Ai Sợ Ai
-
Chương 8
"Nếu tôi không đến, cô sẽ thế nào?"
Ân Dao dùng một lọ nước hoa kiểu nam đổi lấy sự an lòng cho mình.
Về sau... ước chừng rất lâu rất lâu sau đó, Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh trong lúc tán gẫu nói đến chuyện cũ này. Người kia cười hềnh hệch, cười xong vỗ vai cô, tấm tắc khen cô quá cao tay.
"Ngẫm lại thì, tự nhiên đêm hôm khuya khoắt có một bà chị xinh đẹp nhắn cho mấy dòng trêu chọc ướt át, ngoảnh đầu liền mất tăm suốt hai tháng, cũng không nói rõ gì cả. Mà mấy lời càn rỡ đó cứ treo trong máy, sơ sểnh là có thể nhìn thấy. Một khi thấy rồi thì cho dù tâm lặng như nước cũng phải nảy sinh ý khác. Huống chi anh chàng mới 23, cũng không phải loại đàn ông sành sỏi từng lăn lộn trong bụi hoa..."
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau đó. Vào thời điểm này, Ân Dao chưa đến mức đem chuyện của cô và Tiêu Việt ra chia sẻ với ai.
Sau hôm ấy, Ân Dao tiếp tục hưởng thụ kỳ nghỉ của mình. Không biết vì đâu mà tên Cận Thiệu kia biết gần đây cô nghỉ ngơi, cách ngày gọi điện thoại tới rủ cô đi chơi.
Đám con nhà giàu thời gian chơi bời quá nhàn nhã, đa phần là mượn danh gây dựng sự nghiệp để cầm tiền trong nhà làm mấy chuyện bản thân yêu thích. Ví dụ như mở quán rượu, câu lạc bộ, không kiếm được tiền cũng chẳng sao, chơi vui mới là quan trọng
Cận Thiệu mở một pub rất có hơi thở văn nghệ, mặc dù toàn thân hắn ta và văn nghệ không có liên quan gì tới nhau. Tháng trước vừa khai trương quán, khi đó Ân Dao vội vàng công tác ở Hồng Kông nên bỏ lỡ. Vì thế, lần này cô nể mặt Cận Thiệu, đồng ý hẹn buổi tối tới quán rượu của hắn chơi.
Đến nơi mới phát hiện nơi này còn lớn hơn cô tưởng, trang trí quả đúng là đủ văn nghệ, đoán chừng chi phí không thấp. Người tới chơi không nhiều lắm, có điều không ồn ào. Cậu chủ nhỏ họ Cận rất khách sáo, tự mình tiếp đãi sẵn tiện khoe khoang bản lĩnh pha chế. Ân Dao ngồi trước quầy bar nhìn người ca sĩ trên sân khấu đang vừa đàn vừa hát một bài dân ca êm dịu. Chẳng biết thế nào lại nhớ đến đêm đó, nhớ dáng vẻ Tiêu Việt cúi đầu gảy đàn.
Cận Thiệu nhìn thần sắc mê mẩn của cô bèn thò người tới gần, "Đừng nói là cô nhìn trúng em trai ca sĩ nhà tôi nha?"
Ân Dao thu lại ánh mắt, nhận rượu của hắn.
Cận Thiệu cười khoái chí: "Nếu thật sự nhìn trúng, anh trai sẽ làm mối cho em."
Ân Dao ngẩng đầu: "Tôi nhớ lầm hả? Cậu nhỏ hơn tôi hai ngày đúng không?"
Cận Thiệu nhăn mày: "Trí nhớ thế mà tốt thật, sao nào, nghe nói dạo này bên cạnh cô hình như không có đàn ông?"
Ân Dao hỏi lại: "Vậy dạo này bên cạnh cậu có phụ nữ à?"
"Có nha."
"Có phải cậu tặng hoa hồng cho Tiết Phùng Phùng không?"
Cận Thiệu nghẹn họng, ho khan một cái rồi bưng ly rượu lên giả bộ uống.
Ân Dao hỏi: "Cậu muốn gì hả? Nếu chỉ là đùa vui một chút, tôi khuyên cậu nên quên đi. Đừng nói chị ấy không thể để ý tới cậu, tôi cũng phản đối."
"Vậy nếu không phải vui đùa một chút thì sao?"
"Vậy thì càng vô nghĩa, người như các cậu có thể làm chủ chuyện hôn nhân của mình sao?" Ân Dao nói trúng tim đen.
Cận Thiệu biết rõ cô nói không sai nhưng lại sĩ diện hão, hắn nhếch môi cười: "Có cần vậy không? Lúc này mới bên nhau, sao lại nói tới hôn nhân?" Tự nhiên hắn ngừng lại rồi chồm người qua, nhìn Ân Dao, "Tôi thấy chuyện của anh Tân Nam ảnh hưởng tới cô. Ngày cưới của anh ấy đã định rồi, ngày 18 tháng 10, cô biết chưa?"
Ân Dao cầm ống hút nhẹ nhàng khuấy cocktail, "Có nghe nói."
Cận Thiệu hừ một tiếng: "Cái cô Bạch tiểu thư đó, sau này anh Tân Nam phải chịu đựng rồi."
Ân Dao không tiếp lời
Cận Thiệu liếc cô, nói chậm rãi: "Dao Dao, trong số chúng ta, tôi phát hiện chỉ có cô là thông minh. Đầu tiên là sớm đổi họ trốn đi, bây giờ còn tuyệt hơn, dám quang minh chính đại nuôi em trai người mẫu. Cái danh con gái nhà quyền quý cũng có thể vứt đi, xem ra có thể chặt đứt ý niệm người trong nhà cô."
"Không phải là tôi thông minh." Ân Dao cười cười nhìn hắn: "Là các cậu không nỡ bỏ."
Không nỡ bỏ cái gì đây? Đương nhiên là những thứ trong nhà cho. Cận Thiệu hiểu lời này, hắn cười nhạt: "Cô đúng là thú vị quá đi, thảo nào anh Tân Nam cứ nhớ nhung cô"
"Có thể đừng nhắc tới anh ta không?"
"Ừm..." Cận Thiệu trầm ngâm, "Tôi ấy, không đứng về bên nào. Nói một câu công bằng thì thực ra mấy năm anh ấy lừa cô, tôi cũng rất khó chịu. Chia tay rồi anh ấy thật sự không nỡ, cũng luôn tranh cãi với trong nhà. Hôm qua tôi gặp anh ấy, gầy đi không ít, tinh thần cũng kém, còn hỏi tôi dạo này cô có ổn không."
Thấy Ân Dao không có biểu cảm gì, Cận Thiệu chần chừ rồi nói: "Hai người các cô coi như là có duyên không phận, chi bằng nhìn thoáng chút đi. Tìm một người đàn ông khác rồi yêu đương đàng hoàng, cũng là buông bỏ quá khứ, đúng không?"
Ân Dao: "Cậu đang khuyên tôi hả?"
"Cứ coi là vậy đi." Cận Thiệu lại cười nham nhở "Thế nào, có muốn tôi giới thiệu cho cô không? Bảo đảm giống như tôi, đẹp trai dáng tốt."
"Bỏ đi, người cậu giới thiệu, sợ là tôi chịu không nổi" Ân Dao bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, "Với lại gu thẩm mỹ của chúng ta khác nhau, tôi không thích kiểu của cậu."
"Vậy chứ cô thích kiểu gì? Nói ra tham khảo nào?"
Chẳng rõ Ân Dao nhớ tới cái gì, cô cười cười không trả lời hắn, "Làm ăn thịnh vượng, tôi đi đây"
Mấy ngày nghỉ sau đó, Ân Dao không ra khỏi cửa, cô trải qua khoảng thời gian nhàn rỗi tại nhà. Trong lúc rảnh rang, cô tìm hiểu Tiêu Việt một chút. Phàm là người trong giới nghệ thuật đều có thể tra được không ít tư liệu trên internet. Ân Dao dễ dàng tìm được một vài thông tin ví dụ như chiều cao của anh, cân nặng, sinh nhật, v.v... cũng có thể biết anh từng đóng phim nào.
Sinh nhật của Tiêu Việt vào tháng sau, nói cách khác, anh còn chưa đầy 23 tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi rưỡi.
Ân Dao tìm được bộ phim trước kia Chu Thúc nói, xem mấy tập có anh, phần phim rất ít, nhưng hoá trang đẹp vô cùng. Bộ phim này chiếu năm ngoái, nhưng đã quay từ hai năm trước. Lúc đó anh miễn cưỡng mới chừng hai mươi, thân mặc áo bào vải lĩnh dài rộng, đai rộng tung bay. Ngoài đời Ân Dao còn chưa thấy anh cười nhưng lại thấy ở trong phim.
Cô xem hết cái này bỗng dưng muốn tìm anh bèn gửi một tin nhắn. Lúc này đã hơn mười một giờ, cô hỏi anh ngủ chưa, một tiếng sau Tiêu Việt mới trả lời: Vẫn chưa.
Ân Dao: Trễ vậy hả?
Anh lại đáp: Mới vừa quay xong cảnh đêm.
Ân Dao: Anh đang diễn ở đâu? Hoành Điếm?
Tiêu Việt: Thượng Hải.
Ân Dao dừng một thoáng, rồi nói với anh: Đúng dịp quá, hai ngày nữa tôi cũng phải đi Thượng Hải.
Tiêu Việt chưa trả lời.
Ân Dao lại gửi tiếp một tin: Tôi chụp xong, có thể tới tìm anh không?
Về phần muốn tìm anh làm gì, cô cũng chẳng biết. Thậm chí không nghĩ nhiều, cứ vậy mà nhắn thôi. Chờ hai phút, cũng không thấy phản ứng. Ân Dao nghĩ chắc anh không bằng lòng bèn gõ: Thôi vậy.
Vừa muốn gửi đi thì anh đã hồi âm: Có thể tôi sẽ không rảnh.
Ân Dao xóa hết tin vừa soạn, lần nữa gửi tin: Đến lúc đó rồi xem tình hình, anh nghỉ ngơi đi, không cần trả lời tôi.
Anh thực sự không hồi âm.
Kì nghỉ của Ân Dao kết thúc, hai ngày sau khởi hành đến Thượng Hải. Lần này không phải cô đi một mình, còn có mấy người. Trừ thợ trang điểm quen thuộc, còn có Tiết Phùng Phùng và trợ lý Đinh Đinh. Từ đầu đến cuối mất 4 ngày, buổi tối trước hôm kết thúc cô liên hệ với Tiêu việt.
Lần này cô gửi tin nhắn thoại, không cần đợi lâu, anh đã nhận. Ân Dao hỏi: "Mai anh có quay phim không?"
"Buổi sáng có."
"Buổi chiều tôi làm xong, chạng vạng đến tìm anh nha?"
Anh ở công viên điện ảnh Xa Đôn khu Tùng Giang, còn Ân Dao ở khu Tĩnh An
Cô đợi trong chốc lát, nghe anh nói nhỏ một câu: "Để tôi qua đó."
Không biết có phải anh đang ở trường quay hay không mà trong điện thoại có chút ồn ào, gần như lấp cả giọng anh.
Ân Dao nghĩ nghĩ rồi bảo: "Hay là hẹn ở chỗ nào đi, ra bến đi dạo được không?"
"Được."
"Vậy... gặp ở bến tàu Thập Lục Phố, sáu giờ rưỡi tối, được không?"
Ân Dao nghe anh đồng ý. Thời gian địa điểm đều đã định, kiểu này cũng xem như là hẹn anh được rồi. Hình như cũng không khó lắm.
Tiết Phùng Phùng tắm rửa xong, thấy trong phòng không có ai. Nhìn ra sân phơi thì phát hiện bóng dáng Ân Dao. Hai mắt của cô ấy hệt như radar quét một vòng, đi qua, "Lén lén lút lút, làm chuyện gì không muốn để người khác biết hả?"
Ân Dao đã tắt máy, quay đầu lại, "Không làm gì hết"
Cô đi về phòng, Tiết Phùng Phùng quan sát cô, hoài nghi hỏi: "Sắc mặt cô lạ lắm nha, mới gọi điện thoại cho ai vậy?"
Ân Dao mặt không đổi sắc: "Một người bạn."
"Bạn nào?"
"Chị không biết."
"Cô có người bạn nào mà tôi không biết?" Tiết Phùng Phùng nhìn cô chằm chằm.
"Có đó." Ân Dao không nói thêm, đi vào phòng vệ sinh.
Hôm sau, năm giờ rưỡi chiều, việc chụp ảnh kết thúc.
Ân Dao về khách sạn thay quần áo, đột nhiên nhận được thông báo ông chủ bên kia mời ăn cơm. Kiểu xã giao này đương nhiên là Tiết Phùng Phùng đồng ý, loại chuyện đó luôn do cô ấy tính toán và quyết định không cần hỏi ý Ân Dao
"Nói cô biết nhất định phải đi. Người ta đã nể tình, mình có thể tát vào mặt người ta sao?"
Tiết Phùng Phùng là người nói một không hai. Liên quan tới chuyện làm ăn, bọn cô sớm có ước pháp tam chương, ý kiến giống nhau thì không nói, hễ mà ý kiến trái ngược thì sẽ để Tiết Phùng Phùng định đoạt. Đây là điều kiện duy nhất từ lúc Yin Studio mới thành lập. Lúc đó Ân Dao đồng ý, hoàn toàn không ngờ tới sẽ có tình huống như hôm nay.
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà" Ân Dao tỏ ý thương lượng, "Sau này tôi sẽ đi hết, hôm nay không đi có được không?"
Đáp án dĩ nhiên là không thể. Ân Dao đành phải nhắn cho Tiêu Việt rằng đến tối cô mới tới được.
Cơm tối ăn món Thượng Hải, Tiết Phùng Phùng rất thích, toàn bộ quá trình đều cùng bên kia trò chuyện vui vẻ. Ân Dao không quan tâm, ngồi đến bảy giờ, cô vào phòng vệ sinh rồi không trở về nữa. Đợi ngồi vào xe taxi cô mới nhắn tin cho Tiết Phùng Phùng nói mình không khỏe nên về khách sạn trước.
Đến nơi đã hẹn, rất dễ tìm thấy Tiêu Việt. Anh đứng dưới đèn đường, tựa vào lan can, có lẽ đã đợi rất lâu. Ân Dao cảm thấy áy náy, cô đi qua, cũng tựa vào bên lan can: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn."
Tiêu Việt quay đầu nhìn cô.
Ánh đèn soi sáng cả hai khiến biểu cảm của hai bên hiện ra tương đối rõ. Ân Dao không chắc liệu anh có giận hay không, cô giải thích một câu: "Đột nhiên có bữa tiệc, không thể thoái thác."
Rốt cuộc anh cũng "ừ" một tiếng.
Thế là Ân Dao hớn hở: "Anh tới khi nào? Anh không hồi âm, tôi còn sợ anh không đến."
"Tôi không đến, cô sẽ thế nào?" Tiêu Việt bỗng mở miệng, giọng anh khàn khàn.
Ân Dao khựng lại cảm thấy là lạ, "Anh bệnh hả?"
"Không sao" Anh xoay đầu sang hướng khác ngắm cảnh đêm phía bên kia bờ.
Ân Dao nhìn dáng hình khuôn mặt anh, lặng im một hồi, cô nói: "Anh không đến, tôi sẽ rất thất vọng."
Ân Dao dùng một lọ nước hoa kiểu nam đổi lấy sự an lòng cho mình.
Về sau... ước chừng rất lâu rất lâu sau đó, Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh trong lúc tán gẫu nói đến chuyện cũ này. Người kia cười hềnh hệch, cười xong vỗ vai cô, tấm tắc khen cô quá cao tay.
"Ngẫm lại thì, tự nhiên đêm hôm khuya khoắt có một bà chị xinh đẹp nhắn cho mấy dòng trêu chọc ướt át, ngoảnh đầu liền mất tăm suốt hai tháng, cũng không nói rõ gì cả. Mà mấy lời càn rỡ đó cứ treo trong máy, sơ sểnh là có thể nhìn thấy. Một khi thấy rồi thì cho dù tâm lặng như nước cũng phải nảy sinh ý khác. Huống chi anh chàng mới 23, cũng không phải loại đàn ông sành sỏi từng lăn lộn trong bụi hoa..."
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau đó. Vào thời điểm này, Ân Dao chưa đến mức đem chuyện của cô và Tiêu Việt ra chia sẻ với ai.
Sau hôm ấy, Ân Dao tiếp tục hưởng thụ kỳ nghỉ của mình. Không biết vì đâu mà tên Cận Thiệu kia biết gần đây cô nghỉ ngơi, cách ngày gọi điện thoại tới rủ cô đi chơi.
Đám con nhà giàu thời gian chơi bời quá nhàn nhã, đa phần là mượn danh gây dựng sự nghiệp để cầm tiền trong nhà làm mấy chuyện bản thân yêu thích. Ví dụ như mở quán rượu, câu lạc bộ, không kiếm được tiền cũng chẳng sao, chơi vui mới là quan trọng
Cận Thiệu mở một pub rất có hơi thở văn nghệ, mặc dù toàn thân hắn ta và văn nghệ không có liên quan gì tới nhau. Tháng trước vừa khai trương quán, khi đó Ân Dao vội vàng công tác ở Hồng Kông nên bỏ lỡ. Vì thế, lần này cô nể mặt Cận Thiệu, đồng ý hẹn buổi tối tới quán rượu của hắn chơi.
Đến nơi mới phát hiện nơi này còn lớn hơn cô tưởng, trang trí quả đúng là đủ văn nghệ, đoán chừng chi phí không thấp. Người tới chơi không nhiều lắm, có điều không ồn ào. Cậu chủ nhỏ họ Cận rất khách sáo, tự mình tiếp đãi sẵn tiện khoe khoang bản lĩnh pha chế. Ân Dao ngồi trước quầy bar nhìn người ca sĩ trên sân khấu đang vừa đàn vừa hát một bài dân ca êm dịu. Chẳng biết thế nào lại nhớ đến đêm đó, nhớ dáng vẻ Tiêu Việt cúi đầu gảy đàn.
Cận Thiệu nhìn thần sắc mê mẩn của cô bèn thò người tới gần, "Đừng nói là cô nhìn trúng em trai ca sĩ nhà tôi nha?"
Ân Dao thu lại ánh mắt, nhận rượu của hắn.
Cận Thiệu cười khoái chí: "Nếu thật sự nhìn trúng, anh trai sẽ làm mối cho em."
Ân Dao ngẩng đầu: "Tôi nhớ lầm hả? Cậu nhỏ hơn tôi hai ngày đúng không?"
Cận Thiệu nhăn mày: "Trí nhớ thế mà tốt thật, sao nào, nghe nói dạo này bên cạnh cô hình như không có đàn ông?"
Ân Dao hỏi lại: "Vậy dạo này bên cạnh cậu có phụ nữ à?"
"Có nha."
"Có phải cậu tặng hoa hồng cho Tiết Phùng Phùng không?"
Cận Thiệu nghẹn họng, ho khan một cái rồi bưng ly rượu lên giả bộ uống.
Ân Dao hỏi: "Cậu muốn gì hả? Nếu chỉ là đùa vui một chút, tôi khuyên cậu nên quên đi. Đừng nói chị ấy không thể để ý tới cậu, tôi cũng phản đối."
"Vậy nếu không phải vui đùa một chút thì sao?"
"Vậy thì càng vô nghĩa, người như các cậu có thể làm chủ chuyện hôn nhân của mình sao?" Ân Dao nói trúng tim đen.
Cận Thiệu biết rõ cô nói không sai nhưng lại sĩ diện hão, hắn nhếch môi cười: "Có cần vậy không? Lúc này mới bên nhau, sao lại nói tới hôn nhân?" Tự nhiên hắn ngừng lại rồi chồm người qua, nhìn Ân Dao, "Tôi thấy chuyện của anh Tân Nam ảnh hưởng tới cô. Ngày cưới của anh ấy đã định rồi, ngày 18 tháng 10, cô biết chưa?"
Ân Dao cầm ống hút nhẹ nhàng khuấy cocktail, "Có nghe nói."
Cận Thiệu hừ một tiếng: "Cái cô Bạch tiểu thư đó, sau này anh Tân Nam phải chịu đựng rồi."
Ân Dao không tiếp lời
Cận Thiệu liếc cô, nói chậm rãi: "Dao Dao, trong số chúng ta, tôi phát hiện chỉ có cô là thông minh. Đầu tiên là sớm đổi họ trốn đi, bây giờ còn tuyệt hơn, dám quang minh chính đại nuôi em trai người mẫu. Cái danh con gái nhà quyền quý cũng có thể vứt đi, xem ra có thể chặt đứt ý niệm người trong nhà cô."
"Không phải là tôi thông minh." Ân Dao cười cười nhìn hắn: "Là các cậu không nỡ bỏ."
Không nỡ bỏ cái gì đây? Đương nhiên là những thứ trong nhà cho. Cận Thiệu hiểu lời này, hắn cười nhạt: "Cô đúng là thú vị quá đi, thảo nào anh Tân Nam cứ nhớ nhung cô"
"Có thể đừng nhắc tới anh ta không?"
"Ừm..." Cận Thiệu trầm ngâm, "Tôi ấy, không đứng về bên nào. Nói một câu công bằng thì thực ra mấy năm anh ấy lừa cô, tôi cũng rất khó chịu. Chia tay rồi anh ấy thật sự không nỡ, cũng luôn tranh cãi với trong nhà. Hôm qua tôi gặp anh ấy, gầy đi không ít, tinh thần cũng kém, còn hỏi tôi dạo này cô có ổn không."
Thấy Ân Dao không có biểu cảm gì, Cận Thiệu chần chừ rồi nói: "Hai người các cô coi như là có duyên không phận, chi bằng nhìn thoáng chút đi. Tìm một người đàn ông khác rồi yêu đương đàng hoàng, cũng là buông bỏ quá khứ, đúng không?"
Ân Dao: "Cậu đang khuyên tôi hả?"
"Cứ coi là vậy đi." Cận Thiệu lại cười nham nhở "Thế nào, có muốn tôi giới thiệu cho cô không? Bảo đảm giống như tôi, đẹp trai dáng tốt."
"Bỏ đi, người cậu giới thiệu, sợ là tôi chịu không nổi" Ân Dao bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, "Với lại gu thẩm mỹ của chúng ta khác nhau, tôi không thích kiểu của cậu."
"Vậy chứ cô thích kiểu gì? Nói ra tham khảo nào?"
Chẳng rõ Ân Dao nhớ tới cái gì, cô cười cười không trả lời hắn, "Làm ăn thịnh vượng, tôi đi đây"
Mấy ngày nghỉ sau đó, Ân Dao không ra khỏi cửa, cô trải qua khoảng thời gian nhàn rỗi tại nhà. Trong lúc rảnh rang, cô tìm hiểu Tiêu Việt một chút. Phàm là người trong giới nghệ thuật đều có thể tra được không ít tư liệu trên internet. Ân Dao dễ dàng tìm được một vài thông tin ví dụ như chiều cao của anh, cân nặng, sinh nhật, v.v... cũng có thể biết anh từng đóng phim nào.
Sinh nhật của Tiêu Việt vào tháng sau, nói cách khác, anh còn chưa đầy 23 tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi rưỡi.
Ân Dao tìm được bộ phim trước kia Chu Thúc nói, xem mấy tập có anh, phần phim rất ít, nhưng hoá trang đẹp vô cùng. Bộ phim này chiếu năm ngoái, nhưng đã quay từ hai năm trước. Lúc đó anh miễn cưỡng mới chừng hai mươi, thân mặc áo bào vải lĩnh dài rộng, đai rộng tung bay. Ngoài đời Ân Dao còn chưa thấy anh cười nhưng lại thấy ở trong phim.
Cô xem hết cái này bỗng dưng muốn tìm anh bèn gửi một tin nhắn. Lúc này đã hơn mười một giờ, cô hỏi anh ngủ chưa, một tiếng sau Tiêu Việt mới trả lời: Vẫn chưa.
Ân Dao: Trễ vậy hả?
Anh lại đáp: Mới vừa quay xong cảnh đêm.
Ân Dao: Anh đang diễn ở đâu? Hoành Điếm?
Tiêu Việt: Thượng Hải.
Ân Dao dừng một thoáng, rồi nói với anh: Đúng dịp quá, hai ngày nữa tôi cũng phải đi Thượng Hải.
Tiêu Việt chưa trả lời.
Ân Dao lại gửi tiếp một tin: Tôi chụp xong, có thể tới tìm anh không?
Về phần muốn tìm anh làm gì, cô cũng chẳng biết. Thậm chí không nghĩ nhiều, cứ vậy mà nhắn thôi. Chờ hai phút, cũng không thấy phản ứng. Ân Dao nghĩ chắc anh không bằng lòng bèn gõ: Thôi vậy.
Vừa muốn gửi đi thì anh đã hồi âm: Có thể tôi sẽ không rảnh.
Ân Dao xóa hết tin vừa soạn, lần nữa gửi tin: Đến lúc đó rồi xem tình hình, anh nghỉ ngơi đi, không cần trả lời tôi.
Anh thực sự không hồi âm.
Kì nghỉ của Ân Dao kết thúc, hai ngày sau khởi hành đến Thượng Hải. Lần này không phải cô đi một mình, còn có mấy người. Trừ thợ trang điểm quen thuộc, còn có Tiết Phùng Phùng và trợ lý Đinh Đinh. Từ đầu đến cuối mất 4 ngày, buổi tối trước hôm kết thúc cô liên hệ với Tiêu việt.
Lần này cô gửi tin nhắn thoại, không cần đợi lâu, anh đã nhận. Ân Dao hỏi: "Mai anh có quay phim không?"
"Buổi sáng có."
"Buổi chiều tôi làm xong, chạng vạng đến tìm anh nha?"
Anh ở công viên điện ảnh Xa Đôn khu Tùng Giang, còn Ân Dao ở khu Tĩnh An
Cô đợi trong chốc lát, nghe anh nói nhỏ một câu: "Để tôi qua đó."
Không biết có phải anh đang ở trường quay hay không mà trong điện thoại có chút ồn ào, gần như lấp cả giọng anh.
Ân Dao nghĩ nghĩ rồi bảo: "Hay là hẹn ở chỗ nào đi, ra bến đi dạo được không?"
"Được."
"Vậy... gặp ở bến tàu Thập Lục Phố, sáu giờ rưỡi tối, được không?"
Ân Dao nghe anh đồng ý. Thời gian địa điểm đều đã định, kiểu này cũng xem như là hẹn anh được rồi. Hình như cũng không khó lắm.
Tiết Phùng Phùng tắm rửa xong, thấy trong phòng không có ai. Nhìn ra sân phơi thì phát hiện bóng dáng Ân Dao. Hai mắt của cô ấy hệt như radar quét một vòng, đi qua, "Lén lén lút lút, làm chuyện gì không muốn để người khác biết hả?"
Ân Dao đã tắt máy, quay đầu lại, "Không làm gì hết"
Cô đi về phòng, Tiết Phùng Phùng quan sát cô, hoài nghi hỏi: "Sắc mặt cô lạ lắm nha, mới gọi điện thoại cho ai vậy?"
Ân Dao mặt không đổi sắc: "Một người bạn."
"Bạn nào?"
"Chị không biết."
"Cô có người bạn nào mà tôi không biết?" Tiết Phùng Phùng nhìn cô chằm chằm.
"Có đó." Ân Dao không nói thêm, đi vào phòng vệ sinh.
Hôm sau, năm giờ rưỡi chiều, việc chụp ảnh kết thúc.
Ân Dao về khách sạn thay quần áo, đột nhiên nhận được thông báo ông chủ bên kia mời ăn cơm. Kiểu xã giao này đương nhiên là Tiết Phùng Phùng đồng ý, loại chuyện đó luôn do cô ấy tính toán và quyết định không cần hỏi ý Ân Dao
"Nói cô biết nhất định phải đi. Người ta đã nể tình, mình có thể tát vào mặt người ta sao?"
Tiết Phùng Phùng là người nói một không hai. Liên quan tới chuyện làm ăn, bọn cô sớm có ước pháp tam chương, ý kiến giống nhau thì không nói, hễ mà ý kiến trái ngược thì sẽ để Tiết Phùng Phùng định đoạt. Đây là điều kiện duy nhất từ lúc Yin Studio mới thành lập. Lúc đó Ân Dao đồng ý, hoàn toàn không ngờ tới sẽ có tình huống như hôm nay.
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà" Ân Dao tỏ ý thương lượng, "Sau này tôi sẽ đi hết, hôm nay không đi có được không?"
Đáp án dĩ nhiên là không thể. Ân Dao đành phải nhắn cho Tiêu Việt rằng đến tối cô mới tới được.
Cơm tối ăn món Thượng Hải, Tiết Phùng Phùng rất thích, toàn bộ quá trình đều cùng bên kia trò chuyện vui vẻ. Ân Dao không quan tâm, ngồi đến bảy giờ, cô vào phòng vệ sinh rồi không trở về nữa. Đợi ngồi vào xe taxi cô mới nhắn tin cho Tiết Phùng Phùng nói mình không khỏe nên về khách sạn trước.
Đến nơi đã hẹn, rất dễ tìm thấy Tiêu Việt. Anh đứng dưới đèn đường, tựa vào lan can, có lẽ đã đợi rất lâu. Ân Dao cảm thấy áy náy, cô đi qua, cũng tựa vào bên lan can: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn."
Tiêu Việt quay đầu nhìn cô.
Ánh đèn soi sáng cả hai khiến biểu cảm của hai bên hiện ra tương đối rõ. Ân Dao không chắc liệu anh có giận hay không, cô giải thích một câu: "Đột nhiên có bữa tiệc, không thể thoái thác."
Rốt cuộc anh cũng "ừ" một tiếng.
Thế là Ân Dao hớn hở: "Anh tới khi nào? Anh không hồi âm, tôi còn sợ anh không đến."
"Tôi không đến, cô sẽ thế nào?" Tiêu Việt bỗng mở miệng, giọng anh khàn khàn.
Ân Dao khựng lại cảm thấy là lạ, "Anh bệnh hả?"
"Không sao" Anh xoay đầu sang hướng khác ngắm cảnh đêm phía bên kia bờ.
Ân Dao nhìn dáng hình khuôn mặt anh, lặng im một hồi, cô nói: "Anh không đến, tôi sẽ rất thất vọng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook