Ai Sẽ Cùng Em Đi Đến Hết Cuộc Đời
-
Chương 4
Về phòng Hà An tiếp tục học, đến khoảng hai giờ sáng, cô sắp xếp gọn gàng, hẹn giờ báo thức rồi lên
giường ngủ.Ngày mai là thứ bảy, trường học cho nghỉ nên cô sẽ tranh thủ đi siêu thị và làm vài việc linh tinh… lẩm nhẩm vài vấn đề cơ bản cần làm trong ngày mai rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Dạo này học hành làm đầu óc làm việc quá sức nên gần như đặt lung xuống giường là ngủ, đôi lúc buổi tối cô dựa lung vào ghế
nhắm mắt trong chốc lát thế là thành ngủ luôn đến nửa đêm giật mình thức dậy,…. Mà nguyên nhân do thay đổi tư thế mà ngã từ trên ghế ngã xuống…. Thành ra ai mà bảo học không mệt thì xem lại nhé, không phát điên đã là may.
Đồng hồ báo thức vừa vang lên Hà An dậy ngay, cô tập thói quen không ngủ thêm, tối hôm qua đã muốn giờ nào dậy phải dậy ngay, chứ nằm thêm một chút thế nào cũng ngủ đến trưa, chưa kể tạo thành thói quen xấu, cứ nằm hoài càng lúc càng lười biếng. Vệ sinh cá nhân xong cô mở tủ lạnh, lấy thịt ướp sẳn để ngoài cho rả đông, vo gạo nấu cơm, bỏ quần áo vào máy giặt xong cô xuống dưới nhà lấy xe chạy đến siêu thị. Lần này là đồ ăn dự trữ cho cả tuần nên ghé siêu thị lớn sẽ rẻ và đa dạng hơn.
Loay hoay mua đồ theo từng danh sách định sẳn đã mệt người, chưa kể bản thân cô còn ham rẻ, thấy khuyến mãi thì cứ đắn đo, sau cùng cũng lấy thêm vài món mà chưa biết có dùng hay không nữa,…. không mua thì tiếc,…. Lần nào cũng tự nhủ lần sau không thế mà chưa lần nào bỏ được, mà hình như Hà An thấy bạn bè ai cũng gần như cô, chẳng qua cô tiết kiệm hơn người khác một chút thôi….
Lúc chuẩn bị tính tiền Hà An gặp Lê Quân, gương mặt nhăn nhó rất khó chịu, có vẻ bị mẫu thân bắt đi xách đồ, bất giác cô bật cười, Lê Quân xoay người nhìn cô nhướng mày. Cảm thấy bản thân cũng không lễ độ nên Hà An, nghiêng đầu làm như đang nhìn xung quanh, ai ngờ người kia bước đến chỗ cô:” Hôm qua nhận ân tình, chưa trả, hôm nay lại cười nhạo ân nhân, em cũng xấu tính thật”.
Sao kì vậy, vụ gì mà nhận ân tình, rõ ràng bọn họ bám theo, làm cô sợ phát khiếp, chưa tính sổ, bây giờ còn đòi ân tình, vớ vẩn… Hà An vờ như không nghe, vậy là xem như cô không biết người kia nói gì là được phải không. Đẩy xe sang hướng khác, cô đến quầy tính tiền, ai ngờ người kia vẫn dây dưa đi theo, vậy thì làm như không thấy vậy.
Lê Quân bật cười, anh đi đến bên cạnh thì thầm “lát ra cửa đợi anh”, xong bước nhanh về chỗ phụ người thân mang ba bao hạt dẻ đài loan ra ngoài, đây là loại mới nhập, đang siêu khuyến mãi, Hà An cũng mua một túi để ăn, chứ mua cả mấy bao thế này thì …..hình như hơi nhiều thì phải.
Lúc nãy vì tránh Lê Quân nên Hà An thấy quầy trống ít thì vào, lúc này nhìn lại cô cảm thấy vô cùng hối hận. Hiện tại phía sau cô có thêm mấy người xếp hàng đợi, quầy này tuy ít khách nhưng ai cũng mua rất nhiều đồ, khi nào mới đến cô đây! Thật là xui xẻo mà! Gần ba mươi phút mới đến lượt, lững thững mang bao lớn bao nhỏ ra tầng hầm lấy xe thì ngay của thang máy Lê Quân đang đợi…. không phải đợi cô chứ,…. Giả vờ như không thấy Hà An đang phía sau một anh chàng cao to, thanh mở cô lẳng lặng đi vào.
Bất giác cô nghe Lê Quân cười thành tiếng, bước vào ngay sau cô, kéo lấy những túi hàng, giành mang hộ, Hà An nhướng mày,”Đừng giận dỗi nữa, để anh cầm!” đồng thời cười tươi như hoa. Không hổ danh là vương tử, bình thường chỉ nhìn đến anh người xung quanh đã cảm thấy khó thở, lúc này đây lại cười rạng rỡ, dù lạnh lùng nhưng trong phút chốc Hà An choáng váng, trai siêu đẹp a….Vì vậy trong lúc không kiểm soát được cảm xúc cô lại buông tay để anh xách hộ. Mãi đến khi xuống tầng hầm, cô mới phát hiện mình thế mà bị sắc dụ, đến chỗ lấy xe, Hà An xoay người nhìn cái đuôi đi theo nãy giờ nhẹ giọng:” Đến nơi rồi, anh đưa lại đồ cho em”.
“Lúc nãy anh hứa đợi em nên sau khi cất đồ cho dì vào cốp, dì về rồi, giờ emchở em đến trạm xe bus gần nhà em cho anh xuống nha.”Nói xong chủ động treo các bao hàng lên xe cô, lấy nón bảo hiểm đội cho cô xong lấy nón bảo hiểm trong balô tự đội cho mình, “May mà hôm trước anh để nón trong xe, không là giờ không đi cùng em được rồi, nào, đưa anh chìa khóa”,…. Bàn tay chìa ra, miệng cười rạng rỡ…. Hà An lấy chìa khóa đưa xong lại cảm thấy mình đúng là bị sắc dụ mà,… thở dài cô leo lên xe ngồi phía sau Lê Quân, đến lúc này thì không đi cùng không được.
Về đến nhà,anh giúp cô mang đồ vào nhà xong ….không có ý định về do quá mệt, Hà An không nói nên lời, cô cũng không thể lên phòng, thế là mca85 kệ người nào đó đang ngồi cô vào bếp chuẩn bị cho buổi trưa. Các bạn ở cùng cô luôn ăn ngoài, ngày thường thi thoảng còn gặp, ngày nghỉ thì gần như về nhà hoặc đi du lịch đây đó, gần như Hà An là ở nhà nhiều nhất, nên thức ăn cô chuẩn bị thường ăn trong một ngày. Sau khi nấu ăn xong, cô mang một dĩa trái cây lên mới Lê Quân
- Anh hết mệt chưa vậy?
- Vẫn còn mệt lắm
- Em còn rất nhiều việc cần làm, anh có thể hôm khác đến không?
- Chúng ta ăn trưa xong anh về, chiều nay đi xem phim nhé, có mấy bộ phim rất hay, theo em mình xem phim nào bây giờ?
Chưa thấy ai vô lý như thế này, Hà An còn bao nhiêu kế hoạch đã sắp xếp, vậy mà ở đâu ra một người như thế này. “Em còn bài tập còn phải làm, rất nhiều việc cần hoàn thành, rất xin lỗi nhưng không thể đi xem phim giùm anh, khi khác em mời anh ăn trưa nhé!”
Anh làm bài cùng em, hai người cùng học thì nhanh hơn, em lấy tấp vở xuống đi! Nói rồi tự lấy xách vở trong balo để lên bàn, hôm qua có vài bài Hà An thật sự không sao hiểu nói, nên cô lên lầu lấy sách vở mang xuống. Đúng là thong minh có khác, học cùng hai tiếng mà toàn bộ bài tập cô đều làm xong và hiểu rõ,…. Nếu để bản thân tự mày mò thì theo đúng kế hoạch là ngày mai vẫn còn bài toán tin nâng cao thấy dành riêng cho những người muốn làm thêm, có Lê Quân thì bài toán thì vấn đề được giải quyết một cách gọn gàng.
Tâm trạng tốt nên Hà An rất vui vẻ dọn cơm cùng ăn, sau khi ăn xong Lê Quân rửa chén xong hẹn chiều đến đón cô theo kế hoạch, cô rất vui vẻ đồng ý. Sau khi khóa cửa, Hà An lên phòng tranh thủ… phơi quần áo, lúc này nhìn đến danh sách việc làm mới nhớ, đắp mặt nạ, và ngủ một chút, đến chiều dọn dẹp vệ sinh phòng ở, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị quần áo đi xem phim.
Có lẽ chưa bao giờ quen ai nên Hà An rất bối rối, mà hôm nay đi cùng nhau thì xem quan hệ là thế nào,…. Thật khó nghĩ, haiz, trước mắt cứ xem như bạn bè cùng nhau đi với nhau,…vậy có trang điểm hay không? Đắn đo hồi lâu cô quyết định đánh một ít son cho hồng một xíu, hi vọng là nhìn không quá điệu đà.
Đồng hồ báo thức vừa vang lên Hà An dậy ngay, cô tập thói quen không ngủ thêm, tối hôm qua đã muốn giờ nào dậy phải dậy ngay, chứ nằm thêm một chút thế nào cũng ngủ đến trưa, chưa kể tạo thành thói quen xấu, cứ nằm hoài càng lúc càng lười biếng. Vệ sinh cá nhân xong cô mở tủ lạnh, lấy thịt ướp sẳn để ngoài cho rả đông, vo gạo nấu cơm, bỏ quần áo vào máy giặt xong cô xuống dưới nhà lấy xe chạy đến siêu thị. Lần này là đồ ăn dự trữ cho cả tuần nên ghé siêu thị lớn sẽ rẻ và đa dạng hơn.
Loay hoay mua đồ theo từng danh sách định sẳn đã mệt người, chưa kể bản thân cô còn ham rẻ, thấy khuyến mãi thì cứ đắn đo, sau cùng cũng lấy thêm vài món mà chưa biết có dùng hay không nữa,…. không mua thì tiếc,…. Lần nào cũng tự nhủ lần sau không thế mà chưa lần nào bỏ được, mà hình như Hà An thấy bạn bè ai cũng gần như cô, chẳng qua cô tiết kiệm hơn người khác một chút thôi….
Lúc chuẩn bị tính tiền Hà An gặp Lê Quân, gương mặt nhăn nhó rất khó chịu, có vẻ bị mẫu thân bắt đi xách đồ, bất giác cô bật cười, Lê Quân xoay người nhìn cô nhướng mày. Cảm thấy bản thân cũng không lễ độ nên Hà An, nghiêng đầu làm như đang nhìn xung quanh, ai ngờ người kia bước đến chỗ cô:” Hôm qua nhận ân tình, chưa trả, hôm nay lại cười nhạo ân nhân, em cũng xấu tính thật”.
Sao kì vậy, vụ gì mà nhận ân tình, rõ ràng bọn họ bám theo, làm cô sợ phát khiếp, chưa tính sổ, bây giờ còn đòi ân tình, vớ vẩn… Hà An vờ như không nghe, vậy là xem như cô không biết người kia nói gì là được phải không. Đẩy xe sang hướng khác, cô đến quầy tính tiền, ai ngờ người kia vẫn dây dưa đi theo, vậy thì làm như không thấy vậy.
Lê Quân bật cười, anh đi đến bên cạnh thì thầm “lát ra cửa đợi anh”, xong bước nhanh về chỗ phụ người thân mang ba bao hạt dẻ đài loan ra ngoài, đây là loại mới nhập, đang siêu khuyến mãi, Hà An cũng mua một túi để ăn, chứ mua cả mấy bao thế này thì …..hình như hơi nhiều thì phải.
Lúc nãy vì tránh Lê Quân nên Hà An thấy quầy trống ít thì vào, lúc này nhìn lại cô cảm thấy vô cùng hối hận. Hiện tại phía sau cô có thêm mấy người xếp hàng đợi, quầy này tuy ít khách nhưng ai cũng mua rất nhiều đồ, khi nào mới đến cô đây! Thật là xui xẻo mà! Gần ba mươi phút mới đến lượt, lững thững mang bao lớn bao nhỏ ra tầng hầm lấy xe thì ngay của thang máy Lê Quân đang đợi…. không phải đợi cô chứ,…. Giả vờ như không thấy Hà An đang phía sau một anh chàng cao to, thanh mở cô lẳng lặng đi vào.
Bất giác cô nghe Lê Quân cười thành tiếng, bước vào ngay sau cô, kéo lấy những túi hàng, giành mang hộ, Hà An nhướng mày,”Đừng giận dỗi nữa, để anh cầm!” đồng thời cười tươi như hoa. Không hổ danh là vương tử, bình thường chỉ nhìn đến anh người xung quanh đã cảm thấy khó thở, lúc này đây lại cười rạng rỡ, dù lạnh lùng nhưng trong phút chốc Hà An choáng váng, trai siêu đẹp a….Vì vậy trong lúc không kiểm soát được cảm xúc cô lại buông tay để anh xách hộ. Mãi đến khi xuống tầng hầm, cô mới phát hiện mình thế mà bị sắc dụ, đến chỗ lấy xe, Hà An xoay người nhìn cái đuôi đi theo nãy giờ nhẹ giọng:” Đến nơi rồi, anh đưa lại đồ cho em”.
“Lúc nãy anh hứa đợi em nên sau khi cất đồ cho dì vào cốp, dì về rồi, giờ emchở em đến trạm xe bus gần nhà em cho anh xuống nha.”Nói xong chủ động treo các bao hàng lên xe cô, lấy nón bảo hiểm đội cho cô xong lấy nón bảo hiểm trong balô tự đội cho mình, “May mà hôm trước anh để nón trong xe, không là giờ không đi cùng em được rồi, nào, đưa anh chìa khóa”,…. Bàn tay chìa ra, miệng cười rạng rỡ…. Hà An lấy chìa khóa đưa xong lại cảm thấy mình đúng là bị sắc dụ mà,… thở dài cô leo lên xe ngồi phía sau Lê Quân, đến lúc này thì không đi cùng không được.
Về đến nhà,anh giúp cô mang đồ vào nhà xong ….không có ý định về do quá mệt, Hà An không nói nên lời, cô cũng không thể lên phòng, thế là mca85 kệ người nào đó đang ngồi cô vào bếp chuẩn bị cho buổi trưa. Các bạn ở cùng cô luôn ăn ngoài, ngày thường thi thoảng còn gặp, ngày nghỉ thì gần như về nhà hoặc đi du lịch đây đó, gần như Hà An là ở nhà nhiều nhất, nên thức ăn cô chuẩn bị thường ăn trong một ngày. Sau khi nấu ăn xong, cô mang một dĩa trái cây lên mới Lê Quân
- Anh hết mệt chưa vậy?
- Vẫn còn mệt lắm
- Em còn rất nhiều việc cần làm, anh có thể hôm khác đến không?
- Chúng ta ăn trưa xong anh về, chiều nay đi xem phim nhé, có mấy bộ phim rất hay, theo em mình xem phim nào bây giờ?
Chưa thấy ai vô lý như thế này, Hà An còn bao nhiêu kế hoạch đã sắp xếp, vậy mà ở đâu ra một người như thế này. “Em còn bài tập còn phải làm, rất nhiều việc cần hoàn thành, rất xin lỗi nhưng không thể đi xem phim giùm anh, khi khác em mời anh ăn trưa nhé!”
Anh làm bài cùng em, hai người cùng học thì nhanh hơn, em lấy tấp vở xuống đi! Nói rồi tự lấy xách vở trong balo để lên bàn, hôm qua có vài bài Hà An thật sự không sao hiểu nói, nên cô lên lầu lấy sách vở mang xuống. Đúng là thong minh có khác, học cùng hai tiếng mà toàn bộ bài tập cô đều làm xong và hiểu rõ,…. Nếu để bản thân tự mày mò thì theo đúng kế hoạch là ngày mai vẫn còn bài toán tin nâng cao thấy dành riêng cho những người muốn làm thêm, có Lê Quân thì bài toán thì vấn đề được giải quyết một cách gọn gàng.
Tâm trạng tốt nên Hà An rất vui vẻ dọn cơm cùng ăn, sau khi ăn xong Lê Quân rửa chén xong hẹn chiều đến đón cô theo kế hoạch, cô rất vui vẻ đồng ý. Sau khi khóa cửa, Hà An lên phòng tranh thủ… phơi quần áo, lúc này nhìn đến danh sách việc làm mới nhớ, đắp mặt nạ, và ngủ một chút, đến chiều dọn dẹp vệ sinh phòng ở, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị quần áo đi xem phim.
Có lẽ chưa bao giờ quen ai nên Hà An rất bối rối, mà hôm nay đi cùng nhau thì xem quan hệ là thế nào,…. Thật khó nghĩ, haiz, trước mắt cứ xem như bạn bè cùng nhau đi với nhau,…vậy có trang điểm hay không? Đắn đo hồi lâu cô quyết định đánh một ít son cho hồng một xíu, hi vọng là nhìn không quá điệu đà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook