Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó
Chương 154: Cảnh trong mơ [ 2 ]



Trí nhớ khúc đoạn nhảy ra .
Mùa đông đi qua, mùa xuân đã đến.
Thân thể nhỏ bé tựa hồ cao hơn một chút.
Nàng cũng thói quen có một tiểu tùy tùng Sương Nhi hằng ngày ở kế bên. Bởi vì có Hạ Cẩm Thần giúp, hạ nhân trong phủ luôn khi dễ nàng cũng bớt đi rất nhiều. Nhưng cũng chỉ là tạm thời , bởi vì Hạ Minh Triệu phụng hoàng mệnh cần đi đóng quân ở biên quan, mà việc này, hắn tính mang theo Hạ Cẩm Thần.
“Mạt Nhi, ta phải rời phủ một đoạn thời gian, nàng hảo hảo ở nhà chờ ta.” Hắn mỉm cười đưa cho nàng cây kẹo mà hắn mua trên đường, sau đó thói quen nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
“. . . Lâu sao?” Giong nói nho nhỏ vẫn như cũ có chút nhược nhược, nhẹ nhàng giống sợi bông bay lượn.
“Không lâu, ta sẽ mau chóng trở về .” Khóe miệng hắn cong lên: “Mạt Nhi, nàng sẽ nhớ ta sao?”
Tiểu đầu, nhẹ nhàng điểm điểm, bởi vì chỉ có khi hắn ở cạnh thì chính mình mới sẽ không bị khi dễ.
“Mạt Nhi, ta muốn nghe nàng gọi ta Cẩm ca ca, có thể chứ?”
Cái đầu nhỏ có chút kinh hoảng, ngước lên, Hạ Ngữ Mạt xuyên qua cặp mắt to sáng ngời thấy được trong mắt Hạ Cẩm Thần một tia sáng ngời sủng nịch và yêu quý.
“Có thể chứ?” Hắn dịu dàng lập lại một lần.

“. . . Cẩm, Cẩm ca ca,.” Giong nói nho nhỏ có chút run rẩy.
“Ngoan.” Hắn lại duỗi tay ra sờ sờ lên mái tóc đen của nàng, “Mạt Nhi, chờ nàng trưởng thành, ta liền thú nàng, được không?”
“Thú?” Trong đôi mắt to tràn đầy nghi vấn. Nàng không hiểu cái ý tứ kia.
“Cưới nàng, thì sẽ không còn có người dám đến khi dễ nàng.” Hắn ôn nhu nói.
“Thực sự sẽ không bị khi dễ nữa sao?” Nàng hơi giật mình thì thào.
“Thật sự, ta thề.” Hắn còn nghiêm túc nhìn nàng,“Không có người có thể khi dễ nàng, hiện tại không thể, về sau cũng không thể.”
Cái đầu nhỏ giật mình, một lúc sau, nàng lại cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu một chút.
Chỉ cần không bị khi dễ, miễn là không bị phát hiện bí mật của chính mình, chuyện gì nàng cũng nguyện ý làm.
“Thật tốt, vậy chúng ta đã định rồi, không được đổi ý nga.” Hạ Cẩm Thần nở một nu cười như nắng tươi.
Nhưng từ sau ngày ấy, hắn cũng không có xuất hiện lại. Nghe Sương Nhi nói, hắn đã phải theo lão gia đi rồi. Đi đến một địa phương thực xa xôi, nhất thời cũng không thể trở về.
Vừa mới bắt đầu, thật đúng là như lời nói của Hạ Cẩm Thần, không ai đến trêu chọc nàng, nhưng là ngày thàng thanh nhàn như vậy chưa được bao lâu, đại phu nhân Bạch Cẩm lại bắt đầu tìm đến nàng, dùng hết các loại thủ đoạn tra tấn nàng, thậm chí nữ nhi Hạ Oánh của bà ta cũng hoàn toàn đem nàng như hạ nhân mà đối xử.
Ngày mùa thu đi qua, lại vào đông.
Tuyết rơi nhiều bay tán loạn trong không trung, Hạ Cẩm Thần lại vẫn như cũ không có trở về.
Thân thể này lại nhớ tới, vừa mới bắt đầu mỗi ngày mỗi đêm đều bị sai sử. Làm việc nặng, ăn cơm thừa canh cặn, cuộc sống so với cẩu còn không bằng. Nàng dần dần học được cách tự bảo vệ thân thể bên trong của chính mình, từng ngày qua đi, diện mạo bên ngoài của nàng cho dù có ngụy trang, nhưng cũng không ngăn được vẻ đẹp dần dần thành thục.
Nàng bắt đầu đem bản thân ngâm vào trong bột phấn màu trắng càng lúc càng nhiều, đem thân thể này bôi lên một lớp thật dày bên ngoài.
Nàng không thể để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra dung mạo của nàng, nhưng này thiên sinh lệ chất vẫn là lặng lẽ mà đến, chắn cũng ngăn không được.
“Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng, ngươi lớn lên kiêu ngạo, là có thể kiêu ngạo!!” Hạ Oánh dùng thẻ trúc đâm vào cánh tay nàng, khiến nàng đau đến muốn hôn mê, lúc này bên ngoài băng tuyết ngập trời, nàng lại chỉ một lớp áo trắng đơn độc, ít nhiều cũng đã cũ, quần áo ngay cả hạ nhân cũng không nguyện ý mặc.
“Có xinh đẹp, cũng là xú nha đầu.” Hạ oánh dùng cái mũi hừ hừ.
“Tiểu tiện nhân! Đi ra bên ngoài đem đống quần áo giặt sạch, đừng ở chỗ này ngây ngốc, chướng mắt.” Bạch cẩm cũng đến đây, bà ta hung hăng đem nàng đẩy ngã trên mặt đất, sau đó dùng chân đá nàng:“Đừng tưởng rằng có chỗ dựa là lão gia cùng nhị công tử, ngươi liền vô pháp vô thiên ! Bọn họ hiện tại ở biên quan giết địch, tạm thời là không về được, ngươi cẩu của hạ phủ cho tốt, nói không chừng ta còn hội đối tốt với ngươi hơn.”
Nàng rưng rưng đứng lên, chậm rãi hướng ra phía bên ngòai mà đi đến.
Nàng chẳng qua là hy vọng không bị khi dễ, chẳng qua là hy vọng có thể lặng lẽ đem chính mình che dấu đi, chờ đợi giống như lời nói của mẫu thân, người kia sẽ tới đón nàng đi.
Bàn tay bé nhỏ đỏ bừng bé ngâm ở trong nước đá, lặp đi lặp lại việc xoa nắn quần áo bẩn, trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất, tinh thần không nhịn được.

Đột nhiên chỉ nghe “sát” một tiếng, quần áo trong tay thế nhưng nứt ra rồi một cái lỗ. Có thể là bởi vì nuốc rất lạnh, quần áo đều phủ một lớp băng mỏng, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, sẽ vỡ ra.
Nhưng là Bạch Cẩm sẽ không bởi vậy mà buông tha nàng, nhất tưởng đến sẽ bị đánh chết khiếp, nàng liền rất sợ hãi.
“Tiểu nha đầu kia ở nơi nào giặt quần áo, phu nhân phân phó chúng ta đi qua chỉnh nàng.” Rất xa, truyền đến giọng nói của vài hạ nhân.
Nàng hoảng sợ, vội vàng bỏ lại quần áo bị xé rách kia mà đứng lên, khóe mắt miết hướng cái chuồng chó dưới cửa viện, vừa vặn cho thân thể gầy yếu của chính mình có thể xuyên qua. Lúc này nàng cũng đành phải vậy, nàng chỉ biết là nếu như là bị bắt, nàng rõ ràng sẽ bị đánh chết.
Nàng rất nhanh chui ra, sau đó thục mạng hướng ra phía ngoài mà chạy tới, xuyên qua đường phố, xuyên qua rừng rậm. Nàng không dám quay đầu, sợ sẽ bị bắt.
Không biết chạy bao lâu, nàng thở hổn hển dừng lại, phát hiện phía sau đã muốn đã không có bóng người, khóe miệng không khỏi nhàn nhạt cong lên.
Thật tốt, không ai đuổi theo.
“Uy, ngươi là ai?” Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Nàng cả kinh, thiếu chút nữa bị dọa ngã ở trên mặt đất.
“Ngươi là ai?” Âm thanh trên đỉnh đầu chuyển tới trước mặt, nàng ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên tinh xảo, biểu tình lạnh lùng, nhưng trên quần áo hắn, thế nhưng thêu thiệt thật nhiều… “Hoa Lưu ly?” Nàng có chút ngốc.
“Cái gì hoa lưu ly?” Thiếu niên hỏi. Không biết vì sao, hắn thế nhưng lại cùng một nha đầu vừa ngốc nghếch vừa bình thường nói nhiều như vậy về hoa, thậm chí còn đối vấn đề của nàng sinh ra hứng thú.
Nếu không phải vì muốn tìm kiếm một người, hắn chết cũng sẽ không tới nơi này.
Nơi này là địa phương của kẻ thù! Hắn không muốn chứng kiến những tên sát nhân giết người hung ác bây giờ đang sống tốt ở trên đời.
“Hoa Lưu ly…” Nàng thật cẩn thận chỉ chỉ đồ án trên quần áo của hắn. Mẫu thân đã nói với nàng, đó chính là hoa lưu ly.
“Đây là tuyết liên.” Nhưng mà hắn thích từ ngữ hoa lưu ly này. Bởi vì tên này giống như tên của bộ tộc bọn họ.
“ A.” Nữ hài chăm chú nhìn một chút, tay không tự giác duỗi ra sờ sờ lên trên y phục của hắn,“Nhưng mà thật là giống hệt a.” Giống như đóa hoa lưu ly mà nàng muốn hái tặng ẫu thân a.
“Ngu ngốc, y phục nam nhân làm sao có thể sờ loạn!” Hắn cúi đầu nhìn xuống nói.
Nam nhân? Nữ hài xì cười một tiếng, hắn cùng lắm cũng chỉ là một tiểu hài tử có chút cao lớn mà thôi.
Không biết vì sao, nàng thế nhưng không sợ hắn, thậm chí thực nhẹ nhàng.
Thiếu niên nhìn xuống nàng một hồi, phát hiện nàng lại càng cười lớn hơn. Nàng cười tuy cũng không xinh đẹp, thế nhưng có chút làm cho tâm hắn động?
Khó mà làm được, tâm của hắn là muốn dành cho vị hôn thê xinh đẹp của hắn.
“Chết tiệt.” Hắn quyết định phải trừng phạt nàng cho ra trò.

Hắn kéo lấy tay nàng, hít thở một cái là đã nhảy lên trên một gốc cây bạch tùng cao lớn ở bên cạnh, theo một tiếng thét kinh hãi, hắn đã mang theo nàng ngồi xuống trên một nhánh cây cao cao, cúi người xuống, đó là vách núi đen, thoạt nhìn thật là dọa người.
Hắn nghĩ đến sẽ dọa nàng khóc, không nghĩ tới nàng lại cười càng thêm tươi .
“Thật là đẹp a.” Nàng vui vẻ cười rộ lên, đem phiền não có trong người toàn bộ để qua sau đầu.
Dáng tươi cười của nàng thuần khiết như tinh linh, làm cho hắn không khỏi thất thần.
“Ngươi tên là gì?,” Nàng cười hì hì kéo tay hắn.
“. . . Liên . . . Lãnh Diệu Liên.” Đáng chết, hắn thế nhưng ngoan ngoãn trả lời nàng.
“Liên, nghe thật hay.” Cô gái nghiêng đầu mỉm cười, tìm kiếm ánh mắt hắn.
Đại tuyết bay tán loạn, làm cho tất cả mọi thứ thêm một tầng tuyết trắng.
Sự mỹ lệ cực hạn kia trong một khắc kia cũng không bằng nụ cười sáng lạn của một nữ hài bình thường, hơn nữa hình ảnh đó vĩnh viễn lưu tại trong lòng vị thiếu niên kia.
********************* hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến *********************
Hạ Ngữ Mạt mạnh mẽ mở mắt, hai bên thái dương đều là mồ hôi.
Nàng lại nằm mơ, đây là trí nhớ của Hạ Ngữ Mạt trước kia. Mấy ngày nay, càng ngày càng nhiều. Nhiều đến mức nàng có chút sợ hãi.
“Phu quân?” Hạ Ngữ Mạt nhìn quanh bốn phía, thế nhưng không có phát hiện ra thân ảnh Tư Đồ Hoàng Vũ.
Nàng từ trên giường bước xuống, bước chân có chút nhẹ nhàng suy yếu, bụng đã muốn giống như cái quả địa cầu nhỏ, nàng vui mừng nhìn thoáng qua, sau đó thật cẩn thận muốn đi đến bên cạnh cái bàn, tự mình đổ một chén nước.
“Không được! Ta kiên quyết không đồng ý làm như vậy!”
Đột nhiên, rất xa truyền đến một cái gầm nhẹ, tuy rằng đã muốn tận lực đè thấp thanh âm lại, nhưng vẫn là để cho Hạ Ngữ Mạt nghe thấy được.
“Thân thể tiểu vương phi của ngươi càng ngày càng nhược, nếu không buông tay đứa nhỏ, bọn họ đều phải chết”
Hạ Ngữ Mạt như ngũ lôi ầm ầm trên đỉnh đẩu, chết đứng tại chỗ, chén trà cũng từ trong tay rơi xuống, ngã ở trên mặt, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương