Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng
-
Chương 15: Sư phụ, người dám bán con!
Cảm giác chạy trốn
thật tệ. Đặc biệt là chạy trốn khỏi người thường xuyên muốn lấy mạng của mình mà nói thì cảm giác đó càng tệ hơn.
Bạch Tiểu Thố không hiểu tại sao thị vệ vương phủ lại muốn đuổi giết mình. Ban đầu nàng chỉ muốn ngủ một giấc ở trong phòng, đột nhiên thị vệ vương phủ xông vào muốn bắt nàng, vì vậy nàng liền muốn chạy trốn theo bản năng.
Nghĩ là làm, Bạch Tiểu Thố lập tức nhấc chân lao ra khỏi phòng, vì vậy nàng và thị vệ của vương phủ giống như đang chơi đuổi bắt trong hoa viên.
Nàng cảm thấy ngày thường bản thân mình cũng không phạm phải lỗi lầm gì lớn, nhưng tại sao số nàng đen đủi luôn bị người ta đuổi giết chứ?
Thật ra thì do Phi Hoa Ngọc và Vũ Văn Tinh có ý kiến trái ngược nhau. Vũ Văn Tinh vẫn kiên trì không thả Bạch Tiểu Thố đi, vì để đánh đòn phủ đầu nên hắn liền ra lệnh cho Mạc Thanh sai người bắt Bạch Tiểu Thố lại trước.
Chỉ cần Bạch Tiểu Thố vẫn còn ở trong tay hắn thì Phi Hoa Ngọc sớm muộn gì cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho hắn!
Hai người đánh từ trong thư phòng ra tới vườn hoa, nhưng ai cũng không chịu nhận thua.
"Cửu vương gia, tại hạ không muốn đối địch với ngài, ngài tại sao không chịu để đồ nhi ta rời khỏi vương phủ?" Dáng người anh tuấn của Phi Hoa Ngọc đứng ở trên cành liễu, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời dần bộc lộ ra sự tức giận nhưng vẫn cười tà, "Chẳng lẽ Vương gia ngài thích đồ nhi của ta nên giờ muốn nàng ở lại vương phủ này làm vương phi nhưng giờ mọi chuyện lại không thành, có phải không?"
Vũ Văn Tinh, nếu ngươi có ý đó thật thì ta cũng rất vui lòng làm sư trượng của ngươi!
Nhưng Tiểu Thố Nhi nhà ta không thể động phòng với ngươi được đâu!
Vũ Văn Tinh phi thân đứng trên nóc nhà, khịt mũi khinh bỉ lời đùa cợt của Phi Hoa Ngọc. Mắt phượng của Vũ Văn Tinh tỏa ra hàn khí, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu vào, "Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Chuyện này thì có liên quan gì tới ngươi!"
Hắn không bao giờ thích một nữ nhân ngu ngốc, càng sẽ không cưới nàng, hắn đã từng thề đời này kiếp này hắn tuyệt đối sẽ không lấy vợ!
"Cửu vương gia, thu hồi ánh mắt đáng sợ kia của ngươi đi, đừng dọa đồ nhi ngoan của ta sợ!" Phi Hoa Ngọc che miệng cười nhẹ nhàng, tao nhã phi thân một cái, người đã đến trước mặt của Vũ Văn Tinh, ánh mắt phong lưu đào hoa không đứng đắn nheo lại, nhíu mày, "Nếu như Cửu vương gia thật có ý đó, tại hạ liền thay cha mẹ của Tiểu Thố nhi làm chủ đem Tiểu Thố nhi gả cho ngươi, nhưng sính lễ ta muốn là mười triệu lượng hoàng kim, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ai, Tiểu Thố nhi, mặc dù vi sư rất đau lòng khi bán đứng con, nhưng gần đây vi sư thiếu tiền xài nha.
Sắc mặt của Vũ Văn Tinh âm tình bất định, sau khi nghe Phi Hoa Ngọc mở miệng sư tử ngoạm, khuôn mặt giống như bạch ngọc lập tức trở nên xanh mét, gân xanh trên trán cũng không an phận mà nhảy lên.
Mười triệu lượng vàng, dù là quốc khố của Phượng Dực quốc thì cũng không có nhiều tiền như vậy. Mà trong mắt của hắn, một Bạch Tiểu Thố không đáng giá một đồng!
"Bổn vương có nói muốn cưới Bạch Tiểu Thố làm vương phi sao?" Vũ Văn Tinh ngước khuôn mặt lạnh lẽo lên. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy lãnh khốc, "Thân phận bổn vương cực kì tôn quý, cho dù muốn cưới cũng là cưới danh môn khuê tú làm vương phi. Nàng không xứng làm vương phi của bổn vương!"
Hừ, dám giở trò lưu manh ở vương phủ của hắn, Phi Hoa Ngọc đúng là không muốn sống nữa mà!
"Nếu nói như vậy, Cửu vương gia không có tình cảm gì với Tiểu Thố Nhi của ta, cũng không muốn cưới nàng làm vợ phải không?" Phi Hoa Ngọc vẫn cười, phong thái xinh đẹp, "Như vậy cũng tốt, vốn tại hạ tính là sau khi gả Tiểu Thố nhi cho ngài, thì sẽ chữa bệnh đêm không thể say giấc ngay cho ngài, còn không lấy tiền nữa. Nhưng Cửu vương gia ngài lại không có ý định này, tại hạ cũng không thể cố gắng nhét người cho ngài, vậy thì tại hạ đành phải mang theo đồ nhi rời khỏi vương phủ thôi!"
Dứt lời, Phi Hoa Ngọc tung người một cái nhảy xuống mặt đất. Hắn thấy Bạch Tiểu Thố đang bị đuổi đến mức thở không ra hơi, vô cùng chật vật thì cười tà. Hắn dùng khinh công bay vài bước, nhanh chóng bắt được một cánh tay của Bạch Tiểu Thố, trêu đùa, "Tiểu Thố Nhi, nếu vi sư không có ở đây, con phải làm thế nào đây!"
Vũ Văn Tinh cũng thiệt là, sao lần nào cũng dọa Tiểu Thố nhi sợ.
"Sư phụ, cứu mạng a!" Khi nhìn thấy người bên cạnh là Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố rất muốn khóc, đâu để ý những chuyện loạn thất bát tao xảy ra trước đó, mở miệng hô sư phụ cứu mạng.
Hu hu, tuy sư phụ thối rất đáng ghét, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn là một sư phụ tốt!
"Tiểu Thố nhi, đừng sợ, đừng khóc, để vi sư dẫn con rời khỏi nơi quỷ quái này!" Phi Hoa Ngọc dứt khoát trực tiếp ôm Bạch Tiểu Thố như đang nâng niu trân bảo, mang theo nàng bay lên nóc nhà chạy trốn.
Nếu Vũ Văn Tinh không cần Tiểu Thố Nhi thì hắn liền mang nàng đi...!
Bạch Tiểu Thố sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, núp ở trong ngực của Phi Hoa Ngọc, gió thổi vù vù bên tai, thật mạo hiểm.
Nàng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này để không bị cái tên vương gia biến thái kia kêu người đuổi giết nàng!
Vũ Văn Tinh đứng ở trên nóc nhà lạnh lùng nhìn Phi Hoa Ngọc giẫm lên mái ngói mang theo Bạch Tiểu Thố chạy trốn. Khi thấy Bạch Tiểu Thố như chim nhỏ nép vào trong ngực Phi Hoa Ngọc, đột nhiên trong lòng nổi lên một tia tức giận, mắt phượng trên khuôn mặt bạch ngọc luôn khép hờ nhưng giờ hơi nhếch lên.
Nữ nhân chết tiệt kia, đừng mơ tưởng sau khi hại hắn như vậy lại dễ dàng rời khỏi vương phủ tiêu dao tự tại!
"Từ đã, Phi Hoa ngọc!" Phi Hoa Ngọc lùi thân một cách nhanh chóng. Vũ Văn Tinh giống như một bức tường đá cao lớn ngăn chặn đường đi của Phi Hoa Ngọc, môi mỏng từ từ mở ra, lạnh lùng nói ra một câu, "Bổn vương đã cân nhắc lời ngươi vừa nói. Ta quyết định sẽ cưới Bạch Tiểu Thố nhưng sính lễ chỉ có thể là một vạn lượng vàng. Nếu ngươi bằng lòng, một vạn lượng vàng sẽ là của ngươi ngay lập tức!”
Đây là một vụ mua bán lỗ vốn, nhưng hắn vẫn muốn cược một ván, xem có phải mình là người thắng cuối cùng hay không!
"Cửu vương gia, ngài đây là có ý gì? Sao lại muốn thay đổi chủ ý?" Đường đi bị chặn, Phi Hoa Ngọc tà tà nhìn sang Vũ Văn Tinh, "Hình như một vạn lượng vàng hơi ít. Tiền công ta khám bệnh tại nhà còn nhiều hơn!"
Mắt Bạch Tiểu Thố khẽ mở một đường nhỏ. Nàng chỉ nghe thấy chữ “tiền” mà không nghe thấy hai chữ rất quan trọng là sính lễ.
Sư phụ và tên Vương Gia biến thái này có dính líu gì tới tiền bạc với nhau à? Tại sao cứ lòng vòng chuyện này vậy?
"Hai vạn lượng, không thể nhiều hơn nữa!" Vũ Văn Tinh cắn răng, gương mặt bạch ngọc trở nên đen thui, "Bạch Tiểu Thố không đáng cái giá này. Bổn vương nể mặt ngươi mới cho thêm ngươi một vạn lượng tiền xem bệnh!"
Nếu Phi Hoa Ngọc đã được một tấc lại tiến thêm một thước thì đừng trách hắn không khách khí!
Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố càng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao đang yên đang lành lại kéo nàng vào chuyện này. Thật không thể nào hiểu được mà!
"Cửu vương gia, đừng nổi giận, hai vạn lượng thì hai vạn lượng đi. Tại hạ cũng không phải là một kẻ tham lam!" Phi Hoa Ngọc cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Thố với vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn sang Vũ Văn Tinh, rồi nhìn Bạch Tiểu Thố, nói đầy khó xử.
"Tiểu Thố Nhi, vi sư rất không đành lòng gả con cho Cửu vương gia làm vương phi nhưng vi sư hết cách rồi. Gần đây ta tương đối thiếu tiền, con giúp vi sư một lần đi!"
"Sư phụ, ý của người là bán con cho hắn làm vợ?" Lần này Bạch Tiểu Thố rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ, giận đến mức níu lấy áo Phi Hoa Ngọc rống giận ngay trên nóc nhà, "Sư phụ thối, người đây là có ý gì?"
Khốn kiếp, hai người bọn họ đều khốn kiếp. Tại sao có thể không hỏi ý kiến của nàng mà coi nàng như đồ vật để mua bán chứ?
Bạch Tiểu Thố không hiểu tại sao thị vệ vương phủ lại muốn đuổi giết mình. Ban đầu nàng chỉ muốn ngủ một giấc ở trong phòng, đột nhiên thị vệ vương phủ xông vào muốn bắt nàng, vì vậy nàng liền muốn chạy trốn theo bản năng.
Nghĩ là làm, Bạch Tiểu Thố lập tức nhấc chân lao ra khỏi phòng, vì vậy nàng và thị vệ của vương phủ giống như đang chơi đuổi bắt trong hoa viên.
Nàng cảm thấy ngày thường bản thân mình cũng không phạm phải lỗi lầm gì lớn, nhưng tại sao số nàng đen đủi luôn bị người ta đuổi giết chứ?
Thật ra thì do Phi Hoa Ngọc và Vũ Văn Tinh có ý kiến trái ngược nhau. Vũ Văn Tinh vẫn kiên trì không thả Bạch Tiểu Thố đi, vì để đánh đòn phủ đầu nên hắn liền ra lệnh cho Mạc Thanh sai người bắt Bạch Tiểu Thố lại trước.
Chỉ cần Bạch Tiểu Thố vẫn còn ở trong tay hắn thì Phi Hoa Ngọc sớm muộn gì cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho hắn!
Hai người đánh từ trong thư phòng ra tới vườn hoa, nhưng ai cũng không chịu nhận thua.
"Cửu vương gia, tại hạ không muốn đối địch với ngài, ngài tại sao không chịu để đồ nhi ta rời khỏi vương phủ?" Dáng người anh tuấn của Phi Hoa Ngọc đứng ở trên cành liễu, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời dần bộc lộ ra sự tức giận nhưng vẫn cười tà, "Chẳng lẽ Vương gia ngài thích đồ nhi của ta nên giờ muốn nàng ở lại vương phủ này làm vương phi nhưng giờ mọi chuyện lại không thành, có phải không?"
Vũ Văn Tinh, nếu ngươi có ý đó thật thì ta cũng rất vui lòng làm sư trượng của ngươi!
Nhưng Tiểu Thố Nhi nhà ta không thể động phòng với ngươi được đâu!
Vũ Văn Tinh phi thân đứng trên nóc nhà, khịt mũi khinh bỉ lời đùa cợt của Phi Hoa Ngọc. Mắt phượng của Vũ Văn Tinh tỏa ra hàn khí, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu vào, "Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Chuyện này thì có liên quan gì tới ngươi!"
Hắn không bao giờ thích một nữ nhân ngu ngốc, càng sẽ không cưới nàng, hắn đã từng thề đời này kiếp này hắn tuyệt đối sẽ không lấy vợ!
"Cửu vương gia, thu hồi ánh mắt đáng sợ kia của ngươi đi, đừng dọa đồ nhi ngoan của ta sợ!" Phi Hoa Ngọc che miệng cười nhẹ nhàng, tao nhã phi thân một cái, người đã đến trước mặt của Vũ Văn Tinh, ánh mắt phong lưu đào hoa không đứng đắn nheo lại, nhíu mày, "Nếu như Cửu vương gia thật có ý đó, tại hạ liền thay cha mẹ của Tiểu Thố nhi làm chủ đem Tiểu Thố nhi gả cho ngươi, nhưng sính lễ ta muốn là mười triệu lượng hoàng kim, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ai, Tiểu Thố nhi, mặc dù vi sư rất đau lòng khi bán đứng con, nhưng gần đây vi sư thiếu tiền xài nha.
Sắc mặt của Vũ Văn Tinh âm tình bất định, sau khi nghe Phi Hoa Ngọc mở miệng sư tử ngoạm, khuôn mặt giống như bạch ngọc lập tức trở nên xanh mét, gân xanh trên trán cũng không an phận mà nhảy lên.
Mười triệu lượng vàng, dù là quốc khố của Phượng Dực quốc thì cũng không có nhiều tiền như vậy. Mà trong mắt của hắn, một Bạch Tiểu Thố không đáng giá một đồng!
"Bổn vương có nói muốn cưới Bạch Tiểu Thố làm vương phi sao?" Vũ Văn Tinh ngước khuôn mặt lạnh lẽo lên. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy lãnh khốc, "Thân phận bổn vương cực kì tôn quý, cho dù muốn cưới cũng là cưới danh môn khuê tú làm vương phi. Nàng không xứng làm vương phi của bổn vương!"
Hừ, dám giở trò lưu manh ở vương phủ của hắn, Phi Hoa Ngọc đúng là không muốn sống nữa mà!
"Nếu nói như vậy, Cửu vương gia không có tình cảm gì với Tiểu Thố Nhi của ta, cũng không muốn cưới nàng làm vợ phải không?" Phi Hoa Ngọc vẫn cười, phong thái xinh đẹp, "Như vậy cũng tốt, vốn tại hạ tính là sau khi gả Tiểu Thố nhi cho ngài, thì sẽ chữa bệnh đêm không thể say giấc ngay cho ngài, còn không lấy tiền nữa. Nhưng Cửu vương gia ngài lại không có ý định này, tại hạ cũng không thể cố gắng nhét người cho ngài, vậy thì tại hạ đành phải mang theo đồ nhi rời khỏi vương phủ thôi!"
Dứt lời, Phi Hoa Ngọc tung người một cái nhảy xuống mặt đất. Hắn thấy Bạch Tiểu Thố đang bị đuổi đến mức thở không ra hơi, vô cùng chật vật thì cười tà. Hắn dùng khinh công bay vài bước, nhanh chóng bắt được một cánh tay của Bạch Tiểu Thố, trêu đùa, "Tiểu Thố Nhi, nếu vi sư không có ở đây, con phải làm thế nào đây!"
Vũ Văn Tinh cũng thiệt là, sao lần nào cũng dọa Tiểu Thố nhi sợ.
"Sư phụ, cứu mạng a!" Khi nhìn thấy người bên cạnh là Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố rất muốn khóc, đâu để ý những chuyện loạn thất bát tao xảy ra trước đó, mở miệng hô sư phụ cứu mạng.
Hu hu, tuy sư phụ thối rất đáng ghét, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn là một sư phụ tốt!
"Tiểu Thố nhi, đừng sợ, đừng khóc, để vi sư dẫn con rời khỏi nơi quỷ quái này!" Phi Hoa Ngọc dứt khoát trực tiếp ôm Bạch Tiểu Thố như đang nâng niu trân bảo, mang theo nàng bay lên nóc nhà chạy trốn.
Nếu Vũ Văn Tinh không cần Tiểu Thố Nhi thì hắn liền mang nàng đi...!
Bạch Tiểu Thố sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, núp ở trong ngực của Phi Hoa Ngọc, gió thổi vù vù bên tai, thật mạo hiểm.
Nàng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này để không bị cái tên vương gia biến thái kia kêu người đuổi giết nàng!
Vũ Văn Tinh đứng ở trên nóc nhà lạnh lùng nhìn Phi Hoa Ngọc giẫm lên mái ngói mang theo Bạch Tiểu Thố chạy trốn. Khi thấy Bạch Tiểu Thố như chim nhỏ nép vào trong ngực Phi Hoa Ngọc, đột nhiên trong lòng nổi lên một tia tức giận, mắt phượng trên khuôn mặt bạch ngọc luôn khép hờ nhưng giờ hơi nhếch lên.
Nữ nhân chết tiệt kia, đừng mơ tưởng sau khi hại hắn như vậy lại dễ dàng rời khỏi vương phủ tiêu dao tự tại!
"Từ đã, Phi Hoa ngọc!" Phi Hoa Ngọc lùi thân một cách nhanh chóng. Vũ Văn Tinh giống như một bức tường đá cao lớn ngăn chặn đường đi của Phi Hoa Ngọc, môi mỏng từ từ mở ra, lạnh lùng nói ra một câu, "Bổn vương đã cân nhắc lời ngươi vừa nói. Ta quyết định sẽ cưới Bạch Tiểu Thố nhưng sính lễ chỉ có thể là một vạn lượng vàng. Nếu ngươi bằng lòng, một vạn lượng vàng sẽ là của ngươi ngay lập tức!”
Đây là một vụ mua bán lỗ vốn, nhưng hắn vẫn muốn cược một ván, xem có phải mình là người thắng cuối cùng hay không!
"Cửu vương gia, ngài đây là có ý gì? Sao lại muốn thay đổi chủ ý?" Đường đi bị chặn, Phi Hoa Ngọc tà tà nhìn sang Vũ Văn Tinh, "Hình như một vạn lượng vàng hơi ít. Tiền công ta khám bệnh tại nhà còn nhiều hơn!"
Mắt Bạch Tiểu Thố khẽ mở một đường nhỏ. Nàng chỉ nghe thấy chữ “tiền” mà không nghe thấy hai chữ rất quan trọng là sính lễ.
Sư phụ và tên Vương Gia biến thái này có dính líu gì tới tiền bạc với nhau à? Tại sao cứ lòng vòng chuyện này vậy?
"Hai vạn lượng, không thể nhiều hơn nữa!" Vũ Văn Tinh cắn răng, gương mặt bạch ngọc trở nên đen thui, "Bạch Tiểu Thố không đáng cái giá này. Bổn vương nể mặt ngươi mới cho thêm ngươi một vạn lượng tiền xem bệnh!"
Nếu Phi Hoa Ngọc đã được một tấc lại tiến thêm một thước thì đừng trách hắn không khách khí!
Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố càng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao đang yên đang lành lại kéo nàng vào chuyện này. Thật không thể nào hiểu được mà!
"Cửu vương gia, đừng nổi giận, hai vạn lượng thì hai vạn lượng đi. Tại hạ cũng không phải là một kẻ tham lam!" Phi Hoa Ngọc cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Thố với vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn sang Vũ Văn Tinh, rồi nhìn Bạch Tiểu Thố, nói đầy khó xử.
"Tiểu Thố Nhi, vi sư rất không đành lòng gả con cho Cửu vương gia làm vương phi nhưng vi sư hết cách rồi. Gần đây ta tương đối thiếu tiền, con giúp vi sư một lần đi!"
"Sư phụ, ý của người là bán con cho hắn làm vợ?" Lần này Bạch Tiểu Thố rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ, giận đến mức níu lấy áo Phi Hoa Ngọc rống giận ngay trên nóc nhà, "Sư phụ thối, người đây là có ý gì?"
Khốn kiếp, hai người bọn họ đều khốn kiếp. Tại sao có thể không hỏi ý kiến của nàng mà coi nàng như đồ vật để mua bán chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook