Ái Phi Của Trẫm Rất Thích Hóng Hớt
-
Chương 1: Mỹ Nhân.
Gió lạnh thổi một vòng quanh sân, cuốn đi đám lá khô còn sót lại ở trên cây.
Nhẫn Đông mang theo hộp đồ ăn chạy một mạch, cuối cùng cũng trở về Điện Vĩnh Ninh.
So với các cung điện khác trong hậu cung, nơi này yên tĩnh lại xa xôi, cách bày biện ở trong điện cũng có chút đơn sơ.
Một chiếc chậu than mới miễn cưỡng khiến nhiệt độ trong điện trở nên ấm áp hơn.
Yến Xu đang ngồi bên cạnh chậu than để sưởi ấm, nhìn thấy Nhẫn Đông trở về, lập tức hỏi: “Hôm nay ăn gì vậy?”
Nhẫn Đông bèn lấy món ăn ở trong hộp ra, nói: “Có nấm đông cô nhồi thịt, canh măng vịt, rau xào thập cẩm, đậu phụ bát bảo. Đúng rồi, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, còn có cháo mồng 8 tháng chạp nữa!”
Yến Xu vội vàng ngồi vào bàn: “Ta thích nấm đông cô nhồi thịt nhất, cháo mồng 8 tháng chạp trong cung cũng ăn rất ngon, không tồi không tồi!”
Vừa dứt lời, nàng đã đưa một miếng nấm đông cô nhồi thịt vào trong miệng.
Ừm, vừa ngon lại mọng nước, nhân thịt rất thơm, lại không làm mất đi vị dai của nấm, ăn với cơm là hợp nhất!
Đương nhiên, điều này cũng nhờ Nhẫn Đông nhanh chân, nếu về chậm thì món ăn đã nguội đi rồi, hương vị chắc chắn cũng không còn ngon như lúc đầu.
Cấp bậc ở hậu cung rất khắc nghiệt, phi tần có vị phân cao đều có cung nhân của Thượng Thiện Giám đưa cơm tới tận nơi, nhưng Yến Xu chỉ là một Mỹ Nhân, nàng chỉ có thể kêu người của mình đi lấy.
Điện Vĩnh Ninh này có tổng cộng tám thái giám và cung nữ, nhưng cũng chỉ có Nhẫn Đông theo nàng từ nhà mẹ đẻ biết rõ khẩu vị của nàng, cho nên mỗi lần đi lấy cơm đều là Nhẫn Đông.
“À đúng rồi chủ tử.”
Nhẫn Đông lại nói: “Nghe nói buổi tối hôm nay có Tổng Tuế Yến (Tiệc sinh nhật), mới vừa rồi Đức Vượng xách theo một tay nải từ Ti Trân đi tới Điện của Trương Tài Nhân, không biết lại đi đưa thứ gì.”
Nói tới đây, Nhẫn Đông không khỏi cảm thấy bất bình thay chủ tử của mình —
Chi phí ăn mặc của các phi tần đều dựa theo quy củ, vị phân của Yến Xu thấp, ăn mặc tất nhiên không thể so với phi tần có vị phân cao hơn. Nhưng vị Trương tài nhân kia rõ ràng có vị phân thấp hơn, lại dựa vào việc nhà mẹ đẻ có tiền mà hối lộ thái giám trong cung, thi thoảng lại tìm son phấn, trang sức, vật liệu may mặc tốt nhất từ các nơi, trong mọi phương diện đều đè chủ tử một đầu.
“Ta cảm thấy các nương nương khác cũng không đẹp bằng ngài.”
Nàng ta phiền muộn nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta cũng có nhiều tiền để đút lót, chủ tử được mặc đồ tốt hơn, ngài chắc chắn sẽ đàn áp bọn họ một cách triệt để.”
Yến Xu lại chẳng thèm để ý: “Vô dụng thôi, cho dù có trang điểm thành thiên tiên, đêm nay bệ hạ cũng sẽ không tới đây.”
Má, đây đã là năm thứ ba nàng vào cung rồi, đến cả góc áo của Hoàng Đế còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Lại nói tiếp, Hoàng Đế cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ, lúc trước con nối dõi của Tiên Đế rất ít, tông tộc chư vương như hổ rình mồi, tuổi đời của hắn còn rất trẻ mà đã giết ra được một con đường máu, kế thừa đại thống trong gió tanh mưa máu. Không những thế, Hoàng Đế chỉ dùng ba năm mà đã củng cố được giang sơn, triều chính đâu vào đấy, có thể nói là cũng có chút thủ đoạn.
Điều quan trọng nhất, nghe đồn hắn vô cùng tuấn mỹ, không phải người bình thường có thể so được.
Nhưng mà trong ba năm này, Hoàng Đế lại chưa một lần đặt chân đến hậu cung, cho dù là các bữa tiệc liên hoan hay giao thừa cũng rất ít khi lộ diện.
Yến Xu có vị phân thấp, không có tư cách tới ngự tiền thỉnh an, thế nên nàng cũng chưa có cơ hội để chứng thực lời đồn kia là thật hay giả.
Chẳng qua cho dù như vậy, các phi tần trong cung cũng không chịu từ bỏ hy vọng, đi thành nhóm, đứng thành hàng, ai nấy cũng giống như Trương tài nhân – đều dốc hết sức lực ngóng trông sớm ngày có thể lọt vào mắt của Quân Vương… ngoại trừ Yến Xu.
Nghe nàng nói như vậy, Nhẫn Đông bèn vội vàng khuyên nhủ: “Cho dù bệ hạ không tới, chủ tử lộ mặt ở trước mặt Thái Hậu cũng được mà. Chẳng may Thái Hậu thích ngài, thường xuyên gọi ngài tới Từ An Cung nói chuyện, không phải cơ hội gặp được bệ hạ sẽ càng lớn hơn sao?”
Yến Xu lại gắp một miếng đậu phụ bát bảo màu vàng bỏ vào trong miệng, mơ hồ nói: “Đánh cược đi, Chu quý phi còn là cháu gái của Thái Hậu kia kìa, không phải cũng giống như vậy sao? Ưm, đậu phụ này ngoài giòn trong mềm ngon thật sự!”
Nhẫn Đông: “…”
Nhẫn Đông mang theo hộp đồ ăn chạy một mạch, cuối cùng cũng trở về Điện Vĩnh Ninh.
So với các cung điện khác trong hậu cung, nơi này yên tĩnh lại xa xôi, cách bày biện ở trong điện cũng có chút đơn sơ.
Một chiếc chậu than mới miễn cưỡng khiến nhiệt độ trong điện trở nên ấm áp hơn.
Yến Xu đang ngồi bên cạnh chậu than để sưởi ấm, nhìn thấy Nhẫn Đông trở về, lập tức hỏi: “Hôm nay ăn gì vậy?”
Nhẫn Đông bèn lấy món ăn ở trong hộp ra, nói: “Có nấm đông cô nhồi thịt, canh măng vịt, rau xào thập cẩm, đậu phụ bát bảo. Đúng rồi, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, còn có cháo mồng 8 tháng chạp nữa!”
Yến Xu vội vàng ngồi vào bàn: “Ta thích nấm đông cô nhồi thịt nhất, cháo mồng 8 tháng chạp trong cung cũng ăn rất ngon, không tồi không tồi!”
Vừa dứt lời, nàng đã đưa một miếng nấm đông cô nhồi thịt vào trong miệng.
Ừm, vừa ngon lại mọng nước, nhân thịt rất thơm, lại không làm mất đi vị dai của nấm, ăn với cơm là hợp nhất!
Đương nhiên, điều này cũng nhờ Nhẫn Đông nhanh chân, nếu về chậm thì món ăn đã nguội đi rồi, hương vị chắc chắn cũng không còn ngon như lúc đầu.
Cấp bậc ở hậu cung rất khắc nghiệt, phi tần có vị phân cao đều có cung nhân của Thượng Thiện Giám đưa cơm tới tận nơi, nhưng Yến Xu chỉ là một Mỹ Nhân, nàng chỉ có thể kêu người của mình đi lấy.
Điện Vĩnh Ninh này có tổng cộng tám thái giám và cung nữ, nhưng cũng chỉ có Nhẫn Đông theo nàng từ nhà mẹ đẻ biết rõ khẩu vị của nàng, cho nên mỗi lần đi lấy cơm đều là Nhẫn Đông.
“À đúng rồi chủ tử.”
Nhẫn Đông lại nói: “Nghe nói buổi tối hôm nay có Tổng Tuế Yến (Tiệc sinh nhật), mới vừa rồi Đức Vượng xách theo một tay nải từ Ti Trân đi tới Điện của Trương Tài Nhân, không biết lại đi đưa thứ gì.”
Nói tới đây, Nhẫn Đông không khỏi cảm thấy bất bình thay chủ tử của mình —
Chi phí ăn mặc của các phi tần đều dựa theo quy củ, vị phân của Yến Xu thấp, ăn mặc tất nhiên không thể so với phi tần có vị phân cao hơn. Nhưng vị Trương tài nhân kia rõ ràng có vị phân thấp hơn, lại dựa vào việc nhà mẹ đẻ có tiền mà hối lộ thái giám trong cung, thi thoảng lại tìm son phấn, trang sức, vật liệu may mặc tốt nhất từ các nơi, trong mọi phương diện đều đè chủ tử một đầu.
“Ta cảm thấy các nương nương khác cũng không đẹp bằng ngài.”
Nàng ta phiền muộn nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta cũng có nhiều tiền để đút lót, chủ tử được mặc đồ tốt hơn, ngài chắc chắn sẽ đàn áp bọn họ một cách triệt để.”
Yến Xu lại chẳng thèm để ý: “Vô dụng thôi, cho dù có trang điểm thành thiên tiên, đêm nay bệ hạ cũng sẽ không tới đây.”
Má, đây đã là năm thứ ba nàng vào cung rồi, đến cả góc áo của Hoàng Đế còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Lại nói tiếp, Hoàng Đế cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ, lúc trước con nối dõi của Tiên Đế rất ít, tông tộc chư vương như hổ rình mồi, tuổi đời của hắn còn rất trẻ mà đã giết ra được một con đường máu, kế thừa đại thống trong gió tanh mưa máu. Không những thế, Hoàng Đế chỉ dùng ba năm mà đã củng cố được giang sơn, triều chính đâu vào đấy, có thể nói là cũng có chút thủ đoạn.
Điều quan trọng nhất, nghe đồn hắn vô cùng tuấn mỹ, không phải người bình thường có thể so được.
Nhưng mà trong ba năm này, Hoàng Đế lại chưa một lần đặt chân đến hậu cung, cho dù là các bữa tiệc liên hoan hay giao thừa cũng rất ít khi lộ diện.
Yến Xu có vị phân thấp, không có tư cách tới ngự tiền thỉnh an, thế nên nàng cũng chưa có cơ hội để chứng thực lời đồn kia là thật hay giả.
Chẳng qua cho dù như vậy, các phi tần trong cung cũng không chịu từ bỏ hy vọng, đi thành nhóm, đứng thành hàng, ai nấy cũng giống như Trương tài nhân – đều dốc hết sức lực ngóng trông sớm ngày có thể lọt vào mắt của Quân Vương… ngoại trừ Yến Xu.
Nghe nàng nói như vậy, Nhẫn Đông bèn vội vàng khuyên nhủ: “Cho dù bệ hạ không tới, chủ tử lộ mặt ở trước mặt Thái Hậu cũng được mà. Chẳng may Thái Hậu thích ngài, thường xuyên gọi ngài tới Từ An Cung nói chuyện, không phải cơ hội gặp được bệ hạ sẽ càng lớn hơn sao?”
Yến Xu lại gắp một miếng đậu phụ bát bảo màu vàng bỏ vào trong miệng, mơ hồ nói: “Đánh cược đi, Chu quý phi còn là cháu gái của Thái Hậu kia kìa, không phải cũng giống như vậy sao? Ưm, đậu phụ này ngoài giòn trong mềm ngon thật sự!”
Nhẫn Đông: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook