All About True Love
Chương 3: Trân trọng quãng thời gian niên thiếu

Vào những ngày đặc biệt nắng đẹp của mùa thu, bầu trời là viên đá xanh, làn nước màu xanh ngọc, mặt trời như những hạt cát màu vàng, khắp nơi đều là những ánh vàng chói mắt.

Nước dịu dàng như một mối tình quấn quýt, quấn chặt bước chân chàng trai, cô gái, không chịu rời đi. Đôi mắt của họ, nụ cười của họ đều lấp lánh như những viên kim cương.

Love 1:

Trận bóng giao hữu giữa trường Thần Quang và Thanh Hà bắt đầu rồi. Hai hiệp đấu, Thanh Hà là đội chủ nhà, Thần Quang thì lao lên tấn công.

Những người thích bóng đá đều biết rằng, trong những trận thi đấu thực tế, sự khác nhau về sân nhà, sân khách cũng gây lên ảnh hưởng đối với cầu thủ. Thông thường trọng tài sẽ khắt khe với đội khách hơn, chấp pháp rất nghiêm khắc. Hơn nữa trên sân nhà của đội chủ nhà, người hâm mộ đến đông hơn, nhiệt tình hơn sẽ gây lên áp lực tâm lý cho đội khách. Vì thế thi đấu bóng đá thông thường sẽ đá hai trận, hai đội tham gia lần lượt sẽ đá trên sân nhà và sân khách. Dựa vào số bàn thắng vào lưới để quyết định thắng thua. Nếu như số bàn thắng hai bên bằng nhau thì sẽ dựa vào số bàn thắng bên nào ghi được bên sân khách nhiều hơn để phân cao thấp.

Thanh Hà là đội chủ nhà có tiếng ở thành phố A, đội nào làm khách trên sân của Thanh Hà đều không thắng được. Ba năm liền đội Thanh Hà làm chủ nhà bất bại, hơn nữa không bị thua một quả nào. Thành tích đội chủ nhà rất huy hoàng.

Đội Thanh Hà với thành tích huy hoàng là thế cuối cùng đã bị Thần Quang hạ gục. Thanh Hà với uy lực sân nhà, chiếm ưu thế, nhưng lại bị một sự cố ngoài ý muốn của Tiêu Tinh Dã hạ gục. Thành tích bất bại tuyên bố bị phá vỡ.

Tiêu Tinh Dã thực sự là một điểm sáng lớn nhất trong suốt trận đấu. Cậu có thể sút xa, chuyền bóng, cướp bóng và dẫn bóng. Những đường chuyển chuẩn xác, những đường sút xa uy lực, khả năng dẫn bóng như tên bay, khả năng vượt qua sự kèm cặp của đối phương hoàn toàn được thể hiện vô cùng xuất sắc.

Chiến thắng 1:0 trên sân khách đã đập tan danh dự đội chủ nhà mấy năm nay, có thể nói trường Thần Quang đã lập được thành tích cao trong liên minh các đội bóng của thành phố A, đặc biệt là cầu thủ một trận thành danh – Tiêu Tinh Dã, “nhát kiếm phong tình” của cậu khiến bao người vui vẻ, hứng khởi.

Đội khách Thần Quang chiến thắng đã khiến đội Thanh Hà thua mặt không còn chút thần sắc, sau đó một tuần khi giữ vị trí chủ nhà càng khiến cho Thanh Hà thua không ngẩng đầu lên được.

Thanh Hà đã từng bị thua nên ở trận thứ hai này kèm cặp Tiêu Tinh Dã vô cùng chặt, chỉ cần Tiêu Tinh Dã chạm vào bóng thì chỉ cần cậu tiến một bước là rơi vào vòng bao vây “sói dữ” của Thanh Hà. Thế nhưng dù có như vậy thì vẫn chẳng thay đổi được vai diễn “khắc tinh Thanh Hà” của Tiêu Tinh Dã. Khả năng xoay chuyển linh hoạt của cậu, khả năng chuyền bóng xuất quỷ nhập thần, khả năng sút bóng thần sầu một lần nữa lại khiến cậu trở thành người hủy diệt của Thanh Hà.

Mới bắt đầu được 15 phút, Tiêu Tinh Dã đã sút tung lưới Thanh Hà.

1: 0, thắng sát nút.

Bị thua một quả, hàng phòng ngự của Thanh Hà thủng như tổ kiến. Tuy vẫn dốc sức để khống chế cục diện thế nhưng lại liên tiếp thua hai quả, ba quả. Càng mất bóng thì chí khí càng giảm sút, hàng phòng ngự ngay lập tức sụp đổ như thị trường cổ phiếu.

Các thành viên khác trong đội thừa thắng xông lên, Tần Quảng Phong ghi hai bàn, Tiêu Tinh Dã lập hattrick. Chín mươi phút thi đấu kết thúc, tỉ số 6:0, Thần Quang tắm máu Thanh Hà.

Trong trận bóng, ghi bàn không phải là một việc dễ dàng. Một trận bóng đá 90 phút, có thể hai bên đều không ghi được bàn nào, kết quả chung cuộc 0:0 là điều bình thường. Vì thế ghi bàn mà ghi được hơn ba bàn trở lên là thành tích vô cùng xuất sắc. Thông thường thì người mộ điệu bóng đá sẽ đánh giá thế này.

1:0 thắng sút nút.

2:0 thắng tuyệt đối

3: 0 thắng đậm

4: 0 cháy lưới

5: 0 đồ sát

6: 0 tắm máu

Thông qua mức độ tăng cao dần dần có thể thấy tung lưới 6 bàn thắng thì thành tích trên sân khách của Thanh Hà thực sự là một nỗi nhục to lớn. Thua đến mức không còn mặt mũi nào về gặp các phụ lão. Ngược lại, thành tích chói lọi của Thần Quang còn sáng hơn mặt trăng, mặt trời, nghe tiếng hoan hô hào thét trên khán đài có thể vang vọng chín đêm. Các thành viên trong đội bóng cũng vô cùng phấn khích, họ tung hô người lập hattrick lên không trung, bọn họ chính là những công thần.

Minh Nhật Lãng không xem bóng trên khán đài, cậu đứng ở hành lang của dãy phòng học quan sát không khí hừng hực đang sôi sùng sục trên sân bóng. Thực sự cậu rất thích đá bóng, do sự ảnh hưởng của bố. Minh Hạo Thiên khi còn trẻ là một người vô cùng say mê bóng đá. Ông luôn nói bóng đá là môn thể thao thể hiện đầy đủ nhất sự hấp dẫn của nam giới. Cần phải có tinh lực mạnh mẽ, tinh thần đồng đội, cá tính nổi bật, mưu lược và nhanh nhạy, thể hiện triệt để mọi ưu thế của nam giới, toàn diện và hoàn mỹ. Trên sân bóng thì xông pha, rượt đuổi, ngoài sân bóng phải hoan hô, cổ vũ, trong ngoài sân bóng đều phải khiến con người ta kích động khiến người ta si mê, điên cuồng vì nó.

Khi Minh Nhật Lãng còn nhỏ Minh Hạo Thiên đã nói sau này lớn lên nhất định sẽ dạy con đá bóng. Ngay từ nhỏ Minh Nhật Lãng đã bị “nhiễm” tình yêu bóng đá của bố, ngày nào cũng mong muốn bản thân mình lớn nhanh thêm một chút. Thế nhưng… bây giờ cậu lớn rồi lại mãi mãi không bao giờ được ném trải cảm giác hòa mình cùng trái bóng trên sân cỏ.

Đội trường Thần Quang thắng lớn, cả sân bóng như sôi lên, tiếng hò reo của các thầy cô và các bạn, Tiêu Tinh Dã, Tần Quảng Phong, Lô Siêu… những cái tên nổi bật trên sân cỏ lúc này được tung hô như những ông hoàng.

Khẽ thở dài một tiếng, Minh Nhật Lãng đi xuống dưới. Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng kéo dài bóng cậu, chiếc bóng dài ấy vô cùng cô đơn và mỏng manh.

Tiêu Tinh Dã ngày càng nổi tiếng ở Thần Quang, cậu lại có thêm biệt danh mới là “David Beckham của Thần Quang”. Còn có nhiều đội bóng chuyên nghiệp nghe tin liền đến Thần Quang để săn đón mầm non này. Thế nhưng Tiêu Tinh Dã không đi đâu cả: “Em còn là học sinh, đá bóng chỉ là nghề phụ, học tập mới là công việc chính”.

Tần Quảng Phong cười sau lưng cậu: “Cậu học tập ra cái gì cơ chứ thế mà cũng nói ra được cái câu học tập là việc quan trọng. Căn bản là cậu vì mảnh trăng khuyết kia nên mới không muốn rời khỏi Thần Quang, đúng không hả?”.

Gương mặt Tiêu Tinh Dã ngay lập tức mất đi vẻ tự nhiên, cậu giơ chân sút một phát: “Tần Quảng Phong, cậu mau biến đi”.

Tần Quảng Phong nghe lời “biến” thế nhưng vừa “biến” vừa hát: “Trên bầu trời đêm xa xa, có một mảnh trăng khuyết…”.

Tiêu Tinh Dã ngay lập tức đuổi theo khiến Tần Quảng Phong co cẳng chạy. Hai người một trước một sau đuổi nhau trên sân trường. Quảng Phong chạy ra sau thư viện. Nơi đó có một mảng rừng trúc, không phải là rừng cây rậm rạp mà chỉ là có mấy chục cây trúc mảnh trồng với nhau, giống như một bó đũa cắm trong ống. Những cây trúc trưởng thành đều phát triển thò ra ngoài, lá rậm rạp, giống như một cái ô đang bật, xòe bóng xanh xuống bên dưới. Rừng trúc này do mấy cái ô như thế tạo thành, vô cùng mát mẻ và yên tĩnh. Vào những ngày hè, học sinh rất thích đến đây. Những chiếc bàn đá dưới tán cây thường không có chỗ trống. Thế nhưng có một đợt có một học sinh nữ phát hiện có rắn, từ đó về sau chẳng có mấy người đến nơi này nữa.

Khi hai người chạy vào đến nơi, bàn đá ghế đá chẳng có ai ngồi. Thế nhưng ở nơi xa nhất của khu rừng có hai người đang quay đầu lại, hình như họ bị tiếng la hét của Tiêu Tinh Dã và Quảng Phong kinh động. Nhìn kĩ thì đó là Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan.

Sắc mặt Tiêu Tinh Dã trở nên vô cùng khó coi, Tần Quảng Phong cũng khựng người lại. Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng lại ở cạnh nhau chứ, hai người họ ở đây làm cái gì?

Nhìn thấy hai người họ, Lâm Nguyệt Loan liền đứng dậy nói: “Hai cái cậu này, có mấy chú chim mới đến ăn táo bị các cậu làm cho giật mình bay mất rồi”.

“Cái gì mà chim ăn táo?”.

Tiêu Tinh Dã xị mặt bước tới xem, trong đám cỏ dưới rừng không biết ai ném một quả táo ăn dở xuống đó. Lâm Nguyệt Loan chỉ quả táo dở và nói: “Ban nãy có mấy chú chim đang ăn táo, mới ăn được mấy miếng thì bị cậu và Quảng Phong dọa cho bay mất”.

“Lâm Nguyệt Loan… cậu với Minh Nhật Lãng ở đây xem chim ăn táo?”. Quảng Phong cũng ngạc nhiên bước đến hỏi Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng.

“Ừ”. Lâm Nguyệt Loan trả lời.

Công tác xanh hóa của trường Thần Quang tương đối tốt, sân trường như công viên, hoa cỏ xanh mướt, rừng cây rậm rạp, trong rừng có vô số chim ca hát suốt ngày. Lâm Nguyệt Loan sớm đã để ý đến điều đó. Khu rừng sau thư viện là nơi tập trung nhiều nhất. Có lẽ là do ít người qua lại nên không bị ảnh hưởng. Thường có từng đàn từng đàn chim trốn trong kẽ lá ca hát, âm nhạc của tự nhiên vô cùng tươi đẹp và kì diệu.

Lâm Nguyệt Loan rất thích khu rừng yên tĩnh này, tiếp theo là thích tiếng chim ca ở đây, bình thường không có việc gì cô đều mang sách đến đây ngồi nghe những điệu nhạc của thiên nhiên. Hôm nay cô định đi một mình, đang đi xuống cầu thang thì gặp Minh Nhật Lãng đang dạo bước đằng trước.

Lâm Nguyệt Loan ngập ngừng một hồi rồi chạy theo bắt chuyện: “Minh Nhật Lãng, cậu đi đâu đấy?”.

Nhật Lãng đáp: “Chẳng đi đâu cả, tớ đi loanh quanh thôi”.

Trận bóng giao hữu đã kết thúc được hai ngày rồi nhưng trong lớp vẫn bàn tán sôi nổi chủ đề này. Minh Nhật Lãng không chịu được âm thanh ồn ào ấy.

“Vậy đi cùng tớ đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này”.

Minh Nhật Lãng nhìn vào đôi mắt cười giống như mảnh trăng khuyết của Nguyệt Loan, chẳng hề do dự, cậu liền đi theo cô luôn.

Cả hai đi xa rồi, chẳng ai chú ý đến trên phòng học phía sau lưng ánh mắt Bạch Vân Tịnh nhìn theo hai người một hồi lâu.

Ban nãy ở trên lớp, khi Nhật Lãng gấp sách vào chuẩn bị ra ngoài thì Bạch Vân Tịnh chợt hỏi: “Trong phòng ồn quá, Minh Nhật Lãng này, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ôn bài đi:”.

Minh Nhật Lãng nghĩ một hồi rồi lịch sự từ chối: “Cậu đi một mình đi, bây giờ tớ không muốn ôn bài, tớ muốn đi loanh quanh chút”.

Nếu như là bạn nữ khác thì sẽ nói ngay “Tớ đi cùng cậu nhé!”. Thế nhưng Bạch Vân Tịnh vô cùng thông Minh, chỉ cần nghe qua tiếng đàn là biết được ngụ ý. Nghe Minh Nhật Lãng nói thế là cô biết Nhật Lãng chỉ muốn ở một mình, không cần người khác bên cạnh. Nếu muốn cậu đã nói thẳng: “Tớ không muốn ôn bài, hay là chúng ta cùng ra ngoài đi dạo”.

Thế nên cô nói: “Uh”. Cô có lòng tự tôn của một hoa khôi, tuyệt đối không ngu gì mà bám theo Minh Nhật Lãng cả.

Thế nhưng Minh Nhật Lãng vừa đi một cái, cô không nén được liền ra ngoài ban công đứng nhìn theo bóng cậu, vậy mà lại nhìn thấy cảnh cậu chẳng hề do dự trước lời đề nghị của Lâm Nguyệt Loan. Trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu, dường như có thứ gì đó nắm chặt trong tay đã tuột đi từ lúc nào.

Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng đến trước khu rừng, thấy bên trong không có người cô liền dặn dò cậu: “Cậu đi nhẹ chân thôi nhé, phải thật nhẹ đấy”.

Giọng nói của cô cũng rất nhỏ, ra bộ vô cùng bí mật. Minh Nhật Lãng phì cười và hỏi: “Tại sao?”.

“Đừng hỏi vội, nói chung là phải đi rất nhẹ nhàng, biết chưa?”.

“Biết rồi”. Minh Nhật Lãng gật đầu. Muốn cậu chạy như bay đến đó thì cậu chịu chứ đi nhẹ nhàng thì chuyện quá đơn giản đối với cậu.

Hai người nhẹ nhàng bước sâu vào trong rừng trúc. Minh Nhật Lãng kinh ngạc khi nhìn thấy trong rừng trúc lại có nhiều chim đến thế. Những chú chim chuyền qua chuyền lại cất tiếng hót líu lo, còn có những chú chim nhảy nhót không ngừng trên các ghế đá, rừng trúc quả là thiên đường của những chú chim nhỏ.

“Âm nhạc của thiên nhiên thật là hay”. Vừa nghe những chú chim ríu rít hót trong rừng, cô vừa thì thầm bên tai Nhật Lãng như thế.

Tiếng thì thầm nhẹ như gió vang lên bên tai khiến Minh Nhật Lãng giật mình cái thót. Chẳng nói được là cảm giác như thế nào, chỉ là vội vàng gật đầu một cái.

“Chúng ta nhẹ nhàng thế này bước vào trong, các chú chim sẽ vội bay lên ngọn cây. Thế nhưng chúng ta không làm hại chúng cho nên chúng sẽ không bay đi mất. Thế là chúng ta có thể ngồi trên ghế nghe chúng ca hát rồi”.

Một tiếng “chúng ta” hai tiếng “chúng ta” khiến Nhật Lãng nghe cảm thấy rất vui, đầu cũng liên tục gật theo. Hai người nhẹ nhàng bước vào rừng trúc. Tuy những chú chim trên ghế đá giật mình bay lên ngọn cây nhưng phần lớn những chú chim trong rừng không hề sợ hãi mà vẫn ca hát như thường.

Từng bầy chim trong rừng không ngừng hót líu lo tạo thành những bản hòa thanh diệu kỳ. Bọn chúng có thể đuổi nhau, có thể nghỉ ngơi, có thể tâm sự, có thể tâm tình…thế giới vui vẻ của bầy chim chứa biết bao điều kỳ diệu. Nhất cử nhất động của chúng đều vô cùng đáng yêu: cả bầy chim nhất loạt kêu lên vô cùng hay. Khắp rừng đều là chim, đều là những tinh linh tự do.

Càng nhìn, càng nghe, Minh Nhật Lãng cảm thấy trái tim cũng đang bay lên, như những chú chim nhỏ.

Có lẽ do hai người sau khi vào trong rừng đều yên lặng nên các chú chim bay đi rồi lại bay về. Chúng hạ cánh trên những đám cỏ và nhảy nhót ở đó. Có hai chú chim nghịch ngợm đang mớm cho nhau, đó là cách chào hỏi nhau vô cùng thân mật. Các chú nhảy nhót xung quanh và phát hiện ra quả táo, chúng liền ngừng lại và bắt đầu ăn. Dường như chúng đều bàn bạc kĩ với nhau rồi, con này một miếng con kia một miếng, chẳng hề có chuyện tranh giành nhau. Lâm Nguyệt Loan chỉ cho Nhật Lãng thấy cảnh ấy, cả hai không nhịn được cười, trên gương mặt nụ cười vô thanh vô cùng tươi tắn.

All about –

Love 3:

Tiêu Tinh Dã ngày càng nổi tiếng ở Thần Quang, cậu lại có thêm biệt danh mới là “David Beckham của Thần Quang”. Còn có nhiều đội bóng chuyên nghiệp nghe tin liền đến Thần Quang để săn đón mầm non này. Thế nhưng Tiêu Tinh Dã không đi đâu cả: “Em còn là học sinh, đá bóng chỉ là nghề phụ, học tập mới là công việc chính”.

Tần Quảng Phong cười sau lưng cậu: “Cậu học tập ra cái gì cơ chứ thế mà cũng nói ra được cái câu học tập là việc quan trọng. Căn bản là cậu vì mảnh trăng khuyết kia nên mới không muốn rời khỏi Thần Quang, đúng không hả?”.

Gương mặt Tiêu Tinh Dã ngay lập tức mất đi vẻ tự nhiên, cậu giơ chân sút một phát: “Tần Quảng Phong, cậu mau biến đi”.

Tần Quảng Phong nghe lời “biến” thế nhưng vừa “biến” vừa hát: “Trên bầu trời đêm xa xa, có một mảnh trăng khuyết…”.

Tiêu Tinh Dã ngay lập tức đuổi theo khiến Tần Quảng Phong co cẳng chạy. Hai người một trước một sau đuổi nhau trên sân trường. Quảng Phong chạy ra sau thư viện. Nơi đó có một mảng rừng trúc, không phải là rừng cây rậm rạp mà chỉ là có mấy chục cây trúc mảnh trồng với nhau, giống như một bó đũa cắm trong ống. Những cây trúc trưởng thành đều phát triển thò ra ngoài, lá rậm rạp, giống như một cái ô đang bật, xòe bóng xanh xuống bên dưới. Rừng trúc này do mấy cái ô như thế tạo thành, vô cùng mát mẻ và yên tĩnh. Vào những ngày hè, học sinh rất thích đến đây. Những chiếc bàn đá dưới tán cây thường không có chỗ trống. Thế nhưng có một đợt có một học sinh nữ phát hiện có rắn, từ đó về sau chẳng có mấy người đến nơi này nữa.

Khi hai người chạy vào đến nơi, bàn đá ghế đá chẳng có ai ngồi. Thế nhưng ở nơi xa nhất của khu rừng có hai người đang quay đầu lại, hình như họ bị tiếng la hét của Tiêu Tinh Dã và Quảng Phong kinh động. Nhìn kĩ thì đó là Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan.

Sắc mặt Tiêu Tinh Dã trở nên vô cùng khó coi, Tần Quảng Phong cũng khựng người lại. Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng lại ở cạnh nhau chứ, hai người họ ở đây làm cái gì?

Nhìn thấy hai người họ, Lâm Nguyệt Loan liền đứng dậy nói: “Hai cái cậu này, có mấy chú chim mới đến ăn táo bị các cậu làm cho giật mình bay mất rồi”.

“Cái gì mà chim ăn táo?”.

Tiêu Tinh Dã xị mặt bước tới xem, trong đám cỏ dưới rừng không biết ai ném một quả táo ăn dở xuống đó. Lâm Nguyệt Loan chỉ quả táo dở và nói: “Ban nãy có mấy chú chim đang ăn táo, mới ăn được mấy miếng thì bị cậu và Quảng Phong dọa cho bay mất”.

“Lâm Nguyệt Loan… cậu với Minh Nhật Lãng ở đây xem chim ăn táo?”. Quảng Phong cũng ngạc nhiên bước đến hỏi Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng.

“Ừ”. Lâm Nguyệt Loan trả lời.

Công tác xanh hóa của trường Thần Quang tương đối tốt, sân trường như công viên, hoa cỏ xanh mướt, rừng cây rậm rạp, trong rừng có vô số chim ca hát suốt ngày. Lâm Nguyệt Loan sớm đã để ý đến điều đó. Khu rừng sau thư viện là nơi tập trung nhiều nhất. Có lẽ là do ít người qua lại nên không bị ảnh hưởng. Thường có từng đàn từng đàn chim trốn trong kẽ lá ca hát, âm nhạc của tự nhiên vô cùng tươi đẹp và kì diệu.

Lâm Nguyệt Loan rất thích khu rừng yên tĩnh này, tiếp theo là thích tiếng chim ca ở đây, bình thường không có việc gì cô đều mang sách đến đây ngồi nghe những điệu nhạc của thiên nhiên. Hôm nay cô định đi một mình, đang đi xuống cầu thang thì gặp Minh Nhật Lãng đang dạo bước đằng trước.

Lâm Nguyệt Loan ngập ngừng một hồi rồi chạy theo bắt chuyện: “Minh Nhật Lãng, cậu đi đâu đấy?”.

Nhật Lãng đáp: “Chẳng đi đâu cả, tớ đi loanh quanh thôi”.

Trận bóng giao hữu đã kết thúc được hai ngày rồi nhưng trong lớp vẫn bàn tán sôi nổi chủ đề này. Minh Nhật Lãng không chịu được âm thanh ồn ào ấy.

“Vậy đi cùng tớ đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này”.

Minh Nhật Lãng nhìn vào đôi mắt cười giống như mảnh trăng khuyết của Nguyệt Loan, chẳng hề do dự, cậu liền đi theo cô luôn.

Cả hai đi xa rồi, chẳng ai chú ý đến trên phòng học phía sau lưng ánh mắt Bạch Vân Tịnh nhìn theo hai người một hồi lâu.

Ban nãy ở trên lớp, khi Nhật Lãng gấp sách vào chuẩn bị ra ngoài thì Bạch Vân Tịnh chợt hỏi: “Trong phòng ồn quá, Minh Nhật Lãng này, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ôn bài đi:”.

Minh Nhật Lãng nghĩ một hồi rồi lịch sự từ chối: “Cậu đi một mình đi, bây giờ tớ không muốn ôn bài, tớ muốn đi loanh quanh chút”.

Nếu như là bạn nữ khác thì sẽ nói ngay “Tớ đi cùng cậu nhé!”. Thế nhưng Bạch Vân Tịnh vô cùng thông Minh, chỉ cần nghe qua tiếng đàn là biết được ngụ ý. Nghe Minh Nhật Lãng nói thế là cô biết Nhật Lãng chỉ muốn ở một mình, không cần người khác bên cạnh. Nếu muốn cậu đã nói thẳng: “Tớ không muốn ôn bài, hay là chúng ta cùng ra ngoài đi dạo”.

Thế nên cô nói: “Uh”. Cô có lòng tự tôn của một hoa khôi, tuyệt đối không ngu gì mà bám theo Minh Nhật Lãng cả.

Thế nhưng Minh Nhật Lãng vừa đi một cái, cô không nén được liền ra ngoài ban công đứng nhìn theo bóng cậu, vậy mà lại nhìn thấy cảnh cậu chẳng hề do dự trước lời đề nghị của Lâm Nguyệt Loan. Trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu, dường như có thứ gì đó nắm chặt trong tay đã tuột đi từ lúc nào.

Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng đến trước khu rừng, thấy bên trong không có người cô liền dặn dò cậu: “Cậu đi nhẹ chân thôi nhé, phải thật nhẹ đấy”.

Giọng nói của cô cũng rất nhỏ, ra bộ vô cùng bí mật. Minh Nhật Lãng phì cười và hỏi: “Tại sao?”.

“Đừng hỏi vội, nói chung là phải đi rất nhẹ nhàng, biết chưa?”.

“Biết rồi”. Minh Nhật Lãng gật đầu. Muốn cậu chạy như bay đến đó thì cậu chịu chứ đi nhẹ nhàng thì chuyện quá đơn giản đối với cậu.

Hai người nhẹ nhàng bước sâu vào trong rừng trúc. Minh Nhật Lãng kinh ngạc khi nhìn thấy trong rừng trúc lại có nhiều chim đến thế. Những chú chim chuyền qua chuyền lại cất tiếng hót líu lo, còn có những chú chim nhảy nhót không ngừng trên các ghế đá, rừng trúc quả là thiên đường của những chú chim nhỏ.

“Âm nhạc của thiên nhiên thật là hay”. Vừa nghe những chú chim ríu rít hót trong rừng, cô vừa thì thầm bên tai Nhật Lãng như thế.

Tiếng thì thầm nhẹ như gió vang lên bên tai khiến Minh Nhật Lãng giật mình cái thót. Chẳng nói được là cảm giác như thế nào, chỉ là vội vàng gật đầu một cái.

“Chúng ta nhẹ nhàng thế này bước vào trong, các chú chim sẽ vội bay lên ngọn cây. Thế nhưng chúng ta không làm hại chúng cho nên chúng sẽ không bay đi mất. Thế là chúng ta có thể ngồi trên ghế nghe chúng ca hát rồi”.

Một tiếng “chúng ta” hai tiếng “chúng ta” khiến Nhật Lãng nghe cảm thấy rất vui, đầu cũng liên tục gật theo. Hai người nhẹ nhàng bước vào rừng trúc. Tuy những chú chim trên ghế đá giật mình bay lên ngọn cây nhưng phần lớn những chú chim trong rừng không hề sợ hãi mà vẫn ca hát như thường.

Từng bầy chim trong rừng không ngừng hót líu lo tạo thành những bản hòa thanh diệu kỳ. Bọn chúng có thể đuổi nhau, có thể nghỉ ngơi, có thể tâm sự, có thể tâm tình…thế giới vui vẻ của bầy chim chứa biết bao điều kỳ diệu. Nhất cử nhất động của chúng đều vô cùng đáng yêu: cả bầy chim nhất loạt kêu lên vô cùng hay. Khắp rừng đều là chim, đều là những tinh linh tự do.

Càng nhìn, càng nghe, Minh Nhật Lãng cảm thấy trái tim cũng đang bay lên, như những chú chim nhỏ.

Có lẽ do hai người sau khi vào trong rừng đều yên lặng nên các chú chim bay đi rồi lại bay về. Chúng hạ cánh trên những đám cỏ và nhảy nhót ở đó. Có hai chú chim nghịch ngợm đang mớm cho nhau, đó là cách chào hỏi nhau vô cùng thân mật. Các chú nhảy nhót xung quanh và phát hiện ra quả táo, chúng liền ngừng lại và bắt đầu ăn. Dường như chúng đều bàn bạc kĩ với nhau rồi, con này một miếng con kia một miếng, chẳng hề có chuyện tranh giành nhau. Lâm Nguyệt Loan chỉ cho Nhật Lãng thấy cảnh ấy, cả hai không nhịn được cười, trên gương mặt nụ cười vô thanh vô cùng tươi tắn.

Sau bữa tối, Minh Nhật Lãng ngoan ngoãn ngồi trước bàn học. Đang chuẩn bị lấy sách ra làm bài tập thì đột nhiên cắn bút nghĩ gì đó. Cậu mở ngăn kéo lấy từ trong góc sâu ra một sợi dây màu xanh. Đó là sợi thun dài màu xanh, hai đầu có hai quả cầu thủy tinh.

Cậu quấn hai đầu dây vào ngón trỏ của mình trong đầu lại hiện lên cảnh Lâm Nguyệt Loan quấn dây băng bó cho cây hòe non ở trường. Minh Nhật Lãng mãi mãi không bao giờ quên được ngày hôm đó, cây hòe non bị thương, ngoài cậu ra chỉ có cô chú ý đến nó. Cô đã dịu dàng và tỉ mỉ băng bó, cứu chữa cho cành hoe non bị gẫy ấy. Bắt đầu tư giây phút ấy, hình ảnh của cô đã khắc sâu trong trái tim cậu, giống như những hình xăm chẳng bao giờ mờ được.

Minh Nhật Lãng đang thừ người ra suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Cậu vội vàng tháo dây ở ngón tay ra, thế nhưng quấn bao vòng như thế làm sao mà gỡ ngay ra được chứ. Cửa phòng gõ một lúc rồi tự đẩy cửa vào, bà Minh bước vào, cậu vội vã giấu tay xuống gầm bàn.

“ A Lãng, hôm nay thầy Châu gọi điện đến nhà mình”.

“Thế ạ, thầy nói gì ạ?”.

“Thầy nói con cái gì cũng tốt, chỉ có điều con học lệch môn, luôn xin phép nghỉ môn thể dục. Thầy đã nhẹ nhàng phê bình con mấy lần nhưng không có tác dụng nên chỉ còn cách gọi điện đến nhà, nhờ bố mẹ cùng góp ý với con”.

“Mẹ, vậy mẹ đã nói gì với thầy?”. Minh Nhật Lãng lo lắng hỏi.

“Con không dám nói thì sao sao mẹ dám chứ!”.

“Vậy là được rồi” Nhật Lãng thở phào, “Con muốn đi học, một là không muốn ở nhà, hai là con không muốn đi đến đâu người ta cũng nhìn con bằng ánh mắt cẩn trọng, giống như không cẩn thận sẽ làm vỡ con. Mẹ, con nghĩ… con muốn sống một cuộc sống như người bình thường, khỏe mạnh”.

“ A Lãng, mẹ hiểu. Cho dù có 120 điều không yên tâm về chuyện để con giấu bệnh đi học thế này, thế nhưng cũng không thể không nghe theo ý con. Bởi vì thực sự mẹ chỉ muốn con vui vẻ, con học ở Thần Quang có vui không?”.

“Dạ”. Minh Nhật Lãng ra sức gật đầu: “Tốt lắm ah, các bạn đối với con rất tốt”.

“Đặc biệt là các bạn nữ phải không?”. Bà Minh hứng khởi nói.

Minh Nhật Lãng ngại ngùng nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”.

“Không phải sao? Nghe nói con trai mẹ là hoàng tử mặt trời cơ mà”.

“Mẹ”. Nhật Lãng có chút xấu hổ rồi.

“Được rồi, được rồi mẹ không nói nữa. Con đang làm bài tập à, mẹ ra ngoài đây”.

Bà Minh thấy con bày đầy sách vở lên bàn nên định quay lưng về phòng, bỗng nhiên bà phát hiện thấy tay cậu luôn giấu dưới gầm bàn mà không hề đưa lên lần nào.

“ A Lãng, tay con sao thế?”.

“Không… không có gì”. Nhật Lãng vội đáp, có chút hoảng loạn.

Bà Minh thấy có sự lạ nên chú ý nhìn con. Minh Nhật Lãng cúi mặt xuống, gương mặt đỏ bừng lên từ khi nào không hay. Tuổi xuân tươi trẻ, trái tim còn rất đơn giản, chút cảm xúc ban đầu vô cùng trong sáng, sạch sẽ không tạp chất, tinh khiết giống như tuyết, chẳng có gì che đậy. Không chịu được ánh mắt nhìn của người bên cạnh nên gương mặt đã từ từ ngẩng lên.

Bà Minh chờ đợi ánh mắt đó nên tự nhiên đã đoán được nguyên nhân của nó. Và bà cũng hiểu sự khác lạ gần đây của Minh Nhật Lãng do đâu mà có. Ban đầu bà còn giật mình, sau đó có chút ngạc nhiên rồi sau đó cũng không biết cảm xúc trong lòng thế nào nữa. Con trai lớn rồi, mầm tình đã nở, trong lòng người làm mẹ bỗng dưng có chút buồn lòng.

Vừa ăn trưa ở nhà ăn của trường xong, Lâm Nguyệt Loan cầm sách đi về phía rừng trúc. Dưới bóng cây rậm rạp không thấy ánh mặt trời, thỉnh thoảng có lá trúc rụng xuống khi gió khẽ thổi qua. Buông mình xuống trang sách, Lâm Nguyệt Loan không vứt đi mà kẹp luôn nó vào đó. Do vào buổi trưa nên tiếng chim cũng ít và hót ngắn hơn, lúc có lúc không. Đặt cuốn sách lên ghế đá, cô vừa chống cầm vừa xem, xem được một lúc là thấy mắt cay cay, liền ngả xuống nghỉ ngơi một lát rồi ngủ lúc nào chẳng hay.

Trong cơn mơ hồ, hình như có ai đó đắp lên người cô. Là một thứ mềm mại đắp lên người, vẫn còn hơi ấm, dễ chịu quá. Ngày còn nhỏ, cô có tật hay đá tung chăn khi ngủ, đều là bố cô đắp lại cho. Theo thói quen, cô túm lấy tay người vừa đắp cho mình và nói: “Bố”. Giống như ngày thơ ấu.

Dù là trong mơ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt của hai bàn tay, bàn tay này nhất định không phải là bàn tay thô ráp của bố. Cô vội vùng dậy, nhìn quanh và thấy ánh mắt kinh ngạc của Minh Nhật Lãng.

“Minh Nhật Lãng, là cậu à?”. Cô vừa nói vừa vội rút tay về. “Sao cậu lại ở đây?”.

“Tớ ăn cơm trưa xong, ở nhà cũng không biết làm gì nên đến đây. Tớ muốn đến đây nghe các chú chim ca hát, không ngờ lại phát hiện cậu đang ngủ. Sao cậu lại ngủ ở đây thế?”. Bình thường Nhật Lãng rất ít nói, không hiểu sao trước mặt Nguyệt Loan lại nói nhiều thế không biết.

“Tớ vốn định ngồi đây đọc sách, chả hiểu thế nào lại ngủ mất”. Nguyệt Loan vừa nói vừa đứng dậy, chiếc áo đắp trên người rơi tuột xuống. Vội đưa tay túm lấy, nhìn ra mới biết đó là áo đồng phục của Nhật Lãng. Ra là cậu thấy cô ngủ ở đây, sợ cô bị lạnh nên mới đắp áo cho cô, hèn chi khi mới đắp lên người thật là ấm, bởi vì nó mang cả hơi ấm của cậu.

“Cảm ơn cậu nhé Minh Nhật Lãng”. Nguyệt Loan cảm động đưa trả áo cho Nhật Lãng.

“Không có gì mà”. Minh Nhật Lãng cầm áo nhưng không mặc vào ngay mà vắt nó lên thành ghế đá rồi ngồi xuống, đôi chân dài và thẳng bắt chéo lên nhau. Ngẩng đầu lên nhìn cô và nói: “Buổi trưa các chú chim đều ngủ rồi, chẳng ca hát gì nữa”.

Lâm Nguyệt Loan quan sát Nhật Lãng một hồi, cởi bỏ lớp áo khoác ngoài màu xanh da trời, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với quần xanh. Đột nhiên cô nhớ lại hôm nhìn thấy cậu ở phòng khám xương, cũng mặc quần xanh áo trắng thế này. Chỉ là bộ quần áo đơn giản thế nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã như cây ngọc trước gió, hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng sao lại….

Cô nhìn vào đôi mắt Minh Nhật Lãng. Đôi mắt ấy, nhãn đồng màu đen nhưng mắt lại có màu xanh. Bây giờ thì cô đã hiểu, màng mắt màu xanh là một trong những đặc trung của việc hình thành xương không đầy đủ. Hèn chi, khi Tiêu Tinh Dã hỏi cậu lại im lặng và buồn bã không trả lời. Một hoàng tử mặt trời mười phân vẹn mười trong mắt người khác thế này, chẳng ai biết được nỗi đau ẩn chứa trong tim cậu ấy cả.

Minh Nhật Lãng giống như một vết đen trên bức tường trắng. Đó là một khiếm khuyết đặc biệt không thể bù đắp, tự nhiên khiến người ta tiếc nuối.

Trong khoảnh khắc này, lòng cô tràn ngập cảm giác tiếc nuối, nhìn bản chất thông qua hiện tượng, cô hiểu rất rõ bên ngoài vẻ lấp lánh như cầu vồng của Minh Nhật Lãng thì thực sự cậu ấy lại là một cậu thanh niên yếu đuối và cô đơn. Trong một quãng thời gian dài đằng đẵng, thế giới của cậu ấy chỉ nhỏ bằng một căn nhà.

Con gái luôn có thiên chức dịu dàng bẩm sinh, cô rất muốn làm điều gì đó cho cậu, điều này càng khiến trong lòng thêm buồn bã.

“Minh Nhật Lãng này, nếu cậu thích nghe các chú chim ca hát đến thế, tớ biết một chỗ này có nhiều chim lắm, hát cực hay luôn”. Cô bắt đầu lên tiếng.

“Thế à? Ở đâu đấy?”.

“Bên hồ Phương Trạch ở ngoại thành Tây có một thảm cỏ xanh vô cùng rộng, ở đó có rừng cây rậm rạp. Cây, hồ và thảm cỏ xanh ở đó đẹp lắm, không khí còn trong lành và ấm áp nữa, đó là nơi nghỉ ngơi tốt nhất của các chú chim đấy. Thế nên có nhiều bầy chim tụ tập ở đó lắm, có thể nói là “Khu vườn vui vẻ của muôn loài chim”.

“Ồ, cậu đi rồi à?”.

“Tớ chưa đi nhưng nghe người ta nói thế”.

“Vậy… hay là… chủ nhật tụi mình cùng đi đi”. Ngập ngừng một hồi, cuối cùng Minh Nhật Lãng vẫn lên tiếng mời. Ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía rừng cây, trái tim cũng như treo trên cành cây vậy, cứ rung rinh bất định. Cứ như nín thở để chờ đợi câu trả lời của Nguyệt Loan vậy.

Lâm Nguyệt Loan vui vẻ đáp lại: “Chủ nhật à, được đấy, đúng lúc Tiêu Tinh Dã nói chủ nhật này đi chơi, mọi người cùng đi dã ngoại đi, gọi thêm cả đám Quảng Phong nữa, cùng đạp xe ra ngoại ô chơi…”.

Đang nói hưng phấn như thế đột nhiên Lâm Nguyệt Loan ngừng lại còn Minh Nhật Lãng thì cúi gằm mặt xuống.

Lâm Nguyệt Loan biết mình đã nói sai, Minh Nhật Lãng không biết đi xe đạp, cho dù cậu ấy có biết đi xe thì nhỡ may xảy ra chuyện gì thì sao. Cô vội chữa lời: “Ah, nhưng mà đi xe đạp đi xa mệt lắm, hay là đi ô tô khách nhỉ”.

Minh Nhật Lãng vẫn cúi mặt không nói gì, chân cậu vẫn vô cớ đá mấy ngọn cỏ bên dưới. Lâm Nguyệt Loan lại nói tiếp: “Minh Nhật Lãng này, thực ra đi xe ô tô khách cũng chẳng thoải mái. Hay là … cậu chuẩn bị hai chiếc xe đi, bọn tớ đi ké xe cậu, thế nào?”.

Cô nói cứ như là đang có ý muốn “lợi dụng” người ta vậy. Minh Nhật Lãng thừa hiểu cô đang lo cho cậu. Nói thẳng ra là mo cho sức khỏe của cậu. Ngay từ nhỏ cậu đã được mọi người chăm sóc kỹ quá rồi, vật cực tất phản, bây giờ cậu rất ác càm với những ai đối xử với mình như thế. Thế nhưng Lâm Nguyệt Loan làm vậy cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Tiêu Tinh Dã liệu có đồng ý đi với tụi mình không? Cậu ấy có muốn ngồi xe nhà tớ không?”. Minh Nhật Lãng im lặng đồng ý ý kiến của Lâm Nguyệt Loan, thế nhưng vẫn có điều không an tâm.

“Có chứ, có chứ. Tiêu Tinh Dã không phải là người khó gần đâu, hai cậu tiếp xúc với nhau nhiều một chút, không biết chừng lại thành bạn thân ấy chứ”.

Minh Nhật Lãng không chắc về điều này lắm nhưng vẫn nở nụ cười và chẳng nói thêm gì nữa.

“Tại sao phải đi chơi với Minh Nhật Lãng?” không ngoài khả năng dự đoán của Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã không đồng ý.

“Tại sao lại không chứ, mọi người đều là bạn học với nhau”.

“Dẫn cậu ta đi chơi.., Lâm Nguyệt Loan này, không phải tớ muốn nhằm vào cậu ta, thế nhưng nói thực là, cái tên đại thiếu gia ấy mà đi với chúng ta phiền phức lắm! Nghe nói cậu ta là con một, hàng ngày được cưng phụng như phượng hoàng, lớn như thế rồi mà chưa đi đâu một mình, ngay cả đi bộ cũng không xong. Chúng ta rủ cậu ta đi cùng nhỡ may có chuyện gì xảy ra, nhà cậu ta ăn thịt tớ mất”.

“Ê ê ê, Tiêu Tinh Dã, chúng ta đi dã ngoại chứ có phải đi đánh nhau đâu, xảy ra chuyện gì được chứ!”. Lâm Nguyệt Loan tuy miệng nói thế nhưng trong lòng cũng khẽ chột dạ.

“Cho dù không xảy ra chuyện gì đi nữa thì để cậu ta bị ốm chúng ta cũng có trách nhiệm đấy! Cậu không nhớ lần trước đi có vài bến xe bus mà nghỉ cả tuần đấy à? Cậu rủ cậu ta đi ra rừng nghe chim hót, đi một vòng quanh rừng có khi tớ phải cõng cậu ta mất”.

Tiêu Tinh Dã nói thế cũng khiến Nguyệt Loan do dự cân nhắc. Có lẽ do bản thân mình suy nghĩ chưa được chu toàn, đi hồ Phương Trạch cũng mất gần hai tiếng xe ô tô, đi vào rừng cũng sợ đường xá không bằng phẳng. bệnh của cậu ấy lại là loại bệnh không được va chạm, “đặt để nhẹ nhàng”, nếu cậu ấy va vào đâu đó mà bị gãy xương thì không phải chuyện đùa.

“Vậy…”.

Thấy Lâm Nguyệt Loan do dự, Tiêu Tinh Dã vội nói ngay: “Còn cái gì nữa, mau đi từ chối cậu ta đi. Nói với tên hoàng tử mặt trời đó là, những người bình dân chúng ta đi du lịch thôi, còn cậu ta thì cứ ở trong biệt thự mà uống trà kiểu anh nghe nhạc cổ điển mà tiêu khiển”.

Chuông tan học vang lên, các lớp học lục tục kéo nhau về. Như thường ngày, khi mọi người về gần hết rồi Minh Nhật Lãng mới xuống tầng. Cậu đi về phía chiếc xe đen đợi sẵn, bác Hồng đã xuống xe mở cửa sẵn cho cậu.

“Cậu còn không mau đi nói với cậu ta đi”. Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đi ngay sau lưng cậu, thấy Nhật Lãng sắp lên xe nên cậu vội giục Lâm Nguyệt Loan đi nói.

“Hay là… mai nói đi, đằng nào đó cũng là việc của chủ nhật”. Lâm Nguyệt Loan chần chừ.

“Không được, nói sớm biết sớm. Đừng để cậu ấy vui vẻ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mới nói cậu ấy không được tham gia, như thế càng không hay”.

Tiêu Tinh Dã nói cũng có lý, thế nhưng Nguyệt Loan không cất lời gọi cậu được. Cô phải nói thế nào được chứ!

“Minh Nhật Lãng, đợi chút đã”. Cô do dự một hồi, cuối cùng Tiêu Tinh Dã đành cất tiếng.

Minh Nhật Lãng đã ngồi sẵn trong xe, chỉ là xe chưa đóng cửa, nên nghe thấy Tiêu Tinh Dã gọi cậu vội thò đầu ra.

Nếu để Tiêu Tinh Dã đi nói chuyện thì không thể được, cậu này làm gì nói được câu nào dễ nghe đâu chứ. Lâm Nguyệt Loan có suy nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ thấy có bản thân mình là giải quyết được, cô vội ngăn lại: “Để tớ đi nói với cậu ấy, cậu đi lấy xe đi”.

“Được, cậu mau giải quyết đi, tớ đi lấy xe đây”.

Tiêu Tinh Dã chay đi lấy xe, Nguyệt Loan hít sâu một cái rồi tiến về phía Minh Nhật Lãng.

Thấy Lâm Nguyệt Loan đi đến Minh Nhật Lãng liền vội vã xuống xe.

“Có chuyện gì à?”. Đôi mắt trong veo không biết chuyện gì của cậu giống như bầu trời xanh trên đầu quãng đãng không gợn chút mây, tuần khiết đến mức chẳng hề có tạp chất.

Lâm Nguyệt Loan không biết bắt đầu phải nói từ đâu, bản thân mình đã đồng ý với cậu ấy, bây giờ lại hối hận. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải khó khăn mà nói ra: “Minh Nhật Lãng… chuyện… chuyện đi dã ngoại.. hay là thôi đi… đường xa quá, rừng vừa rậm vừa sâu… chắc là mệt lắm… tớ chẳng muốn đi nữa….”.

Minh Nhật Lãng chú ý nghe từng câu nói ngắt quãng của cô, sau đó tổng kết lại trong đầu một lượt, gương mặt cậu đột nhiên trắng bệch ra. Những lời Lâm Nguyệt Loan nói như những mũi tên bắn ra đâm thẳng vào trái tim cậu. Cậu mím chặt môi lại.

Lâm Nguyệt Loan nói xong mà không dám ngẩng đầu lên nhìn. Không nghe thấy câu trả lời của cậu ấy, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng thở gấp gáp của cậu. Giống như tiếng gió trước mỗi trận mưa bão. Trong lòng còn đang hoang mang thì bỗng nhiên cô bị cậu kéo tay và đẩy lên xe.

“Ê, Minh Nhật Lãng, cậu làm cái gì vậy?”. Lâm Nguyệt Loan không kịp phòng bị gì đã bị đẩy lên xe, cô phản kháng theo bản năng. Hai tay đẩy người Minh Nhật Lãng, vừa đưa tay ra định đẩy thì lại vội vàng thu lại. Cô không dám đẩy cậu, sợ mình bất cẩn khiến cậu bị thương. Chị Vương đã từng nói bất cứ động tác hoặc tư thế không đúng cũng đều có thể gây tổn thương cho cậu ấy, không thế thì sao lại gọi là búp bê thủy tinh chứ.

Minh Nhật Lãng mặc kệ cô, cậu đóng sầm cửa lại rồi nói với bác Hồng bằng giọng nặng trình trịch: “Bác Hồng lái xe”.

Bác Hồng thấy cậu chủ nhỏ hàng ngày ôn hòa của mình đột nhiên nổi cáu như vậy chẳng dám nói câu nào nữa mà lẳng lặng lái xe.

Lâm Nguyệt Loan hoàn toàn không ngờ Minh Nhật Lãng lại có phản ứng mạnh mẽ đến vậy, đột ngột túm tay cô ấn lên xe rồi đi luôn. Cô quay sang cậu bức xúc: “Minh Nhật Lãng, cậu muốn dẫn tớ đi đâu hả? Mau cho tớ xuống xe, mau lên!”.

Minh Nhật Lãng không nói gì cả mà chỉ quay sang nhìn cô. Gương mặt cậu như tuyết tháng 12, trắng bệch ra. Lâm Nguyệt Loan vội im bặt, trong giây phút ngắn ngủi ấy cô đã hiểu ra một điều, cô đã làm tổn thương cậu.

Lúc này cô không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Nhật Lãng. Đôi mắt màu xanh của cậu xanh màu xanh của trời cao, màu xanh trên đỉnh đầu vừa thuần khiết vừa vô tội.

Trong xe không có tiếng người, im lặng như những ngọn núi, cảm giác bị đè nén khiến Lâm Nguyệt Loan cảm thấy sắp không thở được.

Cuối cùng bác Hồng thận trọng lên tiếng: “Cậu chủ, mình đi đâu?”. Nói chung là không thể mang cô gái này về nhà họ Minh được.

Minh Nhật Lãng trả lời dứt khoát: “Đến phòng khám của bác sĩ Thành”.

“Vâng”. Bác Hồng gạt tay lái rồi rẽ vào một con đường khác.

Lâm Nguyệt Loan nghe thấy thế liền sững lại, nửa câu cũng không dám nói. Cô biết những lời ban nãy của mình đã làm tổn thương nặng nề tới Minh Nhật Lãng, bây giờ cậu ấy bảo đi đâu thì đi đấy, cô chẳng có cách nào từ chối nữa.

Tại phòng khám bác sĩ Thành.

Hôm nay đón bệnh nhân là một nhân viên khác, vừa thấy Minh Nhật Lãng vào cô liền nhiệt tình đón tiếp: “Cậu Minh à, hôm nay có phải lịch khám của cậu đâu, sao cậu đến đây?”.

“Bác sĩ Thành có đây không ạ? Em có việc cần tìm bác ấy”.

“Đến đúng lúc đấy, chậm mấy phút nữa là bác ấy đi về rồi”.

Trong lúc nói chuyện thì bác sĩ Thành đã thay thường phục đi xuống. “Ơ, A Lãng, sao cháu lại đến đây thế này?”.

“Bác sĩ Thành, cháu có thể phiền bác chút thời gian được không?”.

“Đương nhiên là được, cháu lên đây đi”. Bác sĩ Thành từ trước đến giờ luôn quý mến Minh Nhật Lãng.

Minh Nhật Lãng kéo tay Nguyệt Loan cùng đi lên gác, lúc này bác sĩ Thành mới chú ý đến cô gái đi cùng cậu. Bất giác ông nhìn cô gái đang mặc đồng phục trường Thần Quang một lượt. Đôi mắt nhỏ, dài, dáng người cân đối, hai bím tóc dài khiến người khác có ấn tượng rất sâu sắc.

“Cậu đừng kéo tớ nữa, Minh Nhật Lãng, tớ tự đi là được chứ gì”. Lâm Nguyệt Loan bị cậu kéo đi như thế cũng không thoải mái gì, muốn đẩy ra nhưng không dám dùng lực quá mạnh.

Minh Nhật Lãng coi như không nghe thấy gì, cậu vẫn kéo cô đến tận phòng làm việc của bác sĩ Thành, đến trước bàn làm việc cậu mới buông tay cô ra. Bác sĩ Thành nhìn hai người và không nói gì cả.

“Bác sĩ, cháu có việc này muốn nghe ý kiến mang tính chuyên ngành của bác”.

“Cháu nói đi”.

“Tình hình sức khỏe của cháu bây giờ có thể ra ngoài đi du lịch, dã ngoại được không ạ?”.

Lâm Nguyệt Loan hít một hơi dài mà không dám thở ra nữa. Cô không ngờ Minh Nhật Lãng kéo cô đến đây lại vì chuyện muốn cô nghe thấy ý kiến của bác dĩ về việc đi dã ngoại. Cậu không hề dấu giếm gì về bệnh tình của mình mà còn muốn nói nó trước mặt cô nữa. Tại sao lại thế? Chẳng phải ở trường cậu ấy phải che dấu rất vất vả hay sao! Sao lại không muốn giấu cô ấy? Quan hệ giữa hai người đâu phải là bạn bè thân thiết lắm đâu! Lẽ nào…

Cô như hiểu ra điều gì đó rồi bật dậy như lò xo: “Minh Nhật Lãng, sao cậu lại biêt là tớ biết rồi?”/

Một câu không đầu không cuối, người ngoài nghe chắc không hiểu gì. Thế nhưng Minh Nhật Lãng lại hiểu rất rõ. “Hôm đó tớ thấy cậu ở đây rồi, cũng nghe được chuyện cậu hỏi chị Vương về bệnh tình của tớ”.

Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt nhìn cậu: “Không phải là tớ hỏi, là bạn của tớ chứ…ah, hôm đó chẳng phải cậu không nhìn thấy tớ và đi về rồi sao?”.

Minh Nhật Lãng chẳng có bụng dạ nào mà suy nghĩ câu hỏi của cô, cậu quay lại hỏi bác sĩ Thành: “Bác sĩ, có đi được không ạ?”.

Bác sĩ Thành im lặng quan sát này giờ, bác cũng đoán được mọi chuyện qua cuộc đối thoại của hai cô cậu này. Và cũng đoán ra tại sao Minh Nhật Lãng lại dẫn theo cô gái này đến đây hỏi chuyện với vẻ quan trọng như thế. Bác cười và nói: “Chuyện này à, đầu tiên bác cần biết rõ là các cháu đi du lịch ở đâu, cụ thể là hoạt động thế nào, phải biết rõ thì mới đưa ý kiến được”.

“Đi hồ Phương Trạch, chỉ đến đó ngắm chim thôi ạ”.

“Nếu chỉ đi ngắm chim thì hoàn toàn không vấn đề gì”. Bác Thành vừa nói vừa mở rộng hai tay, điệu bộ tỏ ý “điều này có gì khó chứ”.

“Thế nhưng đường rất xa, trong rừng cũng không dễ đi nữa, cậu ấy lại không được ngã không được chạm vào mà”. Lâm Nguyệt Loan nói lại những câu này không phải muốn tìm lý do từ chối mà thực sự cô muốn nghe ý kiến của bác sĩ xem thế nào.

Bác sĩ Thành ngồi xuống trước mặt cô rồi nói: “Ai nói Minh Nhật Lãng không được ngã, không được chạm vào?”.

“Không phải cậu ấy… bệnh ấy như thủy tinh… không cẩn thận là sẽ vỡ sao ạ?”.

Lâm Nguyệt Loan đưa mắt nhìn Minh Nhật Lãng, từng câu từng chữ nói ra ấp úng. Cậu lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bác sĩ Thành cười rồi giảng giải tỉ mỉ cho Nguyệt Loan nghe về bệnh tình của cậu ấy.

“Cháu gái à, chắc là cháu chưa hiểu hết về bệnh của Nhật Lãng rồi. Người mắc bệnh giòn xương do chất xương giòn và mỏng nên mới dễ gãy. Người mắc bệnh nặng thậm chí có thể tự gãy xương. Vì thế nên mới gọi là người thủy tinh. Thế nhưng bệnh tình của A Lãng không nghiệm trọng như thế, chất xương của cậu ấy đúng thực cũng giòn và yếu, mật độ xương kém hơn so với người bình thường thế nhưng không đến mức độ như người thủy tinh. Thêm nữa, cậu ấy đã điều trị nghiêm ngặt trong một thời gian dài cho nên đến bây giờ mật độ xương đã bằng 80% người bình thường, không dễ bị gãy xương nữa. Vì vậy một số hoạt động nhẹ nhàng, không quá kích động cậu ấy hoàn toàn có thể tham gia được, chỉ cần chú ý một chút là ok rồi. Nếu giống như thủy tinh thật thì hàng ngày phải chú ý kĩ càng mọi thứ lắm, làm sao một bác sĩ chủ trị như bác dám cho câu ấy đi học chứ”.

“Như thế ah, vậy là cháu hiểu nhầm rồi”.

Lâm Nguyệt Loan đến lúc này mới thực sự hiểu rõ mọi chuyện, suýt chút nữa là hại Minh Nhật Lãng rồi. Giá mà biết sớm thì tốt, biết sớm đã không khiến Nhật Lãng vừa giận vừa tổn thương như thế này. Cô len lén liếc mắt nhìn người đang đứng cạnh mình, cậu vẫn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết sắc mặt bây giờ thế nào nữa.

“Được rồi, bây giờ cháu đã hiểu rõ mọi chuyện rồi nhé, chuyện dã ngoại… có thể cho A Lãng của chúng ta đi cùng rồi nhé!”. Bác sĩ Thành cười và nói.

“Đương nhiên ạ!”. Nguyệt Loan gật đầu lia lịa, cô đứng dậy kéo tay Minh Nhật Lãng, “Sáng chủ nhật này nhé, không gặp không về!”.

Cùng lúc Lâm Nguyệt Loan đến nói chuyện từ chối với Minh Nhật Lãng thì Tiêu Tinh Dã đi lấy xe. Không ngờ lấy xe ra đến nơi thì chẳng thấy bóng Lâm Nguyệt Loan đâu nữa. Người đâu nhỉ? Cậu đạp xe đi một vòng quanh sân tìm thử mà không thấy đâu cả. Nghĩ chán chê cậu đành rời khỏi trường, nhưng không yên tâm nên lại vòng qua nhà cô xem thế nào, cửa vẫn khóa, vậy cô đi đâu được nhỉ?

Tiêu Tinh Dã cũng không về nhà mà đợi ngay dưới tầng nhà Nguyệt Loan. Kết quả là đợi đến tối mịt mới thấy xe nhà Minh Nhật Lãng đưa cô về. Trong lồng ngực bất chợt có ngọn lửa bùng cháy và lan rộng.

“Tiêu Tinh Dã, sao cậu lại ở đây thế?”. Vừa xuống xe một cái Lâm Nguyệt Loan đã nhận ngay ra bóng Tiêu Tinh Dã ở đó.

Tiêu Tinh Dã không nói gì cả, đôi mắt cậu sáng rực lên trong đêm tối và đang trừng trừng nhìn Minh Nhật Lãng trong xe.

“Tớ đi lấy xe, còn cậu thì cứ im hơi lặng tiếng mà đi thế sao? Chí ít cậu cũng phải nói với tớ một tiếng chứ, hại tớ tìm khắp nơi như một thằng điên, rồi lại đứng đợi ở đây như một thằng ngốc!”.

“Xin lỗi mà, Tiêu Tinh Dã, lúc đó tớ không kịp…”.

Tiêu Tinh Dã chặn ngay lời cô mà hỏi: “Có chuyện gì mà gấp gáp thế?”.

“Không liên quan đến cậu ấy, là tớ đột nhiên kéo cậu ấy lên xe thôi”. Minh Nhật Lãng bước đến hỏi.

Cậu không lên tiếng còn không sao, cậu đã lên tiếng càng khiến Tiêu Tinh Dã giận sôi thêm: “Cậu nói cái gì, cậu kéo cô ấy lên xe, cậu dựa vào cái gì mà kéo cô ấy lên xe?”.

Lâm Nguyệt Loan thấy chuyện không ổn liền vội ngăn lại: “Tiêu Tinh Dã, cậu làm cái gì thế hả?”.

“Cậu ta tự nhiên kéo cậu lên xe, tớ phải thay cậu xả giận mới được”. nố rồi Tiêu Tinh Dã chuẩn bị nắm đấm bước đến, cậu ta chắc chắn đến 200% sẽ đấm vào mặt Minh đại thiếu gia ẻo lả kia.

Lâm Nguyệt Loan thét lên: “Tiêu Tinh Dã, cậu đừng có làm bừa, Minh Nhật Lãng cậu mau về đi, cậu về trước đi”.

Nói chuyện đùa gì ở đây, Minh Nhật Lãng sao đỡ được cú đấm của Tiêu Tinh Dã chứ. Cho dù là người xương cốt bình thường, thì cũng không đỡ được mấy cú đấm của Tiêu Tinh Dã. Bác Hồng ngồi trong xe quan sát động tĩnh nãy giờ cũng vội vàng bước ra ngoài. Cậu thanh niên cao to này hình như muốn động chân tay với cậu chủ, sao được chứ? Cho dù bằng giá nào bác cũng phải bảo vệ bằng được cậu chủ nhỏ của mình.

“Ê, cậu học sinh kia, đừng làm bừa. Cậu chủ, mau lên xe”.

Minh Nhật Lãng chỉ còn cách lùi lại phía sau, thế nhưng cậu vẫn chưa muốn lên xe: “Bác Hồng, bác vào xe đi”.

Bác Hồng giật mình khựng lại nhưng bị ánh mắt cậu chủ nhìn qua một cái, chẳng còn cách nào khác bác đành vào xe. Đợi bác Hồng vào xe rồi Minh Nhật Lãng mới tiếp tục nói: “Tiêu Tinh Dã, cậu dựa vào cái gì mà nổi nóng với tớ? Tớ kéo bạn ấy lên xe là chuyện giữa tớ và bạn ấy, có liên quan gì đến cậu chứ?”.

Một người từ trước đến giờ luôn nhẫn nhịn như Minh Nhật Lãng đột nhiên hôm nay lại nổi dậy. Cậu không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Ban chiều ở dãy phòng học là Tiêu Tinh Dã gọi cậu lại, sau đó đến lượt Nguyệt Loan nói chuyện từ chối đi chơi ngày chủ nhật. Không cần nói cũng biết đó là chủ ý của Tiêu Tinh Dã.

“Đương nhiên là có liên quan đế tớ rồi, cô ấy… là bạn tốt nhất của tớ, cô ấy bị người khác bắt nạt thì tớ sẽ ra mặt thay cô ấy”.

“Tớ không bắt nạt cô ấy”.

“Đúng đúng đúng, Minh Nhật Lãng đâu có bắt nạt tớ”. Lâm Nguyệt Loan nói thêm.

“Vậy cậu ta lôi cậu lên xe làm cái gì chứ!”.

“Cậu ấy… chỉ là muốn đưa tớ về nhà”.

Không thể nói chuyện đến phòng khám với cậu ấy được, Minh Nhật Lãng đã dặn rõ ràng là: Những chuyện liên quan đến bệnh tình của tớ, hi vọng cậu không nói với ai cả.

Cô đã trịnh trọng tuyên bố: Tuyệt đối giữ lời hứa.

“Đưa cậu về nhà? Cái xe này chẳng phải tốc độ nhanh lắm sao, sao đi gì mà lâu thế?”.

Lâm Nguyệt Loan bị hỏi bất ngờ không biết phải trả lời thế nào. Minh Nhật Lãng thấy thế liền đáp: “Trên đường bọn tớ có đi uống nước”.

“Đúng đúng đúng, bọn tớ đi uống nước”.

Lâm Nguyệt Loan nói xong mới cảm thấy câu trả lời này không thể khiến Tiêu Tinh Dã vừa ý được. Từ trước đến giờ cậu ấy và Minh Nhật Lãng không hòa hợp với nhau, quan hệ như nước với lửa không thể dung hòa. Lần này cô bỏ mặc Tiêu Tinh Dã ở lại và “đi uống nước” với Nhật Lãng, đảm bảo Tiêu Tinh Dã sẽ tức điên lên.

Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Tinh Dã trầm lại và cười nhạt: “Hóa ra là thế, cậu ngồi xe ô tô đi uống nước. Lâm Nguyệt Loan, cậu chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ hèn chi quên mất là tớ đang đứng đợi cậu”.

Lâm Nguyệt Loan vội vàng nói: “Tiêu Tinh Dã, không phải thế đâu…”.

Tiêu Tinh Dã mặc kệ cô, cậu quay xe lại, chốc sau đã không thấy bóng người.

Nhìn theo bóng Tiêu Tinh Dã mất hút trong màn đêm, cả Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều im lặng không nói gì. Hồi lâu sau Lâm Nguyệt Loan mới lên tiếng: “Cậu về đi Minh Nhật Lãng, cũng không còn sớm đâu”.

“Cậu lên gác trước đi”.

“oh, tạm biệt”.

“Tạm biệt”.

Lâm Nguyệt Loan buồn bã lên gác, Nhật Lãng đứng đó một lát rồi quay về xe.

Bác Hồng len lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu, không nói một lời nào mà cứ thế lái xe thẳng về biệt thự nhà họ Minh. Theo thói quen, gần đến cổng Minh Nhật Lãng im lặng suốt buổi lúc này mới lên tiếng: “Bác Hồng, chuyện hôm nay không được nói với mẹ cháu”.

Bác Hồng tuy đồng ý nhưng trong lòng cảm thấy rất bất an. Chuyện của cậu chủ với cô cậu học sinh kia xem ra không “thái bình” cho lắm. Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì bà chủ không để yên.

Bữa cơm tối, bà Minh hỏi con sao hôm nay về muộn. Nhật Lãng đáp: “Con đến chỗ bác sĩ Thành”.

“Sao thế, con không khỏe à?”, bà Minh buông đũa vội vàng hỏi, ông Minh đang gắp thức ăn cũng khựng ngay tay lại.

“Không sao ạ”. Minh Nhật Lãng hồi hộp nói: “Mấy bạn lớp con định cuối tuần đi dã ngoại. Con muốn đi hỏi bác sĩ Thành xem con có tham gia được hoạt động này không thôi ạ”.

Hai vợ chồng ông Minh nghe thấy thế mới thở phào, gương mặt giãn ra.

Thế nhưng bà Minh lại không yên tâm: “Đi dã ngoại à? Có leo núi không? Leo núi thì phải cẩn thận”.

“Không leo núi đâu ạ, là đến hồ Phương Trạch ngắm chim. Con nghe nói đó là thiên đường của chim đấy ạ”.

“Vậy thì đi được, có điều đường cũng xa đấy. Lớp con đi mấy người để bố bố trí xe cho con”. Ông Minh nói.

“Con cảm ơn bố, chắc là 7, 8 bạn ạ!”.

“Ừ, để bác Hồng đưa con đi, bố sẽ bố trí hai chiếc xe của công ty nữa, mấy đứa chơi cho vui”. Ông Minh vui vẻ vỗ vỗ vai con.

Bà Minh cũng mỉm cười gật đầu. nụ cười của bà sáng và tươi tắn như ánh đèn pha lê.

Love 4:

Tần Quảng Phong thấy Tiêu Tinh Dã lại đóng băng rồi. Sáng sớm đến lớp đã thấy cậu ta đá ngang đá dọc, ngồi xuống ghế thì đá ghế, cậu ta mà không vui, không thoải mái, thì trong vòng bán kính 15 mét cũng cảm nhận được.

“Lại chuyện gì nữa thế này? Kỷ băng hà thứ 5 à? Sao không nghe dự báo thời tiết nói gì nhỉ!”. Tần Quảng Phong hớn hở nói đùa với Tiêu Tinh Dã, thế nhưng đổi lại là ánh mắt sắc lạnh như sắp giết chết người, Quảng Phong im bặt.

Giờ nghỉ, nhân lúc Tiêu Tinh Dã ra ngoài, Quảng Phong mon men sang hỏi Lâm Nguyệt Loan: “Sao thế? Hai cậu lại cãi nhau à?”.

“Không sao đâu, lát nữa là cậu ấy lại ok ngay ấy mà”. Lâm Nguyệt Loan không muốn nói nhiều, cô quay đầu cầm tập vở của Tiêu Tinh Dã lên xem, nhìn một chốc rồi lắc đầu: “Nghe hết một tiết rồi mà chẳng ghi được chữ nào”.

“Cậu không đôn đốc cậu ấy thì cậu ấy ghi được cái gì chứ, cậu ấy cần một đôn đốc viên đấy!”.

Lâm Nguyệt Loan thở dài không nói gì nữa, cô cầm cuốn vở và đi ra ngoài.

Tiêu Tinh Dã đang mua lon coca ở máy bán hàng tự động, sau đó ngồi ở bậc cầu thang, trong lòng nóng nực, uống cạn lon coca mà vẫn như bốc hỏa. Uống xong lon nước cậu đi về phía phòng học lớp 10 (3). Nặng nề đặt người xuống ghế, cậu ngạc nhiên khi thấy sách vở của mình sao lại gọn gàng thế này chứ, ai thu dọn giúp mình? Cậu ngước mắt nhìn lên bàn trên một cái, hai bím tóc lúc lắc phía trước mặt.

Cậu khẽ hừ lên một tiếng rồi lại hất tung đống vở lộn xộn ra đầy bàn. Quyển vở ngữ văn đột nhiên rơi xuống đất, khi cúi xuống nhặt nó cậu mới phát hiện ra đã có người ghi thêm bài cho cậu. Cậu lật tiếp mấy trang trước nữa, nhưng bài ghi thiếu lần trước đã được làm đầy đủ, trong quyển vở còn kẹp mẩu giấy: Sau khi tan học có thể ngồi xe cậu về nhà không?

Cậu không trả lời câu hỏi của cô.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Tinh Dã thu dọn sách vở rồi ra ngoài, Lâm Nguyệt Loan đi sát theo sau, Minh Nhật Lãng thấy cảnh một trước một sau như thế đôi mắt bất giác lại cụp xuống.

Tiêu Tinh Dã lấy được xe ra ngoài đã thấy Lâm Nguyệt Loan đứng đợi ở cổng. Cậu coi như không nhìn thấy mà cứ thế dắt xe đi qua. Cậu không lên xe đi mà cứ thế dong bộ, Lâm Nguyệt Loan cười rồi đi theo sau cậu.

“Được rồi mà, đừng giận tớ nữa. Hôm qua đúng là đi vội quá nên mới không kịp nói với cậu. Cậu bỏ qua cho tớ lần này đi, sau này tớ không thế nữa”. Lâm Nguyệt Loan làm bộ dạng như học sinh tiểu học thành tâm nhận lỗi sai.

“Cậu còn đi theo tớ làm cái gì, chả nhẽ xe ô tô nhà người ta không bằng xe đạp nhà tớ sao?”. Tiêu Tinh Dã lạnh lùng nói.

“Nói thật nhá, tớ cảm thấy ngồi ô tô khó chịu lắm, ngồi xe đạp vẫn thích hơn. Đặc biệt là ngồi xe của bạn Tiêu Tinh Dã, tâm trí, hành động, động tĩnh hợp nhất”. Cô bắt đầu ba hoa về xe đạp bằng những lời quảng cáo ô tô.

Gương mặt của Tiêu Tinh Dã sắp không lạnh lùng được nữa rồi: Tớ… nhưng tớ không mời cậu uống nước đâu”.

“Cậu đèo tớ về nhà, tớ mời cậu uống. Tớ bỏ tiền cậu bỏ sức, được chưa?”. Lâm Nguyệt Loan nói bằng giọng điệu chẳng khác gì nịnh trẻ con cả. Cô thừa hiểu tính Tiêu Tinh Dã chỉ ưa mềm mỏng chứ không chịu được sự lạnh lùng.

Tiêu Tinh Dã lên xe rồi quay lại nói, tuy không nhìn cô nhưng giọng nói đã vui vẻ trở lại: “Lên xe đi, đồng ý!”.

Cả hai dừng xe ở một quán nước bên đường, và vào uống nước.

Lâm Nguyệt Loan uống một cốc ước cam, còn Tiêu Tinh Dã uống một cốc nước chanh. Cả hai ngồi đối diện nhau, vừa uống vừa nói chuyện.

“Tiêu Tinh Dã này, chủ nhật đi hồ Phương Trạch dã ngoại nhé!”.

“Minh Nhật Lãng… vẫn đi cùng chúng ta à?”. Hôm qua cậu bảo cô đi từ chối người ta, cuối cùng chẳng thấy người đâu. Đã thế lại còn đi cùng Minh Nhật Lãng. Dùng móng chân mà nghĩ cũng biết là nhiệm vụ không hoàn thành.

“Uh, đi chứ, cho dù Minh Nhật Lãng có công tử ẻo lả thì đi chơi cũng chẳng sao đâu”.

“Nói thật nhé, tớ có một trăm một vạn một nghìn ý nghĩ không muốn đi chơi cùng cậu ta. Cậu ta cũng thế, sao cứ phải đi cùng với chúng ta làm cái gì cơ chứ? Cậu ta thiếu gì chỗ đi chơi chứ!”.

“Đừng nói thế Tiêu Tinh Dã, Minh Nhật Lãng… những chỗ khác cậu ấy đi chán rồi, nói chung là muốn ra ngoại ô cho vui”. Nguyệt Loan bắt đầu nói bừa lý do.

“Nếu cậu ta muốn đi sao không đi một mình đi”.

“Mộ mình đi thì có ý nghĩa gì chứ, đông người mới vui mà. Mọi người đều là bạn học với nhau, cậu đừng tẩy chay cậu ấy chứ!”. Lâm Nguyệt Loan ra sức thuyết phục cậu.

Tiêu Tinh Dã nói với giọng không vui vẻ gì: “Sao cậu cứ bênh cậu ta thế, Lâm Nguyệt Loan?”.

“Cậu không thấy là tớ bênh cậu hơn sao? Cậu không vui một cái là tớ lại lẽo đẽo theo sau cậu dỗ dành, chả khác gì người hầu cả”.

Câu này không sai, Tiêu Tinh Dã tính cách nóng nảy, động tí là bốc hỏa, như viên đạn chỉ chực bay khỏi nòng súng. Mỗi lần có chuyện không vui vẻ là Lâm Nguyệt Loan lại cầu hòa trước, hóa giải mọi cuộc “can qua”.

“Cậu… sao lại bênh tớ thế?”. Tiêu Tinh Dã cúi mặt hút nước chanh nhưng đôi tai đang vểnh lên để nghe câu trả lời của Lâm Nguyệt Loan.

“Bởi vì cậu và tớ cùng là những người lưu lạc nơi chân trời. Tớ không bênh cậu thì ai bênh cậu chứ? Tính cậu vừa nóng lại vừa vội, tớ phải chú ý cậu hơn nữa không lại sinh chuyện”. Khẩu khí của Lâm Nguyệt Loan giống như như bà mẹ trẻ khiến Tiêu Tinh Dã nghe mà dựng cả người. Tuy thế nhưng trong lòng cảm giác vui sướng đang âm ỉ. Hóa ra, cô ấy cũng đối xử với cậu thân thiết như thế.

“Vậy được rồi, dẫn cả cậu ta đi theo, còn gọi ai nữa không?”. Tiêu Tinh Dã vui vẻ một cái là ăn nói dễ nghe ngay.

“Tớ sao cũng được, cậu muốn gọi ai cũng ok”. Lâm Nguyệt Loan để cậu lựa chọn.

Ánh chiều tà chiếu qua ô cửa kính và buông đầy những sợi màu vàng cam lên mái tóc hai người. Hai gương mặt trẻ tràn ngập những nụ cười như những đóa hoa nở không bao giờ tàn.

Chủ nhật trời đẹp và có gió, nắng và trong xanh, thời tiết quá tuyệt vời cho một buổi đi dã ngoại. Hai chiếc ô tô một đen một trắng bắt đầu lăn trên đường.

Minh Nhật Lãng vẫn ngồi trong chiếc xe Benz đen do bác Hồng lái, bên cạnh cậu là Bạch Vân Tịnh, bên cạnh Vân Tịnh là Lâm Nguyệt Loan, ngồi ghế trước là Giang Vũ Phi.

Rủ Bạch Vân Tịnh đi cùng là chủ ý của Lâm Nguyệt Loan, bình thường Bạch Vân Tịnh và Minh Nhật Lãng người ngồi trước người ngồi sau nói chuyện rất vui vẻ, rủ cô ấy đi cùng để làm bạn với cậu, chứ đám bạn Tiêu Tinh Dã cũng không có gì để nói với cậu cả, không có bạn bè buồn lắm!

Còn về Giang Vũ Phi, hôm thứ 7 gọi điện nói chuyện với Nguyệt Loan, nghe nói đi dã ngoại thế là cứ nằng nặc đòi đi theo. Cánh tay cô ấy liền rất nhanh, đã không phải bó bột buộc ở trước ngực nữa rồi, đi ra ngoài chơi không thành vấn đề. Rủ cô ấy đi nữa, Lâm Nguyệt Loan cũng có bạn rồi.

Tiêu Tinh Dã, Tần Quảng Phong, Lý Thiểm, Vệ Lôi, và Trác Diệc Phàm ngồi trên xe ô to màu trắng. Tiêu Tinh Dã ngồi ghế trước, bốn cậu bạn ngồi ghế sau. Lái xe là bác Vương, cũng chạc tuổi bác Hồng. Lái xe vừa nhanh vừa ổn định, cũng không nói chuyện nhiều, hầu như không nói gì với các cậu cả mà chỉ chuyên tâm lái xe.

Chiếc xe màu trắng bám theo sau chiếc màu đen, bác Vương lái xe dường như nghe theo lời bác Hồng, tuyệt đối không vượt lên trên xe màu đen. Tiêu Tinh Dã ngồi sau cũng có thể quan sát được động tĩnh xe phía trước, và cậu rất hài lòng về điều đó.

“Tiêu Tinh Dã, mắt cậu không mệt à, đừng nhìn nữa, để nó nghỉ tí đi”. Tần Quảng Phong không nhịn được cười liền nói.

“Không ngắm cảnh thì ngồi trong xe làm cái gì chứ!”. Tieu Tiêu Tinh Dã giả vờ như đang ngắm cảnh.

Nếu như có thể, cậu rất hi vọng mình có thể ngồi cùng xe với Lâm Nguyệt Loan. Thế nhưng xe chia theo nam và nữ nên ba cô gái được ngồi xe cùng Minh Nhật Lãng, xe ít người nên sẽ thoải mái hơn chút, năm cậu con trai còn lại đương nhiên phải ngồi một xe.

“Ê, tiếc là xe này không phải của nhà họ Tiêu, nếu không thì cậu sẽ được ngồi giữa ngàn hoa chứ đâu cần phải nhìn xa xôi qua cửa sổ thế!”. Lý Thiểm lại đùa thêm câu nữa.

Tiêu Tinh Dã thay đổi sắc mặt và nói: “Chúng ta làm gì có cái phúc phận đó chứ, không đầu thai được vào bụng mẹ nhiều tiền”.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của cậu, bốn cậu bạn không ai dám lên tiếng nữa.

Trong chiếc xe Benz màu đen, Minh Nhật Lãng cũng chỉ ngồi im. Bạch Vân Tịnh thỉng thoảng nói một hai câu, cậu đáp lại hoặc không. Lâm Nguyệt Loan và Giang Vũ Phi thì nói chuyện rất vui vẻ.

Khi mới lên xe Minh Nhật Lãng không nhận ra Giang Vũ Phi, thế nhưng nói chuyện một cái là cậu nhớ ngay. Đó chính là cô gái đã hỏi về bệnh của cạu với chị Vương hôm ở phòng khám của bác sĩ Thành.

“Chào cậu Minh Nhật Lãng, tớ là Giang Vũ Phi, bạn của Loan Loan. Lần này được đi chơi cùng các cậu, tớ vui lắm!”. Giang Vũ Phi cười rất ngọt ngào, đôi mắt long lanh như thủy tinh. Đuôi tóc được buộc cao ở phía sau cứ lắc qua lắc lại, tràn đầy sức sống.

“Rất hoan nghênh”. Minh Nhật Lãng cười, thế nhưng nụ cười có rất nhiều điều phức tạp. Cậu nhìn thấy sự đáng thương ẩn chứa trong đôi mắt cô bạn này.

Giang Vũ Phi nói với cậu vài câu, thế nhưng cậu không có tâm trạng nói gì với cô cả, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Lát sau đó Vũ Phi liền nói chuyện với Nguyệt Loan. Từ chuyện xa xưa của hai người cho đến chuyện trường chuyện lớp. Giọng nói của cả hai cô bạn đều rất hay, trong vắt và vang như tiếng ngọc va vào nhau. Minh Nhật Lãng cứ ngồi im lặng nghe, cho đến khi tới nơi.

Bạch Vân Tịnh cũng không nói gì nữa, cô lấy tai nghe đeo lên tai và nhắm mắt thưởng thức âm nhạc. Thế nhưng trong đầu vẫn hiện lên khung cảnh Minh Nhật Lãng bước đi theo Lâm Nguyệt Loan mà không hề do dự.

Cách hồ Phương Trạch chỉ còn 1km thế nhưng xe không vào được. Đường cao tốc không sửa tiếp vào trong mà giữ nguyên hiện trạng của môi trường sinh thái. Cả nhóm 8 người xuống xe và đi vào trong.

Bên hồ Phương Trạch cây cối rậm um tùm, có thảm cỏ xanh, và các loài chim về đây tụ hội, như chim sẻ, chim yến, đỗ quyên, cát âu, hoàng anh, họa my, cò trắng… các loại chim đủ màu sắc, đủ hình dạng, đủ tiếng hót đang giỡn hoa chuyền cành, con bay thấp bay cao, chim của tự nhiên thật tự do tự tại biết bao. Chúng luồn qua những làn nước trong rừng, làm bạn với trời xanh non cao. Cảnh động cảnh tĩnh kết hợp với nhau tạo nên cảnh đẹp khiến người ta xúc động.

Khắp nơi đều là bóng chim, khắp nơi đều vang tiếng chim hót, những tiếng ca cao vút, trong veo như một dàn hợp xướng khổng lồ, là âm thanh tự nhiên tuyệt vời. Những chú chim muôn hình vạn trạng đậu khắp nơi nhìn giống như những bộ trang sức tự nhiên. Cả nhóm nam nữ đứng ngây người ra nhìn khung cảnh đó, hoàn toàn bị các tinh linh nhỏ của thiên nhiên khiến cho mê muội.

Cả nhóm đi sâu vào trong rừng, càng vào sâu chim chóc càng nhiều. Phần lớn các loài chim ở đây mọi người đều không gọi được tên, Lâm Nguyệt Loan có hiểu biết về lĩnh vực này nhiều hơn mọi người một chút. Cô giới thiệu cho mọi người biết: “Kia là chim vàng anh, các cậu thấy không, nó thật xinh đẹp, đầu đội mũ vàng xanh, lông màu vàng tươi, miệng là màu hồng, chân lại màu xanh đen, bộ lông vũ thật đẹp, thật quý phái. Con bên trên là chim họa my, nó rất dễ nhận biết vì có bộ lông màu nâu vàng, bốn phía viền mắt có một đường màu trắng, cái tên họa my có ý nghĩa như thế đó. Mau nhìn con kia kìa, con mới bay qua là chim bói cá, lông nó có màu xanh như ngọc phỉ thúy, lại có thêm mấy cái lông màu xanh và vàng nữa chứ, đẹp thế….”.

Tiêu Tinh Dã nhìn cô bằng con mắt hoàn toàn khác: “Lâm Nguyệt Loan à, cậu có thể đi làm chuyên gia các loại chim được đấy!”.

“Làm sao mà được, tớ chỉ nhận được mấy loại chim bình thường thôi”.

“Những con này là chim bình thường sao, tớ chẳng nhận ra con nào cả”. Tần Quảng Phong nói.

Trác Diệc Phàm cũng nói thêm: “Xấu hổ quá, tớ chỉ biết mỗi chim sẻ”.

“Tớ biết nhiều hơn cậu một chút, tớ biết con pica nữa”. Vệ Lôi cười xấu hổ.

Bạch Vân Tịnh nhìn các loài chim trong rừng kêu không ngớt nhưng chẳng biết được tên con nào cả. Không đúng, cô gọi được tên nó. Pica, họa my, chim yến, đây là những tên chim thường xuyên xuất hiện trong sách, thế nhưng cô không thể nào liên hệ được tên chim với con chim thật ngoài đời cả.

“Wa, con này là chim gì thế, đáng yêu quá!”. Giang Vũ Phi chỉ chú chim có bộ lông óng ả đang nghỉ ngơi trên cành cây và hỏi.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo và nói: “Con này tớ cũng không biết”.

“Đó là chim trân châu, các cậu nhìn kĩ những đốm nhỏ trên lông của nó đi, giống như trân châu nên có tên như thế”. Minh Nhật Lãng lên tiếng khiến tất cả quay đầu lại nhìn cậu.

“Cậu cũng biết về chim sao, Minh Nhật Lãng?”. Bạch vân tinh ngạc nhiên hỏi.

“Nhà tớ có một cuốn sách ảnh bách khoa toàn thư về các loại chim, hồi trước có lúc tớ hay xem”.

Ngày đó cậu ngưỡng mộ những chú chim biết bao. Chúng có thể tung bay đôi cánh lượn trên bầu trời, sống cuộc sống tự do tự tại. Còn cậu, ngày này qua ngày khác ở trong phòng, đi lại cũng phải cẩn thận.

“Con chim có bộ lông đơn giản kia là chim bạch linh, giữa lông của nó có xen kẽ hai màu đen trắng. Con có bộ lông bóng xanh đậm bên cạnh là chim đỗ quyên. Con có cánh và đuôi ba màu trắng, đen, vàng là chim hoàng oanh. Con có lông đen trắng, đuôi dài là bạch tích linh (tên khoa học: Motacilla alba), còn con có lông đầu màu trắng, thân màu vàng nâu, cổ màu trắng là chim Streptopelia chinensis…”.

Minh Nhật Lãng tiếp tục giới thiệu cho mọi người những loài chim mà cậu biết, có đầu có cuối như chuyên gia thực thụ.

“Wow, Minh Nhật Lãng, cậu lợi hai thật đấy, đúng là học rộng tài cao”. Tần Quảng Phong nói với giọng đầy ngưỡng mộ.

“Làm gì có, chỉ là tình cờ đọc sách về lĩnh vực này thôi”. Minh Nhật Lãng khiêm tốn đáp.

Vệ Lôi nói thêm: “Đọc rồi mà có thể nhớ không quên như thế này, cậu pro thật đấy. Tớ cứ đọc trước quên sau thôi”.

Đọc và nhớ cũng không phải sở trường của Tiêu Tinh Dã nên cậu im lặng không xen vào câu nào. Đột nhiên lại lên tiếng: “Đúng rồi, chúng ta còn phải nướng thịt nữa cơ mà, không mau đi kiếm củi và nhóm lửa đi”.

Cả nhóm đi từ xa đến đây đương nhiên không thể đứng mà nhìn chim rồi đi về được. Cả nhóm còn mang theo một đống đồ ăn, chuẩn bị đồ nướng dã ngoại.

Mọi người bắt đầu hô lớn: “Được rồi được rồi, chúng ta đi nhặt củi thôi”.

Một nhóm nam thanh nữ tú rời khỏi rừng và chuẩn bị nướng thịt ở bên hồ. Sau đó chia nhóm đi kiếm củi. Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đi chung với nhau, Bạch Vân Tịnh tự động ở lại bên Minh Nhật Lãng, Tần Quảng Phong đi cùng Giang Vũ Phi, lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Phi là đã có cảm tình rồi. Còn Vệ Lôi và Diệc Phàm lẻ đôi nên hai cậu đành đi với nhau.

“Rừng sâu lắm, chúng ta không nên đi quá xa, nhặt quanh quanh đây là được rồi”. Lâm Nguyệt Loan dặn dò mọi người. Cô quay lại nhìn Minh Nhật Lãng và Bạch Vân Tịnh và nói: “Hai cậu làm việc nhẹ nhàng thôi, cứ ở đây trông coi đồ ăn đi”.

Hai túi lớn chứa đầy chân gà, cánh gà, sườn dê, sườn bò, xúc xích đã được chế biến sẵn, một túi đầy hoa quả và nước ngọt, bánh kẹo, còn một số dụng cụ nướng nữa. Sau khi xuống xe đều là năm cậu thanh niên kia mang vác. Lần này đến lượt Nhật Lãng và Bạch Vân Tịnh trông coi.

Tiêu Tinh Dã lên giọng chỉ huy: “Các cậu có thể lấy đồ dùng để nướng ra trước, sau đó nhặt mấy viên đá để xếp thành cái lò nướng đơn giản, bọn tớ đi nhặt củi về cái là có thể nổi lửa được ngay”.

Bạch Vân Tịnh nghe mà giật mình, cô là con nhà giàu, lại là con út trong gia đình. Từ nhỏ lớn lên như công chúa, đôi tay vừa trắng vừa mềm này chưa bao giờ phải đi nhặt đá nói gì đến việc dựng bếp. Kinh nghiệm ăn đồ nướng của cô đều là ăn đồ nướng của Thái, của Hàn ở những nhà hàng sang trọng, sạch sẽ… ăn đồ nướng dã ngoại là lần đầu tiên.

Minh Nhật Lãng nghe xong cũng sững người lại, cậu cũng không biết. Tiêu Tinh Dã quay lại nhìn biểu cảm trên gương mặt hai người là đoán ngay, cậu bất lực nói: “Được rồi, hai cậu không cần làm gì nữa. Hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ, mời hai người cứ ở đây đợi chúng tôi về là được rồi”.

Lâm Nguyệt Loan kéo áo cậu và nói: “Mau đi nào, nói nhiều thế, mau đi nhặt củi”.

Tiêu Tinh Dã đi theo cô, đi được vài bước liền hậm hực: “Tớ đã bảo không muốn đi cùng hai người họ đến, cậu thì cứ muốn rủ hai cái người công chúa với chả hoàng tử ấy. Cậu nhìn đi, chỉ biết nói, động làm cái là không biết gì. Chúng ta cứ như người hầu phụ vụ họ vậy”.

“Cậu nói cái gì thế, xuất thân của bọn họ đã định bọn họ được người khác chăm sóc. Đổi là chúng ta được sinh ra trong gia đình như thế thì chúng ta cũng chẳng biết làm gì đâu, hoàn cảnh tạo nên con người. không thể trách họ được. Cậu không thể chê cười một hoàng tử không biết trồng lúa, không thể cười một ông nông dân không biết chơi golf, bởi vì những điều đó không liên quan đến cuộc sống của họ thì họ hiểu làm sao được!”.

Tiêu Tinh Dã như được khai thông đầu óc, cậu nói: “Lâm Nguyệt Loan này, có lúc cậu cũng biết nói đạo lý đấy, cậu học ai thế, nói cứ như thầy giáo ấy”.

Lâm Nguyệt Loan ngước lên nhìn trời rồi nói: “Là bố tớ… bố tớ là thầy giáo. Ông tớ cũng là thầy giáo, nghe nói cụ tớ cũng là thầy giáo”.

Nhắc đến người cha đã mất, trong lòng cô lại đượm buồn. Tiêu Tinh Dã sững lại rồi nói: “Hóa ra là nhà cậu có dòng dõi thư hương, thất kính, thất kính”.

“Ai cần cậu kính chứ, được rồi, chúng ta mau đi nhặt củi đi”.

“Ok”.

Cả hai quay người đi vào phía rừng sâu.

Minh Nhật Lãng vẫn đi nhặt đá. Cậu không biết to nhỏ thế nào cho vừa nên nhặt hết về. Thế nhưng nhặt về rồi không biết tiếp theo làm cái gì nữa.

Bạch Vân Tịnh lấy vỉ nướng thịt ra rồi lật đi lật lại. Đó là cái vỉ nướng bằng sợi thép to bằng miệng nồi, cô nhìn một lúc rồi nói: “Minh Nhật Lãng, tớ biết rồi, chúng ta phải đắp một cái bếp thì mới đặt cái này lên được”. Khi ở nhà cô cũng có xuống bếp đôi ba lần, tuy không phải nấu nướng nhưng có nhìn thấy người nhà làm bếp rồi. Biết cái xong phải đặt lên trên bếp lửa mới chín thức ăn được.

Minh Nhật Lãng thì hoàn toàn không biết gì, bà Minh sao để cho cậu xuống bếp được chứ. Đúng là chưa bao giờ ăn thịt lợn và chưa bao giờ nhìn thấy lợn đi đường. “Thế cái lò như thế nào và phải thế nào thì mới đặt được đồ lên?”.

Bạch Vân Tịnh nghĩ một lúc, cái giá đỡ bếp ga có hình vuông. Lửa phun lên từ giữa. “Chúng ta xếp đá thành hình vuông đi, chỗ giữa là nơi để củi vào và đốt cháy. Sau đó đặt cái vỉ này lên là nướng được rồi”.

Minh Nhật Lãng cũng thấy có lý nên làm theo lời cô nói và xếp đá theo hình vuông. “Là thế này à?”.

“Chắc là thế đấy!”. Bạch Vân Tịnh đặt cái vỉ lên giá và nói: “Cậu nhìn xem, thế này mới vừa này”.

Minh Nhật Lãng nhìn mấy viên đá chỉ đủ xung quanh cái đáy nồi, nghĩ một lúc rồi kết luận: “Hình như hơi nhỏ, thế này thì chỉ phần đáy mới có lửa, nếu mà nướng thì không đủ chỗ. Để tớ làm to tí nữa”.

Cậu nới rộng diện tích ra một chút, sau khi làm xong và nhìn lại, cậu cảm thấy rất vừa ý. “Như thế này chắc là được rồi”.

“Được lắm, được quá ấy chứ!”, Bạch Vân Tịnh cười rồi đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Công trình đầu tiên của kỹ sư Minh Nhật Lãng đã thành công, đây là phần thưởng đặc biệt”.

Minh Nhật Lãng đón lấy chai nước và cười: “Làm gì có chứ, cậu mới là tổng thiết kế chứ, muốn ban thưởng thì cậu cũng được ban thưởng”.

Cả hai ngồi bên cái bếp mới đắp và nói cười rôm rả, Bạch Vân Tịnh đột nhiên nhìn thấy một con vật kỳ lạ dài tầm 20cm bò trong đám cỏ, dài giống như một con rắn, nhưng lại có bốn chân, bò rất linh hoạt. Nhìn thấy nó đang bò về phía này cô sợ hãi hét lên: AAAAAAAAAAA.

Cô hét lên và lao về phía Minh Nhật Lãng tìm sự che chở, bảo vệ theo bản năng. Minh Nhật Lãng chưa hiểu chuyện gì xảy ra và không kịp phòng bị gì thì đã ngã lăn ra nền cỏ. Bạch Vân Tịnh đè lên ngực cậu và run rẩy.

Cũng may Minh Nhật Lãng ngã ngồi, chứ nếu mà đứng thì dù có ngã lên cỏ hậu quả cũng không lạc quan.

Rừng sâu yên tĩnh nên tiếng kêu của Bạch Vân Tịnh vọng đi rất xa. Ba nhóm người vội quay lại xem có chuyện gì xảy ra. Khi về đến nơi Bạch Vân Tịnh vẫn dựa sát vào ngực Minh Nhật Lãng và run lẩy bẩy. Minh Nhật Lãng một tay chống lên và đẩy cô ra: “Cậu sao thế? Mau … mau dậy đi”.

Lâm Nguyệt Loan thấy tình hình như thế liền đoán là Bạch Vân Tịnh đẩy ngã Minh Nhật Lãng, cô vô cùng hoảng hốt. Cô vội lao lên trên kéo Bạch Vân Tịnh ra, cũng chẳng buồn hỏi xem tại sao lại kêu to thế mà sốt sắng kiểm tra đùi và cánh tay của Minh Nhật Lãng, miệng hỏi liên hồi: “Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ?”.

Bàn tay mềm mai và ấm áp của Lâm Nguyệt Loan chạm vào người mình khiến Minh Nhật Lãng đỏ mặt trả lời: “Tớ không sao”.

Lâm Nguyệt Loan nghe xong mới thở phào, Tiêu Tinh Dã thấy thế kéo cô dậy và nói với giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Cậu sờ mó lung tung cái gì thế? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”.

“Thôi đi cậu, giờ là thời đại nào rồi.,..”. Lâm Nguyệt Loan nói xong mới thấy ban nãy mình có hơi hành động thái quá, cô là con gái cơ mà, lại sờ mó lung tung con trai. Ngoài Giang Vũ Phi ra, những người khác đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc. Đặc biệt là Bạch Vân Tịnh, cô không hiểu tại sao Lâm Nguyệt Loan lại quan tâm Minh Nhật Lãng chứ không phải là người hét lên là mình.

“Lâm Nguyệt Loan, người kêu lên là Bạch Vân Tịnh cơ mà, sao cậu lại hỏi thăm Minh Nhật Lãng có sao không?”. Tần Quảng Phong cũng không hiểu.

Đúng thế thật, người kêu lên là Bạch Vân Tịnh, theo lý mà nói phải hỏi thăm cô ấy có sao không mới đúng, sao cô lại hỏi Minh Nhật Lãng chứ, Lâm Nguyệt Loan không biết trả lời thế nào.

Giờ phút quan trọng này may mà có Giang Vũ Phi đứng ra giải vây cho cô. Vũ Phi làm bộ ngạc nhiên và nói: “Lẽ nào không phải Minh Nhật Lãng không cẩn thận nên bị ngã vì thế Bạch Vân Tịnh mới hét lên sao?”.

“Đúng thế, không phải vậy à?”. Lâm Nguyệt Loan không biết phải sung sướng thế nào khi có Giang Vũ Phi làm đồng minh, Minh Nhật Lãng cũng nhìn người giải vây bằng ánh mắt đầy cảm kích.

“Là thế à?”. Tiêu Tinh Dã hỏi Bạch Vân Tịnh.

“Không phải, là tớ nhìn thấy rắn, có rắn nên…”. Ban nãy Bạch Vân Tịnh sợ hãi quá chút nữa thì khóc rồi.

“Có rắn á? Không thể nào, mùa này rắn không ra đâu”. Vệ Lôi và Diệc Phàm nhìn xung quanh và kết luận.

“Cũng không phải là rắn, nó dài giống rắn, thế nhưng nó có bốn chân và trèo nhanh lắm”. Bạch Vân Tịnh nhớ lại.

Tiêu Tinh Dã hỏi lại: “Có phải nó dài bằng này, đầu nhọn và đuôi dài không?”.

“Đúng, đúng thế đó”.

“Haizz, hóa ra là rắn bốn chân, con này không cắn người đâu, nó chỉ ăn côn trùng thôi, cậu sợ cái gì chứ, kêu cứ như bị mưu sát không bằng”.

Bạch Vân Tịnh mắt đỏ hoe: “Sao tớ biết nó không cắn người chứ, tớ sợ chết đi được cậu lại còn nói tớ”.

Tiêu Tinh Dã thấy mắt cô đã ầng ậc nước liền vội nói: “Tớ không nói nữa, không nói nữa, cậu sợ là đúng rồi, chắc là chưa thấy nó bao giờ hả”.

Lâm Nguyệt Loan đẩy Tiêu Tinh Dã sang một bên rồi an ủi Vân Tịnh: “Không sao đâu Vân Tịnh, con bốn chân đó đi rồi, bây giờ chúng ta có nhiều người ở đây cơ mà, nó không dám thò mặt ra nữa đâu, đừng sợ”.

“Đúng thế, không sao đâu”. Giang Vũ Phi đưa cho cô một tấm khăn giấy.

Bạch Vân Tịnh đón lấy rồi lau mắt, sau đó cười và nói: “Cảm ơn mọi người”.

Cô quay đầu lại nhìn Minh Nhật Lãng và nói: “Ban nãy không phải, xin lỗi nhé Minh Nhật Lãng”.

Minh Nhật Lãng vẫn giữ nguyên nét mặt và nói: “Không có gì”.

“Được rồi, không sao nữa rồi. Chúng ta bắt đầu nướng thịt đi”. Tần Quảng Phong đề nghị.

“Được rồi, tớ với Minh Nhật Lãng làm xong bếp rồi đấy!”. Bạch Vân Tịnh chỉ cho mọi người thấy “công trình” của mình.

Tiêu Tinh Dã nhìn “công trình” đó một lượt và nói với vẻ khâm phục: “Được đấy, xem ra hai cậu cũng không phải đi theo ăn hại đâu”.

Lâm Nguyệt Loan lại giật giật áo cậu, Tiêu Tinh Dã quay lại nhìn cô và không nói thêm gì nữa.

Tần Quảng Phong và mấy bạn nam còn lại đã chuẩn bị nhóm lửa, Tiêu Tinh Dã thấy vậy liền qua giúp đỡ. Lâm Nguyệt Loan, Giang Vũ Phi và Bạch Vân Tịnh ra bờ hồ rửa chân tay rồi chuẩn bị bỏ thịt vào xiên nướng. Minh Nhật Lãng không giúp được gì nên đứng bên nhìn. Lâm Nguyệt Loan đọc được sự chán nản trong mắt cậu nên để mọi thứ lại cho Vũ Phi và Vân Tịnh làm rồi đứng dậy cầm cái xong lưới và lấy thêm cái túi nilon nữa, sau đó gọi Minh Nhật Lãng: “Minh Nhật Lãng lại đây tớ bảo, có việc cho cậu làm đây”.

“Ok”. Minh nhật lãnh vui vẻ đáp lại, bắt cậu ngồi đợi ăn trong lòng vô cùng chán nản.

Lâm Nguyệt Loan tháo giày ra rồi xắn cao quần, hai bàn chân nhỏ trắng như tuyết. Cô ra hiệu cho Minh Nhật Lãng làm theo rồi cùng cô bước xuống hồ.

Hai cô gái ngồi bên hồ thấy thế liền lên tiếng.

Bạch Vân Tịnh lo lắng nói: “Các cậu xuống nước làm gì thế? Cẩn thận chết đuối đấy!”.

Giang Vũ Phi nhìn bạn mình cười và nói: “Cậu lại muốn bắt tôm à? Cẩn thận đừng đi ra chỗ nước sâu đấy!”. Khi còn nhỏ, cô và Nguyệt Loan thường theo bố Nguyệt Loan đi bắt tôm ở sông.

Lâm Nguyệt Loan cũng cười và nói: “Tớ ra chỗ nước sâu làm gì chứ, tôm chỉ bơi ở chỗ nước nông thôi”.

“Chúng ta bắt tôm à? Bắt thế nào?”. Minh Nhật Lãng tò mò hỏi.

“Tớ sẽ dạy cậu bắt”.

Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng đến khu vực nước sâu đến đầu gối, sau đó khẽ cúi người đưa cái vợt xuống hồ. Làn nước trong mát len lỏi qua vợt. Thế nhưng những chú tôm nho tỏ bằng đầu ngón tay lại không lọt qua được, cô nhanh chóng nhấc lên khỏi mặt nước, mấy chú tôm đã sa lưới.

“Nhìn này, tớ bắt được 5 con rồi”. Lâm Nguyệt Loan sung sướng khoe chiến lợi phẩm với Minh Nhật Lãng.

“Như thế là được à, để tớ thử xem”. Minh Nhật Lãng xem ra vô cùng háo hức.

Lâm Nguyệt Loan đưa vợt cho Minh Nhật Lãng rồi đứng bên chỉ đạo. Dạy cậu đưa vợt xuống nước như thế nào, nín thở chờ đợi thế nào, làm thế nào để nhấc lên thật nhanh khi có tôm bơi qua… Minh Nhật Lãng cũng đã bắt được ba chú tôm rồi.

Lâm Nguyệt Loan đứng thẳng rồi nói với giọng của thầy giáo: “Bạn Minh Nhật Lãng, chuyên ngành bắt tôm của bạn có thể tốt nghiệp được rồi”.

Thế là Minh Nhật Lãng cứ cầm vợt đi bắt tôm còn Nguyệt Loan thì theo sau. Bắt được con tôm nào là cô cho vào túi ngay. Tôm ở hồ này quả thực không ít, bơi lội tung tăng và sa vào vợt. Vợt không lần nào bị trống cả, có lần nhiều nhất còn được 9 con. Trong có có một con to bằng đầu ngón tay, gần bằng con tôm rảo. Cả hai sung sướng hét lên, sau đó vội bịt chặt miệng lại không sợ các chú tôm giật mình bơi đi mất.

Vào những ngày đặc biệt nắng đẹp của mùa thu, bầu trời là viên đá xanh, làn nước màu xanh ngọc, mặt trời như những hạt cát màu vàng, khắp nơi đều là những ánh vàng chói mắt.

Nước dịu dàng như một mối tình quấn quýt, quấn chặt bước chân chàng trai, cô gái, không chịu rời đi. Đôi mắt của họ, nụ cười của họ đều lấp lánh như những viên kim cương.

Xa xa, đám bạn đang ngồi quanh đống lửa cháy bùng bị tiếng cười của hai người làm cho giật mình. Tiêu Tinh Dã nhìn ra ngoài đó thấy Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng có đôi có bạn, ngay lập tức dừng tay và đi ra ngoài đó.

“Hai cậu xuống nước làm gì thế?”.

“Bọn tớ đang bắt tôm, cậu nhìn này, bọn tớ bắt được bao nhiêu là tôm”. Lâm Nguyệt Loan cười khoái trí và giơ túi tôm đã được phân nửa cái túi cho Tiêu Tinh Dã xem.

“Mau lên đi, đi ra chỗ nước sâu sẽ dìm chết hai cậu đấy!”. Tiêu Tinh Dã nói với thái độ chẳng vui vẻ gì.

“Chúng tớ không ra chỗ nước sâu đâu, hơn nữa có cậu ở đây, tớ chẳng sợ chết đuối”. Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu cười, có cao thủ bơi lội ở đây cơ mà, chết đuối á, làm gì có chuyện đấy?.

“Thế nhưng mà bọn tớ nhóm lửa xong rồi, cậu lấy cái vỉ nướng làm vợt rồi bọn tớ lấy cái gì mà nướng chứ?”. Tiêu Tinh Dã lấy lý do khác.

Cũng đúng, Lâm Nguyệt Loan thấy cả hai thu hoạch cũng khá khá rồi nên quay sang nói với Minh Nhật Lãng: “Chúng ta dừng tay đi, đằng nào cũng bắt được nhiều lắm rồi”.

Minh Nhật Lãng còn đang hứng thế nhưng đã đến nước này rồi đành phải lên bờ, thế nên cũng gật đầu.

Cả hai lên bờ và đổ tôm ra bãi cỏ đếm, tổng cộng được 87 con. Lâm Nguyệt Loan sung sướng nói: “Hôm nay tớ mời các cậu ăn tôm nướng”.

Nói xong cô lại nói lại: “Tớ và Minh Nhật Lãng mời các cậu ăn tôm nướng”.

Nghe được câu này Minh Nhật Lãng phấn chấn hẳn, còn Tiêu Tinh Dã lại ra giọng châm chọc: “Có tí tôm chả đủ xỉa răng”.

“Không đủ thì còn sườn bò, còn chân gà cánh gà. Đi đi, chúng ta đi nướng thôi”. Giang Vũ Phi nói.

Cả nhóm quây quần bên bếp nướng. Trên vỉ nướng nào chân gà, cánh gà, xúc xích, sườn bò.. đang dậy mùi thơm nức mũi. Những chú tôm mới bắt được cũng được nướng trực tiếp trên vỉ, thân đang chuyển sang màu hồng. Không cần thêm gia vị gì cả mà cho trực tiếp vào miệng, vừa thơm, vừa giòn, vừa ngon, giành nhau một lúc là hết. Ai cũng công nhận đây là món ngon nhất của lần đi dã ngoại này.

Đương nhiên, trừ Tiêu Tinh Dã. Nghĩ đến dáng vẻ vui thích của Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng khi vai kề vai bắt tôm dưới sông là miếng tôm trong miệng lại chẳng có chút hương vị gì cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương