Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không
-
Chương 43: A Huyền tranh sủng
Editor: AmiLee
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Louis đi làm, Sophia nói với Kỷ Dao:
"Ngài Evans, lầu hai chuẩn bị cho tiểu hoàng tử đã trang hoàng xong, ngài nhanh đến xem đi ạ?"
Kỷ Dao lắp bắp kinh hãi:
"Trời, nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, ngài xem sẽ biết."
Kỷ Dao lập tức mang theo Trứng rồng đi xuống lầu.
Louis nói từ ngày hôm sau Lễ hội tuyết mùa đông phòng ngủ lầu hai đã bắt đầu trang hoàng thành phòng trẻ.
Bất quá từ ngày đó Kỷ Dao vẫn luôn nằm trên giường ở lầu ba, phòng ngủ cách âm tốt cũng không nghe được tiếng động gì, còn tưởng rằng ít nhất cũng mất đến một tháng chứ.
Chờ tới lầu hai nhìn rồi, quả nhiên đã toàn bộ trang hoàng tốt rồi, còn không chỉ có một phòng.
Nguyên bản tầng lầu này có sáu phòng, diện tích tổng cộng hơn một ngàn mét vuông, bây giờ chỉ lưu lại một gian lớn nhất, cải tạo thành phòng ngủ tương lai cho Osborne, theo phong cách thoải mái, tiện lợi và an toàn.
Còn lại năm phòng toàn bộ đả thông, trải lên thảm mềm màu sắc rực rỡ bảo vệ môi trường. Xây thành một phòng vui chơi cho trẻ, bên trong có tất cả các loại đồ chơi và trò chơi cần gì cũng có, làm người xem hoa cả mắt, có không ít thứ Kỷ Dao cũng chưa gặp qua.
Kỷ Dao kinh ngạc rất nhiều không khỏi nghĩ nếu đội thi công công viên thiên đường thú cưng cũng có cái tốc độ cùng hiệu suất này, vậy không đến một tháng là có thể hoàn thành sao?
Lúc này, một nữ quan phụ trách giám sát trang hoàng lầu hai lại đây báo cáo với Kỷ Dao:
"Ngài Evans, ngài xem có chỗ nào quy hoạch và thiết kế không vừa ý, hoặc là còn thiếu cái gì xin hãy phân phó một tiếng, tôi sẽ lập tức cho người sửa lại ngay."
Kỷ Dao nói:
"Không có, đã rất tốt, rất nhiều đồ vật tôi cũng không nghĩ đến, mọi người vất vả rồi."
Nữ quan vội nói:
"Ngài quá khách khí rồi, mọi người đều ngóng trông tiểu hoàng tử sớm ngày phá xác, có thể sớm đến chỗ này chơi đùa đó ạ.
Ngoài ra trên bãi cỏ phía tây hoàng cung còn xây một công viên giải trí ngoài trời, lúc thời tiết tốt tiểu hoàng tử có thể ở nơi đó phơi nắng, qua hai ngày nữa là xong."
Kỷ Dao vui vẻ nói: "Cảm ơn, mọi người suy nghĩ đến thật chu đáo."
Cậu đem Trứng rồng trong túi móc ra, cho bé "Xem" một vòng trang trí trong phòng vui chơi, tự nhiên mà nói:
"A Huyền, con xem, đây là cha con xây cho con đó nha, về sau con có thể ở chỗ này chơi, có thích không?"
Nữ quan không khỏi che miệng trộm cười không ngừng.
Kỷ Dao cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong một tuần này ngày qua ngày cùng Trứng rồng nói chuyện, cậu đã dưỡng thành thói quen, giống như đối mặt với một con động vật nhỏ vậy, tuy rằng con động vật này còn ở trong vỏ trứng chưa ấp ra.
Lúc này, Trứng rồng được cậu cầm trên tay đưa về phía trước ục ục động đậy một chút, lăn đến mép lòng bàn tay cậu, mắt thấy sắp rớt xuống.
Kỷ Dao hoảng sợ, nhanh dùng đôi tay đem Trứng rồng chụp lại được, sau đó vừa mừng lại vừa sợ.
Lúc Trứng rồng còn ở trong bụng, thường xuyên động đậy một chút tỏ vẻ mình đang tồn tại, sau này sinh ra một tuần qua cơ hồ không động đậy chút nào, hôm nay vẫn là lần động tĩnh lớn nhất, xem ra là thật sự rất thích cái phòng vui chơi này.
Nữ quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trứng rồng động đậy, không khỏi kinh hô:
"Trời ơi, tiểu hoàng tử thật là quá lợi hại!"
Kỷ Dao giống như bé con nhà mình được gia trưởng người khác khen ngợi vừa tự hào lại khiêm tốn nói:
"Cảm ơn, quá khen rồi."
Sau đó cậu mang theo Trứng rồng vào phòng vui chơi, hứng thú bừng bừng mà nhìn cái này chơi cái kia, coi như là thay bé con thử nghiệm trước.
Đừng nói mấy món đồ chơi kiểu mới này giúp thông minh lại thú vị, Kỷ Dao tuy rằng lớn như vầy rồi cũng chơi đến vô cùng vui vẻ, cũng coi như là đền bù tiếc nuối tuổi thơ của bản thân.
Lúc sau chơi xong hơi mệt nên tạm nghỉ, Kỷ Dao lại đi xuống lầu một. Còn chưa có xuống hết cầu thang đã nghe được trong một góc đại sảnh truyền đến tiếng kêu "Meo meo", quay đầu nhìn xuống thấy Cá Viên đang ở trong lồng sắt hướng cậu kêu to.
Một tuần không gặp, vết thương trên tai mèo vàng đã dưỡng tốt, hình thể cũng lớn hơn một vòng, trông bụ bẫm, lông xù xù, so với bộ dáng thê thảm trước khi cứu về thì quả thực như hai con mèo khác nhau.
Xem ra trong khoảng thời gian cậu tĩnh dưỡng có người thay cậu đem này đem nhóc này chiếu cố rất khá.
Kỷ Dao tiến lên đem lồng sắt mở ra, Cá Viên lập tức vui mừng chạy tới, vừa muốn tới thân thiết liếm tay cậu, Trứng rồng mà Kỷ Dao nắm ở trên một cái tay khác bỗng nhiên hơi lóe lên chút ánh sáng trắng.
Cá Viên tức khắc sợ tới mức lảo đảo một chút, bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn run lên, ngay sau đó chạy như bay về lồng sắt.
Kỷ Dao: "..."
Xem ra chênh lệch thực lực giữa các chủng tộc là trời sinh, cho dù Osborne bây giờ chỉ là một quả trứng, đối với một con mèo nhỏ mà nói cũng có lực uy hiếp không nhỏ.
Cậu không khỏi nói với Trứng rồng lời thấm thía:
"A Huyền, con mèo nhỏ này tên là Cá Viên, là lúc trước được ba nhặt về. Con không cần hù dọa người ta, phải thân thiết và rộng lượng một chút biết không? Chờ con phá xác ra còn có thể cùng Cá Viên chơi nha."
Trứng rồng thu lại ánh sáng, an tĩnh lại.
"Thật ngoan." Kỷ Dao hôn vào vỏ trứng, tiếp theo gọi Cá Viên tới.
"Đến đây, đừng sợ, A Huyền của chúng ta hiện tại cũng không có răng nanh nha, sẽ không đả thương mi."
Mèo nhỏ vàng tránh ở trong lồng sắt, dùng một đôi mắt tròn xoe kinh nghi bất định* mà nhìn Trứng rồng trên tay cậu, lại nhìn Kỷ Dao.
Một lúc lâu sau mới đủ dũng khí đi ra, to gan tiến lên đây nhìn nhìn Trứng rồng.
*Kinh nghi bất định: Không chắc chắn hơi nghi ngờ.
Trứng rồng an an tĩnh tĩnh, không có phản ứng.
Mèo nhỏ giơ lên một chân trước, tựa hồ muốn lay Trứng rồng một chút, giơ lên lúc sau vẫn là có chút sợ hãi mà thu trở về, sau lại tránh ra hai bước, muốn cọ ống quần Kỷ Dao.
Đúng lúc này, Trứng rồng lại lóe lên một chút.
"Meo!" Mèo nhỏ lại lần nữa bị dọa sợ, nhanh như chớp mà lại chạy về lồng sắt lần nữa, lần này có nói cái gì cũng không chịu ra.
Mèo nhỏ không đến chơi, Kỷ Dao rất là tiếc nuối, xem ra Osborne chính là không muốn cho Cá Viên cùng mình quá mức thân cận, cái tính bá đạo độc chiếm cùng cha nó thật là giống nhau như đúc.
Cậu dùng ngón tay chỉ chỉ Trứng rồng hờn dỗi nói:
"Đồ trứng thúi, cho ba ba và mèo nhỏ chơi một lát thì có làm sao, ba ba cũng sẽ không bị nó cướp đi."
Trứng rồng vẫn không nhúc nhích, lại là một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Kỷ Dao vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lại luyến tiếc nói nặng lời.
Nhưng như cứ vậy chờ công viên thiên đường thú cưng khai trương thì làm sao bây giờ?
Như vậy nhóm động vật nhỏ chỉ có thể nhìn mà không thể sờ đi, mình là chủ tiệm cũng không thể không làm gì.
Chuyện này làm cậu bị đau đầu, loại tình huống này nên xử lý như thế nào?
Đúng rồi, có thể hỏi dân mạng kiến thức rộng rãi nhiệt tình chỉ giáo nha.
Kỷ Dao chụp tấm hình mèo nhỏ đang co rúm lại ở trong lồng, sau đó lên mạng siêu A đăng bài.
Kỷ Dao không xa xôi: 【 Nhà có một nhóc con tính độc chiếm rất mạnh, luôn cùng Cá Viên tranh sủng, không cho nó tới gần tôi, vậy nên làm sao bây giờ? 】
Một lát sau khi cập nhật trạng thái, kết quả dân mạng đều cười hi hi ha ha, không có mấy cái ý kiến đứng đắn.
- - Cá viên: [ đáng thương nhỏ yếu bất lực. Jpg]
- - Rất xin lỗi, tuy rằng bộ dáng Cá Viên nhìn qua rất đáng thương, nhưng mà vẫn muốn cười làm sao bây giờ ha ha ha ha!
- - Nhóc con nào bá đạo càn rỡ như thế, là chó hay là mèo vậy? Sao chủ thớt không đem nó đăng lên cho hấp thụ ánh sáng, tiếp thu mọi người phán xét (âu yếm)!
- - Anh trai nhỏ đối với động vật nhỏ không phải luôn dễ như trở bàn tay sao, hôm nay như thế nào lại bó tay không có biện pháp, chẳng lẽ là gặp được khắc tinh? Wow cái đồ vật gì lợi hại như thế!
- - Trong nhà có nhiều bé lông mao cần phải xử lý sự việc công bằng, loại tình huống này không thể mềm lòng, nếu không cứ thế mãi như thế thì sao được. Kiến nghị chủ thớt đem nhóc con không nghe lời cấm túc mấy ngày, vắng vẻ nó hai ngày, nó biết lợi hại sẽ thành thật.
Kỷ Dao nhìn đến cái bình luận này xong không khỏi dở khóc dở cười, kêu cậu vắng vẻ Osborne cậu căn bản làm không được nha!
Giáo dục trẻ so với dạy dỗ động vật nhỏ khó hơn nhiều, bây giờ cậu mới xem như lãnh hội đầy đủ, trên đời này làm cha mẹ thật đúng là không dễ dàng!
Một đổi mới, người nào đó cũng bình luận.
Louis không dễ dàng: 【 Nhóc con giỏi quá! [ ngón cái. Jpg] 】
Kỷ Dao: "..."
Anh chàng này là sợ cho thiên hạ không đủ loạn hả, không hổ là cha con ruột!
Buổi chiều Louis trở về cùng Kỷ Dao ăn cơm chiều, hỏi cậu chuyện ban ngày đến cùng là như thế nào, Kỷ Dao liền đem chuyện Osborne sáng lên hù dọa Cá Viên nói một lần.
Louis duỗi tay tiếp nhận Trứng rồng, rất sủng ái mà xoa xoa, khen: "Bé con của nhà chúng ta thật là thông minh!"
Trứng rồng lập tức sáng lên cho cha nó mặt mũi.
"Ngoan." Louis ý cười trên môi mở rộng, rõ ràng rất hưởng thụ.
Kỷ Dao thiếu chút nữa tức đến bật cười, trừng mắt liếc anh một cái nói:
"Này, không thể dung túng Osborne như vậy đi, bằng không về sau làm sao bây giờ?"
Louis hôn lên khóe mắt cậu, dỗ dành nói:
"Bảo bối đừng nóng giận, nó bây giờ còn nhỏ còn chưa có phá xác, tiếp thu không được thông tin quá phức tạp, chờ ra tới anh nhất định sẽ giáo huấn nó mà."
Kỷ Dao nghĩ cũng đúng, giáo dục trẻ cũng không phải một ngày là có thể thu phục, không thể nóng vội, từ từ đi.
Một lát sau cậu lại nghĩ tới chuyện lầu hai trang hoàng, thuận miệng nói:
"Phòng ngủ và phòng vui chơi xây cũng rất nhanh, em cũng không nghe được động tĩnh gì đã trang hoàng xong rồi, hiệu suất thật cao."
Louis vừa nghe liền có điểm chột dạ, khụ một tiếng chủ động nói:
"Anh sẽ thúc giục bên tiệm thú cưng kia một chút, kêu bọn họ cũng làm tiến độ nhanh hơn một chút."
Kỷ Dao mắt sáng ngời nói:
"Có thể chứ?"
Louis hàm hồ mà nói:
"Có thể, tiến độ bây giờ cũng không tệ lắm, ngắn lại mười ngày nửa tháng hẳn là vấn đề không lớn đi."
"Wow, thật tốt quá! Em có thể hay không.."
Kỷ Dao chưa kịp nói gì anh đã biết cậu đang đánh cái chủ ý gì, lập tức ôn nhu lại kiên quyết nói:
"Không thể được, bảo bối, hiện tại em còn chưa thể xuất cung. Conrad nói sau khi sinh tháng thứ nhất là thời kỳ dưỡng bệnh rất quan trọng, nếu mà không đem thân thể hoàn toàn điều dưỡng tốt, về sau dễ dàng để lại mầm bệnh.
Cho nên em ngoan ngoãn kiên trì chờ thêm ba tuần nữa, anh mỗi ngày sẽ cùng em đi tản bộ và hoạt động ở trong cung, chờ đầy một tháng lại mang em ra ngoài."
Kỷ Dao không lay chuyển được anh, chỉ phải đồng ý.
Bất quá Conrad là chuyện như thế nào, theo cách nói của người Hoa Quốc là sau khi sinh phải chú ý ở cữ quả thực giống nhau như đúc, không phải là cũng xuyên qua tới đi!
Không có biện pháp, Kỷ Dao đành phải tiếp tục ngoan ngoãn mà sắm tốt vai sản phu này, bên công viên thiên đường thú cưng kia cũng chỉ có thể tiếp tục dùng ảnh đội thi công hỗ trợ chụp.
Dân mạng cũng tới nói, trong khoảng thời gian này Kỷ Dao đăng bài tựa như máy móc không có tình cảm, bất quá xem ở phân lượng thân thể cậu không khoẻ không thể tự mình trình diện, mọi người cũng sẽ không hoàn toàn trách cứ cậu.
Chỉ là có người bây giờ không lạc quan mấy, lo lắng cậu thể chất không tốt, chờ khi tiệm thú cưng khai trương thì không biết còn có thể đảm nhiệm chức giám đốc hay không.
Kỷ Dao cũng không tiện giải thích, chỉ có thể đem hết thảy giao cho thời gian.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Louis đi làm, Sophia nói với Kỷ Dao:
"Ngài Evans, lầu hai chuẩn bị cho tiểu hoàng tử đã trang hoàng xong, ngài nhanh đến xem đi ạ?"
Kỷ Dao lắp bắp kinh hãi:
"Trời, nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, ngài xem sẽ biết."
Kỷ Dao lập tức mang theo Trứng rồng đi xuống lầu.
Louis nói từ ngày hôm sau Lễ hội tuyết mùa đông phòng ngủ lầu hai đã bắt đầu trang hoàng thành phòng trẻ.
Bất quá từ ngày đó Kỷ Dao vẫn luôn nằm trên giường ở lầu ba, phòng ngủ cách âm tốt cũng không nghe được tiếng động gì, còn tưởng rằng ít nhất cũng mất đến một tháng chứ.
Chờ tới lầu hai nhìn rồi, quả nhiên đã toàn bộ trang hoàng tốt rồi, còn không chỉ có một phòng.
Nguyên bản tầng lầu này có sáu phòng, diện tích tổng cộng hơn một ngàn mét vuông, bây giờ chỉ lưu lại một gian lớn nhất, cải tạo thành phòng ngủ tương lai cho Osborne, theo phong cách thoải mái, tiện lợi và an toàn.
Còn lại năm phòng toàn bộ đả thông, trải lên thảm mềm màu sắc rực rỡ bảo vệ môi trường. Xây thành một phòng vui chơi cho trẻ, bên trong có tất cả các loại đồ chơi và trò chơi cần gì cũng có, làm người xem hoa cả mắt, có không ít thứ Kỷ Dao cũng chưa gặp qua.
Kỷ Dao kinh ngạc rất nhiều không khỏi nghĩ nếu đội thi công công viên thiên đường thú cưng cũng có cái tốc độ cùng hiệu suất này, vậy không đến một tháng là có thể hoàn thành sao?
Lúc này, một nữ quan phụ trách giám sát trang hoàng lầu hai lại đây báo cáo với Kỷ Dao:
"Ngài Evans, ngài xem có chỗ nào quy hoạch và thiết kế không vừa ý, hoặc là còn thiếu cái gì xin hãy phân phó một tiếng, tôi sẽ lập tức cho người sửa lại ngay."
Kỷ Dao nói:
"Không có, đã rất tốt, rất nhiều đồ vật tôi cũng không nghĩ đến, mọi người vất vả rồi."
Nữ quan vội nói:
"Ngài quá khách khí rồi, mọi người đều ngóng trông tiểu hoàng tử sớm ngày phá xác, có thể sớm đến chỗ này chơi đùa đó ạ.
Ngoài ra trên bãi cỏ phía tây hoàng cung còn xây một công viên giải trí ngoài trời, lúc thời tiết tốt tiểu hoàng tử có thể ở nơi đó phơi nắng, qua hai ngày nữa là xong."
Kỷ Dao vui vẻ nói: "Cảm ơn, mọi người suy nghĩ đến thật chu đáo."
Cậu đem Trứng rồng trong túi móc ra, cho bé "Xem" một vòng trang trí trong phòng vui chơi, tự nhiên mà nói:
"A Huyền, con xem, đây là cha con xây cho con đó nha, về sau con có thể ở chỗ này chơi, có thích không?"
Nữ quan không khỏi che miệng trộm cười không ngừng.
Kỷ Dao cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong một tuần này ngày qua ngày cùng Trứng rồng nói chuyện, cậu đã dưỡng thành thói quen, giống như đối mặt với một con động vật nhỏ vậy, tuy rằng con động vật này còn ở trong vỏ trứng chưa ấp ra.
Lúc này, Trứng rồng được cậu cầm trên tay đưa về phía trước ục ục động đậy một chút, lăn đến mép lòng bàn tay cậu, mắt thấy sắp rớt xuống.
Kỷ Dao hoảng sợ, nhanh dùng đôi tay đem Trứng rồng chụp lại được, sau đó vừa mừng lại vừa sợ.
Lúc Trứng rồng còn ở trong bụng, thường xuyên động đậy một chút tỏ vẻ mình đang tồn tại, sau này sinh ra một tuần qua cơ hồ không động đậy chút nào, hôm nay vẫn là lần động tĩnh lớn nhất, xem ra là thật sự rất thích cái phòng vui chơi này.
Nữ quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trứng rồng động đậy, không khỏi kinh hô:
"Trời ơi, tiểu hoàng tử thật là quá lợi hại!"
Kỷ Dao giống như bé con nhà mình được gia trưởng người khác khen ngợi vừa tự hào lại khiêm tốn nói:
"Cảm ơn, quá khen rồi."
Sau đó cậu mang theo Trứng rồng vào phòng vui chơi, hứng thú bừng bừng mà nhìn cái này chơi cái kia, coi như là thay bé con thử nghiệm trước.
Đừng nói mấy món đồ chơi kiểu mới này giúp thông minh lại thú vị, Kỷ Dao tuy rằng lớn như vầy rồi cũng chơi đến vô cùng vui vẻ, cũng coi như là đền bù tiếc nuối tuổi thơ của bản thân.
Lúc sau chơi xong hơi mệt nên tạm nghỉ, Kỷ Dao lại đi xuống lầu một. Còn chưa có xuống hết cầu thang đã nghe được trong một góc đại sảnh truyền đến tiếng kêu "Meo meo", quay đầu nhìn xuống thấy Cá Viên đang ở trong lồng sắt hướng cậu kêu to.
Một tuần không gặp, vết thương trên tai mèo vàng đã dưỡng tốt, hình thể cũng lớn hơn một vòng, trông bụ bẫm, lông xù xù, so với bộ dáng thê thảm trước khi cứu về thì quả thực như hai con mèo khác nhau.
Xem ra trong khoảng thời gian cậu tĩnh dưỡng có người thay cậu đem này đem nhóc này chiếu cố rất khá.
Kỷ Dao tiến lên đem lồng sắt mở ra, Cá Viên lập tức vui mừng chạy tới, vừa muốn tới thân thiết liếm tay cậu, Trứng rồng mà Kỷ Dao nắm ở trên một cái tay khác bỗng nhiên hơi lóe lên chút ánh sáng trắng.
Cá Viên tức khắc sợ tới mức lảo đảo một chút, bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn run lên, ngay sau đó chạy như bay về lồng sắt.
Kỷ Dao: "..."
Xem ra chênh lệch thực lực giữa các chủng tộc là trời sinh, cho dù Osborne bây giờ chỉ là một quả trứng, đối với một con mèo nhỏ mà nói cũng có lực uy hiếp không nhỏ.
Cậu không khỏi nói với Trứng rồng lời thấm thía:
"A Huyền, con mèo nhỏ này tên là Cá Viên, là lúc trước được ba nhặt về. Con không cần hù dọa người ta, phải thân thiết và rộng lượng một chút biết không? Chờ con phá xác ra còn có thể cùng Cá Viên chơi nha."
Trứng rồng thu lại ánh sáng, an tĩnh lại.
"Thật ngoan." Kỷ Dao hôn vào vỏ trứng, tiếp theo gọi Cá Viên tới.
"Đến đây, đừng sợ, A Huyền của chúng ta hiện tại cũng không có răng nanh nha, sẽ không đả thương mi."
Mèo nhỏ vàng tránh ở trong lồng sắt, dùng một đôi mắt tròn xoe kinh nghi bất định* mà nhìn Trứng rồng trên tay cậu, lại nhìn Kỷ Dao.
Một lúc lâu sau mới đủ dũng khí đi ra, to gan tiến lên đây nhìn nhìn Trứng rồng.
*Kinh nghi bất định: Không chắc chắn hơi nghi ngờ.
Trứng rồng an an tĩnh tĩnh, không có phản ứng.
Mèo nhỏ giơ lên một chân trước, tựa hồ muốn lay Trứng rồng một chút, giơ lên lúc sau vẫn là có chút sợ hãi mà thu trở về, sau lại tránh ra hai bước, muốn cọ ống quần Kỷ Dao.
Đúng lúc này, Trứng rồng lại lóe lên một chút.
"Meo!" Mèo nhỏ lại lần nữa bị dọa sợ, nhanh như chớp mà lại chạy về lồng sắt lần nữa, lần này có nói cái gì cũng không chịu ra.
Mèo nhỏ không đến chơi, Kỷ Dao rất là tiếc nuối, xem ra Osborne chính là không muốn cho Cá Viên cùng mình quá mức thân cận, cái tính bá đạo độc chiếm cùng cha nó thật là giống nhau như đúc.
Cậu dùng ngón tay chỉ chỉ Trứng rồng hờn dỗi nói:
"Đồ trứng thúi, cho ba ba và mèo nhỏ chơi một lát thì có làm sao, ba ba cũng sẽ không bị nó cướp đi."
Trứng rồng vẫn không nhúc nhích, lại là một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Kỷ Dao vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lại luyến tiếc nói nặng lời.
Nhưng như cứ vậy chờ công viên thiên đường thú cưng khai trương thì làm sao bây giờ?
Như vậy nhóm động vật nhỏ chỉ có thể nhìn mà không thể sờ đi, mình là chủ tiệm cũng không thể không làm gì.
Chuyện này làm cậu bị đau đầu, loại tình huống này nên xử lý như thế nào?
Đúng rồi, có thể hỏi dân mạng kiến thức rộng rãi nhiệt tình chỉ giáo nha.
Kỷ Dao chụp tấm hình mèo nhỏ đang co rúm lại ở trong lồng, sau đó lên mạng siêu A đăng bài.
Kỷ Dao không xa xôi: 【 Nhà có một nhóc con tính độc chiếm rất mạnh, luôn cùng Cá Viên tranh sủng, không cho nó tới gần tôi, vậy nên làm sao bây giờ? 】
Một lát sau khi cập nhật trạng thái, kết quả dân mạng đều cười hi hi ha ha, không có mấy cái ý kiến đứng đắn.
- - Cá viên: [ đáng thương nhỏ yếu bất lực. Jpg]
- - Rất xin lỗi, tuy rằng bộ dáng Cá Viên nhìn qua rất đáng thương, nhưng mà vẫn muốn cười làm sao bây giờ ha ha ha ha!
- - Nhóc con nào bá đạo càn rỡ như thế, là chó hay là mèo vậy? Sao chủ thớt không đem nó đăng lên cho hấp thụ ánh sáng, tiếp thu mọi người phán xét (âu yếm)!
- - Anh trai nhỏ đối với động vật nhỏ không phải luôn dễ như trở bàn tay sao, hôm nay như thế nào lại bó tay không có biện pháp, chẳng lẽ là gặp được khắc tinh? Wow cái đồ vật gì lợi hại như thế!
- - Trong nhà có nhiều bé lông mao cần phải xử lý sự việc công bằng, loại tình huống này không thể mềm lòng, nếu không cứ thế mãi như thế thì sao được. Kiến nghị chủ thớt đem nhóc con không nghe lời cấm túc mấy ngày, vắng vẻ nó hai ngày, nó biết lợi hại sẽ thành thật.
Kỷ Dao nhìn đến cái bình luận này xong không khỏi dở khóc dở cười, kêu cậu vắng vẻ Osborne cậu căn bản làm không được nha!
Giáo dục trẻ so với dạy dỗ động vật nhỏ khó hơn nhiều, bây giờ cậu mới xem như lãnh hội đầy đủ, trên đời này làm cha mẹ thật đúng là không dễ dàng!
Một đổi mới, người nào đó cũng bình luận.
Louis không dễ dàng: 【 Nhóc con giỏi quá! [ ngón cái. Jpg] 】
Kỷ Dao: "..."
Anh chàng này là sợ cho thiên hạ không đủ loạn hả, không hổ là cha con ruột!
Buổi chiều Louis trở về cùng Kỷ Dao ăn cơm chiều, hỏi cậu chuyện ban ngày đến cùng là như thế nào, Kỷ Dao liền đem chuyện Osborne sáng lên hù dọa Cá Viên nói một lần.
Louis duỗi tay tiếp nhận Trứng rồng, rất sủng ái mà xoa xoa, khen: "Bé con của nhà chúng ta thật là thông minh!"
Trứng rồng lập tức sáng lên cho cha nó mặt mũi.
"Ngoan." Louis ý cười trên môi mở rộng, rõ ràng rất hưởng thụ.
Kỷ Dao thiếu chút nữa tức đến bật cười, trừng mắt liếc anh một cái nói:
"Này, không thể dung túng Osborne như vậy đi, bằng không về sau làm sao bây giờ?"
Louis hôn lên khóe mắt cậu, dỗ dành nói:
"Bảo bối đừng nóng giận, nó bây giờ còn nhỏ còn chưa có phá xác, tiếp thu không được thông tin quá phức tạp, chờ ra tới anh nhất định sẽ giáo huấn nó mà."
Kỷ Dao nghĩ cũng đúng, giáo dục trẻ cũng không phải một ngày là có thể thu phục, không thể nóng vội, từ từ đi.
Một lát sau cậu lại nghĩ tới chuyện lầu hai trang hoàng, thuận miệng nói:
"Phòng ngủ và phòng vui chơi xây cũng rất nhanh, em cũng không nghe được động tĩnh gì đã trang hoàng xong rồi, hiệu suất thật cao."
Louis vừa nghe liền có điểm chột dạ, khụ một tiếng chủ động nói:
"Anh sẽ thúc giục bên tiệm thú cưng kia một chút, kêu bọn họ cũng làm tiến độ nhanh hơn một chút."
Kỷ Dao mắt sáng ngời nói:
"Có thể chứ?"
Louis hàm hồ mà nói:
"Có thể, tiến độ bây giờ cũng không tệ lắm, ngắn lại mười ngày nửa tháng hẳn là vấn đề không lớn đi."
"Wow, thật tốt quá! Em có thể hay không.."
Kỷ Dao chưa kịp nói gì anh đã biết cậu đang đánh cái chủ ý gì, lập tức ôn nhu lại kiên quyết nói:
"Không thể được, bảo bối, hiện tại em còn chưa thể xuất cung. Conrad nói sau khi sinh tháng thứ nhất là thời kỳ dưỡng bệnh rất quan trọng, nếu mà không đem thân thể hoàn toàn điều dưỡng tốt, về sau dễ dàng để lại mầm bệnh.
Cho nên em ngoan ngoãn kiên trì chờ thêm ba tuần nữa, anh mỗi ngày sẽ cùng em đi tản bộ và hoạt động ở trong cung, chờ đầy một tháng lại mang em ra ngoài."
Kỷ Dao không lay chuyển được anh, chỉ phải đồng ý.
Bất quá Conrad là chuyện như thế nào, theo cách nói của người Hoa Quốc là sau khi sinh phải chú ý ở cữ quả thực giống nhau như đúc, không phải là cũng xuyên qua tới đi!
Không có biện pháp, Kỷ Dao đành phải tiếp tục ngoan ngoãn mà sắm tốt vai sản phu này, bên công viên thiên đường thú cưng kia cũng chỉ có thể tiếp tục dùng ảnh đội thi công hỗ trợ chụp.
Dân mạng cũng tới nói, trong khoảng thời gian này Kỷ Dao đăng bài tựa như máy móc không có tình cảm, bất quá xem ở phân lượng thân thể cậu không khoẻ không thể tự mình trình diện, mọi người cũng sẽ không hoàn toàn trách cứ cậu.
Chỉ là có người bây giờ không lạc quan mấy, lo lắng cậu thể chất không tốt, chờ khi tiệm thú cưng khai trương thì không biết còn có thể đảm nhiệm chức giám đốc hay không.
Kỷ Dao cũng không tiện giải thích, chỉ có thể đem hết thảy giao cho thời gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook