Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Thập Nhị, đệ cũng đã trưởng thành rồi, Thất ca sẽ tôn trọng quyết định của đệ, nhưng ta không hy vọng nhìn thấy đệ do dự như vậy."

Thập Nhị cúi thấp đầu, đọc mà như không đọc Chương trước mặt, đôi mắt cũng trở nên trống rỗng: "Thất ca, không nên như vậy sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: "Thống nhất Nam Bắc, thiên hạ quy về một mối, đó chính là tâm nguyện suốt đời của phụ hoàng."

"Cũng chính là khát vọng của Thất ca huynh." Thập Nhị lẩm bẩm nói, "Như vậy, tấn công Đại Sở là việc phải làm."

Trong lòng hắn rất khổ sở khi nghĩ đến nụ cười tươi sáng như ánh nắng của Nguyệt Nha Nhi, nhưng khi nghĩ đến nàng có thể là cố ý tiếp cận hắn để dò hỏi tin tức, trong lòng hắn lại co rút lại.

"Nếu đệ không thích nàng thì sớm nên thả nàng ta đi." Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm giọng nói, "Về sau trên chiến trường gặp lại, cũng không bị ưu phiền. Mà nếu đệ thật sự thích nàng, hoặc hiện tại cưới nàng, hoặc đợi cho đến ngày bắt được hoàng gia Đại Sở, thì đệ bắt lấy nàng với thân phận tù binh mang về. Nên lựa chọn như thế nào, trong lòng đệ chắc hẳn là đã có chủ ý rồi."

Thập Nhị khẽ cắn môi, hắn cảm thấy mình không thể chọn lựa được biện pháp nào cả. Hắn không phải là Hoàng Phủ Thanh Vũ, chuyện gì cũng đều có thể bày mưu nghĩ kế, có thể đem một nữ tử nắm trong lòng bàn tay, vừa quay đầu lại đã tấn công quốc gia của nàng. Hoàng Phủ Thanh Vũ có thể làm được mọi chuyện, nhưng chỉ sợ Hoàng Phủ Thanh Tuyên hắn cả cuộc đời này đều không làm được.

"Thất ca, đệ nghe lời huynh." Hồi lâu sau, Thập Nhị rốt cuộc cúi đầu mở miệng trả lời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc gác chiếc bút trong tay xuống, đứng lên đi về phía hắn, đưa tay đấm nhẹ cơ ngực rắn chắc trên người của Thập Nhị, nói: "Thất ca biết đệ thích nàng ta, muốn đệ buông tha cho nàng ta chỉ sợ là không có khả năng. Tuy nhiên cũng may là các ngươi đều còn trẻ, thời gian hai ba năm, không phải không thể chờ đợi nổi. Thất ca đáp ứng với đệ, sau khi đánh bại Đại Sở, nhất định đem nàng đưa đến bên cạnh đệ. Đến lúc đó còn rất nhiều thời gian, đệ và nàng ta từ từ bồi đắp tình cảm?"

Thập Nhị hơi nhếch môi, thật lâu sau mới nói: "Nguyệt Nha Nhi không giống Thất tẩu, Nguyệt Nha Nhi rất quật cường."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ dần dần trầm xuống: "Ta cam đoan với đệ, ta sẽ giúp nàng ta bình yên vô sự."

Thập Nhị nhịn không được hơi đỏ hai mắt, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, rốt cuộc khẽ gật đầu.

Sau khi xong xuôi công sự trong Ngự thư phòng, thì hoàng cung cũng đã lên đèn, đến thời gian dùng bữa tối, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền giữ Thập Nhị ở lại cùng nhau dùng cơm. Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn không phải là người ăn nhiều nên dùng không nhiều lắm. Mà Thập Nhị tâm sự chất chồng trong lòng nên mặc dù Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó riêng làm những món hắn bình thường thích ăn, hắn cũng chỉ chạm vài đũa, không bao lâu sau liền đứng dậy chào từ giã, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không ngăn cản nữa.

Khi trở lại Ngự thư phòng, có thái giám của Kính sự phòng đang mang theo mâm bạc có các thẻ bài tiến vào, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, thuận miệng nói: "Đi."

Kỳ thật từ khi đăng cơ lập hậu cung cho tới nay, số lần hắn lật thẻ bài ít ỏi đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà những lần ấy cũng chỉ là thẻ bài của Mạc phi bài ở Lạc Hà cung, thời gian còn lại mỗi khi Kính Sự phòng đến đều bảo "Đi". Tống Văn Viễn từ sớm liền dự đoán được hôm nay nhất định cũng sẽ kêu đi, liền ý bảo kia thái giám lui ra, còn mình tiến lên nói: "Hoàng Thượng, có cần nô tài đi đón Lăng chủ tử lại đây không?"

Tịch Nhan không có phẩm vị, người trong cung mỗi khi nhìn thấy nàng, ngay cả thỉnh an cũng cảm thấy xấu hổ và bối rối, cho nên nhất thời liền có rất nhiều lời ra tiếng vào rơi vào tai của Tống Văn Viễn, hắn liền làm chủ phân phó xuống dưới bào xưng hô Tịch Nhan là Lăng chủ tử, cũng may Tịch Nhan chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì, mà hoàng đế cũng chưa từng hỏi qua.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhíu nhíu mi tâm, nói: "Không cần." Dừng một chút, lại nói tiếp: "Ngươi phái người đi qua đi bên đó, nói cho nàng nghỉ ngơi sớm đi."

Tống Văn Viễn lên tiếng, vừa muốn lui ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng mở miệng: "Đợi chút. Ngày mai phân phó Nội Vụ phủ ra một đạo ý chỉ, sắc phong nàng là Lăng tần."

Tống Văn Viễn nao nao, nhưng vẫn không thể không khom người tiếp chỉ, rời khỏi Ngự thư phòng.

Qua hôm sau, sáng sớm Tịch Nhan đi đến tấm cung của Bất Ly cùng nữ nhi chơi cờ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nói qua, chơi cờ có thể giúp cho trí não phát triển, bất đắc dĩ hắn lại quá bận rộn, không thể chơi với nữ nhi, Tịch Nhan liền tự mình đến. Nhưng bản thân nàng kì nghệ không tinh thông, hơn nữa Bất Ly rất tinh quái, luôn lý giải phương pháp chơi cờ lung tung, ép buộc đến nỗi Tịch Nhan ứng phó không nổi, hai mẹ con tranh cãi có thể nói là long trời lỡ đất.

Khi ý chỉ của Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền đến, nghe nói chỉ phong nàng là tần, tất cả các cung nữ trong Tây Lục cung đều mang vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Tịch Nhan thản nhiên tiếp chỉ, sau đó ngồi trở lại cùng nữ nhi chơi cờ.

Bất Ly nhìn nàng đặt thánh chỉ ở một bên, bỗng nhiên bĩu môi nói: "Ta muốn mẫu thân làm hoàng hậu cơ!"

Tịch Nhan nâng mi nhìn nàng một cái, nhịn không được mặt mày hớn hở: "Tốt, vậy chờ Ly nhi về sau làm nữ hoàng đế, viết thánh chỉ phong cho mẫu thân làm hoàng hậu, được không?"

"Không được." Bất Ly kêu lên, "Con muốn phụ hoàng viết thánh chỉ cơ!"

Tịch Nhan xoa xoa hai lỗ tai bị chấn động, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, ánh mắt không chút để ý lước qua thánh chỉ kia, cuối cùng cũng khắc chế không được có vẻ hơi buồn bã. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vào buổi chiều, toàn bộ hoàng cung đều biết tin tức Tịch Nhan bị phong là tần, trong nhất thời lại có các loại nghi ngờ cùng trào phúng truyền ra, nhưng đều chỉ dám ngầm nói vài câu, không ai dám nói rõ cả.

Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào Lạc Hà cung, đi ra tiếp giá chỉ có thân ảnh của Mạc phi, hắn cũng không để ý nhiều, đi thẳng vào trong đại điện, uống một chén trà nhỏ rồi đứng dậy đi tìm Tịch Nhan.

Phòng trong, Tịch Nhan đang ngồi trên giường, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, nhướng mày nhìn một quyển sách dạy đánh cờ trong tay, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn tiến vào, nhịn không được liên thanh kêu khổ: "Chàng tới thật đúng lúc, mau đến đây xem nước cờ này tên là gì, để ngày mai ta giảng cho Ly nhi nghe."

Hoàng Phủ Thanh Vũ đi qua ngồi xuống, thuận tay ôm nàng vào trong lòng, liếc mắt nhìn quyển sách trên tay nàng, thuận miệng nói: "Vây Nguỵ cứu Triệu. Nước cờ đơn giản như vậy cũng nhìn không ra sao?"

Tịch Nhan dựa lưng vào trong ngực hắn, chậm rãi hé miệng nở nụ cười: "Ha, thì ra gọi là vây Nguỵ cứu Triệu nha."

Hoàng Phủ Thanh Vũ bật cười khẽ, hai tay vòng quanh người nàng: "Có chuyện gì muốn hỏi ta không?"

Tịch Nhan khẽ hừ nhẹ một tiếng, lấy tay chỉ chỉ tấm thánh chỉ không biết từ khi nào đã bị đá đến cuối giường, ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm của hắn, khẽ thở dài: "Sao chỉ là tần thôi, ta còn tưởng rằng, chàng sẽ phế bỏ hoàng hậu hiện tại, phong ta làm hậu chứ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương