Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn
-
Chương 48
Vừa nghĩ đến vấn đề tiền nong, Đàm Duy đã có chút nhụt chí bởi anh thực sự không nghĩ ra đi đâu mượn được nhiều tiền như thế. Lương của anh không cao, bổng lộc cũng không nhiều, Tiểu Băng làm bảo hiểm lại chưa được bao nhiêu thời gian, hơn nữa còn thường xuyên ứng tiền giúp người ta mua bảo hiểm, cũng gần bằng số định mức rồi, thế nên số tiền thực sự dôi ra cũng không được bao nhiêu. Chi phí sinh hoạt ở thành phố A khá cao, lại thêm việc hai người kết hôn, mua nhà, đi du lịch, giúp Tiểu Khiêm xuất ngoại v.v... đã tiêu hết không ít rồi, thế nên tiền tiết kiệm của họ chẳng thấm tháp gì với con số hai trăm nghìn kia.
Anh biết ba mẹ anh cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, sức khỏe mẹ anh không tốt, từ lâu đã ở nhà dưỡng bệnh, chỉ trông chờ vào tiền lương của ba anh, bao nhiêu năm nay nào thì mua nhà, rồi hai đứa con kết hôn, khám bệnh cho mẹ... cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Anh thật không nỡ khiến ba mẹ chẳng còn gì, không đến mức bất đắc dĩ thì anh sẽ không mượn tiền ba mẹ mình.
Bên ba mẹ vợ anh chắc cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, bởi vì em trai của Tiểu Băng là Tiểu Khiêm xuất ngoại đã tiêu tốn không ít tiền. Tiểu Khiêm năm thứ nhất không đạt được học bổng, hoàn toàn là tự túc, tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm của ba mẹ vợ anh, anh và Tiểu Băng cũng gửi vào đó không biết bao nhiêu tiền, may mà đến năm thứ hai Tiểu Khiêm có học bổng, nếu không thì chỉ còn nước thôi học về nước. Nhưng tiền học bổng của Tiểu Khiêm cũng chỉ vừa đủ dùng, không còn dư để gửi về nhà, mà Đàm Duy cũng chưa từng hy vọng Tiểu Khiêm trả lại số tiền đó cho họ, lúc đưa tiền cho Tiểu Khiêm cũng không nói là “cho mượn” mà chỉ là “hỗ trợ” Tiểu Khiêm đi du học.
Anh nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra ai có thể cho anh mượn số tiền đó. Cho dù anh có thể mượn được số tiền này thì cũng không biết đến đời nào mới trả được. Nhân dân tệ mất giá nhanh như vậy, ai đồng ý cho họ mượn tiền chứ? Mười, hai mươi năm sau mới trả? Vậy chẳng phải nhận về một đống giấy lộn sao?
Anh cảm thấy hiện tại, hy vọng duy nhất là công việc hậu tiến sĩ kia, không thì là thôi việc ra ngoài làm. Mặc dù lương cả năm của công việc hậu tiến sĩ là bốn mươi nghìn đô nhưng anh cũng không thể vừa đi đã cầm được bốn mươi nghìn đô trong tay, cũng phải kiếm từng tháng một, nếu tiền thuế quá cao hoặc là chi phí sinh hoạt quá cao thì cũng chẳng để ra được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, bệnh tình của Tiểu Băng đã thành ra thế này, anh làm sao có thể bỏ cô ở lại để chạy đi Mỹ làm việc? Xem ra hy vọng cuối cùng vẫn là chị Diệp, nếu chị Diệp giới thiệu giúp anh một công việc, vậy thì anh vừa có thể kiếm được tiền, vừa có thể chăm sóc cho Tiểu Băng.
Anh nghĩ như vậy, bỗng cảm thấy trong lòng chùng xuống. Lúc anh vừa đến phòng 401 thăm Tiểu Băng, tưởng là Tiểu Băng chết rồi, sợ đến đầu óc mê muội, nhưng bây giờ đã trải qua cảm giác sợ hãi đó, thấy giống như một câu nói: “Con chim se sẻ dưới mái hiên nhà, sợ hãi mãi rồi cũng trở nên can đảm.”
Anh biết Tiểu Băng là người sợ tiêu tiền nhất, nếu cô biết bệnh của mình phải tốn nhiều tiền như vậy thì chắc chắn sẽ sầu não hơn ai hết. Anh chỉ muốn nhanh chóng gặp Tiểu Băng, nói cho cô biết ý định ra ngoài làm, giúp cô vững tâm hơn một chút. Anh đợi ở cửa phòng 401 đến tận lúc trời sắp tối mới thấy một người mặc áo blouse trắng đưa Tiểu Băng ra.
Tiểu Băng nhìn thấy anh, câu đầu tiên là hỏi: “Cả ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Thẩm tách máu cần người nhà ký tên mà không tìm thấy anh... Nếu không phải người nhà bác sĩ Tiêu ký hộ thì em chỉ có thể ở đây chờ chết...”
Anh vội giải thích: “Anh về nhà lấy tiền.”
“Lấy tiền mà mất cả buổi chiều à?”
“Trong nhà không có nhiều tiền mặt như thế, anh phải chạy ra ngân hàng rút tiền.”
“Rút tiền mà mất một buổi chiều à?”
“Rút tiền xong anh chạy đến đây ngay, nhưng họ không cho anh vào, anh ở ngoài cửa sổ nhìn thấy em, nhưng em có
thể không biết...”
Cơn tức của Tiểu Băng dường như dịu lại đôi chút. “Em còn tưởng anh... chạy đi đâu đó làm chuyện xấu gì rồi...”
“Làm chuyện xấu gì chứ? Đứng đợi ở đây suốt, anh cũng sắp sốt ruột chết rồi.”
Tiểu Băng trách móc: “Đồ ngốc, em ở bệnh viện là được rồi, sao anh phải ở đây làm gì chứ, bốn, năm tiếng đồng hồ đấy, đứng lâu thế có đau chân không?”
“Không đau. Em... có còn bị tức ngực không? Đầu còn đau nữa không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Phòng bệnh của Tiểu Băng rất nhỏ, chỉ đặt hai giường bệnh, bây giờ chỉ có mình cô ấy nằm. Anh vừa đến được một lúc thì có một nữ bác sĩ trung niên đi vào, giới thiệu mình họ Tào, là bác sĩ điều trị chính của Tiểu Băng. Bác sĩ Tào kiểm tra qua tình trạng của Tiểu Băng, căn dặn một số điều cần lưu ý rồi tò mò hỏi: “Sao hai người lại quen biết bác sĩ Tiêu?”
Anh đang định nói là thông qua chị Diệp mới quen biết được, liền nghe thấy Tiểu Băng trả lời: “Chúng tôi gặp ở nhà Bí thư Tạ...”
Bác sĩ Tào hỏi: “Bí thư Tạ nào? Là Bí thư Tạ - bí thư Đảng bộ thành phố à?” Thấy Tiểu Băng gật đầu, bác sĩ Tào liền hỏi đến cùng, rằng tại sao họ lại quen biết Bí thư Tạ.
Tiểu Băng nói: “Con gái Bí thư Tạ là học sinh của mẹ tôi, lại là đồng nghiệp của chồng tôi nên hai nhà chúng tôi rất gần gũi.”
Đàm Duy cảm thấy rất không thoải mái, những lời nói dối của Tiểu Băng làm anh toát mồ hôi hột. Nếu bác sĩ Tào nói với bác sĩ Tiêu chuyện này thì có phải lộ rồi không? Anh vừa nghĩ vậy đã thấy bác sĩ Tiêu bước vào phòng, chỉ sợ bác sĩ Tào lại hỏi anh ta làm sao quen với Bí thư Tạ, may mà bác sĩ Tào không hỏi, chỉ nói đùa với bác sĩ Tiêu vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Tiêu hỏi thăm Tiểu Băng cảm thấy thế nào, sau đó nói: “Cô ở chỗ tôi, bảo đảm không có vấn đề gì.”
Đàm Duy lại gần chào hỏi bác sĩ Tiêu: “Bác sĩ Tiêu, thật sự cảm ơn anh, hôm nay đã vất vả cho anh rồi.”
Nhưng anh ta không nghe anh nịnh nọt, còn dạy bảo anh một trận, nói anh đọc nhiều sách đến đần cả người, vợ mình mà cũng không biết chăm sóc, sau đó quay sang nói với Tiểu Băng: “Tôi đi ăn cơm đã, giữ lại danh thiếp của tôi, có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, đừng làm phiền chị Diệp nữa...”
Bác sĩ Tiêu đi rồi, Đàm Duy cầm danh thiếp lên xem, thì ra tên của bác sĩ Tiêu hoàn toàn không phải là “Tiêu Minh Lương” mà là “Tiêu Phi”, bên dưới tên còn ghi hàng loạt các chức vụ của bệnh viện, thành phố, tỉnh, toàn quốc, hiệp hội, tổ chức nào đó... Xem chừng bọn họ quả thật là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, lại nghĩ bác sĩ Tiêu là giang hồ lừa bịp.
Lúc chỉ còn lại hai người, tâm trạng của Tiểu Băng rất tệ, chỉ thấy nhíu mày, cũng chẳng thèm nói chuyện. Anh lo lắng, hỏi: “Có phải em thấy khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ Tào hay... bác sĩ Tiêu không?”
“Không cần.” Tiểu Băng nhăn mày nhăn mặt, nói: “Em hỏi người cùng làm thẩm tách tên là Trần Giảng ấy, bệnh này... rất tốn tiền... chỉ thẩm tách không thôi, một tháng cũng phải mất... mấy nghìn tệ...”
May mà anh đã nghe về việc này rồi nên lúc này bình tĩnh an ủi cô: “Em đừng lo lắng mấy chuyện này, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, chuyện tiền nong có anh lo rồi...”
“Có anh thì sao chứ? Anh đẻ được ra tiền à?”
“Anh tất nhiên là không đẻ được ra tiền, nhưng mà anh có thể đi kiếm tiền mà.”
“Anh định kiếm tiền thế nào? Chiều nay trong lúc nằm mấy tiếng đồng hồ, em đã nghĩ giúp anh tất cả mọi cách rồi, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy. Em không muốn nằm viện nữa, ngày mai hãy xuất viện đi...”
“Đừng có nghĩ lung tung nữa, lần trước chúng ta không nghe lời bác sĩ Tiêu nên mới xảy ra chuyện lớn như thế này, lần này...”
Tiểu Băng không vui, nói: “Anh có phải đang trách em lần trước không chịu ở nhà tĩnh dưỡng không?”
Anh vội nói: “Không phải, không phải! Anh chỉ trách mình thôi, lúc đó anh nên ép em ở nhà tĩnh dưỡng mới phải.”
“Vậy chẳng phải là anh trách em không ở nhà tĩnh dưỡng còn gì, bác sĩ Tiêu nói việc này không liên quan đến việc em có ở nhà tĩnh dưỡng hay không.”
Anh có chút không hiểu nổi bác sĩ Tiêu này, lần trước một mực muốn Tiểu Băng ở nhà tĩnh dưỡng, bây giờ lại nói bệnh tình nghiêm trọng cũng không liên quan đến việc có tĩnh dưỡng hay không, hôm nay là anh ta bảo anh đi làm thủ tục nhập viện, sau đó lại trách lúc cần người nhà ký tên không tìm được anh... Anh không nhịn được, nói: “Tĩnh dưỡng hay không đều là anh ta nói...”
“Người ta là người thông minh, sẽ không làm xong việc mới nhận mình là Gia Cát Lượng...”
Anh cũng không biết có phải Tiểu Băng đang nói anh làm người ta ghét bỏ không, nhưng anh ý thức được mình vừa làm một việc thật ngu ngốc. Tiểu Băng mắc bệnh đã cảm thấy rất khó chịu, chắc chắn không muốn nghe người khác nói vì cô ấy không chịu tĩnh dưỡng mới thành ra thế này. Thôi vậy, bây giờ nói cũng vô dụng, còn khiến cho Tiểu Băng không vui, anh liền chuyển chủ đề: “Cả ngày hôm nay em vẫn chưa ăn gì, anh đi mua chút gì cho em ăn nhé!”
“Em không muốn ăn, anh cũng chưa ăn cơm đúng không? Đi ăn chút gì đi.”
“Em muốn ăn cái gì? Anh chạy ra ngoài mua, sẽ quay lại ngay, em có cần người ở cùng không? Có cần anh gọi ba mẹ đến trông một lát không?”
Tiểu Băng lập tức phản đối: “Đừng gọi, đừng gọi, ba mẹ mà biết thì ngoài khóc lóc ra còn làm được gì chứ! Anh đi đi, tuyệt đối đừng nói cho ba mẹ biết. Em không sao, không cần người trông đâu, anh đi ăn cơm rồi tiện thể mua cho em chút gì đó là được rồi...”
“Không biết em có thể ăn những đồ gì?”
“Bác sĩ Tiêu nói nên ăn nhiều thức ăn có năng lượng cao, giàu chất đạm, giàu canxi, hạn chế nước, đủ vitamin, anh cứ gọi gà vịt thịt cá gì đó đều được hết.”
“Anh ta lần trước không phải nói là nên ăn ít chất đạm sao? Sao bây giờ lại nói...”
Tiểu Băng có chút nóng nảy, nói: “Lần trước sợ ăn nhiều chất đạm thận của em không chịu nổi, lần này... lần này thận của em vốn chẳng có tác dụng gì nữa, đều phải dựa vào thận nhân tạo, còn sợ cái gì nữa, chẳng lẽ còn sợ máy lọc thận bị hỏng sao?”
Anh nghe Tiểu Băng trách móc, có chút bối rối, bèn nói: “Em thực sự không cần người trông à? Vậy anh đi ra ngoài mua đồ ăn cho em nhé...”
“Đi đi, em không cần người trông, nếu có chuyện gì, em sẽ... gọi điện cho bác sĩ Tiêu.”
Anh vội chạy ra ngoài mua bữa tối, mua cho mình một hộp cơm còn gọi cho Tiểu Băng món thịt bọc cải mai mà cô ấy thích ăn và một bát mì. Hôm nay anh mới chỉ ăn bữa sáng, lúc này đói đến hoa mắt chóng mặt, lúc ngồi đợi đồ ăn cho Tiểu Băng, anh ăn như hổ đói, chốc lát hộp cơm đã hết veo nhưng xem chừng vẫn chẳng thấm vào đâu. Anh nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không gọi thêm gì nữa, để bụng tí nữa ăn đồ thừa của Tiểu Băng.
Khi anh quay lại phòng bệnh, vừa đẩy cửa vào đã thấy bác sĩ Tiêu đứng trước giường bệnh, cúi xuống nhìn Tiểu Băng. Mặc dù anh không nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng nhưng lại nhìn thấy đôi chân trần của Tiểu Băng. Anh tiến vào mấy bước, cảnh tượng trước mắt suýt khiến anh hét lên, chăn đắp trên người Tiểu Băng bị lật ra, áo bệnh nhân cũng bị cởi ra, từ phần eo trở xuống chỉ còn mỗi chiếc quần lót, trông chẳng khác nào khỏa thân.
Bác sĩ Tiêu dường như quá chuyên chú, không phát hiện ra anh đã đi vào, nhưng Tiểu Băng vừa nhìn thấy anh liền nói một câu giống như là báo tin cho bác sĩ Tiêu: “Anh đã mua cơm về rồi đấy à?”
Bác sĩ Tiêu quay người, nhìn thấy anh, sắc mặt không đổi khép lại bộ quần áo bệnh nhân cho Tiểu Băng, kéo chăn lại, hỏi: “Mua gì vậy?”
Anh vẫn kinh ngạc, đờ người đứng đó nhìn bác sĩ Tiêu.
Tiểu Băng nhắc nhở anh: “Bác sĩ Tiêu đang hỏi anh kìa, sao còn đứng ngây ra đó?”
Anh vội nói: “À, là... thịt hầm, cô ấy nói... anh nói gà vịt thịt cá đều có thể ăn...”
Bác sĩ Tiêu nhận đồ ăn, giống như mẹ chồng khó tính xoi mói con dâu, nhíu mày nói: “Mua ở đâu vậy? Tôi đã nói là cô ấy chỉ ăn được đồ ăn ít natri, anh nghe có hiểu không vậy?”
Anh giải thích: “Đây là cải mai... cô ấy thích ăn...”
“Cô ấy thích ăn thì có thể cho cô ấy ăn à? Cũng không để ý xem có tốt cho sức khỏe của cô ấy hay không? Sao anh không có trách nhiệm gì thế?”
Tiểu Băng liền ra mặt điều đình: “Không sao. Tôi chỉ ăn cải mai, không ăn thịt là được mà...”
“Muối trong thịt sớm đã ngấm vào rau rồi, cái này làm sao mà ăn được, đi mua lại đi, mua cái gì thanh đạm một chút.”
Anh không biết có phải vừa nãy phá hỏng chuyện tốt của bác sĩ Tiêu hay không mà bây giờ bị anh ta dùng kế điệu hổ ly sơn bắt rời đi, nhưng anh lại không thể phản bác, món này đúng là hơi mặn, tiếc là lúc nãy anh không nghĩ đến điều này.
Vẫn là Tiểu Băng đến giải nguy: “Không cần mua nữa, em ăn mì là được...”
Bác sĩ Tiêu không cố ép Đàm Duy đi mua thức ăn mới, nhưng vẫn tiếp tục dạy bảo anh: “Tôi ở đây dốc sức chữa trị cho cô ấy, anh lại ở đó mà phá tôi, người nhà không chịu phối hợp thì chữa trị kiểu gì? Tôi thấy anh tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà sao cái gì cũng không hiểu thế?”
Anh lớn đến ngần này cũng chưa bị ai mắng mỏ thậm tệ như thế, anh từ nhỏ đã là người rất tự trọng, làm gì cũng đều cố gắng hết sức, tránh bị người khác phê bình. Bây giờ đúng là thê thảm, lần nào cũng bị bác sĩ Tiêu mắng như mắng cháu anh ta, nhưng anh cũng biết không thể đắc tội với bác sĩ được nên đành nuốt ấm ức vào lòng.
Bác sĩ Tiêu nói một tràng rồi đứng lên cáo từ, nói với Tiểu Băng: “Tôi đi đây, cô chịu khó nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Anh biết ba mẹ anh cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, sức khỏe mẹ anh không tốt, từ lâu đã ở nhà dưỡng bệnh, chỉ trông chờ vào tiền lương của ba anh, bao nhiêu năm nay nào thì mua nhà, rồi hai đứa con kết hôn, khám bệnh cho mẹ... cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Anh thật không nỡ khiến ba mẹ chẳng còn gì, không đến mức bất đắc dĩ thì anh sẽ không mượn tiền ba mẹ mình.
Bên ba mẹ vợ anh chắc cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, bởi vì em trai của Tiểu Băng là Tiểu Khiêm xuất ngoại đã tiêu tốn không ít tiền. Tiểu Khiêm năm thứ nhất không đạt được học bổng, hoàn toàn là tự túc, tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm của ba mẹ vợ anh, anh và Tiểu Băng cũng gửi vào đó không biết bao nhiêu tiền, may mà đến năm thứ hai Tiểu Khiêm có học bổng, nếu không thì chỉ còn nước thôi học về nước. Nhưng tiền học bổng của Tiểu Khiêm cũng chỉ vừa đủ dùng, không còn dư để gửi về nhà, mà Đàm Duy cũng chưa từng hy vọng Tiểu Khiêm trả lại số tiền đó cho họ, lúc đưa tiền cho Tiểu Khiêm cũng không nói là “cho mượn” mà chỉ là “hỗ trợ” Tiểu Khiêm đi du học.
Anh nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra ai có thể cho anh mượn số tiền đó. Cho dù anh có thể mượn được số tiền này thì cũng không biết đến đời nào mới trả được. Nhân dân tệ mất giá nhanh như vậy, ai đồng ý cho họ mượn tiền chứ? Mười, hai mươi năm sau mới trả? Vậy chẳng phải nhận về một đống giấy lộn sao?
Anh cảm thấy hiện tại, hy vọng duy nhất là công việc hậu tiến sĩ kia, không thì là thôi việc ra ngoài làm. Mặc dù lương cả năm của công việc hậu tiến sĩ là bốn mươi nghìn đô nhưng anh cũng không thể vừa đi đã cầm được bốn mươi nghìn đô trong tay, cũng phải kiếm từng tháng một, nếu tiền thuế quá cao hoặc là chi phí sinh hoạt quá cao thì cũng chẳng để ra được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, bệnh tình của Tiểu Băng đã thành ra thế này, anh làm sao có thể bỏ cô ở lại để chạy đi Mỹ làm việc? Xem ra hy vọng cuối cùng vẫn là chị Diệp, nếu chị Diệp giới thiệu giúp anh một công việc, vậy thì anh vừa có thể kiếm được tiền, vừa có thể chăm sóc cho Tiểu Băng.
Anh nghĩ như vậy, bỗng cảm thấy trong lòng chùng xuống. Lúc anh vừa đến phòng 401 thăm Tiểu Băng, tưởng là Tiểu Băng chết rồi, sợ đến đầu óc mê muội, nhưng bây giờ đã trải qua cảm giác sợ hãi đó, thấy giống như một câu nói: “Con chim se sẻ dưới mái hiên nhà, sợ hãi mãi rồi cũng trở nên can đảm.”
Anh biết Tiểu Băng là người sợ tiêu tiền nhất, nếu cô biết bệnh của mình phải tốn nhiều tiền như vậy thì chắc chắn sẽ sầu não hơn ai hết. Anh chỉ muốn nhanh chóng gặp Tiểu Băng, nói cho cô biết ý định ra ngoài làm, giúp cô vững tâm hơn một chút. Anh đợi ở cửa phòng 401 đến tận lúc trời sắp tối mới thấy một người mặc áo blouse trắng đưa Tiểu Băng ra.
Tiểu Băng nhìn thấy anh, câu đầu tiên là hỏi: “Cả ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Thẩm tách máu cần người nhà ký tên mà không tìm thấy anh... Nếu không phải người nhà bác sĩ Tiêu ký hộ thì em chỉ có thể ở đây chờ chết...”
Anh vội giải thích: “Anh về nhà lấy tiền.”
“Lấy tiền mà mất cả buổi chiều à?”
“Trong nhà không có nhiều tiền mặt như thế, anh phải chạy ra ngân hàng rút tiền.”
“Rút tiền mà mất một buổi chiều à?”
“Rút tiền xong anh chạy đến đây ngay, nhưng họ không cho anh vào, anh ở ngoài cửa sổ nhìn thấy em, nhưng em có
thể không biết...”
Cơn tức của Tiểu Băng dường như dịu lại đôi chút. “Em còn tưởng anh... chạy đi đâu đó làm chuyện xấu gì rồi...”
“Làm chuyện xấu gì chứ? Đứng đợi ở đây suốt, anh cũng sắp sốt ruột chết rồi.”
Tiểu Băng trách móc: “Đồ ngốc, em ở bệnh viện là được rồi, sao anh phải ở đây làm gì chứ, bốn, năm tiếng đồng hồ đấy, đứng lâu thế có đau chân không?”
“Không đau. Em... có còn bị tức ngực không? Đầu còn đau nữa không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Phòng bệnh của Tiểu Băng rất nhỏ, chỉ đặt hai giường bệnh, bây giờ chỉ có mình cô ấy nằm. Anh vừa đến được một lúc thì có một nữ bác sĩ trung niên đi vào, giới thiệu mình họ Tào, là bác sĩ điều trị chính của Tiểu Băng. Bác sĩ Tào kiểm tra qua tình trạng của Tiểu Băng, căn dặn một số điều cần lưu ý rồi tò mò hỏi: “Sao hai người lại quen biết bác sĩ Tiêu?”
Anh đang định nói là thông qua chị Diệp mới quen biết được, liền nghe thấy Tiểu Băng trả lời: “Chúng tôi gặp ở nhà Bí thư Tạ...”
Bác sĩ Tào hỏi: “Bí thư Tạ nào? Là Bí thư Tạ - bí thư Đảng bộ thành phố à?” Thấy Tiểu Băng gật đầu, bác sĩ Tào liền hỏi đến cùng, rằng tại sao họ lại quen biết Bí thư Tạ.
Tiểu Băng nói: “Con gái Bí thư Tạ là học sinh của mẹ tôi, lại là đồng nghiệp của chồng tôi nên hai nhà chúng tôi rất gần gũi.”
Đàm Duy cảm thấy rất không thoải mái, những lời nói dối của Tiểu Băng làm anh toát mồ hôi hột. Nếu bác sĩ Tào nói với bác sĩ Tiêu chuyện này thì có phải lộ rồi không? Anh vừa nghĩ vậy đã thấy bác sĩ Tiêu bước vào phòng, chỉ sợ bác sĩ Tào lại hỏi anh ta làm sao quen với Bí thư Tạ, may mà bác sĩ Tào không hỏi, chỉ nói đùa với bác sĩ Tiêu vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Tiêu hỏi thăm Tiểu Băng cảm thấy thế nào, sau đó nói: “Cô ở chỗ tôi, bảo đảm không có vấn đề gì.”
Đàm Duy lại gần chào hỏi bác sĩ Tiêu: “Bác sĩ Tiêu, thật sự cảm ơn anh, hôm nay đã vất vả cho anh rồi.”
Nhưng anh ta không nghe anh nịnh nọt, còn dạy bảo anh một trận, nói anh đọc nhiều sách đến đần cả người, vợ mình mà cũng không biết chăm sóc, sau đó quay sang nói với Tiểu Băng: “Tôi đi ăn cơm đã, giữ lại danh thiếp của tôi, có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, đừng làm phiền chị Diệp nữa...”
Bác sĩ Tiêu đi rồi, Đàm Duy cầm danh thiếp lên xem, thì ra tên của bác sĩ Tiêu hoàn toàn không phải là “Tiêu Minh Lương” mà là “Tiêu Phi”, bên dưới tên còn ghi hàng loạt các chức vụ của bệnh viện, thành phố, tỉnh, toàn quốc, hiệp hội, tổ chức nào đó... Xem chừng bọn họ quả thật là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, lại nghĩ bác sĩ Tiêu là giang hồ lừa bịp.
Lúc chỉ còn lại hai người, tâm trạng của Tiểu Băng rất tệ, chỉ thấy nhíu mày, cũng chẳng thèm nói chuyện. Anh lo lắng, hỏi: “Có phải em thấy khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ Tào hay... bác sĩ Tiêu không?”
“Không cần.” Tiểu Băng nhăn mày nhăn mặt, nói: “Em hỏi người cùng làm thẩm tách tên là Trần Giảng ấy, bệnh này... rất tốn tiền... chỉ thẩm tách không thôi, một tháng cũng phải mất... mấy nghìn tệ...”
May mà anh đã nghe về việc này rồi nên lúc này bình tĩnh an ủi cô: “Em đừng lo lắng mấy chuyện này, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, chuyện tiền nong có anh lo rồi...”
“Có anh thì sao chứ? Anh đẻ được ra tiền à?”
“Anh tất nhiên là không đẻ được ra tiền, nhưng mà anh có thể đi kiếm tiền mà.”
“Anh định kiếm tiền thế nào? Chiều nay trong lúc nằm mấy tiếng đồng hồ, em đã nghĩ giúp anh tất cả mọi cách rồi, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy. Em không muốn nằm viện nữa, ngày mai hãy xuất viện đi...”
“Đừng có nghĩ lung tung nữa, lần trước chúng ta không nghe lời bác sĩ Tiêu nên mới xảy ra chuyện lớn như thế này, lần này...”
Tiểu Băng không vui, nói: “Anh có phải đang trách em lần trước không chịu ở nhà tĩnh dưỡng không?”
Anh vội nói: “Không phải, không phải! Anh chỉ trách mình thôi, lúc đó anh nên ép em ở nhà tĩnh dưỡng mới phải.”
“Vậy chẳng phải là anh trách em không ở nhà tĩnh dưỡng còn gì, bác sĩ Tiêu nói việc này không liên quan đến việc em có ở nhà tĩnh dưỡng hay không.”
Anh có chút không hiểu nổi bác sĩ Tiêu này, lần trước một mực muốn Tiểu Băng ở nhà tĩnh dưỡng, bây giờ lại nói bệnh tình nghiêm trọng cũng không liên quan đến việc có tĩnh dưỡng hay không, hôm nay là anh ta bảo anh đi làm thủ tục nhập viện, sau đó lại trách lúc cần người nhà ký tên không tìm được anh... Anh không nhịn được, nói: “Tĩnh dưỡng hay không đều là anh ta nói...”
“Người ta là người thông minh, sẽ không làm xong việc mới nhận mình là Gia Cát Lượng...”
Anh cũng không biết có phải Tiểu Băng đang nói anh làm người ta ghét bỏ không, nhưng anh ý thức được mình vừa làm một việc thật ngu ngốc. Tiểu Băng mắc bệnh đã cảm thấy rất khó chịu, chắc chắn không muốn nghe người khác nói vì cô ấy không chịu tĩnh dưỡng mới thành ra thế này. Thôi vậy, bây giờ nói cũng vô dụng, còn khiến cho Tiểu Băng không vui, anh liền chuyển chủ đề: “Cả ngày hôm nay em vẫn chưa ăn gì, anh đi mua chút gì cho em ăn nhé!”
“Em không muốn ăn, anh cũng chưa ăn cơm đúng không? Đi ăn chút gì đi.”
“Em muốn ăn cái gì? Anh chạy ra ngoài mua, sẽ quay lại ngay, em có cần người ở cùng không? Có cần anh gọi ba mẹ đến trông một lát không?”
Tiểu Băng lập tức phản đối: “Đừng gọi, đừng gọi, ba mẹ mà biết thì ngoài khóc lóc ra còn làm được gì chứ! Anh đi đi, tuyệt đối đừng nói cho ba mẹ biết. Em không sao, không cần người trông đâu, anh đi ăn cơm rồi tiện thể mua cho em chút gì đó là được rồi...”
“Không biết em có thể ăn những đồ gì?”
“Bác sĩ Tiêu nói nên ăn nhiều thức ăn có năng lượng cao, giàu chất đạm, giàu canxi, hạn chế nước, đủ vitamin, anh cứ gọi gà vịt thịt cá gì đó đều được hết.”
“Anh ta lần trước không phải nói là nên ăn ít chất đạm sao? Sao bây giờ lại nói...”
Tiểu Băng có chút nóng nảy, nói: “Lần trước sợ ăn nhiều chất đạm thận của em không chịu nổi, lần này... lần này thận của em vốn chẳng có tác dụng gì nữa, đều phải dựa vào thận nhân tạo, còn sợ cái gì nữa, chẳng lẽ còn sợ máy lọc thận bị hỏng sao?”
Anh nghe Tiểu Băng trách móc, có chút bối rối, bèn nói: “Em thực sự không cần người trông à? Vậy anh đi ra ngoài mua đồ ăn cho em nhé...”
“Đi đi, em không cần người trông, nếu có chuyện gì, em sẽ... gọi điện cho bác sĩ Tiêu.”
Anh vội chạy ra ngoài mua bữa tối, mua cho mình một hộp cơm còn gọi cho Tiểu Băng món thịt bọc cải mai mà cô ấy thích ăn và một bát mì. Hôm nay anh mới chỉ ăn bữa sáng, lúc này đói đến hoa mắt chóng mặt, lúc ngồi đợi đồ ăn cho Tiểu Băng, anh ăn như hổ đói, chốc lát hộp cơm đã hết veo nhưng xem chừng vẫn chẳng thấm vào đâu. Anh nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không gọi thêm gì nữa, để bụng tí nữa ăn đồ thừa của Tiểu Băng.
Khi anh quay lại phòng bệnh, vừa đẩy cửa vào đã thấy bác sĩ Tiêu đứng trước giường bệnh, cúi xuống nhìn Tiểu Băng. Mặc dù anh không nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng nhưng lại nhìn thấy đôi chân trần của Tiểu Băng. Anh tiến vào mấy bước, cảnh tượng trước mắt suýt khiến anh hét lên, chăn đắp trên người Tiểu Băng bị lật ra, áo bệnh nhân cũng bị cởi ra, từ phần eo trở xuống chỉ còn mỗi chiếc quần lót, trông chẳng khác nào khỏa thân.
Bác sĩ Tiêu dường như quá chuyên chú, không phát hiện ra anh đã đi vào, nhưng Tiểu Băng vừa nhìn thấy anh liền nói một câu giống như là báo tin cho bác sĩ Tiêu: “Anh đã mua cơm về rồi đấy à?”
Bác sĩ Tiêu quay người, nhìn thấy anh, sắc mặt không đổi khép lại bộ quần áo bệnh nhân cho Tiểu Băng, kéo chăn lại, hỏi: “Mua gì vậy?”
Anh vẫn kinh ngạc, đờ người đứng đó nhìn bác sĩ Tiêu.
Tiểu Băng nhắc nhở anh: “Bác sĩ Tiêu đang hỏi anh kìa, sao còn đứng ngây ra đó?”
Anh vội nói: “À, là... thịt hầm, cô ấy nói... anh nói gà vịt thịt cá đều có thể ăn...”
Bác sĩ Tiêu nhận đồ ăn, giống như mẹ chồng khó tính xoi mói con dâu, nhíu mày nói: “Mua ở đâu vậy? Tôi đã nói là cô ấy chỉ ăn được đồ ăn ít natri, anh nghe có hiểu không vậy?”
Anh giải thích: “Đây là cải mai... cô ấy thích ăn...”
“Cô ấy thích ăn thì có thể cho cô ấy ăn à? Cũng không để ý xem có tốt cho sức khỏe của cô ấy hay không? Sao anh không có trách nhiệm gì thế?”
Tiểu Băng liền ra mặt điều đình: “Không sao. Tôi chỉ ăn cải mai, không ăn thịt là được mà...”
“Muối trong thịt sớm đã ngấm vào rau rồi, cái này làm sao mà ăn được, đi mua lại đi, mua cái gì thanh đạm một chút.”
Anh không biết có phải vừa nãy phá hỏng chuyện tốt của bác sĩ Tiêu hay không mà bây giờ bị anh ta dùng kế điệu hổ ly sơn bắt rời đi, nhưng anh lại không thể phản bác, món này đúng là hơi mặn, tiếc là lúc nãy anh không nghĩ đến điều này.
Vẫn là Tiểu Băng đến giải nguy: “Không cần mua nữa, em ăn mì là được...”
Bác sĩ Tiêu không cố ép Đàm Duy đi mua thức ăn mới, nhưng vẫn tiếp tục dạy bảo anh: “Tôi ở đây dốc sức chữa trị cho cô ấy, anh lại ở đó mà phá tôi, người nhà không chịu phối hợp thì chữa trị kiểu gì? Tôi thấy anh tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà sao cái gì cũng không hiểu thế?”
Anh lớn đến ngần này cũng chưa bị ai mắng mỏ thậm tệ như thế, anh từ nhỏ đã là người rất tự trọng, làm gì cũng đều cố gắng hết sức, tránh bị người khác phê bình. Bây giờ đúng là thê thảm, lần nào cũng bị bác sĩ Tiêu mắng như mắng cháu anh ta, nhưng anh cũng biết không thể đắc tội với bác sĩ được nên đành nuốt ấm ức vào lòng.
Bác sĩ Tiêu nói một tràng rồi đứng lên cáo từ, nói với Tiểu Băng: “Tôi đi đây, cô chịu khó nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook