Mặc dù Hạ Tử Nhược đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng lúc gặp lại ba mình, thậm chí lúc đi trên đường vô tình nhìn thấy bóng dáng giống ba, trái tim cô đều lỡ một nhịp. Cô hận ông nhưng rất muốn gặp ông. Thế mà giờ đây, tại khách sạn nơi cô làm việc, Hạ Chấn Viễn cứ như vậy đứng sờ sờ trước mặt cô, Hạ Tử Nhược chỉ cảm thấy - không thể tin nổi.

Một chút cảm giác chân thật đều không có.

Đối với việc đoàn tụ cha con này, Hạ Chấn Viễn mừng mừng tủi tủi chuẩn bị rất nhiều câu thoại, nhưng hàng ngàn lời nói giống như khúc xương mắc trong cổ họng, biến thành một câu chan chứa đau khổ, nghẹn ngào: " Hạ Tử Nhược, ba đã trở về".

Hạ Tử Nhược nhất thời đánh mất linh hồn. Cô như một con rối ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người đã lặng lẽ biến mất năm đó, bây giờ lại lặng lẽ trở về. Toàn bộ quãng thời gian năm năm dài đằng đẵng gần như ngưng kết vào thời điểm này, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Vì thế cho nên, cô không biết nên dùng loại trạng thái nào để đối mặt với sự xuất hiện của ba mình.

Trong giây phút ngắn ngủi, Hạ Tử Nhược suy nghĩ rất nhiều về phản ứng mình nên có. Nhưng khi run rẩy mở miệng, cô không lường trước được mình lại có thể khàn giọng buông ra một câu: " Hạ Chấn Viễn, ông quay về làm gì? Ngày trước ông có thể nhẫn tâm vứt bỏ tôi và Hạ Tử Bằng, giờ lại tìm đến là sao? Tôi từ lâu đã không có người cha như ông".

Yết hầu Hạ Tử Nhược như bị ai bóp nghẹt, cảm thấy giọng nói chát chúa đó không phải của mình. Nói xong cô quay đầu bỏ đi, để lại Hạ Chấn Viễn buồn bã kinh ngạc đứng yên một chỗ.

Buổi sáng ông và Hoắc Quý Ân cùng trở về thành phố B, được đối phương sắp xếp ở trong khách sạn, toàn bộ nỗi băn khoăn của Hạ Chấn Viễn tiêu tan bởi khát khao đoàn tụ mãnh liệt. Vừa rồi mở cửa phòng, trong đầu ông dần hiện ra vô số hình ảnh cha con gặp nhau. Nhưng mọi thứ xảy ra không có cảnh tượng này - Hạ Tử Nhược không chịu tha thứ cho ông.

Bước chân Hạ Tử Nhược xiêu vẹo, vùi đầu đi nhanh trong hành lang yên tĩnh. Dưới ánh đèn hành lang nền nã, trong ánh mắt trong veo của cô bao phủ một lớp sương mù dày đặc, như thể nhỏ nước bất kỳ lúc nào, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Không ngờ, cô vừa đi khỏi được vài bước thì đụng mạnh vào người đằng trước.

Trán va vào ngực đối phương, cô cuống quít ngẩng đầu, liền thấy chiếc ghim cài đơn giản, tinh xảo trên cổ áo đối phương. Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hơi nóng lên – tiếp đó là một vòng ôm, mang theo hơi thở nam tính vô cùng quen thuộc.

Dễ nhận thấy Hoắc Quý Ân đã nghe được màn đối thoại của hai cha con, anh ôm chặt lấy cô, gấp gáp mạnh mẽ, mang theo hương vị trấn an và yêu chiều.

Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông khiến Hạ Tử Nhược dần dần nhận ra điều gì, một ý nghĩ khó tin bất ngờ bùng nổ khỏi tâm trí hỗn loạn: “ Hoắc Quý Ân, là anh đã tìm ba em trở về?”.

Không đợi anh trả lời, Hạ Tử Nhược cố nén nước mắt tràn mi, toàn bộ cảm xúc mãnh liệt gần như ngay lập tức phát tiết thành lời. Cô bỗng vùng vẫy khỏi vòng tay của Hoắc Quý Ân, ra sức đấm vào ngực anh, vẻ oan ức bình tĩnh sụp đổ, cô cúi thấp đầu nói: “ Anh vì cái gì mà gánh giúp em việc đó? Anh có biết anh đã đem đến cho em bao nhiêu thảm hại không? Trong lòng em chưa hề chuẩn bị…”.

Nắm đấm của cô hơi dừng lại trên ngực Hoắc Quý Anh, trái tim anh khẽ chấn động nhưng không tránh né, không ngăn cản, cứ như vậy mặc cho Hạ Tử Nhược phát tiết trên người mình.

Cả đời này, có mấy ai có được cảm xúc gọi là mãnh liệt. Hoắc Quý Ân rất hiểu cô, cô thường xuyên như thế - vì lòng tự trọng mạnh mẽ nên không dễ tùy tiện bày ra tâm trạng của mình, rồi cuối cùng lặng lẽ tiêu hóa sau cánh cửa đóng kín. Vì vậy, khi bị cô " bắt nạt" chẳng ngó ngàng gì tới, Hoắc Quý Ân lại có cảm giác hạnh phúc chưa từng thấy.

Anh là người gần gũi cô nhất, chỉ có anh mới có thể -

Khiến cho cô tháo bỏ rào cản tâm lý, không lưu giữ mà trút hết tâm tình.

Đi vào trong tim cô, vì cô mà chữa lành từng vết thương loang lổ do năm tháng lưu giữ.

Cùng cô chấp nhận từng giọt cảm xúc cuộc sống, bất kể là ngọt ngào hạnh phúc hay bi thương...

Không biết do không còn sức lực, hay do đã tỉnh táo, nắm đấm của Hạ Tử Nhược dần dần dừng lại.

Ngay khi cánh tay cô buông xuống, bàn tay lạnh buốt liền bị Hoắc Quý Ân nắm chặt, giọng nói trầm thấp lập tức ghé sát tai cô: " Hạ Tử Nhược, hãy cho chú Hạ một cơ hội để giải thích".

Hạ Tử Nhược ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt nhập nhòe nước hiện lên ánh nhìn cố chấp và nống nàn của Hoắc Quý Ân. Ánh mắt ấy, giống như mạch nước ngầm trong chốc lát xông vào trong lòng cô.

Do dự vài giây, Hạ Tử Nhược cắn môi, khẽ gật đầu.

Hoắc Quý Ân vươn tay, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, dắt cô trở về phòng, mười ngón tay xiết chặt. Hạ Chấn Viễn vẫn đứng ở cửa, nhìn hai người đến gần, một hình ảnh cân xứng ông chưa từng nghĩ tới, trong giây phút ngắn ngủi, tâm trạng tối tăm bỗng trở nên kích động.

" Chú, chú và Hạ Tử Nhược từ từ nói chuyện với nhau đi". Hoắc Quý Ân cầm tay Hạ Tử Nhược giao vào tay Hạ Chấn Viễn.

Hạ Chấn Viễn nhìn anh ánh mắt trở nên sâu xa: " Hoắc tiên sinh, cảm ơn cậu".

" Không cần khách khí với cháu". Hoắc Quý Ân cười một tiếng, quay người rời đi.

***

Trong phòng khách sạn, Hạ Tử Nhược nghe Hạ Chấn Viễn kể toàn bộ sự việc xảy ra trong năm năm qua. Tâm trạng của cô có thể dùng từ " sốc " để miêu tả.

Cái gọi là " sự thật" giống như một quả bóng bay, bị đâm thủng nổ " bùm" một cái. Cô không mảy may nhẹ nhõm, mà chỉ cảm thấy - đau nhức.

" Đừng hận Tô gia, đừng hận Tô Khải". Hạ Chấn Viễn ngồi trên ghế sô pha, tay xoa xoa chén trà.

Hạ Tử Nhược im lặng, trái tim cô như bị khoét, chỉ để lại một số kỷ niệm, vang tiếng cô đơn.

Đó là những ký ức có liên quan đến Tô Khải.

Ngày đó, Hạ Tử Nhược đi Pháp du học, Tô Khải và cô chia tay nhau ở sân bay. Lúc ấy, công ty của Tô Dược vừa tuyên bố phá sản nhưng Tô Khải vẫn dứt bỏ toàn bộ lo lắng, hào phóng trao cho cô một cái ôm thật chặt và một nụ cười tươi rói: " Hạ Tử Nhược, em đừng quên anh, anh sẽ đợi em quay về".

Trong tang lễ của Tô Dược, Tô Khải mặc chiếc áo sơ mi đơn giản cùng chiếc quần jeans bạc phếch đứng cạnh Hạ Tử Nhược. Cô ngước nhìn anh định an ủi, nhưng miệng chưa kịp mở đã bị Tô Khải cầm tay, nét mặt anh ẩn nhẫn, giọng nói khàn khàn: " Hạ Tử Nhược, không cần an ủi anh, anh kiên cường hơn em tưởng đấy".

Sau khi Hạ Chấn Viễn mất tích, Tô Khải đi theo giúp đỡ Hạ Tử Nhược chuẩn bị hết mọi thứ, cho đến khi dẫn cô vào căn nhà trọ nho nhỏ đó, rốt cuộc cô đã không nhịn được khóc trên vai anh. Tô Khải nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc cô, khẩu khí dịu dàng không tưởng: " Hạ Tử Nhược, em còn có anh, sau này anh sẽ là chỗ dựa của em".

Những hồi ức ấy không nặng không nhẹ, nhưng có sức mạnh xâm nhập vào nội tâm.

Tô Khải theo đuổi Hạ Tử Nhược bảy năm.

Bảy năm, khái niệm này là gì? Người đàn ông ấy rốt cuộc cố chấp đến thế nào mới có thể trong quãng thời gian dài đằng đẵng, lặng lẽ thủy chung bảo vệ cô, không bao giờ bỏ cuộc? Một người đàn ông luôn dịu dàng mang đến ánh mặt trời cho cô, sao cô có thể hận anh?

Hạ Tử Nhược nhìn Hạ Chấn Viễn, đầu lắc mạnh, giọng nói mang theo sự chua chát: " Con... không hận anh ấy".

" ... Vậy thì tốt rồi".

Buổi tối, Hạ Chấn Viễn tạm thời ở lại khách sạn. Hoắc Quý Ân khoản đãi ông như bố vợ tương lai. Ngoài phòng tổng thống, anh bảo Khương Bình tới đưa cho ông toàn bộ quần áo mới và đồ dùng hàng ngày để thay giặt, cẩn thận tới mức khiến người ta níu lưỡi.

Dàn xếp ổn thỏa cho Hạ Chấn Viễn, anh đưa Hạ Tử Nhược về nhà.

Ngồi trong xe, Hạ Tử Nhược quay đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của anh chìm trong ánh trăng, trái tim ấm áp: " Hoắc Quý Ân, biểu chiều em đã hiểu lầm anh, thực xin lỗi".

Lần đầu tiên nghe cô xin lỗi, Hoắc Quý Ân vô cùng hưởng thụ nhưng trả lời như khiêu khích: " Ai nói anh không biết yêu ấy nhỉ?".

Hạ Tử Nhược bị anh chẹn họng, giọng điệu yếu ớt: " Được rồi, trên đời này, anh là người hiểu tình yêu nhất".

Hoắc Quý Ân thỏa mãn, thuận miệng nói: " Anh sắp xếp chỗ ở cho chú rồi, hôm nay đã bảo người thu dọn...".

" Anh không cần phải bận tâm đâu". Hạ Tử Nhược cắt ngang lời anh, mỉm cười nói: " Anh vì chúng em mà đã làm quá nhiều việc. Da mặt ba em mỏng, chắc chắn sẽ không ở nhà anh. Dù sao Hạ Tử Bằng ở trường không hay về, ba ở cùng em được rồi".

Xe dừng hẳn dưới khu nhà Hạ Tử Nhược, Hoắc Quý Ân mở cửa xuống xe, đi nhanh sang bên giúp cô mở cửa. Hạ Tử Nhược vừa chui ra, gót chân còn chưa đứng vững, liền bị anh ôm lấy.

Anh đưa mặt lại gần dụ dỗ: " Nào, thưởng cho anh đi". Nói xong, hai tay Hoắc Quý Ân vây quanh eo cô, nhẹ nhàng đỡ cô dựa vào cửa xe.

Người này lại thế nữa rồi.

Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người đàn ông trước mặt cô không còn tinh khiết mà giống như hai luồng lửa âm u. Cuối cùng, Hoắc Quý Ân không chờ được phần thưởng của cô, cứ như vậy áp làn môi nóng hổi lên môi cô.

Gió lạnh thổi tới, nhưng Hạ Tử Nhược có cảm giác như bị sự mềm mại trên môi anh khiến cho toàn thân mơ hồ nóng lên, khó có thể thở tiếp. Nụ hôn này, dường như không lần nào giống nhau. Nhu hòa đấy, kéo dài đấy, không mang theo khao khát thôn tính, nhưng chưa bao giờ ngừng triền miên.

Hoắc Quý Ân kéo lưỡi cô, xoay chuyển thật sâu, mút vào, như muốn đem toàn bộ ôn nhu và thâm tình của mình gia tăng vào nụ hôn, từng chút từng chút truyền tới cô. Hạ Tử Nhược không biết một nụ hôn dịu dàng như vậy có thể khiến người ta rung động đến thế, cô không tự chủ được vươn lưỡi nghênh đón anh. Như có ám hiệu cổ vũ, một giây sau, tâm niệm của cô thay đổi nghênh hợp, khiến cho Hoắc Quý Ân điên cuồng cắn trả.

Cô hơi ngẩn ra, cảm giác nụ hôn của anh đã trở nên ngang ngược. Anh vươn lưỡi liếm hàm trên của cô, mút đầu lưỡi của cô, càn quét từng tấc hương vị ngọt ngào trong miệng cô, thậm chí sâu trong cổ họng... Không cho cô có thời gian nghỉ ngơi hay trốn tránh.

Trong khi hai người đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, không ai chú ý tới, ở rất xa, một chiếc xe màu xám bạc đang đỗ.

Cửa sổ bên ghế lái mở một nửa, ánh trăng sáng phác thảo một gương mặt thất vọng. Dường như bị hình ảnh đó đâm đau đớn, Tô Khải từ từ nâng kính xe, nhắm mắt lại. Trong mắt anh cuối cùng chỉ còn một luồng sáng cô đơn, giấu chặt dưới mi mắt.

***

Hôm sau, chủ nhật.

Hạ Tử Bằng ham ngủ nướng hiếm khi dậy sớm, cậu không mặc chiếc quần jeans rách yêu thích ngày thường, mà cẩn thận xỏ quần kaki, khoác trên người chiếc áo gió mang phong cách Anh.

" Chị, đẹp không?". Cậu ta đứng thử đồ trước gương, đắc ý nhướng mày.

Hạ Tử Nhược cũng đã mặc quần áo xong xuôi, đẩy cậu ra cửa, tâm trạng không tệ trêu chọc: " Đi gặp ba chứ không phải gặp người yêu".

" Em không mặc đẹp, ba sẽ nghĩ bao năm qua chị ngược đãi em nha". Hạ Tử Bằng gãi đầu, làm động tác chọc cười.

Là một đứa trẻ lớn xác, thế giới tình cảm của Hạ Tử Bằng đơn giản hơn rất nhiều so với Hạ Tử Nhươc. Mặc dù trong lòng cậu có oán hận Hạ Chấn Viễn, nhưng từ tối hôm qua sau khi nghe tin ba đã trở về từ miệng chị mình, tên tiểu tử này phấn khích quá độ, tất cả oán trách như không còn sót lại chút gì.

Bữa trưa liên hoan gia đình được đặt tại một nhà hàng kiểu Trung cao cấp, là nơi do Hoắc Quý Ân chọn lựa. Không có cách nào khác, ai bảo Hạ Chấn Viễn là do Hoắc Quý Ân tìm về, đương nhiên anh cho mình là công thần, toàn bộ việc lớn việc nhỏ đều muốn làm chủ.

Đi đến cửa phòng bao, bước chân vội vã của Hạ Tử Bằng bỗng chậm lại, thân hình cao lớn khẽ lay động. Từ đầu ngón tay hơi run rẩy của cậu có thể nhìn ra, giờ phút này, trái tim cậu đang dâng trào.

Hạ Tử Nhược vỗ vai cậu, đẩy cửa phòng bao.

Đồ ăn đã được mang lên, có ba người ngồi quanh chiếc bàn xoay lớn. Hạ Tử Bằng bước một bước dài, nhìn không chớp mắt về phía Hoắc Quý Ân và Hạ Chấn Viễn.

" Ba...". Cậu ôm lấy người Hạ Chấn Viễn, giọng nói lộ vẻ nghẹn ngào.

Trên gương mặt già nua của Hạ Chấn Viễn tràn đầy cảm khái, có phần không kiềm chế được, nước mắt tuôn đầy mặt. Ông ôm Hạ Tử Bằng thật chặt, nhắc đi nhắc lại: " Hạ Tử Bằng, Hạ Tử Bằng...".

Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Đình Đình thổn thức không thôi, thiếu chút nữa nước mắt rơi lã chã.

Ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt Hạ Tử Bằng chuyển hướng sang Hoắc Quý Ân, khẩu khí vô cùng thành khẩn: " Hoắc tổng, cảm ơn anh".

Hoắc Quý Ân cười cười, nào ngờ nụ cười của anh còn chưa hoàn toàn hiện ra -

Âm thanh nôn ọe bỗng kéo tới.

Tay mọi người đang nắm đũa phút chốc cứng đờ, lo lắng nhìn về phía Hoắc Đình Đình. Cô nhanh chóng đứng lên: " Xin lỗi, dạ dày của cháu không được thoải mái". Nói xong, cô chạy ra khỏi phòng bao.

" Nó ăn phải đồ gì hỏng à?". Hạ Tử Nhược hỏi.

" Có thể, dạ dày của Đình Đình vốn không tốt lắm". Hoắc Quý Ân đáp.

Hạ Tử Bằng cũng xen vào: " Hôm qua bọn em ăn lẩu, có lẽ quá cay rồi".

Thấy cô đi vào toilet cả ngày chưa quay lại, Hạ Tử Nhược khom người, nói: " Con đi xem Đình Đình thế nào".

"..."

Hạ Tử Nhược vừa vào toilet, đã thấy Đình Đình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chống lên bồn cầu nôn mửa. Cô vuốt lưng Đình Đình, ân cần nói: " Em như vậy không được rồi, để chị mua giúp em thuốc dạ dày".

Hoắc Đình Đình ngước lên nhìn cô, sau nửa ngày do dự, Đình Đình lắc đầu: " Chị Hạ, không cần đâu. Em...".

" Hả?". Hạ Tử Nhược đưa cho cô một chiếc khăn giấy.

" Em... có thai rồi". Cô quyết định nói ra sự thật, âm thanh như bị bóp nghẹt.

Hạ Tử Nhược như gặp phải tiếng sét giữa trời quang, đứng ngây một chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương