Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
-
Chương 196: Đúng nửa năm
“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm sợ hãi đi lên đỡ lấy người, đồng thời quay đầu hét to — “Truyền thái y! Mau truyền thái y!”
Vệ Lai phất tay một cái, nuốt một ngụm máu tanh, nhẹ giọng nói.
“Không sao! Đừng chuyện bé xé ra to.”
“Sao lại không sao!” Sơn Linh cũng gấp, “Có người nào khỏe lại ói ra máu đâu!”
Hai người đỡ nàng ngồi lên trên giường, phong thư chiến báo vẫn bị Vệ Lai nắm chặt trong tay, ai cũng có thể cảm thấy cái tay kia đang run rẩy, Hoắc Thiên Trạm có chút tức giận.
“Muội đang làm gì đấy? Không phải lúc đầu nói hắn đi đánh giặc là để giả chết, chờ chiến báo bên kia truyền tin hắn chết, không bao lâu nữa sẽ đưa người đến đón muội sao? Sao giờ muội lại thiếu kiên nhẫn như vậy!”
“Sao ta bình tĩnh được!” Vệ Lai lườm hắn, lại vỗ vỗ ngực mình, “Cho dù là giả chết, nhưng huynh có biết cảm giác khi tên người huynh yêu xuất hiện trên danh sách tử vong... không? Hoắc Thiên Trạm huynh chưa từng trải qua lần nào, huynh sẽ vĩnh viễn không hiểu đâu.”
Nàng nhắm mắt lại, một cảnh tượng hai mươi mấy năm trước lại hiện lên trong đầu.
Khi đó nàng còn chưa biết chữ, nhưng tên mình và tên ba mẹ vẫn có thể biết được.
Khi nàng vất vả bò được lên bàn, khi mở tờ giấy chứng minh cha mẹ nàng đã cùng chết trong tai nạn thì trong lòng... Đau đớn và tuyệt vọng, trí mạng.
“Ca ca!” Nàng đưa tay bắt lấy Hoắc Thiên Trạm, “Sai người đi hỏi lại một chút nữa được không? Tìm người có thể tin được đấy, đi! Cầu xin huynh!”
Hoắc Thiên Trạm nhíu mày, hắn lại thấy bộ dáng này, lại thấy được vẻ mặt lo lắng của Lam Ánh Nhi.
Đó là dáng vẻ của nàng khi lần đầu Tiên Đế phát bệnh, nhanh chóng đến viện tìm từng người đến cứu người nàng yêu, thậm chí không tiếc thân phận hoàng phi của mình quỳ xuống trước thái y, chỉ xin thái y có thể cứu Tiên Đế đã hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ vẻ mặt này lại xuất hiện, lại là vì Quý Mạc Trần.
“Vệ Lai, ngươi yên tâm!” Sơn Linh ngồi dậy, khuyên giải an ủi nàng, cũng tự nói với mình — “Chủ nhân không sao, chủ nhân nhất định không có chuyện gì đâu! Chúng ta ở đây chờ, không bao lâu nữa sẽ có người đến nhận! Không phải ngươi vẫn luôn thích cuộc sống như tiểu trúc trên núi sao, chủ nhân nhất định sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở thanh nhã khác, chắc chắn còn tốt hơn tiểu trúc nữa! Ngươi yên tâm!”
Vì vậy, nàng chọn yên tâm, vì vậy, nàng chọn tiếp tục chờ đợi.
Thế nhưng một lần chờ này... Đúng nửa năm.
Vệ Lai phất tay một cái, nuốt một ngụm máu tanh, nhẹ giọng nói.
“Không sao! Đừng chuyện bé xé ra to.”
“Sao lại không sao!” Sơn Linh cũng gấp, “Có người nào khỏe lại ói ra máu đâu!”
Hai người đỡ nàng ngồi lên trên giường, phong thư chiến báo vẫn bị Vệ Lai nắm chặt trong tay, ai cũng có thể cảm thấy cái tay kia đang run rẩy, Hoắc Thiên Trạm có chút tức giận.
“Muội đang làm gì đấy? Không phải lúc đầu nói hắn đi đánh giặc là để giả chết, chờ chiến báo bên kia truyền tin hắn chết, không bao lâu nữa sẽ đưa người đến đón muội sao? Sao giờ muội lại thiếu kiên nhẫn như vậy!”
“Sao ta bình tĩnh được!” Vệ Lai lườm hắn, lại vỗ vỗ ngực mình, “Cho dù là giả chết, nhưng huynh có biết cảm giác khi tên người huynh yêu xuất hiện trên danh sách tử vong... không? Hoắc Thiên Trạm huynh chưa từng trải qua lần nào, huynh sẽ vĩnh viễn không hiểu đâu.”
Nàng nhắm mắt lại, một cảnh tượng hai mươi mấy năm trước lại hiện lên trong đầu.
Khi đó nàng còn chưa biết chữ, nhưng tên mình và tên ba mẹ vẫn có thể biết được.
Khi nàng vất vả bò được lên bàn, khi mở tờ giấy chứng minh cha mẹ nàng đã cùng chết trong tai nạn thì trong lòng... Đau đớn và tuyệt vọng, trí mạng.
“Ca ca!” Nàng đưa tay bắt lấy Hoắc Thiên Trạm, “Sai người đi hỏi lại một chút nữa được không? Tìm người có thể tin được đấy, đi! Cầu xin huynh!”
Hoắc Thiên Trạm nhíu mày, hắn lại thấy bộ dáng này, lại thấy được vẻ mặt lo lắng của Lam Ánh Nhi.
Đó là dáng vẻ của nàng khi lần đầu Tiên Đế phát bệnh, nhanh chóng đến viện tìm từng người đến cứu người nàng yêu, thậm chí không tiếc thân phận hoàng phi của mình quỳ xuống trước thái y, chỉ xin thái y có thể cứu Tiên Đế đã hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ vẻ mặt này lại xuất hiện, lại là vì Quý Mạc Trần.
“Vệ Lai, ngươi yên tâm!” Sơn Linh ngồi dậy, khuyên giải an ủi nàng, cũng tự nói với mình — “Chủ nhân không sao, chủ nhân nhất định không có chuyện gì đâu! Chúng ta ở đây chờ, không bao lâu nữa sẽ có người đến nhận! Không phải ngươi vẫn luôn thích cuộc sống như tiểu trúc trên núi sao, chủ nhân nhất định sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở thanh nhã khác, chắc chắn còn tốt hơn tiểu trúc nữa! Ngươi yên tâm!”
Vì vậy, nàng chọn yên tâm, vì vậy, nàng chọn tiếp tục chờ đợi.
Thế nhưng một lần chờ này... Đúng nửa năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook