.
Nguyên Thần Dạ lái xe về xuất phát điểm trong tiếng hò reo chào đón của mọi người. Chào đón cậu là những ánh mắt khâm phục và tiếng gào thét của các cô gái. Cậu chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi về đám người bên sườn núi trái.
Lâm Nguyệt Loan vẫn ngồi yên trên tảng đá, Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã đứng bên.
“Em Lâm, anh bảo em đến cổ vũ cho anh thế mà em lại ngồi đây ngắm cảnh sao!”.
Tiêu Tinh Dã thở dài: “Anh còn muốn cậu ấy cổ vũ gì chứ, cậu ấy bị tốc độ lái xe xuất thần của anh dọa cho mềm người rồi”.
Nguyên Thần Dạ ném chìa khóa xe cho Tiêu Tinh Dã rồi nói: “Cậu cũng thử tí đi, chạy đua tốc độ với gió sướng lắm!”.
Tiêu Tinh Dã vừa bắt lấy chìa khóa thì Lâm Nguyệt Loan đã đứng phắt dậy can ngăn: “Tiêu Tinh Dã, không được phi xe như anh ấy”.
“Cậu yên tâm đi Lâm Nguyệt Loan, tớ tuyệt đối không lao nhanh như anh ấy đâu”.
Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa rồ ga phi đi, đối với con trai mà nói xe có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Lâm Nguyệt Loan nhìn Nguyên Thần Dạ nói: “Sao lúc qua khúc cua anh không giảm tốc độ, như thế nguy hiểm lắm”.
“Không sao mà, em không thấy anh bình an đứng trước mặt em đây à”.
“Thế nhưng nhỡ may thì sao?”.
Nguyên Thần Dạ cười không để ý gì cả: “Nhỡ may có tỉ lệ rất thấp. Tâm lý và kỹ thuật của anh rất vững, em yên tâm đi. Thôi thôi, đừng dạy dỗ anh nữa. Em thấy đấy, anh chiến thắng trở về bao nhiêu cô gái cổ vũ cho anh, em không thể hoan hô cho anh nghe tí được sao?”.
“Em không thích hân hoan đón anh cũng không muốn cổ vũ cho anh. Anh thắng hay thua em chẳng thấy quan trọng gì cả, quan trọng là anh an toàn và khỏe mạnh. Anh phải biết tran a trọng bản thân mình, Nguyên Thần Dạ ạ!”.
Nguyên Thần Dạ im lặng nhìn Lâm Nguyệt Loan, những cô gái đến xem cậu đua xe đều chỉ thấy giây phút huy hoàng, vô địch của cậu trên đường đua. Chỉ có cô nhìn thấy bóng đen ẩn hiện đằng sau ánh sáng huy hoàng ấy.
Minh Nhật Lãng cũng từ tốn nói: “Nguyên Thần Dạ này, đua xe tuy rất hưng phấn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Sức khỏe mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Anh có sức khỏe dồi dào như thế này, đừng quá bất cẩn”.
Nguyên Thần Dạ quay sang nhìn Minh Nhật Lãng một lúc rồi cười: “Được rồi, hai người đừng người hát người ca mắng anh nữa. Đi đi, xuống dưới núi tìm chỗ nào đó, anh mời hai đứa ăn cơm”.
Vừa nói dứt lời nguyên thần dã đã quay người dẫn đầu. Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan người trước người sau đi theo. Mới đi chưa được hai bước Lâm Nguyệt Loan trượt chân xuống dốc núi. Cả người mất cân bằng trượt cuống. Sau lưng cô là sườn dốc cao chừng mười mét, nếu rơi từ đây xuống, cô sẽ lăn vòng cho đến chân núi khúc chữ V ban nãy Nguyên Thần Dạ không giảm tốc độ.
“A aaaaaaaaaaaaaaa”.
Love 4:
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, Minh Nhật Lãng chỉ đi trước cô nửa bước vội quay lại, theo bản năng cậu vung tay phải nắm lấy cánh tay trái đang hươ hươ trong không trung của cô.
Ai cánh tay nắm chặt lấy nhau, hạn chế khả năng trượt xuống tiếp của Lâm Nguyệt Loan.
Nguyên Thần Dạ nhanh chân chạy tới và túm chặt tay phải của Lâm Nguyệt Loan. Cậu và Minh Nhật Lãng cùng hợp sức kéo cô lên trên.
Lâm Nguyệt Loan an toàn bò lên trên rồi, Nguyên Thần Dạ mới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”.
Lâm Nguyệt Loan ù tai không nghe thấy cậu nói gì, gương mặt cô trắng bệch nhìn cánh tay phải của Minh Nhật Lãng. Ban nãy, khi cậu nắm chặt lấy tay cô, cô không trượt xuống dưới nữa, cô đã nghe thấy tiếng nứt trong cánh tay Minh Nhật Lãng đang nắm lấy cô.
Minh Nhật Lãng không nói gì cả, mười ngón tay nối liền với trái tim, cậu đau đến mức không thể nói được gì nữa. Hàm răng cắn chặt khiến môi đã trắng nhợt, năm ngón tay phải cứng đơ, đang sưng đỏ lên nhanh chóng.
Lâm Nguyệt Loan đỡ lấy tay cậu, nước mắt thi nhau tuôn xuống.
Nguyên Thần Dạ nhìn cánh tay bị thương của Minh Nhật Lãng mà không khỏi giật mình. Cậu đã từng chứng kiến một người bạn đua xe của mình trong một lần phi xe đã bị gãy xương bàn tay, giống như tình huống bây giờ. Lẽ nào Minh Nhật Lãng chỉ kéo Lâm Nguyệt Loan một cái mà cũng gãy xương bàn tay sao?.
Đang sững lại như thế thì Tiêu Tinh Dã nghe thấy tin liền chạy tới. Nhìn thấy cánh tay Minh Nhật Lãng như vậy cậu cau có nói: “Lâm Nguyệt Loan cậu khóc cái gì chứ? Còn không mau gọi lái xe đưa cậu ấy đến bệnh viện”.
Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị thương hai chỗ, chỗ thứ nhất là hai xương bàn tay bị gãy, chỗ thứ hai là ba đốt ngón tay bị rạn xương, chỗ bị thương nặng nhất là chỗ cậu đưa tay ra kéo Lâm Nguyệt Loan.
Cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp, để cố định vị trí và phục hồi ở mức tốt nhất, bác sĩ Thành đã ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ. Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị ghim vào mấy cái đinh để cố định xương, để tránh di chuyển cả cánh tay cũng được cố định bởi lớp bột thạch cao.
Khi Minh Nhật Lãng vừa được chuyển ra từ phòng phẫu thuật, nhìn cánh tay con bị bó bột, gương mặt trắng bệch không còn hột máu, bà Minh đau đớn rơi nước mắt. Lâm Nguyệt Loan đứng bên cũng khóc không dứt từ nãy giờ, bây giờ nhìn thấy càng hoảng sợ hơn.
Ông Minh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cánh tay của A Lãng có vấn đề gì lớn không?’.
“Cách cố định bên trong này nếu như không gặp phải va chạm mạnh thì sẽ không bị chuyển. Chỉ cần các khớp xương phục hồi ở vị trí cũ, sau này kết hợp với các bài luyện tập thích hợp thì khả năng phục hồi vô cùng lý tưởng, không có vấn đề gì xảy ra”.
“Vậy thì tốt quá!”. Ông Minh tạm yên tâm rồi, nhỡ may cánh tay bị tàn phế thì sẽ ảnh hưởng lớn đến cả đời Minh Nhật Lãng.
“Cánh tay bị thương phải giữ ổn định, không được động đậy. Nhất định không được va chạm nếu không thì không dễ giải quyết đâu”.
“Tôi hiểu, chúng tôi sẽ dặn cháu cẩn thận”.
Minh Nhật Lãng phải nằm viện, ông bà Minh ở lại phòng cùng con. Lâm Nguyệt Loan đỏ hoe hai mắt định vào theo nhưng bà Minh căm giận lườm cô một cái, cô đành phải dừng bước.
Ông Minh nhìn vợ rồi nhìn Lâm Nguyệt Loan, hiền từ nói với cô:”Lâm Nguyệt Loan, cháu với các bạn cứ về trước đi. Ở đây có bác và mẹ A Lãng là được rồi”.
Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đưa Minh Nhật Lãng đến đây giờ cũng đứng cả ngoài cửa phòng chờ đợi.
Ánh mắt Nguyên Thần Dạ đã chú ý đến hai vợ chồng ông Minh kể từ khi hai người xuất hiện ở đây.
Lâm Nguyệt Loan thận trọng hỏi: “Vậy ngày mai cháu có đến thăm được không?”.
“Đợi mấy hôm nữa rồi tính….”. thấy vợ đã đi vào trong phòng, ông Minh mới hạ giọng nói tiếp: “Mẹ A Lãng đang giận cháu. Bác biết không phải là lỗi của cháu, thế nhưng Minh Nhật Lãng là tất cả của bác ấy nên cũng không tránh được bác ấy giận cháu. Đợi mấy hôm nữa nguôi giận rồi cháu đến nhé!”.
Lâm Nguyệt Loan buồn bã gật đầu: “Vậy… cháu chào bác”.
“Chào các cháu”.
Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ cũng lễ phép chào lại rồi ra về. Trước khi đi Nguyên Thần Dạ còn nhìn ông đầy ẩn ý thế nhưng ông không cảm nhận được điều gì.
Ba người ra khỏi bệnh viện, Lâm Nguyệt Loan vừa đi vừa quệt nước mắt. Tiêu Tinh Dã lắc đầu nói: “Xin cậu đừng khóc nữa có được không? Cậu khóc lâu như thế rồi mà vẫn còn nước mắt mà khóc sao?”.
“Đều là lỗi của tớ nên mới hại cậu ấy bị thương”.
“Trời ơi, cậu còn nói câu này bao nhiêu lần nữa hả? Chuyện này không thể trách cậu được, cậu cũng đừng nghĩ nữa”.
“Đúng thế, nếu như trách em thì trách anh còn hơn. Anh không nên rủ bọn em đi xem đua xe. Nếu hôm nay các em không tới thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.
“Nếu như Minh Nhật Lãng không mắc căn bệnh kì lạ ấy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cũng kéo cậu lên như thế mà Nguyên Thần Dạ có sao đâu”.
Cứ nói thế chợt Tiêu Tinh Dã thấy vô cùng sợ hãi: “Cũng may là có Nguyên Thần Dạ ở đó, nếu không Minh Nhật Lãng chỉ kéo cậu như thế thôi chứ cũng không có sức mà kéo cậu lên. Cứ như thế thì hai cậu lăn xuống núi rồi chứ chẳng đùa”.
“Nói thế nào cũng là do tớ không cẩn thận. Nếu như tớ không bị ngã thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.
“Em Lâm, có nhiều chuyện không thể tránh được. Nếu đã xảy ra rồi thì em cũng đừng từ trách mình nữa, đây là chuyện không thể giải quyết được nữa”.
“Đúng thế, chuyện đã đến nước này rồi cậu có trách cũng có ăn thua gì đâu. Cứng rắn lên, tớ nghĩ Minh Nhật Lãng… cũng không muốn nhìn thấy cậu khóc thế này đâu”.
Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà. Đợi cô lên tầng bốn, mở cửa sổ vẫy chào hai người mới rời khỏi đó.
Trên đường về, Nguyên Thần Dạ lên tiếng hỏi: “Tiêu Tinh Dã này, cậu biết Minh Nhật Lãng bị bệnh giòn xương từ bao giờ?”.
Tiêu Tinh Dã do dự một lúc mới đáp: “Biết từ lúc cậu ấy bị rạn xương sườn. Lần cậu ấy bị rạn xương sườn, thực ra là do tôi em gây nên. Bố cậu ấy đã đến trường tìm em và nói cho em biết bệnh tình của cậu ấy. Ông ấy muốn sau này em không vô ý làm cậu ấy bị thương nữa”.
“Bố cậu ấy đến tận trường tìm cậu à, đúng là thực sự yêu quý con cái”.
Tiêu Tinh Dã gật đầu đáp:”Uh, bố mẹ Minh Nhật Lãng yêu thương cậu ấy như miếng thịt trong tim. Anh thấy đấy, ban nãy trong bệnh viện mẹ cậu ấy khóc đau đớn như thế. Chỉ là mẹ cậu ấy vô lý quá, cứ nghĩ cho Lâm Nguyệt Loan làm cậu ấy bị thương. Có ai muốn xảy ra chuyện này đâu cơ chứ”.
Tiêu Tinh Dã còn lên tiếng bất mãn thay cho Lâm Nguyệt Loan. Nghĩ lại hình ảnh nước mắt lưng tròng của bà Minh thêm với gương mặt lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh của ông Minh, Nguyên Thần Dạ chỉ biết im lặng suy nghĩ.
Lần này Minh Nhật Lãng lại xin nghỉ học, dài hơn đợt trước nhiều, ngay cả thi học kỳ cũng không tham gia được.
Thầy Châu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại gãy xương thế? Lại gãy tay phải à, lại rạn mấy đốt ngón tay, chắc không để lại di chứng gì đâu nhỉ?”,
Ông Minh đáp: “Đó cũng là điều chúng tôi lo lắng vì thế học kỳ này A Lãng không thể học xong được rồi. Học hành có thể học từ từ, việc phục hồi tay phải bây giờ mới là quan trọng nhất”.
“Đúng thế, cứ để Minh Nhật Lãng ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng bệnh đi. Bài vở cứ gác sang một bên đã, năm sau học lại cũng được, em ấy thông minh như thế nhất định sẽ theo kịp các bạn”.
Lâm Nguyệt Loan đã đợi ông Minh ở sẵn ngoài cửa.
“Bác Minh, hôm nay cháu có thể đến thăm Minh Nhật Lãng không ạ?”.
Ông Minh cười đáp: “Được, A Lãng cũng muốn gặp cháu. Bác đến đây để xin nghỉ cho A Lãng và đón cháu đến đó”.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng Lâm Nguyệt Loan cũng vội vàng xin thầy Châu cho nghỉ rồi ôm cặp sách theo ông Minh ra xe.
Minh Nhật Lãng đã được đưa về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi hết thuốc tê vết thương của Minh Nhật Lãng đau thấu trời thấu đất khiến cậu cả đêm không ngủ được. Dằn vặt mấy hôm nay mệt quá nên cậu mới mơ hồ thiếp đi. Nằm trong tấm chăn mềm mại, trên gương mặt xanh xao của cậu đôi lông mày khẽ chau lại, dường như nỗi đau vẫn theo vào từng cơn mơ.
Sợ trong lúc ngủ cậu vô ý đè lên cánh tay bị thương nên bà Minh đã cẩn thận nhấc tay cậu đặt lên chăn. Bà ngồi bên cạnh, dịu dàng vuốt ve cánh tay ấy. Tuy cánh tay được bó bằng lớp bột dày nhưng bà vẫn vuốt ve nó rất cẩn thận và nhẹ nhàng, chỉ sợ không cẩn thận một chút là lại làm nó đau.
Khi Lâm Nguyệt Loan bước vào phòng, thấy bà Minh đang khóc, bất giác cô cũng đỏ hoe mắt.
“Cháu xin lỗi bác Minh, đều do cháu không tốt”.
Tâm trạng bà Minh đã khá hơn nhiều, bà chỉ thở dài một câu: “Lâm Nguyệt Loan này, không biết kiếp trước A Lãng đã nợ gì cháu nữa”.
Nói rồi bà đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Nguyệt Loan đứng lặng người một lúc rồi đi đến bên mép giường ngồi xuống. Cô lặng yên ngắm nhìn gương mặt xanh xao của Minh Nhật Lãng, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình vuốt ve cánh tay băng đầy thạch cao của cậu.
Mi mắt khẽ động đậy, Minh Nhật Lãng như cảm nhận được điều gì nên mở to đôi mắt. Thấy Lâm Nguyệt Loan cậu cười trong đau đớn:
“Cậu đến rồi à?”.
Nói xong cậu chú ý ngay đến đôi mắt đỏ hoe của cô: “Cậu khóc à?”.
Đôi mắt ấy vốn chỉ hoe đỏ bị cậu hỏi như thế nước mắt liền trào ra.
“Cậu đừng khóc, mẹ tớ khóc suốt hai ngày nay trước mặt tớ rồi, cậu mà khóc nữa tớ thực sự không chịu được đâu”.
Lâm Nguyệt Loan nghe cậu nói thế vội vàng quệt nước mắt rồi xoa xoa cánh tay cậu: “Đau lắm phải không?”.
“Cũng không sao”. Minh Nhật Lãng đáp ngắn gọn.
“Sao thế được? Ngón tay nối với trái tim, nhất định đau lắm! Giá mà tớ đau thay cậu được thì tốt”. Nói xong câu cuối cùng Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt cúi xuống.
Minh Nhật Lãng chăm chú nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp: “Tớ không đau chút nào đâu, thật đấy. Không đau chút nào”.
Lâm Nguyệt Loan càng đỏ mặt hơn, cô cúi sát mặt xuống, hai tay mân mê bím tóc trước ngực. Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo hai bím tóc đó rồi nói:
“Sao cậu không tết một bên nữa rồi? Buộc sợi thun hình cái cây rất đẹp mà”.
Lâm Nguyệt Loan ngước lên nhìn cậu, hai má đỏ hồng: “Cậu thấy đẹp thì sau này tớ sẽ tết một bên thôi”.
Từ đó Lâm Nguyệt Loan đã đổi kiểu tóc, cô không tết hai bím nữa mà đổi thành một bím trước ngực, bím tóc được buộc bằng sợi dây thun màu xanh hình cây xanh ngộ nghĩnh.
Tiêu Tinh Dã nhìn thấy nhưng không nói gì. Nguyên Thần Dạ nhìn thấy thì cười và nói: “Em Lâm, xem ra em rất thích món quà Minh Nhật Lãng tặng nhỉ, ngày nào cũng đeo nó”.
“Á, sao anh biết là cậu ấy tặng em?”.
“Anh nhìn thấy cậu ấy đi mua, hôm đó anh bảo cậu ấy mua cái cặp đá quý hình mặt trăng thế mà cậu ấy cứ đòi mua cái này. Có phải trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”.
“Không nói cho anh biết”.
“Em càng không nói anh càng đoán nó có ý nghĩa đặc biệt. Đây có phải là tín vật định tình giữa hai người không?”. Nguyên Thần Dạ vừa cười vừa hỏi thẳng khiến Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt chạy đi.
“Ê, không thèm để ý à. Đừng chạy mà, anh nói nghiêm túc đấy, Minh Nhật Lãng sao rồi? Đỡ tí nào chưa?”.
“Đỡ nhiều rồi, chí ít không còn đau đến mức không ngủ được”.
“Em cứ ở bên cậu ấy nhiều vào, cậu ấy sẽ hồi phục nhanh lắm đấy”. Nguyên Thần Dạ cười trêu chọc cô.
Lâm Nguyệt Loan mắng lại: “Anh đi đi, biết ngay là anh không nói nghiêm túc mà”.
“Anh nói nghiêm túc mà, nghe nói em còn làm sứ giả chuyển quà nữa hả, còn chuyển quà cho cậu ấy thay cho nữ sinh ở trường cơ mà”.
“Bọn họ nghe nói Minh Nhật Lãng bị ốm nằm nhà, nhờ em chuyển quà đến, em không từ chối được. Dù sao bác Hồng ngày nào cũng đón em đến dạy kèm cậu ấy mà”.
Lần này Minh Nhật Lãng xin nghỉ ở nhà Lâm Nguyệt Loan vẫn đến dạy kèm cậu như lần trước. Nữ sinh trong trường đều vô cùng ghen tức với cô, nghĩ sao cô lại danh chính ngôn thuận được đến gần hoàng tử mặt trời như thế.
“Vậy em giúp anh mang một món quà đến cho cậu ấy được không?”.
“Anh muốn em chuyển quà giúp anh á?”.
Nguyên Thần Dạ đưa cho cô một cuốn sách: “Trang gấp trong cuốn sách em không được động vào”.
Nguyên Thần Dạ dặn dò thế càng khiến cô tò mò lật ngay trang đó ra xem. Xem xong nội dung cô cười dịu dàng nhìn cậu và nói: “Món quà của anh tuyệt thật đấy”.
Biệt thự nhà họ Minh.
Minh Nhật Lãng ngồi bên tấm cửa sổ dài, cúi đầu lật từng trang sách. Lật tới trang đã được đánh dấu, trên đó là một câu chuyện ngắn đầy ngụ ý.
Quả táo bị thượng đế cắn dở
Có một người ngay từ nhỏ đã không nhìn thấy ánh sáng, sau khi lớn lên, người đó vô cùng chán nản, luôn nghĩ rằng ông trời đã trừng phạt cậu. Cảm thấy bản thân mình chẳng có tiền đồ gì nữa. Bạn bè chăm sóc, quan tâm tới cậu thé nhưng cậu không muốn sống cuộc sống như thế nữa.
Sau đó, có một thầy giáo nói với cậu ấy: “Trên đời này mỗi người đều là quả táo bị thượng đế cắn một miếng, đều có khuyết điểm. Có người có nhiều khuyết điểm là do thượng đế thích mùi thơm của anh ta”. Cậu ấy nghe xong như được tiếp thêm sức mạnh, từ đó coi việc bị mù là sự yêu mến của thượng đế giành cho mình và bắt đầu phấn đấu. Nhiều năm sau vẫn còn truyền tụng câu chuyện về người massage mù danh tiếng.
Thượng đế nghe được câu chuyện trên liền cười và đáp: “Ta rất thích cách so sánh tuyệt vời này, thế nhưng ta muốn nói rõ một điều: Những khiếm khuyết trên đều là sinh lý, còn những những kẻ khiếm khuyết về đạo đức là những quả táo thối, không phải do ta cắn mà là do côn trùng”.
Một câu chuyện rất ngắn nhưng đã được khắc sâu vào lòng Minh Nhật Lãng, từng câu chữ như những nốt nhạc đang nhảy múa và hợp thành một khúc nhạc, cứ phát đi phát lại trong tim cậu…
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế. Nắng vàng chiếu lên người cậu và chiếu xuyên trái tim cậu. Trong trái tim ấy có một vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này đã bị nắng chiếu tan biến hết.
Quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan ngồi bên, cậu cười tươi như tia nắng mặt trời.
“Tớ nghĩ, tớ cũng là một quả táo được thượng đế vô cùng yêu thích”.
Lâm Nguyệt Loan cười và gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
“Cảm ơn Nguyên Thần Dạ thay tớ nhé, nói là tớ rất thích món quà của anh ấy”.
“Ok”.
“Trước đây tớ không thích anh ấy, bây giờ thì… tớ thấy con người anh ấy cũng được lắm”.
“Con người Nguyên Thần Dạ ngoài điểm lăng nhăng ra thì cũng chẳng tìm được khuyết điểm gì nữa”.
Lâm Nguyệt Loan ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn cánh tay bó bột và nói: “Bác sĩ Thành nói sau 6 tuần mới được tháo bột. Sau 8 tuần xem tình hình thế nào mới được rút đinh. Đến lúc đó tớ thi xong học kỳ rồi, nên có thể ngày ngày đến đây đi tập cùng cậu”.
“Vậy hay quá, đến lúc đó cậu đến nhà tớ ở luôn nhé, được không?”.
Lâm Nguyệt Loan sững lại, không nói gì. Minh Nhật Lãng thấy mình ăn nói thô lỗ quá nên vội nói: “Tớ chỉ nói đùa thôi với cậu thôi”,
Lâm Nguyệt Loan ngước lên cười và hỏi: “Cậu khát không? Tớ đi lấy nước cho cậu”.
Trên đầu giường Minh Nhật Lãng có đặt chiếc cốc hình hoa tuy lip mà cô làm tặng cậu. Dưới ánh mặt trời lung linh chiếc cốc như có cầu vồng bao quanh.
Lâm Nguyệt Loan đưa nước cho cậu, cậu đón lấy rồi hỏi: “Chiếc cốc tớ tặng cậu vẫn dùng chứ?”.
“Không, tớ cất đi rồi”.
“Sao không dùng?”.
Chiếc cốc đó dễ vỡ nên Lâm Nguyệt Loan đã cẩn thận cất đi, không dám lấy ra, cô chỉ sợ lỡ tay làm rơi vỡ. Thế nhưng không thể nói cho Minh Nhật Lãng biết điều đó được, cô cười và đáp: “Thói quen của tớ mà, tớ không lỡ dùng đồ mới vì thế mới cất đi đó chứ”.
“Đừng cất đi, cậu cũng lấy ra dùng nhé”.
Minh Nhật Lãng muốn cô dùng chiếc cốc của mình tặng, mỗi lần uống nước sẽ nhớ đến cậu. Giống như cậu cũng nhớ cô thế.
Hai đôi mắt trong vắt nhìn nhau, lát sau Lâm Nguyệt Loan lên tiếng: “uh, tối nay tớ sẽ dùng nó”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook