Ai Nói Tôi Không Biết Yêu
-
Chương 45
Hạ Tử Nhược từng chứng kiến vẻ lạnh lùng cay nghiệt của Hoắc Quý Ân, cô tưởng rằng anh như vậy đủ khiến cho người ta khó có thể tiếp cận. Thật không ngờ, lần đầu tiên lĩnh giáo vẻ tức giận của Hoắc Quý Ân trong tối nay, cô mới cảm nhận được điều gì đã làm cho người ta sợ sệt.
Từ khách sạn đến bệnh viện rồi về Lệ Cảnh Loan, toàn bộ quá trình Hoắc Quý Ân không nói một lời, ánh mắt đủ lạnh để đem tất cả mọi người trong phạm vi tầm nhìn đông thành tượng đá. Ngay cả Khương Bình nghe tin vội vã đến bệnh viện cũng bị hù dọa, một tiếng không dám thốt ra.
Hạ Tử Nhược xử lý xong miệng vết thương, Khương Bình lái xe đưa hai người về Lệ Cảnh Loan. Vừa vào cửa, Hoắc Quý Ân đã gọi thím Lưu: " Thím đưa Tử Nhược lên lầu nghỉ ngơi trước". Nói xong, anh bảo Khương Bình vào thư phòng.
Thím Lưu là người biết quan sát, thấy Hoắc Quý Ân sắc mặt trầm lạnh, ngoài miệng không dám hỏi nhiều. Bà thấy trên tay Hạ Tử Nhược quấn băng gạc, lập tức đi tới đỡ Tử Nhược lên cầu thang.
Hạ Tử Nhược không có thói quen được người khác hầu hạ, gắng gượng mỉm cười: " Không cần làm phiền thím, tự cháu đi lên được rồi".
Nghe cô nói vậy, thím Lưu cũng không nài ép, ngược lại nói: " Nhà bếp đang nấu canh tổ yến táo đỏ, lát nữa tôi sẽ bưng một bát lên lầu cho cô".
" Vâng ạ, làm phiền thím". Chuyện này Hạ Tử Nhược biết rõ, trên đường trở về Hoắc Quý Ân đã gọi điện dặn dò thím Lưu chuẩn bị canh, anh lo cô mất máu quá nhiều, cố ý bắt cô bồi bổ.
Hạ Tử Nhược một mình đi lên cầu thang, đi chưa được mấy bước, chân hơi dừng lại. Thấp thoáng có tiếng nói trầm thấp lộ vẻ tức giận từ trong thư phòng truyền ra -
" Khương Bình, bây giờ cậu gọi điện cho Trình Huyên, cảnh cáo cô ta vĩnh viễn không được bước một bước nào vào công ty".
" Cậu tìm sở trưởng Lý, bảo anh ta không được khoan dung, trừng trị tên họ Trần kia, tôi muốn kiện hắn ta về tội cố ý gây thương tích".
" Còn nữa, cậu gửi mail cho tất cả nhân viên của Quý Đình, răn đe ai dám ý kiến bàn luận sau lưng Hạ Tử Nhược, lập tức đuổi việc".
Hạ Tử Nhược nghe thấy thế thái dương giật thình thịch, nội tâm cảm xúc lẫn lộn. Một Hoắc Quý Ân luôn vui buồn không thể hiện lại nóng nảy tột cùng như vậy, chắc chắn bởi vì người bị thương chính là cô. Quan tâm sẽ bị loạn, cô không thể diễn tả được đó là ngọt ngào hay đắng chát.
Thành thật mà nói, nỗi sợ hãi của cô tối nay quả thực không phải là nhỏ. Lúc sự việc xảy ra không kịp nghĩ ngợi, toàn bộ dây thần kinh đều bị kéo căng, mọi thứ đều phản ứng theo bản năng, vì thế dao đâm vào mu bàn tay chảy máu mà không biết đau. Hiện tại sau khi đã khâu ba mũi, trấn tĩnh trở lại, cô càng nghĩ càng thấy sợ, nếu chú Kỳ đến chậm hai giây, có lẽ khuôn mặt cô đã bị Tiểu Trần mất trí rạch nát.
Hạ Tử Nhược ổn định tâm trí, đi vào phòng ngủ của Hoắc Quý Ân, khom lưng bật đèn đầu giường, xong ngẩn người ngồi ở mép giường. Không bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân xột xoạt, cùng tiếng vặn tay nắm cửa. Cô không kịp nghiêng đầu sang chỗ khác, chiếc nệm mềm mại đã hơi trũng xuống.
" Còn đau không?". Hoắc Quý Ân ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên tay cô.
Giọng nói và động tác của anh đều dịu dàng, dường như người đàn ông giây phút không ngừng giận dữ kia căn bản không phải là anh, vết thương dài của cô như lấy mất của anh miếng thịt. Hạ Tử Nhược nghiêng đầu, liền đụng phải đôi mắt sâu đen chan chứa yêu thương.
Ánh mắt Hoắc Quý Ân ôn nhu như mang theo lực hút mê người, chỉ cần liếc nhìn, đủ để hòa tan tất cả nỗi bất an và sợ hãi của cô.
" Không còn đau nữa". Hạ Tử Nhược lắc đầu.
Làm sao có thể không đau chứ, lúc cô bị chảy máu, ánh mắt anh đều phản chiếu một màu máu đỏ thẫm. Cánh tay dài của Hoắc Quý Ân kéo cô ôm vào trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu, chầm chậm vuốt ve mái tóc cô, im lặng như an ủi.
" Đừng bảo Khương Bình gửi email, được không?". Môi Hạ Tử Nhược nhúc nhích áp lên áo sơ mi của anh.
Hoắc Quý Ân khẽ sửng sốt, lúc này mới ý thức được điều cô nói. Giọng nói của anh vẫn vô cùng kiên quyết, lại như mang theo ý cưng chiều nồng đậm: " Anh không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em".
Câu nói đó nương theo trái tim đang đập mãnh liệt của anh truyền vào màng nhĩ của Hạ Tử Nhược khiêu khích nội tâm rung động của cô. Lời đã đến bên miệng nhưng cô chỉ rầu rĩ trả lời: " Em không muốn được đối xử đặc biệt, nếu không công việc này em sẽ không thể làm được nữa".
Hoắc Quý Ân không phải không thừa nhận, Hạ Tử Nhược rất thông minh, là người con gái kiên cường thiện lương. Cho dù trong tay cô không một tấc sắt nhưng vẫn có thể dùng cách thức của mình để tồn tại trong xã hội thực tế này. Ở nơi làm việc, người ta lừa gạt nhau để sinh tồn. Cho dù không quá lão luyện, nhưng đủ để bảo vệ chính mình. Nhưng là anh đã hại cô, hại cô bị thương.
Càng suy nghĩ, Hoắc Quý Ân càng đau lòng, cánh tay ôm thắt lưng cô dần dần xiết chặt, như muốn nhào nặn ghim cô vào cơ thể: " Được, tất cả nghe theo em".
Thả lỏng một chút, Hạ Tử Nhược tiếp tục nói: " Chuyện của Tiểu Trần cũng coi như quên đi. Nếu anh muốn thì đuổi việc cậu ta nhưng hồ sơ lưu lại chỉ sợ sau này cậu ta sẽ không tìm được việc. Dù sao cậu ta chỉ là người bị châm ngòi nên mới mất lý trí".
Hoắc Quý Ân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ " ừ " một tiếng.
Không trăng không gió, chỉ có ánh trăng sáng tỏ quấn lấy ngọn đèn vàng ấm áp, tỏa sáng hai thân người đang ôm chặt nhau: " Yêu cầu của em anh đều đã đáp ứng, em có phải nên khích lệ anh một chút không?". Không biết Hoắc Quý Ân nhớ tới điều gi, bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Hạ Tử Nhược ngạc nhiên, tâm tình chuyển sang bối rối. Cô thoáng im lặng tiêu hóa thâm ý của đối phương, xong từ trong ngực Hoắc Quý Ân chui ra, ngửa đầu hôn phớt lên sườn mặt anh tuấn của anh.
Đòi hôn thành công, toàn bộ cơn phẫn nộ ứ đọng trong lồng ngực Hoắc Quý Ân tan thành mây khói, anh giương khóe môi: " Em như vậy cũng coi là chuyên nghiệp à?". Nói xong, anh xoay mặt, đem gò má kia lại gần môi Hạ Tử Nhược: " Hay là bên này cũng tới chút đi".
Trong đôi đồng tử lấp lánh ẩn chứa tia sáng nhu hòa, kiên định, nổi bật hơn những ngôi sao u ám ngoài cửa sổ. Trên gương mặt dịu dàng vô hại cảm xúc như một con thú nhỏ dễ thương, dường như bắt đầu tham lam lưu luyến giây phút được vuốt ve an ủi.
Trong khoảnh khắc bờ môi Hạ Tử Nhược chạm sườn mặt anh, cô liền phát hiện mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi - dã thú chính là dã thú, bản chất thú tính bên trong vĩnh viễn không thể thay đổi.
Hoắc Quý Ân thoáng giữ gáy cô, môi nghiêng nghiêng, liền lấp kín miệng cô, ngậm môi cô không ngừng mút mát, coi cô như một chiếc kem ngon lành, mưu tính cứ như thế làm cô tan chảy. Hạ Tử Nhược cảm thấy đầu lưỡi tê rần, để anh ôm lấy rồi bị bắt sống, dùng sức rượt đuổi, quấy nhiễu, tiếp theo trở mình mút vào. Cô sắp bị môi lưỡi của anh trêu chọc thở không ra hơi, hô hấp dần dần lộn xộn, bàn tay không bị thương phải ôm lấy cổ Hoắc Quý Ân, tìm kiếm cảm giác tồn tại yếu ớt.
Hoắc Quý Ân dường như thương cảm tư thế không được thoải mái của cô, hay do dục vọng càng lúc càng cấp thiết, giày vò và chiếm hữu triệt để. Cánh tay anh đặt trên chiếc eo thon nhỏ của Hạ Tử Nhược khẽ dùng lực, áp toàn bộ người cô ngã xuống giường. Cùng lúc đó, anh cúi đầu vùi vào hõm vai cô, nơi mềm mại mê người tối nay trong phòng làm việc anh đã không có cơ hội nhấm nháp.
Trong khoảnh khắc hai người ý loạn tình mê, tiếng đập cửa không nhanh không chậm đột nhiên vang lên.
Thân thể Hạ Tử Nhược hơi cứng đờ, tranh thủ thời gian khôi phục lại tinh thần, đẩy người đàn ông đang vùi đầu làm việc tay chân trước ngực cô: " Anh đi mở cửa trước đi".
Hoắc Quý Ân từ nơi mềm mại kia ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, hờn dỗi đáp: " Không đi". Nơi nào đó đang bị hỏa thiêu, anh muốn đi cũng không được.
Như phát giác điều gì, Hạ Tử Nhược cười khẽ một tiếng, trở mình xuống giường, đi ra mở cửa.
Thím Lưu trong tay bưng chiếc bát sứ trắng nhỏ tinh xảo. Cửa vừa mở, bà đã nói: " Hạ tiểu thư, nước canh của cô...". Nào ngờ vừa nói phân nửa, bà liền không nói được nữa.
Thím Lưu không biết phải đối mặt sao với Hoắc Quý Ân đang ngồi đầu giường. Anh đang dùng ánh mắt ai oán nhìn người giúp việc tới không đúng lúc.
Thím Lưu giật mình chợt hiểu: " Khụ khụ, xin lỗi, hai người tiếp tục đi". Bà quên đặt bát canh xuống, vội vã quay người chuồn đi.
"...".
Đêm nay, Hạ Tử Nhược hưởng thụ đãi ngộ giống như một Nữ Vương. Trái với một Hoắc Quý Ân bình thường quen được hầu hạ, anh chịu mệt nhọc giúp cô xả nước tắm, giúp cô sưởi ấm... Đương nhiên, cô phải trả một chút chi phí.
Cô liên tiếp bị người đàn ông này ăn hai lần.
Mùi vị không quá giống nhau. Một lần là món cay Tứ Xuyên, kích tình như lửa, một lần là mật ngọt, ôn nhu như nước. Không biết do Hạ Tử Nhược mùi vị quá ngon hay do anh ăn chay đã quá lâu. Đối với mỗi tấc da thịt của cô, Hoắc Quý Ân đều yêu thương không thốt thành lời.
Trăng sáng sao thưa, hai người vùi mình trong chiếc chăn mềm mại.
Hoắc Quý Ân từ phía sau ôm lấy cô. Cánh tay trần từ cổ Hạ Tử Nhược đi xuống, tự nhiên vòng trước ngực cô, thi thoảng vuốt ve. Giọng nói tràn ngập từ tính của anh lộ chút lười biếng: " Mấy ngày tới anh phải đi công tác ở Pháp một tuần, bàn bạc với Trần tổng về kế hoạch xây dựng khách sạn mới. Vợ ông ấy một mực nói muốn gặp em, em đi cùng anh được không?".
Vừa hay bọn họ có thể trải qua lễ tình nhân đầu tiên tại Paris.
Hạ Tử Nhược bị anh ôm nóng hừng hực, có phần bối rối. Cô ngẫm nghĩ một lúc, trả lời: " Không được, lễ tình nhân em phải ở lại S, trong nhà hàng chắc chắn sẽ có nhiều việc bề bộn".
Vẻ mặt Hoắc Quý Ân bất lực, anh thật không biết mời về một vị quản lý trưởng chuyên nghiệp như thế này là mừng hay là lo: " Vậy sau lễ tình nhân, em đến Paris gặp anh".
" Vâng". Hạ Tử Nhược ngáp một cái, khép mi mắt nặng trịch, khe khẽ lên tiếng: " Chúc ngủ ngon".
Tư thế anh không đổi, vùi mặt cọ xát vào trong tóc cô: " Ngủ ngon".
***
Tin Trình Huyên bị khách sạn sa thải đã khơi ra một cơn chấn động lớn.
Trong buổi họp cấp cao của Tập đoàn, không ít nguyên lão đã biện hộ thay cô ta. Tác phong làm việc của cô ta giống y chang tư thế mạnh mẽ và kiên quyết của Hoắc Quý Ân, rất đáng ngưỡng mộ. Huống hồ, cô ta từng cùng Tổng giám đốc trải qua quá trình gây dựng sự nghiệp. Bất luận thế nào cũng nên khoan dung, mở một lối thoát.
Nhưng Hoắc Quý Ân im lặng bất động, thâm tâm quyết định không tha cho người phụ nữ đó.
Mặc dù anh nghe theo đề nghị của Hạ Tử Nhược, lệnh cho những người biết được sự việc đả thương người tối hôm đó không được phép truyền ra ngoài. Nhưng trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua. Mọi người bên ngoài không dám lộ ra, nhưng bí mật xôn xao truyền đi. Hơn nữa, Giám đốc bộ phận dịch vụ ăn uống bị cách chức, nhân viên từ trên xuống dưới rất nhanh bồi bổ thêm về ông chủ: " Mê muội nữ sắc, tổn thương tình cũ".
Giữa lúc bị chỉ trích, Hoắc Quý Ân đến Pháp công tác.
Anh vừa đi, cuộc sống của Hạ Tử Nhược không thể nói là dễ chịu hay không tốt. Tóm lại, đồng nghiệp đối với cô đột nhiên khách khí hẳn. Ngay cả những người không quen biết, vô tình gặp cô ở khách sạn cũng không quên hàn huyên, dường như cố hết sức nịnh nọt bà chủ tương lai.
Đương nhiên cũng có lúc ngoại lệ.
14/2, ngày lễ Valentine.
Buổi tối sau giờ làm việc, Hạ Tử Nhược mệt mỏi như con cún. Ngày mai bay đi Paris, cô vội vàng về nhà chuẩn bị hành lý. Lê bước chân nặng nề đi nhanh về phía thang máy nhân viên. " Đinh " một tiếng vang nhỏ, cửa thang máy mở ra, cô đang định nhấc chân bước vào liền khựng lại.
Trong thang máy là một phụ nữ - trên người mặc chiếc áo khoác dài màu cà phê nhạt, chân đi giày cao gót, trong tay ôm một thùng giấy lớn, trong hộp rải rác đồ dùng văn phòng cá nhân.
Không phải Trình Huyên thì là ai.
Rõ ràng, tối nay cô ta đóng gói rời đi, lần cuối cùng bước vào cửa Quý Đình.
Trong lúc Hạ Tử Nhược đang do dự xem có nên bước vào thang máy hay không, không ngờ Trình Huyên vươn tay đè chặt nút mở cửa, như đợi cô đi vào. Giằng co trong phút chốc, Hạ Tử Nhược mạnh dạn đi vào.
Thang máy từ từ đi xuống, bầu không khí trong không gian bị bịt kín hết sức khó xử.
Hạ Tử Nhược không nhìn cô ta, cũng không nói chuyện, ngược lại là Trình Huyên phá vỡ sự trầm mặc: " Quản lý Hạ, cô đọc truyện cổ tích Cô Bé Lọ Lem chưa?". Lúc cô ta mở miệng, sự suy tàn và thất vọng trên mặt đã sớm được xóa sạch, ngoại trừ giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy khiêu khích, không rõ nghĩa.
Hạ Tử Nhược mấp máy môi, kiềm chế suy nghĩ phản bác trong đầu, đè nén cơn giận không để tâm đến cô ta.
Nhưng cô càng không lên tiếng, Trình Huyên càng không cam lòng, miệng lưỡi sắc nhọn bổ sung thêm đao kiếm: " Tôi thấy thực ra cô bé Lọ Lem đã làm một chuyện rất xấu, khiến tất cả các cô gái nghèo đều ôm mộng tưởng". Cô ta có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy quả không dễ dàng.
Hạ Tử Nhược vốn không muốn chấp nhặt với cô ta, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy tức giận máu huyết bốc lên đầu, nghiến răng, cuối cùng nhịn không được đáp trả một câu: " Trình Huyên, tôi cho cô một lời khuyên. Ở sau lưng bắn trộm người khác, suốt đời sẽ sống trong góc tối, nhìn bóng lưng người khác".
Câu nói vừa dứt, vừa vặn cửa thang máy bật mở, Hạ Tử Nhược không quay đầu bước ra ngoài.
Trình Huyên giật mình kinh sợ, hai con ngươi mở lớn định cãi lại, mới phát hiện đúng là mình đang - nhìn bóng lưng của đối phương. Đây là lý do vì sao, cô ta đã bỏ lỡ biểu hiện trên mặt Hạ Tử Nhược, lộ chút cô đơn.
Không biết vì câu nói như kim châm của Trình Huyên, hay vì suy nghĩ nào khác, mà giờ phút này Hạ Tử Nhược không sao cảm thấy đắc chí như một người chiến thắng. Trái lại, trong thâm tâm cô vô cùng khó chịu.
Về tin đồn của Hoắc Quý Ân, cô có nghe thấy. Chuyện ông chủ bỏ rơi nhân viên lão làng đã theo mình tám năm, người ngoài nghe nhầm đồn bậy đương nhiên không thể có phiên bản tốt đẹp. Lời đồn này đụng phải người miệng lưỡi cao thấp, người hiểu chuyện chỉ dỏng tai nghe cho xong, không bao giờ nghĩ tới những hành động đơn giản và vô trách nhiệm. Cuối cùng, làm cho danh dự của người trong cuộc bị ảnh hưởng. Có lẽ, hiện tại chỉ có Hạ Tử Nhược biết rõ người đàn ông này tuyệt đối không phải là kẻ bạc tình phụ nghĩa, lãnh khốc vô tình như lời bọn họ nói. Nhưng càng hiểu Hoắc Quý Ân, cô càng cảm thấy trái tim bị lấp kín.
Anh thà chịu đựng những lời chỉ trích, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương tới cô.
Ngay khi Hạ Tử Nhược ôm mối tâm tư phức tạp trong lòng đi ra cửa sau khách sạn -
Một người bất chợt xuất hiện ở khúc quanh, bước một bước dài ngăn trước người cô.
Cô chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, chỉ nghe thấy người kia nói: " Cô là con gái của Hạ Chấn Viễn phải không?".
Nhịp thở của Hạ Tử Nhược lập tức bị tắc nghẽn
.
Từ khách sạn đến bệnh viện rồi về Lệ Cảnh Loan, toàn bộ quá trình Hoắc Quý Ân không nói một lời, ánh mắt đủ lạnh để đem tất cả mọi người trong phạm vi tầm nhìn đông thành tượng đá. Ngay cả Khương Bình nghe tin vội vã đến bệnh viện cũng bị hù dọa, một tiếng không dám thốt ra.
Hạ Tử Nhược xử lý xong miệng vết thương, Khương Bình lái xe đưa hai người về Lệ Cảnh Loan. Vừa vào cửa, Hoắc Quý Ân đã gọi thím Lưu: " Thím đưa Tử Nhược lên lầu nghỉ ngơi trước". Nói xong, anh bảo Khương Bình vào thư phòng.
Thím Lưu là người biết quan sát, thấy Hoắc Quý Ân sắc mặt trầm lạnh, ngoài miệng không dám hỏi nhiều. Bà thấy trên tay Hạ Tử Nhược quấn băng gạc, lập tức đi tới đỡ Tử Nhược lên cầu thang.
Hạ Tử Nhược không có thói quen được người khác hầu hạ, gắng gượng mỉm cười: " Không cần làm phiền thím, tự cháu đi lên được rồi".
Nghe cô nói vậy, thím Lưu cũng không nài ép, ngược lại nói: " Nhà bếp đang nấu canh tổ yến táo đỏ, lát nữa tôi sẽ bưng một bát lên lầu cho cô".
" Vâng ạ, làm phiền thím". Chuyện này Hạ Tử Nhược biết rõ, trên đường trở về Hoắc Quý Ân đã gọi điện dặn dò thím Lưu chuẩn bị canh, anh lo cô mất máu quá nhiều, cố ý bắt cô bồi bổ.
Hạ Tử Nhược một mình đi lên cầu thang, đi chưa được mấy bước, chân hơi dừng lại. Thấp thoáng có tiếng nói trầm thấp lộ vẻ tức giận từ trong thư phòng truyền ra -
" Khương Bình, bây giờ cậu gọi điện cho Trình Huyên, cảnh cáo cô ta vĩnh viễn không được bước một bước nào vào công ty".
" Cậu tìm sở trưởng Lý, bảo anh ta không được khoan dung, trừng trị tên họ Trần kia, tôi muốn kiện hắn ta về tội cố ý gây thương tích".
" Còn nữa, cậu gửi mail cho tất cả nhân viên của Quý Đình, răn đe ai dám ý kiến bàn luận sau lưng Hạ Tử Nhược, lập tức đuổi việc".
Hạ Tử Nhược nghe thấy thế thái dương giật thình thịch, nội tâm cảm xúc lẫn lộn. Một Hoắc Quý Ân luôn vui buồn không thể hiện lại nóng nảy tột cùng như vậy, chắc chắn bởi vì người bị thương chính là cô. Quan tâm sẽ bị loạn, cô không thể diễn tả được đó là ngọt ngào hay đắng chát.
Thành thật mà nói, nỗi sợ hãi của cô tối nay quả thực không phải là nhỏ. Lúc sự việc xảy ra không kịp nghĩ ngợi, toàn bộ dây thần kinh đều bị kéo căng, mọi thứ đều phản ứng theo bản năng, vì thế dao đâm vào mu bàn tay chảy máu mà không biết đau. Hiện tại sau khi đã khâu ba mũi, trấn tĩnh trở lại, cô càng nghĩ càng thấy sợ, nếu chú Kỳ đến chậm hai giây, có lẽ khuôn mặt cô đã bị Tiểu Trần mất trí rạch nát.
Hạ Tử Nhược ổn định tâm trí, đi vào phòng ngủ của Hoắc Quý Ân, khom lưng bật đèn đầu giường, xong ngẩn người ngồi ở mép giường. Không bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân xột xoạt, cùng tiếng vặn tay nắm cửa. Cô không kịp nghiêng đầu sang chỗ khác, chiếc nệm mềm mại đã hơi trũng xuống.
" Còn đau không?". Hoắc Quý Ân ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên tay cô.
Giọng nói và động tác của anh đều dịu dàng, dường như người đàn ông giây phút không ngừng giận dữ kia căn bản không phải là anh, vết thương dài của cô như lấy mất của anh miếng thịt. Hạ Tử Nhược nghiêng đầu, liền đụng phải đôi mắt sâu đen chan chứa yêu thương.
Ánh mắt Hoắc Quý Ân ôn nhu như mang theo lực hút mê người, chỉ cần liếc nhìn, đủ để hòa tan tất cả nỗi bất an và sợ hãi của cô.
" Không còn đau nữa". Hạ Tử Nhược lắc đầu.
Làm sao có thể không đau chứ, lúc cô bị chảy máu, ánh mắt anh đều phản chiếu một màu máu đỏ thẫm. Cánh tay dài của Hoắc Quý Ân kéo cô ôm vào trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu, chầm chậm vuốt ve mái tóc cô, im lặng như an ủi.
" Đừng bảo Khương Bình gửi email, được không?". Môi Hạ Tử Nhược nhúc nhích áp lên áo sơ mi của anh.
Hoắc Quý Ân khẽ sửng sốt, lúc này mới ý thức được điều cô nói. Giọng nói của anh vẫn vô cùng kiên quyết, lại như mang theo ý cưng chiều nồng đậm: " Anh không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em".
Câu nói đó nương theo trái tim đang đập mãnh liệt của anh truyền vào màng nhĩ của Hạ Tử Nhược khiêu khích nội tâm rung động của cô. Lời đã đến bên miệng nhưng cô chỉ rầu rĩ trả lời: " Em không muốn được đối xử đặc biệt, nếu không công việc này em sẽ không thể làm được nữa".
Hoắc Quý Ân không phải không thừa nhận, Hạ Tử Nhược rất thông minh, là người con gái kiên cường thiện lương. Cho dù trong tay cô không một tấc sắt nhưng vẫn có thể dùng cách thức của mình để tồn tại trong xã hội thực tế này. Ở nơi làm việc, người ta lừa gạt nhau để sinh tồn. Cho dù không quá lão luyện, nhưng đủ để bảo vệ chính mình. Nhưng là anh đã hại cô, hại cô bị thương.
Càng suy nghĩ, Hoắc Quý Ân càng đau lòng, cánh tay ôm thắt lưng cô dần dần xiết chặt, như muốn nhào nặn ghim cô vào cơ thể: " Được, tất cả nghe theo em".
Thả lỏng một chút, Hạ Tử Nhược tiếp tục nói: " Chuyện của Tiểu Trần cũng coi như quên đi. Nếu anh muốn thì đuổi việc cậu ta nhưng hồ sơ lưu lại chỉ sợ sau này cậu ta sẽ không tìm được việc. Dù sao cậu ta chỉ là người bị châm ngòi nên mới mất lý trí".
Hoắc Quý Ân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ " ừ " một tiếng.
Không trăng không gió, chỉ có ánh trăng sáng tỏ quấn lấy ngọn đèn vàng ấm áp, tỏa sáng hai thân người đang ôm chặt nhau: " Yêu cầu của em anh đều đã đáp ứng, em có phải nên khích lệ anh một chút không?". Không biết Hoắc Quý Ân nhớ tới điều gi, bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Hạ Tử Nhược ngạc nhiên, tâm tình chuyển sang bối rối. Cô thoáng im lặng tiêu hóa thâm ý của đối phương, xong từ trong ngực Hoắc Quý Ân chui ra, ngửa đầu hôn phớt lên sườn mặt anh tuấn của anh.
Đòi hôn thành công, toàn bộ cơn phẫn nộ ứ đọng trong lồng ngực Hoắc Quý Ân tan thành mây khói, anh giương khóe môi: " Em như vậy cũng coi là chuyên nghiệp à?". Nói xong, anh xoay mặt, đem gò má kia lại gần môi Hạ Tử Nhược: " Hay là bên này cũng tới chút đi".
Trong đôi đồng tử lấp lánh ẩn chứa tia sáng nhu hòa, kiên định, nổi bật hơn những ngôi sao u ám ngoài cửa sổ. Trên gương mặt dịu dàng vô hại cảm xúc như một con thú nhỏ dễ thương, dường như bắt đầu tham lam lưu luyến giây phút được vuốt ve an ủi.
Trong khoảnh khắc bờ môi Hạ Tử Nhược chạm sườn mặt anh, cô liền phát hiện mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi - dã thú chính là dã thú, bản chất thú tính bên trong vĩnh viễn không thể thay đổi.
Hoắc Quý Ân thoáng giữ gáy cô, môi nghiêng nghiêng, liền lấp kín miệng cô, ngậm môi cô không ngừng mút mát, coi cô như một chiếc kem ngon lành, mưu tính cứ như thế làm cô tan chảy. Hạ Tử Nhược cảm thấy đầu lưỡi tê rần, để anh ôm lấy rồi bị bắt sống, dùng sức rượt đuổi, quấy nhiễu, tiếp theo trở mình mút vào. Cô sắp bị môi lưỡi của anh trêu chọc thở không ra hơi, hô hấp dần dần lộn xộn, bàn tay không bị thương phải ôm lấy cổ Hoắc Quý Ân, tìm kiếm cảm giác tồn tại yếu ớt.
Hoắc Quý Ân dường như thương cảm tư thế không được thoải mái của cô, hay do dục vọng càng lúc càng cấp thiết, giày vò và chiếm hữu triệt để. Cánh tay anh đặt trên chiếc eo thon nhỏ của Hạ Tử Nhược khẽ dùng lực, áp toàn bộ người cô ngã xuống giường. Cùng lúc đó, anh cúi đầu vùi vào hõm vai cô, nơi mềm mại mê người tối nay trong phòng làm việc anh đã không có cơ hội nhấm nháp.
Trong khoảnh khắc hai người ý loạn tình mê, tiếng đập cửa không nhanh không chậm đột nhiên vang lên.
Thân thể Hạ Tử Nhược hơi cứng đờ, tranh thủ thời gian khôi phục lại tinh thần, đẩy người đàn ông đang vùi đầu làm việc tay chân trước ngực cô: " Anh đi mở cửa trước đi".
Hoắc Quý Ân từ nơi mềm mại kia ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, hờn dỗi đáp: " Không đi". Nơi nào đó đang bị hỏa thiêu, anh muốn đi cũng không được.
Như phát giác điều gì, Hạ Tử Nhược cười khẽ một tiếng, trở mình xuống giường, đi ra mở cửa.
Thím Lưu trong tay bưng chiếc bát sứ trắng nhỏ tinh xảo. Cửa vừa mở, bà đã nói: " Hạ tiểu thư, nước canh của cô...". Nào ngờ vừa nói phân nửa, bà liền không nói được nữa.
Thím Lưu không biết phải đối mặt sao với Hoắc Quý Ân đang ngồi đầu giường. Anh đang dùng ánh mắt ai oán nhìn người giúp việc tới không đúng lúc.
Thím Lưu giật mình chợt hiểu: " Khụ khụ, xin lỗi, hai người tiếp tục đi". Bà quên đặt bát canh xuống, vội vã quay người chuồn đi.
"...".
Đêm nay, Hạ Tử Nhược hưởng thụ đãi ngộ giống như một Nữ Vương. Trái với một Hoắc Quý Ân bình thường quen được hầu hạ, anh chịu mệt nhọc giúp cô xả nước tắm, giúp cô sưởi ấm... Đương nhiên, cô phải trả một chút chi phí.
Cô liên tiếp bị người đàn ông này ăn hai lần.
Mùi vị không quá giống nhau. Một lần là món cay Tứ Xuyên, kích tình như lửa, một lần là mật ngọt, ôn nhu như nước. Không biết do Hạ Tử Nhược mùi vị quá ngon hay do anh ăn chay đã quá lâu. Đối với mỗi tấc da thịt của cô, Hoắc Quý Ân đều yêu thương không thốt thành lời.
Trăng sáng sao thưa, hai người vùi mình trong chiếc chăn mềm mại.
Hoắc Quý Ân từ phía sau ôm lấy cô. Cánh tay trần từ cổ Hạ Tử Nhược đi xuống, tự nhiên vòng trước ngực cô, thi thoảng vuốt ve. Giọng nói tràn ngập từ tính của anh lộ chút lười biếng: " Mấy ngày tới anh phải đi công tác ở Pháp một tuần, bàn bạc với Trần tổng về kế hoạch xây dựng khách sạn mới. Vợ ông ấy một mực nói muốn gặp em, em đi cùng anh được không?".
Vừa hay bọn họ có thể trải qua lễ tình nhân đầu tiên tại Paris.
Hạ Tử Nhược bị anh ôm nóng hừng hực, có phần bối rối. Cô ngẫm nghĩ một lúc, trả lời: " Không được, lễ tình nhân em phải ở lại S, trong nhà hàng chắc chắn sẽ có nhiều việc bề bộn".
Vẻ mặt Hoắc Quý Ân bất lực, anh thật không biết mời về một vị quản lý trưởng chuyên nghiệp như thế này là mừng hay là lo: " Vậy sau lễ tình nhân, em đến Paris gặp anh".
" Vâng". Hạ Tử Nhược ngáp một cái, khép mi mắt nặng trịch, khe khẽ lên tiếng: " Chúc ngủ ngon".
Tư thế anh không đổi, vùi mặt cọ xát vào trong tóc cô: " Ngủ ngon".
***
Tin Trình Huyên bị khách sạn sa thải đã khơi ra một cơn chấn động lớn.
Trong buổi họp cấp cao của Tập đoàn, không ít nguyên lão đã biện hộ thay cô ta. Tác phong làm việc của cô ta giống y chang tư thế mạnh mẽ và kiên quyết của Hoắc Quý Ân, rất đáng ngưỡng mộ. Huống hồ, cô ta từng cùng Tổng giám đốc trải qua quá trình gây dựng sự nghiệp. Bất luận thế nào cũng nên khoan dung, mở một lối thoát.
Nhưng Hoắc Quý Ân im lặng bất động, thâm tâm quyết định không tha cho người phụ nữ đó.
Mặc dù anh nghe theo đề nghị của Hạ Tử Nhược, lệnh cho những người biết được sự việc đả thương người tối hôm đó không được phép truyền ra ngoài. Nhưng trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua. Mọi người bên ngoài không dám lộ ra, nhưng bí mật xôn xao truyền đi. Hơn nữa, Giám đốc bộ phận dịch vụ ăn uống bị cách chức, nhân viên từ trên xuống dưới rất nhanh bồi bổ thêm về ông chủ: " Mê muội nữ sắc, tổn thương tình cũ".
Giữa lúc bị chỉ trích, Hoắc Quý Ân đến Pháp công tác.
Anh vừa đi, cuộc sống của Hạ Tử Nhược không thể nói là dễ chịu hay không tốt. Tóm lại, đồng nghiệp đối với cô đột nhiên khách khí hẳn. Ngay cả những người không quen biết, vô tình gặp cô ở khách sạn cũng không quên hàn huyên, dường như cố hết sức nịnh nọt bà chủ tương lai.
Đương nhiên cũng có lúc ngoại lệ.
14/2, ngày lễ Valentine.
Buổi tối sau giờ làm việc, Hạ Tử Nhược mệt mỏi như con cún. Ngày mai bay đi Paris, cô vội vàng về nhà chuẩn bị hành lý. Lê bước chân nặng nề đi nhanh về phía thang máy nhân viên. " Đinh " một tiếng vang nhỏ, cửa thang máy mở ra, cô đang định nhấc chân bước vào liền khựng lại.
Trong thang máy là một phụ nữ - trên người mặc chiếc áo khoác dài màu cà phê nhạt, chân đi giày cao gót, trong tay ôm một thùng giấy lớn, trong hộp rải rác đồ dùng văn phòng cá nhân.
Không phải Trình Huyên thì là ai.
Rõ ràng, tối nay cô ta đóng gói rời đi, lần cuối cùng bước vào cửa Quý Đình.
Trong lúc Hạ Tử Nhược đang do dự xem có nên bước vào thang máy hay không, không ngờ Trình Huyên vươn tay đè chặt nút mở cửa, như đợi cô đi vào. Giằng co trong phút chốc, Hạ Tử Nhược mạnh dạn đi vào.
Thang máy từ từ đi xuống, bầu không khí trong không gian bị bịt kín hết sức khó xử.
Hạ Tử Nhược không nhìn cô ta, cũng không nói chuyện, ngược lại là Trình Huyên phá vỡ sự trầm mặc: " Quản lý Hạ, cô đọc truyện cổ tích Cô Bé Lọ Lem chưa?". Lúc cô ta mở miệng, sự suy tàn và thất vọng trên mặt đã sớm được xóa sạch, ngoại trừ giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy khiêu khích, không rõ nghĩa.
Hạ Tử Nhược mấp máy môi, kiềm chế suy nghĩ phản bác trong đầu, đè nén cơn giận không để tâm đến cô ta.
Nhưng cô càng không lên tiếng, Trình Huyên càng không cam lòng, miệng lưỡi sắc nhọn bổ sung thêm đao kiếm: " Tôi thấy thực ra cô bé Lọ Lem đã làm một chuyện rất xấu, khiến tất cả các cô gái nghèo đều ôm mộng tưởng". Cô ta có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy quả không dễ dàng.
Hạ Tử Nhược vốn không muốn chấp nhặt với cô ta, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy tức giận máu huyết bốc lên đầu, nghiến răng, cuối cùng nhịn không được đáp trả một câu: " Trình Huyên, tôi cho cô một lời khuyên. Ở sau lưng bắn trộm người khác, suốt đời sẽ sống trong góc tối, nhìn bóng lưng người khác".
Câu nói vừa dứt, vừa vặn cửa thang máy bật mở, Hạ Tử Nhược không quay đầu bước ra ngoài.
Trình Huyên giật mình kinh sợ, hai con ngươi mở lớn định cãi lại, mới phát hiện đúng là mình đang - nhìn bóng lưng của đối phương. Đây là lý do vì sao, cô ta đã bỏ lỡ biểu hiện trên mặt Hạ Tử Nhược, lộ chút cô đơn.
Không biết vì câu nói như kim châm của Trình Huyên, hay vì suy nghĩ nào khác, mà giờ phút này Hạ Tử Nhược không sao cảm thấy đắc chí như một người chiến thắng. Trái lại, trong thâm tâm cô vô cùng khó chịu.
Về tin đồn của Hoắc Quý Ân, cô có nghe thấy. Chuyện ông chủ bỏ rơi nhân viên lão làng đã theo mình tám năm, người ngoài nghe nhầm đồn bậy đương nhiên không thể có phiên bản tốt đẹp. Lời đồn này đụng phải người miệng lưỡi cao thấp, người hiểu chuyện chỉ dỏng tai nghe cho xong, không bao giờ nghĩ tới những hành động đơn giản và vô trách nhiệm. Cuối cùng, làm cho danh dự của người trong cuộc bị ảnh hưởng. Có lẽ, hiện tại chỉ có Hạ Tử Nhược biết rõ người đàn ông này tuyệt đối không phải là kẻ bạc tình phụ nghĩa, lãnh khốc vô tình như lời bọn họ nói. Nhưng càng hiểu Hoắc Quý Ân, cô càng cảm thấy trái tim bị lấp kín.
Anh thà chịu đựng những lời chỉ trích, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương tới cô.
Ngay khi Hạ Tử Nhược ôm mối tâm tư phức tạp trong lòng đi ra cửa sau khách sạn -
Một người bất chợt xuất hiện ở khúc quanh, bước một bước dài ngăn trước người cô.
Cô chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, chỉ nghe thấy người kia nói: " Cô là con gái của Hạ Chấn Viễn phải không?".
Nhịp thở của Hạ Tử Nhược lập tức bị tắc nghẽn
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook