Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
-
Chương 100
Kỳ thi nhập học của Quốc Tử Giám cũng không thua gì khoa cử bình thường, nội dung chủ yếu lấy từ tứ thư ngũ kinh, tính lý luật lệ là chính, vài vị quan viên trong triều đương trường đặt câu hỏi, thiếu niên đều đối đáp rất trôi chảy, có thể nhìn ra được kiến thức cơ sở của Lý Thiên Thụy rất vững chãi.
Cách cư xử của cậu ấy cũng rất tự nhiên và phóng khoáng, hoàn toàn không giống với một người mới từ nơi xa xăm như An Đức đến kinh thành.
Ước chừng một canh giờ sau, cuộc thi kết thúc, các đại thần đều gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Quan Tế Tửu Yến Chính Bình của Quốc Tử Giám thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Hôm nay bệ hạ và vài vị đại nhân đã tận mắt nhìn thấy, vị Lý công tử đây có tư chất thông minh, tài học chân thật, hoàn toàn không phải hạng người thi đậu nhờ được tiết lộ đề, có thể thấy được những lời ban nãy đều là tin đồn bôi nhọ.”
Vũ Văn Lan gật đầu: “Không sai, người đâu, hãy mang kết quả ban nãy chiêu cáo cho thiên hạ, lấy đó đập tan nỗi nghi ngờ. Về phần những kẻ dám loan truyền tin đồn giả hãm hại người khác, chúng ta sẽ xử lý bọn họ thật nghiêm, tuyệt đối không dễ dàng buông tha.”
Mọi người đồng thanh nói phải.
~~
Khi thiếu niên Lý Thiên Thụy về đến nhà cũng là lúc người chị Yến Xu của cậu ấy hoàn thành phiên bản mới của quyển tiểu thuyết《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》.
Hừ, lần trước vì muốn giữ gìn mặt mũi cho hoàng gia nên nàng đã viết thoáng đi rất nhiều, nhưng lần này thì khác, nàng sẽ phanh phui toàn bộ tội lỗi của tên chó má này.
Nàng thổi thổi vết mực trên giấy, lại nhìn ra cửa sổ, phát hiện thời gian vẫn còn sớm.
Đoán chừng còn phải qua một thời gian nữa thì hoàng đế mới tới, nàng nóng lòng không chờ được, thế là ôm theo xấp bản thảo đi tới cung Càn Minh.
Lúc này các đại thần vừa mới rời đi, Vũ Văn Lan cũng tạm rảnh rỗi, hắn vừa định uống một ngụm trà thì lại thấy Yến Xu tới.
Ban đầu hắn chỉ tưởng là nàng tới đây vì chuyện của em trai mình, không ngờ sau khi hành lễ xong, nàng lại trực tiếp đặt xấp bản thảo lên chiếc bàn trước mặt hắn: “Thần thiếp mới viết xong một quyển tiểu thuyết, cảm thấy nội dung thú vị vô cùng cho nên muốn tới chia sẻ với bệ hạ đây ạ.”
Tiểu thuyết?
Vũ Văn Lan có chút ngoài ý muốn, hắn ‘ừ’ một tiếng, cầm lấy nó lên và hỏi: “Lần này nàng lại viết về chủ đề gì đấy?”
Chỉ nghe nàng nói: “Câu chuyện lần này tên là 《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》, nội dung là về một gã đàn ông ngoài mặt thì hiền lành thật thà nhưng bên trong lại có thói háo sắc, hắn ta làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, cuối cùng chết trong tay đống nợ phong lưu của mình ạ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Ngoài mặt thì hiền lành thật thà nhưng bên trong lại có thói háo sắc?
Lần này… Chẳng lẽ là nói về Triệu Thành Văn ư?
Cũng tốt, để xem xem nàng ấy viết như thế nào.
Nghĩ thế, hắn nói: “Nàng kể ta nghe thử xem.”
Yến Xu hắng giọng, sau đó bắt đầu kể: “Xưa kia có một người trẻ tuổi, người nọ thông minh hiếu học từ nhỏ, cũng rất có tài hoa. Năm mười chín tuổi, hắn ta bộc lộ được tài năng trong kỳ thi đầu của đợt khoa cử, cũng nhờ thế mà lọt vào mắt xanh của một gia tộc lớn, thế là họ mời hắn ta về ở rể, cuộc sống của người nọ cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Chỉ tiếc vợ hắn ta có xuất thân phú quý, cho nên không phải kiểu hiền thê lương mẫu như nhà người khác, mà cha vợ cũng là người làm ăn lớn, cho nên hoàn toàn không cần hắn ta phải dốc sức làm chuyện gì. Cứ thế, hắn ta chỉ có thể ở nhà sống trong nhung lụa, một bụng tài hoa lại không có chỗ phát huy, thời gian qua lâu bắt đầu nảy sinh buồn khổ. Vì muốn tìm kiếm sự kích thích, người nọ bắt đầu lén lút nuôi vợ bé sau lưng của vợ mình.”
“Một người không đủ thì hai người, hai người không đủ thì ba người, cứ thế, con số này đã tăng dần thành năm sáu người, ấy vậy mà hắn ta vẫn không thỏa mãn, còn lại dám mua một tòa dinh thự ở Giang Nam rồi nuôi dưỡng các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trong đó. Chờ những cô gái này được dạy dỗ cẩn thận xong, nếu có ai vừa ý thì hắn ta sẽ giữ lại cho riêng mình, còn không thích thì hắn ta sẽ bán họ vào kỹ viện để kiếm chác…”. truyện đam mỹ
Nghe đến đây, Vũ Văn Lan không khỏi ngẩn người.
Hắn cũng không biết Triệu Thành Văn còn dám làm ra những việc này.
Thật sự là quá quắt!
Hắn nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ vợ của người nọ không phát hiện hắn ta làm ra những chuyện đó ư? Mua cả một tòa nhà như thế hẳn là cũng tốn không ít tiền mới đúng.”
Chỉ nghe Yến Xu hừ một tiếng: “Nhà của bọn họ giàu nứt đố đổ vách, vợ của hắn ta cũng có những mối quan hệ xã giao riêng, hơn nữa không cố ý giám sát gắt gao về vấn đề thu chi của hắn ta, thậm chí chính hắn ta cũng lén cất giấu tiền riêng, bằng không sao hắn ta có thể bao nuôi nhiều cô vợ bé như vậy được?”
Cũng đúng.
Vũ Văn Lan hỏi tiếp: “Thế sau đó thì sao?”
Yến Xu đáp: “Trong số này có một cô vợ bé được hắn ta yêu thương nhất, người này là thông phòng của hắn ta trước khi thành hôn, trong mấy năm nay đã sinh được cho hắn ta mấy người con, thấy con mình lớn dần, cô vợ bé này muốn con mình về sau được nhận tổ quy tông, cho nên mới tới nài nỉ hắn ta. Người nọ thấy vợ bé van nài thì cũng mủi lòng, nhưng vợ hắn ta tuyệt đối không cho phép hắn ta có người phụ nữ khác, thế là trong lúc bế tắc, hắn ta nảy ra ý định giết chết vợ mình.”
Thật đúng là quá đáng.
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Còn có chuyện này ư?”
Yến Xu gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi ạ, bệ hạ nghĩ thử xem, người này đã quen nhìn các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tâm trí đã không còn ở trong nhà từ lâu rồi, hơn nữa vợ hắn ta chỉ sinh cho hắn một người con gái, trong khi vợ bé lại có tới hai người con trai, hắn cân nhắc thiệt hơn, quyết định chọn vợ bé và con trai.”
“Có điều không chờ hắn ta kịp lên kế hoạch hoàn chỉnh, những cô vợ bé khác cũng biết chuyện này, thế là nháo nhào đòi vào phủ để có danh có phận, người này không còn cách nào, chỉ đành cố gắng trấn an bọn họ, ngặt nỗi tinh lực có hạn.”
Vũ Văn Lan: “…”
“Tinh lực” có hạn???
Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện từ này lại đúng tới tận nghĩa đen như thế…
Dù sao cũng nhiều vợ như thế mà, khụ khụ, có hạn cũng phải thôi.
Hắn cố gắng duy trì vẻ mặt đứng đắn hỏi: “Rồi sao nữa?”
Yến Xu nói: “Đương nhiên là những cô gái trẻ đó không thỏa mãn rồi, cho nên có người bắt đầu dỗ hắn ta uống “thuốc”. Người này uống xong phát hiện “công lực” của mình đúng là có tăng mạnh, thế là cũng nghiện luôn. Nhưng mà vì quá phụ thuộc vào thuốc nên thân thể của hắn ta suy yếu hẳn, có một ngày không khống chế được lượng thuốc sử dụng, thế là xỉu ngay trên giường.”
Vũ Văn Lan: “???”
Uống thuốc???
“Công lực” tăng mạnh???
Vũ Văn Lan thầm nghĩ, nàng ấy hiểu hơi bị nhiều rồi đó!
Nhưng không chờ hắn kịp nói chuyện, nàng đã kể tiếp: “Cô vợ bé này thấy thế thì hoảng sợ vô cùng, vội vàng đi tìm đại phu, nào ngờ vị đại phu này lại vừa lúc quen với vợ của hắn ta, thế là lén lút chạy đi mách lẻo. Sau khi biết chuyện thì vợ hắn ta lập tức tới ngay, thấy người nọ đúng là chồng mình thì nổi cơn tam bành, dứt khoát rút kiếm xẻo mất của quý của hắn ta.”
“Thân thể của người nọ vốn đã suy yếu, nay lại còn bị thương nặng, thế là chết thẳng cẳng vì mất máu quá nhiều.”
Đến đây, chuyện xưa cũng chấm dứt.
Vũ Văn Lan thở hắt ra một hơi: “Chết như vậy đáng lắm. Nếu không thật đúng là quá có lỗi với người cha vợ của hắn ta.”
Lúc này Yến Xu bất chợt ghé sát lại hỏi hắn: “Bệ hạ ơi, ngài cảm thấy bộ truyện này có thể xuất bản được không ạ?”
Nàng chỉ hỏi dò thử thôi, không ngờ đến hắn lại đồng ý ngay tắp lự: “Có thể xuất bản, hơn nữa nên xuất bản nhanh một chút.”
Nếu còn chần chừ, nói không chừng Trưởng công chúa sẽ bị hắn ta hại chết mất.
Cách cư xử của cậu ấy cũng rất tự nhiên và phóng khoáng, hoàn toàn không giống với một người mới từ nơi xa xăm như An Đức đến kinh thành.
Ước chừng một canh giờ sau, cuộc thi kết thúc, các đại thần đều gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Quan Tế Tửu Yến Chính Bình của Quốc Tử Giám thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Hôm nay bệ hạ và vài vị đại nhân đã tận mắt nhìn thấy, vị Lý công tử đây có tư chất thông minh, tài học chân thật, hoàn toàn không phải hạng người thi đậu nhờ được tiết lộ đề, có thể thấy được những lời ban nãy đều là tin đồn bôi nhọ.”
Vũ Văn Lan gật đầu: “Không sai, người đâu, hãy mang kết quả ban nãy chiêu cáo cho thiên hạ, lấy đó đập tan nỗi nghi ngờ. Về phần những kẻ dám loan truyền tin đồn giả hãm hại người khác, chúng ta sẽ xử lý bọn họ thật nghiêm, tuyệt đối không dễ dàng buông tha.”
Mọi người đồng thanh nói phải.
~~
Khi thiếu niên Lý Thiên Thụy về đến nhà cũng là lúc người chị Yến Xu của cậu ấy hoàn thành phiên bản mới của quyển tiểu thuyết《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》.
Hừ, lần trước vì muốn giữ gìn mặt mũi cho hoàng gia nên nàng đã viết thoáng đi rất nhiều, nhưng lần này thì khác, nàng sẽ phanh phui toàn bộ tội lỗi của tên chó má này.
Nàng thổi thổi vết mực trên giấy, lại nhìn ra cửa sổ, phát hiện thời gian vẫn còn sớm.
Đoán chừng còn phải qua một thời gian nữa thì hoàng đế mới tới, nàng nóng lòng không chờ được, thế là ôm theo xấp bản thảo đi tới cung Càn Minh.
Lúc này các đại thần vừa mới rời đi, Vũ Văn Lan cũng tạm rảnh rỗi, hắn vừa định uống một ngụm trà thì lại thấy Yến Xu tới.
Ban đầu hắn chỉ tưởng là nàng tới đây vì chuyện của em trai mình, không ngờ sau khi hành lễ xong, nàng lại trực tiếp đặt xấp bản thảo lên chiếc bàn trước mặt hắn: “Thần thiếp mới viết xong một quyển tiểu thuyết, cảm thấy nội dung thú vị vô cùng cho nên muốn tới chia sẻ với bệ hạ đây ạ.”
Tiểu thuyết?
Vũ Văn Lan có chút ngoài ý muốn, hắn ‘ừ’ một tiếng, cầm lấy nó lên và hỏi: “Lần này nàng lại viết về chủ đề gì đấy?”
Chỉ nghe nàng nói: “Câu chuyện lần này tên là 《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》, nội dung là về một gã đàn ông ngoài mặt thì hiền lành thật thà nhưng bên trong lại có thói háo sắc, hắn ta làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, cuối cùng chết trong tay đống nợ phong lưu của mình ạ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Ngoài mặt thì hiền lành thật thà nhưng bên trong lại có thói háo sắc?
Lần này… Chẳng lẽ là nói về Triệu Thành Văn ư?
Cũng tốt, để xem xem nàng ấy viết như thế nào.
Nghĩ thế, hắn nói: “Nàng kể ta nghe thử xem.”
Yến Xu hắng giọng, sau đó bắt đầu kể: “Xưa kia có một người trẻ tuổi, người nọ thông minh hiếu học từ nhỏ, cũng rất có tài hoa. Năm mười chín tuổi, hắn ta bộc lộ được tài năng trong kỳ thi đầu của đợt khoa cử, cũng nhờ thế mà lọt vào mắt xanh của một gia tộc lớn, thế là họ mời hắn ta về ở rể, cuộc sống của người nọ cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Chỉ tiếc vợ hắn ta có xuất thân phú quý, cho nên không phải kiểu hiền thê lương mẫu như nhà người khác, mà cha vợ cũng là người làm ăn lớn, cho nên hoàn toàn không cần hắn ta phải dốc sức làm chuyện gì. Cứ thế, hắn ta chỉ có thể ở nhà sống trong nhung lụa, một bụng tài hoa lại không có chỗ phát huy, thời gian qua lâu bắt đầu nảy sinh buồn khổ. Vì muốn tìm kiếm sự kích thích, người nọ bắt đầu lén lút nuôi vợ bé sau lưng của vợ mình.”
“Một người không đủ thì hai người, hai người không đủ thì ba người, cứ thế, con số này đã tăng dần thành năm sáu người, ấy vậy mà hắn ta vẫn không thỏa mãn, còn lại dám mua một tòa dinh thự ở Giang Nam rồi nuôi dưỡng các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trong đó. Chờ những cô gái này được dạy dỗ cẩn thận xong, nếu có ai vừa ý thì hắn ta sẽ giữ lại cho riêng mình, còn không thích thì hắn ta sẽ bán họ vào kỹ viện để kiếm chác…”. truyện đam mỹ
Nghe đến đây, Vũ Văn Lan không khỏi ngẩn người.
Hắn cũng không biết Triệu Thành Văn còn dám làm ra những việc này.
Thật sự là quá quắt!
Hắn nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ vợ của người nọ không phát hiện hắn ta làm ra những chuyện đó ư? Mua cả một tòa nhà như thế hẳn là cũng tốn không ít tiền mới đúng.”
Chỉ nghe Yến Xu hừ một tiếng: “Nhà của bọn họ giàu nứt đố đổ vách, vợ của hắn ta cũng có những mối quan hệ xã giao riêng, hơn nữa không cố ý giám sát gắt gao về vấn đề thu chi của hắn ta, thậm chí chính hắn ta cũng lén cất giấu tiền riêng, bằng không sao hắn ta có thể bao nuôi nhiều cô vợ bé như vậy được?”
Cũng đúng.
Vũ Văn Lan hỏi tiếp: “Thế sau đó thì sao?”
Yến Xu đáp: “Trong số này có một cô vợ bé được hắn ta yêu thương nhất, người này là thông phòng của hắn ta trước khi thành hôn, trong mấy năm nay đã sinh được cho hắn ta mấy người con, thấy con mình lớn dần, cô vợ bé này muốn con mình về sau được nhận tổ quy tông, cho nên mới tới nài nỉ hắn ta. Người nọ thấy vợ bé van nài thì cũng mủi lòng, nhưng vợ hắn ta tuyệt đối không cho phép hắn ta có người phụ nữ khác, thế là trong lúc bế tắc, hắn ta nảy ra ý định giết chết vợ mình.”
Thật đúng là quá đáng.
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Còn có chuyện này ư?”
Yến Xu gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi ạ, bệ hạ nghĩ thử xem, người này đã quen nhìn các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tâm trí đã không còn ở trong nhà từ lâu rồi, hơn nữa vợ hắn ta chỉ sinh cho hắn một người con gái, trong khi vợ bé lại có tới hai người con trai, hắn cân nhắc thiệt hơn, quyết định chọn vợ bé và con trai.”
“Có điều không chờ hắn ta kịp lên kế hoạch hoàn chỉnh, những cô vợ bé khác cũng biết chuyện này, thế là nháo nhào đòi vào phủ để có danh có phận, người này không còn cách nào, chỉ đành cố gắng trấn an bọn họ, ngặt nỗi tinh lực có hạn.”
Vũ Văn Lan: “…”
“Tinh lực” có hạn???
Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện từ này lại đúng tới tận nghĩa đen như thế…
Dù sao cũng nhiều vợ như thế mà, khụ khụ, có hạn cũng phải thôi.
Hắn cố gắng duy trì vẻ mặt đứng đắn hỏi: “Rồi sao nữa?”
Yến Xu nói: “Đương nhiên là những cô gái trẻ đó không thỏa mãn rồi, cho nên có người bắt đầu dỗ hắn ta uống “thuốc”. Người này uống xong phát hiện “công lực” của mình đúng là có tăng mạnh, thế là cũng nghiện luôn. Nhưng mà vì quá phụ thuộc vào thuốc nên thân thể của hắn ta suy yếu hẳn, có một ngày không khống chế được lượng thuốc sử dụng, thế là xỉu ngay trên giường.”
Vũ Văn Lan: “???”
Uống thuốc???
“Công lực” tăng mạnh???
Vũ Văn Lan thầm nghĩ, nàng ấy hiểu hơi bị nhiều rồi đó!
Nhưng không chờ hắn kịp nói chuyện, nàng đã kể tiếp: “Cô vợ bé này thấy thế thì hoảng sợ vô cùng, vội vàng đi tìm đại phu, nào ngờ vị đại phu này lại vừa lúc quen với vợ của hắn ta, thế là lén lút chạy đi mách lẻo. Sau khi biết chuyện thì vợ hắn ta lập tức tới ngay, thấy người nọ đúng là chồng mình thì nổi cơn tam bành, dứt khoát rút kiếm xẻo mất của quý của hắn ta.”
“Thân thể của người nọ vốn đã suy yếu, nay lại còn bị thương nặng, thế là chết thẳng cẳng vì mất máu quá nhiều.”
Đến đây, chuyện xưa cũng chấm dứt.
Vũ Văn Lan thở hắt ra một hơi: “Chết như vậy đáng lắm. Nếu không thật đúng là quá có lỗi với người cha vợ của hắn ta.”
Lúc này Yến Xu bất chợt ghé sát lại hỏi hắn: “Bệ hạ ơi, ngài cảm thấy bộ truyện này có thể xuất bản được không ạ?”
Nàng chỉ hỏi dò thử thôi, không ngờ đến hắn lại đồng ý ngay tắp lự: “Có thể xuất bản, hơn nữa nên xuất bản nhanh một chút.”
Nếu còn chần chừ, nói không chừng Trưởng công chúa sẽ bị hắn ta hại chết mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook