Ai Nói Tôi Không Biết Yêu
-
Chương 55
Nếu như có thể, Hạ Tử Nhược hy vọng ngày mai vĩnh viễn không tới.
Nhờ cuộc giải phẫu ngày hôm sau ban tặng, Hạ Tử Nhược cả đêm không ngủ. Chỉ cần cô nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra gương mặt tuyệt vọng của Đình Đình, cùng với lời cầu xin gần như thương tâm của con bé: ” Chị Hạ, hãy giúp em…”. Nét mặt của con bé, ngữ khí của con bé, yếu đuối bất lực, rồi tựa như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát, chậm rãi đâm vào ngực Hạ Tử Nhược, khoét thẳng vào tim cô đau đớn.
Cô cứ như vậy xót xa níu lấy góc chăn thức gần hết đêm, cho đến khi tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua khe rèm rọi vào phòng ngủ, cô mới mơ màng rơi vào giấc ngủ ngắn. Nào ngờ, ngủ hơn một tiếng đồng hồ, có khi không đến, Hạ Tử Nhược đột nhiên bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Cô lần mò cầm chiếc di động để trên tủ đầu giường, mí mắt nặng trình trịch, dứt khoát không nhìn tên người gọi mà trực tiếp nghe luôn: ” A lô?”.
” Hạ Tử Nhược, Hạ Tử Bằng và Đình Đình có ở chỗ em không?”. Trong giọng nói trầm thấp mệt mỏi của Hoắc Quý Ân pha chút lo lắng.
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Tử Nhược thoáng cứng đờ. Chỉ một câu nói lập tức xua tan cơn buồn ngủ của cô. Thoáng một cái cô đã xốc chăn nhảy xuống giường, động tác đứng dậy quá mau nên hơi choáng váng, cô vội vàng ấn huyệt thái dương: ” Không thấy hai đứa chúng nó ạ?”.
Thanh âm của Hoắc Quý Ân càng thêm trầm lạnh vài phần: ” Anh vừa tới bệnh viện, trong phòng bệnh đã trống không”. Giọng nói đó, phảng phất như báo trước núi lửa sẽ phun trào.
Mặc dù cách sóng điện từ, Hạ Tử Nhược vẫn có thể tưởng tượng ra giờ phút này, biểu cảm tức giận trên gương mặt người đàn ông kia đã được che đậy như thế nào. Thâm tâm cô ” lộp bộp” chìm xuống, ra sức lắc đầu, cố gắng không để cụm từ ” bỏ trốn” bất ngờ vọt ra khỏi đại não.
Đúng là cặp đôi không cho người khác bớt lo lắng!
Hạ Tử Nhược nhanh chóng mặc quần áo, ngoài miệng cố xoa dịu cơn tức giận thiếu kiên nhẫn của Hoắc Quý Ân: ” Anh đừng vội, em sẽ tới ngay”.
“…”.
Hạ Tử Nhược kìm nén không muốn nghĩ tới những dự cảm xấu, cô lo lắng đi vào bệnh viện, giây phút xông vào bệnh viện, bước chân cô bỗng chốc khựng lại –
Hoắc Quý Ân lặng yên đứng trước cửa sổ.
Bình minh phác thảo dáng người cao lớn và khung xương hoàn mỹ của người đàn ông. Xung quanh người anh tiêm nhiễm ánh sáng nhạt, từ đầu đến chân đều lộ vẻ trầm tĩnh, rõ ràng không mang theo vẻ cáu kỉnh hay tức giận.
Lửa cháy trong lúc mấu chốt, một Hoắc Quý Ân nóng tính xưa nay lại bày ra thái độ điềm nhiên như thế này, Hạ Tử Nhược không muốn ngạc nhiên không được. Cô nghi ngờ tiến lên trước: ” Anh tìm được hai đứa rồi à?”.
” Ừ”. Anh gật đầu, qua cửa sổ chỉ xuống dưới tầng lầu: ” Anh mới phát hiện chúng nó vẫn luôn ngồi kia”.
Hạ Tử Nhược từ từ nhìn xuống, chỉ thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên ghế băng trong vườn hoa.
Hình dáng hai người thấp thoáng chìm trong nắng ấm buổi sáng sớm, dựa sát vào nhau, nắm tay nhau thật chặt, Đình Đình vẫn ôm chú thỏ tai dài trong ngực. Hai người trẻ tuổi chưa từng trải qua sự đời, lúc này đây, lại trưng bày vẻ bình tĩnh làm cho người ta líu lưỡi. Giống như từ bỏ tất cả những tạp niệm, chỉ mong đến thời điểm cuối cùng được hạnh phúc hoàn toàn. Hoặc như một nhà ba người tâm trí đang trong trạng thái thoải mái chờ đợi giây phút tàn khắc nhất.
Phía xa xa, đường ranh giới giữa bầu trời và mặt đất, ánh sáng rõ ràng không chướng mắt, nhưng ánh mắt của Hạ Tử Nhược lại rằm rặm. Cô cố ý không tra cứu đôi tình nhân nhỏ vẻ ngoài bình tĩnh cất giấu bao nhiêu sóng ngầm. Cô không phải không thừa nhận, trải qua một lần như thế, em trai cô rốt cuộc đã trưởng thành. Không hề tùy ứng, tính cách không còn tùy tiện muốn làm gì thì làm, cuối cùng đã có dáng dấp của một người trưởng thành nên có.
Bàn tay buông xuống bên người Hoắc Quý Ân hơi nóng lên, tiếp theo nằm trong xúc cảm mềm mại, Hạ Tử Nhược cầm tay anh, nói: ” Đình Đình và Hạ Tử Bằng hiểu quyết định của anh”.
Trái tim được xoa dịu nhưng vẫn không nhẹ nhõm, đôi mắt đen hẹp dài của Hoắc Quý Ân u ám chưa từng có. Anh từ từ thu lòng bàn tay, vững vàng xoay lại nắm chặt lấy tay cô: ” Hạ Tử Nhược, cảm ơn em đã không trách anh”.
Hạ Tử Nhược sao có thể không thật sự trách anh, chẳng qua là cô bất lực không có cách nào để thay đổi sự thực tàn nhẫn, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận mà thôi. Cô bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: ” Em đi gọi hai đứa lên đây”.
Tròng mắt Hoắc Quý Ân nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, khoảng cách trước giờ giải phẫu còn nửa tiếng: ” Bảo bọn nó không phải đợi nữa”. Anh nói.
“…”.
Nếu như kết quả đã sớm định trước, nhiều hơn một phút, hay thiếu đi một phút không quan trọng, thay vì cùng anh kéo chút hơi tàn, chi bằng dứt khoát cho nhanh gọn. Rất nhanh, Hạ Tử Bằng và Hoắc Đình Đình quay trở lại phòng bệnh.
Mặc dù chỉ là một cuộc tiểu phẫu đơn giản, nhưng Hoắc Quý Ân vẫn mời toàn bộ các bác sĩ khoa sản có kinh nghiệm. Một y tá đeo chiếc khẩu trang to đi vào phòng bệnh, vỗ vai Đình Đình: ” Đừng căng thẳng, giải phẫu không đau, nửa tiếng là xong”.
“… Vâng”. Hoắc Đình Đình liếc tròng mắt sưng đỏ khẽ gật đầu.
” Bác sĩ đã đến, chúng ta vào phòng giải phẫu đi”. Y tá nói xong, quay đầu nhìn qua những người khác: ” Người nhà không cần vào theo, mọi người đợi ở phòng bệnh là được rồi”.
Hạ Tử Bằng nắm chặt tay Đình Đình, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mãi không buông: ” Tôi sẽ chờ ngoài cửa phòng giải phẫu”.
” Vậy cũng được”. Y tá đáp.
Bọn họ trầm mặc đưa đến cửa phòng bệnh, Hoắc Quý Ân yên lặng cúi đầu. Bao năm oai phong trên thương trường, một tay che trời, anh chưa từng hoài nghi quyết định của mình. Nhưng lúc này đây, anh không đủ dũng khí để liếc nhìn bóng lưng của em gái.
Hốc mắt Hạ Tử Nhược đã sớm đỏ lên, y tá nói đơn giản dễ dàng, một sinh mệnh nhỏ bé nói không là không sao, chỉ cần nửa giờ, mà không biết cơ thể của người làm mẹ khi trải qua quá trình thê thảm ấy đau đớn ra sao.
Ai ngờ, ngay khi mọi người vừa bước ra khỏi phòng bệnh –
Một giọng nữ sắc nhọn bỗng đánh tới: ” Ai dám lấy đứa trẻ trong bụng Đình Đình ra, hãy liều mạng với ta”.
Ba người sững sờ, cứ như vậy bị vẻ phong trần mệt mỏi của một người phụ nữ chặn đứng ngay ở cửa. Người đó tướng mạo khoan thai, đoan trang đẩy y tá ra, không nói một câu liền đưa Hạ Tử Bằng và Đình Đình quay trở lại phòng bệnh.
Cùng lúc đó, toàn thân Hoắc Quý Ân ngơ ngẩn như người bị sét đánh.
Mọi chuyện phát sinh nhanh như tia chớp, khiến mọi người không kịp phản ứng, người phụ nữ dẫm trên đôi giày cao gót ” cộp cộp” vọt tới trước mặt Hoắc Quý Ân. Trong chớp mắt, bà liền giơ chiếc túi xách hàng hiệu trên tay, đập vào đầu Hoắc Quý Ân: ” Đứa con bất hiếu này, không nhận mẹ ruột cũng được. Giờ đến cả đứa bé trong bụng em gái cũng dám ra tay, thật sự quá đáng rồi đấy!”.
Bị đánh bất ngờ, vẻ mặt ngạc nhiên trên mặt Hoắc Quý Ân vẫn chưa lui. Anh đang định đưa tay ngăn cản theo bản năng, Hoắc Đình Đình đã bước một bước dài, ôm chặt lấy người phụ nữ.
Cô há miệng, cổ họng như ruột xe đậm đặc khóc nức nở: ” Mẹ…”. Toàn bộ oan ức đều biến thành một tiếng gọi này.
Ngô Lệ Phỉ đang chăm chú đánh con trai, sắc mặt hơi dừng lại, người đàn bà với bộ dạng đanh đá vừa rồi hoàn toàn biến mất. Bà ôm con gái, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng an ủi: ” Đình Đình đừng khóc, mẹ đến giải quyết giúp con đây”.
Hạ Tử Nhược sửng sốt nhìn người phụ nữ đi tới, cô cảm thấy mọi thứ không chân thực, dường như phạm nhân tử hình ra pháp trường bị câu nói: ” Giữ người dưới đao” cứu trở về. Cô có cảm giác trái tim đau đớn không còn… đau nữa. Giống như một người bị đánh thuốc mê, mọi nỗi đau biến mất, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hạ Tử Nhược lén liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Hoắc Quý Ân, hết sức không tốt…
Động viên con gái mấy câu, ánh mắt Ngô Lệ Phỉ chuyển sang người Hạ Tử Nhược.
Trong khoảnh khắc đối mặt, Hạ Tử Nhược thoáng kinh ngạc, tuổi tác của mẹ Hoắc Quý Ân tuy đã nhiều nhưng có lẽ do cuộc sống an nhàn sung sướng, được bảo dưỡng đúng cách nên gương mặt của bà có thể dùng từ ” xinh đẹp” để hình dung. Đặc biệt dung mạo kia, quả thực không khác gì Hoắc Quý Ân.
Ngô Lệ Phỉ cũng cẩn thận quan sát kỹ Hạ Tử Nhược, trong chớp mắt, bà tao nhã mỉm cười: ” Cháu chính là Hạ Tử Nhược?”.
” Vâng ạ”. Hạ Tử Nhược lễ phép mỉm cười đáp lễ.
” May mà cháu gọi điện cho ta, ta mới kịp chạy từ Canada về đây, nếu không thực sự đã tạo nghiệt lớn…”. Ngô Lệ Phỉ vỗ vỗ lồng ngực còn đang sợ hãi, thổn thức không thôi.
Bà vừa dứt lời, Hạ Tử Nhược cảm giác bên cạnh có một chùm ánh mắt giận dữ đao kiếm hướng về phía cô. Mặc dù không quay đầu nhìn, cô cũng biết chủ nhân của ánh mắt đao kiếm này – Là của Hoắc Quý Ân.
Hoắc Quý Ân không ngờ năng lực của bạn gái anh không nhỏ. Thậm chí dám đưa tới một người mẹ mà cả đời anh không muốn nhìn thấy nữa. Anh ra sức kìm nén khóe miệng sắp nổi lên ý cười châm biếm, lạnh lùng nói: ” Ngô Lệ Phỉ, bà ít tới đây can thiệp đi. Giữ lại đứa bé của Đình Đình hay không không phải do bà định đoạt”. Anh thực sự không để lại chút thể diện nào cho mẹ mình.
Sắc mặt Ngô Lệ Phỉ vừa giãn ra phút chốc lại kéo căng, bà nheo mắt nhìn Hoắc Quý Ân, bà nhả từng lời châu ngọc ra để phản bác: ” Đình Đình từ trong bụng ta sinh ra, mỗi giọt máu trên người nó là của ta cho. Ai dám động đến nó, nhất định phải được sự đồng ý của ta, con không có quyền làm chủ”.
Trong lúc căng thẳng, nữ y tá vừa rồi đã sớm choáng váng, vội vàng chen miệng nói: ” Nếu gia đình có tranh cãi về việc giải phẫu, bệnh viện sẽ không thể tiến hành phẫu thuật, mọi người bàn bạc lại đi”. Nói xong, lòng bàn chân cô ta như bôi mỡ, nhanh như chớp biến khỏi nơi rắc rối.
Không giải phẫu được, Ngô Lệ Phỉ đắc ý nhíu mày, không che giấu nỗi vui sướng thắng lợi. Bà quay sang Hạ Tử Bằng, hỏi: ” Cháu là cha đứa bé à? Còn ngây ra đó làm gì, nhanh giúp Đình Đình thu dọn đồ đạc, về nhà đi”.
Hạ Tử Bằng gật đầu như bằm tỏi, nhanh nhẹn đáp: ” À, vâng”. Dù cậu đã cố kìm nén, nhưng khóe miệng vẫn nhếch nụ cười vui mừng.
Với tư cách là người đứng đầu gia đình, Hoắc Quý Ân cứ như vậy bị bỏ qua, không cam lòng lại không thể làm gì. Anh túm lấy cánh tay Hạ Tử Nhược: ” Em đi theo anh”. Món nợ này, anh phải giải quyết với cô cho xong.
” Khoan đã”. Ngô Lệ Phỉ giẫm trên đôi giày cao gót màu đỏ thẫm chắn ngang hai người, mạnh mẽ gạt tay Hoắc Quý Ân ra khỏi người Hạ Tử Nhược. Bà cố ý không nhìn Hoắc Quý Ân, nhưng lại cười rạng rỡ với Hạ Tử Nhược: ” Hạ Tử Nhược, bác đã nhiều năm không trở về thành phố B. Hôm nay cháu dẫn bác đi dạo được không?”.
Hạ Tử Nhược không biết nên khóc hay nên cười, hai mẹ con nhà này… định đem một người sống sờ sờ như cô làm thành nhân bánh sao. Trước mặt Ngô Lệ Phỉ cô không tránh được khó xử, cô thật sự không muốn Hoắc Quý Ân lửa cháy đổ thêm dầu.
Ai ngờ, không đợi cô mở miệng chối từ, Hoắc Quý Ân đã phẩy mạnh tay áo, xoay người rời đi.
Nhờ cuộc giải phẫu ngày hôm sau ban tặng, Hạ Tử Nhược cả đêm không ngủ. Chỉ cần cô nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra gương mặt tuyệt vọng của Đình Đình, cùng với lời cầu xin gần như thương tâm của con bé: ” Chị Hạ, hãy giúp em…”. Nét mặt của con bé, ngữ khí của con bé, yếu đuối bất lực, rồi tựa như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát, chậm rãi đâm vào ngực Hạ Tử Nhược, khoét thẳng vào tim cô đau đớn.
Cô cứ như vậy xót xa níu lấy góc chăn thức gần hết đêm, cho đến khi tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua khe rèm rọi vào phòng ngủ, cô mới mơ màng rơi vào giấc ngủ ngắn. Nào ngờ, ngủ hơn một tiếng đồng hồ, có khi không đến, Hạ Tử Nhược đột nhiên bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Cô lần mò cầm chiếc di động để trên tủ đầu giường, mí mắt nặng trình trịch, dứt khoát không nhìn tên người gọi mà trực tiếp nghe luôn: ” A lô?”.
” Hạ Tử Nhược, Hạ Tử Bằng và Đình Đình có ở chỗ em không?”. Trong giọng nói trầm thấp mệt mỏi của Hoắc Quý Ân pha chút lo lắng.
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Tử Nhược thoáng cứng đờ. Chỉ một câu nói lập tức xua tan cơn buồn ngủ của cô. Thoáng một cái cô đã xốc chăn nhảy xuống giường, động tác đứng dậy quá mau nên hơi choáng váng, cô vội vàng ấn huyệt thái dương: ” Không thấy hai đứa chúng nó ạ?”.
Thanh âm của Hoắc Quý Ân càng thêm trầm lạnh vài phần: ” Anh vừa tới bệnh viện, trong phòng bệnh đã trống không”. Giọng nói đó, phảng phất như báo trước núi lửa sẽ phun trào.
Mặc dù cách sóng điện từ, Hạ Tử Nhược vẫn có thể tưởng tượng ra giờ phút này, biểu cảm tức giận trên gương mặt người đàn ông kia đã được che đậy như thế nào. Thâm tâm cô ” lộp bộp” chìm xuống, ra sức lắc đầu, cố gắng không để cụm từ ” bỏ trốn” bất ngờ vọt ra khỏi đại não.
Đúng là cặp đôi không cho người khác bớt lo lắng!
Hạ Tử Nhược nhanh chóng mặc quần áo, ngoài miệng cố xoa dịu cơn tức giận thiếu kiên nhẫn của Hoắc Quý Ân: ” Anh đừng vội, em sẽ tới ngay”.
“…”.
Hạ Tử Nhược kìm nén không muốn nghĩ tới những dự cảm xấu, cô lo lắng đi vào bệnh viện, giây phút xông vào bệnh viện, bước chân cô bỗng chốc khựng lại –
Hoắc Quý Ân lặng yên đứng trước cửa sổ.
Bình minh phác thảo dáng người cao lớn và khung xương hoàn mỹ của người đàn ông. Xung quanh người anh tiêm nhiễm ánh sáng nhạt, từ đầu đến chân đều lộ vẻ trầm tĩnh, rõ ràng không mang theo vẻ cáu kỉnh hay tức giận.
Lửa cháy trong lúc mấu chốt, một Hoắc Quý Ân nóng tính xưa nay lại bày ra thái độ điềm nhiên như thế này, Hạ Tử Nhược không muốn ngạc nhiên không được. Cô nghi ngờ tiến lên trước: ” Anh tìm được hai đứa rồi à?”.
” Ừ”. Anh gật đầu, qua cửa sổ chỉ xuống dưới tầng lầu: ” Anh mới phát hiện chúng nó vẫn luôn ngồi kia”.
Hạ Tử Nhược từ từ nhìn xuống, chỉ thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên ghế băng trong vườn hoa.
Hình dáng hai người thấp thoáng chìm trong nắng ấm buổi sáng sớm, dựa sát vào nhau, nắm tay nhau thật chặt, Đình Đình vẫn ôm chú thỏ tai dài trong ngực. Hai người trẻ tuổi chưa từng trải qua sự đời, lúc này đây, lại trưng bày vẻ bình tĩnh làm cho người ta líu lưỡi. Giống như từ bỏ tất cả những tạp niệm, chỉ mong đến thời điểm cuối cùng được hạnh phúc hoàn toàn. Hoặc như một nhà ba người tâm trí đang trong trạng thái thoải mái chờ đợi giây phút tàn khắc nhất.
Phía xa xa, đường ranh giới giữa bầu trời và mặt đất, ánh sáng rõ ràng không chướng mắt, nhưng ánh mắt của Hạ Tử Nhược lại rằm rặm. Cô cố ý không tra cứu đôi tình nhân nhỏ vẻ ngoài bình tĩnh cất giấu bao nhiêu sóng ngầm. Cô không phải không thừa nhận, trải qua một lần như thế, em trai cô rốt cuộc đã trưởng thành. Không hề tùy ứng, tính cách không còn tùy tiện muốn làm gì thì làm, cuối cùng đã có dáng dấp của một người trưởng thành nên có.
Bàn tay buông xuống bên người Hoắc Quý Ân hơi nóng lên, tiếp theo nằm trong xúc cảm mềm mại, Hạ Tử Nhược cầm tay anh, nói: ” Đình Đình và Hạ Tử Bằng hiểu quyết định của anh”.
Trái tim được xoa dịu nhưng vẫn không nhẹ nhõm, đôi mắt đen hẹp dài của Hoắc Quý Ân u ám chưa từng có. Anh từ từ thu lòng bàn tay, vững vàng xoay lại nắm chặt lấy tay cô: ” Hạ Tử Nhược, cảm ơn em đã không trách anh”.
Hạ Tử Nhược sao có thể không thật sự trách anh, chẳng qua là cô bất lực không có cách nào để thay đổi sự thực tàn nhẫn, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận mà thôi. Cô bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: ” Em đi gọi hai đứa lên đây”.
Tròng mắt Hoắc Quý Ân nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, khoảng cách trước giờ giải phẫu còn nửa tiếng: ” Bảo bọn nó không phải đợi nữa”. Anh nói.
“…”.
Nếu như kết quả đã sớm định trước, nhiều hơn một phút, hay thiếu đi một phút không quan trọng, thay vì cùng anh kéo chút hơi tàn, chi bằng dứt khoát cho nhanh gọn. Rất nhanh, Hạ Tử Bằng và Hoắc Đình Đình quay trở lại phòng bệnh.
Mặc dù chỉ là một cuộc tiểu phẫu đơn giản, nhưng Hoắc Quý Ân vẫn mời toàn bộ các bác sĩ khoa sản có kinh nghiệm. Một y tá đeo chiếc khẩu trang to đi vào phòng bệnh, vỗ vai Đình Đình: ” Đừng căng thẳng, giải phẫu không đau, nửa tiếng là xong”.
“… Vâng”. Hoắc Đình Đình liếc tròng mắt sưng đỏ khẽ gật đầu.
” Bác sĩ đã đến, chúng ta vào phòng giải phẫu đi”. Y tá nói xong, quay đầu nhìn qua những người khác: ” Người nhà không cần vào theo, mọi người đợi ở phòng bệnh là được rồi”.
Hạ Tử Bằng nắm chặt tay Đình Đình, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mãi không buông: ” Tôi sẽ chờ ngoài cửa phòng giải phẫu”.
” Vậy cũng được”. Y tá đáp.
Bọn họ trầm mặc đưa đến cửa phòng bệnh, Hoắc Quý Ân yên lặng cúi đầu. Bao năm oai phong trên thương trường, một tay che trời, anh chưa từng hoài nghi quyết định của mình. Nhưng lúc này đây, anh không đủ dũng khí để liếc nhìn bóng lưng của em gái.
Hốc mắt Hạ Tử Nhược đã sớm đỏ lên, y tá nói đơn giản dễ dàng, một sinh mệnh nhỏ bé nói không là không sao, chỉ cần nửa giờ, mà không biết cơ thể của người làm mẹ khi trải qua quá trình thê thảm ấy đau đớn ra sao.
Ai ngờ, ngay khi mọi người vừa bước ra khỏi phòng bệnh –
Một giọng nữ sắc nhọn bỗng đánh tới: ” Ai dám lấy đứa trẻ trong bụng Đình Đình ra, hãy liều mạng với ta”.
Ba người sững sờ, cứ như vậy bị vẻ phong trần mệt mỏi của một người phụ nữ chặn đứng ngay ở cửa. Người đó tướng mạo khoan thai, đoan trang đẩy y tá ra, không nói một câu liền đưa Hạ Tử Bằng và Đình Đình quay trở lại phòng bệnh.
Cùng lúc đó, toàn thân Hoắc Quý Ân ngơ ngẩn như người bị sét đánh.
Mọi chuyện phát sinh nhanh như tia chớp, khiến mọi người không kịp phản ứng, người phụ nữ dẫm trên đôi giày cao gót ” cộp cộp” vọt tới trước mặt Hoắc Quý Ân. Trong chớp mắt, bà liền giơ chiếc túi xách hàng hiệu trên tay, đập vào đầu Hoắc Quý Ân: ” Đứa con bất hiếu này, không nhận mẹ ruột cũng được. Giờ đến cả đứa bé trong bụng em gái cũng dám ra tay, thật sự quá đáng rồi đấy!”.
Bị đánh bất ngờ, vẻ mặt ngạc nhiên trên mặt Hoắc Quý Ân vẫn chưa lui. Anh đang định đưa tay ngăn cản theo bản năng, Hoắc Đình Đình đã bước một bước dài, ôm chặt lấy người phụ nữ.
Cô há miệng, cổ họng như ruột xe đậm đặc khóc nức nở: ” Mẹ…”. Toàn bộ oan ức đều biến thành một tiếng gọi này.
Ngô Lệ Phỉ đang chăm chú đánh con trai, sắc mặt hơi dừng lại, người đàn bà với bộ dạng đanh đá vừa rồi hoàn toàn biến mất. Bà ôm con gái, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng an ủi: ” Đình Đình đừng khóc, mẹ đến giải quyết giúp con đây”.
Hạ Tử Nhược sửng sốt nhìn người phụ nữ đi tới, cô cảm thấy mọi thứ không chân thực, dường như phạm nhân tử hình ra pháp trường bị câu nói: ” Giữ người dưới đao” cứu trở về. Cô có cảm giác trái tim đau đớn không còn… đau nữa. Giống như một người bị đánh thuốc mê, mọi nỗi đau biến mất, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hạ Tử Nhược lén liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Hoắc Quý Ân, hết sức không tốt…
Động viên con gái mấy câu, ánh mắt Ngô Lệ Phỉ chuyển sang người Hạ Tử Nhược.
Trong khoảnh khắc đối mặt, Hạ Tử Nhược thoáng kinh ngạc, tuổi tác của mẹ Hoắc Quý Ân tuy đã nhiều nhưng có lẽ do cuộc sống an nhàn sung sướng, được bảo dưỡng đúng cách nên gương mặt của bà có thể dùng từ ” xinh đẹp” để hình dung. Đặc biệt dung mạo kia, quả thực không khác gì Hoắc Quý Ân.
Ngô Lệ Phỉ cũng cẩn thận quan sát kỹ Hạ Tử Nhược, trong chớp mắt, bà tao nhã mỉm cười: ” Cháu chính là Hạ Tử Nhược?”.
” Vâng ạ”. Hạ Tử Nhược lễ phép mỉm cười đáp lễ.
” May mà cháu gọi điện cho ta, ta mới kịp chạy từ Canada về đây, nếu không thực sự đã tạo nghiệt lớn…”. Ngô Lệ Phỉ vỗ vỗ lồng ngực còn đang sợ hãi, thổn thức không thôi.
Bà vừa dứt lời, Hạ Tử Nhược cảm giác bên cạnh có một chùm ánh mắt giận dữ đao kiếm hướng về phía cô. Mặc dù không quay đầu nhìn, cô cũng biết chủ nhân của ánh mắt đao kiếm này – Là của Hoắc Quý Ân.
Hoắc Quý Ân không ngờ năng lực của bạn gái anh không nhỏ. Thậm chí dám đưa tới một người mẹ mà cả đời anh không muốn nhìn thấy nữa. Anh ra sức kìm nén khóe miệng sắp nổi lên ý cười châm biếm, lạnh lùng nói: ” Ngô Lệ Phỉ, bà ít tới đây can thiệp đi. Giữ lại đứa bé của Đình Đình hay không không phải do bà định đoạt”. Anh thực sự không để lại chút thể diện nào cho mẹ mình.
Sắc mặt Ngô Lệ Phỉ vừa giãn ra phút chốc lại kéo căng, bà nheo mắt nhìn Hoắc Quý Ân, bà nhả từng lời châu ngọc ra để phản bác: ” Đình Đình từ trong bụng ta sinh ra, mỗi giọt máu trên người nó là của ta cho. Ai dám động đến nó, nhất định phải được sự đồng ý của ta, con không có quyền làm chủ”.
Trong lúc căng thẳng, nữ y tá vừa rồi đã sớm choáng váng, vội vàng chen miệng nói: ” Nếu gia đình có tranh cãi về việc giải phẫu, bệnh viện sẽ không thể tiến hành phẫu thuật, mọi người bàn bạc lại đi”. Nói xong, lòng bàn chân cô ta như bôi mỡ, nhanh như chớp biến khỏi nơi rắc rối.
Không giải phẫu được, Ngô Lệ Phỉ đắc ý nhíu mày, không che giấu nỗi vui sướng thắng lợi. Bà quay sang Hạ Tử Bằng, hỏi: ” Cháu là cha đứa bé à? Còn ngây ra đó làm gì, nhanh giúp Đình Đình thu dọn đồ đạc, về nhà đi”.
Hạ Tử Bằng gật đầu như bằm tỏi, nhanh nhẹn đáp: ” À, vâng”. Dù cậu đã cố kìm nén, nhưng khóe miệng vẫn nhếch nụ cười vui mừng.
Với tư cách là người đứng đầu gia đình, Hoắc Quý Ân cứ như vậy bị bỏ qua, không cam lòng lại không thể làm gì. Anh túm lấy cánh tay Hạ Tử Nhược: ” Em đi theo anh”. Món nợ này, anh phải giải quyết với cô cho xong.
” Khoan đã”. Ngô Lệ Phỉ giẫm trên đôi giày cao gót màu đỏ thẫm chắn ngang hai người, mạnh mẽ gạt tay Hoắc Quý Ân ra khỏi người Hạ Tử Nhược. Bà cố ý không nhìn Hoắc Quý Ân, nhưng lại cười rạng rỡ với Hạ Tử Nhược: ” Hạ Tử Nhược, bác đã nhiều năm không trở về thành phố B. Hôm nay cháu dẫn bác đi dạo được không?”.
Hạ Tử Nhược không biết nên khóc hay nên cười, hai mẹ con nhà này… định đem một người sống sờ sờ như cô làm thành nhân bánh sao. Trước mặt Ngô Lệ Phỉ cô không tránh được khó xử, cô thật sự không muốn Hoắc Quý Ân lửa cháy đổ thêm dầu.
Ai ngờ, không đợi cô mở miệng chối từ, Hoắc Quý Ân đã phẩy mạnh tay áo, xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook