Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
-
Chương 187: Bí mật
“Cho nên, ca ca, hãy đối xử tốt với nàng. Yến Yến là người tốt, không phải chính huynh đã nói nàng là người tốt sao? Người tốt nên nhận được báo đáp, huynh lấy một nửa lòng dạ dành cho Lam Ánh Nhi trước đây trao cho nàng, Yến Yến sẽ rất vui. Nàng vui, sẽ có tâm trạng tốt giúp huynh quản lý hậu cung. Thê thiếp hòa thuận, huynh còn muốn gì nữa?”
Hắn bật cười, lý luận suông thế này cho tới bây giờ chưa từng ai dám nói với Hoàng thượng hắn. Nhưng bây giờ có người nói rồi, chính là nàng.
Lại giơ cánh tay ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói.
“Ánh Nhi! Ta nghe lời muội, nhưng muội cũng nhất định phải sống thật tốt, không thể làm khổ mình. Muội xem, muội cũng đã là người Hoàng Gia rồi, thiên hạ này có ta thì có muội. Về sau nếu có người bắt nạt muội thì nói ngay với ca ca, ca ca sẽ dẫn binh mã đi đánh nát cửa tan nhà kẻ đã bắt nạt muội muội của ta.”
Người trong ngực cười như hoa nở, nhưng nụ cười dần biến thành khóc thút thít.
Tiếng khóc thút thít này từ nhỏ biến thành lớn, cho đến cuối cùng, đã thành tiếng khóc to rồi.
Hoắc Thiên Trạm không biết nàng làm sao, nhưng cũng không hỏi, chỉ ôm lấy nàng thật chặt, cứ để nàng trút hết.
Vệ Lai cũng không rõ đã bao nhiêu năm không thả lỏng tình cảm của mình rồi. Ngày trước khi ở Cục Quốc An, cấp trên ngày ngày đều nói không được thể hiện cảm xúc của mình quá dễ dàng, không chỉ trước mặt người khác, kể cả khi ở một mình cũng không được. Đã quen lạnh lùng, đã quen giả tạo. Đến khi tất cả là thói quen, giả thì cũng đã thành thật.
Cho nên ngày trước nàng không khóc to, cũng không cười to.
Thời gian quá dài đã khiến nàng quên vui mừng tức giận.
Cuối cùng bây giờ nàng đã có thể khóc, còn ngã vào lòng người thân của mình, cảm giác lấy lại được thứ đã mất không ai có thể giải thích được.
Hoắc Thiên Trạm cứ để nàng khóc, cho đến khi nàng khóc mệt, ngủ gục, liền ôm nàng lên giường, kéo chăn đắp, muốn lau mặt nàng, tay đưa đến, rồi lại ngừng.
Đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên một mảnh phong thư đã bị đốt. Một nụ cười khổ hiện lên bên môi hắn, cùng lúc đó, cũng có một bí mật được hắn chôn sâu dưới đáy lòng.
Hắn bật cười, lý luận suông thế này cho tới bây giờ chưa từng ai dám nói với Hoàng thượng hắn. Nhưng bây giờ có người nói rồi, chính là nàng.
Lại giơ cánh tay ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói.
“Ánh Nhi! Ta nghe lời muội, nhưng muội cũng nhất định phải sống thật tốt, không thể làm khổ mình. Muội xem, muội cũng đã là người Hoàng Gia rồi, thiên hạ này có ta thì có muội. Về sau nếu có người bắt nạt muội thì nói ngay với ca ca, ca ca sẽ dẫn binh mã đi đánh nát cửa tan nhà kẻ đã bắt nạt muội muội của ta.”
Người trong ngực cười như hoa nở, nhưng nụ cười dần biến thành khóc thút thít.
Tiếng khóc thút thít này từ nhỏ biến thành lớn, cho đến cuối cùng, đã thành tiếng khóc to rồi.
Hoắc Thiên Trạm không biết nàng làm sao, nhưng cũng không hỏi, chỉ ôm lấy nàng thật chặt, cứ để nàng trút hết.
Vệ Lai cũng không rõ đã bao nhiêu năm không thả lỏng tình cảm của mình rồi. Ngày trước khi ở Cục Quốc An, cấp trên ngày ngày đều nói không được thể hiện cảm xúc của mình quá dễ dàng, không chỉ trước mặt người khác, kể cả khi ở một mình cũng không được. Đã quen lạnh lùng, đã quen giả tạo. Đến khi tất cả là thói quen, giả thì cũng đã thành thật.
Cho nên ngày trước nàng không khóc to, cũng không cười to.
Thời gian quá dài đã khiến nàng quên vui mừng tức giận.
Cuối cùng bây giờ nàng đã có thể khóc, còn ngã vào lòng người thân của mình, cảm giác lấy lại được thứ đã mất không ai có thể giải thích được.
Hoắc Thiên Trạm cứ để nàng khóc, cho đến khi nàng khóc mệt, ngủ gục, liền ôm nàng lên giường, kéo chăn đắp, muốn lau mặt nàng, tay đưa đến, rồi lại ngừng.
Đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên một mảnh phong thư đã bị đốt. Một nụ cười khổ hiện lên bên môi hắn, cùng lúc đó, cũng có một bí mật được hắn chôn sâu dưới đáy lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook