Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
-
Chương 177: Nguyên nhân 2
Tim Đông Phong Túy chợt nảy lên.
Trong lòng có vô số hoa tươi đang nở rộ.
Hắn như biến thành đứa bé bảy tuổi kia.
Ngày đó, hắn ngồi một mình trong hậu hoa viên Đông cung, tay nâng một quyển sách để đọc.
Chợt trước mắt chớp động nhiều vệt bạch quang.
Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện một bạch y tỷ tỷ ở phía trước.
Nàng đứng trước một khóm hoa thược dược, bạch y nhè nhẹ, khẽ bay bay trong gió, như một vị tiên tử.
Trên mặt nàng che lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, xinh đẹp khiến người ta nát cõi lòng.
“Ngươi tên là gì?” Nàng hỏi.
“Ta tên là Đông Phong Túy.”
Hắn trông thấy thân thể của thần tiên tỷ tỷ rõ ràng chấn động một cái, trong mắt nàng lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Năm nay ngươi bảy tuổi?”
Hắn gật gật đầu.
Quanh thân nàng chợt bị một vòng bạch quang vây lại, mà nàng khẽ phiêu phiêu thuận gió bay lên.
Giữa không trung truyền đến thanh âm của nàng.
“Đông Phong Túy, một ngày nào đó khi ngươi đã lớn, sẽ có một tiên tử đi đến bên cạnh ngươi.”
Hình như nàng còn nói mấy lời nữa, nhưng còn chưa nói xong, bóng nàng đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại bạch quang đầy trời, giống như mưa hoa tung bay đầy trời.
Bạch quang dần dần nhạt đi, cuối cùng không còn gì cả.
Về sau, hắn thích mặc bạch y.
Hôm nay, nhìn Cổ Lạc Nhi trước mắt bị lụa trắng che mặt, Đông Phong Túy thật xúc động.
Bạch y tiên tử năm đó, dáng dấp y hệt như nàng.
Vì sao, vì sao trước kia hắn không nhìn ra được?
Vì sao, vì sao Cổ Lạc Nhi không biết sự kiện kia?
Đông Phong Túy kích động đến một câu cũng không nói được.
Tiến lên một bước, nắm lấy khăn tơ đã tuột xuống trên vai Cổ Lạc Nhi, che khuất mặt của nàng, một đầu khác thắt ở sau gáy nàng.
Miệng mũi Cổ Lạc Nhi đều bị khăn tơ che khuất, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài.
Đông Phong Túy không hề hoài nghi.
Năm đó, thần tiên tỷ tỷ hắn nhìn thấy, đúng là Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi.”
Đông Phong Túy run giọng gọi.
Cổ Lạc Nhi lại khẽ thở dài, ánh mắt mê mông nhìn lên bầu trời xa xăm.
Hơi chút phiền muộn nói: “Nguyện vọng của ta đều đã thực hiện, không, so với nguyện vọng của ta còn tốt hơn. Hiện giờ, trong lòng lại có chút lạc lõng, như đang thiếu chút gì đó vậy.”
“Nàng chưa thỏa mãn sao? Còn muốn làm gì? Nàng nói, ta giúp nàng thực hiện.”
Đông Phong Túy không kịp nói với Cổ Lạc Nhi, sự thực nàng chính là tiên tử.
Hắn không muốn thấy trên gương mặt Cổ Lạc Nhi có chút đỉnh u ám nào.
Hắn muốn nàng vui vẻ, cả đời đều thật vui vẻ.
Cổ Lạc Nhi quay đầu nghĩ nghĩ.
Khi nãy trêu chọc Đông Phong Túy rằng trong lòng có hai nam nhân, Đông Phong Túy nói nam nhân kia là cha nàng.
Mãnh liệt gợi lên cho nàng cảm xúc nhớ nhà.
Có lẽ, lăn tăn phiền muộn và chưa thỏa mãn, là vì nhớ nhà.
Nàng không giải thích được nếu đến thời không này, từ nay sẽ không được gặp lại cha mẹ nữa sao?
Bọn họ không tìm thấy nàng, sẽ rất đau lòng rất khổ sở.
Cổ Lạc Nhi khẽ than nói: “Thật muốn nhìn thấy cha mẹ chút.”
“Cha mẹ?” Đông Phong Túy hỏi, “Là cái gì?”
Cổ Lạc Nhi sửng sốt một chút, bật cười.
“Chính là phụ thân mẫu thân đó.”
(Diễm: cha mẹ: đa nương ( phụ thân mẫu thân). Còn Cổ Lạc Nhi nói ba ba mụ mụ 爸爸妈妈 đương nhiên bạn Túy ở thời phong kiến sẽ không hiểu)
Lời của nàng vừa mới nói ra, chợt trước mắt bạch quang lưu chuyển, bao trùm lấy toàn thân nàng.
Giống như lúc trước nàng đi đến thời không này.
Nàng phải trở về sao?
Nàng sẽ không còn được gặp lại Đông Phong Túy sao?
Nàng như nghe thấy Đông Phong Túy kêu lên.
“Lạc Nhi ——”
Thanh âm thê lương, chưa bao giờ thê lương như vậy.
Tim Cổ Lạc Nhi bị nỗi sợ thật sâu chiếm lấy.
“Đông Phong Túy.”
Thanh âm của nàng, thê lương, bất lực, hoảng sợ.
Không ai đáp lại nàng.
Chỉ có bạch quang đang nhanh chóng lưu chuyển.
“Đông Phong Túy ——”
Cổ Lạc Nhi lại gọi.
Trong giọng nói như đang nức nở.
“Hì hì, sợ hãi sao?”
Nàng nghe thấy một thanh âm xa lạ, thanh âm rất trẻ con.
“Ai vậy?”
Cổ Lạc Nhi kêu, nhìn quanh tứ phía.
Bạch quang bỗng nhiên ngừng lại, sau đó như bị nước hòa tan, chậm rãi mỏng dần, trở nên trong suốt, biến mất hoàn toàn.
Bốn phía vẫn là màu trắng, màu trắng đơn thuần.
Dưới chân nàng, một mảng trắng xóa, bên chân một tầng sương mù lượn quanh.
Đi vài bước, lối đi vô cùng vững chắc, lại bám theo sương mù vây quanh.
Nàng như đang đứng trên mây.
Đúng rồi, nàng nhất định đang đứng trên mây.
Xung quanh nàng và trên đỉnh đầu, đều là sương mù trắng xóa.
Đây là một không gian vô cùng lớn, cũng chỉ có một mình nàng, ngoại trừ nàng không còn thêm bất kỳ thứ gì khác.
Cổ Lạc Nhi đi không có mục đích, muốn đi đến làn sương dày đặc trước mặt, nhìn xem bên ngoài sương mù có những gì.
Thế nhưng, sương mù giống như có sinh mệnh, cho dù nàng đi bên nào, nó cũng chuyển động theo nàng.
Nàng trước sau vẫn đứng giữa không gian trắng tinh này.
Tình hình này, có phần giống như chúng ta đi đường vào ban đêm, mặt trăng đi theo chúng ta vậy.
Đúng, chính là như vậy.
“Hì hì.”
Thanh âm lạ lẫm kia lại vang ở bên tai.
Cổ Lạc Nhi phát hỏa, hướng về phía sương mù kêu to.
“Ngươi là ai? Sao lại trêu cợt ta? Mau lăn ra đây cho ta.”
Trong cơn tức giận, thiếu chút nữa ngay cả lời thô tục cũng mắng ra.
“Đừng dữ như vậy. Dáng vẻ này của cô, Đông Phong Túy sẽ không thích đâu.”
Thanh âm kia có vẻ như rất oan ức.
Cổ Lạc Nhi mặc kệ nó, nó oan ức cái gì? Bị chòng ghẹo chính là Cổ Lạc Nhi nàng mà.
“Ngươi mau ra đây. Ngươi bắt ta đi, Đông Phong Túy mà biết còn dữ dằn hơn ấy.”
“Dữ cũng vô dụng.”
Cái thanh âm kia rõ ràng vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cổ Lạc Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Rùa đen rụt đầu, bản lĩnh ngươi lớn như vậy, làm sao phải trốn tránh không dám xuất hiện?”
“Ta đã hiện ra rồi, là tự cô không phát hiện.”
“Ngươi ở đâu?”
Cổ Lạc Nhi xoay người xung quanh, vẫn không thấy ai cả.
Thanh âm kia than thở nói: “Cô mở bàn tay ra.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc mở bàn tay.
Một tiểu nam hài đáng yêu như thiên sứ, vẫy đôi cánh trong suốt mỏng như cánh ve, chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Nam hài rất nhỏ, chỉ cao bằng ngón tay, trên người mặc y phục lụa mỏng màu trắng như khói, mông lung, tựa như một làn sương mù.
Khó trách vừa rồi nàng không phát hiện được.
“Vừa nói chuyện là người sao? Ngươi là ai? Đây hết thảy đã xảy ra chuyện gì?”
Cổ Lạc Nhi triệt để hỏi liên tiếp.
Nam hài than thở.
“Ta vừa mới tu luyện đắc đạo, nói theo các cô, chính là một thần tiên. Về phần tên của ta, khụ khụ, cô cứ gọi ta là Tiểu Hồ Đồ đi.”
Thanh âm của nó, giống y như đúc thanh âm vừa rồi nói chuyện với Cổ Lạc Nhi.
Tuy người bé bé, mà tiếng nói không hề nhỏ.
Dáng dấp đáng yêu, làm cho Cổ Lạc Nhi không thể giận nó nữa.
A, nhóc này, làm sai việc gì sao?
Còn không không biết xấu hổ nói ra tên thật của nó.
“Tiểu Hồ Đồ,đây là đâu? Tại sao ngươi lại mang ta rời khỏi Đông Phong Túy.”
Câu phía sau, là khẩu khí chất vấn.
Tiểu Hồ Đồ tiên liếc nàng một cái.
“Là tự cô nói, cô muốn gặp cha mẹ mà.”
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên.
“Ngươi muốn đưa ta trở về gặp cha mẹ của ta? Lúc trước cũng là ngươi mang ta đến bên cạnh Đông Phong Túy?”
Tiểu Hồ Đồ tiên lại liếc nàng một cái.
“Vì sao lần nào cô cũng phải hỏi hai câu trở lên vậy? Cô không hỏi từng câu một được à?”
“Câu hỏi rất nhiều chứ sao.”
Cổ Lạc Nhi nói thầm.
“Cô ngồi xuống, cứ từ từ ta nói cô nghe.”
Cổ Lạc Nhi theo lời ngồi xuống, nâng Tiểu Hồ Đồ tiên lên trước mặt.
Tiểu Hồ Đồ tiên liền kể lại toàn bộ ngọn nguồn sự tình cho Cổ Lạc Nhi.
Thì ra, Tiểu Hồ Đồ tiên vừa mới đứng hàng tiên ban, hào hứng phấn khởi.
Nghĩ rằng bản thân mình là thần tiên, đương nhiên phải tạo phúc cho nhân loại, đảm nhiệm một phen sự nghiệp to lớn.
Nhưng mấy thần tiên trên trời mỗi ngày không phải luyện đan tu đạo, thì là thưởng trà tán dóc, tất cả đều không chịu làm gì.
Ngày qua ngày, Tiểu Hồ Đồ tiên tịch mịch khó nhịn, liền thuyết phục mấy thần tiên quen thuộc, cùng nó đến nhân gian tạo phúc.
Ai ngờ, mặc nó nói đến rách môi, mấy thần tiên lại thờ ơ.
Chỉ hờ hững nói: “Nhân loại đều có cách sinh tồn của nhân loại, không cần chúng ta nhiều chuyện.”
Tiểu Hồ Đồ tiên dưới cơn giận dữ, tự mình lén ra ngoài.
Nắng sớm mỏng manh, đúng lúc nó nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Cổ Lạc Nhi đang ngồi trên giường.
Nó nghe thấy Cổ Lạc Nhi hét lên.
“Ta không muốn làm những việc này nữa, ta không muốn sống vì người khác, ta muốn làm việc bản thân ta muốn.”
Tiểu Hồ Đồ tiên hớn hở trong lòng.
Nó quả nhiên có thể giúp Cổ Lạc Nhi làm chút gì.
Vì vậy, thời không biến ảo, Cổ Lạc Nhi bị mang tới bên cạnh Đông Phong Túy.
Nghe đến đây, Cổ Lạc Nhi hỏi.
“Tại sao phải đưa ta đến bên Đông Phong Túy? Chẳng lẽ ngươi biết chàng sẽ tạo điều kiện cho ta, sẽ phát sinh những chuyện sau đó sao?”
Tiểu Hồ Đồ tiên mặt trắng như tuyết mà lại ửng đỏ.
Toát mồ hôi nói: “Nói thật thì, ta không có nghĩ đến. Lúc ấy ta chỉ muốn, muốn đạt thành tâm nguyện của cô, ở thời không của cô nhất định sẽ không làm được.”
“Hả? Làm sao ngươi biết?”
“Trực giác. Thực ra, đến khi ta đưa cô vào trong đường hầm biến ảo thời không, bỗng không khống chế được hành động của mình.”
Cổ Lạc Nhi hết sức kinh ngạc.
“Ý của ngươi, không phải là ngươi đưa ta đến bên cạnh Đông Phong Túy?”
Tiểu Hồ Đồ tiên nặng nề gật đầu.
“Ta đánh giá rất cao năng lực của mình. Hóa ra, trong thiên địa, mọi việc đều liên quan đến nhau. Cuối cùng ta cũng hiểu ra được một đạo lý.”
Tiểu Hồ Đồ tiên nói đến đây lại ngưng miệng, như đang ngẫm nghĩ lại.
Cổ Lạc Nhi bị khẩu khí ông cụ non của nó làm dâng lên hiếu kỳ.
Tiếp tục hỏi: “Đạo lý gì cơ?”
Tiểu Hồ Đồ tiên nghiêm trang trả lời.
“Cuối cùng ta cũng biết, vì sao những thần tiên kia cả ngày chơi bời lêu lổng, lại không chịu vì làm chuyện tốt cho nhân loại. Không phải bọn họ lười, cũng không phải bọn họ vô tâm, mà là, bọn họ không có bổn sự ấy.”
Cổ Lạc Nhi phụt cười.
Nhóc này, còn nhỏ mà khẩu khí lớn.
Trêu chọc nói: “Nói như vậy, chỉ có ngươi có bổn sự này sao?”
Tiểu Hồ Đồ tiên than thở lắc đầu.
“Ta cũng không có. Khi ta mang cô vào đường hầm, ta không khống chế được cô, cũng không biết nên đưa cô đi đâu. Cho đến khi cô kêu to, muốn ta dừng lại, ta mới không tự chủ được mà dừng lại. Chuyện sau đó, cô cũng biết đấy, cô rơi vào người Đông Phong Túy.”
Cổ Lạc Nhi không nói tiếp.
Tầm mắt của nàng xuyên qua Tiểu Hồ Đồ tiên, rơi vào khoảng sương mù xa xa.
Trong lòng có dòng ấm áp đang chậm rãi chảy xuôi xuống.
Nói như vậy, nàng và Đông Phong Túy đúng là hữu duyên tương kiến sao?
Không phải bởi vì Tiểu Hồ Đồ tiên cố ý an bài.
Tiểu Hồ Đồ tiên tò mò đánh giá nàng.
Hỏi: “Này, sao cô lại trở nên im ắng rồi? Không phải vừa mới ríu rít nói nhiều như vậy sao?”
Cổ Lạc Nhi mỉm cười.
“Vậy bây giờ ngươi bắt ta đi, là muốn để ta nhìn cha mẹ ta, sau đó sẽ đưa ta về bên cạnh Đông Phong Túy?”
“Không.”
Giọng điệu Tiểu Hồ Đồ tiên đặc biệt nghiêm túc.
Trong lòng có vô số hoa tươi đang nở rộ.
Hắn như biến thành đứa bé bảy tuổi kia.
Ngày đó, hắn ngồi một mình trong hậu hoa viên Đông cung, tay nâng một quyển sách để đọc.
Chợt trước mắt chớp động nhiều vệt bạch quang.
Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện một bạch y tỷ tỷ ở phía trước.
Nàng đứng trước một khóm hoa thược dược, bạch y nhè nhẹ, khẽ bay bay trong gió, như một vị tiên tử.
Trên mặt nàng che lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, xinh đẹp khiến người ta nát cõi lòng.
“Ngươi tên là gì?” Nàng hỏi.
“Ta tên là Đông Phong Túy.”
Hắn trông thấy thân thể của thần tiên tỷ tỷ rõ ràng chấn động một cái, trong mắt nàng lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Năm nay ngươi bảy tuổi?”
Hắn gật gật đầu.
Quanh thân nàng chợt bị một vòng bạch quang vây lại, mà nàng khẽ phiêu phiêu thuận gió bay lên.
Giữa không trung truyền đến thanh âm của nàng.
“Đông Phong Túy, một ngày nào đó khi ngươi đã lớn, sẽ có một tiên tử đi đến bên cạnh ngươi.”
Hình như nàng còn nói mấy lời nữa, nhưng còn chưa nói xong, bóng nàng đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại bạch quang đầy trời, giống như mưa hoa tung bay đầy trời.
Bạch quang dần dần nhạt đi, cuối cùng không còn gì cả.
Về sau, hắn thích mặc bạch y.
Hôm nay, nhìn Cổ Lạc Nhi trước mắt bị lụa trắng che mặt, Đông Phong Túy thật xúc động.
Bạch y tiên tử năm đó, dáng dấp y hệt như nàng.
Vì sao, vì sao trước kia hắn không nhìn ra được?
Vì sao, vì sao Cổ Lạc Nhi không biết sự kiện kia?
Đông Phong Túy kích động đến một câu cũng không nói được.
Tiến lên một bước, nắm lấy khăn tơ đã tuột xuống trên vai Cổ Lạc Nhi, che khuất mặt của nàng, một đầu khác thắt ở sau gáy nàng.
Miệng mũi Cổ Lạc Nhi đều bị khăn tơ che khuất, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài.
Đông Phong Túy không hề hoài nghi.
Năm đó, thần tiên tỷ tỷ hắn nhìn thấy, đúng là Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi.”
Đông Phong Túy run giọng gọi.
Cổ Lạc Nhi lại khẽ thở dài, ánh mắt mê mông nhìn lên bầu trời xa xăm.
Hơi chút phiền muộn nói: “Nguyện vọng của ta đều đã thực hiện, không, so với nguyện vọng của ta còn tốt hơn. Hiện giờ, trong lòng lại có chút lạc lõng, như đang thiếu chút gì đó vậy.”
“Nàng chưa thỏa mãn sao? Còn muốn làm gì? Nàng nói, ta giúp nàng thực hiện.”
Đông Phong Túy không kịp nói với Cổ Lạc Nhi, sự thực nàng chính là tiên tử.
Hắn không muốn thấy trên gương mặt Cổ Lạc Nhi có chút đỉnh u ám nào.
Hắn muốn nàng vui vẻ, cả đời đều thật vui vẻ.
Cổ Lạc Nhi quay đầu nghĩ nghĩ.
Khi nãy trêu chọc Đông Phong Túy rằng trong lòng có hai nam nhân, Đông Phong Túy nói nam nhân kia là cha nàng.
Mãnh liệt gợi lên cho nàng cảm xúc nhớ nhà.
Có lẽ, lăn tăn phiền muộn và chưa thỏa mãn, là vì nhớ nhà.
Nàng không giải thích được nếu đến thời không này, từ nay sẽ không được gặp lại cha mẹ nữa sao?
Bọn họ không tìm thấy nàng, sẽ rất đau lòng rất khổ sở.
Cổ Lạc Nhi khẽ than nói: “Thật muốn nhìn thấy cha mẹ chút.”
“Cha mẹ?” Đông Phong Túy hỏi, “Là cái gì?”
Cổ Lạc Nhi sửng sốt một chút, bật cười.
“Chính là phụ thân mẫu thân đó.”
(Diễm: cha mẹ: đa nương ( phụ thân mẫu thân). Còn Cổ Lạc Nhi nói ba ba mụ mụ 爸爸妈妈 đương nhiên bạn Túy ở thời phong kiến sẽ không hiểu)
Lời của nàng vừa mới nói ra, chợt trước mắt bạch quang lưu chuyển, bao trùm lấy toàn thân nàng.
Giống như lúc trước nàng đi đến thời không này.
Nàng phải trở về sao?
Nàng sẽ không còn được gặp lại Đông Phong Túy sao?
Nàng như nghe thấy Đông Phong Túy kêu lên.
“Lạc Nhi ——”
Thanh âm thê lương, chưa bao giờ thê lương như vậy.
Tim Cổ Lạc Nhi bị nỗi sợ thật sâu chiếm lấy.
“Đông Phong Túy.”
Thanh âm của nàng, thê lương, bất lực, hoảng sợ.
Không ai đáp lại nàng.
Chỉ có bạch quang đang nhanh chóng lưu chuyển.
“Đông Phong Túy ——”
Cổ Lạc Nhi lại gọi.
Trong giọng nói như đang nức nở.
“Hì hì, sợ hãi sao?”
Nàng nghe thấy một thanh âm xa lạ, thanh âm rất trẻ con.
“Ai vậy?”
Cổ Lạc Nhi kêu, nhìn quanh tứ phía.
Bạch quang bỗng nhiên ngừng lại, sau đó như bị nước hòa tan, chậm rãi mỏng dần, trở nên trong suốt, biến mất hoàn toàn.
Bốn phía vẫn là màu trắng, màu trắng đơn thuần.
Dưới chân nàng, một mảng trắng xóa, bên chân một tầng sương mù lượn quanh.
Đi vài bước, lối đi vô cùng vững chắc, lại bám theo sương mù vây quanh.
Nàng như đang đứng trên mây.
Đúng rồi, nàng nhất định đang đứng trên mây.
Xung quanh nàng và trên đỉnh đầu, đều là sương mù trắng xóa.
Đây là một không gian vô cùng lớn, cũng chỉ có một mình nàng, ngoại trừ nàng không còn thêm bất kỳ thứ gì khác.
Cổ Lạc Nhi đi không có mục đích, muốn đi đến làn sương dày đặc trước mặt, nhìn xem bên ngoài sương mù có những gì.
Thế nhưng, sương mù giống như có sinh mệnh, cho dù nàng đi bên nào, nó cũng chuyển động theo nàng.
Nàng trước sau vẫn đứng giữa không gian trắng tinh này.
Tình hình này, có phần giống như chúng ta đi đường vào ban đêm, mặt trăng đi theo chúng ta vậy.
Đúng, chính là như vậy.
“Hì hì.”
Thanh âm lạ lẫm kia lại vang ở bên tai.
Cổ Lạc Nhi phát hỏa, hướng về phía sương mù kêu to.
“Ngươi là ai? Sao lại trêu cợt ta? Mau lăn ra đây cho ta.”
Trong cơn tức giận, thiếu chút nữa ngay cả lời thô tục cũng mắng ra.
“Đừng dữ như vậy. Dáng vẻ này của cô, Đông Phong Túy sẽ không thích đâu.”
Thanh âm kia có vẻ như rất oan ức.
Cổ Lạc Nhi mặc kệ nó, nó oan ức cái gì? Bị chòng ghẹo chính là Cổ Lạc Nhi nàng mà.
“Ngươi mau ra đây. Ngươi bắt ta đi, Đông Phong Túy mà biết còn dữ dằn hơn ấy.”
“Dữ cũng vô dụng.”
Cái thanh âm kia rõ ràng vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cổ Lạc Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Rùa đen rụt đầu, bản lĩnh ngươi lớn như vậy, làm sao phải trốn tránh không dám xuất hiện?”
“Ta đã hiện ra rồi, là tự cô không phát hiện.”
“Ngươi ở đâu?”
Cổ Lạc Nhi xoay người xung quanh, vẫn không thấy ai cả.
Thanh âm kia than thở nói: “Cô mở bàn tay ra.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc mở bàn tay.
Một tiểu nam hài đáng yêu như thiên sứ, vẫy đôi cánh trong suốt mỏng như cánh ve, chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Nam hài rất nhỏ, chỉ cao bằng ngón tay, trên người mặc y phục lụa mỏng màu trắng như khói, mông lung, tựa như một làn sương mù.
Khó trách vừa rồi nàng không phát hiện được.
“Vừa nói chuyện là người sao? Ngươi là ai? Đây hết thảy đã xảy ra chuyện gì?”
Cổ Lạc Nhi triệt để hỏi liên tiếp.
Nam hài than thở.
“Ta vừa mới tu luyện đắc đạo, nói theo các cô, chính là một thần tiên. Về phần tên của ta, khụ khụ, cô cứ gọi ta là Tiểu Hồ Đồ đi.”
Thanh âm của nó, giống y như đúc thanh âm vừa rồi nói chuyện với Cổ Lạc Nhi.
Tuy người bé bé, mà tiếng nói không hề nhỏ.
Dáng dấp đáng yêu, làm cho Cổ Lạc Nhi không thể giận nó nữa.
A, nhóc này, làm sai việc gì sao?
Còn không không biết xấu hổ nói ra tên thật của nó.
“Tiểu Hồ Đồ,đây là đâu? Tại sao ngươi lại mang ta rời khỏi Đông Phong Túy.”
Câu phía sau, là khẩu khí chất vấn.
Tiểu Hồ Đồ tiên liếc nàng một cái.
“Là tự cô nói, cô muốn gặp cha mẹ mà.”
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên.
“Ngươi muốn đưa ta trở về gặp cha mẹ của ta? Lúc trước cũng là ngươi mang ta đến bên cạnh Đông Phong Túy?”
Tiểu Hồ Đồ tiên lại liếc nàng một cái.
“Vì sao lần nào cô cũng phải hỏi hai câu trở lên vậy? Cô không hỏi từng câu một được à?”
“Câu hỏi rất nhiều chứ sao.”
Cổ Lạc Nhi nói thầm.
“Cô ngồi xuống, cứ từ từ ta nói cô nghe.”
Cổ Lạc Nhi theo lời ngồi xuống, nâng Tiểu Hồ Đồ tiên lên trước mặt.
Tiểu Hồ Đồ tiên liền kể lại toàn bộ ngọn nguồn sự tình cho Cổ Lạc Nhi.
Thì ra, Tiểu Hồ Đồ tiên vừa mới đứng hàng tiên ban, hào hứng phấn khởi.
Nghĩ rằng bản thân mình là thần tiên, đương nhiên phải tạo phúc cho nhân loại, đảm nhiệm một phen sự nghiệp to lớn.
Nhưng mấy thần tiên trên trời mỗi ngày không phải luyện đan tu đạo, thì là thưởng trà tán dóc, tất cả đều không chịu làm gì.
Ngày qua ngày, Tiểu Hồ Đồ tiên tịch mịch khó nhịn, liền thuyết phục mấy thần tiên quen thuộc, cùng nó đến nhân gian tạo phúc.
Ai ngờ, mặc nó nói đến rách môi, mấy thần tiên lại thờ ơ.
Chỉ hờ hững nói: “Nhân loại đều có cách sinh tồn của nhân loại, không cần chúng ta nhiều chuyện.”
Tiểu Hồ Đồ tiên dưới cơn giận dữ, tự mình lén ra ngoài.
Nắng sớm mỏng manh, đúng lúc nó nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Cổ Lạc Nhi đang ngồi trên giường.
Nó nghe thấy Cổ Lạc Nhi hét lên.
“Ta không muốn làm những việc này nữa, ta không muốn sống vì người khác, ta muốn làm việc bản thân ta muốn.”
Tiểu Hồ Đồ tiên hớn hở trong lòng.
Nó quả nhiên có thể giúp Cổ Lạc Nhi làm chút gì.
Vì vậy, thời không biến ảo, Cổ Lạc Nhi bị mang tới bên cạnh Đông Phong Túy.
Nghe đến đây, Cổ Lạc Nhi hỏi.
“Tại sao phải đưa ta đến bên Đông Phong Túy? Chẳng lẽ ngươi biết chàng sẽ tạo điều kiện cho ta, sẽ phát sinh những chuyện sau đó sao?”
Tiểu Hồ Đồ tiên mặt trắng như tuyết mà lại ửng đỏ.
Toát mồ hôi nói: “Nói thật thì, ta không có nghĩ đến. Lúc ấy ta chỉ muốn, muốn đạt thành tâm nguyện của cô, ở thời không của cô nhất định sẽ không làm được.”
“Hả? Làm sao ngươi biết?”
“Trực giác. Thực ra, đến khi ta đưa cô vào trong đường hầm biến ảo thời không, bỗng không khống chế được hành động của mình.”
Cổ Lạc Nhi hết sức kinh ngạc.
“Ý của ngươi, không phải là ngươi đưa ta đến bên cạnh Đông Phong Túy?”
Tiểu Hồ Đồ tiên nặng nề gật đầu.
“Ta đánh giá rất cao năng lực của mình. Hóa ra, trong thiên địa, mọi việc đều liên quan đến nhau. Cuối cùng ta cũng hiểu ra được một đạo lý.”
Tiểu Hồ Đồ tiên nói đến đây lại ngưng miệng, như đang ngẫm nghĩ lại.
Cổ Lạc Nhi bị khẩu khí ông cụ non của nó làm dâng lên hiếu kỳ.
Tiếp tục hỏi: “Đạo lý gì cơ?”
Tiểu Hồ Đồ tiên nghiêm trang trả lời.
“Cuối cùng ta cũng biết, vì sao những thần tiên kia cả ngày chơi bời lêu lổng, lại không chịu vì làm chuyện tốt cho nhân loại. Không phải bọn họ lười, cũng không phải bọn họ vô tâm, mà là, bọn họ không có bổn sự ấy.”
Cổ Lạc Nhi phụt cười.
Nhóc này, còn nhỏ mà khẩu khí lớn.
Trêu chọc nói: “Nói như vậy, chỉ có ngươi có bổn sự này sao?”
Tiểu Hồ Đồ tiên than thở lắc đầu.
“Ta cũng không có. Khi ta mang cô vào đường hầm, ta không khống chế được cô, cũng không biết nên đưa cô đi đâu. Cho đến khi cô kêu to, muốn ta dừng lại, ta mới không tự chủ được mà dừng lại. Chuyện sau đó, cô cũng biết đấy, cô rơi vào người Đông Phong Túy.”
Cổ Lạc Nhi không nói tiếp.
Tầm mắt của nàng xuyên qua Tiểu Hồ Đồ tiên, rơi vào khoảng sương mù xa xa.
Trong lòng có dòng ấm áp đang chậm rãi chảy xuôi xuống.
Nói như vậy, nàng và Đông Phong Túy đúng là hữu duyên tương kiến sao?
Không phải bởi vì Tiểu Hồ Đồ tiên cố ý an bài.
Tiểu Hồ Đồ tiên tò mò đánh giá nàng.
Hỏi: “Này, sao cô lại trở nên im ắng rồi? Không phải vừa mới ríu rít nói nhiều như vậy sao?”
Cổ Lạc Nhi mỉm cười.
“Vậy bây giờ ngươi bắt ta đi, là muốn để ta nhìn cha mẹ ta, sau đó sẽ đưa ta về bên cạnh Đông Phong Túy?”
“Không.”
Giọng điệu Tiểu Hồ Đồ tiên đặc biệt nghiêm túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook