Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
-
Chương 1: Tra hỏi
Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện.
Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói bắn ra tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo.
“Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô.
Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười.
Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói:
“Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!”
“Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo)
“Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có chút biến hóa nào vẫn tươi cười như cũ, có điều ở trong lòng dâng lên một tia nho nhỏ không cam lòng.
Nghĩ xem Vệ Lai cô từ năm bốn tuổi được Thủ trưởng mang về cục Quốc An, 22 năm qua từ một cô bé nhìn thấy con chuột cũng có thể bị dọa khóc, đã từng bước từng bước rèn luyện trở thành một tinh anh.
Đến hôm nay, cô có thể một mình lẻn vào khắp nơi thịt nát xương tan trên chiến trường để lấy đầu của mục tiêu.
Không ai có thể tưởng tượng được cô hiện đang ở nơi này phải trải một qua một quá trình thê thảm đến cỡ nào: Nhưng đúng như lời người đàn ông tóc vàng này nói, cô và ba chị em khác cố chịu đựng cho tới ngày hôm nay, cùng nhau hành động đã trở thành Tứ Đại Vương Giả.
Nhưng mà...
Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của người đàn ông tóc vàng đó, đột nhiên trong mắt chảy ra một giọt lệ.
“Higor!” Cô gọi tên người đàn ông đó, “Higor, tuy tôi không yêu anh, nhưng tôi thật sự đã từng nghĩ sẽ cùng anh đi tới chân trời góc biển sống một cuộc sống thật bình thường. Đáng tiếc, kết quả sau một hồi dây dưa lãng mạn mới phát hiện ra anh
không phải là người hiền lành gì, mà tôi cũng không phải là loại con gái yếu đuối như anh từng nghĩ: Anh nói xem, chúng ta đều vì tổ chức mà bán mình bán mạng, đến cuối cùng là vì cái gì đây?”
Người đàn ông có tên là Higor ở phía đối diện khi nghe cô nói như vậy bỗng hơi sững sờ.
Hắn từng nhận vô số nhiệm vụ, hắn cũng từng tra hỏi gián điệp vô số lần.
Nhưng mà lần này, hắn đã động lòng.
Từ khi ở chung với người con gái này cho đến ngày thứ 14 thì hắn đã động lòng.
Nhưng cả hai đều rất bất đắc dĩ, nhiệm vụ của hắn là phải tìm ra tên đặc công của kẻ địch ẩn náu tại nước mình.
Mà nhiệm vụ của cô là dùng sắc đẹp để quyến rũ hắn cả đời.
Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói bắn ra tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo.
“Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô.
Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười.
Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói:
“Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!”
“Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo)
“Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có chút biến hóa nào vẫn tươi cười như cũ, có điều ở trong lòng dâng lên một tia nho nhỏ không cam lòng.
Nghĩ xem Vệ Lai cô từ năm bốn tuổi được Thủ trưởng mang về cục Quốc An, 22 năm qua từ một cô bé nhìn thấy con chuột cũng có thể bị dọa khóc, đã từng bước từng bước rèn luyện trở thành một tinh anh.
Đến hôm nay, cô có thể một mình lẻn vào khắp nơi thịt nát xương tan trên chiến trường để lấy đầu của mục tiêu.
Không ai có thể tưởng tượng được cô hiện đang ở nơi này phải trải một qua một quá trình thê thảm đến cỡ nào: Nhưng đúng như lời người đàn ông tóc vàng này nói, cô và ba chị em khác cố chịu đựng cho tới ngày hôm nay, cùng nhau hành động đã trở thành Tứ Đại Vương Giả.
Nhưng mà...
Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của người đàn ông tóc vàng đó, đột nhiên trong mắt chảy ra một giọt lệ.
“Higor!” Cô gọi tên người đàn ông đó, “Higor, tuy tôi không yêu anh, nhưng tôi thật sự đã từng nghĩ sẽ cùng anh đi tới chân trời góc biển sống một cuộc sống thật bình thường. Đáng tiếc, kết quả sau một hồi dây dưa lãng mạn mới phát hiện ra anh
không phải là người hiền lành gì, mà tôi cũng không phải là loại con gái yếu đuối như anh từng nghĩ: Anh nói xem, chúng ta đều vì tổ chức mà bán mình bán mạng, đến cuối cùng là vì cái gì đây?”
Người đàn ông có tên là Higor ở phía đối diện khi nghe cô nói như vậy bỗng hơi sững sờ.
Hắn từng nhận vô số nhiệm vụ, hắn cũng từng tra hỏi gián điệp vô số lần.
Nhưng mà lần này, hắn đã động lòng.
Từ khi ở chung với người con gái này cho đến ngày thứ 14 thì hắn đã động lòng.
Nhưng cả hai đều rất bất đắc dĩ, nhiệm vụ của hắn là phải tìm ra tên đặc công của kẻ địch ẩn náu tại nước mình.
Mà nhiệm vụ của cô là dùng sắc đẹp để quyến rũ hắn cả đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook