Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!
-
Chương 9: Oan gia ngõ hẹp
Khả Giai Dĩnh bị giọng nói nam nhân làm cho hoảng sợ, nàng hốt hoảng quay lại đằng sau, vừa lúc ấy Quách Hạo Nghiên cũng cúi đầu xuống, đôi môi bạc vô tình chạm nhẹ vào môi nàng.
Đôi mắt nâu tròn của nàng trợn lên kinh hãi nhìn tên nam nhân trước mắt. Không phải chứ, hắn cứ thế cướp đi nụ hôn đầu của nàng, nàng lập tức đưa tay đẩy hắn ra xa nhưng không ngờ trái với vẻ hoảng hốt của nàng, hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh, hai tay hắn vòng ra ôm chặt lấy eo nàng, khuôn mặt xem chừng rất hưởng thụ.
Quách Hạo Nghiên không ngờ mùi vị của nàng ta lại ngon đến vậy, đáng chết là hắn lại không nỡ buông nàng ra. Một giây lát khi đôi quang mâu của hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo ấy, hắn lại cứ ngỡ nữ nhân mà hắn tìm kiếm suốt mấy tháng qua đang đứng trước mắt hắn. Chính vì những hư ảo đó mà hai tay hắn càng siết chặt, hắn không muốn lỡ mất hình bóng nàng ta thêm nữa.
- Muôn tâu Hoàng thương… - Lý công công hốt hoảng chạy vào trong lãnh cung. Khuôn mặt già nua bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Hoàng thượng trước kia luôn yêu thích những nữ nhân xinh đẹp, hậu cung của người cũng toàn những tú nữ nhà quyền quý nhưng bây giờ trước mặt hắn, Hoàng thượng lại chủ động hôn môi với xú nữ xấu xí nhất kinh thành, chuyện này ai nghe cũng đều hoảng sợ nữa là hắn lại được chứng kiến tận mắt. Chẳng lẽ lại đúng như những gì mấy tì nữ hay xì xào gần đây, Hoàng thượng lại thay đổi khẩu vị rồi.
Đến lúc này hắn mới gượng gạo buông nàng ra, hắn quay lại nhìn Lý cong công, bộ dạng dường như oán trách nhiều hơn là sượng sung.
- Có chuyện gì vậy? – Quách Hạo Nghiên quay trở lại với dáng điệu cao ngạo trước đó, khuôn mặt hắn lạnh tanh như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Bẩm Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu bị ngã trong điện. –Lý công công quay lại dáng vẻ phục tùng, hắn nhanh nhẹn bẩm báo. Chuyện của chủ nhân, hắn tốt nhất không nên nhiều chuyện.
- Lập tức đến điện Nghi Loan. – Nói rồi hắn vội vã rời đi. Bỏ lại đằng sau nữ nhân vẫn còn đang ngây ngất trước nụ hôn vừa rồi.
Khả Giai Dĩnh đứng ngay người trước sân cho đến khi chiếc lá khô vô ý táp vào mặt nàng, thần trí của nàng mới quay lại. Nàng đưa đôi tay lạnh buốt lên vuốt hai má nóng bừng: “ Tất cả chỉ là phản ứng cơ thể, nàng không phải có cảm tình với hắn, chắc chỉ có vậy, à không chắc chắn là vậy.”
Điện Nghi Loan.
- Hoàng nãi nãi, thân thể người không sao chứ?
- Không, rất không tốt. Chắc là ta sắp đi gặp tổ tiên rồi. Ôi cái thân già ta, ta còn chưa được gặp mặt chắt đích tôn về với suối vàng biết làm sao ăn nói với Tiên hoàng.
Quách Hạo Nghiên nghe vậy thì biết ngay nội tổ mẫu của hắn lại bày trò để ép hắn sinh con, hắn thở dài trò chuyện một chút với nãi nãi rồi tìm cớ cáo lui. Chuyện nối dõi hắn đã quyết đến khi tìm được người phù hợp, nhưng bây giờ có lẽ thái thái của hắn không đợi được nữa rồi. Thật trớ trêu khi hắn tìm được người phù hợp lại không thể gặp lại nàng nữa. Quách Hạo Nghiên đưa tầm mắt nhìn ra phía chân trời, mảng trời u tịch như chính tâm trạng cô đơn của hắn vậy. Thứ tình cảm này, hắn cũng nên buông bỏ rồi, nếu đã không phải là nàng ấy thì có con với ai cũng đâu còn quan trọng. Thái hoàng thái hậu tuổi cũng đã cao chi bằng nên sớm hoàn thành nốt tâm nguyện cho nãi nãi của hắn.
Thuốc quán…
- Ngươi làm sao lại ngồi đờ đẫn ở đây? Chẳng phải ta bảo ngươi ngồi gom thuốc lá giúp ta sao? – Tiết An Nhiên ngờ vực nhìn “nam tử” đang ngồi thẫn thờ trên bậc thang.
Khả Giai Dĩnh đang ngẩn ngơ lập tức lấy lại tinh thần, hai má bất giác nóng lên, bộ dạng như thể làm chuyện xấu bị ai bắt được.
- Ta đâu có, ta không có làm sao hết. Tỉ đừng có suy diễn. – Khả Giai Dĩnh lập tức phản ứng, không phải rõ ràng đến thế chứ. Tỉnh lại đi Khả Giai Dĩnh, mày cứ liên tục nhớ đến lần chẳng may đó làm gì, tất cả chỉ là vô tình thôi, hắn cũng không bận tâm mày còn để ý cái nỗi gì.
Tiết An Nhiên nheo hai mắt phượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn đang sượng sung của nữ nhân trước mặt. Nàng biết Khả Giai Dĩnh đã lâu, nàng ta chắc chắn là có chuyện đang giấu nàng nhưng nàng cũng biết, Giai Dĩnh rất cố chấp, một khi nàng ta muốn kể còn không thì không ai moi được thông tin của nàng ta.
- Ta vốn đâu có suy diễn gì. Ngươi, chẳng hay có tật giật mình. – Tiết An Nhiên tủm tìm châm chọc Khả Giai Dĩnh.
- Ta.. ta.. đương nhiên không có. Nam nhân thì có gì mà phải giật mình, tỉ đừng đùa nữa, mau lấy giúp ta thuốc đen đi.
- Nam nhân cái gì mà nam nhân, ta chưa từng thấy nam nhân đỏ mặt a. Ngươi đừng quên lần này qua đây cũng là để xem vết thương lần trước nữa. Dù ngươi đã có phu quân đi chăng nữa cũng là cơ thể nữ nhân, không thể xem thường vết thương đó được. Nhất là những vết sẹo sâu như vậy. Da người vốn rất đều màu, lại còn trắng toát như ngọc sứ, trước kia mẫu thân từng nâng niu biết bao nhiêu ấy vậy mà giờ ngươi xem. – Tiết An Nhiên lại tiếp tục bài ca giáo huấn phận nữ nhi làm Khả Giai Dĩnh chán ngấy.
- Thôi được rồi, được rồi, tỉ xem ta chẳng phải rất khỏe mạnh rồi sao. Chỗ vết thương cũng đã lành rồi chỉ còn một vết mờ mờ thôi.- Nói rồi, Khả Giai Dĩnh thản nhiên vạch áo để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng toát mê người, chỉ tay vào chỗ vết thương nơi bắp tay.
Tiết An Nhiên nhanh nhẹn giúp nàng ta kéo áo lên. Đúng là hành xử theo nam nhân thành thói rồi, ban ngày ban mặt cũng dám vạch áo ra được. Nói đến nước da của Giai Dĩnh nàng không khỏi ghen tị, nàng ta từ bé nghịch ngợm, nếu tất cả chỗ sẹo đó vẫn còn chắc hẳn nàng ta đã không xinh đẹp như bây giờ. Vốn dĩ trời sinh nàng ta làn da vừa trắng lại vừa phục hồi rất tốt chính vì thế mà sẹo lớn sẹo nhỏ đều không cánh mà bay mất. Tiết An Nhiên lấy cho nàng thêm chút thuốc xức để nhanh chóng mờ sẹo rồi mới chịu cho nàng đi.
Khả Giai Dĩnh trước khi đi vẫn không quên càm ràm vị tỉ tỉ này mấy câu, nhiều lúc nàng lại nghĩ Tiết An Nhiên không chỉ là tỉ tỉ của nàng mà có lẽ còn đóng vai trò như mẫu thân nàng nữa. Nếu không có tỉ tỉ bên cạnh chắc hẳn nàng đã chẳng dễ dàng gì sinh sống trên cái đất thành đô xa lạ thiếu tình người này.
- Tiểu đệ, cho ta nốt chỗ màn thầu này đi. – Khả Giai Dĩnh dừng chân bên quán bánh còn nghi ngút khói trắng. Mùa đông lạnh như này chẳng có gì tuyệt vời bằng những chiếc màn thầu nóng hổi.
- Lão Tam, gói ta hai chiếc màn thầu. – Một giọng nam nhân từ xa vọng đến.
Chủ quán đang thoăn thoắt gói màn thầu cho Giai Dĩnh thì khựng lại, ngượng ngùng nhìn Giai Dĩnh.
- Vị công tử, thật ngại quá. Hai chiếc màn thầu này nhường lại cho Hàn công tử được không?
- Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là ta đến trước, bánh cũng gọi trước hà cớ gì phải nhường cho người khác. – Khả Giai Dĩnh tức giận nhìn nam nhân trước mặt, khi ánh mắt nàng vừa quét qua dung nhan tuấn kiệt của hắn thì lập tức nhớ ra. Chính là hắn, người hôm trước tranh bánh Trung thu với nàng. Dù nàng đã tặng hắn một đấm rồi ôm bánh chạy mất nhưng bánh lần đó cùng là nàng gọi trước. Xem ra hắn luôn đi giành ăn với nàng, nhìn khuôn mặt có đến nỗi nào đâu mà.
Hắn cũng không kiêng dè mà nhìn lại nàng, hai mày nhíu chặt hơn như đang tìm kiếm một đáp án. Sau đó khuôn mặt hắn dần dẫn dãn ra, hắn lập tức tóm lấy cổ tay nàng, nụ cười trên mặt càng lúc càng xán lạn:
- Là ngươi tên tiểu tử thối. Người đã đánh ta hôm nọ.
Trên mặt nàng hiện lên hắc tuyến, không phải hắn yếu ớt đến vậy chứ. Chẳng lẽ muốn trả thù nàng. Khả Giai Dĩnh cố làm bộ bất ngờ, nàng vùng tay mình ra khỏi tay hắn:
- Huynh nhận nhầm người rồi, ta với huynh là lần đầu gặp mặt. – Nói rồi, nàng nhanh chóng lẻn ra đằng sau chuẩn bị bỏ chạy thì bị hắn quàng vai bá cổ.
- Sao có thể? Trí nhớ của Hàn công tử ta rất tốt. Bánh trung thu Hương Lan… thật không tài nào quên được mùi vị của hôm ấy, bánh không những không mua được, mắt lại bị ngươi làm cho bầm tím khiến ta cả tuần không thể ra khỏi phủ. Ngươi muốn chịu trách nhiệm sao đây?
- Ha ha, ha ha,… hoa… hoa… công tử thật vui tính nha. Ta thật sự không nhớ ra, chúng ta thật cực kì có duyên nha…- Khả Giai Dĩnh mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn cố gắng hắng giọng thật tự nhiên. Nàng chắc chắn hôm nay không xong với hắn, chuyện này ngày càng phức tạp đây. Nếu không phải hôm trước hắn ăn nói phách lối, ngang nhiên cầm mất túi bánh nàng phải cất công đứng đợi hơn một canh giờ lại còn gọi nàng là tên đần thì nàng cũng không tăng xông đấm hắn một cái thâm mắt.
Hàn Đông Quân vui vẻ nắm lấy tay tên tiểu tử trước mặt, tầm vóc thật sự rất nhỏ bé nhưng không ngờ lại có thể mạnh tay đến vậy. Khuôn mặt hắn cha sinh mẹ đẻ chưa ai dám động vào vậy mà lại bị tên nhóc này làm cho bầm tím, hôm nay coi như ông trời có mắt giúp hắn báo thù chuyện khi trước đi.
Đôi mắt nâu tròn của nàng trợn lên kinh hãi nhìn tên nam nhân trước mắt. Không phải chứ, hắn cứ thế cướp đi nụ hôn đầu của nàng, nàng lập tức đưa tay đẩy hắn ra xa nhưng không ngờ trái với vẻ hoảng hốt của nàng, hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh, hai tay hắn vòng ra ôm chặt lấy eo nàng, khuôn mặt xem chừng rất hưởng thụ.
Quách Hạo Nghiên không ngờ mùi vị của nàng ta lại ngon đến vậy, đáng chết là hắn lại không nỡ buông nàng ra. Một giây lát khi đôi quang mâu của hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo ấy, hắn lại cứ ngỡ nữ nhân mà hắn tìm kiếm suốt mấy tháng qua đang đứng trước mắt hắn. Chính vì những hư ảo đó mà hai tay hắn càng siết chặt, hắn không muốn lỡ mất hình bóng nàng ta thêm nữa.
- Muôn tâu Hoàng thương… - Lý công công hốt hoảng chạy vào trong lãnh cung. Khuôn mặt già nua bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Hoàng thượng trước kia luôn yêu thích những nữ nhân xinh đẹp, hậu cung của người cũng toàn những tú nữ nhà quyền quý nhưng bây giờ trước mặt hắn, Hoàng thượng lại chủ động hôn môi với xú nữ xấu xí nhất kinh thành, chuyện này ai nghe cũng đều hoảng sợ nữa là hắn lại được chứng kiến tận mắt. Chẳng lẽ lại đúng như những gì mấy tì nữ hay xì xào gần đây, Hoàng thượng lại thay đổi khẩu vị rồi.
Đến lúc này hắn mới gượng gạo buông nàng ra, hắn quay lại nhìn Lý cong công, bộ dạng dường như oán trách nhiều hơn là sượng sung.
- Có chuyện gì vậy? – Quách Hạo Nghiên quay trở lại với dáng điệu cao ngạo trước đó, khuôn mặt hắn lạnh tanh như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Bẩm Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu bị ngã trong điện. –Lý công công quay lại dáng vẻ phục tùng, hắn nhanh nhẹn bẩm báo. Chuyện của chủ nhân, hắn tốt nhất không nên nhiều chuyện.
- Lập tức đến điện Nghi Loan. – Nói rồi hắn vội vã rời đi. Bỏ lại đằng sau nữ nhân vẫn còn đang ngây ngất trước nụ hôn vừa rồi.
Khả Giai Dĩnh đứng ngay người trước sân cho đến khi chiếc lá khô vô ý táp vào mặt nàng, thần trí của nàng mới quay lại. Nàng đưa đôi tay lạnh buốt lên vuốt hai má nóng bừng: “ Tất cả chỉ là phản ứng cơ thể, nàng không phải có cảm tình với hắn, chắc chỉ có vậy, à không chắc chắn là vậy.”
Điện Nghi Loan.
- Hoàng nãi nãi, thân thể người không sao chứ?
- Không, rất không tốt. Chắc là ta sắp đi gặp tổ tiên rồi. Ôi cái thân già ta, ta còn chưa được gặp mặt chắt đích tôn về với suối vàng biết làm sao ăn nói với Tiên hoàng.
Quách Hạo Nghiên nghe vậy thì biết ngay nội tổ mẫu của hắn lại bày trò để ép hắn sinh con, hắn thở dài trò chuyện một chút với nãi nãi rồi tìm cớ cáo lui. Chuyện nối dõi hắn đã quyết đến khi tìm được người phù hợp, nhưng bây giờ có lẽ thái thái của hắn không đợi được nữa rồi. Thật trớ trêu khi hắn tìm được người phù hợp lại không thể gặp lại nàng nữa. Quách Hạo Nghiên đưa tầm mắt nhìn ra phía chân trời, mảng trời u tịch như chính tâm trạng cô đơn của hắn vậy. Thứ tình cảm này, hắn cũng nên buông bỏ rồi, nếu đã không phải là nàng ấy thì có con với ai cũng đâu còn quan trọng. Thái hoàng thái hậu tuổi cũng đã cao chi bằng nên sớm hoàn thành nốt tâm nguyện cho nãi nãi của hắn.
Thuốc quán…
- Ngươi làm sao lại ngồi đờ đẫn ở đây? Chẳng phải ta bảo ngươi ngồi gom thuốc lá giúp ta sao? – Tiết An Nhiên ngờ vực nhìn “nam tử” đang ngồi thẫn thờ trên bậc thang.
Khả Giai Dĩnh đang ngẩn ngơ lập tức lấy lại tinh thần, hai má bất giác nóng lên, bộ dạng như thể làm chuyện xấu bị ai bắt được.
- Ta đâu có, ta không có làm sao hết. Tỉ đừng có suy diễn. – Khả Giai Dĩnh lập tức phản ứng, không phải rõ ràng đến thế chứ. Tỉnh lại đi Khả Giai Dĩnh, mày cứ liên tục nhớ đến lần chẳng may đó làm gì, tất cả chỉ là vô tình thôi, hắn cũng không bận tâm mày còn để ý cái nỗi gì.
Tiết An Nhiên nheo hai mắt phượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn đang sượng sung của nữ nhân trước mặt. Nàng biết Khả Giai Dĩnh đã lâu, nàng ta chắc chắn là có chuyện đang giấu nàng nhưng nàng cũng biết, Giai Dĩnh rất cố chấp, một khi nàng ta muốn kể còn không thì không ai moi được thông tin của nàng ta.
- Ta vốn đâu có suy diễn gì. Ngươi, chẳng hay có tật giật mình. – Tiết An Nhiên tủm tìm châm chọc Khả Giai Dĩnh.
- Ta.. ta.. đương nhiên không có. Nam nhân thì có gì mà phải giật mình, tỉ đừng đùa nữa, mau lấy giúp ta thuốc đen đi.
- Nam nhân cái gì mà nam nhân, ta chưa từng thấy nam nhân đỏ mặt a. Ngươi đừng quên lần này qua đây cũng là để xem vết thương lần trước nữa. Dù ngươi đã có phu quân đi chăng nữa cũng là cơ thể nữ nhân, không thể xem thường vết thương đó được. Nhất là những vết sẹo sâu như vậy. Da người vốn rất đều màu, lại còn trắng toát như ngọc sứ, trước kia mẫu thân từng nâng niu biết bao nhiêu ấy vậy mà giờ ngươi xem. – Tiết An Nhiên lại tiếp tục bài ca giáo huấn phận nữ nhi làm Khả Giai Dĩnh chán ngấy.
- Thôi được rồi, được rồi, tỉ xem ta chẳng phải rất khỏe mạnh rồi sao. Chỗ vết thương cũng đã lành rồi chỉ còn một vết mờ mờ thôi.- Nói rồi, Khả Giai Dĩnh thản nhiên vạch áo để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng toát mê người, chỉ tay vào chỗ vết thương nơi bắp tay.
Tiết An Nhiên nhanh nhẹn giúp nàng ta kéo áo lên. Đúng là hành xử theo nam nhân thành thói rồi, ban ngày ban mặt cũng dám vạch áo ra được. Nói đến nước da của Giai Dĩnh nàng không khỏi ghen tị, nàng ta từ bé nghịch ngợm, nếu tất cả chỗ sẹo đó vẫn còn chắc hẳn nàng ta đã không xinh đẹp như bây giờ. Vốn dĩ trời sinh nàng ta làn da vừa trắng lại vừa phục hồi rất tốt chính vì thế mà sẹo lớn sẹo nhỏ đều không cánh mà bay mất. Tiết An Nhiên lấy cho nàng thêm chút thuốc xức để nhanh chóng mờ sẹo rồi mới chịu cho nàng đi.
Khả Giai Dĩnh trước khi đi vẫn không quên càm ràm vị tỉ tỉ này mấy câu, nhiều lúc nàng lại nghĩ Tiết An Nhiên không chỉ là tỉ tỉ của nàng mà có lẽ còn đóng vai trò như mẫu thân nàng nữa. Nếu không có tỉ tỉ bên cạnh chắc hẳn nàng đã chẳng dễ dàng gì sinh sống trên cái đất thành đô xa lạ thiếu tình người này.
- Tiểu đệ, cho ta nốt chỗ màn thầu này đi. – Khả Giai Dĩnh dừng chân bên quán bánh còn nghi ngút khói trắng. Mùa đông lạnh như này chẳng có gì tuyệt vời bằng những chiếc màn thầu nóng hổi.
- Lão Tam, gói ta hai chiếc màn thầu. – Một giọng nam nhân từ xa vọng đến.
Chủ quán đang thoăn thoắt gói màn thầu cho Giai Dĩnh thì khựng lại, ngượng ngùng nhìn Giai Dĩnh.
- Vị công tử, thật ngại quá. Hai chiếc màn thầu này nhường lại cho Hàn công tử được không?
- Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là ta đến trước, bánh cũng gọi trước hà cớ gì phải nhường cho người khác. – Khả Giai Dĩnh tức giận nhìn nam nhân trước mặt, khi ánh mắt nàng vừa quét qua dung nhan tuấn kiệt của hắn thì lập tức nhớ ra. Chính là hắn, người hôm trước tranh bánh Trung thu với nàng. Dù nàng đã tặng hắn một đấm rồi ôm bánh chạy mất nhưng bánh lần đó cùng là nàng gọi trước. Xem ra hắn luôn đi giành ăn với nàng, nhìn khuôn mặt có đến nỗi nào đâu mà.
Hắn cũng không kiêng dè mà nhìn lại nàng, hai mày nhíu chặt hơn như đang tìm kiếm một đáp án. Sau đó khuôn mặt hắn dần dẫn dãn ra, hắn lập tức tóm lấy cổ tay nàng, nụ cười trên mặt càng lúc càng xán lạn:
- Là ngươi tên tiểu tử thối. Người đã đánh ta hôm nọ.
Trên mặt nàng hiện lên hắc tuyến, không phải hắn yếu ớt đến vậy chứ. Chẳng lẽ muốn trả thù nàng. Khả Giai Dĩnh cố làm bộ bất ngờ, nàng vùng tay mình ra khỏi tay hắn:
- Huynh nhận nhầm người rồi, ta với huynh là lần đầu gặp mặt. – Nói rồi, nàng nhanh chóng lẻn ra đằng sau chuẩn bị bỏ chạy thì bị hắn quàng vai bá cổ.
- Sao có thể? Trí nhớ của Hàn công tử ta rất tốt. Bánh trung thu Hương Lan… thật không tài nào quên được mùi vị của hôm ấy, bánh không những không mua được, mắt lại bị ngươi làm cho bầm tím khiến ta cả tuần không thể ra khỏi phủ. Ngươi muốn chịu trách nhiệm sao đây?
- Ha ha, ha ha,… hoa… hoa… công tử thật vui tính nha. Ta thật sự không nhớ ra, chúng ta thật cực kì có duyên nha…- Khả Giai Dĩnh mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn cố gắng hắng giọng thật tự nhiên. Nàng chắc chắn hôm nay không xong với hắn, chuyện này ngày càng phức tạp đây. Nếu không phải hôm trước hắn ăn nói phách lối, ngang nhiên cầm mất túi bánh nàng phải cất công đứng đợi hơn một canh giờ lại còn gọi nàng là tên đần thì nàng cũng không tăng xông đấm hắn một cái thâm mắt.
Hàn Đông Quân vui vẻ nắm lấy tay tên tiểu tử trước mặt, tầm vóc thật sự rất nhỏ bé nhưng không ngờ lại có thể mạnh tay đến vậy. Khuôn mặt hắn cha sinh mẹ đẻ chưa ai dám động vào vậy mà lại bị tên nhóc này làm cho bầm tím, hôm nay coi như ông trời có mắt giúp hắn báo thù chuyện khi trước đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook