Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
-
Chương 292
Chỉ trong nháy mắt, dường như tất cả khí huyết trong đầu Tịch Nhan đều dâng lên, cũng không thể nói chính xác là tức giận hay là kích động, tóm lại là không có cách nào khống chế nỗi bàng hoàng của mình.
Nàng liền nhớ tới đêm hôm kia, đêm hôm qua giống như một giấc mộng thì ra tất cả lại là sự thật, nàng liền nhịn không được vò nát chiếc khăn trong tay.
Hắn rõ ràng ở đây, hắn rõ ràng đã đến đây, vì sao lại phải xuất quỷ nhập thần như vậy! Nói chuyện thì nói một nửa, dấu một nửa, nàng căn bản đoán không ra tâm tư của hắn, càng không nói đến lúc này nàng lại mất đi ký ức, những chuyện đã qua nàng không thể nhớ lại, mà hắn cái gì cũng không chịu nói!
Tịch Nhan nhịn không được có chút tức giận, đi đến bên giường ngồi xuống, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh. Vươn tay ra sờ chỉ cảm thấy chăn đệm kia cũng mỏng manh và lạnh lẽo .
Nàng cũng không biết hắn đã ở nơi này được bao lâu?
Tịch Nhan nghĩ nghĩ, kéo chăn lại, cuốn vào người, thế này mới không còn lạnh như vậy, ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng chờ chủ nhân căn phòng trở về để hỏi rõ ràng mọi chuyện!
Rất lâu, rất lâu sau đó, lâu đến mức tức giận trong lòng nàng bình ổn lại, kích động cũng bình ổn lại, ngàn vạn loại cảm xúc đều bình ổn lại, tất cả đều hóa thành lạnh lẽo. Nàng nhịn không được mà nghĩ tới hắn, không phải hắn bỏ đi rồi chứ, trở về Bắc Mạc rồi chứ? Hay là không đi mà gặo chuyện gì rồi?
Nàng cứ miên man suy nghĩ, ngồi cũng không được yên, ở trong phòng cứ đi tới đi lui.
Lúc nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra vang lên, Tịch Nhan xoay người nhìn lại, đứng ở cửa là một thân ảnh cao to, một lần nữa nàng cảm giác giống như đang rơi vào trong giấc mộng hão huyền.
Trời không biết đã chuyển sang tối từ bao giờ, ánh trăng sáng như đổ xuống người hắn, cảnh này cứ như trong mơ.
Khuôn mặt hắn dấu trong bóng tối nên Tịch Nhan không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại thấy hắn chậm rãi đi vào của, rồi quay người đóng cửa phòng lại.
Khung cảnh trong mơ dưới ánh trăng kia bất chợt bị ngăn cách ở ngoài phòng, căn phòng nhất thời trở nên tối đen. Tịch Nhan đứng ở tại chỗ, nhìn hắn đi từng bước một đến gần, cảm giác hơi thở kia càng ngày càng quen thuộc, cùng với tim đập, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Mà hắn tựa hồ cũng không để ý đến điều này, vẫn đi đến trước mặt nàng, hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: "Làm sao nàng có thể tới nơi này?"
Một câu đánh thức người trong mộng. Tịch Nhan khôi phục tinh thần lại, hơi thở của hắn mang theo hương bạc hà giống như một loại rượu mạnh đập thẳng vào mặt nàng sao mà đậm đà đến thế, lúc này nàng mới hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ta muốn đến nhìn người mà ngoại tổ mẫu nói thất tình lục dục rất mạnh kia là ai, không ngờ lại có dịp được gặp mặt hoàng đế hùng tài đại lược như bệ hạ đây."
Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như cười khẽ một tiếng, sau đó lại chậm rãi xoay người ngồi xuống giường: "Như vậy, nay nàng đã nhìn thấy, sau đó thì định tính thế nào?"
"Không có sau đó." Ngữ khí của hắn lại lần nữa chọc giận Tịch Nhan, Tịch Nhan liền nâng chân lên đi về phía cửa. Mãi cho đến khi mở cửa đi ra ngoài, cũng không nghe thấy được âm thanh của hắn vang lên, Tịch Nhan đứng ở ngoài phòng, cảm thấy rét lạnh toàn thân, khẽ cắn môi, rốt cục lại lần nữa xoay người đi vào trong phòng.
Lần này, nàng lại lập tức đi tới bên giường, đứng trước mặt hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Ta hỏi chàng, có phải là chàng người tìm được Hỏa liên hoa, sau đó cứu Nam Cung Ngự hay không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, trong đôi mắt đen tuyền chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, hồi lâusau nàng mới nghe thấy hắn khẽ lên tiếng.
Tịch Nhan rốt cục nhận ra cảm xúc trong lòng mình, rõ ràng là sự tức giận. Nàng nhịn không được nắm chặt bàn tay: "Vậy vì sao chàng lại muốn hủy Dao trì đậu khấu kia?"
"Hả?" Âm thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên mang theo một chút kinh ngạc, sau đó, đột nhiên hắn lại giống như lúc bình thường liền đứng bật dậy, ôm lấy khuôn mặt của Tịch Nhan nói: "Nàng lặp lại lần nữa đi?".
Bàn tay hắn dùng lực khá mạnh, Tịch Nhan đau tới nhíu mày, tức giận nói: "Nói thêm mấy lần nữa thì thế nào? Chẳng lẽ chàng không làm sao? Chính ta tận mắt chứng kiến chàng bóp nát Dao trì đậu khấu, chàng nghĩ chàng có thể không thừa nhận sao?"
Trầm mặc một lát, hắn đột nhiên nở nụ cười, lúc đầu chỉ là cúi đầu cười, sau đó không thể khắc chế được giương giọng cười to, cuối cùng mới nói : "Cho nên, vì lý do này nàng mới rời xa ta, không nghe ta nói chuyện, cho dù là ta có viết hưu thư, nàng cũng không thèm hỏi thêm một câu, đúng không?"
Tịch Nhan nhịn không được hung hăng đạp cho hắn một cước:"Ta đang hỏi chàng vấn đề kia!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cười như trước, chậm rãi ôm lấy nàng, gắt gao kéo vào trong lòng, thấp giọng nói một câu: "Nhan Nhan, làm sao ta có thể ngốc như vậy......"
Tịch Nhan nhịn không được lại lần nữa giãy dụa, giãy dụa không thoát được liền dùng sức cắn vào vai hắn một cái, nghe được tiếng rên của hắn, càng ra sức cắn mạnh hơn. Rốt cục, thanh âm của hắn lại vang lên lần nữa ở bên tai nàng, đó là âm thanh mang theo sự ẩn nhẫn thống khổ: "Nhan Nhan, không phải như thế. Nàng không rõ y thuật nên nàng không biết, nếu Nam Cung Ngự ăn Dao trì đậu khấu kia thì chỉ có thể sống thêm hai ba năm nữa, cuối cùng vẫn là chết, dù có ăn Hỏa liên hoa thì cũng là vô ích nàng có biết hay không?"
Tịch Nhan vốn đang ở dùng sức thoát khỏi hắn bỗng dưng cứng ngườ lại! Làm sao có thể có chuyện như thế này?!
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ buông nàng ra, lại lần nữa xoa xoa khuôn mặt đang trăm phần kinh ngạc của nàng: "Đã biết chưa, đứa ngốc?"
Tịch Nhan kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt, ngoại trừ khóc nàng không nghĩ ra mình còn có thể làm gì nữa!
Nàng bỗng nhiên lại hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không – nàng vốn tưởng rằng cuộc sống của mình đã u ám đến cùng cực, thế nhưng bỗng chuyển hóa một cách kỳ diệu như vậy? Hắn thực ra không có lừa gạt nàng, mọi chuyện hắn làm tất cả đều là vì nàng, cho dù là cứu Nam Cung Ngự, hắn cũng đã dốc toàn bộ sức lực! Hắn vì nàng mà ngàn dặm xa xôi tới nơi này, hắn đưa Bất Ly đến bên cạnh nàng, hắn không màng đến vị trí đế vương của mình lại chấp nhận ở tại một căn phòng nhỏ đơn sơ thế này!
Tịch Nhan bỗng nhiên đưa tay lên miệng, dùng sức mà cắn xuống, ngay lúc đó nàng cảm thấy đau đến rơi lệ.
Đây không phải là mơ, thực sự đây không phải là một giấc mơ !
Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, đôi mắt rạng rỡ, đột nhiên gọi nhỏ một tiếng: "Thất lang."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, một lần nữa đem nàng ôm thật chặt, chậm rãi hôn xuống đôi môi của nàng sau đó trằn trọc hôn lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng cuốn trôi những giọt nước mắt.
Tịch Nhan dù đang khóc, nhưng lại nghĩ đến trước kia chính nàng đã hiểu lầm hắn thì lại cảm thấy buồn cười. Trong lúc này lại vừa khóc,nhưng lại vừa cười. Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ chống đỡ không được, thấp giọng dỗ dành nàng như dỗ dành Bất Ly: "Ngoan, đừng khóc, lúc khóc lúc cười, đã làm mẹ rồi sao lại trẻ con như vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook