Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý
-
Chương 6
Đối với Ngô Hạo sau khi về nhà lần đầu tiên xuất môn, tựa hồ tất cả mọi người đều vô cùng chú ý, quản gia sáng sớm liền tự mình đến chuẩn bị tốt y phục cho cậu, âu phục được là phẳng phiu vô cùng, may mắn Ngô Hạo lúc trước bị Lâm Bá Huân nghiêm khắc huấn luyện, bằng không chỉ cần mặc vào bộ quần áo thẳng thớm này cũng đã khiến chân tay cậu luống cuống. Nếm qua điểm tâm, trong tiếng dặn dò của bà nội, Ngô Hạo cùng Lâm Bá Huân sóng vai đi xuống cầu thang ra cửa, tài xế đã sớm đem xe lại đây, vệ sĩ A Tiêu đứng một bên mở cửa cung kính mời bọn họ lên xe.
“Cậu hôm nay ngược lại thực rảnh rỗi.” Lâm Bá Huân mở báo xem tin tài chính và kinh tế, Ngô Hạo thì thần thái tự nhiên nhìn phong cảnh hai bên, nghe được lời nói của hắn phốc một tiếng cười ra: “Con người luôn phải tiến bộ chứ, đại ca.”
“Ân, tiến bộ của cậu thường xuyên khiến tôi thất kinh.” Lâm Bá Huân thành thật nói.
“Tôi sẽ coi những lời này là khen ngợi.” Ngô Hạo cười tủm tỉm nói, “Cám ơn.”
“Không cần khách khí...” Lâm Bá Huân hít một hơi, lật sang trang khác.
Mặc dù là lần đầu tiên bước vào cổng lớn trụ sở chính tập đoàn Quảng Ích, nhưng những bài tập trước đó Ngô Hạo đã thuộc đến mười phần, từ xa thấy tòa cao ốc khí phái, cậu cố ý hơi đề cao thanh âm: “A, cuối cùng tới rồi, trước kia thời điểm cùng cha tới, không có nhiều xe như vậy, có phải hay không bởi vì bây giờ là giờ cao điểm?”
“Đúng vậy, tương lai cậu làm chủ tịch, nhớ kỹ không thể đến muộn.” Lâm Bá Huân đưa tay chỉnh sửa nút cà- vạt vốn đã thực chỉnh tề của cậu, “Một ông chủ tốt phải biết làm gương tốt, hiểu không?”
“Biết rồi, đại ca, có anh mỗi ngày ở bên tai tôi nói nói, tôi thế nào cũng sẽ làm một ông chủ chăm chỉ.” Ngô Hạo vô tư cười cười, tay Lâm Bá Huân nhẹ run lên một chút, lập tức vờ như không có việc gì nói: “Cậu khẳng định, đại ca sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu sao?”
“Đương nhiên, anh là trợ lý của cha, tương lai cũng chính là trợ lý của tôi, công ty không có anh thì làm sao được.” Ngô Hạo nói nhảm, “Tôi còn muốn dựa dẫm nhiều hơn vào anh nữa kìa, trợ lý đại ca vô địch à.”
Lâm Bá Huân mỉa mai cười, không biết có phải đang cười cậu diễn quá mức nhập vai hay không, ô tô đã chạy vào trong bãi đỗ xe, trong lúc tài xế xuống xe mở cửa, hắn giữ chặt tay Ngô Hạo, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa cậu ra ngoài trước, sau đó đi đằng trước tôi.”
“A?” Ngô Hạo không hiểu nhìn hắn, trước kia nhiều nhất là cậu cùng Lâm Bá Huân sóng vai mà đi, lúc ở nhà thì cậu luôn giống cái đuôi nhỏ theo sau hắn, như thế nào hôm nay Lâm Bá Huân bỗng nhiên đặc biệt đưa ra yêu cầu này?
“Đồ ngốc.” Lâm Bá Huân bên môi gợi lên một nụ cười sủng nịnh, “Làm gì có Thái tử gia nào lại đi ở phía sau chứ?”
Cái hiểu cái không gật gật đầu, tài xế đã muốn mở cửa xe, Ngô Hạo sải bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nhưng nghe tiếng bước chân, Lâm Bá Huân hẳn là đang đi sau cậu.
Loại cảm giác này... Thật sự không giống thời điểm đi sau hắn, có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, hay thời điểm sóng vai bước đi, cũng có thể thấy mặt của hắn, nhưng hiện tại, phía trước không có ai, chỉ có chính mình, cô độc trơ trọi đối mặt với hết thảy những thứ lạ lẫm.
Hắn ở phía sau... Đúng vậy, Lâm Bá Huân ở ngay phía sau... Ngô Hạo tự an ủi mình, cho dù chỉ nghe thấy tiếng bước chân cũng tốt, chỉ cần biết rằng người này đang gần ngay bên mình, tâm sẽ trở nên thực bình tĩnh, một loại cơ hồ có thể nói là bình tĩnh không sợ hãi.
Cậu hơi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thong dong, không nhanh không chậm đi về phía thang máy, nơi đó đã có một đám người đang chờ đợi, thời điểm thấy cậu đều khom lưng cúi đầu tiếp đón: “Kính chào Lâm thiếu gia.” ” Kính chào Lâm tiên sinh.” ” Kính chào Lâm trợ lý.”
Ngô Hạo đứng lại, mỉm cười gật gật đầu: “Chào mọi người.” Hết thảy, cậu đều làm được hoàn mỹ.
***
Nói thực, ấn tượng đầu tiên Lâm Vệ Nhân cấp Ngô Hạo phi thường tốt, gã là một trung niên nam tử diện mạo nhã nhặn thanh tú, tươi cười ấm áp khiến người khác như đón gió xuân, cảm thấy đặc biệt thoải mái, hơn nữa biểu hiện bên ngoài cũng hoàn toàn là loại yêu thích của trưởng bối đối vãn bối.
“Trưởng thành rồi nhỉ, Thiếu Triết.” Gã nắm tay Ngô Hạo, chân thành cười, “Đi ở trên đường nhìn thấy chắc cũng không nhận ra, gần đây mọi việc vẫn tốt chứ?”
Bàn tay bị gã cầm dào dạt ấm áp, sợi tơ khát vọng thân tình sâu trong đáy lòng Ngô Hạo lại bị khẽ động, kìm lòng không được lộ ra tươi cười: “Chú vất vả rồi, vội vã như vậy từ phía nam gấp gáp trở về, tôi hết thảy đều tốt lắm.”
Cầm tay cậu lắc lắc một lúc mới buông ra, Lâm Vệ Nhân tiếp tục quan tâm hỏi: “Thẩm (vợ của em trai cha)thân thể thế nào? Trước lúc chú đi có nghe nói thẩm thắt lưng với chân không tốt lắm, lần này đặc biệt mang về chút rượu hổ cốt (rượu ngâm từ cao làm bằng xương hổ), nhân tiện, ngày mai chú đến nhà thăm một chút.”
“Được.” Ngô Hạo theo bản năng gật đầu đáp ứng, vừa nói ra miệng lại cảm giác phía sau có hai đạo ánh mắt lợi hại bắn qua, trên cổ lập tức lạnh run, cậu rụt cổ, cười gượng nói, “Chú có tâm, bà nội nhất định thật cao hứng.”
“Ai, lão thái thái lớn tuổi như vậy, chú phận làm con cháu còn ngày ngày ở bên ngoài bôn ba, không thường xuyên quay về thăm hỏi, thật sự có chút hổ thẹn, Thiếu Triết, bà nội thương cháu như vậy, cháu nhớ nhất định đừng chọc bà nội sinh khí, biết không?”
Ngô Hạo còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Bá Huân đã không kiên nhẫn đi tới bên cạnh, ngữ khí cứng nhắc nói: “Thiếu Triết, lại đây xem phòng làm việc của cậu một chút đi.”
“Đúng đúng, phòng chủ tịch cùng phòng tổng tài đều đã sửa chữa, cháu xem có thích một gian làm việc một gian nghỉ tạm không.” Lâm vệ nhân bồi bên người Ngô Hạo, một chút cũng không có vì Lâm Bá Huân phá rối mà tức giận, “Chú còn thỉnh thầy phong thuỷ đến xem qua, tiền tài địa vị đều thực thịnh vượng a.”
“Hừ.” Lâm Bá Huân bước nhanh về phía trước đẩy ra cửa lớn, hừ lạnh một tiếng, “Giả thần giả quỷ!”
Nửa giờ sau, ba người bọn họ vẫn duy trì tình trạng kỳ quái như vậy, Lâm Vệ Nhân chuyện trò vui vẻ, vui tính lại cởi mở, làm cho Ngô Hạo tự nhiên nảy sinh một cảm giác thân thiết, nhưng Lâm Bá Huân vẫn xụ mặt, nói chuyện thực rõ ràng là nhằm vào Lâm Vệ Nhân, nhưng gã cũng không tiếp chiêu, luôn đem đề tài dời đi hướng khác, làm bộ như không nghe thấy.
Cuối cùng Ngô Hạo là có chút ngượng ngùng, nhưng lại ngại Lâm Bá Huân nên không dám để lộ ra, đành phải đánh ra nước cờ bà nội: “Chú họ, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, bà nội nói đã lâu không gặp, hẳn là nên ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong cậu thật cẩn thận liếc Lâm Bá Huân một cái, quả nhiên thấy bộ mặt cứng ngắc quen thuộc. Lâm Vệ Nhân sửng sốt một chút, lập tức phụ họa: “Tốt, chú biết phụ cận có một tiệm ăn Thượng Hải không tồi, trước kia lúc chú còn nhỏ, thẩm cũng thường mời khách tới đây, không bằng liền đi đến đó đi?”
“Đại ca?” Ngô Hạo nghiêng đầu hỏi ý kiến Lâm Bá Huân, Lâm Bá Huân gật đầu, đơn giản nói: “Tôi đi kêu thư ký đặt bàn.”
“Nga, không cần, chú ở chỗ này hàng năm đều đặt cố định một bàn.” Lâm Vệ Nhân cười đến thập phần thân thiết, “Tiệm ăn cũ tương đối hợp khẩu vị, chú là sợ thẩm có lúc nhớ tới, không cần đặt chỗ cũng có thể tùy thời tới ăn.”
Hai mắt nhìn chằm chằm gã, Lâm Bá Huân thản nhiên nói: “Lâm tiên sinh thật có lòng.”
“Ha hả, người một nhà mà khách sáo gì, đây là việc nên làm.”
Một bữa cơm ăn đến nhạt nhẽo vô vị, Ngô Hạo ngồi bên trong, thức ăn trên bàn thập phần phong phú, Lâm Vệ Nhân nói chuyện cùng cũng tốt lắm, cùng gã một chỗ vĩnh viễn sẽ không cảm thấy nhàm chán hoặc khó xử, lại càng sẽ không lạnh lẽo, cậu không khỏi cảm thán: hóa ra trên thế giới thực có một loại người có thể khiến cho người khác vừa gặp liền cảm thấy thoải mái giống như bạn bè nhiều năm, không chút mất tự nhiên. Hiển nhiên Lâm Bá Huân không phải là người như thế, hắn vẫn mặt không chút thay đổi ngồi kia, chẳng qua lúc bắt đầu động đũa, Lâm Vệ Nhân có quan tâm hỏi vài câu: “Bá Huân, có phải không hợp khẩu vị hay không? Hay là dạ dày không thoải mái? Đổi món khác nhé?” Hắn đều lắc đầu, cười như không cười nhìn đối phương: “Cám ơn, chú họ, tôi chỉ là không quá thích ứng.”
Hắn chính là không quá thích ứng cùng Lâm Vệ Nhân ăn cơm đi. Ngô Hạo ở trong lòng bĩu môi, xem ra không thể không có ngoại lệ, Lâm Bá Huân đối với mình ôn nhu như vậy, nhưng khi đối mặt với Lâm Vệ Nhân kẻ có thể cùng hắn tranh đoạt tập đoàn Quảng Ích, hắn liền giương cung bạt kiếm, hoàn toàn lâm vào trạng thái chiến đấu.
Tâm bỗng nhiên có chút chua xót, hắn đối với mình ôn nhu, kỳ thật là vì muốn thêm một phần đảm bảo đi, dù sao chính mình giống như bây giờ khăng khăng một lòng đối hắn cực kỳ có lợi.
Mà Lâm Vệ Nhân, là chú họ Lâm Thiếu Triết, thân nhân duy nhất của bà nội, thoạt nhìn gã cũng là người tốt, nhưng... Ai kêu gã có quan hệ đến quyền sở hữu tập đoàn Quảng Ích đâu, chỉ có thể thực xin lỗi.
Ngô Hạo yên lặng trong lòng tự nói vài câu thực xin lỗi, nhã nhặn cầm thìa, miệng nhỏ uống canh, đồ ăn mỹ vị trước mắt cũng vô pháp khiến cho cậu muốn ăn, đều là do bị khuôn mặt Lâm Bá Huân kia hù dọa, may mà cũng sắp kết thúc bữa cơm quay về nhà, bằng không cậu sợ chính mình sẽ thủng dạ dày mất.
Di động Lâm Bá Huân bỗng nhiên vang lên, hắn do dự một chút, lấy ra, vốn nghĩ muốn ấn tắt đi, lúc sau thấy dãy số bất đắc dĩ đè xuống phím nghe: “Uy, là tôi.”
Dựa theo lễ nghi cơ bản, thời điểm đi ăn cơm nghe điện thoại phải đi ra xa chỗ bàn ăn một chút, Lâm Bá Huân trước giờ chính là nghiêm khắc dạy dỗ Ngô Hạo như vậy, nhưng là lúc này đây, hắn lại tự mình làm trái, tuy rằng đứng lên ly khai, nhưng vẫn là cách Ngô Hạo rất gần.
“Đúng vậy sao?... Nga...” Hắn đơn giản trả lời, xem bộ dáng là muốn sớm chấm dứt trò chuyện một chút.
“Bá Huân, khụ, Bá Huân.” Lâm Vệ Nhân thấp giọng ho khan nhắc nhở Lâm Bá Huân không hợp lễ tiết, đã có khách nhân ngồi gần đó quay đầu lại nhìn.
Liếc Ngô Hạo một cái, Lâm Bá Huân bất đắc dĩ giải thích một câu: “Tôi nhận điện thoại, lập tức quay lại.” Nói xong cầm di động bước nhanh hướng cửa quán ăn đi đến.
Ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt kia Ngô Hạo tinh tường tiếp nhận được, không tiếng động thở dài một hơi, cậu quyết định giả làm người câm đến khi Lâm Bá Huân trở về.
“Thiếu Triết, cùng Bá Huân ở chung có tốt không?” Lâm Vệ Nhân ôn hòa hỏi, “Hài tử này chỉ là tính tình cứng nhắc một chút, kỳ thật lại rất tốt, cũng là anh họ giáo dục giỏi, từ nhỏ đã rất xuất sắc, đương nhiên sẽ không qua loa có lệ giống người bình thường như chú a, ha hả.”
Ngô Hạo chỉ có cười gượng, Lâm Bá Huân chính là người như vậy đi, đối với mình cũng có thời điểm không kiên nhẫn, mỗi lần hắn phát hỏa chính mình liền sợ đến mức muốn chạy trốn, hắn tựa như một cây roi, luôn không ngừng ở sau lưng mình quật tới, thúc giục chính mình hướng tới những địa vị cao ngay cả bản thân nghĩ cũng chưa từng nghĩ mà chạy đến, mặc dù có khi cũng thực ôn nhu, nhưng là... Thật sự đau quá a.
Cùng hắn một chỗ, điều dễ dàng cảm thấy nhất chính là mệt mỏi, yêu cầu Lâm Bá Huân đưa ra thực sự quá nhiều, khiến cậu giống như vĩnh viễn không có điểm cuối mà chỉ có thể chạy như điên, nhưng là, chính mình thủy chung vẫn tham luyến ôn nhu ngẫu nhiên lộ ra của hắn, cùng những cái ôm ấm áp mà bản thân luôn khao khát. Liền vì chút tư tâm này, cậu giống như một người đứa ngốc đuổi theo ánh mặt trời, chạy không biết mệt mỏi, thậm chí âm thầm chờ đợi, vĩnh viễn chạy đến không có điểm dừng.
“Nếu có tâm sự gì, không tiện nói với Bá Huân, có thể nói cho chú biết. Hắn hài tử này chú hiểu, cũng không phải là người có kiên nhẫn.” Lâm Vệ Nhân ôn hòa nhìn cậu, “Thiếu Triết, chúng ta là chú cháu, là người một nhà, mặc kệ có chuyện gì, chú đều thực nguyện ý trợ giúp cháu, cho dù có là hoàn cảnh nào cũng luôn đứng về phía cháu, loại quan hệ huyết thống này, chính là không thể chia cắt a.”
“Cám ơn chú.” Ngô Hạo lộ ra tươi cười, “Cũng sắp tới lúc, tôi thực cần chú trợ giúp.”
“Nga, cháu là nói họp hội đồng tháng sau sao?” Lâm Vệ Nhân tùy ý cười cười, “Kia không thành vấn đề, cháu là đứa con độc nhất của Vệ Quốc, Quảng Ích cháu kế thừa là đương nhiên, kỳ thật cái này chỉ là cho có lệ, các cổ đông sẽ không can thiệp nhiều. Nhưng thật ra Bá Huân...” Gã hơi nhíu mày, “Chú không biết Bá Huân đang lo lắng cái gì, hắn nhiều lần trì hoãn nhật trình an bài, vốn dựa theo lẽ thường, ba tháng trước cháu đã có thể tiếp nhận từ thẩm chính thức ngồi lên vị trí chủ tịch, hắn... A, đại khái là muốn đem sự tình sắp xếp ổn thỏa một chút đi. Liền kéo dài tới hiện tại.”
Đó là bởi vì hắn chưa tìm được tôi a. Ngô Hạo ở trong lòng thè lưỡi, trên mặt lại cười đến thực thong dong: “Đúng vậy, đại ca làm việc luôn luôn cẩn thận, tôi cũng đã quen.”
Cho dù là thân thích, Lâm Vệ Nhân vẫn có mục đích của riêng mình a, cậu nghĩ, mỗi một câu nói ra đều khéo léo ám chỉ, xem như là muốn ly gián mình và Lâm Bá Huân đi? Nếu thay đổi là Lâm Thiếu Triết lúc trước, nói không chừng gã hẳn sẽ thành công, không, phải là chắc chắn thành công rồi, Lâm Bá Huân không phải từng nói bọn họ “Thông đồng” cùng một chỗ sao.
Nhưng thực đáng tiếc a, chú họ, ngồi ở trước mặt chú không phải là Lâm Thiếu Triết thực sự, mà tôi, là bị Lâm Bá Huân ra giá ba trăm vạn mua tới, cho dù chú là thật sự vì muốn tốt cho tôi, cho dù chú có nói đến nước miếng tung bay, tôi cũng không có biện pháp thay đổi suy nghĩ a.
Tôi, là quân cờ hắn nắm giữ trong tay, là công cụ của hắn.
Lâm Bá Huân rất nhanh nói chuyện điện thoại xong đã trở lại, không cấp cho Lâm Vệ Nhân cơ hội tiến thêm bước nữa, gọi vệ sĩ cùng tài xế tới, đem Ngô Hạo ra khỏi quán ăn trực tiếp đuổi về nhà, Lâm Vệ Nhân chỉ kịp để lại số điện thoại, liền cùng Ngô Hạo thân thiết bắt tay nói lời tạm biệt.
Buổi tối thời điểm ở thư phòng, Lâm Bá Huân còn không quên hỏi: “Gã đối với cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Ngô Hạo không nghĩ làm hắn mất hứng, hàm hồ nói, “Nói chút chuyện phiếm, phần lớn là hỏi thăm bà nội.”
Biểu tình trên mặt Lâm Bá Huân buông lỏng, lạnh lùng cười: “Lại muốn đi đường vòng a... Năm đó nếu không phải bà nội, gã sớm đã...” Nói đến một nửa, hắn mới tỉnh giác (tỉnh ngộ và phát giác) Ngô Hạo còn mở to hai mắt canh tại một bên nghe, vội vàng nuốt trở về, cố tình lòng hiếu kỳ của Ngô Hạo đã bị câu lên, truy vấn: “Đã làm sao vậy?”
“Đừng hỏi nhiều.” Lâm Bá Huân đơn giản cự tuyệt.
Nhìn Ngô Hạo rụt rụt vai, buồn bực không lên tiếng ngồi thu lại một góc, Lâm Bá Huân trong lòng lại có chút không đành lòng, dịu ngữ khí một chút mở miệng: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”
“Anh vừa lòng là được rồi.” Ngô Hạo thở dài, “Tôi thực sợ không qua được, về sau còn muốn gặp nhiều người như vậy... Đại ca, anh cho tôi chút tự tin đi.”
Lâm Bá Huân hai tay đan vào nhau, như có điều suy nghĩ nhìn cậu: “Được, cho như thế nào? Muốn tôi nâng giá sao?”
“Tiền có thể giải quyết việc này, tôi sớm đã ra giá một ngàn vạn, đúng là nói giỡn đi.” Ngô Hạo đứng lên, lần đầu lớn mật đưa ra yêu cầu, “Anh ôm tôi một chút, được không?”
Không chút do dự, Lâm Bá Huân đi đến trước mặt cậu, vươn tay đem cậu ôm vào trong lòng, gắt gao ôm chặt, gần gũi đến có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
“Thực xin lỗi a, tôi có chút tùy hứng.” Ngô Hạo ở trong ngực hắn nhắm mắt lại, nho nhỏ lộ ra tươi cười, “Ai kêu tôi nhập vai quá sâu, nhiều lần đều thật sự cho rằng mình đích thật là Lâm Thiếu Triết, là một Lâm Thiếu Triết bị anh, bị bà nội, bị mọi người nuông chiều đến hư. Cho nên đại ca ôm tôi một cái cũng không có gì không thể đi, tuy rằng...”
“Tuy rằng trước kia chưa từng có ai ôm cậu như vậy.” Không biết có phải là Ngô Hạo lỗi giác hay không, cậu thế nhưng từ trong giọng nói của Lâm Bá Huân nghe được một tia thương tiếc, lời như thế từ miệng hắn nói ra không phải nên là khẩu khí trào phúng châm biếm sao? Ban đầu chính mình cũng đích xác chuẩn bị nghênh đón cười nhạo của hắn a.
Mang theo kinh ngạc, cậu ngẩng đầu muốn nhìn một chút biểu tình trên mặt Lâm Bá Huân, lại bị Lâm Bá Huân càng nhanh ôm lấy, nhẹ nhàng cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cậu, thanh âm thấp đến cơ hồ nghe không được: “Thiếu Triết... Cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu, trước kia những gì cậu không có, tôi cũng đều cho cậu... Hết thảy đều là tôi bồi thường cậu...”
Ảo giác! Nhất định là mình tự huyễn hoặc bản thân mà! Ngô Hạo lúng túng nghĩ, hoặc là, Lâm Bá Huân là đối với Lâm Thiếu Triết chân chính nói những lời này đi? Cậu bỗng nhiên bắt đầu mê mang: Lâm Thiếu Triết chân chính, đang ở đâu? Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mang theo nghi vấn, cậu bắt đầu quanh co lòng vòng dò la, trước khi Lâm Thiếu Triết rời nhà trốn đi phát sinh chuyện gì, hỏi bà nội, bà nội chỉ yêu thương nhéo nhéo hai má cậu: “Tiểu bướng bỉnh, chuyện chính ngươi làm đều quên rồi? Còn nói chọc ta sinh khí, ngươi chọc ta sinh khí đâu chỉ này mỗi chuyện này, đã lớn như vậy còn không để ta bớt lo.”
Hỏi quản gia, cũng chỉ nhận được trách cứ hiền từ: “Tiểu thiếu gia, ngươi luôn khiến lão thái thái cùng Bá Huân thiếu gia lo lắng, cho dù không hài lòng cũng không có thể nói đi là đi a, lần sau cũng đừng như vậy nữa.”
Trong nhà vài người làm cũng không nói được gì, đều là những người đã làm ở đây lâu năm xem cậu như con của mình, chỉ cười tủm tỉm cảm thán: Thiếu gia thật sự lớn rồi.
Hỏi Lâm Bá Huân? Cậu cũng không có gan lớn như vậy.
Từ sau khi Ngô Hạo bước vào Lâm gia, Lâm Bá Huân mặc kệ công việc bận rộn thế nào cũng đều tận lực chạy về nhà ăn cơm, cho nên cậu cũng đã quen bữa tối trên bàn cơm mọi người một nhà hòa thuận vui vẻ, hôm nay thời điểm ngồi bên bàn phát hiện thiếu một người, vội vàng hỏi: “Nội, sao không đợi đại ca về cùng nhau ăn cơm?”
“Bá Huân thiếu gia đã gọi điện thoại, nói không về ăn.” Quản gia tự mình bới cho cậu một bát cơm, Ngô Hạo nói câu cám ơn, nghi hoặc hỏi: “Hắn có xã giao?”
Bà nội ha hả cười, trên mặt là một loại vui sướng ôn nhu: “Không phải, giới thiệu bạn gái cho hắn, hài tử kia thực ra rất vừa ý Bá Huân, chủ động đến hẹn cơm chiều, thời đại bây giờ đúng là khác rồi a, thời điểm ta còn đến trường ông nội ngươi mỗi ngày đều lái xe đến cổng trường học chờ, ta cũng không chịu tùy tiện cùng hắn ra ngoài chơi đâu.”
“Bạn gái?” Ngô Hạo lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy a, là do một lão bằng hữu giới thiệu, thiên kim Tôn gia, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, ta đã thấy qua mẹ nàng một lần, ngày thường Viên Viên mặt rất phúc khí, con gái chắc cũng không kém đi, nếu hết thảy đều thuận lợi, ngươi lập tức sẽ có thể kêu đại tẩu a.”
Ngô Hạo trên mặt âm tình bất định, không biết vì cái gì, cậu nghĩ tới Lâm Bá Huân hiện tại cùng nữ hài tử cạnh nhau ăn bữa tối, lại cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn bực, tâm tình vừa rồi còn tốt còn muốn ăn liền toàn bộ hỏng hết.
“Thời đại gì rồi a, nội người còn ép duyên.” Cậu nhỏ giọng nén giận nói một câu, bà nội cùng quản gia liếc nhau một cái, vội vàng an ủi: “Không có không có, nội đâu có phong kiến như vậy đâu, đây là muốn xem đại ca con thích hay không thích thôi, Thiếu Triết, con yên tâm, tương lai hôn sự của con nội chắc chắn sẽ không can thiệp, chỉ cần là người con thích, nội cũng sẽ thích.”
Chẳng lẽ... Lâm Thiếu Triết là vì nguyên nhân này mới rời nhà trốn đi? Ngô Hạo nhìn bà nội, trong đầu bỗng nhiên nổi lên ý niệm này.
Lung tung ăn xong cơm chiều, Ngô Hạo cùng bà nội nói ngủ ngon, vào thư phòng xem vài tờ tư liệu, thiếu Lâm Bá Huân ngồi đối diện, cậu không yên lòng, cầm điện thoại lên gọi cho hắn, cũng là tắt máy.
Đúng vậy, cùng nữ hài tử hẹn hò còn mở di động, không khỏi rất sát phong cảnh đi. Ngô Hạo yên lặng nghĩ, kìm lòng không được cuộn tròn thân mình, hai chân co lại giẫm lên ghế dựa, ôm lấy đầu gối chính mình, rầu rĩ mà đong đưa thân thể.
Muốn gặp hắn... Muốn gặp hắn... Muốn ở bên cạnh hắn... Muốn hắn ở bên cạnh mình... Từ trước tới giờ không nghĩ bản thân sẽ ỷ lại một người như vậy, không phải đã sớm biết sao? Từ đầu đến cuối, ngay từ thời khắc mình ra đời, bản thân đã định trước phải cô độc bước đi trên con đường này, không có ai làm bạn, cũng không có ai bằng lòng sánh bước... Không phải ngàn lần vạn lần tự nhắc nhở bản thân sự thật này sao? Vì cái gì còn mơ mộng muốn bên hắn như vậy?
Lâm Bá Huân, Lâm Thiếu Triết... Đều là những người cách mình rất xa, chính mình chẳng qua vô tình rơi vào thế giới của bọn họ, sắm một vai diễn, sớm hay muộn rồi cũng đến lúc kết thúc, chính mình nên yên lặng ra đi, mà không phải tuyệt vọng nghĩ tới hắn như vậy, vươn tay ý đồ đi nắm lấy một chút ấm áp duy nhất.
“Lâm Bá Huân... Lâm Bá Huân... Tôi thích anh... So với ai khác đều thích hơn...” Ngô Hạo đem mặt vùi vào đầu gối, một lần lại một lần thì thào tự nói.
Hắn không thuộc về mình... Vĩnh viễn không có khả năng... Chính mình chỉ nên ôm ấp hồi ức về hắn mà tiếp tục sống, hắn lưu lại cho mình ấm áp ngắn ngủi, chính là ký ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời đi... Khoảnh khắc hắn vươn tay ôm lấy bản thân mình.
Cậu cứ như vậy lẳng lặng ngồi thật lâu, sau đó đứng lên, trở về phòng ngủ, ghé lên trên ban công, nhìn chăm chăm hướng cổng lớn, gió đêm thổi vào người, rất lạnh.
Đèn đóm trong Lâm gia cũng dần dần tắt, bà nội đã sớm lên giường nghỉ ngơi, người làm cũng về phòng xem TV, hoặc là đánh bài, người làm vườn vẫn còn tại trong nhà kính bận rộn, quản gia cũng bắt đầu đi tắt đèn ở các nơi...
Vì cái gì chỉ có mình cậu ngồi nơi này hứng gió lạnh... Cậu không phải là Lâm Thiếu Triết được sủng ái yêu thương sao?
Không, ngươi là hàng giả, Ngô hạo tự giễu, ngươi làm sao có thể là Lâm Thiếu Triết, cá sống trong bùn có thể nào trở thành rồng, khi không có người bên cạnh, ngươi lại là Ngô Hạo, không phải ai khác.
Lâm Bá Huân đang làm gì? Sau khi cùng nữ hài tử ăn xong cơm chiều còn đi đến nơi nào? Xem phim sao? Hay dạo phố? Không, nhìn hắn một bộ mặt kia, khẳng định sẽ không, có lẽ là lái xe đi hóng gió đi? Bọn họ thực thân mật? Bằng không vì sao đến giờ hắn vẫn chưa trở lại?
Thời điểm hắn cùng nữ hài tử ở chung cũng sẽ bày ra bộ mặt như tảng băng kia sao? Cũng sẽ dùng ánh mắt lợi hại như vậy nhìn nàng sao? Không, sẽ không, hẳn là dùng ánh mắt ôn nhu, thưởng thức mỹ nữ đối diện, bởi vì đây không phải là mình luôn tay chân vụng về cái gì cũng không biết cái gì cũng cần hắn sửa, mà là một thiên kim tiểu thư xuất thân tốt đẹp đủ để cùng hắn xứng đôi.
Bọn họ... Là thực sự xứng đôi... Nhất định là thế.
Mà chính mình... Lại là cái gì chứ? Ở trong mắt Lâm Bá Huân, là một vũng bùn nhão, một cây gỗ mục, một kẻ thuộc tầng lớp thấp nhất, vốn hẳn là người không bao giờ… có thể xuất hiện cùng hắn, chẳng qua, còn có một điểm thích hợp.
Thì chính là khuôn mặt này, khuôn mặt có thể lấy giả đánh tráo thật.
Không tự giác sờ lên gương mặt bị gió thổi lạnh như băng, Ngô Hạo bỗng nhiên rất hận tại sao mình lại cùng Lâm Thiếu Triết bộ dạng giống nhau như vậy, nếu không phải thế, hiện tại cậu còn đang ở phòng trọ rẻ tiền, làm một kẻ không sung sướng, mỗi ngày chỉ có chút tiền tỉnh ăn kiệm dùng nhưng lại là một viên chức nhỏ thực yên ổn, đi sớm về trễ, bận rộn nhiều việc, giữa trưa ở công ty ăn một hộp cơm, buổi tối uống một chén cháo loãng, xem TV, lên giường ngủ, ngày hôm sau sáng sớm chen nhau lên xe bus, đi công ty làm một vài việc vụn vặt, chịu đựng mắng mỏ của cấp trên, bận rộn một ngày, về nhà đã mỏi mệt không chịu nổi, không có biến hóa, không có hi vọng, cứ như vậy lặp đi lặp lại vượt qua ngày.
Không có mỗi ngày vừa mở mắt liền tự tin tràn đầy, không có cẩm y hoa phục, không có quần tinh ủng nguyệt, không có hỏi han ân cần, không có bà nội, không có yêu thương vây quanh... Mà tối trọng yếu là, không có hắn...
Kỳ thật có hắn cũng không phải không tốt, nhưng là... Nếu không biết hắn, sẽ không phải rời đi hắn, nếu không rời đi hắn, sẽ không bị thương tâm...
Không biết nằm úp sấp bao lâu, ánh đèn ô tô cắt qua đêm tối, hiện ra ở cổng, Ngô Hạo dụi dụi mắt, hoạt động một chút thân thể nằm úp sấp đến cứng ngắc của mình, nhìn Lâm Bá Huân từ trong xe đi ra, bước nhẹ nhàng về phía cửa nhà.
Thời điểm đi đến dưới ban công, giống như là tâm linh tương thông, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Ngô Hạo không trốn, hoặc là nói cậu không nghĩ tới Lâm Bá Huân sẽ ngẩng đầu, sững sờ tại chỗ, Lâm Bá Huân mặt vô biểu tình nhìn cậu một cái, đi vào trong nhà.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi lên lầu, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, Ngô Hạo không quay đầu lại, tiếp tục đợi ở ban công, ngón tay không tự giác nắm chặt thành quyền, có chút khẩn trương.
“Như thế nào còn chưa ngủ?” Thanh âm Lâm Bá Huân thực ôn hòa, có thể thấy được tâm tình tốt lắm, đặt tay lên vai cậu, liền hoảng sợ, “Cậu ngồi đây hứng gió bao lâu rồi? Không sợ cảm lạnh sao? Nhanh đi tắm nước ấm rồi đi ngủ.”
Ngô Hạo thụ động theo động tác của hắn xoay người lại, cúi đầu, không để Lâm Bá Huân thấy mặt, nhẹ giọng hỏi: “Bà nội nói anh đi hẹn hò, thuận lợi không?”
“Loại sự tình này có cái gì thuận lợi hay không thuận lợi chứ?” Thời điểm Lâm Bá Huân vào nhà liền thuận tay nới lỏng cà- vạt, cởi bỏ áo nút đầu tiên của áo sơmi, cả người như thả lỏng đi rất nhiều, mang theo chút mệt mỏi nói, “Cũng không hẳn như vậy, là bạn của bà nội giới thiệu, đương nhiên là tuyển người tốt nhất, môn đăng hộ đối, hết thảy đều đúng lý hợp tình.”
“Như vậy... Lâm Thiếu Triết, lúc trước cũng là bởi vì nguyên nhân này mới rời nhà trốn đi sao?” Móng tay Ngô Hạo đâm vào lòng bàn tay, thanh âm hơi run rẩy.
Lâm Bá Huân giật mình một cái: “Cậu làm sao vậy? Sao chợt nhớ tới mà hỏi cái này?”
“Đúng vậy a, tôi không thể hỏi, đúng không?” Ngô Hạo bắt buộc ngữ khí chính mình thoải mái một chút, tuy rằng chua xót trong lòng đã muốn chậm rãi tràn ra, “Đây không phải là điều tôi nên biết.”
“Cậu có phải uống rượu hay không? Sao lại lạ như vậy?” Lâm Bá Huân bất khả tư nghị lấy tay nâng cằm cậu lên, trong một thoáng khi con ngươi đen láy trong suốt của Ngô Hạo ánh vào trong mắt hắn kia, hắn cường ngạnh đem ánh mắt dời đi, làm như không có việc gì nói: “Không có chuyện gì thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai cũng bận rộn đấy, bài tập đã làm xong chưa? Đã lâu chưa có kiểm tra cậu, có phải hay không bắt đầu lơi lỏng?”
Ngô Hạo không trả lời hắn, ngược lại thấp giọng hỏi: “Anh sẽ cùng nàng kết hôn sao? Nếu hết thảy đều thuận lợi?”
“Tôi không phủ nhận là có thể như vậy.” Thanh âm Lâm Bá Huân bắt đầu lộ ra không kiên nhẫn, “Cậu còn có cái gì muốn hỏi?”
“Tôi đang nghĩ, cũng sắp họp hội đồng rồi, bà nội nói đó là thời điểm tôi chính thức tiếp quản công ty.” Ngô Hạo nhìn hắn, giống như đang độc thoại, ” Chuyện sau đó cũng không phải điều tôi nên quan tâm, tôi hết thảy chỉ cần nghe theo anh, chỉ cần ký tên lên văn kiện của anh, tuân theo mệnh lệnh của anh mà làm... Như vậy anh có thể dùng danh nghĩa của tôi nắm giữ Quảng Ích cùng Lâm gia, chú họ cũng không cách nào đấu với anh, bởi vì gã là người thừa kế thứ hai, từ nay về sau anh có thể hãnh diện, chính thức trở thành người nắm giữ Quảng Ích, mà không phải trợ lý như trước... Nguyện vọng của anh liền đạt thành, đúng không?”
Khuôn mặt Lâm Bá Huân thoáng nghiêm túc, hắn buông tay, lui ra sau từng bước, khoanh tay, nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
“Sau đó, tôi cầm ba trăm vạn biến mất, về phần như thế nào hướng bà nội, hướng cổ đông giải thích, đó là chuyện của anh.” Ánh mắt Ngô Hạo như bị bịt kín một tầng sương mù, cậu cố gắng trừng to mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống, Lâm Bá Huân hận nhất cậu khóc, chán ghét một nam nhân yếu đuối lại vô dụng, cậu biết.
“Có lẽ tôi còn có thể ở đây thêm một thời gian ngắn nữa, nhưng cuối cùng, tôi, chắc chắn phải biến mất. Lâm Thiếu Triết sẽ lại rời nhà trốn đi, mà tôi, Ngô Hạo, đột nhiên phát tài, lại xuất hiện.”
Lâm Bá Huân vươn ngón tay che lại bờ môi cậu, cảnh cáo: “Tôi nói rồi, ở đây chỉ có Lâm Thiếu Triết, không có cái tên kia.”
“Đúng vậy, tôi biết, thực xin lỗi, tôi nói sai.” Ngô Hạo lộ ra một nụ cười kiên cường, “Anh không cần lo lắng gì cả, tôi sẽ hoàn thành kế hoạch của anh, sẽ không để tất cả bại lộ, anh yên tâm.”
Bởi vì tôi thích anh, tôi nguyện ý vì anh trả giá đại giới, nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, anh là người duy nhất trong cuộc đời này từng cho tôi ấm áp, cũng là người duy nhất tôi yêu...
Cho dù anh tốt với tôi chỉ bởi vì cần tôi, lợi dụng tôi, tôi vẫn yêu anh...
Chúng ta, thủy chung là người ở hai thế giới, vĩnh viễn không có khả năng cùng một chỗ... Một chút cũng không.
Anh xuất sắc như vậy, có dã tâm, có năng lực, chỉ là thân phận áp chế tiền đồ, vẫn phải làm một trợ lý bị che ở phía sau, chính là hiện tại không giống, bởi vì ông trời đã phái tôi tới, một người có thể trợ giúp anh đạt thành mục đích.
Anh sẽ đứng trên muôn người, bước lên đài, biến thành kẻ có thể nắm giữ hết thảy, sau đó kết hôn, lấy một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, sau đó sinh hạ một đám tiểu hài tử khỏe mạnh hoạt bát, tất cả sẽ ở trong căn nhà này ngày ngày vui vẻ, giống như bà nội hy vọng con cháu đầy đàn, một gia đình hạnh phúc biết bao.
Mà tôi... Sẽ ôm phần tình cảm đối anh không thể cho ai biết này, ở một xó nào đó anh không hay biết, cô độc sống tiếp.
“Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Khẩn trương sao?” Lâm Bá Huân đỡ cậu đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa ban công lại, “Nghe lời, đi tắm, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai buổi sáng tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.”
Ngô Hạo thuận theo đi tới, bị một cỗ ấm áp bao quanh, mới cảm giác được thân thể cứng ngắc, da thịt lộ ra ngoài giống như bị kim châm rất đau, cậu cười khổ, mới nhớ tới lúc trước còn ở cô nhi viện, mùa đông lò sưởi luôn luôn không đủ dùng, tay chân cậu lúc nào cũng bị đông lạnh đến hồng hồng, còn hoạt bát chạy tới chạy lui, cũng không quá khó chịu giống như bây giờ, thật sự là bị chiều hư rồi sao?
“Ở đây lâu, người cũng bị biến thành yếu ớt như vậy.” Cậu cười tự giễu, “Có đôi khi nhắm mắt lại, tôi còn thực cho là mình là Lâm Thiếu Triết, bà nội là bà nội ruột của tôi, anh là đại ca tôi, tôi từ nhỏ lớn lên tại nơi này, tương lai cũng sẽ không rời đi... Vĩnh viễn luôn như vậy.”
Lời vừa ra khỏi miệng cậu mới phát giác mình lỡ lời, cười nói: “Tôi biết điều đó là không có khả năng, anh đừng lại mắng tôi ham muốn hưởng thụ hư vinh, tôi chỉ là ngẫu nhiên nghĩ nghĩ một chút thôi... Ha ha, đây cũng là bình thường đi, dù sao lúc trước tôi chính là một tên quê mùa cái gì cũng chưa từng thấy qua, đột nhiên rơi vào cảnh an nhàn sung sướng, khó tránh khỏi có chút tiểu nhân đắc chí.”
Ngoài dự liệu, Lâm Bá Huân cũng không nói thêm cái gì không tốt, thậm chí ngay cả cười lạnh như thường lệ cũng không có, điều này khiến cho Ngô Hạo giật mình, quay đầu nhìn hắn.
Lâm Bá Huân đang dùng một loại ánh mắt ôn nhu đến làm cho Ngô Hạo có chút sợ hãi nhìn cậu, lập tức che dấu khụ một tiếng, dời mắt đi hướng khác, thản nhiên nói: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ ngon.” Hắn bước nhanh về phía cửa phòng, nhanh đến nỗi Ngô Hạo không kịp nói chúc ngủ ngon.
“Cậu hôm nay ngược lại thực rảnh rỗi.” Lâm Bá Huân mở báo xem tin tài chính và kinh tế, Ngô Hạo thì thần thái tự nhiên nhìn phong cảnh hai bên, nghe được lời nói của hắn phốc một tiếng cười ra: “Con người luôn phải tiến bộ chứ, đại ca.”
“Ân, tiến bộ của cậu thường xuyên khiến tôi thất kinh.” Lâm Bá Huân thành thật nói.
“Tôi sẽ coi những lời này là khen ngợi.” Ngô Hạo cười tủm tỉm nói, “Cám ơn.”
“Không cần khách khí...” Lâm Bá Huân hít một hơi, lật sang trang khác.
Mặc dù là lần đầu tiên bước vào cổng lớn trụ sở chính tập đoàn Quảng Ích, nhưng những bài tập trước đó Ngô Hạo đã thuộc đến mười phần, từ xa thấy tòa cao ốc khí phái, cậu cố ý hơi đề cao thanh âm: “A, cuối cùng tới rồi, trước kia thời điểm cùng cha tới, không có nhiều xe như vậy, có phải hay không bởi vì bây giờ là giờ cao điểm?”
“Đúng vậy, tương lai cậu làm chủ tịch, nhớ kỹ không thể đến muộn.” Lâm Bá Huân đưa tay chỉnh sửa nút cà- vạt vốn đã thực chỉnh tề của cậu, “Một ông chủ tốt phải biết làm gương tốt, hiểu không?”
“Biết rồi, đại ca, có anh mỗi ngày ở bên tai tôi nói nói, tôi thế nào cũng sẽ làm một ông chủ chăm chỉ.” Ngô Hạo vô tư cười cười, tay Lâm Bá Huân nhẹ run lên một chút, lập tức vờ như không có việc gì nói: “Cậu khẳng định, đại ca sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu sao?”
“Đương nhiên, anh là trợ lý của cha, tương lai cũng chính là trợ lý của tôi, công ty không có anh thì làm sao được.” Ngô Hạo nói nhảm, “Tôi còn muốn dựa dẫm nhiều hơn vào anh nữa kìa, trợ lý đại ca vô địch à.”
Lâm Bá Huân mỉa mai cười, không biết có phải đang cười cậu diễn quá mức nhập vai hay không, ô tô đã chạy vào trong bãi đỗ xe, trong lúc tài xế xuống xe mở cửa, hắn giữ chặt tay Ngô Hạo, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa cậu ra ngoài trước, sau đó đi đằng trước tôi.”
“A?” Ngô Hạo không hiểu nhìn hắn, trước kia nhiều nhất là cậu cùng Lâm Bá Huân sóng vai mà đi, lúc ở nhà thì cậu luôn giống cái đuôi nhỏ theo sau hắn, như thế nào hôm nay Lâm Bá Huân bỗng nhiên đặc biệt đưa ra yêu cầu này?
“Đồ ngốc.” Lâm Bá Huân bên môi gợi lên một nụ cười sủng nịnh, “Làm gì có Thái tử gia nào lại đi ở phía sau chứ?”
Cái hiểu cái không gật gật đầu, tài xế đã muốn mở cửa xe, Ngô Hạo sải bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nhưng nghe tiếng bước chân, Lâm Bá Huân hẳn là đang đi sau cậu.
Loại cảm giác này... Thật sự không giống thời điểm đi sau hắn, có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, hay thời điểm sóng vai bước đi, cũng có thể thấy mặt của hắn, nhưng hiện tại, phía trước không có ai, chỉ có chính mình, cô độc trơ trọi đối mặt với hết thảy những thứ lạ lẫm.
Hắn ở phía sau... Đúng vậy, Lâm Bá Huân ở ngay phía sau... Ngô Hạo tự an ủi mình, cho dù chỉ nghe thấy tiếng bước chân cũng tốt, chỉ cần biết rằng người này đang gần ngay bên mình, tâm sẽ trở nên thực bình tĩnh, một loại cơ hồ có thể nói là bình tĩnh không sợ hãi.
Cậu hơi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thong dong, không nhanh không chậm đi về phía thang máy, nơi đó đã có một đám người đang chờ đợi, thời điểm thấy cậu đều khom lưng cúi đầu tiếp đón: “Kính chào Lâm thiếu gia.” ” Kính chào Lâm tiên sinh.” ” Kính chào Lâm trợ lý.”
Ngô Hạo đứng lại, mỉm cười gật gật đầu: “Chào mọi người.” Hết thảy, cậu đều làm được hoàn mỹ.
***
Nói thực, ấn tượng đầu tiên Lâm Vệ Nhân cấp Ngô Hạo phi thường tốt, gã là một trung niên nam tử diện mạo nhã nhặn thanh tú, tươi cười ấm áp khiến người khác như đón gió xuân, cảm thấy đặc biệt thoải mái, hơn nữa biểu hiện bên ngoài cũng hoàn toàn là loại yêu thích của trưởng bối đối vãn bối.
“Trưởng thành rồi nhỉ, Thiếu Triết.” Gã nắm tay Ngô Hạo, chân thành cười, “Đi ở trên đường nhìn thấy chắc cũng không nhận ra, gần đây mọi việc vẫn tốt chứ?”
Bàn tay bị gã cầm dào dạt ấm áp, sợi tơ khát vọng thân tình sâu trong đáy lòng Ngô Hạo lại bị khẽ động, kìm lòng không được lộ ra tươi cười: “Chú vất vả rồi, vội vã như vậy từ phía nam gấp gáp trở về, tôi hết thảy đều tốt lắm.”
Cầm tay cậu lắc lắc một lúc mới buông ra, Lâm Vệ Nhân tiếp tục quan tâm hỏi: “Thẩm (vợ của em trai cha)thân thể thế nào? Trước lúc chú đi có nghe nói thẩm thắt lưng với chân không tốt lắm, lần này đặc biệt mang về chút rượu hổ cốt (rượu ngâm từ cao làm bằng xương hổ), nhân tiện, ngày mai chú đến nhà thăm một chút.”
“Được.” Ngô Hạo theo bản năng gật đầu đáp ứng, vừa nói ra miệng lại cảm giác phía sau có hai đạo ánh mắt lợi hại bắn qua, trên cổ lập tức lạnh run, cậu rụt cổ, cười gượng nói, “Chú có tâm, bà nội nhất định thật cao hứng.”
“Ai, lão thái thái lớn tuổi như vậy, chú phận làm con cháu còn ngày ngày ở bên ngoài bôn ba, không thường xuyên quay về thăm hỏi, thật sự có chút hổ thẹn, Thiếu Triết, bà nội thương cháu như vậy, cháu nhớ nhất định đừng chọc bà nội sinh khí, biết không?”
Ngô Hạo còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Bá Huân đã không kiên nhẫn đi tới bên cạnh, ngữ khí cứng nhắc nói: “Thiếu Triết, lại đây xem phòng làm việc của cậu một chút đi.”
“Đúng đúng, phòng chủ tịch cùng phòng tổng tài đều đã sửa chữa, cháu xem có thích một gian làm việc một gian nghỉ tạm không.” Lâm vệ nhân bồi bên người Ngô Hạo, một chút cũng không có vì Lâm Bá Huân phá rối mà tức giận, “Chú còn thỉnh thầy phong thuỷ đến xem qua, tiền tài địa vị đều thực thịnh vượng a.”
“Hừ.” Lâm Bá Huân bước nhanh về phía trước đẩy ra cửa lớn, hừ lạnh một tiếng, “Giả thần giả quỷ!”
Nửa giờ sau, ba người bọn họ vẫn duy trì tình trạng kỳ quái như vậy, Lâm Vệ Nhân chuyện trò vui vẻ, vui tính lại cởi mở, làm cho Ngô Hạo tự nhiên nảy sinh một cảm giác thân thiết, nhưng Lâm Bá Huân vẫn xụ mặt, nói chuyện thực rõ ràng là nhằm vào Lâm Vệ Nhân, nhưng gã cũng không tiếp chiêu, luôn đem đề tài dời đi hướng khác, làm bộ như không nghe thấy.
Cuối cùng Ngô Hạo là có chút ngượng ngùng, nhưng lại ngại Lâm Bá Huân nên không dám để lộ ra, đành phải đánh ra nước cờ bà nội: “Chú họ, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, bà nội nói đã lâu không gặp, hẳn là nên ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong cậu thật cẩn thận liếc Lâm Bá Huân một cái, quả nhiên thấy bộ mặt cứng ngắc quen thuộc. Lâm Vệ Nhân sửng sốt một chút, lập tức phụ họa: “Tốt, chú biết phụ cận có một tiệm ăn Thượng Hải không tồi, trước kia lúc chú còn nhỏ, thẩm cũng thường mời khách tới đây, không bằng liền đi đến đó đi?”
“Đại ca?” Ngô Hạo nghiêng đầu hỏi ý kiến Lâm Bá Huân, Lâm Bá Huân gật đầu, đơn giản nói: “Tôi đi kêu thư ký đặt bàn.”
“Nga, không cần, chú ở chỗ này hàng năm đều đặt cố định một bàn.” Lâm Vệ Nhân cười đến thập phần thân thiết, “Tiệm ăn cũ tương đối hợp khẩu vị, chú là sợ thẩm có lúc nhớ tới, không cần đặt chỗ cũng có thể tùy thời tới ăn.”
Hai mắt nhìn chằm chằm gã, Lâm Bá Huân thản nhiên nói: “Lâm tiên sinh thật có lòng.”
“Ha hả, người một nhà mà khách sáo gì, đây là việc nên làm.”
Một bữa cơm ăn đến nhạt nhẽo vô vị, Ngô Hạo ngồi bên trong, thức ăn trên bàn thập phần phong phú, Lâm Vệ Nhân nói chuyện cùng cũng tốt lắm, cùng gã một chỗ vĩnh viễn sẽ không cảm thấy nhàm chán hoặc khó xử, lại càng sẽ không lạnh lẽo, cậu không khỏi cảm thán: hóa ra trên thế giới thực có một loại người có thể khiến cho người khác vừa gặp liền cảm thấy thoải mái giống như bạn bè nhiều năm, không chút mất tự nhiên. Hiển nhiên Lâm Bá Huân không phải là người như thế, hắn vẫn mặt không chút thay đổi ngồi kia, chẳng qua lúc bắt đầu động đũa, Lâm Vệ Nhân có quan tâm hỏi vài câu: “Bá Huân, có phải không hợp khẩu vị hay không? Hay là dạ dày không thoải mái? Đổi món khác nhé?” Hắn đều lắc đầu, cười như không cười nhìn đối phương: “Cám ơn, chú họ, tôi chỉ là không quá thích ứng.”
Hắn chính là không quá thích ứng cùng Lâm Vệ Nhân ăn cơm đi. Ngô Hạo ở trong lòng bĩu môi, xem ra không thể không có ngoại lệ, Lâm Bá Huân đối với mình ôn nhu như vậy, nhưng khi đối mặt với Lâm Vệ Nhân kẻ có thể cùng hắn tranh đoạt tập đoàn Quảng Ích, hắn liền giương cung bạt kiếm, hoàn toàn lâm vào trạng thái chiến đấu.
Tâm bỗng nhiên có chút chua xót, hắn đối với mình ôn nhu, kỳ thật là vì muốn thêm một phần đảm bảo đi, dù sao chính mình giống như bây giờ khăng khăng một lòng đối hắn cực kỳ có lợi.
Mà Lâm Vệ Nhân, là chú họ Lâm Thiếu Triết, thân nhân duy nhất của bà nội, thoạt nhìn gã cũng là người tốt, nhưng... Ai kêu gã có quan hệ đến quyền sở hữu tập đoàn Quảng Ích đâu, chỉ có thể thực xin lỗi.
Ngô Hạo yên lặng trong lòng tự nói vài câu thực xin lỗi, nhã nhặn cầm thìa, miệng nhỏ uống canh, đồ ăn mỹ vị trước mắt cũng vô pháp khiến cho cậu muốn ăn, đều là do bị khuôn mặt Lâm Bá Huân kia hù dọa, may mà cũng sắp kết thúc bữa cơm quay về nhà, bằng không cậu sợ chính mình sẽ thủng dạ dày mất.
Di động Lâm Bá Huân bỗng nhiên vang lên, hắn do dự một chút, lấy ra, vốn nghĩ muốn ấn tắt đi, lúc sau thấy dãy số bất đắc dĩ đè xuống phím nghe: “Uy, là tôi.”
Dựa theo lễ nghi cơ bản, thời điểm đi ăn cơm nghe điện thoại phải đi ra xa chỗ bàn ăn một chút, Lâm Bá Huân trước giờ chính là nghiêm khắc dạy dỗ Ngô Hạo như vậy, nhưng là lúc này đây, hắn lại tự mình làm trái, tuy rằng đứng lên ly khai, nhưng vẫn là cách Ngô Hạo rất gần.
“Đúng vậy sao?... Nga...” Hắn đơn giản trả lời, xem bộ dáng là muốn sớm chấm dứt trò chuyện một chút.
“Bá Huân, khụ, Bá Huân.” Lâm Vệ Nhân thấp giọng ho khan nhắc nhở Lâm Bá Huân không hợp lễ tiết, đã có khách nhân ngồi gần đó quay đầu lại nhìn.
Liếc Ngô Hạo một cái, Lâm Bá Huân bất đắc dĩ giải thích một câu: “Tôi nhận điện thoại, lập tức quay lại.” Nói xong cầm di động bước nhanh hướng cửa quán ăn đi đến.
Ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt kia Ngô Hạo tinh tường tiếp nhận được, không tiếng động thở dài một hơi, cậu quyết định giả làm người câm đến khi Lâm Bá Huân trở về.
“Thiếu Triết, cùng Bá Huân ở chung có tốt không?” Lâm Vệ Nhân ôn hòa hỏi, “Hài tử này chỉ là tính tình cứng nhắc một chút, kỳ thật lại rất tốt, cũng là anh họ giáo dục giỏi, từ nhỏ đã rất xuất sắc, đương nhiên sẽ không qua loa có lệ giống người bình thường như chú a, ha hả.”
Ngô Hạo chỉ có cười gượng, Lâm Bá Huân chính là người như vậy đi, đối với mình cũng có thời điểm không kiên nhẫn, mỗi lần hắn phát hỏa chính mình liền sợ đến mức muốn chạy trốn, hắn tựa như một cây roi, luôn không ngừng ở sau lưng mình quật tới, thúc giục chính mình hướng tới những địa vị cao ngay cả bản thân nghĩ cũng chưa từng nghĩ mà chạy đến, mặc dù có khi cũng thực ôn nhu, nhưng là... Thật sự đau quá a.
Cùng hắn một chỗ, điều dễ dàng cảm thấy nhất chính là mệt mỏi, yêu cầu Lâm Bá Huân đưa ra thực sự quá nhiều, khiến cậu giống như vĩnh viễn không có điểm cuối mà chỉ có thể chạy như điên, nhưng là, chính mình thủy chung vẫn tham luyến ôn nhu ngẫu nhiên lộ ra của hắn, cùng những cái ôm ấm áp mà bản thân luôn khao khát. Liền vì chút tư tâm này, cậu giống như một người đứa ngốc đuổi theo ánh mặt trời, chạy không biết mệt mỏi, thậm chí âm thầm chờ đợi, vĩnh viễn chạy đến không có điểm dừng.
“Nếu có tâm sự gì, không tiện nói với Bá Huân, có thể nói cho chú biết. Hắn hài tử này chú hiểu, cũng không phải là người có kiên nhẫn.” Lâm Vệ Nhân ôn hòa nhìn cậu, “Thiếu Triết, chúng ta là chú cháu, là người một nhà, mặc kệ có chuyện gì, chú đều thực nguyện ý trợ giúp cháu, cho dù có là hoàn cảnh nào cũng luôn đứng về phía cháu, loại quan hệ huyết thống này, chính là không thể chia cắt a.”
“Cám ơn chú.” Ngô Hạo lộ ra tươi cười, “Cũng sắp tới lúc, tôi thực cần chú trợ giúp.”
“Nga, cháu là nói họp hội đồng tháng sau sao?” Lâm Vệ Nhân tùy ý cười cười, “Kia không thành vấn đề, cháu là đứa con độc nhất của Vệ Quốc, Quảng Ích cháu kế thừa là đương nhiên, kỳ thật cái này chỉ là cho có lệ, các cổ đông sẽ không can thiệp nhiều. Nhưng thật ra Bá Huân...” Gã hơi nhíu mày, “Chú không biết Bá Huân đang lo lắng cái gì, hắn nhiều lần trì hoãn nhật trình an bài, vốn dựa theo lẽ thường, ba tháng trước cháu đã có thể tiếp nhận từ thẩm chính thức ngồi lên vị trí chủ tịch, hắn... A, đại khái là muốn đem sự tình sắp xếp ổn thỏa một chút đi. Liền kéo dài tới hiện tại.”
Đó là bởi vì hắn chưa tìm được tôi a. Ngô Hạo ở trong lòng thè lưỡi, trên mặt lại cười đến thực thong dong: “Đúng vậy, đại ca làm việc luôn luôn cẩn thận, tôi cũng đã quen.”
Cho dù là thân thích, Lâm Vệ Nhân vẫn có mục đích của riêng mình a, cậu nghĩ, mỗi một câu nói ra đều khéo léo ám chỉ, xem như là muốn ly gián mình và Lâm Bá Huân đi? Nếu thay đổi là Lâm Thiếu Triết lúc trước, nói không chừng gã hẳn sẽ thành công, không, phải là chắc chắn thành công rồi, Lâm Bá Huân không phải từng nói bọn họ “Thông đồng” cùng một chỗ sao.
Nhưng thực đáng tiếc a, chú họ, ngồi ở trước mặt chú không phải là Lâm Thiếu Triết thực sự, mà tôi, là bị Lâm Bá Huân ra giá ba trăm vạn mua tới, cho dù chú là thật sự vì muốn tốt cho tôi, cho dù chú có nói đến nước miếng tung bay, tôi cũng không có biện pháp thay đổi suy nghĩ a.
Tôi, là quân cờ hắn nắm giữ trong tay, là công cụ của hắn.
Lâm Bá Huân rất nhanh nói chuyện điện thoại xong đã trở lại, không cấp cho Lâm Vệ Nhân cơ hội tiến thêm bước nữa, gọi vệ sĩ cùng tài xế tới, đem Ngô Hạo ra khỏi quán ăn trực tiếp đuổi về nhà, Lâm Vệ Nhân chỉ kịp để lại số điện thoại, liền cùng Ngô Hạo thân thiết bắt tay nói lời tạm biệt.
Buổi tối thời điểm ở thư phòng, Lâm Bá Huân còn không quên hỏi: “Gã đối với cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Ngô Hạo không nghĩ làm hắn mất hứng, hàm hồ nói, “Nói chút chuyện phiếm, phần lớn là hỏi thăm bà nội.”
Biểu tình trên mặt Lâm Bá Huân buông lỏng, lạnh lùng cười: “Lại muốn đi đường vòng a... Năm đó nếu không phải bà nội, gã sớm đã...” Nói đến một nửa, hắn mới tỉnh giác (tỉnh ngộ và phát giác) Ngô Hạo còn mở to hai mắt canh tại một bên nghe, vội vàng nuốt trở về, cố tình lòng hiếu kỳ của Ngô Hạo đã bị câu lên, truy vấn: “Đã làm sao vậy?”
“Đừng hỏi nhiều.” Lâm Bá Huân đơn giản cự tuyệt.
Nhìn Ngô Hạo rụt rụt vai, buồn bực không lên tiếng ngồi thu lại một góc, Lâm Bá Huân trong lòng lại có chút không đành lòng, dịu ngữ khí một chút mở miệng: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”
“Anh vừa lòng là được rồi.” Ngô Hạo thở dài, “Tôi thực sợ không qua được, về sau còn muốn gặp nhiều người như vậy... Đại ca, anh cho tôi chút tự tin đi.”
Lâm Bá Huân hai tay đan vào nhau, như có điều suy nghĩ nhìn cậu: “Được, cho như thế nào? Muốn tôi nâng giá sao?”
“Tiền có thể giải quyết việc này, tôi sớm đã ra giá một ngàn vạn, đúng là nói giỡn đi.” Ngô Hạo đứng lên, lần đầu lớn mật đưa ra yêu cầu, “Anh ôm tôi một chút, được không?”
Không chút do dự, Lâm Bá Huân đi đến trước mặt cậu, vươn tay đem cậu ôm vào trong lòng, gắt gao ôm chặt, gần gũi đến có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
“Thực xin lỗi a, tôi có chút tùy hứng.” Ngô Hạo ở trong ngực hắn nhắm mắt lại, nho nhỏ lộ ra tươi cười, “Ai kêu tôi nhập vai quá sâu, nhiều lần đều thật sự cho rằng mình đích thật là Lâm Thiếu Triết, là một Lâm Thiếu Triết bị anh, bị bà nội, bị mọi người nuông chiều đến hư. Cho nên đại ca ôm tôi một cái cũng không có gì không thể đi, tuy rằng...”
“Tuy rằng trước kia chưa từng có ai ôm cậu như vậy.” Không biết có phải là Ngô Hạo lỗi giác hay không, cậu thế nhưng từ trong giọng nói của Lâm Bá Huân nghe được một tia thương tiếc, lời như thế từ miệng hắn nói ra không phải nên là khẩu khí trào phúng châm biếm sao? Ban đầu chính mình cũng đích xác chuẩn bị nghênh đón cười nhạo của hắn a.
Mang theo kinh ngạc, cậu ngẩng đầu muốn nhìn một chút biểu tình trên mặt Lâm Bá Huân, lại bị Lâm Bá Huân càng nhanh ôm lấy, nhẹ nhàng cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cậu, thanh âm thấp đến cơ hồ nghe không được: “Thiếu Triết... Cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu, trước kia những gì cậu không có, tôi cũng đều cho cậu... Hết thảy đều là tôi bồi thường cậu...”
Ảo giác! Nhất định là mình tự huyễn hoặc bản thân mà! Ngô Hạo lúng túng nghĩ, hoặc là, Lâm Bá Huân là đối với Lâm Thiếu Triết chân chính nói những lời này đi? Cậu bỗng nhiên bắt đầu mê mang: Lâm Thiếu Triết chân chính, đang ở đâu? Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mang theo nghi vấn, cậu bắt đầu quanh co lòng vòng dò la, trước khi Lâm Thiếu Triết rời nhà trốn đi phát sinh chuyện gì, hỏi bà nội, bà nội chỉ yêu thương nhéo nhéo hai má cậu: “Tiểu bướng bỉnh, chuyện chính ngươi làm đều quên rồi? Còn nói chọc ta sinh khí, ngươi chọc ta sinh khí đâu chỉ này mỗi chuyện này, đã lớn như vậy còn không để ta bớt lo.”
Hỏi quản gia, cũng chỉ nhận được trách cứ hiền từ: “Tiểu thiếu gia, ngươi luôn khiến lão thái thái cùng Bá Huân thiếu gia lo lắng, cho dù không hài lòng cũng không có thể nói đi là đi a, lần sau cũng đừng như vậy nữa.”
Trong nhà vài người làm cũng không nói được gì, đều là những người đã làm ở đây lâu năm xem cậu như con của mình, chỉ cười tủm tỉm cảm thán: Thiếu gia thật sự lớn rồi.
Hỏi Lâm Bá Huân? Cậu cũng không có gan lớn như vậy.
Từ sau khi Ngô Hạo bước vào Lâm gia, Lâm Bá Huân mặc kệ công việc bận rộn thế nào cũng đều tận lực chạy về nhà ăn cơm, cho nên cậu cũng đã quen bữa tối trên bàn cơm mọi người một nhà hòa thuận vui vẻ, hôm nay thời điểm ngồi bên bàn phát hiện thiếu một người, vội vàng hỏi: “Nội, sao không đợi đại ca về cùng nhau ăn cơm?”
“Bá Huân thiếu gia đã gọi điện thoại, nói không về ăn.” Quản gia tự mình bới cho cậu một bát cơm, Ngô Hạo nói câu cám ơn, nghi hoặc hỏi: “Hắn có xã giao?”
Bà nội ha hả cười, trên mặt là một loại vui sướng ôn nhu: “Không phải, giới thiệu bạn gái cho hắn, hài tử kia thực ra rất vừa ý Bá Huân, chủ động đến hẹn cơm chiều, thời đại bây giờ đúng là khác rồi a, thời điểm ta còn đến trường ông nội ngươi mỗi ngày đều lái xe đến cổng trường học chờ, ta cũng không chịu tùy tiện cùng hắn ra ngoài chơi đâu.”
“Bạn gái?” Ngô Hạo lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy a, là do một lão bằng hữu giới thiệu, thiên kim Tôn gia, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, ta đã thấy qua mẹ nàng một lần, ngày thường Viên Viên mặt rất phúc khí, con gái chắc cũng không kém đi, nếu hết thảy đều thuận lợi, ngươi lập tức sẽ có thể kêu đại tẩu a.”
Ngô Hạo trên mặt âm tình bất định, không biết vì cái gì, cậu nghĩ tới Lâm Bá Huân hiện tại cùng nữ hài tử cạnh nhau ăn bữa tối, lại cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn bực, tâm tình vừa rồi còn tốt còn muốn ăn liền toàn bộ hỏng hết.
“Thời đại gì rồi a, nội người còn ép duyên.” Cậu nhỏ giọng nén giận nói một câu, bà nội cùng quản gia liếc nhau một cái, vội vàng an ủi: “Không có không có, nội đâu có phong kiến như vậy đâu, đây là muốn xem đại ca con thích hay không thích thôi, Thiếu Triết, con yên tâm, tương lai hôn sự của con nội chắc chắn sẽ không can thiệp, chỉ cần là người con thích, nội cũng sẽ thích.”
Chẳng lẽ... Lâm Thiếu Triết là vì nguyên nhân này mới rời nhà trốn đi? Ngô Hạo nhìn bà nội, trong đầu bỗng nhiên nổi lên ý niệm này.
Lung tung ăn xong cơm chiều, Ngô Hạo cùng bà nội nói ngủ ngon, vào thư phòng xem vài tờ tư liệu, thiếu Lâm Bá Huân ngồi đối diện, cậu không yên lòng, cầm điện thoại lên gọi cho hắn, cũng là tắt máy.
Đúng vậy, cùng nữ hài tử hẹn hò còn mở di động, không khỏi rất sát phong cảnh đi. Ngô Hạo yên lặng nghĩ, kìm lòng không được cuộn tròn thân mình, hai chân co lại giẫm lên ghế dựa, ôm lấy đầu gối chính mình, rầu rĩ mà đong đưa thân thể.
Muốn gặp hắn... Muốn gặp hắn... Muốn ở bên cạnh hắn... Muốn hắn ở bên cạnh mình... Từ trước tới giờ không nghĩ bản thân sẽ ỷ lại một người như vậy, không phải đã sớm biết sao? Từ đầu đến cuối, ngay từ thời khắc mình ra đời, bản thân đã định trước phải cô độc bước đi trên con đường này, không có ai làm bạn, cũng không có ai bằng lòng sánh bước... Không phải ngàn lần vạn lần tự nhắc nhở bản thân sự thật này sao? Vì cái gì còn mơ mộng muốn bên hắn như vậy?
Lâm Bá Huân, Lâm Thiếu Triết... Đều là những người cách mình rất xa, chính mình chẳng qua vô tình rơi vào thế giới của bọn họ, sắm một vai diễn, sớm hay muộn rồi cũng đến lúc kết thúc, chính mình nên yên lặng ra đi, mà không phải tuyệt vọng nghĩ tới hắn như vậy, vươn tay ý đồ đi nắm lấy một chút ấm áp duy nhất.
“Lâm Bá Huân... Lâm Bá Huân... Tôi thích anh... So với ai khác đều thích hơn...” Ngô Hạo đem mặt vùi vào đầu gối, một lần lại một lần thì thào tự nói.
Hắn không thuộc về mình... Vĩnh viễn không có khả năng... Chính mình chỉ nên ôm ấp hồi ức về hắn mà tiếp tục sống, hắn lưu lại cho mình ấm áp ngắn ngủi, chính là ký ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời đi... Khoảnh khắc hắn vươn tay ôm lấy bản thân mình.
Cậu cứ như vậy lẳng lặng ngồi thật lâu, sau đó đứng lên, trở về phòng ngủ, ghé lên trên ban công, nhìn chăm chăm hướng cổng lớn, gió đêm thổi vào người, rất lạnh.
Đèn đóm trong Lâm gia cũng dần dần tắt, bà nội đã sớm lên giường nghỉ ngơi, người làm cũng về phòng xem TV, hoặc là đánh bài, người làm vườn vẫn còn tại trong nhà kính bận rộn, quản gia cũng bắt đầu đi tắt đèn ở các nơi...
Vì cái gì chỉ có mình cậu ngồi nơi này hứng gió lạnh... Cậu không phải là Lâm Thiếu Triết được sủng ái yêu thương sao?
Không, ngươi là hàng giả, Ngô hạo tự giễu, ngươi làm sao có thể là Lâm Thiếu Triết, cá sống trong bùn có thể nào trở thành rồng, khi không có người bên cạnh, ngươi lại là Ngô Hạo, không phải ai khác.
Lâm Bá Huân đang làm gì? Sau khi cùng nữ hài tử ăn xong cơm chiều còn đi đến nơi nào? Xem phim sao? Hay dạo phố? Không, nhìn hắn một bộ mặt kia, khẳng định sẽ không, có lẽ là lái xe đi hóng gió đi? Bọn họ thực thân mật? Bằng không vì sao đến giờ hắn vẫn chưa trở lại?
Thời điểm hắn cùng nữ hài tử ở chung cũng sẽ bày ra bộ mặt như tảng băng kia sao? Cũng sẽ dùng ánh mắt lợi hại như vậy nhìn nàng sao? Không, sẽ không, hẳn là dùng ánh mắt ôn nhu, thưởng thức mỹ nữ đối diện, bởi vì đây không phải là mình luôn tay chân vụng về cái gì cũng không biết cái gì cũng cần hắn sửa, mà là một thiên kim tiểu thư xuất thân tốt đẹp đủ để cùng hắn xứng đôi.
Bọn họ... Là thực sự xứng đôi... Nhất định là thế.
Mà chính mình... Lại là cái gì chứ? Ở trong mắt Lâm Bá Huân, là một vũng bùn nhão, một cây gỗ mục, một kẻ thuộc tầng lớp thấp nhất, vốn hẳn là người không bao giờ… có thể xuất hiện cùng hắn, chẳng qua, còn có một điểm thích hợp.
Thì chính là khuôn mặt này, khuôn mặt có thể lấy giả đánh tráo thật.
Không tự giác sờ lên gương mặt bị gió thổi lạnh như băng, Ngô Hạo bỗng nhiên rất hận tại sao mình lại cùng Lâm Thiếu Triết bộ dạng giống nhau như vậy, nếu không phải thế, hiện tại cậu còn đang ở phòng trọ rẻ tiền, làm một kẻ không sung sướng, mỗi ngày chỉ có chút tiền tỉnh ăn kiệm dùng nhưng lại là một viên chức nhỏ thực yên ổn, đi sớm về trễ, bận rộn nhiều việc, giữa trưa ở công ty ăn một hộp cơm, buổi tối uống một chén cháo loãng, xem TV, lên giường ngủ, ngày hôm sau sáng sớm chen nhau lên xe bus, đi công ty làm một vài việc vụn vặt, chịu đựng mắng mỏ của cấp trên, bận rộn một ngày, về nhà đã mỏi mệt không chịu nổi, không có biến hóa, không có hi vọng, cứ như vậy lặp đi lặp lại vượt qua ngày.
Không có mỗi ngày vừa mở mắt liền tự tin tràn đầy, không có cẩm y hoa phục, không có quần tinh ủng nguyệt, không có hỏi han ân cần, không có bà nội, không có yêu thương vây quanh... Mà tối trọng yếu là, không có hắn...
Kỳ thật có hắn cũng không phải không tốt, nhưng là... Nếu không biết hắn, sẽ không phải rời đi hắn, nếu không rời đi hắn, sẽ không bị thương tâm...
Không biết nằm úp sấp bao lâu, ánh đèn ô tô cắt qua đêm tối, hiện ra ở cổng, Ngô Hạo dụi dụi mắt, hoạt động một chút thân thể nằm úp sấp đến cứng ngắc của mình, nhìn Lâm Bá Huân từ trong xe đi ra, bước nhẹ nhàng về phía cửa nhà.
Thời điểm đi đến dưới ban công, giống như là tâm linh tương thông, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Ngô Hạo không trốn, hoặc là nói cậu không nghĩ tới Lâm Bá Huân sẽ ngẩng đầu, sững sờ tại chỗ, Lâm Bá Huân mặt vô biểu tình nhìn cậu một cái, đi vào trong nhà.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi lên lầu, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, Ngô Hạo không quay đầu lại, tiếp tục đợi ở ban công, ngón tay không tự giác nắm chặt thành quyền, có chút khẩn trương.
“Như thế nào còn chưa ngủ?” Thanh âm Lâm Bá Huân thực ôn hòa, có thể thấy được tâm tình tốt lắm, đặt tay lên vai cậu, liền hoảng sợ, “Cậu ngồi đây hứng gió bao lâu rồi? Không sợ cảm lạnh sao? Nhanh đi tắm nước ấm rồi đi ngủ.”
Ngô Hạo thụ động theo động tác của hắn xoay người lại, cúi đầu, không để Lâm Bá Huân thấy mặt, nhẹ giọng hỏi: “Bà nội nói anh đi hẹn hò, thuận lợi không?”
“Loại sự tình này có cái gì thuận lợi hay không thuận lợi chứ?” Thời điểm Lâm Bá Huân vào nhà liền thuận tay nới lỏng cà- vạt, cởi bỏ áo nút đầu tiên của áo sơmi, cả người như thả lỏng đi rất nhiều, mang theo chút mệt mỏi nói, “Cũng không hẳn như vậy, là bạn của bà nội giới thiệu, đương nhiên là tuyển người tốt nhất, môn đăng hộ đối, hết thảy đều đúng lý hợp tình.”
“Như vậy... Lâm Thiếu Triết, lúc trước cũng là bởi vì nguyên nhân này mới rời nhà trốn đi sao?” Móng tay Ngô Hạo đâm vào lòng bàn tay, thanh âm hơi run rẩy.
Lâm Bá Huân giật mình một cái: “Cậu làm sao vậy? Sao chợt nhớ tới mà hỏi cái này?”
“Đúng vậy a, tôi không thể hỏi, đúng không?” Ngô Hạo bắt buộc ngữ khí chính mình thoải mái một chút, tuy rằng chua xót trong lòng đã muốn chậm rãi tràn ra, “Đây không phải là điều tôi nên biết.”
“Cậu có phải uống rượu hay không? Sao lại lạ như vậy?” Lâm Bá Huân bất khả tư nghị lấy tay nâng cằm cậu lên, trong một thoáng khi con ngươi đen láy trong suốt của Ngô Hạo ánh vào trong mắt hắn kia, hắn cường ngạnh đem ánh mắt dời đi, làm như không có việc gì nói: “Không có chuyện gì thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai cũng bận rộn đấy, bài tập đã làm xong chưa? Đã lâu chưa có kiểm tra cậu, có phải hay không bắt đầu lơi lỏng?”
Ngô Hạo không trả lời hắn, ngược lại thấp giọng hỏi: “Anh sẽ cùng nàng kết hôn sao? Nếu hết thảy đều thuận lợi?”
“Tôi không phủ nhận là có thể như vậy.” Thanh âm Lâm Bá Huân bắt đầu lộ ra không kiên nhẫn, “Cậu còn có cái gì muốn hỏi?”
“Tôi đang nghĩ, cũng sắp họp hội đồng rồi, bà nội nói đó là thời điểm tôi chính thức tiếp quản công ty.” Ngô Hạo nhìn hắn, giống như đang độc thoại, ” Chuyện sau đó cũng không phải điều tôi nên quan tâm, tôi hết thảy chỉ cần nghe theo anh, chỉ cần ký tên lên văn kiện của anh, tuân theo mệnh lệnh của anh mà làm... Như vậy anh có thể dùng danh nghĩa của tôi nắm giữ Quảng Ích cùng Lâm gia, chú họ cũng không cách nào đấu với anh, bởi vì gã là người thừa kế thứ hai, từ nay về sau anh có thể hãnh diện, chính thức trở thành người nắm giữ Quảng Ích, mà không phải trợ lý như trước... Nguyện vọng của anh liền đạt thành, đúng không?”
Khuôn mặt Lâm Bá Huân thoáng nghiêm túc, hắn buông tay, lui ra sau từng bước, khoanh tay, nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
“Sau đó, tôi cầm ba trăm vạn biến mất, về phần như thế nào hướng bà nội, hướng cổ đông giải thích, đó là chuyện của anh.” Ánh mắt Ngô Hạo như bị bịt kín một tầng sương mù, cậu cố gắng trừng to mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống, Lâm Bá Huân hận nhất cậu khóc, chán ghét một nam nhân yếu đuối lại vô dụng, cậu biết.
“Có lẽ tôi còn có thể ở đây thêm một thời gian ngắn nữa, nhưng cuối cùng, tôi, chắc chắn phải biến mất. Lâm Thiếu Triết sẽ lại rời nhà trốn đi, mà tôi, Ngô Hạo, đột nhiên phát tài, lại xuất hiện.”
Lâm Bá Huân vươn ngón tay che lại bờ môi cậu, cảnh cáo: “Tôi nói rồi, ở đây chỉ có Lâm Thiếu Triết, không có cái tên kia.”
“Đúng vậy, tôi biết, thực xin lỗi, tôi nói sai.” Ngô Hạo lộ ra một nụ cười kiên cường, “Anh không cần lo lắng gì cả, tôi sẽ hoàn thành kế hoạch của anh, sẽ không để tất cả bại lộ, anh yên tâm.”
Bởi vì tôi thích anh, tôi nguyện ý vì anh trả giá đại giới, nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, anh là người duy nhất trong cuộc đời này từng cho tôi ấm áp, cũng là người duy nhất tôi yêu...
Cho dù anh tốt với tôi chỉ bởi vì cần tôi, lợi dụng tôi, tôi vẫn yêu anh...
Chúng ta, thủy chung là người ở hai thế giới, vĩnh viễn không có khả năng cùng một chỗ... Một chút cũng không.
Anh xuất sắc như vậy, có dã tâm, có năng lực, chỉ là thân phận áp chế tiền đồ, vẫn phải làm một trợ lý bị che ở phía sau, chính là hiện tại không giống, bởi vì ông trời đã phái tôi tới, một người có thể trợ giúp anh đạt thành mục đích.
Anh sẽ đứng trên muôn người, bước lên đài, biến thành kẻ có thể nắm giữ hết thảy, sau đó kết hôn, lấy một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, sau đó sinh hạ một đám tiểu hài tử khỏe mạnh hoạt bát, tất cả sẽ ở trong căn nhà này ngày ngày vui vẻ, giống như bà nội hy vọng con cháu đầy đàn, một gia đình hạnh phúc biết bao.
Mà tôi... Sẽ ôm phần tình cảm đối anh không thể cho ai biết này, ở một xó nào đó anh không hay biết, cô độc sống tiếp.
“Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Khẩn trương sao?” Lâm Bá Huân đỡ cậu đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa ban công lại, “Nghe lời, đi tắm, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai buổi sáng tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.”
Ngô Hạo thuận theo đi tới, bị một cỗ ấm áp bao quanh, mới cảm giác được thân thể cứng ngắc, da thịt lộ ra ngoài giống như bị kim châm rất đau, cậu cười khổ, mới nhớ tới lúc trước còn ở cô nhi viện, mùa đông lò sưởi luôn luôn không đủ dùng, tay chân cậu lúc nào cũng bị đông lạnh đến hồng hồng, còn hoạt bát chạy tới chạy lui, cũng không quá khó chịu giống như bây giờ, thật sự là bị chiều hư rồi sao?
“Ở đây lâu, người cũng bị biến thành yếu ớt như vậy.” Cậu cười tự giễu, “Có đôi khi nhắm mắt lại, tôi còn thực cho là mình là Lâm Thiếu Triết, bà nội là bà nội ruột của tôi, anh là đại ca tôi, tôi từ nhỏ lớn lên tại nơi này, tương lai cũng sẽ không rời đi... Vĩnh viễn luôn như vậy.”
Lời vừa ra khỏi miệng cậu mới phát giác mình lỡ lời, cười nói: “Tôi biết điều đó là không có khả năng, anh đừng lại mắng tôi ham muốn hưởng thụ hư vinh, tôi chỉ là ngẫu nhiên nghĩ nghĩ một chút thôi... Ha ha, đây cũng là bình thường đi, dù sao lúc trước tôi chính là một tên quê mùa cái gì cũng chưa từng thấy qua, đột nhiên rơi vào cảnh an nhàn sung sướng, khó tránh khỏi có chút tiểu nhân đắc chí.”
Ngoài dự liệu, Lâm Bá Huân cũng không nói thêm cái gì không tốt, thậm chí ngay cả cười lạnh như thường lệ cũng không có, điều này khiến cho Ngô Hạo giật mình, quay đầu nhìn hắn.
Lâm Bá Huân đang dùng một loại ánh mắt ôn nhu đến làm cho Ngô Hạo có chút sợ hãi nhìn cậu, lập tức che dấu khụ một tiếng, dời mắt đi hướng khác, thản nhiên nói: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ ngon.” Hắn bước nhanh về phía cửa phòng, nhanh đến nỗi Ngô Hạo không kịp nói chúc ngủ ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook