All About True Love
Chương 10: Mãi mãi mất đi những gì yêu quý nhất

Mãi mãi mất đi những gì yêu quý nhất

Đây là cái ôm cuối cùng, từ nay về sau sẽ mãi mãi mất đi những gì yêu quý nhất. Tình yêu đầu tiên chân thật nhất, trong sáng nhất trong đời, đã đặt dấu chấm hết cùng với sự ra đi của Minh Nhật Lãng. Một kết cục vô cùng bi thảm như thế.

Love 1:

“Bác Vương, đây là nụ hoa à?”.

Minh Nhật Lãng đang ở trong phòng ấm sau vườn hoa, cậu thích thú nhìn cây hoa xanh lá trước mặt mình rồi hỏi bác Vương làm vườn bên cạnh.

“Đúng thế, cậu chủ nhìn này, những nụ hoa nho nhỏ đã nhú lên rồi này. Không đến nửa tháng nữa nó nhất định sẽ nở ra những đóa hồng rực rỡ. Chắc chắn không phụ công cậu chủ ngày nào cũng tưới nước, bón phân cho nó đâu”.

“Hay quá, cháu chỉ sợ nó không kịp nở hoa, vậy cháu không làm quà tặng người ta được rồi”.

“Cậu chủ, hóa ra cậu đòi tôi dạy trồng hoa hồng là để tặng à, có phải tặng cô Lâm không?”. Bác Vương cười ra vẻ đã biết hết mọi bí mật.

Minh Nhật Lãng đỏ mặt vờ như không nghe thấy gì. Tay trái cầm bình xịt xịt nước cho đóa hồng nhỏ. Bao nhiêu những hạt nước nho nhỏ rơi đầy trên những chiếc lá xanh biếc, để lộ màu xanh làm vui lòng người. Cây hoa hồng này được cậu chọn lên chọn xuống từ trăm ngàn hạt hồng mới trồng được thế. Trong mắt cậu đúng là “còn quý hơn vàng”.

Minh Nhật Lãng nhìn cây hoa hồng do chính tay mình vun trồng, trong mắt ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Cậu không chỉ trồng hoa hồng mà còn trồng tình yêu đầu tiên trong đời mình.

Khi Minh Nhật Lãng đang chăm chỉ tưới cây thì Tiêu Tinh Dã đang vất vả khổ luyện môn chạy ngắn ở nhà thi đấu. Khi thành tích mới về môn chạy ngắn của cậu xuất hiện khiến mọi người há hốc miệng ngạc nhiên, thì ông Đổng Khoan phải mất ba phút mới lấy lại thần thái. Sau đó ông ôm lấy vai cậu tấm tắc nói: “Tiêu Tinh Dã, cháu tuyệt lắm! Đây là thành tích chưa ai ở thành phố A đạt được. Cháu nên đi học trường chuyên thể thao đi, bắt đầu sự nghiệp thể thao của cháu”.

Ông Đổng Khoan lần này hạ quyết tâm cổ vũ Tiêu Tinh Dã học trường thể thao, không thể trố mắt đứng nhìn một tài năng thế này bị lãng phí. Cho dù cậu không muốn đi ông cũng sẽ tìm cách thuyết phục cậu đi. Không ngờ, Tiêu Tinh Dã lần này chẳng khiến ông tốn chút nước bọt nào mà đồng ý đi luôn: “Vâng, chú Đổng, chú sắp xếp đi ạ. Năm sau cháu sẽ đi học trường thể thao”.

Trường Thần Quang đã vắng đi đôi mắt cười của Loan Loan thì cậu ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Nguyên Thần Dạ một mình lái xe trên đường. Không mục đích, không phương hướng, đi đến đâu thì đến. Dường như đời người mãi mãi ở trên những con đường. Điểm khởi đầu không thể đi ngược lại, điểm cuối cùng không biết ở đâu. Chỉ biết mông lung và mơ hồ và đi tiếp.

Điện thoại trong túi đổ chuông liên tục, trên màn hình có cả những số quen và những số lạ, không nhớ rõ là của cô em nào gọi đến. Cậu không muốn nghe, tắt máy rồi ném sang một bên. Cậu thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn một mình yên tĩnh lúc này.

Lâm Nguyệt Loan thi học kỳ xong rồi nên dồn hết mọi thời gian vào việc giúp Minh Nhật Lãng tập luyện khôi phục sức khỏe. Đã rút hết đinh ở tay ra nên có thể bắt đầu luyện tập. Mặc dù sắp ra nước ngoài có nhiều thứ phải chuẩn bị nhưng một mình bà Minh lo hết cho hai người.

“Cháu chỉ cần ở bên A Lãng là được rồi. Bác sĩ nói tay A Lãng nếu muốn hồi phục hoàn toàn sẽ rất khó khăn. Tuy trước mắt chúng ta không cho nó biết nhưng dần dần nó sẽ hiểu. Loan Loan, cháu phải giúp nó bình tĩnh đối mặt với sự thực này, sao cho mọi sự đả kích sẽ thấp nhất có thể”.

Sắc mặt bà Minh chùng xuống, giọng nói mỏng manh như hơi thở.

Lâm Nguyệt Loan giật mình, điều lo lắng nhất, sợ hãi nhất đã xảy ra. Giây phút này cô vô cùng hận bản thân mình, tại sao lại không cẩn thận ngã xuống đó không biết.

Việc tập luyện hồi phục chức năng của Minh Nhật Lãng phần lớn dựa vào bản thân chủ động là chính. Các ngón tay chủ động co rút. Mới bắt đầu phải làm thật nhẹ, như thế mới tránh được bị thương. Sau đó mức độ hoạt động sẽ lớn dần. Như thế hồi phục sẽ nhanh hơn.

Ngoài những hoạt động chủ động, vẫn cần những hoạt động bị động. Dùng những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve các khớp, không được dùng sức, thời gian cũng không được quá lâu. Kiên trì trong vài tháng là có thể hồi phục phần lớn chức năng.

Những hoạt động bị động ban đầu phần lớn đều do hộ lý làm cho Minh Nhật Lãng, Lâm Nguyệt Loan đi cùng cậu mấy ngày cũng đã để ý học được mấy chiêu, về nhà đã thử làm cho Minh Nhật Lãng. Cậu luôn miệng nói cô làm còn hơn cả hộ lý, cậu cảm thấy tay mình linh hoạt nhiều rồi.

“Cái gì chứ, làm sao tớ làm bằng hộ lý chuyên nghiệp được, chắc là do tác dụng tâm lý nên cậu mới cảm thấy tốt hơn thôi”.

Bà Minh ngồi bên cười và nói: “Có tác dụng tâm lý thế này cũng tốt”.

Những lời của bà khiến Lâm Nguyệt Loan khẽ chột dạ. Đúng thế mà, có tác dụng tâm lý cũng tốt mà!

“Ok, thế sau này ngày nào tớ cũng làm cho cậu, cho đến khi cậu hoàn toàn hồi phục thì thôi”.

Thời gian rỗi không phải giúp Minh Nhật Lãng phục hồi sức khỏe, Lâm Nguyệt Loan lại vội vàng đan áo cho cậu. Tính ra sinh nhật cậu chỉ còn vài ngày nữa, mà hai chiếc tay áo vẫn chưa đan xong. Phần thân đan xong cậu đã thử rồi, rất vừa vặn. Cậu vui lắm, cởi ra rồi cậu vẫn cứ ôm chặt trong lòng, cảm nhận hơi ấm vô cùng đặc biệt.

“Loan Loan, không ngờ lần đầu tiên cậu đan lại đẹp thế này”.

Lâm Nguyệt Loan nói không hề ngần ngại: “Cậu có biết tớ vì đan chiếc áo này mà tốn bao nhiêu tâm tư không?”.

Nói xong cô đỏ mặt, Minh Nhật Lãng nhìn gương mặt đỏ hồng ấy không chớp mắt: “Tớ biết, tớ biết hết”.

Nói xong cậu đưa tay nhẹ nhàng nâng những sợi tóc bên má cô lên: “Trong chiếc áo len này còn đan cả những sợi tóc của cậu. Sao tớ lại không biết cậu tốn bao tâm tư chứ. Tớ cảm thấy mình… thực sự rất hạnh phúc”.

Sau buổi trưa, trời đầy nắng ấm. Hai người vai kề vai ngồi trên ghế mây, hai tay Lâm Nguyệt Loan đan không ngớt, Minh Nhật Lãng ngồi bên ngắm nhìn. Gương mặt thanh tú ấy như được nhuộm một lớp nắng ấm, càng tươi tắn và hạnh phúc hơn.

Trái tim Minh Nhật Lãng đang đập rộn ràng, thôi thúc, cậu thực sự muốn hôn lên đôi má của cô. Đang ngẫm nghĩ xem có nên không thì đột nhiên Lâm Nguyệt Loan ngừng tay nhổ một sợi tóc đen nhánh trên bím tóc rồi cẩn thận đan cùng với len.

“Loan Loan, cậu vì đan áo cho tớ mà nhổ bao nhiêu sợi tóc rồi?”.

Lâm Nguyệt Loan cười: “Ai mà nhớ được chứ”.

Minh Nhật Lãng sốt sắng nói: “Chắc là nhổ nhiều lắm, cậu đừng nhổ để đan áo nữa”.

Cậu vừa nói vừa cầm bím tóc của cô lên tay, từng sợi tóc óng mượt phát sáng, đúng là một mái tóc đẹp.

“Không sao, trên đầu mỗi người có hàng vạn sợi tóc mà, không nhổ trọc đầu tớ được đâu”.

“Vậy cũng không được nhổ nữa, tớ… tớ không nỡ đâu”.

“Vậy… cũng được”.

Minh Nhật Lãng còn khẩn cầu: “Loan Loan, sau này cậu đừng cắt tóc nhé, cứ tết bím thế này được không? Tớ thích cậu tết tóc lắm, một bên hai bên đều đẹp hết”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn ánh mắt cậu như vậy, cô gật đầu: “Ừ”.

Đây giống như một lời hứa, những gì cậu thích tớ sẽ làm vì cậu. Chỉ cần cậu thích, tớ cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Đan mãi đan mãi, cuối cùng trước sinh nhật Minh Nhật Lãng một hôm hai chiếc tay áo đã hoàn thành. Cô hoàn thiện nốt chiếc áo rồi gấp lại gọn gàng, ôm nó vào người cảm giác thật mềm mại và ấm áp, mặc lên người chắc chắn sẽ rất ấm áp và thoải mái.

Nghĩ đến cảnh Minh Nhật Lãng mặc chiếc áo này là khóe miệng Lâm Nguyệt Loan lại khẽ mỉm cười.

Tình đầu của thiếu nữ tinh khiết như tuyết, từng sợi từng sợi mềm như bông, đều xuất phát từ trái tim. Cùng từng đường kim dệt nên chiếc áo đầy yêu thương này, ngày mai cô sẽ tặng cho chàng trai mà cô yêu thương.

Tắt điện, Lâm Nguyệt Loan đi ngủ. Chiếc áo được gấp gọn gàng đặt bên gối. Bên ngoài cửa sổ ánh trăng vàng đang lấp lánh.

Sáng sớm, Minh Nhật Lãng đã thức dậy. Cậu rất ít khi dậy sớm thế này.

Bên ngoài cửa sổ ông mặt trời đã sắp le lói, trên nền trời xanh có một vạt sáng lẫn trong mây. Chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ nhô cao.

Minh Nhật Lãng xuống giường mở cửa sổ, cậu dựa vào thành cửa chờ đợi vạt sáng dần đậm hơn, vầng dương nhô lên. Hôm nay là sinh nhật cậu, sinh nhật mười bảy tuổi, độ tuổi tươi sáng và huy hoàng như ánh mặt trời.

Bất giác cậu nghe thấy bên phòng bố mẹ có tiếng ồn. Cậu nghe thấy tiếng mẹ. Không nghe rõ điều gì nhưng cậu cảm nhận được âm thanh ấy vô cùng phẫn nộ. Mới sáng sớm mẹ cãi nhau với ai thế? Với bố sao? Nhưng bố mẹ từ trước đến giờ chưa bao giờ cãi nhau? Hôm nay làm sao thế?

Chỉ có một tiếng, sau đó lại im lặng. Sáng sớm thế này khiến Minh Nhật Lãng hoài nghi không rõ có phải là ảo giác không nữa?

Bà Minh bị tiếng chuông điện thoại của ông Minh đánh thức. Mở mắt ra không thấy ông đâu cả, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, ông Minh có thói quen tắm vào sáng sớm. Điện thoại reo không có người nghe, nhưng vẫn gọi liên tục. Bà Minh đành phải cầm máy, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ yếu ớt:

“Hạo Thiên, Hạo Thiên, anh mau đến đi…”.

Sắc mặt bà Minh lập tức thay đổi, và tức giận cúp máy. Cô Tạ Đàm này thật không biết giờ giấc gì cả, ép người quá đáng.

Ông Minh vừa bước ra từ phòng tắm, thấy vợ mặt mày nặng trịch ngồi cầm điện thoại liền giật mình hỏi: “Sao thế, mới sáng sớm mà đã không vui rồi. Hôm nay là sinh nhật A Lãng đấy, em đừng gây chuyện với anh được không?”.

“Anh cũng biết hôm nay là sinh nhật của A Lãng, thế nhưng cái cô Tạ Đàm của anh mới sáng sớm đã gọi anh đến bên cô ta kìa”.

Bà Minh tức giận ném điện thoại về phía chồng, ông Minh vừa đón lấy vừa nói: “Không thể nào? Anh đã nói với cô ấy là không được tùy tiện gọi điện thoại cho anh rồi”.

“Rõ ràng là không ăn thua nên mới thế, hay là cô Tạ của anh đã muốn dựa hơi con trai để làm nũng rồi. Xem ra nếu tôi không mau chóng rời khỏi đây thì có người đến đưa đi mất”.

Ông Minh kiểm tra cuộc gọi rồi im lặng.

“Minh Hạo Thiên, tôi trịnh trọng yêu cầu anh, hôm nay là sinh nhật của A Lãng, anh không được phép đi đâu cả. Anh nhất định phải ở nhà cùng con”.

Hiểu được sự tức giận của vợ nên ông Minh nói: “Anh sẽ ở nhà, Hinh Dật, hôm nay anh sẽ không ra khỏi nhà nửa bước. Cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau đón sinh nhật của A Lãng”.

Vừa nói dứt lời thì điện thoại lại reo chuông. Bà Minh nhìn ông cười nhạt, ánh mắt nhìn ông sắc lẹm như dao.

Ông Minh chau mày rồi nghe điện thoại: “Có chuyện gì thế, không phải anh đã dặn không được tự tiện gọi điện thoại cho anh sao?”.

Đầu dây bên kia là giọng hoảng hốt của bà Trần, người hầu của Tạ Đàm: “Ông Minh, ông mau đến đi, cô Đàm có chuyện rồi”.

“Cái gì, cô ấy có chuyện gì?”.

“Tôi vừa phát hiện ra cô Tạ bị ngã trong nhà vệ sinh, chảy nhiều máu lắm, tôi sợ lắm”.

Ông Minh nói: “Tôi sẽ đến ngay. Bác mau gọi xe cấp cứu đến đi”.

Vừa gác máy, ông Minh vội vàng đi chuẩn bị quần áo đã thấy vợ lạnh lùng đứng bên cạnh tủ.

“Minh Hạo Thiên, lời nói còn vang bên tai đó”.

Ông Minh im lặng, nhớ lại những lời mình vừa thề thốt xong: “Hôm nay anh sẽ không ra khỏi nhà nửa bước. Cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau đón sinh nhật của A Lãng”.

Cổ họng khô rát, ông vội vã giải thích: “Hinh Dật, Tạ Đàm bị ngã, chảy rất nhiều máu, trong tình hình này cả mẹ và con đều nguy hiểm. Anh không thể không đi, em để anh đưa cô ấy đến bệnh viện, chỉ cần cô ấy không sao anh sẽ lập tức về nhà cùng con đón sinh nhật”.

“Có nghĩa là nếu như cô ta có chuyện gì thì anh sẽ không về?”. Giọng bà Minh lạnh lùng.

“Hinh Dật, mạng người quan trọng, nếu như cô ấy có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì anh cũng không thể không đếm xỉa?”.

Bà Minh cười thảm thiết: “Trong giây phút này thì cô ta và thai nhi là quan trọng nhất. Tôi có thể tranh giành được gì chứ? Vậy anh đi đi, có điều bây giờ, đợi A Lãng tỉnh giấc, anh và tôi phải như mọi năm, là người chúc con sinh nhật sớm nhất rồi mới đi”.

Vào sáng sớm hôm sinh nhật A Lãng hàng năm, bố mẹ đều đợi sẵn ở cửa phòng cậu, đợi cậu mở cửa một cái sẽ nói: “Happy birthday”. Một ngày tuyệt vời bắt đầu từ lời chúc phúc của bố mẹ.

Ông Minh giật mình: “Nhưng bây giờ mới có sáu giờ, A Lãng phải tám giờ mới dậy”.

Lòng ông bây giờ nóng như lửa đốt, chậm một phút giây cũng không được.

Bà Minh bực mình nói: “Ở đó có người bên cô ta rồi, xe cấp cứu cũng sắp đến rồi. Anh không phải là bác sĩ đi muộn một hai phút thì làm sao. Minh Hạo Thiên, đừng nói tôi không nhắc nhở anh. Tháng sau tôi và A Lãng đi Canada rồi, tôi sẽ nhờ luật sư làm thủ tục ly hôn với anh. Sau này anh có muốn đón sinh nhật cùng A Lãng tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội. Có điều chắc anh cũng chẳng cần nữa, hôm nay anh và Tạ Đàm có thể sẽ có một đứa con trai. Không rõ là sinh sớm như thế này thì đứa bé đó có khỏe mạnh như anh mong muốn không. Anh đã rất vất vả để có một đứa con khỏe mạnh như thế, đừng để đến lúc cuối lại về tay không”.

Bà Minh vô cùng tức giận nên đã trút hết những gì trong lòng. Ông Minh nghe mà xám mặt lại. Bao nhiêu ngày qua nhẫn nhịn trước mặt vợ rồi, ông không thể nhịn thêm được nữa.

“Hinh Dật, em đừng như thế có được không? Anh muốn có một đứa con khỏe mạnh thì có gì sai chứ? A Lãng quá yếu ớt, bệnh tật, anh muốn sinh một đứa con khỏe mạnh hơn thì có lỗi với A Lãng sao? Anh không vì thế mà không yêu con nữa. Bao nhiêu năm nay em biết trong lòng anh có bao điều nuối tiếc không? Em cũng biết khi còn trẻ anh là người vô cùng yêu thể thao, anh cũng đã sớm định sẽ dạy con trở thành một kiện tướng thể thao. Nhưng sức khỏe của A Lãng khiến mọi mục tiêu anh đặt ra đều không thực hiện được. Thậm chí ngay cả mong muốn được trêu đùa con cũng không làm được. Em có biết anh muốn tự tay dạy con đá bóng, đi xe đạp, trượt patin thế nào không?”.

Ông Minh kích động nói một tràng dài, bà Minh bên cạnh vừa khóc vừa gào: “Đủ rồi, Minh Hạo Thiên, đủ rồi, anh đừng nói nữa”.

Gương mặt bà cứng lại, giọng nói run rẩy, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm ông Minh. Cảm giác sợ hãi đó cũng khiến ông Minh giật mình, chưa bao giờ ông nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt thế này của bà. Những lời ông nói khiến bà hoảng sợ thế sao?

Ngay sau đó ông cảm thấy ánh mắt đó không phải nhìn ông, mà nhìn về phía sau ông. Ông quay đầu lại. Trong giây phút ấy, chân ông cũng tê cứng.

Cửa phòng hé mở, Minh Nhật Lãng mặc bộ quần áo ngủ màu trắng đang đứng ở cửa. Thân hình màu trắng mỏng manh như làn sương sớm ngoài cửa sổ, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Love 2:

Không khí trong phòng nặng nề đến mức chết chóc, dường như mọi thứ đều bị hủy diệt, không có lấy một chút sinh khí. Bố, mẹ, con – ba người đều chết lặng.

Gương mặt Minh Nhật Lãng đông cứng, trắng nhợt như mặt trời ngày đông. Đôi mắt màu xanh mở to, mông lung, lạ lẫm, nghi ngờ và đầy bi thương khi nhìn bố mình.

Ban nãy ông Minh kích động là thế, nhưng bây giờ ánh mắt Minh Nhật Lãng nhìn ông, khiến ông như quả bóng bị chọc xì hơi. Trong phút chốc ông không dám nhìn đôi mắt trong vắt và vô tội ấy.

“Bố, con chưa bao giờ biết… bố lại thất vọng vì con đến thế”.

Giọng Minh Nhật Lãng mỏng manh như tơ nhện, đau đớn như chim nhạn cô đơn.

Ông Minh vội vã giải thích: “Không phải thế, A Lãng, không phải như thế”.

“Nhưng, bố”. Minh Nhật Lãng ngắt lời ông, ánh mắt cậu mông lung như đám khói xa xa: “Những mục tiêu bố muốn thực hiện đối với con đều không thực hiện được, bố rất tiếc nuối. Nhưng đã bao giờ bố nghĩ, bố chỉ tiếc nuối, còn con… đó là tiếc nuối cả đời. Chả nhẽ con không muốn khỏe mạnh như những đứa trẻ khác, được cùng bố tập xe, đá bóng hay sao? Nhưng ông trời lại cướp đi quyền lợi ấy của con, tại sao… bố còn trách con không làm mãn nguyện những mong muốn của bố?”.

Càng nói giọng cậu càng run rẩy, đám sương khói trước mắt đã ngưng thành hai giọt nước, hai giọt lệ ấy lăn dài trên gương mặt trắng bệch của cậu. Dường như không muốn rơi nước mắt trước mặt bố mình, cậu vội vã lao đi. Đôi dép lê vang lên thành tiếng trên những tấm thảm dày, tạo nên những âm thanh hỗn loạn và trầm buồn.

“A Lãng, con đi đâu?”.

Cả hai người cùng chạy ra ngoài gọi con nhưng chỉ thấy bóng cậu lao vút trên hành lang.

Giây phút này Minh Nhật Lãng cũng không biết mình sẽ chạy đi đâu. Cậu chỉ biết chạy trốn, chạy trốn hiện thực mà cậu khó mà chấp nhận.

“A Lãng, con đừng chạy, chậm thôi con”. Bà Minh cảm thấy trái tim bị con làm cho sợ hãi và sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông Minh không gào thét được nữa mà chỉ vội vã chạy đuổi theo con. Thấy con chạy ra đầu hàng lang, rồi thấy bước chân con xiêu vẹo, cả người mất thăng bằng rồi không thấy bóng đâu nữa.

“A Lãng”. Tiếng kêu xé ruột xé gan của bà Minh như xé rách cả bầu trời sớm.

Minh Nhật Lãng bị ngã cầu thang, khi trượt từ cầu thang xuống cậu vẫn ý thức được mọi thứ. Theo bản năng cậu muốn tự bảo vệ mình và ra lệnh cho tay phải bám lấy thanh vịn cầu thang. Thế nhưng bàn tay ấy không hề có chút sức lực để bám vào thứ gì. Cậu chỉ nghe thấy cánh tay bị thương khẽ “khậc” một cái, vết thương mới trên vết thương chưa lành khiến cậu đau đớn vạn phần. Cánh tay bất lực, cả người cậu lăn theo từng bậc cầu thang. Dường như những bậc cầu thang là con mãnh thú hung dữ đang há to cái miệng cắm đầy răng sắc nhọn ngoạm lấy người cậu…

Khi ông Minh đuổi đến nơi đã quá muộn, ông chỉ biết mở to mắt nhìn thân hình con trai còng queo lăn từ cầu thang đến phòng khách. Mấy người hầu dọn dẹp vệ sinh buổi sáng cũng sợ hãi không thốt lên lời.

Ông Minh vội vã lao xuống cầu thang chạy đến bên con, nhìn con nằm yên bất động dưới nền nhà, trái tim ông đau quặn thắt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bà Minh hất tung đôi dép lê trong chân, khuôn mặt nhòa nước mắt theo chồng xuống dưới nhà. Khi ông định đến gần con thì bà đẩy mạnh ông ra ngoài. Bà cúi xuông ôm lấy con, gương mặt cậu đã không còn hột máu, khi mẹ ôm lên tay, trong cổ họng cậu vẫn thốt ra những âm thanh đau đớn.

“A Lãng, con sao thế? Con đau ở đâu?”.

A Lãng hấp háy mắt, cậu mơ hồ nhìn người mẹ đang ôm lấy mình, ánh mắt như ngưng đọng lại. Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Môi cậu mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì có một hàng máu tươi rỉ ra từ khóe môi, chảy dài trên đôi má.

Đây là hiện tượng bị nội thương, ông Minh khẽ run người khi nhìn thấy dòng máu ấy.

“A Lãng”, bà Minh giật mình thảng thốt: “Xe cấp cứu… mau gọi xe cấp cứu”.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị kinh động, bác Vương vội vàng gọi xe cấp cứu ở bệnh viện gần nhất rồi gọi ngay cho bác sĩ Thành.

Ông Minh cố sức bình tĩnh nói với vợ: “Hinh Dật, em mau bỏ A Lãng xuống. Con ngã như thế này chắc chắn bị gãy xương nhiều chỗ. Chúng ta để con nằm xuống không nên chạm vào những chỗ bị thương của con”.

Ông nói có lý nên bà Minh cẩn thận đặt con nằm thẳng xuống đất. Bà cũng nằm xuống theo con, lót cánh tay mình thay gối.

Ánh mắt Minh Nhật Lãng luôn dõi nhìn mẹ, đôi môi mấp máy, run rẩy. Cậu thực sự muốn nói điều gì đó với mẹ nhưng quá yếu ớt, không còn sức để thốt ra lời nào.

“A Lãng, con ngoan của mẹ. Con không cần nói gì cả, mẹ hiểu hết. Hãy tin mẹ, đây không phải lỗi của con. Tuyệt đối không phải lỗi của con”. Nước mắt bà Minh cũng rơi lã chã trên hai má con.

Ông Minh cũng run rẩy quỳ xuống cạnh con và nói: “Đúng, A Lãng, tất cả đều là lỗi của bố. Là bố sai, là bố không tốt”.

Minh Nhật Lãng mơ hồ không nghe thấy gì, cậu chỉ nhìn thấy mẹ mình đang rơi nước mắt, giọt nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, ánh mắt cậu càng lúc càng phân tán.

Nước mắt bà Minh tuôn chảy như dòng suối, bà vừa lau vết máu trên miệng cho con, vừa gào thét không ngừng: “Bác sĩ đâu? Xe cứu thương đâu? Tại sao còn chưa đến?”.

Đôi mắt Minh Nhật Lãng mờ dần, mờ dần. Ánh mắt cuối cùng cậu nhìn về phía tràng kỷ trong phòng khách, trong chiếc lọ hoa thủy tinh là đóa hồng vô cùng rực rỡ.

Bên ngoài cửa sổ vệt sáng mỏng manh đã tan biến từ bao giờ. Mặt trời vẫn chưa lên cao, bầu trời xanh trong đã chuyển sang màu xám xịt, hôm nay lại là một ngày âm u.

Hôm nay Lâm Nguyệt Loan cũng dậy rất sớm.

Trước giờ cô luôn như thế, trong lòng canh cánh việc gì đó là ngủ không ngon. Hôm nay là ngày sinh nhật của Minh Nhật Lãng, vừa mở mắt ra cô đã thấy ráng vàng mỏng manh nhô cao trên cửa sổ. Cô nghĩ hôm nay nhất định sẽ là ngày nắng vàng rực rỡ. Cô mỉm cười ngồi ngắm chiếc áo len đặt ở đầu giường, giở ra giở vào, sau đó cô mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Theo thói quen rửa mặt xong cô luôn uống một cốc nước ấm. Cô nâng chiếc cốc thô ráp trên tay và cẩn thận nhấp từng ngụm một. Rõ ràng chỉ là nước sôi không mùi không vị vậy mà cô lại cảm thấy vị ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi.

Uống xong nước cô rửa chiếc cốc một lượt rồi lau sạch sẽ. Đặt chiếc cốc trên bàn giữa phòng khách cô vào phòng ngủ thay quần áo và tết tóc.

Mái tóc đen nhánh được vắt sang bên phải, chia làm ba phần, cô cẩn thận tết thành một bím tóc hình kẹo xoắn xinh đẹp… Minh Nhật Lãng thích nhất là bím tóc này.

Bất chợt cô nghe thấy âm thanh từ phòng khách vọng lại, là tiếng gì thế?

Lâm Nguyệt Loan cầm bím tóc tết dở chạy ra ngoài, cô chững lại. Cô đã đặt chiếc cốc ngay ngắn trên bàn vậy mà không hiểu sao nó lại rơi từ trên bàn xuống vỡ vụn.

Hai tay cô buông thõng xuống, bím tóc tự nhiên bung ra. Lâm Nguyệt Loan lững thững lại bên chiếc cốc vỡ rồi ngồi xuống. Cô muốn nhặt lên nhưng không biết phải nhặt thế nào. Nó đã vỡ vụn như thế này rồi, không biết nhặt làm sao nữa.

Đang lành lặn như thế sao nó lại rơi vỡ được chứ? Rõ ràng đặt nó ở giữa bàn rồi, chẳng có ai chạm vào làm sao mà rơi xuống dưới được?

Bất giác cô linh cảm có điều gì đó không may mắn. Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu đã bị cô xua đi ngay. Cô tìm chiếc khăn tay rồi nhặt những mảnh vỡ gói lại và nhét vào đáy sâu trong tủ quần áo.

Cô lại ngồi chải tóc, mái tóc đen dài, óng mượt như trân châu. Sợi thun buộc tóc hình cái cây xinh xắn đang nằm trên đuôi tóc. Giống như một viên đá quý màu xanh đen giữa màn đêm. Thiếu nữ trong gương, mái tóc đen như mực, hai má trắng như tuyết, đôi môi hồng phớt căng tròn sức sống như ánh trăng non mới nhú. Tuổi mười sáu, mười bảy không cần điểm xuyết gì nhưng vẫn có sức hấp dẫn như nụ hoa non.

Lâm Nguyệt Loan rất hài lòng với hình ảnh của mình trong gương, nhưng cô vẫn cẩn thận chải lại hàng tóc mai một lượt.

Con gái là những người biết làm đẹp. Từ xưa đã thế.

Chuẩn bị đi thôi, cô đã gói chiếc áo len trong một chiếc túi cực đẹp. Ôm gọn chiếc túi trong tay, cô tung tăng xuống dưới nhà. Ra đến bên ngoài mới thấy trời hôm nay âm u. Sáng sớm dậy thấy có ráng vàng vậy mà mặt trời lại không lên. Mấy đám mây âm u nặng nề di chuyển trên bầu trời, như đang ấp ủ những hạt mưa. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh người.

Lần đầu tiên cảm thấy lạnh trong mùa đông này. Chắc là do hôm nay trời âm u, trước đây luôn là những ngày nắng ấm, mà sao đúng ngày sinh nhật Minh Nhật Lãng lại không có nắng chứ?

Bất giác ý nghĩ có điều gì đó không may mắn lại vụt qua đầu. Lâm Nguyệt Loan vội xua nó đi, tim bỗng dưng đập gấp gáp hơn. Ôm chặt chiếc túi giấy trong tay, cô định đến cửa hàng quà lưu niệm để gói lại nhưng trong lòng cứ thấy bất an… vội vàng xuống đường gọi taxi rồi đến thẳng nhà họ Minh.

Vừa vào đến cổng cô đã có cảm giác lạ lùng. Trong nhà mấy người hầu mặc đồ đen, gương mặt hoảng loạn đang chụm đầu thì thầm với nhau. Thấy cô đến một trong số họ chạy ra đón cô mà không đợi cô lên tiếng: “Cô Lâm đến rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu chủ sáng nay bị ngã cầu thang, tình hình xấu lắm, ông bà chủ đã theo xe cứu thương đến bệnh viện rồi”.

Những lời ấy vừa dứt cô cảm giác như có sét đánh thẳng vào trái tim mình. Hai tay buông thõng, chiếc túi giấy rơi bịch xuống đất, cô mặc kệ, lao đến lắc lắc hai vai cô người hầu: “Bệnh viện nào?”.

“Bệnh viện Nhân Tâm đường Đông Đại”.

Cô quay người lao vút ra ngoài. Đường ở Bạch Bình Châu không gọi được taxi, cô chỉ còn cách ra sức chạy, như những vận động viên trên sân điền kinh giành nhau từng giây từng phút. Ai là người cạnh tranh trên cùng đường đua với cô đây?

Cô chạy mãi, chạy mãi, bầu trời xám xịt lóe lên từng tia chớp màu trắng. Tiếp theo đó là tiếng sấm rền vang. Tiếng sấm dội qua kèm theo những hạt mưa ông trời đã ấp ủ nãy giờ cùng rơi xuống. Từng hạt mưa to bằng hạt đậu giống như vô số những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

Gió đến rồi, mưa đến rồi, gió mưa lạnh lẽo như đang muốn nói cho cô biết điều gì đó.

Dường như có dự cảm, cô dừng lại. Ngửa mặt nhìn bầu trời đầy màu mưa trắng xóa, những giọt lệ trong mắt cô hòa cùng nước mưa tuôn chảy xuống.

“Minh Nhật Lãng…”.

Minh Nhật Lãng được đưa vào phòng cấp cứu, chưa đầy năm phút sau bác sĩ đã lắc đầu đi ra.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Xương ngực của cậu ấy bị vỡ đã đâm thẳng vào tim, trên đường đến đây đã không ổn rồi”.

Mầm non tràn đầy sức xuân như Minh Nhật Lãng đã đóng băng sinh mệnh của mình trong ngày cuối cùng của mùa đông.

Ông Minh bị sốc, cả người đổ ập ra băng ghế. Sao lại thế? Tại sao lại thế? Tại sao lại trở nên thế này?

Bà Minh ngồi khóc mềm người từ nãy giờ, nghe được tin thế chợt đứng phắt dậy. Trong mắt, sự tuyệt vọng và khẩn cầu đang xâm chiếm, bà điên cuồng lắc đầu với bác sĩ, miệng gào thét: “Không thể nào, bác sĩ, xin bác sĩ, tôi cầu xin bác sĩ hãy nghĩ cách đi, tôi chỉ có một đứa con trai đó thôi, nó là đứa con duy nhất của tôi! Hôm nay là sinh nhật mười bảy của nó, nó mới mười bảy tuổi thôi bác sĩ ơi. Bác sĩ cứu nó đi, tôi cầu xin bác sĩ, hãy cứu lấy con tôi”.

Mặc dù đã chứng kiến nhiều ca bệnh nhân ra đi, nhưng đối mặt với bệnh nhân trẻ thế này, bác sĩ cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối và đau đớn. Ông nhẹ nhàng khuyên giải người mẹ đáng thương vì quá đau đớn mà mất đi lý trí: “Thực sự xin lỗi, tôi không thể cứu được cậu ấy. Cậu ấy đã ngừng thở trên bàn phẫu thuật rồi”.

Vừa nói xong thì xe đẩy Minh Nhật Lãng ra ngoài. Tấm vải trắng phủ hờ lên thân hình mỏng manh của cậu. Bà Minh lao tới vứt tấm vải ra ngoài. Gương mặt cậu trắng bệch, an lành như đang ngủ ngon, màu trắng không có sinh khí ấy, là màu của tử vong, là màu không có sức sống.

Cả người bà Minh run rẩy, hai bàn tay run run vuốt ve đôi má con. Bàn tay có hơi ấm của bà cảm nhận vô cùng rõ ràng sự lạnh lẽo trên gương mặt con. Thực sự… thực sự… bà đã mất đứa con yêu quý của mình thế này sao? Mười bảy năm nay bà đã vất vả thế nào để nuôi cậu khôn lớn, chan chứa bao hy vọng về cậu, thế mà nháy mắt một cái mọi thứ đã tiêu tan hết, bao tâm huyết của bà cũng đã tan thành mây khói.

“A Lãng, A Lãng, con cứ thế này mà đi sao? Con cứ thế này mà rời xa mẹ sao? Ngay cả một câu nói, một từ một chữ cũng không nói với mẹ. Sao con nhẫn tâm thế A Lãng?”.

Giây phút cuối cùng trước khi mất, Minh Nhật Lãng vô cùng tỉnh táo. Trái tim quá mệt mỏi khiến cậu không còn sức lực để thốt lên điều gì. Ngoài nước mắt cậu chẳng để lại lời nào nữa, cứ vội vã vĩnh biệt thế giới này. Giây phút cuối cùng của cuộc đời cậu đã nghĩ gì? Cậu muốn nói gì? Sẽ chẳng ai biết được điều đó nữa.

Bà Minh gào khóc rồi quay sang nhìn ông Minh Hạo Thiên, những giọt nước mắt của bà như biến thành lửa hận: “Minh Hạo Thiên, hãy trả lại con cho tôi”.

Bà vừa nói vừa đẩy ngã ông, bà bây giờ hung dữ như con sư tử mẹ, hận một nỗi không thể phanh ông thành nghìn mảnh.

Ông Minh đứng lặng, không tránh, không né, không làm gì, mặc cho vợ mình cào cấu, mắng chửi, đánh đập. Bản thân ông cũng hận không thể đánh bản thân mình một trận được. Nếu như có thể, ông hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh mộng mọi thứ sẽ vẹn nguyên. Thế nhưng những móng tay nhọn của vợ ông đang bấu vào người, vào cổ ông, cảm nhận rõ ràng sự đau đớn, mọi thứ đều nói rõ với ông rằng, cái chết tàn khốc là sự thực đang diễn ra ngay trước mắt ông.

A Lãng chết rồi, A Lãng con trai ông chết thật rồi. Là ông – đã hại chết con trai mình.

Nước mắt rơi, nước mắt đang thi nhau rơi xuống. Đã bao nhiêu năm rồi Minh Hạo Thiên không rơi nước mắt? Nhưng giây phút này nước mắt lại tuôn trào không thể kiềm chế, giống như những giọt mưa đang trút xuống bên ngoài cửa sổ.

Lâm Nguyệt Loan ướt như chuột lột chạy được tới bệnh viện, nhìn thấy ông Minh hai tay ôm chặt đầu người cứng như khúc gỗ dựa vào thành ghế.

Đứng đối diện với ông là bác sĩ Thành. Gương mặt ông vẫn điềm đạm, hiền từ, nhưng quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, chắc chắn ông bị đánh thức lúc đang ngủ, vội vàng chạy đến nhưng vẫn không cứu được A Lãng. Ông vội vã đến như vậy nhưng vẫn muộn.

Nhìn thấy Lâm Nguyệt Loan tới, bác sĩ Thành không nói gì cả mà chỉ thở dài, trong tiếng thở chan chứa nỗi đau đớn vô hạn. Lâm Nguyệt Loan đã sớm có dự cảm không tốt, nhưng thấy sự thật thế này vẫn không thể nào kiềm chế được nỗi đau đang thắt lại trong tim, những nhánh cây đau đớn đâm vào cơ thể cô, khiến những dòng máu vô hình tuôn chảy, ngoài cô chẳng ai có thể hiểu được.

Dựa sát vào tường, cơ thể Lâm Nguyệt Loan mềm nhũn rồi từ từ khuỵu xuống nền đất. Bác sĩ thành chạy tới đỡ cô rồi thở dài: “Ôi, cô bé cũng bị ngất rồi”.

Bà Minh sau một hồi đánh mắng chồng cũng quá đau đớn và mệt mỏi nên cũng đã ngất lịm. Bây giờ Lâm Nguyệt Loan cũng ngất. Trong cuộc đời Minh Nhật Lãng, họ là những người yêu thương cậu nhất, chăm sóc cậu nhất, quan trọng với cậu nhất, bây giờ họ cũng là những người không chịu được sự thật tàn khốc nhất.

Người chết đã đi rồi nhưng nỗi đau của những người ở lại có lẽ sẽ kéo dài vô tận.

Bà Minh được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ Thành cũng bế Lâm Nguyệt Loan vào trong đó. Ông Minh cúi mặt ôm đầu bất động, cho đến khi có tiếng bước chân chầm chậm chạy lại phía ông, cẩn thận nói chuyện: “Ông chủ, cậu chủ không sao chứ?”.

Là tiếng của bác Trần lái xe của ông.

Ông Minh ngồi yên không cử động, không lên tiếng như muốn nói tâm trạng ông bây giờ rất tệ. Bác Trần nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín nên đã phán đoán sai: “Ông chủ yên tâm, cậu chủ là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu”.

Ông Minh vẫn không nói gì cả, bác Trần tiếp lời: “Ông chủ, tôi có một tin mừng muốn báo cho ông. Bà Trần vừa gọi điện cho tôi nói, cô Tạ đã sinh sớm, là một đứa bé trai. Do sinh sớm nên phải ở trong lồng kính nhưng không có chuyện gì đáng ngại cả. Chúc mừng ông chủ”.

Ông Minh run rẩy rồi từ từ ngẩng đầu lên. Biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, như buồn, như vui, như đau, như ngạc nhiên, như đau đớn đến tột cùng. Đột nhiên ông phá lên cười, nước mắt không ngừng rơi.

“Ông trời ơi, đây là sự sắp xếp của ông sao? Ông lấy đi của tôi một đứa con trai rồi lại cho tôi một đứa con trai khác. Cả đời Minh Hạo Thiên này, định mệnh chỉ có một đứa con trai hay sao? Nếu là như thế, tại sao ông không cho tôi biết sớm? Tôi nhất định sẽ chỉ cần A Lãng, tôi chỉ cần A Lãng!”.

Tình cảm cốt nhục mười bảy năm nay, máu mủ tình thâm, vậy mà đột ngột bị cắt đứt, ông mất đi đứa con trai của mình, lúc này ông mới phát hiện ra ông yêu quý đứa con mà ông luôn cảm thấy vì nó mà tiếc nuối bao nhiêu điều như thế.

Đau đớn mất đi A Lãng.

Đau đớn mất đi A Lãng.

Nỗi đau ấy đau tận xương tận cốt tận huyết mạch, mỗi một đốt một tấc trên cơ thể đều đang đau đớn.

Love 3:

Tiêu Tinh Dã ghét nhất là trời mưa. Những hạt mưa nặng nề cùng tiết trời âm u luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu và u ám. Đội mưa, cậu chạy đến nhà thi đấu luyện tập như bình thường.

Tiêu Tinh Dã chưa kịp chạy vào trong thì một chiếc xe đỏ lướt qua trước mũi cậu. Nguyên Thần Dạ ngồi trên xe vội vàng nói: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi”.

Tiêu Tinh Dã ngạc nhiên vì cậu ấy đột ngột đến tìm mình: “Anh tìm em có chuyện gì thế?”.

“Minh Nhật Lãng…”. Nguyên Thần Dạ chững lại, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy tiếng: “Cậu ấy mất rồi”.

“Cái… cái gì?”. Tiêu Tinh Dã không dám tin, cậu trừng mắt nhìn Nguyên Thần Dạ: “Anh nói cái gì? Anh nói lại xem nào?”.

“Minh Nhật Lãng mất rồi”.

Quá bất ngờ và kích động khiến Tiêu Tinh Dã lạc cả giọng: “Sao thế được? Đã có chuyện gì? Cậu ấy luôn khỏe mạnh bình thường cơ mà?”.

“Nghe nói là do sự cố, tình hình cụ thể anh không biết”.

“Chuyện xảy ra từ bao giờ? Sao anh biết?”.

“Xảy ra mấy hôm trước rồi, bố anh và ông Minh là bạn làm ăn với nhau, nên bố anh nghe được tin này. Hôm nay là ngày đưa cậu ấy ra mộ, lên xe đi, chúng ta đến tiễn cậu ấy lần cuối”.

Tiêu Tinh Dã vội vàng lên xe, Nguyên Thần Dạ khởi động xe lao vút đi trên đường.

“Lâm Nguyệt Loan biết chuyện này chưa?”.

“Cô ấy có thể không biết sao?”. Nguyên Thần Dạ hỏi ngược lại.

“Vậy bây giờ… không biết cô ấy đau đớn đến mức nào nữa. Đã vốn định cùng nhau đi Canada rồi mà…”. Tiêu Tinh Dã không nói tiếp được nữa… mọi việc đã đến nước này rồi, còn có thể nói được gì nữa chứ?

Nghi thức đưa tiễn Minh Nhật Lãng được tổ chức ở nhà tang lễ lớn nhất thành phố.

Khắp linh đường một màu trắng toát, không khí ảm đạm và đau đớn. Trên linh sàng, Minh Nhật Lãng mặc chiếc áo len mà Lâm Nguyệt Loan đan cho cậu, đôi mắt nhắm nghiền, nằm yên lặng. Gương mặt cậu ấy vẫn thanh tú như khi còn sống, dường như cậu đang ngủ một giấc rất say. Bốn phía là những bông hoa được tết bằng vải trắng và những vòng hoa tươi. Xung quanh cậu là những đóa cúc trắng, mùi hương thơm mát và dịu nhẹ bay khắp phòng.

Người đến viếng rất đông, phần lớn là bạn làm ăn của ông Minh. Do mối giao tình hoặc do muốn nịnh nọt lấy lòng chứ làm sao đám ma của một cậu bé chưa đến tuổi thành niên lại có nhiều người đến viếng như vậy? Những người thực sự đến vì Minh Nhật Lãng chỉ có Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đang đứng bên góc linh đường mà thôi.

Ngoài hai cậu ra, các bạn cùng trường lớp khác, không một ai biết tin về sự ra đi của Minh Nhật Lãng.

Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đến trước di thể của Minh Nhật Lãng cúi đầu ba cái. Ông Minh nhận ra hai cậu thiếu niên này, hai cậu mới là những người thực sự đến đây vì Minh Nhật Lãng vì thế ông đáp lễ lại vô cùng đặc biệt.

Theo lệ thường, những người đến viếng sau khi vĩnh biệt di thể sẽ an ủi người nhà người đã mất. Đặc biệt là đối với những người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau đớn vô cùng. Nhưng Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ lại không nói một lời nào, chỉ im lặng đứng bên cạnh. Nhìn Minh Nhật Lãng đang nằm yên giấc mà không có lời nào để diễn tả nỗi đau trong lòng. Đây là lần đầu tiên hai người cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết, một người đang sống bình yên bỗng dưng ra đi. Nụ cười rạng rỡ ấy vẫn còn mà sinh mệnh đã không còn nữa. Từ bây giờ âm dương cách biệt…

Ai biết được cái chết lại đến bất ngờ, không kịp trở tay như thế? Chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời trong chớp mắt đã lặn xuống chân trời, mãi mãi chìm sâu vào bóng tối.

“Lạ thật, sao không thấy bà Minh đâu?”. Nhìn quanh một hồi nhưng Tiêu Tinh Dã không nhìn thấy người mẹ yêu con hơn cả bản thân mình đâu cả.

“Nghe nói bà Minh đau buồn quá mức nên đã đổ bệnh rồi”.

“Vô lý, bà ấy yêu con như thế dù có bệnh nặng thế nào chăng nữa thì không đi được cũng phải có người cáng đến chứ”.

Nguyên Thần Dạ cũng cảm thấy lạ lùng nhưng chẳng biết nên hỏi ai bây giờ?

“Lâm Nguyệt Loan cũng không đến? Lẽ nào cậu ấy cũng đau buồn quá mà đổ bệnh? Càng vô lý, chả nhẽ cô ấy không đến đưa tiễn Minh Nhật Lãng lần cuối cùng”.

“Đợi chút đi, có lẽ cô ấy sẽ tới”.

Nguyên Thần Dạ vừa dứt lời thì bóng Lâm Nguyệt Loan xuất hiện ở cửa linh đường. Áo trắng, váy trắng, áo khoác trắng, trên tay cô cầm một đóa hồng trắng, tinh khiết đến vô cùng. Mái tóc dài đã được cắt ngắn uốn theo gương mặt thanh tú. Trên gương mặt ấy là vẻ nhợt nhạt và bi thương. Cô đứng trước cửa trầm mặc như một bức tượng băng.

Cả Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đều ngạc nhiên, cô ấy cắt tóc từ bao giờ thế?

Khóc rồi lại khóc, khóc tiếp, khóc mãi, Lâm Nguyệt Loan cảm thấy nước mắt cả đời này của cô đã khóc cạn trong mấy ngày qua rồi. Đau đến mức tê liệt, cô chỉ lặng lẽ đến bên linh sàng của Minh Nhật Lãng rồi cúi xuống, đặt lên ngực cậu đóa hoa hồng trắng rồi chỉnh lại quần áo giúp cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Chiếc áo len này là chính tay cô đan để làm quà sinh nhật cho cậu, vậy mà… nó lại biến thành áo tang của cậu. Hôm đó cô chọn màu len này vì nó là màu vàng ánh nắng, nhưng trong linh đường chỉ có màu đen và trắng, màu vàng rực rỡ ấy cũng nhạt đi vài phần, nhạt như ánh cam tuyệt vọng khi mặt trời lặn. Người mặc chiếc áo len ấy cứng đờ, lạnh toát, không một chút hơi ấm, hai tay run rẩy, dòng nước mắt tưởng chừng đã cạn vậy mà bây giờ lại tuôn trào như mưa.

Lâm Nguyệt Loan lấy trong túi ra một nắm tóc đen nhánh. Cô cắt ngắn tóc mình đi rồi buộc thành một túm, chia làm ba phần, rồi cẩn thận tết lại thành bím tóc hình cái quẩy xinh đẹp… đó là bím tóc mà cậu thích nhất.

Cô cuốn bím tóc thành vòng rồi đặt vào lòng bàn tay Minh Nhật Lãng. Lâm Nguyệt Loan nức nở: “A Lãng, tớ đã hứa với cậu sẽ không cắt tóc, nhưng tớ cắt rồi. Bởi vì… tớ muốn bím tóc này sẽ ở bên cậu, coi như… tớ ở bên cậu cả đời này. Cậu sẽ không trách tớ… đúng không?”.

Vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, cuối cùng không kiềm chế được mình nữa cô ôm chầm lấy cậu mà gào khóc. Đôi mắt nhỏ lệ, trái tim hóa thành tro bụi.

“A Lãng… A Lãng”.

Đây là cái ôm cuối cùng, từ nay về sau sẽ mãi mãi mất đi những gì yêu quý nhất. Tình yêu đầu tiên chân thật nhất, trong sáng nhất trong đời, đã đặt dấu chấm hết cùng với sự ra đi của Minh Nhật Lãng. Một kết cục vô cùng bi thảm như thế.

Tiếng khóc da diết và đau đớn của Lâm Nguyệt Loan khiến Tiêu Tinh Dã cũng đỏ mắt. Cậu cố gắng kiềm chế nước mắt của mình không rơi xuống nhưng lại vô tình phát hiện Nguyên Thần Dạ đứng cạnh mình đang lặng lẽ lau nước mắt.

Lúc Điền Tuệ Văn đến đón con gái, còn mấy ngày nữa là năm mới. Bà rất muốn đón con gái về thành phố B trước tết. Sau tết liền phải bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho việc di cư. Làm xong hết tất cả những việc cần làm, bà nói với Lâm Nguyệt Loan: “Loan Loan, ngày mai chúng ta nên đi rồi.”

Lâm Nguyệt Loan gầy đi rất nhiều, cằm dưới nhọn ra, mắt cũng sâu hoắm, hai mắt thâm quầng, nhìn qua là thấy ăn ngủ kém. Khoảng thời gian này cô vô cùng trầm lặng, thường ngồi mấy tiếng đồng hồ không nói gì.

Lúc bố mất đi, cô cũng đã từng đau đớn đến chết đi sống lại. Cái chết của Minh Nhật Lãng, đau đến mức thấu tim hơn nhiều. Vì cậu đi quá vội vàng, hoàn toàn không để cho mọi người có bất cứ sự chuẩn bị tâm lý nào.

Nghe lời của mẹ, Lâm Nguyệt Loan im lặng một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy: “Mẹ, vậy con đến nhà họ Minh một chuyến, chào tạm biệt cha mẹ của A Lãng”.

Điền Huệ Văn gật đầu: “Cũng nên đến, bà Minh… bà ấy… vẫn chưa khỏe lên sao?”.

Lâm Nguyệt Loan lắc lắc đầu, vẻ thê lương hiện rõ trên gương mặt.

Lúc Lâm Nguyệt Loan đến nhà họ Minh, Minh Hạo Thiên đang đứng ở phòng khách đờ đẫn nhìn chiếc cầu thang, mắt ông nhìn chiếc cầu thang, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Minh Nhật Lãng ngày đó ngã từ trên lầu xuống, như chiếc máy chiếu phim tự động phát lại. Rõ ràng là không dám nghĩ, không muốn nghĩ, lại cứ ép buộc bản thân mình nhớ lại từng hồi rồi từng hồi, giống như là một hành động tự mình làm khổ mình vậy, khiến nỗi đau càng trở nên sâu sắc. Tự trách móc mình là một con dao tùng xẻo ông từng chút từng chút, đến hết cả đời, ông đều sống trong sự hối hận.

Khoảng thời gian này, ông ít nhất cũng già đi chục tuổi. Hai bên mai vốn dĩ chỉ chớm có một chút tóc bạc, bây giờ đã là một lớp hoa râm. Khiến người ta già đi không chỉ có thời gian. Cái có thể khiến người ta càng già yếu hơn – chính là nỗi đau.

Ông vẫn chưa đến chỗ Tạ Đàm. Chỉ sai bác Trần đưa một bức thư, trong thư kèm theo một tấm ngân phiếu lớn. Ông bảo Tạ Đàm hễ xuất viện liền mang con rời khỏi thành phố A, số tiền đó đủ để hai mẹ con họ sống đầy đủ nửa đời còn lại. Ông không có ý định gặp lại họ. Ông thậm chí còn chưa từng đến bệnh viện thăm đứa bé mới chào đời, bởi vì ông không thể nào đi thăm một đứa bé khác khi xương cốt của A Lãng còn chưa lạnh. Càng bởi vì, ông cảm thấy bản thân mình không xứng làm bố. Cứ để cho ông cả đời cô quạnh, không con cái đưa tiễn lúc lâm chung. Đây là sự trừng phạt của ông với bản thân mình.

“Bác Minh”.

Lâm Nguyệt Loan gọi nhẹ một tiếng, mới làm cho Minh Hạo Thiên đang đờ đẫn bừng tỉnh lại: “Ồ, cháu đến rồi”.

“Vâng, bác Minh đỡ hơn chút nào chưa ạ?”.

Ông lắc đầu, than thở: “Vẫn thế”.

Minh Hạo Thiên đưa Lâm Nguyệt Loan đến phòng ngủ gặp bà Minh, bà hơi dựa vào đầu giường đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng vô hồn như thể bị mù.

Lâm Nguyệt Loan đi đến bên giường, “Bác Minh”.

Bà Minh nhìn cô lúc lâu như là không quen biết, sau đó chần chừ nói: “Cháu là… Loan Loan phải không?”.

Lâm Nguyệt Loan ngồi xuống bên thành giường: “Là cháu, bác Minh”.

Bà Minh bỗng nhiên thân mật nắm lấy tay cô: “Loan Loan, cuối cùng cháu đã đến, A Lãng vẫn luôn đợi cháu đó. Nó chiều nào cũng ngồi bên cửa sổ đợi cháu đến. Cháu có biết không?”.

Lâm Nguyện Loan trong lòng đau xót: “Cháu biết”.

“Cháu đó, sao lại cố chấp như thế hả! Cháu cứ ở lại nhà chúng ta đi, tránh việc A Lãng sớm cũng ngóng chiều cũng trông”.

“Vâng… cháu sẽ đến ở”. Lâm Nguyệt Loan run rẩy trả lời. Minh Nhật Lãng năm lần bảy lượt hy vọng cô đến sống ở nhà họ Minh, cô lại năm lần bảy lượt từ chối cậu. Bây giờ mới biết lúc đó đã sai, nếu có thể quay lại trước đây, cô nhất định sẽ không hề do dự đồng ý yêu cầu của cậu.

“Cháu đồng ý rồi, vậy thì tốt quá, A Lãng nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. A Lãng A Lãng…”, bà Minh nhìn xung quanh gọi lớn.

Minh Hạo Thiên vẻ mặt đau khổ đáp: “Hinh Dật, A Lãng nó… vừa mới ngủ rồi”.

“Ngủ rồi? Em đi xem xem nó có đắp chăn không”. Bà Minh kéo chăn ra xuống giường.

“Hinh Dật…”.

“Bác Minh”.

Minh Hạo Thiên và Lâm Nguyệt Loan cùng ngăn bà lại, nhưng làm sao ngăn nổi! Bà đi thẳng đến phòng của Minh Nhật Lãng ở bên cạnh, trong phòng không một bóng người. Chăn trên giường bị kéo lên một góc, dường như là có người vừa xuống giường rời đi.

Căn phòng của Minh Nhật Lãng, Minh Hạo Thiên không chịu cho người dọn dẹp, tất cả vẫn giữ nguyên như sáng sớm hôm đó lúc cậu ra đi, dường như chủ nhân bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.

Bà Minh sững sờ ở cửa, nhìn căn phòng trống rỗng đờ đẫn. Lúc lâu sau nói: “A Lãng không ngủ trong phòng, nó đi đâu rồi?”.

Bà ngỡ ngàng nhìn người chồng bên cạnh, lại nhìn Lâm Nguyệt Loan, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như đã hiểu rõ: “Loan Loan, A Lãng nhất định là lại lén lút trốn ra ngoài tìm cháu rồi. Hạo Thiên, mau bảo bác Hồng chuẩn bị xe, mau chóng đuổi theo nó. Nếu không thì nó một mình ở bên ngoài chạy lung tung, xảy ra chuyện gì thì sao?”.

“Được được được, anh lập tức đuổi theo nó. Hinh Dật em vẫn còn ốm, em về phòng nằm trước đi. Anh tự mình đi tìm, nhất định sẽ tìm con về”.

Mịnh Hạo Thiên nói hết lời dỗ dành bà Minh về phòng, Lâm Nguyệt Loan không đi theo. Lời nói của bà Minh khiến mắt cô đỏ lên, cô không dám nghe nữa, sợ bản thân mình sẽ khóc òa lên.

Quay người lại, cô đi vào phòng của Minh Nhật Lãng, bước chân nhẹ nhàng bước vào căn phòng vắng vẻ.

Từng chiếc bàn chiếc ghế trong căn phòng này cô đều quen thuộc, nhưng người mà cô quen thuộc nhất lại không còn ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ đợi cô nữa.

Cảnh còn người mất, muốn nói lệ đã tuôn rồi.

Đứng ở giữa căn phòng, ánh mắt Lâm Nguyệt Loan lưu luyến nhìn từng góc, tâm trạng bi thương. Đây là lần cuối cùng cô đứng ở đây, ngày mai cô sẽ phải ra đi. Từ giờ chân trời góc biển, không biết bao giờ mới quay lại.

Trên tủ ở đầu giường, đặt chiếc cốc gốm màu tạo hình hoa tulip mà cô tự tay làm. Lên phía trước cầm lên, vuốt ve một lát, lại đặt xuống. A Lãng, đây là đồ tớ tặng cậu, tớ để lại đây. Nếu đêm trăng linh hồn cậu quay lại, có thể nhìn thấy, “một chiếc cốc” của tớ luôn luôn ở chỗ cũ đợi cậu.

Nhìn lại cả căn phòng một lượt, Lâm Nguyệt Loan đi đến trước bàn sách của Minh Nhật Lãng, sau khi do dự một lúc, chầm chậm mở ngăn kéo ở giữa ra. Chiếc dây buộc tóc màu hồng của cô, nhất định vẫn yên lặng nằm ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo. Vừa mở ngăn kéo ra, đập ngay vào mắt lại là cuốn sách Ba trăm bài Nguyên khúc, trong sách còn kẹp một trang giấy. Cầm cuốn sách lên, vừa lật là lật đến ngay trang có kẹp tờ giấy đó, Lâm Nguyệt Loan nhìn thấy trên tờ giấy trắng là nét chữ nắn nót của Minh Nhật Lãng.

“Khi yêu cô ấy như yêu ánh trăng non

Khi thích cô ấy giống như ánh trăng vui trên đầu ngọn cây mai,

Khi nhớ cô ấy sẽ hát mấy bài trăng Tây Giang,

Khi chờ cô ấy giống như chờ ánh trăng cong cong…”.

Bài thơ bốn dòng được viết trôi chảy, đẹp mắt lên tờ giấy, chắc là Minh Nhật Lãng viết trước khi tay phải bị thương. Bây giờ đã thành tuyệt bút. Lâm Nguyệt Loan nhìn mà chấn động, nửa bài Nguyên khúc này là trong đêm trăng cậu đọc cho cô nghe trong điện thoại, nhớ lúc đó cậu đã từng nói: “Mấy câu sau không hay, tớ chỉ thích bốn câu trước”.

Mấy câu sau là gì? Sao lại không hay?

Lại nhìn thấy trang kẹp tờ giấy đó chính là bài Nguyên khúc hoàn chỉnh ấy:

“Khi yêu cô ấy như yêu ánh trăng non

Khi thích cô ấy giống như ánh trăng vui trên đầu ngọn cây mai,

Khi nhớ cô ấy sẽ hát mấy bài trăng Tây Giang,

Khi chờ cô ấy giống như chờ ánh trăng cong cong

Ngày đó yêu thương quyến luyến

Bây giờ lại chia xa

Muốn tương phùng như vớt trăng đáy nước”

Lâm Nguyệt Loan cầm cuốn sách đó, trong phút chốc nước mắt tràn khỏi khóe mi, toàn thân run nhẹ. Muốn trùng phùng như vớt trăng đáy nước… Muốn trùng phùng như vớt trăng đáy nước… thật là một câu rất không hay, nhưng tại sao? Lại trở thành một điềm báo.

Lúc Minh Hạo Thiên đi vào, thấy cô gái trong phòng cầm cuốn sách, nước mắt lã chã rơi.

Thấy ông vào, Lâm Nguyệt Loan gắng sức kìm nén nước mắt nói: “Bác Minh, ngày mai cháu phải đi rồi. Cuốn sách này của A Lãng có thể cho cháu không, cháu muốn giữ làm kỷ niệm?”.

Minh Hạo Thiên im lặng một lát, gật đầu nói: “Đương nhiên là được. Nhưng A Lãng có một thứ khác để lại cho cháu, cháu đợi chút, bác đi lấy cho cháu”.

Minh Hạo Thiên đi một lát rồi quay lại. Lúc vào phòng, trong tay ông ôm một bình hoa nhỏ. Trong bình có một cây hoa hồng đang nở rộ, mấy bông hoa màu đỏ điểm xuyết trong tán lá xanh dày, đậm và rực rỡ như tranh.

“Đây là hoa hồng A Lãng trồng cho cháu, vốn dĩ là muốn đợi đến ngày sinh nhật sẽ tặng cháu. Bây giờ… cháu mang nó đi đi”.

Lâm Nguyệt Loan đã kìm nén nước mắt rất lâu cuối cùng không thể kìm nén được nữa, chảy tràn xuống như mưa lũ.

Minh Nhật Lãng đi rồi, hoa hồng cậu trồng cho cô lại nở rộ tươi tốt. Chuyện người đã hết, chuyện hoa lại mới bắt đầu. Lâm Nguyệt Loan đưa bàn tay run rẩy ra, nhận lấy cây hoa hồng đầu tiên trong đời, loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Trái tim đau đớn như tan vỡ…

Sáng sớm hôm đó, Lâm Nguyệt Loan ôm bình hoa hồng theo mẹ đến sân bay. Trên người là chiếc ba lô có cuốn sách Ba trăm bài Nguyên khúc đó.

Bắt đầu từ ngày Minh Nhật Lãng qua đời, mưa cứ rơi mãi không ngừng. Những hạt mưa vô bờ như sự đau khổ. Ngày Lâm Nguyệt Loan phải ra đi, trời lại hửng nắng, bầu trời qua nhiều ngày được nước mưa rửa sạch trong sáng quang đãng như ngọc. Ánh mặt trời tuy còn trốn sau đám mây, nhưng quanh những đám mây trắng ở chân trời hiện lên những tia sáng của mặt trời.

Lúc lên máy bay, Lâm Nguyệt Loan ôm cây hoa hồng chậm chạp đi ở sau cùng. Sắp phải ra đi thật sự, cả cơ thể và trái tim đau như là ngọc trai rời vỏ, đau đến mức cô dường như không nhấc nổi chân. Lúc đi từng bước từng bước chậm chạp đến gần khoang máy bay, bỗng nhiên bốn bề sáng lên, ánh mặt trời vàng rực rỡ rơi xuống nhân gian, mặt trời đã xuất hiện.

Cô đột ngột quay đầu lại, trời trong như ngọc, một vầng mặt trời quang đãng lộ ra giữa áng mây trắng như tuyết, ánh sáng rõ ràng đó chiếu thẳng vào mắt Lâm Nguyệt Loan. Thời khắc đó, nước mắt cô bỗng nhiên tuôn rơi:

Minh Nhật Lãng, là cậu đến tiễn tớ phải không?

Lời cuối:

Ký ức giống như một cái cây trồng nơi sâu thẳm tâm hồn

Mặt trời lặn rồi hôm sau lại mọc, hoa tàn rồi năm sau lại nở tiếp. Người đã mất đi linh hồn có lẽ thực sự chuyển thế luân hồi. Tuy nhiên, sẽ chẳng bao giờ lặp lại chuyện, có một cậu thiếu niên yêu một cô gái.

Thời gian lao vút như chim bay, đã bay qua mười sáu năm.

Canada, Vancouver.

Trong một căn hộ nhỏ kiểu Tây xinh xắn, trước và sau nhà đều trồng đầy hoa hồng đỏ rực rỡ, mùi hương bay ngào ngạt trong không khí. Lâm Nguyệt Loan ngồi bên cửa sổ, trên bậu cửa cũng có một chậu hoa hồng, từng đóa từng đóa đang khoe sắc thắm. Cô chăm chú nhìn bông hồng rồi cúi đầu nhìn mảnh giấy trên bàn. Mảnh giấy đã ố vàng, từng nét chữ cũng đã bị mờ nhưng bài thơ bốn dòng ấy đã khắc sâu vào trong tim không thể nào phai mờ.

Cẩn thận kẹp lại mảnh giấy ố vàng đó vào trong cuốn sách. Lâm Nguyệt Loan mở tủ quần áo, trong đó chứa đầy đồ trắng, cô lấy vài bộ rồi cho vào chiếc va li du lịch. Từ ngày Minh Nhật Lãng mất đi cô chỉ mặc màu trắng, sau cùng cô cũng chọn nghề mặc áo blouse trắng.

Bà Điền Tuệ Văn thấy con thu dọn hành lý liền thở dài: “Con vẫn muốn đi à?”.

“Mẹ, đây là hội thảo nghiên cứu khoa học về xương, có rất nhiều chuyên gia hàng đầu quốc tế về khoa xương đến từ Mỹ, Ý, Thụy Điển… ngoài ra còn có báo cáo học thuật hấp dẫn nữa. Con là thành viên Hiệp hội khoa xương Canada, lần này chủ tịch hiệp hội – bác sĩ Steven quyết định cử con tham gia, con không thể bỏ qua cơ hội này được”.

“Con nói nhiều thế làm gì, nếu hội thảo đó không tổ chức ở thành phố A liệu con có gác núi việc ở bệnh viện mà tham gia không hả?”.

Lâm Nguyệt Loan dừng tay rồi nói khẽ: “Mẹ…”.

“Bao nhiêu năm rồi sao con mãi không thể quên được những chuyện trong quá khứ thế?”.

Bà Điền Tuệ Văn ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng rất hiểu con gái. Từ ngày Lâm Nguyệt Loan đăng ký thi vào khoa xương bà đã biết cả đời này hình bóng người ấy sẽ rất khó xóa nhòa.

“Mẹ, con cũng muốn về thăm bố”.

“Mẹ biết, con không thể không đi. Đi đi, mẹ không ngăn con được”.

“Mẹ, lần này con đi ít nhất mười ngày. Sau khi con đi mẹ nhớ sang chăm sóc vườn hồng cho con. Đặc biệt là… chậu này”. Lâm Nguyệt Loan âu yếm vuốt ve chậu hồng đặt bên bậu cửa sổ: “Không có vấn đề gì chứ mẹ?”.

Cả vườn hồng này đều được chiết từ chậu hoa hồng mà Minh Nhật Lãng tặng cô, cô coi chúng như báu vật.

“Mẹ chăm sóc cho bố dượng và em trai đã mệt lắm rồi lại còn qua đây chăm sóc hoa hồng cho con nữa”, tuy nói thế, nhưng bà lại cười và tiếp lời: “Được rồi được rồi, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chúng”.

Bao nhiêu năm xa cách cuối cùng lại trở lại nơi đây.

Bây giờ đúng vào đầu xuân, cỏ cây xanh tốt, hoa đào rực rỡ khắp chốn. Lâm Nguyệt Loan chậm bước trong sân trường Thần Quang, rừng hòe non trước đây bây giờ đã toàn những cây to lá rậm um tùm. Màu xanh tươi mát mắt. Phong cảnh nơi đây vẫn như năm nào. Vậy mà cậu thiếu niên có đôi mắt ấm áp và nhiệt tình dưới gốc hòe mười sáu năm trước đã ngủ một giấc dài.

Tháng sau là tròn mười sáu năm.

Dưới lớp đất vàng cậu ấy đã hóa thành xương trắng.

Trong giấc mộng xuân vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên thanh tú và ấm áp đó.

Xấu hổ sát lại gần, nụ hôn nồng ấm chạm nhẹ trên vầng trán trắng muốt… bao nhiêu lần, biết chỉ là mơ nhưng sao vẫn bi thương.

Có lúc thời gian không thể nhấn chìm tất cả, có một số người, một số ký ức, giống như những mầm cây mọc rễ trên mảnh đất tâm hồn. Thời gian không thể thiêu đốt nó mà ngược lại còn nuôi dưỡng nó, khiến nó ngày càng sinh cành đẻ lá, có thể chắn gió che mưa. Nhưng trong trái tim vẫn có nơi ánh mặt trời không chiếu tới được, âm u ẩm ướt sinh ra vô số rêu xanh hoài niệm.

Lâm Nguyệt Loan có một trái tim đầy rêu xanh như thế.

Theo ký ức cô tìm đến gốc cây hòe non cô đã băng bó năm xưa. Cây hòe bây giờ đã đâm cành trổ lá sum suê, mùa xuân đến xanh mướt màu lá. Lâm Nguyệt Loan ngước nhìn nó một hồi, cúi đầu, lấy trong túi ra sợi thun tóc hình cây đáng yêu còn mang hơi ấm. Nhìn cây con màu xanh đậm trong tay rồi nhìn cây hòe sum suê lá trước mặt, đôi mắt cô bỗng trở nên mông lung…

Cho dù thời gian trôi đi bao nhiêu năm nhưng về lại nơi cũ, nhớ lại chuyện xưa, những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên trong tim lại cồn cào dội về.

Xa xa có tiếng hát ở đâu vọng tới.

“… Cậu chưa bao giờ thực sự ra đi, cậu mãi mãi ở trong tim tớ. Tớ yêu cậu rồi, tớ đã bất lực với chính mình…”.

Ra khỏi Thần Quang, vẫn đủ thời gian cho cô đi tới hội thảo. Thăm mộ bố và Minh Nhật Lãng đành phải để hôm khác.

Hội trường lớn đã ngồi kín người, các màu da các ngôn ngữ đều hội tụ ở đây. Buổi hội thảo hôm đó do một chuyên gia khoa xương người Mỹ báo cáo tường tận, Lâm Nguyệt Loan ghi kín hơn mười trang vở, cô thu hoạch được rất nhiều điều bổ ích.

Sau khi tan hội thảo, Lâm Nguyệt Loan theo dòng người ra ngoài hội trường, bất chợt có tiếng gọi sau lưng cô: “Lâm Nguyệt Loan”.

Giật mình, cô đến tham gia hội thảo với cái tên LiLy Lin, ai biết tên tiếng Trung của cô mà gọi chứ?

Quay lại nhìn, có một người đàn ông tầm ngoài ba mươi đang đứng phía xa, đôi mày rậm, thân hình cao to, phong thái đĩnh đạc, xuất chúng.

“Nguyên Thần Dạ, là anh”. Gặp được người quen, cô vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Nguyên Thần Dạ đi lại gần phía cô rồi nhìn cô thật kỹ. Đôi mắt vẫn trong vắt, thân hình mảnh khảnh, mái tóc ngắn vén sau mang tai. Nhìn cô chẳng thay đổi gì cả, ngoài nụ cười ra, những nếp nhăn nhỏ nơi đuôi mắt như từng đường vân cánh hoa cúc trắng.

“Ban nãy anh còn không tin, hóa ra là em thật. Không ngờ em cũng làm bác sĩ khoa xương”.

“Anh cũng là bác sĩ khoa xương?”. Lâm Nguyệt Loan ngạc nhiên.

“Ừ, sau khi tốt nghiệp đại học y, anh theo học bác sĩ Thành, nghiên cứu cách chữa trị bệnh xương nhi đồng. Còn em sao, chủ trị bệnh nào?”.

Lâm Nguyệt Loan cười: “Em chủ trị bệnh giòn xương”.

Nguyên Thần Dạ không chút bất ngờ: “Anh đoán cũng ra. Ngay cả anh cũng thế, luôn lưu tâm tới các phương án chữa trị mới nhất bệnh giòn xương, huống chi… là em”.

Trong lời nói có chút buồn buồn. Lâm Nguyệt Loan im lặng, đôi mắt cụp xuống. Minh Nhật Lãng mãi mãi là vết thương không thể nói trong lòng cô.

Im lặng một lát rồi cô hỏi lại: “Sao anh lại đi làm bác sĩ?”.

“Làm bác sĩ không tốt sao?”.

“Không phải thế, chỉ là em không nghĩ anh sẽ học y. Bố anh không bắt anh vào công ty Nguyên Thị giúp ông ấy ạ?”.

“Bố anh có nói nhưng anh không vào, để ông anh chân mệnh thiên tử của anh kế nghiệp ông ấy, anh không tranh làm gì. Tránh gà nhà đá nhau, hận nhau, anh không ăn tôi, tôi sẽ ăn anh”.

“Cũng đúng, tranh đi đấu lại chả có ý nghĩa gì. Làm bác sĩ cũng tốt, chữa bệnh cứu người”.

Trò chuyện một lúc Nguyên Thần Dạ hỏi: “Em về đây khi nào?”.

“Chiều hôm qua, vừa đến nơi là em đến hội thảo đăng ký luôn. Thấy hội trường gần trường cũ nên em đến Thần Quang đi một vòng rồi về”.

“Em đến Thần Quang rồi à?”. Nguyên Thần Dạ sáng mắt, định hỏi gì đó nhưng thấy Lâm Nguyệt Loan bình thản như vậy nên lại thôi.

“Đúng thế, trường thay đổi nhiều quá, cũng may rừng hòe vẫn còn”.

“Lần này em về định ở bao lâu?”.

“Tầm khoảng mười ngày gì đó rồi em về Canada”.

“Hội thảo mất năm ngày rồi, xem ra đợt này em về gấp quá”. Nguyên Thần Dạ nghĩ rồi nói: “Lâm Nguyệt Loan này, buổi tọa đàm chiều nay không hay lắm, hay anh và em trốn đi, anh dẫn em đi gặp một người”.

“Ai?”.

“Anh bạn cũ, Tiêu Tinh Dã, thế nào?”.

“Thật ạ, anh và Tiêu Tinh Dã vẫn còn liên lạc?”. Lâm Nguyệt Loan sung sướng nói.

“Bọn anh vẫn liên lạc đấy chứ, chỉ có em đi cũng chẳng chào lấy một câu, cũng không để lại địa chỉ liên lạc”.

Lâm Nguyệt Loan cười.

“Không sao, tình hình lúc đó bọn anh hiểu. À, lần này em về có đến thăm bố mẹ Minh Nhật Lãng không?”.

“Em cũng muốn, nhưng bao năm không liên lạc với họ rồi không biết có nên đến làm phiền không. À, họ vẫn ở Bạch Bình Châu ạ?”.

Bạch Bình Châu, nhắc đến ba từ này tim cô lại đau nhói, đó là nơi khiến cô đau buồn vô hạn.

“Họ vẫn ở đó, không chuyển đi đâu cả”.

“Bệnh của bác Minh không biết đỡ chút nào chưa?”.

Nguyên Thần Dạ đáp một cách khó hiểu: “Cũng có thể coi là tốt, cũng có thể coi không tốt”.

“Câu này nghĩa là sao?”.

“Em gặp bà ấy là biết ngay”.

Lâm Nguyệt Loan càng không hiểu: “Nguyên Thần Dạ, sao anh biết rõ chuyện nhà họ Minh vậy?”.

“Bởi vì anh là đồ đệ của bác sĩ Thành cơ mà, quan hệ cũng khá thân thiết với nhà họ. Còn nữa…”. Cậu không nói tiếp nữa.

“Còn gì nữa?”.

“Tạm thời không nói với em”. Nguyên Thần Dạ lấp lửng.

Nhà thi đấu thành phố A nằm ở vành đai số một phía bắc thành phố, vô cùng to lớn và hoành tráng. Nguyên Thần Dạ dẫn Lâm Nguyệt Loan tới gặp Tiêu Tinh Dã. Cậu thiếu niên lỗ mãng ngày nào giờ đã là một huấn luyện viên môn chạy ngắn vô cùng điềm đạm, lúc này đang nhắc nhở mấy học viên vi phạm nội quy. Dáng vẻ anh không có gì thay đổi, vẫn đôi lông mày rậm, mắt to, hai vai rộng, lưng dày, có khác là quanh cằm anh lún phún râu, ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Lâm Nguyệt Loan đứng từ xa nhìn anh, trong lòng nhiều cảm xúc. Chú chim non ngày xưa đã tung đôi cánh bay qua cánh rừng thời gian, chẳng thể tìm lại được nữa.

Tiêu Tinh Dã đang dạy cho học viên cách xuất phát thì như cảm nhận được điều gì đó khác lạ, anh quay lại và thấy Lâm Nguyệt Loan và Nguyên Thần Dạ đứng đằng xa. Giật mình, bao lời cần nói đột nhiên biến mất.

“Thầy Tiêu, thầy Tiêu”.

Đơ người trước đám học sinh một lúc, nghe thấy tiếng gọi anh mới nói: “Các em tự luyện tập đi nhé”.

Sau đó anh chạy về phía Lâm Nguyệt Loan, trên mặt vẫn là nỗi ngạc nhiên không thể tin được.

“Lâm Nguyệt Loan, đúng là cậu rồi. Mười sáu năm rồi không có tin tức gì của cậu. Không ngờ vẫn có thể gặp lại cậu”.

Buổi trưa hôm đó ba người cùng đi ăn cơm. Bao nhiêu chuyện đều được kể hết. Nguyên Thần Dạ vẫn độc thân, Lâm Nguyệt Loan cũng chưa lấy chồng, Tiêu Tinh Dã và Đinh Đang Linh đã kết hôn và có một đứa con trai năm tuổi.

“Tiêu Tinh Dã, cậu và Đinh Đang Linh kết hôn rồi à, hồi đó cô ấy yêu cậu lắm, rốt cuộc cùng chờ đến ngày rẽ mây thấy mặt trời rồi. Con trai cậu năm tuổi rồi à, chắc đáng yêu lắm, hôm nào dẫn cho tớ coi đi”.

Tiêu Tinh Dã cười sảng khoái: “Đương nhiên là đáng yêu rồi, đáng yêu lắm, cả thế giới này không có đứa trẻ nào đáng yêu thế đâu”.

Nói đến con trai, giọng Tiêu Tinh Dã tràn đầy niềm vui và tự hào.

“Nguyên Thần Dạ, sao anh còn chưa lấy vợ?”.

Nguyên Thần Dạ chưa kịp nói thì Tiêu Tinh Dã đã cướp lời: “Kiểu người đa tình như anh ấy không kết hôn càng tốt, đỡ hại con gái nhà người ta”.

“Đúng thế, anh là công tử đa tình, kết hôn làm gì chứ, tránh mất tự do. Em Lâm, sao em cũng chưa kết hôn”.

Lâm Nguyệt Loan im lặng cúi đầu xuống. Mái tóc lòa xòa trước mặt, cô khẽ đưa tay vén nó ra sau mang tai.

Tiêu Tinh Dã nhìn mái tóc ngắn không thay đổi của cô, trong lòng khẽ thở dài. Năm đó mái tóc xanh đi theo Minh Nhật Lãng, bao năm nay vẫn không nuôi dài. Mái tóc của phụ nữ là tóc tình, dài dài ngắn ngắn, ngắn ngắn dài dài, đều vì người mình yêu mà ngắn, mà dài.

Cứ ngỡ Lâm Nguyệt Loan sẽ không trả lời, nào ngờ cô lại cầm cốc trà trên bàn lên, xoay xoay chiếc cốc trong tay rồi nhẹ đáp: “Em không kết hôn, bởi vì cả đời này… em đã hứa sẽ lấy một người”.

Trong dòng sông ký ức vọng lại câu nói như thực như mơ: “Nhìn hai em hình như còn là học sinh, thế mà sớm đã hẹn ước cả đời rồi à?”.

Ngày đó hai người làm cốc không hề biết ý nghĩa của chúng. Đến khi hiểu ra rồi thì số mệnh đã định đoạt tất cả. Đột nhiên trong ký ức lại hiện lên buổi tối hôm đó, cô và Minh Nhật Lãng còn hẹn nhau mùa xuân đi bắt tôm… vậy mà vào mùa xuân năm đó… nước mắt bay đầy theo gió xuân.

Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đều biết cô đã hứa hẹn với ai, cả hai chỉ nhìn nhau im lặng, đôi mắt đầy cảm khái.

Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Tiêu Tinh Dã hỏi: “Nguyên Thần Dạ, anh đưa Lâm Nguyệt Loan đi thăm Thần Quang chưa…”.

Nguyên Thần Dạ ngắt lời: “Chiều chúng ta đi đi, chiều nay không phải có trận bóng giao hữu giữa Thần Quang và Thanh Hà sao?”.

“Đúng, chiều dẫn cậu đi”.

“Hôm nay có trận giao hữu à, Tiêu Tinh Dã, tầm này mấy năm trước cậu oai phong lắm đấy, giờ còn đá bóng không?”.

“Không đá nữa, mấy năm trước tớ bị thương đầu gối trong một trận bóng, suýt nữa thành tàn phế. May mà Nguyên Thần Dạ dùng mấy phương pháp trị liệu mới cứu được tớ đấy, nhưng sự nghiệp thể thao của tớ cũng tạm biệt từ đó. Bây giờ đổi làm huấn luyện viên rồi. Có điều tớ đã huấn luyện được một cao thủ, đúng nghĩa cao thủ sinh vì màu xanh và thắng vì màu xanh. Chiều đi xem cậu ấy đá nhé. Nhân tiện nhớ lại thời huy hoàng của tớ”.

Dù buổi sáng đã đến Thần Quang nhưng có hai người bạn cũ cùng thăm lại một lần nữa cũng không sao. Lâm Nguyệt Loan đồng ý đi cùng hai nguời.

Khi ba người tới sân bóng thì trận đấu đã sắp bắt đầu. Xung quanh khán đài ngồi kín học sinh và phụ huynh. Vô cùng bất ngờ khi cô nhìn thấy ông bà Minh ngồi ở chỗ ấy. Mười sáu năm không gặp, mái đầu ông Minh đã bạc trắng, già đi rất nhiều. Ngược lại với ông, bà Minh vẫn đoan trang như xưa, đôi mắt sáng ngời, bà đang nhìn về phía sân bóng như tìm người.

Lâm Nguyệt Loan giật mình: “Sao vợ chồng bác Minh lại ở đây? Họ cũng đến xem bóng sao? Bệnh bác Minh khỏi rồi à? Xem ra tinh thần của bác ấy rất tốt”.

Lâm Nguyệt Loan hỏi một loạt như thế khiến Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ không kịp trả lời. Trận đấu bắt đầu, tiếng còi vang lên, cầu thủ hai đội vào vị trí. Một tốp cổ vũ trên khán đài đồng thanh hô to: ”Thần Quang tất thắng, Minh Nhật Lãng tất thắng”.

Minh, Nhật, Lãng?

Đội cổ vũ vẫn hô vang khiến ba chữ ấy văng vẳng bên tai cô. Cô vội vàng tìm trong những cầu thủ của trường Thần Quang một lượt. Một gương mặt quen thuộc. Đôi mày thanh cao, thân hình cân đối, cậu mặc bộ đồ thi đấu màu đỏ càng nổi bật giữa đám đông, thu hút bao ánh mắt nhìn.

Xung quanh là tiếng người hô, tiếng trống, mọi thứ âm thanh hỗn tạp vang lên giống như thủy triều đã lùi ra xa. Chẳng nghe thấy gì nữa, không nhìn thấy gì nữa, trong mắt cô bây giờ chỉ có hình ảnh cậu thiếu niên cao to ấy. Cô nhìn cậu ấy chạy nhảy đuổi bóng như một con báo trên sân cỏ…

A Lãng, nguy hiểm. Đang định hô lên thì cô nhìn thấy đôi mắt cười của cậu, đôi mắt có hai màu đen trắng rõ ràng. Đen lánh như than, trắng như tuyết, thanh tú và tinh khiết.

Không! Cậu ấy không thể là Minh Nhật Lãng! Đôi mắt Minh Nhật Lãng xanh như kim cương.

Trong câu chuyện cổ tích, hoa hồng đã chết có thể nở một lần nữa trong tiếng ca của chim oanh về đêm. Nhưng trong hiện thực không có đóa hoa nào đã tàn lại có thể trở nên tươi thắm. Hoa không thể, người càng không thể.

Minh Nhật Lãng đã rời nhân thế mười sáu năm trước, vậy cậu thiếu niên giống hệt cậu ấy kia là ai?

Trên sân cỏ, cậu thiếu niên linh hoạt di chuyển như có đôi cánh. Thân thể cậu vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái, mỗi động tác đều rất tự nhiên, khỏe mạnh. Bóng trong chân cậu xoay một hồi rồi vượt qua hết người này đến người khác, chân như bay lên, trái bóng xé gió vút đi nhằm thẳng hướng cầu môn đội bạn.

Vào rồi! Mọi người trên khán đài gào thét không ngừng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Bà Minh kích động đứng dậy hướng về phía sân bóng vẫy tay: “A Lãng, con giỏi lắm”.

Cậu thiếu niên quay lại cười với mẹ rồi hét lên: “Mẹ ơi, trái bóng này con tặng mẹ”.

Vẻ hạnh phúc hiện lên gương mặt bà Minh như hoa nở rộ. Bà vô cùng sung sướng, quay sang nói với chồng: “A Lãng nói trái bóng ban nãy tặng em, anh là bố không được ghen đâu đấy”.

“Anh không ghen đâu, con luôn thân với mẹ mà. Đây là điều luôn luôn đúng”. Ông Minh âu yếm ôm eo vợ, nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc và tự hào của vợ, trong tim khẽ thở dài… quay ra nhìn cậu thiếu niên khỏe mạnh chạy trên sân cỏ, trong đầu ông lại hiện lên hình bóng một người thiếu niên giống hệt ấy, ốm yếu bệnh tật. Trái tim bất giác lại đau như có ai xé nát…

Mười sáu năm nay, nỗi đau ở bên ông như hình với bóng…

Lâm Nguyệt Loan cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Cậu ấy là ai?”.

Tiêu Tinh Dã quay sang nhìn Nguyên Thần Dạ, có ý nhường anh trả lời, Nguyên Thần Dạ chậm rãi đáp: “Cậu ấy chính là đứa con riêng của ông Minh Hạo Thiên và người phụ nữ kia. Sinh đúng vào ngày Minh Nhật Lãng mất”.

Lâm Nguyệt Loan sững người. A Lãng chết cụ thể thế nào cô không biết rõ. Sau chuyện đó tâm trí bà Minh hỗn loạn nên cô đoán ra chuyện ngoại tình của ông Minh bị A Lãng phát hiện. Chắc chắn cậu bị sốc nặng nên mới hoảng loạn dẫn đến xảy ra sự cố. Nhưng cô không ngờ rằng ngày cậu ấy rời khỏi nhân gian thì bố cậu lại có một người con trai khác được sinh ra.

“Sau khi A Lãng đi bác Minh liền đón đứa bé kia về à?”.

“Không, ông Minh đưa tiền cho người phụ nữ kia mang con đi thật xa. Ông toàn tâm toàn ý chăm sóc người vợ suy sụp tinh thần. Nhưng người phụ nữ đó sau này mắc bệnh nặng, gần chết liền mang con đến cho ông Minh. Lúc đó đứa bé năm tuổi rồi. Ông Minh nhìn thấy nó mà giật mình, nó giống y hệt Minh Nhật Lãng. Ông thử mang đứa bé về nhà. Lúc đó bà Minh lẫn lắm, lúc thì nói A Lãng đi học, lúc thì nói cho A Lãng bú, hoàn toàn nhầm lẫn khái niệm tuổi tác. Khi thấy đứa bé bà lập tức ôm lấy và nói A Lãng đi mẫu giáo về, vừa ôm vừa thơm không chịu bỏ tay ra. Đứa bé đó cũng lạ lắm, vừa đến nhà họ Minh ai cũng lạ lẫm vậy mà lại thân với bà Minh. Hai người đó nhanh chóng gần gũi không thể tách ra được”.

“Cứ như thế, bà Minh coi cậu bé đó là A Lãng, bà quên hết mọi chuyện trước đó, ký ức bắt đầu lại từ năm A Lãng năm tuổi. Mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, bà nhớ A Lãng bị bệnh giòn xương nên luôn miệng gọi bác sĩ Thành tới khám. Bác sĩ Thành cũng đóng kịch đến khám, được một thời gian thì nói đã chữa khỏi bệnh. Năm đó anh theo bác sĩ Thành thực tập lâm sàng nên cũng tiếp xúc với nhà họ Minh. Ban đầu khi gặp đứa bé đó anh cũng nhầm là Minh Nhật Lãng. Bao nhiêu năm nay nhìn nó trưởng thành, càng lớn càng giống, như đúc từ một khuôn vậy. Năm nay nó cũng vừa tròn mười sáu tuổi, anh nhìn nó giống như đang nhìn Minh Nhật Lãng năm mười sáu tuổi vậy. Em có thấy thế không?”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu thiếu niên khỏe mạnh đang chạy trên sân và nói: “Ừ, giống thật. Tại sao nó cũng tên Minh Nhật Lãng?”.

“Bởi vì bà Minh coi đó là Minh Nhật Lãng, bà chưa bao giờ mất đi cậu ấy. Vì thế ông Minh cũng không đặt tên khác cho thằng bé nữa mà lấy tên Minh Nhật Lãng luôn. Thằng bé kế thừa tên Minh Nhật Lãng, kế thừa sinh nhật Minh Nhật Lãng, kế thừa tình yêu của cha mẹ Minh Nhật Lãng, kế thừa tất cả của Minh Nhật Lãng. Có lúc, anh còn nghĩ, không biết có phải… Minh Nhật Lãng đầu thai về không nữa”.

Tiêu Tinh Dã im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng: “Tớ tin… nó chính là Minh Nhật Lãng đầu thai về kiếp này để hoàn thành những tâm nguyện trước đây còn dang dở. Lâm Nguyệt Loan cậu biết không, A Lãng này là nhân tài thể thao, học cái gì giỏi cái ấy, vốn của tớ sắp bị thằng bé học hết rồi, sắp không còn gì để dạy nữa rồi”.

“Cậu là huấn luyện viên của nó à, Tiêu Tinh Dã?”.

“Ừ, đây chính là cao thủ của tớ. Tớ dạy nó nhiều thứ lắm, bơi này, chạy ngắn này, đá bóng này, nhảy cao này…”.

Nguyên Thần Dạ cũng không kém cạnh: “Anh cũng dạy nó nhiều thứ lắm, ví dụ như tán gái này, làm thế nào để có buổi hẹn hò lãng mạn này, làm thế nào để đứng giữa rừng hoa mà người không dính một phiến lá…”.

Lâm Nguyệt Loan phì cười: “Nguyên Thần Dạ, anh dạy nó cái gì thế hả? Đừng dạy hư người ta”.

Nguyên Thần Dạ làm bộ thất vọng: “Tiếc là nó chẳng biết gì cả, y như A Lãng ngày xưa, ít nói trước mặt con gái, rất e thẹn”.

Lâm Nguyệt Loan động lòng, bất giác cô nhìn về phía rừng hòe xa xa. Ánh mắt cô như nhìn xuyên về quá khứ, như nhìn thấy hình ảnh cậu thiếu niên thanh tú, ngại ngùng, ánh mắt lại dịu dàng và nồng ấm.

“Chưa hết, cậu bé này đặc biệt có cảm tình với những cô gái có bím tóc dài”.

Minh Nhật Lãng, có đúng là… cậu trở lại một lần nữa không?

Trên cao là bầu trời xanh biếc của mùa xuân thuần khiết, trên ấy có một vầng mặt trời sáng rực rỡ nhưng không chói mắt mà đang dịu dàng tỏa xuống bên dưới những tia nắng vàng dịu dàng.

Lâm Nguyệt Loan ngẩng đầu lên nhìn vầng mặt trời ấy, mỉm cười. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống…

Mặt trời lặn rồi hôm sau lại mọc, hoa tàn rồi năm sau lại nở tiếp. Người đã mất đi linh hồn có lẽ thực sự chuyển thế luân hồi. Tuy nhiên, sẽ chẳng bao giờ lặp lại câu chuyện, có một cậu thiếu niên yêu một cô gái.

HẾT

Hậu ký

Rất nhiều độc giả sau khi đọc xong cuốn sách này sẽ cảm thấy không vui, vì Minh Nhật Lãng chết dưới ngòi bút của tôi, họ không thể chấp nhận được.

Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã định sẵn cái chết của Minh Nhật Lãng rồi. Có nghĩa là ngay khi câu chuyện này bắt đầu nó đã có kết thúc, những tình tiết trước đó đều dựa vào kết thúc đã định sẵn để xây dựng. Tôi rất rõ ràng kết thúc sẽ như thế nào. Từ đầu đến cuối tôi đều viết các tình tiết dựa trên con đường đã dự định sẵn.

“Thuần ái chi độ” (tên gốc), “độ” nghĩa là từ bờ bên này sang bờ bên kia, đại diện cho một quá trình, một sự trải qua. Tên cuốn sách đã định mệnh rằng cuốn sách sẽ có kết thúc không viên mãn. Chỉ là ghi lại một mối tình trong sáng, ngắn ngủi.

“Bạch Bình Châu” – nơi Minh Nhật Lãng ở cũng là một địa danh đầy tính bi kịch. “Tà huy mạch mạch thủy du du, trường đoạn Bạch Bình Châu”(30). “Chiếc cốc vỡ”, cũng ngầm báo hiệu một kết thúc bi kịch. Ban đầu có một số độc giả đọc tình tiết này đã đoán ra: Không phải kết thúc là bi kịch đấy chứ? “Yêu cô ấy như yêu trăng Tây Giang”, nửa câu sau cũng có từ không may mắn, cũng dùng để ứng với cái chết bất ngờ của Minh Nhật Lãng.

Đây là lần đầu tiên tôi để nhân vật chết dưới ngòi bút của mình. Cảm giác như bản thân mình đang tiến hành một vụ mưu sát. Coi câu chữ là dao, tôi đã đẽo gọt ra thiếu niên Minh Nhật Lãng trong sáng, thuần khiết như thủy tinh, rồi cũng coi câu chữ là dao, tôi đập nát cậu ấy… Minh Nhật Lãng, cái chết của cậu ấy mãi mãi cố định câu chuyện tình trong sáng này.

Trong phần cuối, mọi thứ hình như được lặp lại. Vẫn là chàng trai mười sáu tuổi, tuổi thanh xuân như một chú chim non. Tuy nhiên, chẳng bao giờ lặp lại câu chuyện, có một chàng thiếu niên yêu cô gái ấy. Trong lòng Lâm Nguyệt Loan mãi mãi là dây đàn đứt, gương sáng vỡ…

Thứ tôi muốn viết chính là tình yêu đầu tiên không thứ gì có thể thay thế được. Thời niên thiếu thuần khiết, trong sáng như thế, tình yêu đầu tiên trong sáng, thuần khiết như thế. Tình cảm chưa bao giờ được nói ra lời, được thời gian ấp ủ thành rượu, có lúc thực sự có thể đủ say cả đời.

“Thuần ái chi độ” là cuốn tiểu thuyết tôi viết vất vả nhất cho đến thời điểm này. Trong khi viết đã từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng tôi vẫn kiên trì viết tiếp, cảm ơn các bạn độc giả đã ở bên tôi đi đến cuối cùng. Ngoài ra, cũng mong các bạn tha thứ cho cuốn tiểu thuyết thương cảm này, hãy tha thứ nhé!

Tuyết Ảnh Sương Hồn

:)2 cái này là trong phút bồng bột ta rất muốn nhận xét về bộ truyện này mà ta đọc.

Có lẽ bộ này là bộ mà ta cảm nhận được một số ý nghĩa nhất định về tình yêu. Tình yêu ở đây không chỉ là tình yêu trai gái mà còn là tình bạn bè, tình cha con, tình mẹ con. Cảm xúc của ta ở chuyện này có vẻ là khá nhiều. Dù truyện này không nổi như một số bộ rất hay như Bộ Bộ Kinh Tâm, A Mạch Tòng Quân, Đức Phật và nàng....

Trong truyện này ta ấn tượng với cách yêu của Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng. Hai người phát triển một cách tự nhiên, thuần túy, và sự say mê giữa 2 người quả đúng như trong giới thiệu đã viết. Thứ tình cảm ấy được rót dần rót dần qua những lần gặp gỡ, những ấn tượng trong lòng hai người. Nó như một thứ men say, ấp ủ dần dần trong lòng.

Minh Nhật Lãng, chàng hoàng tử dịu dàng, với đôi mắt đẹp. Cậu mắc một căn bệnh oái oăm. Đó là căn bệnh xương thủy tinh, chỉ cần một va đập nhẹ cũng đủ để cậu chịu sự tổn thương về thể xác rất lớn. Nhưng trong tâm hồn cậu là cả một khát khao cháy bỏng về sự tự do, sự bay nhảy như các bạn đồng trang lứa. Trong tim cậu luôn có một sự mong chờ một ngày nào đó cậu có thể đá banh, đá cầu... Ta thực sự có một sự đồng cảm và thương cảm đối với cậu. Bởi vì cậu còn mong có thể thỏa ước muốn của người cha, luôn tiếc nuối không được vui chơi cùng con mình. Ngoài ra sau đó cậu còn mong mình khỏe mạnh để có thể cùng Lâm Nguyệt Loan đi khắp nơi và có thể bảo về cô. Cái chết của Minh Nhật Lãng ở cuối chuyện, chắc chắn sẽ làm cho người đọc thấy khó thở, thấy đau lòng, xót xa và sẽ rất không vui vì sự sắp đặt của tác giả. Nhưng mà đó sẽ càng cho thấy tình yêu của Lãng, và tình yêu của Loan dành cho cậu. Cái chết của cậu, khắc sâu vào lòng người mẹ, lòng của Loan và những người bạn như Tiêu Tinh Dã, Nguyên Thần Da. Đối với nhân vật này, ta chỉ có thể nói, tác giả đã khắc họa một nhân vật thần thánh chăng? Cậu dịu dàng, cậu nhân hậu, nhưng cậu mỏng manh và yếu ớt. Tuy nhiên trong con người đó là một ngọn lửa của sự sống.

Đến với nhân vật Lâm Nguyệt Loan, đó là một cô bé cứng cỏi, đáng yêu, đáng mến, nhân hậu. Mồ côi cha, còn mẹ thì đi lấy chồng khác và không cho người chồng mới biết về sự tồn tại của cô con gái riêng. Thế nhưng cô vẫn sống một cách lạc quan yêu đời, mạnh mẽ. Lãng đã bị cô thu hút ở điểm đó. Đối với Lãng, tình yêu của cô có thể khá cố chấp và rất thủy chung, khi cậu mất đi cô mãi ở vậy và sống với hình dáng cậu ở trong tim mình. Hình ảnh cô đan chiếc khăn và lồng những sợi tóc của mình vào trong chiếc khăn đó có lẽ đã để lại trong ta một ấn tượng sâu sắc dù ta chẳng hiểu sao :)) Chậc, nói sao nhỉ, cô bé đó, muốn giúp cậu vui, có nghị lực trong cuộc sống, làm tất cả.

Quả thật tình yêu của họ mong manh, trong sáng như một viên pha lê vậy.

Một vài nhân vật phụ nổi bật:

Tiêu Tinh Dạ: nhà cậu cũng là nhà hoàn cảnh, cậu có một sức khỏe khiến Lãng phải hâm mộ. Nhưng Lãng có một gia đình mà cậu hâm mộ. tình cảm của cậu với Loan cũng là một tình cảm trong sáng, đáng yêu. Nhưng cậu vẫn có thể vì bạn mà có thể hi sinh tình yêu của mình, có thể thành toàn cho đôi bạn của mình

Nguyên Thần Dạ: Cậu có nhà, có sức khỏe nhưng cậu thiếu tình thương gia đình. Khi gặp được những người bạn trẻ đó, cậu cảm nhân được thế nào là tình yêu tình bạn. Do đó cậu chơi thân và luôn tìm cách giúp đỡ những người bạn nhỏ của mình. Cái chết của Lãng cũng mang đến một nỗi đau với cậu, có lẽ thế. Sau này cậu chọn cho mình con đường thành bác sĩ và là bác sĩ chuyên khoa về xương thủy tinh.

Bà Minh: ta thật sự rất xúc động với tình cảm bà dành cho con trai. Bà yêu thương, đau lòng, chăm sóc, và chấp nhận kể cả cô gái của con trai mình là Loan. Bà không sinh thêm đứa con nào nữa mà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cậu con trai của mình. Bà là một người mẹ vĩ đại, nhưng cũng là một người mẹ đáng thương. Trong sâu thẳm tim bà, Lãng là một đứa con ngoan ngoãn, là đứa con độc nhất. Đối với bà, con còn quan trọng hơn tình yêu của chồng. Khi chông có người con khác, bà tức giận vì chồng không cần con chứ không phải vì chồng không yêu mình. Ta khâm phục người mẹ như bà.

Ông Minh: Ông là một người đáng giận nhưng cũng là một người đáng thương. Ông cầu một đứa con khỏe mạnh nhưng con trai ông bị bệnh xương thủy tinh. Không phải ông không yêu con nhưng cái mong muốn trong ông làm ông chọn sai con đường cho mình. Ta chỉ có thể nói, ông đã sai, quá sai. Ông chọn lầm con đường và chính ông, chính là ông đã giết chết con trai của mình. Ông đáng thương vì bà Minh chọn cách quên đi, nhưng trong trí nhớ của ông thì sự việc đó mãi hiển hiện. Nói thật, ta là người cảm tính vì thế ta thấy rất ghét ông :chair: Ông yêu con nhưng làm ra việc đó đã tổn thương tâm hồn cậu tria trong sáng như Lãng. Khi ông ở trong bênh viện và nói câu tôi chỉ cần Lãng.. như thế có quá muộn không. Ta không thích người đàn ông này. Khi ông "ngoại tình", ta cảm thấy tình yêu mà ông dành cho Lãng quá giả dối, giả dối một cách đáng khinh. Nhưng ông cả đời giằn vặt trong nỗi đau giết con cũng khiến ta xót xa.

Một câu chuyện, có thể sẽ không làm người ta cười to, nhưng sẽ làm chúng ta mỉm cười vì những hạnh phúc nhỏ nhoi, mỉm cười vì tình yêu và tình bạn trong sáng của những cô cậu học sinh. Và sẽ khiến chúng ta khóc, khi nghĩ đến cái chết của cậu bé Lãng đáng yêu :-(

Ta rất thích câu cuối trong truyện này: "Mặt trời lặn rồi moc, hoa tàn rồi năm sau lại nở tiếp. Người đã mất đi linh hồn có lẽ thực sự chuyển thế luân hồi. Tuy nhiên sẽ chẳng bao giờ lặp lại câu chuyện, có một cậu thiếu niên yêu một cô gái". Đó là một câu kết rất hay, dù có người giống hệt cậu ấy đi chăng nữa, thì chuyện cậu thiếu niên và cô gái sẽ không thể lặp lại và có cái kết tốt đẹp hơn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương