Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
-
Chương 38: Được rồi, mình sửa
Trong phòng ăn lại lần nữa rơi vào yên lặng.
Vệ Lai hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hoặc tìm cây kim khâu cái miệng của mình lại.
Làm sao có thể nói với Quý Mạc Trần như thế chứ? Đây thật sự là nghiệp chướng à nghiệp chướng!
Cẩn thận nhướng mắt lên lén nhìn hắn, hắn từ đầu đến cuối giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ một mực ăn cơm, nhưng lại không hề gắp cá vào bát cho nàng nữa.
Vệ Lai hối hận đến ruột cũng sắp thúi luôn rồi, những chuyện vừa suy nghĩ ban nãy bỗng chốc lại xông vào trong đầu.
Mỹ nam này đừng nói là muốn đuổi mình ra khỏi nhà để mình tự sinh tự diệt chứ?
OMG!
Một cô gái đang tuổi thanh xuân của thế kỉ hai mốt, tuy mở miệng ra nói toàn những lời không được lịch sự cho lắm, nhưng tổng thể cũng không đến mức quá kinh hãi thế tục. Nhưng mà ở chỗ này thì...
Nàng quyết định nên giải thích trước một chút, vì thế ho khan hai tiếng rồi nói:
“Ta...”
“Cô nương con nhà đàng hoàng thì nên sửa đổi cách nói chuyện của mình, như vậy sẽ tốt hơn.”
Hắn nói chuyện, giọng nói còn lạnh nhạt như mặt nước phẳng lặng như vậy, nhưng lại có cảm giác làm cho người ta không thể không cảm thấy uy hiếp.
Vệ Lai gật đầu như giã tỏi, đến khi Quý Mạc Trần phải vươn tay ra giữ nhẹ đầu nàng lại thì nàng mới chịu ngừng.
“Chỉ là thói quen của ta mà thôi.” Vệ Lai cảm thấy mình thực không có tiến bộ, không phải chỉ là mắng người sao, tại sao trong lòng mình phải áy náy chứ?” Về sau ta sẽ sửa.” Quên đi, vẫn là không nên tính toán với hắn, phần thắng quá nhỏ.
“Ừ” Quý Mạc Trần gật đầu, lại bắt đầu ăn cơm.
“Nè!” Chuyện vừa rồi coi như bỏ qua đi, Vệ Lai lấy lại tinh thần hoạt bát bắt đầu muốn thử: “Ăn cơm xong chúng ta đi ra dòng suối nhỏ bên cạnh đi dạo được không? Ta rất thích nước bên bờ suối đó.”
Lúc nàng nói chuyện, bàn tay vô ý thức bắt lấy cổ tay Quý Mạc Trần, dùng chút sức kết hợp với tâm tình lúc này của nàng thật là vừa vặn tốt.
Quý Mạc Trần có chút không được tự nhiên, nhưng Vệ Lai không hề có một chút phản kháng nào.
Nắm cổ tay thôi có gì phải sợ?
Nàng trợn trừng mắt nhìn lại.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, giữa đồng nghiệp nam nữ hoặc bạn bè có ôm nhau một cái cũng là chuyện rất bình thường.
“Trời sắp vào màu Đông rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, trong núi này khí hậu rất thấp. Cô nương lại có thương tích trong người, muốn đi dạo thì hãy đi ở trong viện này đi!”
Vệ Lai hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hoặc tìm cây kim khâu cái miệng của mình lại.
Làm sao có thể nói với Quý Mạc Trần như thế chứ? Đây thật sự là nghiệp chướng à nghiệp chướng!
Cẩn thận nhướng mắt lên lén nhìn hắn, hắn từ đầu đến cuối giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ một mực ăn cơm, nhưng lại không hề gắp cá vào bát cho nàng nữa.
Vệ Lai hối hận đến ruột cũng sắp thúi luôn rồi, những chuyện vừa suy nghĩ ban nãy bỗng chốc lại xông vào trong đầu.
Mỹ nam này đừng nói là muốn đuổi mình ra khỏi nhà để mình tự sinh tự diệt chứ?
OMG!
Một cô gái đang tuổi thanh xuân của thế kỉ hai mốt, tuy mở miệng ra nói toàn những lời không được lịch sự cho lắm, nhưng tổng thể cũng không đến mức quá kinh hãi thế tục. Nhưng mà ở chỗ này thì...
Nàng quyết định nên giải thích trước một chút, vì thế ho khan hai tiếng rồi nói:
“Ta...”
“Cô nương con nhà đàng hoàng thì nên sửa đổi cách nói chuyện của mình, như vậy sẽ tốt hơn.”
Hắn nói chuyện, giọng nói còn lạnh nhạt như mặt nước phẳng lặng như vậy, nhưng lại có cảm giác làm cho người ta không thể không cảm thấy uy hiếp.
Vệ Lai gật đầu như giã tỏi, đến khi Quý Mạc Trần phải vươn tay ra giữ nhẹ đầu nàng lại thì nàng mới chịu ngừng.
“Chỉ là thói quen của ta mà thôi.” Vệ Lai cảm thấy mình thực không có tiến bộ, không phải chỉ là mắng người sao, tại sao trong lòng mình phải áy náy chứ?” Về sau ta sẽ sửa.” Quên đi, vẫn là không nên tính toán với hắn, phần thắng quá nhỏ.
“Ừ” Quý Mạc Trần gật đầu, lại bắt đầu ăn cơm.
“Nè!” Chuyện vừa rồi coi như bỏ qua đi, Vệ Lai lấy lại tinh thần hoạt bát bắt đầu muốn thử: “Ăn cơm xong chúng ta đi ra dòng suối nhỏ bên cạnh đi dạo được không? Ta rất thích nước bên bờ suối đó.”
Lúc nàng nói chuyện, bàn tay vô ý thức bắt lấy cổ tay Quý Mạc Trần, dùng chút sức kết hợp với tâm tình lúc này của nàng thật là vừa vặn tốt.
Quý Mạc Trần có chút không được tự nhiên, nhưng Vệ Lai không hề có một chút phản kháng nào.
Nắm cổ tay thôi có gì phải sợ?
Nàng trợn trừng mắt nhìn lại.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, giữa đồng nghiệp nam nữ hoặc bạn bè có ôm nhau một cái cũng là chuyện rất bình thường.
“Trời sắp vào màu Đông rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, trong núi này khí hậu rất thấp. Cô nương lại có thương tích trong người, muốn đi dạo thì hãy đi ở trong viện này đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook