Ai Ở Bên Kia Bờ Thời Gian
-
Chương 2-1: Năm 1996, Thanh Cương (1)
Năm 1996, Cao Tường mới chỉ 22 tuổi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố quản lý công ty tiêu thụ của gia đình. Một ngày đầu tháng 10, anh bỗng nhận được điện thoại do
mẹ anh Trần Tử Huệ gọi đến, bảo rằng cậu anh Trần Tử Du xảy ra chuyện,
nhưng lại không chịu nói rõ rốt cuộc là chuyện gì, chỉ bảo anh về nhà
ngay. Anh không gọi được cho Trần Tử Du, chỉ đành bỏ dở công việc lái xe vội về Thanh Cương, dọc đường cứ nghĩ mãi xem ông cậu thích sinh sự kia của anh lại gây ra chuyện gì rồi. Từ nhỏ anh đã được chứng kiến vô số
lần Trần Tử Du gây họa, lần này mẹ anh nói chuyện không rõ ràng như thế, khiến anh ít nhiều có dự cảm chẳng lành.
Ông ngoại Cao Tường Trần Lập Quốc sinh ra và lớn lên ở Thanh Cương, gây dựng sự nghiệp từ công việc kinh doanh xuất nhập khẩu mặt hàng nông sản, sau đó sát nhập thêm một xưởng rượu đang trên bờ vực sụp đổ, sản xuất ra một loại rượu trắng tên là “Thanh Cương Đại Khúc”, giá rẻ chất lượng tốt, tiêu thụ trong tỉnh và khu vực lân cận rất ổn, là một trong những lớp người đầu tiên thời đó giàu lên nhờ kinh doanh. Cha Cao Tường, ông Cao Minh ban đầu là công nhân của ông, được con gái duy nhất của ông Trần Tử Huệ nhìn trúng từ ánh mắt đầu tiên, ông và vợ sau khi điều tra kĩ càng, phát hiện ngoài khuyết điểm là gia cảnh nghèo khó ra, ông Cao Minh quả thực có thể coi là người tướng mạo đức tính đều đứng đắn, làm việc thì nỗ lực, tính cách trầm ổn, liền đồng ý với lựa chọn của con gái, sau một hồi tác hợp, Cao Minh và Trần Tử Huệ kết hôn, trở thành con rể ở rể nhà họ Trần, đương nhiên vẫn tiếp tục làm việc cho ông chủ mang thân phận bố vợ.
Ai cũng không ngờ được, năm mà Trần Tử Huệ mang thai, mẹ của bà đã 44 tuổi cũng ngoài ý muốn có em bé, Trần Tử Du sinh sau Cao Tường khoảng 6 tháng. Trần Lập Quốc còn đang chìm đắm trong nỗi vui tuổi đời gần 50 còn được làm cha lần nữa, vợ ông lại đột ngột qua đời ngay ngày hôm sau vì biến chứng hậu sản. Trần Tử Huệ nhận lời phó thác của mẹ trước lúc lâm chung, nhanh chóng từ một người con gái được chiều sinh hư biến thành một người chị cả đầy trách nhiệm, cai sữa cho con trai vừa được nửa tuổi, giao cho chồng và bảo mẫu chăm sóc, chịu trách nhiệm cho em trai bú, nuôi dưỡng cậu em trưởng thành.
Từ khi hiểu chuyện Cao Tường đã luôn biết một điều, sự yêu thương quan tâm của mẹ dành cho cậu nhỏ vượt xa so với tình thương dành cho đứa con trai ruột là anh. Nhưng anh không hề đố kỵ. Một mặt, dưới sự nhắc nhở mệnh lệnh không ngừng nghỉ của mẹ, anh quả thực chăm sóc cho Trần Tử Du như em trai; mặt khác, anh cũng biết, dù có nhận được bao nhiêu tình thương yêu, người cậu nhỏ này cũng không thể bù lại được nỗi mất mát khi vừa sinh ra đã mất mẹ.
Trần Lập Quốc không tái hôn, Trần Tử Du vừa sinh ra đã thay thế Cao Tường nửa tuổi trở thành trung tâm mọi sự thương yêu chăm sóc của tất cả người trong gia đình. Nhưng cho dù có được chăm sóc tỉ mỉ đến vậy, ngàn yêu vạn chiều đến thế, hắn lớn lên lại trái ngược với mong muốn của tất cả mọi người. Hắn không thích học hành, không chịu nghe lời thầy cô, cứ hai ba ngày lại trốn học, ỷ vào gia thế tốt, tiền tiêu vặt nhiều, chiêu mộ một đám trẻ mới lớn tuổi tác tương đương làm đàn em, tiền hô hậu ủng, bày ra dáng vẻ đại ca rêu rao khắp nơi, còn không ngừng đánh nhau khiêu chiến gây chuyện, trở thành tên con nhà giàu nổi tiếng nhất phố huyện Thanh Cương, số họa gây ra từ nhỏ đến lớn có thể nói là đếm cũng không xuể.
Công ty của Trần Lập Quốc càng ngày càng lớn mạnh, nhưng ông lại không có cách nào với con trai, tuổi tác dần cao, lại khám ra bệnh tim mạch vành, ông không chịu nổi kích thích liên tiếp không ngừng như vậy. Lâu dần ông từ bỏ giấc mơ mong con trai trở nên xuất sắc, yêu cầu với Trần Tử Du từ không gây họa biến thành không gây ra họa lớn là được.
Cao Tường và Trần Tử Du học cùng một trường mẫu giáo, cùng một trường tiểu học. Sau đó Cao Tường thi vào trường cấp hai Thanh Cương, Trần Tử Du thì phải tốn một khoản phí đóng góp ủng hộ lớn mới vào được; hai năm sau lại vì một lần vi phạm nghiêm trọng mà bị đuổi học, chuyển đến một ngôi trường khác, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp, điểm số chỉ đủ vào một trường cấp ba thông thường, còn Cao Tường không bất ngờ gì đỗ trường Cấp ba Thanh Cương; ba năm trôi qua, Cao Tường thi đỗ một trường trên tỉnh với thành tích không tệ, Trần Tử Du không ngoài dự kiến thi trượt.
Trần Tử Du căn bản chẳng hề để ý, từ chối lời đề nghị của bố và chị gái cho hắn đi học lại, ở nhà ngồi không hơn một năm trời, sau một lần uống rượu tụ tập đánh nhau, trong lúc hỗn loạn nguy hiểm suýt thì gây chết người, chính bản thân cũng bị thương. Trần Lập Quốc, Trần Tử Huệ sau hồi kinh sợ đã không dám phóng túng hắn điên loạn như ngựa hoang nữa, đợi vết thương lành hẳn liền ép hắn đi tòng quân, chỉ hi vọng bộ đội có thể cải tạo hành vi của hắn, giúp hắn hiểu chuyện trưởng thành hơn.
Hắn bị phân đến đóng quân ở vùng Đông Bắc xa xôi, năm đầu tiên mặc dù oán trách liên miên, phiền phức nhỏ cũng gây ra không dứt, nhưng ngược lại đích thực có quy củ hơn hẳn. Nhưng không đợi người nhà yên tâm hẳn, hắn lại bị khai trừ vì một lần vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị đuổi về Thanh Cương. Trần Lập Quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối diện với đứa con trai đã lớn tướng, ông cũng không thể phạt bằng cách cầm gậy đánh cho một trận như lúc nhỏ, càng không dám đưa hắn đi xa lần nữa, chỉ đành sắp xếp một công việc trong công ty cho hắn, để hắn đi theo anh rể Cao Minh học hỏi làm việc.
Cao Minh quả thực rất không vừa mắt những việc hắn làm, nhưng vừa oán trách một chút là bà vợ đã không hài lòng, rất nhiều lúc ngược lại còn phải che giấu cho hắn trước mặt nhạc phụ. Ông vô cùng rõ ràng bản thân chẳng quản nổi cậu nhỏ ngang bướng bất trị hoàn toàn không để ông vào mắt này, dứt khoát không thèm quản nữa. Thế là Trần Tử Du lại đi làm bữa đực bữa cái, tiếp tục sống những ngày tháng chơi bời lêu lổng, sinh sự khắp nơi.
Bố mẹ Cao Tường và ông ngoại anh sống trong một căn nhà ba tầng rộng lớn có vườn riêng ở huyện Thanh Cương. Anh vừa vào cửa, phát hiện ra trong phòng khách tầng một ngoài bố mẹ ra còn có hai vị khách nữ ngồi cạnh nhau, cô bé trẻ tuổi mặc chiếc áo T shirt với chiếc quần bò bó, nhìn không đến 17, 18 tuổi, trông vô cùng xinh đẹp, tóc dài uốn từng lọn thành sóng, bên trái phía trên khuôn miệng là một nốt ruồi dễ thương, đôi mắt to long lanh nhanh chóng nhìn lướt qua anh, sau đó lập tức cúi đầu.
Cao Tường nhận ra ngay, khoảng tầm 3 tháng trước, Trần Tử Du lái xe lên thành phố chơi có tìm anh đi ăn cơm cùng, đưa theo cả cô bé tên Tiểu Cầm này, nhưng lúc đó cô ấy trang điểm đậm hơn nhiều, ăn mặc cũng ăn chơi thời thượng hơn. Sau đấy anh còn không biết mà hỏi Trần Tử Du sao lại đi tìm cô bạn gái nhìn như mới thành niên thế, Trần Tử Du lại cười to, bảo không tính là bạn gái, chỉ là đưa đi chơi bời mà thôi, cái giọng điệu ngả ngớn đó khiến Cao Tường nhíu mày bất lực, may mà bạn gái anh Tôn Nhã Địch có việc không đến, nếu không chắc chắn sẽ lớn tiếng phê bình.
Lúc này thấy Tiểu Cầm trong nhà, Cao Tường đoán chắc chuyện này kiểu gì cũng có liên quan đến Trần Tử Du, chỉ thấy người ngồi bên Tiểu Cầm là một phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng giản dị, mẹ anh đang cầm một phong bì dày đưa vào tay người phụ nữ đó, bà ấy miết chặt mép phong bì, cả khuôn mặt tràn đầy khủng hoảng và hoang mang. Mà bố anh khuôn mặt tái mét ngồi một bên không nói lời nào.
Anh chào hỏi qua, đi về phòng mình trước, lúc anh xuống lầu lần nữa, hai vị khách đã đi khỏi. Anh hỏi xảy ra chuyện gì, Trần Tử Huệ vẫn ấp a ấp úng, anh không khỏi sốt ruột.
“Tử Du giờ đang ở đâu?”
Bố anh Cao Minh mở miệng: “Nó đang bị cảnh sát tạm giam rồi.”
“Cậu lại gây ra chuyện gì? Đánh nhau ạ? Có làm ai bị thương không?”
Trần Tử Huệ hiếm khi im lặng vậy, Cao Minh liếc nhìn bà, chỉ đành nói một cách bất lực: “Không phải đánh nhau, là *.”
(1)chỗ này tác giả dùng 1 ký tự thay thế cho từ gốc. Mạo muội đoán từ đó là “cưỡng dâm”.
Cao Tường vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là lắc đầu: “Sao có thể? Chắc không phải là cô bé vừa đến chứ. Bọn họ quen nhau lâu rồi, còn đưa cô bé đó lên thành phố chơi, con cũng từng gặp rồi.”
“Không phải nó, là một đứa con gái khác, hơn nữa còn mang thai rồi.”
“Vậy cũng không thể chứng minh là do cậu phạm tội,” theo bản năng anh biện hộ cho Trần Tử Du: “Hay là có hiểu lầm gì rồi?”
Trần Tử Huệ ngay lập tức tiếp lời: “Đúng đúng đúng, mẹ cũng nói như thế.”
Cao Minh liếc xéo vợ, quay đầu nhìn con trai, giọng nói nhỏ đi, như có chuyện khó mở miệng: “Cao Tường, cô bé đó mới đầy 14 tuổi, là học sinh trường Trung Học Thanh Cương, lúc xảy ra chuyện còn đang học lớp 8.”
Cao Tường nhất thời hoàn toàn bị sốc, lặp đi lặp lại câu “Sao có thể chứ”, nhưng nhìn biểu cảm của bố anh, biết rằng sở dĩ mẹ anh gọi anh về gấp chỉ có thể vì cái chuyện tưởng chừng không thể xảy ra này quả thực đã xảy ra rồi. Anh vừa nghĩ đến tuổi 14 liền lập tức thấy ghê tởm, mãi lúc sau mới khó khăn mở miệng: “Sao cậu lại có thể làm ra chuyện này?”
“Con đừng có vội kết luận như bọn họ, mẹ nghĩ nhất định là bọn họ nhầm rồi.” Trần Tử Huệ hiển nhiên hoàn toàn không tin đứa trẻ mà bà một tay nuôi lớn lại có thể phạm thứ tội đáng sợ này.
“Bà còn nói kiểu đấy?” Ông Cao Minh trước giờ không nhiều lời, tính tình trầm ổn giờ mặt đầy giận dữ, lần đầu tiên phát hỏa với vợ: “Cảnh sát nói thế nào, có phải bà không nghe đâu?”
“Đó chỉ là lời một phía của con bé ấy. Nó nhỏ như thế, bị dọa cứ khóc lóc thút thít, lời nó nói có thể làm chứng cứ chắc? Đám con gái bám lấy Tử Du vẫn luôn nhiều không đếm xuể, sao nó phải làm loại chuyện này...”
“Bà thật quá là hồ đồ, Tử Huệ. Bà có biết mấy đứa con gái quấn lấy em trai bà là loại người thế nào không? Cô bé đó là con gái của ông Tả Học Quân phó huyện trưởng đến từ trên tỉnh lỵ đang giữ chức rèn luyện, năm ngoái mới đi theo bố nó đến học ở trường Trung học Thanh Cương, thành tích thì tốt, tháng năm năm nay mới tròn 14 tuổi, thậm chí hoàn toàn không quen biết em trai bà, bị em trai bà kéo lên xe... Đây không gọi là * thì gọi là gì?”
“Thế sao lúc ấy nó không báo án ngay lập tức, qua mấy tháng mới nói, còn nói láo toét linh tinh.” Trần Tử Huệ cãi cự: “Bây giờ con gái đều lớn sớm, ai biết được rốt cuộc là chuyện gì.”
Cao Minh càng tức giận, quay sang Cao Tường: “Đôi mẹ con đến lúc nãy con nhìn thấy rồi đúng không, cô bé đó hai năm trước phát sinh quan hệ với Tử Du cũng mới có 15 tuổi. Hôm qua mẹ con đi gặp Trần Tử Du, nó muốn mẹ con lấy tiền bịt miệng cô bé đó, mẹ con còn gọi người ta đến nhà đưa tiền thật.”
Cao Tường hít một ngụm khí lạnh: “Mẹ, sao mẹ có thể làm chuyện như thế?”
Trần Tử Huệ tỏ thái độ không cho là đúng: “Mẹ đi tìm nó, nó đang bày hàng bán ra ngoài chợ với mẹ nó, lẽ nào nên trực tiếp nhét tiền cho nó trước mặt tất cả mọi người trên chợ? Đương nhiên chỉ có thể gọi họ vào nhà mình. Đứa con gái đó giờ đã sắp 18 tuổi rồi, bản thân nó cũng nói là đang yêu đương với Tử Du, mẹ chỉ bồi thường chút đỉnh cho nhà nó thôi, để nó không đi rêu rao, để cả bầy cùng chạy đi báo án thêm rắc rối, cũng không bắt nó nói dối. Đừng nghe cha con, ông ấy lúc nào cũng có thành kiến với Tử Du.”
“Thành kiến? Bà nói thử xem tôi có điểm nào là thành kiến với nó? Nếu bà với bố bà nghe tôi sớm hơn, quản giáo nó nghiêm hơn thì cũng không để nó làm loạn đến mức như ngày hôm nay đâu.”
Trần Tử Huệ đập bàn đứng dậy: “Bây giờ ông nói vậy thì có tác dụng gì, thái độ này của ông là định làm bố tức chết đấy phỏng?”
“Ông ấy tức giận cũng chỉ có thể là do chuyện mà thằng em bảo bối của bà gây ra.”
Cao Tường vội vàng chặn ánh mắt sắp phát ra lửa của bà Trần Tử Huệ: “Được rồi được rồi, đừng nói mấy lời tức giận này nữa. Ông ngoại biết chuyện này không ạ?”
Cao Minh cười lạnh một tiếng: “Chiều hôm qua cảnh sát lái xe của họ đến tận nhà bắt người, quá nửa số người Thanh Cương đều biết rồi, sao mà giấu ông con được. Ông ấy giận đến mức ngất luôn tại chỗ, bố mẹ đưa đến bệnh viện rồi, bác sĩ bảo giờ ông ấy không chịu được xóc nảy trên đường, ở lại quan sát trước, đợi mai tình hình ổn định thì chuyển tiếp lên viện trên tỉnh. Mẹ con lại cứ kéo bố ra, bắt bố đi tìm quan hệ bên cục công an. Bố vừa bảo không được, mẹ con liền cãi nhau mãi đến giờ chưa xong.”
“Tử Du là em trai ruột duy nhất của tôi. Rõ ràng quan hệ của ông với Bí thư Hồ rất tốt mà, Trần gia chúng tôi đối với ông không bạc, bảo ông làm chút chuyện này ông cũng chối đây đẩy không thì lại im re chẳng phản ứng gì. Tôi không tức giận được sao?”
Cao Minh phẫn nộ trừng vợ: “Bà quá đề cao tôi rồi. Không cần bà lúc nào cũng nhắc nhở, tôi biết tôi có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ “Trần gia nhà bà”. Nhưng bà động não nghĩ đi, tội mà em bà gây ra là tội gì, người nó xâm phạm là ai. Cho dù tôi có quen biết với bí thư Hồ thì sao? Đừng quên Huyện trưởng Tả là đồng nghiệp với Bí thư Hồ, là cán bộ cấp cao từ trên tỉnh xuống giữ chức để rèn luyện, em trai bà lại đi xâm phạm con gái độc nhất của nhà người ta. Đừng nói tôi, cho dù là bố có đứng đầu cả cái Ủy ban tỉnh mà ra mặt đi chăng nữa, ai người ta dám giúp đỡ với cái loại chuyện này.”
Cao Tường thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, vội vàng nói: “Tử Du mới bị bắt vào, chúng ta phải làm rõ tình hình đã mới có thể xác định bước tiếp theo. Mẹ, mẹ đừng gấp, mau thu dọn đồ của ông ngoại, con đưa mẹ đi bệnh viện.”
Đợi Trần Tử Huệ đi thu dọn quần áo, trong phòng chỉ còn lại hai bố con, Cao Tường hỏi bố: “Bố, xác định đúng là Tử Du làm ạ? Mẹ nói cũng có phần đúng mà, dù sao đã qua mấy tháng trời, không thể chỉ dựa vào lời một phía của cô bé đó mà bắt người được.”
Cao Minh than thở: “Cô bé đó mấy hôm trước ngất xỉu trong trường, được đưa đến bệnh viện huyện kiểm tra ra là mang thai. Một bé gái 14 tuổi, lại thêm bố là phó huyện trưởng, con nghĩ xem chuyện chấn động đến cỡ nào. Con bé bị sốc nặng luôn, bố nó đến tra hỏi đi hỏi lại nó mới nói ra chuyện này. Vấn đề nhỏ khác thì không nhắc đến, nhưng xe Trần Tử Du lái lúc đó là Mercedes-Benz ông ngoại con mới mua, cả huyện Thanh Cương chỉ có mỗi một cái, lại còn là biển 8888 đập vào mắt người ta. Một bạn học của cô bé đó cũng làm chứng bảo, lúc nó đi qua tận mắt nhìn thấy Trần Tử Du ôm con bé từ trên xe xuống ném bên vệ đường, sau đó lái xe đi mất. Quả thực quá là... ác nghiệt.”
Cao Tường không còn biết nói gì.
Ngày hôm sau Trần Lập Quốc được chuyển lên tỉnh khám chữa kĩ hơn, Trần Tử Huệ vẫn kiên trì ở lại Thanh Cương nghe ngóng chuyện của em trai, Cao Tường và bố anh đi cùng Trần Lập Quốc lên tỉnh, Cao Minh đến bệnh viện trông nom, Cao Tường nghe lời mẹ đi tìm luật sư.
Mấy ngày sau, Cao Tường và Trương luật sư khá có tiếng trong mảng án hình sự trên tỉnh cùng về Thanh Cương, đi cùng Trần Tử Huệ đến cục công an, gặp Trần Tử Du đang bị nhốt trong phòng theo dõi, nghe xong đại khái vụ án, trái tim anh hoàn toàn chìm xuống đáy vực. Lúc ban đầu thái độ của Trần Tử Du kiêu ngạo ngông cuống đến cực điểm, không chịu thừa nhận chuyện gì, qua mấy ngày thẩm vấn, kiêu căng dần bị mài mòn, bắt đầu nói năng lộn xộn, ấp a ấp úng bảo chỉ là một sự hiểu nhầm, hắn hẹn một cô gái khác gặp nhau ở cổng sau trường học, nhìn thấy Tả Tư An đứng bên lề đường, nhầm tưởng là cô gái đó.
Đây hoàn toàn không phải câu chuyện để có thể bào chữa được.
Phía cảnh sát cho hay, sau khi thu thập chứng cứ thẩm vấn tiếp sẽ xin lệnh bắt giữ, vụ án sẽ chuyển lên viện kiểm sát để thẩm tra thêm, đồng thời xin lệnh khởi tố.
Cao Tường nhìn Trần Tử Du không thể tin nổi, bọn họ từ bé đã cùng nhau lớn lên, đi học cùng trường, sống cùng một mái nhà. Trước khi anh đi lên thành phố trên tỉnh học đại học, bọn họ đã từng vô cùng thân thiết, cùng trao đổi hầu hết những bí mật trong thời kì trưởng thành của nhau, lại không hề hay biết người cậu nhỏ này ngoại trừ việc ngỗ nghịch bất trị ra còn có một mặt đen tối đến thế. Trần Tử Du không hề nhìn anh, khom người cúi thấp đầu, trông như một người hoàn toàn xa lạ.
Cửa phòng gặp đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên xông vào, không nói một lời, trong tay cầm gậy cảnh sát quật về phía Trần Tử Du, Trần Tử Du kêu thảm một tiếng, trong giây lát vỡ đầu chảy máu, cong người đổ xuống đất, người đó còn tiếp tục đánh, Trần Tử Du giơ hai tay đang bị còng lên che đầu, nằm trên đất oằn oại kêu gào tránh né.
Trong tiếng kêu kinh sợ của Trần Tử Huệ, Cao Tường bừng tỉnh, xông đến định ngăn người đó lại, tuy nhiên người đàn ông đó mắt đỏ bừng tia máu, sức lực lớn đến dọa người, căn bản không thể ngăn lại được, một tay hất anh ra, tiếp tục dùng gậy đánh vào Trần Tử Du. Luật sư Trương gọi mấy người cảnh sát đi vào mới có thể ôm ghì lấy người đó lôi ra.
Trong lúc tranh chấp, đầu vai của Cao Tường cũng bị trúng một gậy, anh không quản vết đau, nâng Trần Tử Du đang chảy máu không ngừng dậy, Trần Tử Huệ kinh hồn bất định gào lên: “Hắn là ai? Dựa vào đâu mà chạy vào cục công an đánh người? Các anh mau bắt hắn ta lại.”
Cảnh sát bất an đáp: “Ông ấy là phó huyện trưởng Tả, chúng tôi cứ tưởng ông ấy đến để xem tiến triển của vụ án, ai ngờ...”
Thì ra người đó là cha của cô bé bị hại. Đối diện với cuồng nộ của ông ấy, Cao Tường không biết nói gì, giữ lấy bà mẹ đang định nhảy cồ lên: “Me, đừng làm loạn nữa, vết thương của Tử Du cần được điều trị.”
Ông ngoại Cao Tường Trần Lập Quốc sinh ra và lớn lên ở Thanh Cương, gây dựng sự nghiệp từ công việc kinh doanh xuất nhập khẩu mặt hàng nông sản, sau đó sát nhập thêm một xưởng rượu đang trên bờ vực sụp đổ, sản xuất ra một loại rượu trắng tên là “Thanh Cương Đại Khúc”, giá rẻ chất lượng tốt, tiêu thụ trong tỉnh và khu vực lân cận rất ổn, là một trong những lớp người đầu tiên thời đó giàu lên nhờ kinh doanh. Cha Cao Tường, ông Cao Minh ban đầu là công nhân của ông, được con gái duy nhất của ông Trần Tử Huệ nhìn trúng từ ánh mắt đầu tiên, ông và vợ sau khi điều tra kĩ càng, phát hiện ngoài khuyết điểm là gia cảnh nghèo khó ra, ông Cao Minh quả thực có thể coi là người tướng mạo đức tính đều đứng đắn, làm việc thì nỗ lực, tính cách trầm ổn, liền đồng ý với lựa chọn của con gái, sau một hồi tác hợp, Cao Minh và Trần Tử Huệ kết hôn, trở thành con rể ở rể nhà họ Trần, đương nhiên vẫn tiếp tục làm việc cho ông chủ mang thân phận bố vợ.
Ai cũng không ngờ được, năm mà Trần Tử Huệ mang thai, mẹ của bà đã 44 tuổi cũng ngoài ý muốn có em bé, Trần Tử Du sinh sau Cao Tường khoảng 6 tháng. Trần Lập Quốc còn đang chìm đắm trong nỗi vui tuổi đời gần 50 còn được làm cha lần nữa, vợ ông lại đột ngột qua đời ngay ngày hôm sau vì biến chứng hậu sản. Trần Tử Huệ nhận lời phó thác của mẹ trước lúc lâm chung, nhanh chóng từ một người con gái được chiều sinh hư biến thành một người chị cả đầy trách nhiệm, cai sữa cho con trai vừa được nửa tuổi, giao cho chồng và bảo mẫu chăm sóc, chịu trách nhiệm cho em trai bú, nuôi dưỡng cậu em trưởng thành.
Từ khi hiểu chuyện Cao Tường đã luôn biết một điều, sự yêu thương quan tâm của mẹ dành cho cậu nhỏ vượt xa so với tình thương dành cho đứa con trai ruột là anh. Nhưng anh không hề đố kỵ. Một mặt, dưới sự nhắc nhở mệnh lệnh không ngừng nghỉ của mẹ, anh quả thực chăm sóc cho Trần Tử Du như em trai; mặt khác, anh cũng biết, dù có nhận được bao nhiêu tình thương yêu, người cậu nhỏ này cũng không thể bù lại được nỗi mất mát khi vừa sinh ra đã mất mẹ.
Trần Lập Quốc không tái hôn, Trần Tử Du vừa sinh ra đã thay thế Cao Tường nửa tuổi trở thành trung tâm mọi sự thương yêu chăm sóc của tất cả người trong gia đình. Nhưng cho dù có được chăm sóc tỉ mỉ đến vậy, ngàn yêu vạn chiều đến thế, hắn lớn lên lại trái ngược với mong muốn của tất cả mọi người. Hắn không thích học hành, không chịu nghe lời thầy cô, cứ hai ba ngày lại trốn học, ỷ vào gia thế tốt, tiền tiêu vặt nhiều, chiêu mộ một đám trẻ mới lớn tuổi tác tương đương làm đàn em, tiền hô hậu ủng, bày ra dáng vẻ đại ca rêu rao khắp nơi, còn không ngừng đánh nhau khiêu chiến gây chuyện, trở thành tên con nhà giàu nổi tiếng nhất phố huyện Thanh Cương, số họa gây ra từ nhỏ đến lớn có thể nói là đếm cũng không xuể.
Công ty của Trần Lập Quốc càng ngày càng lớn mạnh, nhưng ông lại không có cách nào với con trai, tuổi tác dần cao, lại khám ra bệnh tim mạch vành, ông không chịu nổi kích thích liên tiếp không ngừng như vậy. Lâu dần ông từ bỏ giấc mơ mong con trai trở nên xuất sắc, yêu cầu với Trần Tử Du từ không gây họa biến thành không gây ra họa lớn là được.
Cao Tường và Trần Tử Du học cùng một trường mẫu giáo, cùng một trường tiểu học. Sau đó Cao Tường thi vào trường cấp hai Thanh Cương, Trần Tử Du thì phải tốn một khoản phí đóng góp ủng hộ lớn mới vào được; hai năm sau lại vì một lần vi phạm nghiêm trọng mà bị đuổi học, chuyển đến một ngôi trường khác, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp, điểm số chỉ đủ vào một trường cấp ba thông thường, còn Cao Tường không bất ngờ gì đỗ trường Cấp ba Thanh Cương; ba năm trôi qua, Cao Tường thi đỗ một trường trên tỉnh với thành tích không tệ, Trần Tử Du không ngoài dự kiến thi trượt.
Trần Tử Du căn bản chẳng hề để ý, từ chối lời đề nghị của bố và chị gái cho hắn đi học lại, ở nhà ngồi không hơn một năm trời, sau một lần uống rượu tụ tập đánh nhau, trong lúc hỗn loạn nguy hiểm suýt thì gây chết người, chính bản thân cũng bị thương. Trần Lập Quốc, Trần Tử Huệ sau hồi kinh sợ đã không dám phóng túng hắn điên loạn như ngựa hoang nữa, đợi vết thương lành hẳn liền ép hắn đi tòng quân, chỉ hi vọng bộ đội có thể cải tạo hành vi của hắn, giúp hắn hiểu chuyện trưởng thành hơn.
Hắn bị phân đến đóng quân ở vùng Đông Bắc xa xôi, năm đầu tiên mặc dù oán trách liên miên, phiền phức nhỏ cũng gây ra không dứt, nhưng ngược lại đích thực có quy củ hơn hẳn. Nhưng không đợi người nhà yên tâm hẳn, hắn lại bị khai trừ vì một lần vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị đuổi về Thanh Cương. Trần Lập Quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối diện với đứa con trai đã lớn tướng, ông cũng không thể phạt bằng cách cầm gậy đánh cho một trận như lúc nhỏ, càng không dám đưa hắn đi xa lần nữa, chỉ đành sắp xếp một công việc trong công ty cho hắn, để hắn đi theo anh rể Cao Minh học hỏi làm việc.
Cao Minh quả thực rất không vừa mắt những việc hắn làm, nhưng vừa oán trách một chút là bà vợ đã không hài lòng, rất nhiều lúc ngược lại còn phải che giấu cho hắn trước mặt nhạc phụ. Ông vô cùng rõ ràng bản thân chẳng quản nổi cậu nhỏ ngang bướng bất trị hoàn toàn không để ông vào mắt này, dứt khoát không thèm quản nữa. Thế là Trần Tử Du lại đi làm bữa đực bữa cái, tiếp tục sống những ngày tháng chơi bời lêu lổng, sinh sự khắp nơi.
Bố mẹ Cao Tường và ông ngoại anh sống trong một căn nhà ba tầng rộng lớn có vườn riêng ở huyện Thanh Cương. Anh vừa vào cửa, phát hiện ra trong phòng khách tầng một ngoài bố mẹ ra còn có hai vị khách nữ ngồi cạnh nhau, cô bé trẻ tuổi mặc chiếc áo T shirt với chiếc quần bò bó, nhìn không đến 17, 18 tuổi, trông vô cùng xinh đẹp, tóc dài uốn từng lọn thành sóng, bên trái phía trên khuôn miệng là một nốt ruồi dễ thương, đôi mắt to long lanh nhanh chóng nhìn lướt qua anh, sau đó lập tức cúi đầu.
Cao Tường nhận ra ngay, khoảng tầm 3 tháng trước, Trần Tử Du lái xe lên thành phố chơi có tìm anh đi ăn cơm cùng, đưa theo cả cô bé tên Tiểu Cầm này, nhưng lúc đó cô ấy trang điểm đậm hơn nhiều, ăn mặc cũng ăn chơi thời thượng hơn. Sau đấy anh còn không biết mà hỏi Trần Tử Du sao lại đi tìm cô bạn gái nhìn như mới thành niên thế, Trần Tử Du lại cười to, bảo không tính là bạn gái, chỉ là đưa đi chơi bời mà thôi, cái giọng điệu ngả ngớn đó khiến Cao Tường nhíu mày bất lực, may mà bạn gái anh Tôn Nhã Địch có việc không đến, nếu không chắc chắn sẽ lớn tiếng phê bình.
Lúc này thấy Tiểu Cầm trong nhà, Cao Tường đoán chắc chuyện này kiểu gì cũng có liên quan đến Trần Tử Du, chỉ thấy người ngồi bên Tiểu Cầm là một phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng giản dị, mẹ anh đang cầm một phong bì dày đưa vào tay người phụ nữ đó, bà ấy miết chặt mép phong bì, cả khuôn mặt tràn đầy khủng hoảng và hoang mang. Mà bố anh khuôn mặt tái mét ngồi một bên không nói lời nào.
Anh chào hỏi qua, đi về phòng mình trước, lúc anh xuống lầu lần nữa, hai vị khách đã đi khỏi. Anh hỏi xảy ra chuyện gì, Trần Tử Huệ vẫn ấp a ấp úng, anh không khỏi sốt ruột.
“Tử Du giờ đang ở đâu?”
Bố anh Cao Minh mở miệng: “Nó đang bị cảnh sát tạm giam rồi.”
“Cậu lại gây ra chuyện gì? Đánh nhau ạ? Có làm ai bị thương không?”
Trần Tử Huệ hiếm khi im lặng vậy, Cao Minh liếc nhìn bà, chỉ đành nói một cách bất lực: “Không phải đánh nhau, là *.”
(1)chỗ này tác giả dùng 1 ký tự thay thế cho từ gốc. Mạo muội đoán từ đó là “cưỡng dâm”.
Cao Tường vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là lắc đầu: “Sao có thể? Chắc không phải là cô bé vừa đến chứ. Bọn họ quen nhau lâu rồi, còn đưa cô bé đó lên thành phố chơi, con cũng từng gặp rồi.”
“Không phải nó, là một đứa con gái khác, hơn nữa còn mang thai rồi.”
“Vậy cũng không thể chứng minh là do cậu phạm tội,” theo bản năng anh biện hộ cho Trần Tử Du: “Hay là có hiểu lầm gì rồi?”
Trần Tử Huệ ngay lập tức tiếp lời: “Đúng đúng đúng, mẹ cũng nói như thế.”
Cao Minh liếc xéo vợ, quay đầu nhìn con trai, giọng nói nhỏ đi, như có chuyện khó mở miệng: “Cao Tường, cô bé đó mới đầy 14 tuổi, là học sinh trường Trung Học Thanh Cương, lúc xảy ra chuyện còn đang học lớp 8.”
Cao Tường nhất thời hoàn toàn bị sốc, lặp đi lặp lại câu “Sao có thể chứ”, nhưng nhìn biểu cảm của bố anh, biết rằng sở dĩ mẹ anh gọi anh về gấp chỉ có thể vì cái chuyện tưởng chừng không thể xảy ra này quả thực đã xảy ra rồi. Anh vừa nghĩ đến tuổi 14 liền lập tức thấy ghê tởm, mãi lúc sau mới khó khăn mở miệng: “Sao cậu lại có thể làm ra chuyện này?”
“Con đừng có vội kết luận như bọn họ, mẹ nghĩ nhất định là bọn họ nhầm rồi.” Trần Tử Huệ hiển nhiên hoàn toàn không tin đứa trẻ mà bà một tay nuôi lớn lại có thể phạm thứ tội đáng sợ này.
“Bà còn nói kiểu đấy?” Ông Cao Minh trước giờ không nhiều lời, tính tình trầm ổn giờ mặt đầy giận dữ, lần đầu tiên phát hỏa với vợ: “Cảnh sát nói thế nào, có phải bà không nghe đâu?”
“Đó chỉ là lời một phía của con bé ấy. Nó nhỏ như thế, bị dọa cứ khóc lóc thút thít, lời nó nói có thể làm chứng cứ chắc? Đám con gái bám lấy Tử Du vẫn luôn nhiều không đếm xuể, sao nó phải làm loại chuyện này...”
“Bà thật quá là hồ đồ, Tử Huệ. Bà có biết mấy đứa con gái quấn lấy em trai bà là loại người thế nào không? Cô bé đó là con gái của ông Tả Học Quân phó huyện trưởng đến từ trên tỉnh lỵ đang giữ chức rèn luyện, năm ngoái mới đi theo bố nó đến học ở trường Trung học Thanh Cương, thành tích thì tốt, tháng năm năm nay mới tròn 14 tuổi, thậm chí hoàn toàn không quen biết em trai bà, bị em trai bà kéo lên xe... Đây không gọi là * thì gọi là gì?”
“Thế sao lúc ấy nó không báo án ngay lập tức, qua mấy tháng mới nói, còn nói láo toét linh tinh.” Trần Tử Huệ cãi cự: “Bây giờ con gái đều lớn sớm, ai biết được rốt cuộc là chuyện gì.”
Cao Minh càng tức giận, quay sang Cao Tường: “Đôi mẹ con đến lúc nãy con nhìn thấy rồi đúng không, cô bé đó hai năm trước phát sinh quan hệ với Tử Du cũng mới có 15 tuổi. Hôm qua mẹ con đi gặp Trần Tử Du, nó muốn mẹ con lấy tiền bịt miệng cô bé đó, mẹ con còn gọi người ta đến nhà đưa tiền thật.”
Cao Tường hít một ngụm khí lạnh: “Mẹ, sao mẹ có thể làm chuyện như thế?”
Trần Tử Huệ tỏ thái độ không cho là đúng: “Mẹ đi tìm nó, nó đang bày hàng bán ra ngoài chợ với mẹ nó, lẽ nào nên trực tiếp nhét tiền cho nó trước mặt tất cả mọi người trên chợ? Đương nhiên chỉ có thể gọi họ vào nhà mình. Đứa con gái đó giờ đã sắp 18 tuổi rồi, bản thân nó cũng nói là đang yêu đương với Tử Du, mẹ chỉ bồi thường chút đỉnh cho nhà nó thôi, để nó không đi rêu rao, để cả bầy cùng chạy đi báo án thêm rắc rối, cũng không bắt nó nói dối. Đừng nghe cha con, ông ấy lúc nào cũng có thành kiến với Tử Du.”
“Thành kiến? Bà nói thử xem tôi có điểm nào là thành kiến với nó? Nếu bà với bố bà nghe tôi sớm hơn, quản giáo nó nghiêm hơn thì cũng không để nó làm loạn đến mức như ngày hôm nay đâu.”
Trần Tử Huệ đập bàn đứng dậy: “Bây giờ ông nói vậy thì có tác dụng gì, thái độ này của ông là định làm bố tức chết đấy phỏng?”
“Ông ấy tức giận cũng chỉ có thể là do chuyện mà thằng em bảo bối của bà gây ra.”
Cao Tường vội vàng chặn ánh mắt sắp phát ra lửa của bà Trần Tử Huệ: “Được rồi được rồi, đừng nói mấy lời tức giận này nữa. Ông ngoại biết chuyện này không ạ?”
Cao Minh cười lạnh một tiếng: “Chiều hôm qua cảnh sát lái xe của họ đến tận nhà bắt người, quá nửa số người Thanh Cương đều biết rồi, sao mà giấu ông con được. Ông ấy giận đến mức ngất luôn tại chỗ, bố mẹ đưa đến bệnh viện rồi, bác sĩ bảo giờ ông ấy không chịu được xóc nảy trên đường, ở lại quan sát trước, đợi mai tình hình ổn định thì chuyển tiếp lên viện trên tỉnh. Mẹ con lại cứ kéo bố ra, bắt bố đi tìm quan hệ bên cục công an. Bố vừa bảo không được, mẹ con liền cãi nhau mãi đến giờ chưa xong.”
“Tử Du là em trai ruột duy nhất của tôi. Rõ ràng quan hệ của ông với Bí thư Hồ rất tốt mà, Trần gia chúng tôi đối với ông không bạc, bảo ông làm chút chuyện này ông cũng chối đây đẩy không thì lại im re chẳng phản ứng gì. Tôi không tức giận được sao?”
Cao Minh phẫn nộ trừng vợ: “Bà quá đề cao tôi rồi. Không cần bà lúc nào cũng nhắc nhở, tôi biết tôi có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ “Trần gia nhà bà”. Nhưng bà động não nghĩ đi, tội mà em bà gây ra là tội gì, người nó xâm phạm là ai. Cho dù tôi có quen biết với bí thư Hồ thì sao? Đừng quên Huyện trưởng Tả là đồng nghiệp với Bí thư Hồ, là cán bộ cấp cao từ trên tỉnh xuống giữ chức để rèn luyện, em trai bà lại đi xâm phạm con gái độc nhất của nhà người ta. Đừng nói tôi, cho dù là bố có đứng đầu cả cái Ủy ban tỉnh mà ra mặt đi chăng nữa, ai người ta dám giúp đỡ với cái loại chuyện này.”
Cao Tường thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, vội vàng nói: “Tử Du mới bị bắt vào, chúng ta phải làm rõ tình hình đã mới có thể xác định bước tiếp theo. Mẹ, mẹ đừng gấp, mau thu dọn đồ của ông ngoại, con đưa mẹ đi bệnh viện.”
Đợi Trần Tử Huệ đi thu dọn quần áo, trong phòng chỉ còn lại hai bố con, Cao Tường hỏi bố: “Bố, xác định đúng là Tử Du làm ạ? Mẹ nói cũng có phần đúng mà, dù sao đã qua mấy tháng trời, không thể chỉ dựa vào lời một phía của cô bé đó mà bắt người được.”
Cao Minh than thở: “Cô bé đó mấy hôm trước ngất xỉu trong trường, được đưa đến bệnh viện huyện kiểm tra ra là mang thai. Một bé gái 14 tuổi, lại thêm bố là phó huyện trưởng, con nghĩ xem chuyện chấn động đến cỡ nào. Con bé bị sốc nặng luôn, bố nó đến tra hỏi đi hỏi lại nó mới nói ra chuyện này. Vấn đề nhỏ khác thì không nhắc đến, nhưng xe Trần Tử Du lái lúc đó là Mercedes-Benz ông ngoại con mới mua, cả huyện Thanh Cương chỉ có mỗi một cái, lại còn là biển 8888 đập vào mắt người ta. Một bạn học của cô bé đó cũng làm chứng bảo, lúc nó đi qua tận mắt nhìn thấy Trần Tử Du ôm con bé từ trên xe xuống ném bên vệ đường, sau đó lái xe đi mất. Quả thực quá là... ác nghiệt.”
Cao Tường không còn biết nói gì.
Ngày hôm sau Trần Lập Quốc được chuyển lên tỉnh khám chữa kĩ hơn, Trần Tử Huệ vẫn kiên trì ở lại Thanh Cương nghe ngóng chuyện của em trai, Cao Tường và bố anh đi cùng Trần Lập Quốc lên tỉnh, Cao Minh đến bệnh viện trông nom, Cao Tường nghe lời mẹ đi tìm luật sư.
Mấy ngày sau, Cao Tường và Trương luật sư khá có tiếng trong mảng án hình sự trên tỉnh cùng về Thanh Cương, đi cùng Trần Tử Huệ đến cục công an, gặp Trần Tử Du đang bị nhốt trong phòng theo dõi, nghe xong đại khái vụ án, trái tim anh hoàn toàn chìm xuống đáy vực. Lúc ban đầu thái độ của Trần Tử Du kiêu ngạo ngông cuống đến cực điểm, không chịu thừa nhận chuyện gì, qua mấy ngày thẩm vấn, kiêu căng dần bị mài mòn, bắt đầu nói năng lộn xộn, ấp a ấp úng bảo chỉ là một sự hiểu nhầm, hắn hẹn một cô gái khác gặp nhau ở cổng sau trường học, nhìn thấy Tả Tư An đứng bên lề đường, nhầm tưởng là cô gái đó.
Đây hoàn toàn không phải câu chuyện để có thể bào chữa được.
Phía cảnh sát cho hay, sau khi thu thập chứng cứ thẩm vấn tiếp sẽ xin lệnh bắt giữ, vụ án sẽ chuyển lên viện kiểm sát để thẩm tra thêm, đồng thời xin lệnh khởi tố.
Cao Tường nhìn Trần Tử Du không thể tin nổi, bọn họ từ bé đã cùng nhau lớn lên, đi học cùng trường, sống cùng một mái nhà. Trước khi anh đi lên thành phố trên tỉnh học đại học, bọn họ đã từng vô cùng thân thiết, cùng trao đổi hầu hết những bí mật trong thời kì trưởng thành của nhau, lại không hề hay biết người cậu nhỏ này ngoại trừ việc ngỗ nghịch bất trị ra còn có một mặt đen tối đến thế. Trần Tử Du không hề nhìn anh, khom người cúi thấp đầu, trông như một người hoàn toàn xa lạ.
Cửa phòng gặp đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên xông vào, không nói một lời, trong tay cầm gậy cảnh sát quật về phía Trần Tử Du, Trần Tử Du kêu thảm một tiếng, trong giây lát vỡ đầu chảy máu, cong người đổ xuống đất, người đó còn tiếp tục đánh, Trần Tử Du giơ hai tay đang bị còng lên che đầu, nằm trên đất oằn oại kêu gào tránh né.
Trong tiếng kêu kinh sợ của Trần Tử Huệ, Cao Tường bừng tỉnh, xông đến định ngăn người đó lại, tuy nhiên người đàn ông đó mắt đỏ bừng tia máu, sức lực lớn đến dọa người, căn bản không thể ngăn lại được, một tay hất anh ra, tiếp tục dùng gậy đánh vào Trần Tử Du. Luật sư Trương gọi mấy người cảnh sát đi vào mới có thể ôm ghì lấy người đó lôi ra.
Trong lúc tranh chấp, đầu vai của Cao Tường cũng bị trúng một gậy, anh không quản vết đau, nâng Trần Tử Du đang chảy máu không ngừng dậy, Trần Tử Huệ kinh hồn bất định gào lên: “Hắn là ai? Dựa vào đâu mà chạy vào cục công an đánh người? Các anh mau bắt hắn ta lại.”
Cảnh sát bất an đáp: “Ông ấy là phó huyện trưởng Tả, chúng tôi cứ tưởng ông ấy đến để xem tiến triển của vụ án, ai ngờ...”
Thì ra người đó là cha của cô bé bị hại. Đối diện với cuồng nộ của ông ấy, Cao Tường không biết nói gì, giữ lấy bà mẹ đang định nhảy cồ lên: “Me, đừng làm loạn nữa, vết thương của Tử Du cần được điều trị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook