Ai Sẽ Cùng Em Đi Đến Hết Cuộc Đời
-
Chương 7
Sau đó gần như đều đặn, tuần nào cũng học nhóm hai người ít nhất hai lần, xem phim một tháng một lần, hôm nào học xong cũng đi ăn, chưa kể gần như thứ bảy, chủ nhật nào Lê Quân cũng tìm được lí do để gặp mặt. Sau đó hai người cùng nhau đi ăn gì đấy, thành ra, mọi người đều quả quyết Hà An và Lê Quân chính là một đôi. Nhóm bạn của cô, nhất là Họa Mi, không ngày nào không trêu chọc, HÀ An chỉ mỉm cười im lặng, cô nghĩ càng giải thích càng đen, m,à mọi người càng vì vậy mà quả quyết mình đoán đúng,
Hà An chỉ nghĩ đơn giản là bạn bè cùng học nhóm nhưng Lê Quân thì hay có những hành động ái mộ trước đám đông, ví dụ như phủi bụi trên vai áo cô, xách túi xách cho cô, luôn tận dụng mọi cơ hội đưa cô đến trường, thành ra những vệ tinh trước đó tự động cách xa. Hà An đôi lúc cũng phát giác Lê Quân có những hành động không thích hợp, nhưng cô đưa mắt nhìn sang thì anh rất tự nhiên nên Hà An tự đoán là có thể cô suy nghĩ quá nhiều. Không thể nói người khác nên bản thân cô tự động hạn chế tiếp xúc, nhưng Lê Quân là ai, anh luôn tìm được lí do hợp lí để gặp nhau, luôn thể hiện họ là bạn bè thân thiết, giúp đỡ và quan tâm nhau, khiến cho Hà An thêm khẳng định bản thân cô không tốt, nghĩ ngợi vớ vẩn, chứ không hề có một tí gì không trong sáng với cô.
Đôi khi bị người ta mang bán mà bản thân mình còn ngồi đếm tiền hộ…..
Lệ Quân luôn biết cách rút ngắn khoảng cách, tranh thủ sự đồng tình của bạn bè, tạo nên sự quen thuộc, an toàn cho Hà An, dần dần khi cô mất đi sự phòng bị, anh chuyển sang thế tấn công, cứ thế đến khi chắc chắn không bị từ chối anh liền ngõ lời,
Đó là một ngày thứ bảy đẹp trời, cùng nhau trải qua một vài nơi lần đầu gặp mặt, đầu tiên cùng nhau vào siêu thị chọn ít đồ ăn vặt, rồi cùng nhau đến công viên, có kinh nghiệm lần trước nên anh và cô chỉ tham gia vài trò rồi Lê Quân chớ Hà An đến nơi xem phim dành cho xe hơi ngày trước,
Lê Quân đừng xe, xoay người nhìn Hà An chăm chú, cô cảm thấy tim mình lạc nhịp, nhưng rất bối rối không biết làm sao, nhìn cô luống cuống anh rất vui vẻ, đến khi cô quay sang trừng mắt với anh, anh liền mỉm cười, nắm lấy tay cô,
- Lần đầu tiên cùng nhau đi chơi, chính nơi này em đã ôm anh, em nhớ không?
- Em không có, khi đó em quá sợ vì bộ phim kinh dị thôi!
- Hình như phim ma thì phải?
- Thì em sợ, chứ em không cố ý.
- Hôm đó anh nắm tay em trước, nhưng em ôm anh tính ra anh vẫn chịu thiệt thòi, anh chính là lần đầu tiên có người ôm như thế, khiến anh quyến luyến không muốn rời, sao đó em không thấy anh cũng thường xuyên tìm cách ôm lại em sao…
- ….
- Nhưng mà anh vẫn thấy thiệt thòi, anh muốn nhiều hơn nữa, em phải chịu trách nhiệm khiến cho cảm xúc anh thay đổi, khiến anh luôn nhớ đến em.
Hà An chính là không nói nên lời, có cần vô lí vậy không, nhưng mà trước khi cô kịp phản bác, Lê Quân đã chồm người tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đây là nụ hôn đầu cảu cô, nhưng mà đến khi Hà An kịp phản ứng người kia hôn xong, đang mỉm cưới nhìn cô,
- Đó là nụ hôn đầu của em, sao anh làm vậy?
- Anh sẽ chịu trách nhiệm mà.
Sau đó kéo Hà An lại gần, ôm lấy cô, “Làm bạn gái anh nha!”. Cô chính là tức giận tiêu tan, không phải không có tình cảm nhưng mà cô không biết có quá sớm không. Với lại thời gian tiếp xúc khá lâu nên cô biết là anh hay tỏ ra lương thiện nhưng mà bản chất rất là phúc hắc, anh sẽ không để người khác bắt nạt cô, nhưng cô thường xuyên bị anh bắt nạt rồi dụ dỗ…. Nếu thật sự yêu nhau có phải những ngày tháng sau này của cô chính là áp bức, bị áp bức, luôn luôn bị áp bức không?
Không thể từ chối ngay nhưng bảo cô nhận lời thì lí trí cô không đồng ý. Cô chính là không có bệnh cuồng ngược, nên Hà An, nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Lê Quân,
- Anh để em suy nghĩ thêm một thời gian nha!
Lê Quân là ai, nhìn là biết cô không phải đang suy nghĩ, mà là muốn từ chối, vì vậy anh tiếp tục hôn cô, đến khi cô thở không được anh liền buông ra, xong sau đó lại hôn tiếp,…. Hà An không làm sao chống lại được, đầy không đầy lại, né thì môi anh rơi xuống chỗ nào liền hôn chỗ đó. Chính là cứ như thế mà nhẹ nhàng xông đến làm loạn, cô lại không thể kêu lên, trong xe gọi thế nào bên ngoài cũng không nghe, huống hồ lúc này ở đây gần như không có ai cả.
Đến lúc Hà An ấm ức bật khóc thì Lê Quân dừng lại dỗ dành,”Ngoan, đừng khóc, làm bạn gái anh thì anh không hôn loạn, bao giờ em cho phép mời hôn, nãy giờ anh càng hôn càng ko dứt được, lại càng nghĩ càng tủi thân, nụ hôn đầu của anh chính là dành cho em, em lại không chịu trách nhiệm”
Hôm nay Lê Quân chính là ép Hà An đồng ý, hơn ai hết anh hiểu tính cô, hôm nay mà từ chối thì con đường truy thê của anh cực kì khó khăn. Rõ ràng giăng lưới khắp nơi, vậy mà vẫn còn kẽ hở. vì vậy sau đó Lê Quân lại nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng chạm mũi, rồi tiếp tục hôn xuống.
Hà An chưa bao giờ nghĩ anh nguy hiểm đến vậy, nhưng mà nếu cô đồng ý anh sẽ nghe lời phải không,
- Nếu em đồng ý anh sẽ nghe lời, không tự tiên hôn em phải không?
- Anh hứa
- Được rồi, em làm bạn gái của anh. Anh bỏ em ra đi
Lê Quân mỉm cười thỏa mãn, may mà cô đồng ý, chứ kéo dài thì không biết anh sẽ làm tới chuyện gì. Nhưng mà vừa buông ra chính là cảm thấy mất mát, để chứng minh bản thân cứ tử tế, anh nhẹ giọng hỏi,
- Anh có thể ôm em một chút được không?
- Không …. để khi khác anh nha!
Hừ, cô là bị điên mới đồng ý, chiếm tiện nghi nãy giờ mà vẫn còn muốn tiếp.
Hà An chỉ nghĩ đơn giản là bạn bè cùng học nhóm nhưng Lê Quân thì hay có những hành động ái mộ trước đám đông, ví dụ như phủi bụi trên vai áo cô, xách túi xách cho cô, luôn tận dụng mọi cơ hội đưa cô đến trường, thành ra những vệ tinh trước đó tự động cách xa. Hà An đôi lúc cũng phát giác Lê Quân có những hành động không thích hợp, nhưng cô đưa mắt nhìn sang thì anh rất tự nhiên nên Hà An tự đoán là có thể cô suy nghĩ quá nhiều. Không thể nói người khác nên bản thân cô tự động hạn chế tiếp xúc, nhưng Lê Quân là ai, anh luôn tìm được lí do hợp lí để gặp nhau, luôn thể hiện họ là bạn bè thân thiết, giúp đỡ và quan tâm nhau, khiến cho Hà An thêm khẳng định bản thân cô không tốt, nghĩ ngợi vớ vẩn, chứ không hề có một tí gì không trong sáng với cô.
Đôi khi bị người ta mang bán mà bản thân mình còn ngồi đếm tiền hộ…..
Lệ Quân luôn biết cách rút ngắn khoảng cách, tranh thủ sự đồng tình của bạn bè, tạo nên sự quen thuộc, an toàn cho Hà An, dần dần khi cô mất đi sự phòng bị, anh chuyển sang thế tấn công, cứ thế đến khi chắc chắn không bị từ chối anh liền ngõ lời,
Đó là một ngày thứ bảy đẹp trời, cùng nhau trải qua một vài nơi lần đầu gặp mặt, đầu tiên cùng nhau vào siêu thị chọn ít đồ ăn vặt, rồi cùng nhau đến công viên, có kinh nghiệm lần trước nên anh và cô chỉ tham gia vài trò rồi Lê Quân chớ Hà An đến nơi xem phim dành cho xe hơi ngày trước,
Lê Quân đừng xe, xoay người nhìn Hà An chăm chú, cô cảm thấy tim mình lạc nhịp, nhưng rất bối rối không biết làm sao, nhìn cô luống cuống anh rất vui vẻ, đến khi cô quay sang trừng mắt với anh, anh liền mỉm cười, nắm lấy tay cô,
- Lần đầu tiên cùng nhau đi chơi, chính nơi này em đã ôm anh, em nhớ không?
- Em không có, khi đó em quá sợ vì bộ phim kinh dị thôi!
- Hình như phim ma thì phải?
- Thì em sợ, chứ em không cố ý.
- Hôm đó anh nắm tay em trước, nhưng em ôm anh tính ra anh vẫn chịu thiệt thòi, anh chính là lần đầu tiên có người ôm như thế, khiến anh quyến luyến không muốn rời, sao đó em không thấy anh cũng thường xuyên tìm cách ôm lại em sao…
- ….
- Nhưng mà anh vẫn thấy thiệt thòi, anh muốn nhiều hơn nữa, em phải chịu trách nhiệm khiến cho cảm xúc anh thay đổi, khiến anh luôn nhớ đến em.
Hà An chính là không nói nên lời, có cần vô lí vậy không, nhưng mà trước khi cô kịp phản bác, Lê Quân đã chồm người tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đây là nụ hôn đầu cảu cô, nhưng mà đến khi Hà An kịp phản ứng người kia hôn xong, đang mỉm cưới nhìn cô,
- Đó là nụ hôn đầu của em, sao anh làm vậy?
- Anh sẽ chịu trách nhiệm mà.
Sau đó kéo Hà An lại gần, ôm lấy cô, “Làm bạn gái anh nha!”. Cô chính là tức giận tiêu tan, không phải không có tình cảm nhưng mà cô không biết có quá sớm không. Với lại thời gian tiếp xúc khá lâu nên cô biết là anh hay tỏ ra lương thiện nhưng mà bản chất rất là phúc hắc, anh sẽ không để người khác bắt nạt cô, nhưng cô thường xuyên bị anh bắt nạt rồi dụ dỗ…. Nếu thật sự yêu nhau có phải những ngày tháng sau này của cô chính là áp bức, bị áp bức, luôn luôn bị áp bức không?
Không thể từ chối ngay nhưng bảo cô nhận lời thì lí trí cô không đồng ý. Cô chính là không có bệnh cuồng ngược, nên Hà An, nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Lê Quân,
- Anh để em suy nghĩ thêm một thời gian nha!
Lê Quân là ai, nhìn là biết cô không phải đang suy nghĩ, mà là muốn từ chối, vì vậy anh tiếp tục hôn cô, đến khi cô thở không được anh liền buông ra, xong sau đó lại hôn tiếp,…. Hà An không làm sao chống lại được, đầy không đầy lại, né thì môi anh rơi xuống chỗ nào liền hôn chỗ đó. Chính là cứ như thế mà nhẹ nhàng xông đến làm loạn, cô lại không thể kêu lên, trong xe gọi thế nào bên ngoài cũng không nghe, huống hồ lúc này ở đây gần như không có ai cả.
Đến lúc Hà An ấm ức bật khóc thì Lê Quân dừng lại dỗ dành,”Ngoan, đừng khóc, làm bạn gái anh thì anh không hôn loạn, bao giờ em cho phép mời hôn, nãy giờ anh càng hôn càng ko dứt được, lại càng nghĩ càng tủi thân, nụ hôn đầu của anh chính là dành cho em, em lại không chịu trách nhiệm”
Hôm nay Lê Quân chính là ép Hà An đồng ý, hơn ai hết anh hiểu tính cô, hôm nay mà từ chối thì con đường truy thê của anh cực kì khó khăn. Rõ ràng giăng lưới khắp nơi, vậy mà vẫn còn kẽ hở. vì vậy sau đó Lê Quân lại nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng chạm mũi, rồi tiếp tục hôn xuống.
Hà An chưa bao giờ nghĩ anh nguy hiểm đến vậy, nhưng mà nếu cô đồng ý anh sẽ nghe lời phải không,
- Nếu em đồng ý anh sẽ nghe lời, không tự tiên hôn em phải không?
- Anh hứa
- Được rồi, em làm bạn gái của anh. Anh bỏ em ra đi
Lê Quân mỉm cười thỏa mãn, may mà cô đồng ý, chứ kéo dài thì không biết anh sẽ làm tới chuyện gì. Nhưng mà vừa buông ra chính là cảm thấy mất mát, để chứng minh bản thân cứ tử tế, anh nhẹ giọng hỏi,
- Anh có thể ôm em một chút được không?
- Không …. để khi khác anh nha!
Hừ, cô là bị điên mới đồng ý, chiếm tiện nghi nãy giờ mà vẫn còn muốn tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook