Hạ Tử Nhược nghĩ cô quả nhiên không nên ôm tư tưởng may mắn đối với Hoắc Quý Ân. Anh ta đồng ý cho cô thời gian một tháng để xử lý chuyện tình cảm của bọn trẻ, cô dễ dàng tin anh ta ngay. Nhưng sự thật đã chứng minh, đại ma đầu lãnh khốc bản tính căn bản không thể thay đổi, vẫn là anh ta tự mình ra tay.

Phòng bệnh VIP.

Hoắc Quý Ân khoanh tay đứng trước cửa sổ, cơ thể cao to hoàn mỹ ngập tràn ánh nắng ấm áp nhưng không chói lóa. Ánh nắng ấy, cuối cùng vẫn không làm thay đổi được vẻ cô đơn xung quanh người đàn ông. Giờ phút này, không ai biết biểu hiện trên gương mặt anh như thế nào, còn bóng dáng anh thì như một đóa hoa hiếm Cao Lĩnh quý giá, tỏa hàn khí từ trong xương cốt, qua cơn thịnh nộ trở nên tồi tệ hơn.

Khi Hạ Tử Nhược bước nhanh như gió quanh bệnh viện, hình ảnh cô nhìn thấy chính là như vậy.

Đám vệ sĩ đứng ở cửa nhận ra cô gái vừa nãy nên không ngăn lại. Cô đẩy cửa xông vào phòng bệnh, cặp đùi thon thả bó sát trong chiếc váy bút chì không thể khống chế đi thẳng về phía Hoắc Quý Ân.

Nhưng, trong khoảnh khắc anh nghe thấy tiếng động quay đầu lại –

Hạ Tử Nhược bỗng giơ cánh tay lên, “ bốp” một cái tát lên mặt anh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, vì vậy Hoắc Quý Ân không có thời gian để phản ứng, sườn mặt anh tuấn liền bị trúng một cái tát.

Âm thanh rõ nét của cái tát vừa lắng, không khí trong phòng bệnh chớp mắt dường như đông lạnh.

Kinh ngạc giây lát, Hoắc Quý Ân chộp lấy cổ tay còn hơi run run của Hạ Tử Nhược, anh dễ dàng nhấn tay cô xuống rồi đem toàn bộ cơ thể cô áp lên lưng ghế sô pha. Anh nhìn cô từ trên cao, sắc mặt bị che lấp, giọng nói trầm thấp: “ Không phải cô điên rồi đấy chứ?”. Người con gái vừa mới bị anh nhổ hết gai, không ngờ đã lại dài nhanh như vậy.

Trong ngực Hạ Tử Nhược tích tụ cơn lửa giận, nhưng bây giờ, toàn bộ cơ thể bị người đàn ông tàn bạo kìm hãm chặt chẽ, cô muốn phản kháng mà không có sức lực, cảm giác thiêu đốt trong lòng càng mãnh liệt bốc hỏa.

“ Hoắc Quý Ân”. Cô không kìm nén được, gọi thẳng tên anh, sau đó đem toàn bộ uất hận của mình run rẩy thốt ra lời: “ Anh mới là kẻ điên! Chẳng lẽ anh không biết tai nạn của Tử Bằng và Đình Đình hôm nay đều do anh ban tặng sao. Cho dù bọn chúng không nên yêu nhau thì anh cũng không nên sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy”.

Sức mạnh trên tay Hoắc Quý Ân không hề nới lỏng, thân hình đẹp đẽ hướng gần hơn về phía Hạ Tử Nhược: “ Hạ Tử Nhược, tôi đê tiện thế nào, cô nói xem?”.

Hai người bỗng nhiên rút ngắn khoảng cách, nhất thời khiến tâm can Hạ Tử Nhược run lên mạnh mẽ, khắp người cô đều bị hơi thở nguy hiểm của người đàn ông bao vây. Tại thời điểm im lặng đối đầu, cho dù khoang mũi hai người ngập tràn mùi thuốc khử trùng, bên tai văng vẳng tiếng thiết bị y tế hoạt động… Tất cả mọi thứ xung quanh dường như mờ đi. Chỉ còn lại hình ảnh ngược nho nhỏ trong mắt nhau là rõ ràng, người con gái đang bùng cháy cơn giận và một người đàn ông lạnh lẽo như băng.

Hạ Tử Nhược cuối cùng cũng không lùi bước, cô trợn tròn đôi mắt hạnh, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hoắc Quý Ân: “ Chẳng lẽ anh không biết trên đời này có bao nhiêu tổn thương mà anh không ngờ tới sao? Anh phái người theo dõi chính em gái mình, còn sai khiến bọn họ đánh Tử Bằng… Đến giờ tôi nghĩ lại còn sợ, ngộ nhỡ vết thương họ chịu không hề nhẹ thì ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm?”.

Người con gái vốn hết sức nhẫn nại, ở trước mặt Hoắc Quý Ân lại biến thành một con nhím xù lông. Bản thân Hạ Tử Nhược cũng cảm thấy khó tin. Có lẽ, ai cũng có một mặt quyết liệt nào đó, đặc biệt là khi họ muốn bảo vệ thứ gì.

Nhưng dáng dấp từng bước bị ép sát của cô làm cho Hoắc Quý Ân không đưa ra bất kỳ phản bác nào.

Thay vào đó, anh nhíu mày, những lời cô vừa nói thật sự làm anh choáng váng.

Trong thoáng chốc, Hoắc Quý Ân hạ tầm nhìn, hàng mi dày che khuất đôi mắt đã có chút thay đổi. Như nhận ra điều gì, anh lại nâng con ngươi, mầu mắt không còn nhạt như lúc nãy, thậm chí còn sẫm lại khó hiểu.

Anh lẳng lặng buông cổ tay Hạ Tử Nhược, giọng điệu hòa hoãn đi rất nhiều: “ Đánh đã đánh, mắng cũng đã mắng, cô có thể nguôi giận được chưa?”.

Cơ thể bị anh giam cầm bỗng được thả lỏng, vẻ thù địch bao phủ đỉnh đầu bỗng biến mất. Cô còn đang ngạc nhiên về thái độ buông lỏng của Hoắc Quý Ân, miệng đã thở hổn hển trả lời: “ Tôi tức giận khi nhìn thấy anh”. Buông một câu như vậy xong, cô xoay người bước đi.

Nào ngờ, ngay khi Hạ Tử Nhược cất bước, cánh tay cô lại bị người bên cạnh túm mạnh.

Vừa mới buông cô ra, bây giờ lại thêm lần nữa, không phải người đàn ông này bị bệnh đấy chứ? Hạ Tử Nhược toàn thân cứng đờ, kinh ngạc quay đầu trừng mắt nhìn Hoắc Quý Ân: “ Anh muốn gì? Mau buông ra”.

Vẻ mặt cảnh giác của cô, rơi vào mắt Hoắc Quý Ân, anh chỉ thờ ơ nhếch miệng: “ Cô sợ tôi à? Không phải cô vừa gan lắm cơ mà”. Nói xong một câu trêu tức, anh tự nhiên nới lỏng tay Hạ Tử Nhược ra: “ Cô đi theo tôi”.

Người đàn ông thay đổi quá nhanh, Hạ Tử Nhược nhất thời không thích ứng kịp, cô nghi hoặc cau mày, đi theo Hoắc Quý Ân về phía sau phòng bệnh.

Khương Bình không kịp di chuyển việc ghé tai lên cửa nghe lén thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, anh ta sợ tới mức chân lảo đảo, liên tục lùi ra sau vài bước.

Anh ta căng thẳng quan sát sắc mặt ông chủ, chợt nghe Hoắc Quý Ân không trách móc gọi tên: “ Khương Bình, cậu đem chuyện hôm nay giải thích rõ ràng cho tôi”.

Sau khi Hoắc Quý Ân và Hạ Tử Nhược đề ra giao ước một tháng, anh liền căn dặn Khương Bình, không cần cho người tiếp tục giám sát Đình Đình, cũng không động chạm gì đến tên tiểu tử Hạ Tử Bằng kia nữa. Nhưng hôm nay đám thuộc hạ sau lưng anh lại làm chuyện như vậy, anh có thể không tức giận được sao. Huống hồ, anh còn bị trúng một cái tát của Hạ Tử Nhược, ngẫm lại vẫn còn thấy bực mình.

Khương Bình sợ nhất khi Hoắc tổng nổi giận, anh ta chạy nhanh tới vẻ mặt đau khổ giải thích: “ Hoắc tổng, có trời đất chứng giám ạ. Tôi quả thật đã đem ý chỉ mới của ngài căn dặn đám vệ sĩ. Nhưng đám người cao lớn thô kệch kia thường làm việc không nhẹ không nặng…”.

Nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Quý Ân quét về phía mấy tên vệ sĩ ở hành lang.

Dáng người bọn họ cao lớn không khác Hoắc Quý Ân là mấy, gần một mét tám lăm, khổ người gần như hoàn mỹ so với Hoắc Quý Ân, mạnh mẽ như nhau. Nhưng giờ phút này, trước mặt ông chủ, bọn họ không còn một chút khí thế, tất cả đều chột dạ cúi đầu, rất giống với mấy quả cà có phấn trắng.

Bầu không khí này, quả nhiên đã chứng tỏ.

Hoắc Quý Ân nhấc tay ra dấu với bọn họ: “ Hôm nay ai đã tham gia, đứng ra đây cho tôi”.

Năm người trong trang phục đen đồng loạt ngập ngừng, khổ sở nhìn nhau, sau đó mới kiên quyết tiến lên một bước, ngay ngắn đứng thành hàng.

Đại ma đầu giáo huấn thuộc hạ như xã hội đen, Hạ Tử Nhược nghĩ đến không khỏi sợ hãi, cô ngước mắt nhìn bức tường người màu đen chắn trước mặt, cô cảm thấy bị áp bức nên lặng lẽ lùi ra khỏi bức tường người đó.

Ai dè, Hoắc Quý Ân vẫn chưa xong, anh bình tĩnh cất giọng phân phó đám vệ sĩ: “ Các người xin lỗi Hạ tiểu thư đi”.

Làm khó cô đây! Hạ Tử Nhược trong lòng hoảng hốt, vội vàng xua tay: “ Không cần, không cần”. Cô không kham nổi đâu.

Đương nhiên bọn họ chỉ nghe lệnh của Hoắc Quý Ân, ăn nói khép nép:

“ Tôi xin lỗi”.

“ Chúng tôi sai rồi”.

“…”.

Âm thanh rời rạc khiến Hoắc Quý Ân rất không hài lòng: “ Các người nghiêm chỉnh chút đi”.

Lập tức, hành lang bệnh viện ầm ầm nổ vang lời xin lỗi đồng loạt: “ Hạ tiểu thư, chúng tôi xin lỗi”.

Giọng bọn họ như chuông đồng, không chỉ đem da đầu Hạ Tử Nhược run lên, ngay cả đám y tá cũng bị kinh động. Mấy nữ y tá thích thú chuồn ra xem náo nhiệt, thi thoảng còn chỉ chỏ về phía Hạ Tử Nhược.

Bị đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, Hạ Tử Nhược không khỏi xấu hổ, cơn tức giận nghẹn ở trong bụng đã sớm bị nỗi xấu hổ chôn vùi.

Cô vô thức tỉnh táo, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Quý Ân, vội vã nói: “ Tôi biết là tôi đã hiểu lầm anh. Tôi hết giận rồi, anh đừng làm náo loạn nữa”. Nói xong cô bước đi như chạy, không dám nán lại một giây.

Cho đến khi vọt vào thang máy, lỗ tai Hạ Tử Nhược vẫn bị kích động kịch liệt, cổ tay hơi đau vì vừa nãy bị người đàn ông kia nắm lấy. Cô hổn hển thở từng ngụm một, gần như tựa lưng vào vách thang máy…

Cô thực sự phục Hoắc Quý Ân, chỉ như vậy mà anh ta làm cô hết giận sao.

Nhìn bóng dáng cô gái chạy chối chết, khuôn mặt tuấn tú vẫn lộ vẻ lạnh lùng của Hoắc Quý Ân, dần hiện lên một nụ cười thoảng.

Điều đó khiến Khương Bình trợn tròn mắt, ông chủ gặp chuyện bực mình như vậy, sao vẫn có thể cười được? Không phải ngài ấy bị Hạ tiểu thư kia tát cho ngu người đấy chứ?

Khương Bình mang vẻ mặt nịnh nọt đến trước mặt Hoắc Quý Ân: “ Hoắc tổng, hay là ngài vả vào mặt tôi cho hết giận?”.

Hoắc Quý Ân không để tâm mà dời ánh mắt về phía Khương Bình, thần sắc đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Anh vỗ vỗ vào gương mặt trắng trẻo hơn cả con gái của trợ lý Khương Bình: “ Bộ mặt này của cậu không làm tôi hết giận. Hôm nay chuyện của cậu cũng có phần, tháng này cậu sẽ không có tiền lương”.

Mặt Khương Bình thoáng chốc nhăn nhó như bánh bao, biết thế anh ta sớm tham gia nhóm cùng “ xin lỗi” cho xong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương