Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
-
Chương 1: Xuyên đến cổ đại
Nắng sớm chiếu lên tấm rèm màu trắng. Ngoài cửa sổ, truyền đến âm thanh người lao công quét dọn, bên trong phòng lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Cổ Lạc Nhi nằm trên giường đơn của mình, say sưa mộng đẹp.
Đột nhiên, tiếng chuông đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường mãnh liệt vang lên.
“Reng reng reng......”
“Reng reng reng......”
Ngay cả rèm cửa dường như cũng không chịu nổi tạp âm bất thình lình, thoáng chút run rẩy.
Cổ Lạc Nhi trở mình, dùng chăn che kín đầu, tiếp tục tiến vào mộng Chu Công, không thèm để ý đến đồng hồ báo thức không chịu dừng lại kia.
Đồng hồ báo thức còn đang lớn tiếng hoan xướng, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, cực kỳ chói tai.
Cổ Lạc Nhi thở dài, mắt ngái ngủ mông lung bò dậy, một tay với lấy điện thoại, tay kia thuận tiện tắt đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức yên tĩnh trở lại.
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói sâu xa của mama.
“Lạc Nhi, con vẫn chưa rời giường phải không? Nhanh thức dậy học thuộc, cuối tuần phải thi Toefl. Năm nay vô luận thế nào con cũng phải xuất ngoại đó.”
“Biết ạ, con đang học đây, không trò chuyện nhiều với mẹ được.”
Cổ Lạc Nhi khóa điện thoại lại, tiếng nói mẹ thao thao bất tuyệt nói che chắn trong không trung.
Aiz, lão cha lão mẹ trông mong nàng ra nước ngoài học, bởi bọn họ muốn tranh thể diện với đồng sự và các bằng hữu. Nhưng Cổ Lạc Nhi tuyệt không muốn xuất ngoại.
Xuất ngoại có gì tốt đâu, đối với xuất ngoại nàng một chút hứng thú cũng không có.
Nàng yêu mến lịch sử, yêu mến nghiên cứu tất cả về cổ đại Trung Quốc.
Cổ Lạc Nhi dụi dụi mắt, mở sổ ghi chép ra, nhìn xem hôm nay mình sẽ phải làm những gì.
Mới nhìn thoáng qua, đầu Cổ Lạc Nhi liền bắt đầu âm ỉ đau.
Hôm nay có một hạng mục thí nghiệm lớn phải làm, cái này phải làm gần cả ngày. Tệ hơn là, nàng phi thường chán ghét hạng mục thí nghiệm này.
Nàng học là Sinh vật, nhưng căn bản nàng không hề thích chuyên ngành này. Đều do lão cha lão mẹ a, nói là học chuyên ngành sinh vật dễ dàng xuất ngoại, bất kể như thế nào cũng không chịu để nàng học chuyên ngành lịch sử mà nàng thích. Tương lai làm chuyên gia lịch sử học của nàng cứ như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước.
Năm nay là năm cuối của Đại học, hôm nay phải làm hạng mục thí nghiệm, liên quan đến luận văn tốt nghiệp, liên quan đến vấn đề nàng có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không, tuyệt đối không thể qua loa được.
Cổ Lạc Nhi lại thở dài, lật tiếp một trang nữa. Càng xem, mặt Cổ Lạc Nhi càng kịch liệt suy sụp.
Sau khi hoàn thành thực nghiệm, nàng phải cùng với một người bạn đi tới chỗ hẹn. Bởi vì có một nam hài tử theo đuổi bạn tốt đến lợi hại, bạn tốt cũng không khước từ tình cảm của hắn được, đành phải hẹn gặp một lần.
Nói hết lời nhất định phải lôi nàng đi cùng, tuyên bố rõ muốn để nàng làm lá chắn.
Sau đó a, nàng còn phải đi dạy kèm.
Phần dạy kèm này vốn của một đồng học làm, trong khoảng thời gian này đồng học lại đi thực tập, sợ làm chậm trễ con nhà người ta, năn nỉ nàng dạy thay vài tuần.
Lại sau đó nữa, nàng còn phải chuẩn bị thi biện luận vào ngày mai. Nói thật, nàng quả thực chán ghét cái trò biện luận nhàm chán này, tranh luận đều là những thứ viển vông, có ý nghĩa gì a?
Nhưng nàng lại âm kém dương sai bị bầu làm đại diện cho lớp, không thể không kiên trì tham gia.
Cổ Lạc Nhi “Bộp” một tiếng khép lại cuốn sổ, ném lên trên giường.
Chán nản nghĩ, vì sao từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải làm những việc nàng không muốn? Vì sao lại luôn phải sống vì người khác?
“Không, ” Cổ Lạc Nhi lớn tiếng gào to, “Ta muốn lười biếng, ta không muốn làm những chuyện chán ghét này nữa, ta muốn sống cuộc sống của chính mình.”
Đây là tiếng kêu gào phát ra từ nội tâm.
Hơn mười năm rồi, nàng rốt cuộc cũng kêu lên tiếng lòng của mình.
Tiếng gầm nhanh chóng khiến không khí mở ra một vòng xoáy vĩ đại. Kỳ quái, nàng sao lại không thể nhìn thấy mọi thứ thế này?
Giường của nàng, đồng hồ báo thức quấy nhiễu giấc ngủ người khác, còn có cuốn sổ chán ghét kia, cái gì cũng không thấy.
Trước mắt nàng, từng tia sáng rọi màu trắng kì dị hiện lên, sáng ngời nhưng lại không chói mắt.
Nàng đây là làm sao vậy?
Rõ ràng vừa rồi nàng đang ngồi trên giường nha.
Hào quang nhanh chóng lưu chuyển, nàng giống như bị vây quanh chính giữa trong vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn.
Nàng đây là làm sao vậy? Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Cổ Lạc Nhi nóng nảy, lên tiếng kêu to: “Thả ta ra ngoài.”
Giống hiểu lời nàng nói, vòng xoáy bỗng nhiên dừng xoay.
Yên lặng một lát, hào quang trước mắt tỏa khắp nơi, bạch quang hóa thành ngàn vạn giọt quang ảnh nhỏ vụn, tan ra, mở ra bốn phía.
Giống như pháo hoa rơi đầy trời, lại giống như mưa sao băng, tráng lệ rực rỡ.
Cổ Lạc Nhi nhìn mà ngây người.
Cổ Lạc Nhi nằm trên giường đơn của mình, say sưa mộng đẹp.
Đột nhiên, tiếng chuông đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường mãnh liệt vang lên.
“Reng reng reng......”
“Reng reng reng......”
Ngay cả rèm cửa dường như cũng không chịu nổi tạp âm bất thình lình, thoáng chút run rẩy.
Cổ Lạc Nhi trở mình, dùng chăn che kín đầu, tiếp tục tiến vào mộng Chu Công, không thèm để ý đến đồng hồ báo thức không chịu dừng lại kia.
Đồng hồ báo thức còn đang lớn tiếng hoan xướng, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, cực kỳ chói tai.
Cổ Lạc Nhi thở dài, mắt ngái ngủ mông lung bò dậy, một tay với lấy điện thoại, tay kia thuận tiện tắt đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức yên tĩnh trở lại.
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói sâu xa của mama.
“Lạc Nhi, con vẫn chưa rời giường phải không? Nhanh thức dậy học thuộc, cuối tuần phải thi Toefl. Năm nay vô luận thế nào con cũng phải xuất ngoại đó.”
“Biết ạ, con đang học đây, không trò chuyện nhiều với mẹ được.”
Cổ Lạc Nhi khóa điện thoại lại, tiếng nói mẹ thao thao bất tuyệt nói che chắn trong không trung.
Aiz, lão cha lão mẹ trông mong nàng ra nước ngoài học, bởi bọn họ muốn tranh thể diện với đồng sự và các bằng hữu. Nhưng Cổ Lạc Nhi tuyệt không muốn xuất ngoại.
Xuất ngoại có gì tốt đâu, đối với xuất ngoại nàng một chút hứng thú cũng không có.
Nàng yêu mến lịch sử, yêu mến nghiên cứu tất cả về cổ đại Trung Quốc.
Cổ Lạc Nhi dụi dụi mắt, mở sổ ghi chép ra, nhìn xem hôm nay mình sẽ phải làm những gì.
Mới nhìn thoáng qua, đầu Cổ Lạc Nhi liền bắt đầu âm ỉ đau.
Hôm nay có một hạng mục thí nghiệm lớn phải làm, cái này phải làm gần cả ngày. Tệ hơn là, nàng phi thường chán ghét hạng mục thí nghiệm này.
Nàng học là Sinh vật, nhưng căn bản nàng không hề thích chuyên ngành này. Đều do lão cha lão mẹ a, nói là học chuyên ngành sinh vật dễ dàng xuất ngoại, bất kể như thế nào cũng không chịu để nàng học chuyên ngành lịch sử mà nàng thích. Tương lai làm chuyên gia lịch sử học của nàng cứ như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước.
Năm nay là năm cuối của Đại học, hôm nay phải làm hạng mục thí nghiệm, liên quan đến luận văn tốt nghiệp, liên quan đến vấn đề nàng có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không, tuyệt đối không thể qua loa được.
Cổ Lạc Nhi lại thở dài, lật tiếp một trang nữa. Càng xem, mặt Cổ Lạc Nhi càng kịch liệt suy sụp.
Sau khi hoàn thành thực nghiệm, nàng phải cùng với một người bạn đi tới chỗ hẹn. Bởi vì có một nam hài tử theo đuổi bạn tốt đến lợi hại, bạn tốt cũng không khước từ tình cảm của hắn được, đành phải hẹn gặp một lần.
Nói hết lời nhất định phải lôi nàng đi cùng, tuyên bố rõ muốn để nàng làm lá chắn.
Sau đó a, nàng còn phải đi dạy kèm.
Phần dạy kèm này vốn của một đồng học làm, trong khoảng thời gian này đồng học lại đi thực tập, sợ làm chậm trễ con nhà người ta, năn nỉ nàng dạy thay vài tuần.
Lại sau đó nữa, nàng còn phải chuẩn bị thi biện luận vào ngày mai. Nói thật, nàng quả thực chán ghét cái trò biện luận nhàm chán này, tranh luận đều là những thứ viển vông, có ý nghĩa gì a?
Nhưng nàng lại âm kém dương sai bị bầu làm đại diện cho lớp, không thể không kiên trì tham gia.
Cổ Lạc Nhi “Bộp” một tiếng khép lại cuốn sổ, ném lên trên giường.
Chán nản nghĩ, vì sao từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải làm những việc nàng không muốn? Vì sao lại luôn phải sống vì người khác?
“Không, ” Cổ Lạc Nhi lớn tiếng gào to, “Ta muốn lười biếng, ta không muốn làm những chuyện chán ghét này nữa, ta muốn sống cuộc sống của chính mình.”
Đây là tiếng kêu gào phát ra từ nội tâm.
Hơn mười năm rồi, nàng rốt cuộc cũng kêu lên tiếng lòng của mình.
Tiếng gầm nhanh chóng khiến không khí mở ra một vòng xoáy vĩ đại. Kỳ quái, nàng sao lại không thể nhìn thấy mọi thứ thế này?
Giường của nàng, đồng hồ báo thức quấy nhiễu giấc ngủ người khác, còn có cuốn sổ chán ghét kia, cái gì cũng không thấy.
Trước mắt nàng, từng tia sáng rọi màu trắng kì dị hiện lên, sáng ngời nhưng lại không chói mắt.
Nàng đây là làm sao vậy?
Rõ ràng vừa rồi nàng đang ngồi trên giường nha.
Hào quang nhanh chóng lưu chuyển, nàng giống như bị vây quanh chính giữa trong vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn.
Nàng đây là làm sao vậy? Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Cổ Lạc Nhi nóng nảy, lên tiếng kêu to: “Thả ta ra ngoài.”
Giống hiểu lời nàng nói, vòng xoáy bỗng nhiên dừng xoay.
Yên lặng một lát, hào quang trước mắt tỏa khắp nơi, bạch quang hóa thành ngàn vạn giọt quang ảnh nhỏ vụn, tan ra, mở ra bốn phía.
Giống như pháo hoa rơi đầy trời, lại giống như mưa sao băng, tráng lệ rực rỡ.
Cổ Lạc Nhi nhìn mà ngây người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook