Hạ Tử Nhược được Tô Khải đưa về nhà. Cô vừa vào cửa, Hoắc Đình Đình đang xem tivi trên sô pha vội bật dậy buông điều khiển, bước dài tới đón.

Cô không nói câu gì kéo thẳng Hạ Tử Nhược vào phòng khách chính, nương theo ánh đèn, nhìn cô từ trên xuống dưới một cách cẩn thận, đủ 360 độ không góc chết đánh giá Hạ Tử Nhược một hồi.

Hạ Tử Nhược bị ánh mắt x quang của cô làm cho sợ hãi, ngơ ngác hỏi: “ Em làm gì thế?”.

“ Hihi, không tồi, anh trai em không làm chị bị thương”. Hoắc Đình Đình sau khi xác định đối phương vẫn ổn, trả lời như trút gánh nặng.

Hạ Tử Nhược không biết mình nên khóc hay nên cười, cô cởi áo khoác, treo lên giá chỗ huyền quan, cười nhạo: “ Anh trai em không phải đại ma đầu, anh ta đáng sợ như vậy sao?”. Khi nói ra lời này, đến Hạ Tử Nhược cũng cảm thấy ngạc nhiên, người đàn ông gây ra cho cô bao nỗi sợ hãi dường như không quá mạnh.

Hoắc Đình Đình quay lại ghế sô pha, hai tay ôm gối, cằm đặt lên trên, cong môi oán giận: “ Chị không biết chứ, anh trai em trước kia không phải như thế”.

“ Trước kia?”. Hạ Tử Nhược không hiểu ý.

Xét theo quan hệ với Hạ Tử Bằng, Hoắc Đình Đình không hề coi Hạ Tử Nhược là người ngoài: “ Thực ra trước kia anh trai em rất điềm đạm, nhưng kể từ khi cha qua đời, con người anh ấy dường như cũng thay đổi…”.

Nghe chuyện của nhà người khác như vậy, Hạ Tử Nhược thấy hơi nao nao, cô thuận miệng hỏi: “ Vậy mẹ em đâu?”.

“ Bà ấy…”. Cổ họng Hoắc Đình Đình như bị mắc kẹt, nghẹn lời trong giây lát. Tầm nhìn của cô rõ ràng dừng trên màn hình ti vi nhưng sâu trong đôi mắt lại nổi lên một mảnh mờ mịt ảm đạm.

Trầm mặc hồi lâu, ngay khi Hạ Tử Nhược nghĩ cô ấy sẽ không lên tiếng nữa thì bỗng nhiên nghe thấy cô ấy nghẹn ngào nói: “ Mẹ em đã đi theo người khác”.

Trái tim Hạ Tử Nhược bị bóp mạnh, cô rất hiểu loại cảm giác này – cảm giác bị người thân vứt bỏ. Đó là nỗi đau đớn bi thương hơn cả lúc người thân rời bỏ trần gian. Bạn biết rõ người đó vẫn sống trên thế giới, bà ấy/ông ấy vốn là người thân quan trọng nhất đối với bạn, vốn là người sẽ cùng bạn vượt qua từng giai đoạn của cuộc đời, cùng bạn cảm thụ tất cả hỉ nộ ái ố, nhưng ông ấy/bà ấy lại nhẫn tâm từ bỏ bạn, cùng tất cả mọi thứ có liên quan đến cuộc sống và ký ức của bạn.

Ví dụ như, cha của cô.

Hạ Tử Nhược trong lúc nhất thời không thể kiểm soát được trái tim chua xót, chua xót như nước thối, lâu năm lên men, bỗng chốc không còn nhạy cảm. Cô lê bước chân nặng nề đến bên cạnh sô pha, dịu dàng xoa đầu Hoắc Đình Đình: “ Có những người sống trên đời ngại con cái gây phiền phức, vứt chúng đi giống như vứt bỏ tình cảm. Em không nên vì thế mà sống trong bóng ma ấy, hãy để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Có như vậy cho dù một ngày nào đó mẹ em trở về, bà ấy sẽ cảm thấy tự hào vì em…”. Lời vừa dứt, cô không biết dùng những từ này để an ủi Đình Đình hay là để an ủi chính mình.

Hoắc Đình Đình nâng con ngươi, ngửa đầu nhìn Hạ Tử Nhược, mắt không hề chớp. Sau đó, cô hít mạnh, mang theo giọng mũi nồng đậm: “ Chị Hạ, chị thật tốt, cho tới bây giờ chưa có ai an ủi em như vậy”. Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu: “ Anh trai em cũng không cho phép em nhắc đến từ ‘ mẹ’”.

Người nói vô tình, người nghe có tâm, trái tim Hạ Tử Nhược không khỏi run nhẹ. Hiện tại, cô dường như đã có thể lý giải tâm tính của Hoắc Quý Ân, hoặc là, tính cách của anh và của cô đều tồn tại tính nhất quán đáng ngạc nhiên – bởi vì bên cạnh chỉ còn một người thân duy nhất, cho nên đối xử tử tế gấp đôi, không một chút sơ xuất.

Tuy nhiên, loại ảo giác tương tự như sự “ đồng cảm” vừa lóe lên trong đầu Hạ Tử Nhược, liền bị cô ngăn lại đúng lúc. Cô làm như không có việc gì hướng về phía Hoắc Đình Đình cười cười: “ Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa”. Nói xong, cô xoay người về phòng, lôi từ trong tủ ra một bộ đồ dùng rửa mặt mới, đưa cho Hoắc Đình Đình: “ Em đi tắm đi rồi ngủ sớm một chút. Mấy hôm nay Tử Bằng phải thi nên không quay về, em vào phòng nó mà ngủ trước”.

Hoắc Đình Đình rời khỏi sô pha, vung vẩy chiếc khăn mặt đi vào toilet. Giữa đường cô quay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười: “ Cảm ơn chị Hạ”. Cô gái tính cách cởi mở này, có vẻ như đã hút hết cảm xúc bi thương vừa nãy ra ngoài.

Nhưng Hạ Tử Nhược không dễ dàng trở lại bình thường như vậy, trên đời này có bao nhiêu người an ủi người khác nhưng lại không thể an ủi chính mình.

Tay phải Hoắc Đình Đình bị nẹp cố định, tắm rửa không thuận tiện, tiếng nước ào ào vang lên thật lâu. Thừa dịp đó, Hạ Tử Nhược thay cho cô bộ ra giường sạch sẽ, còn thuận tay dọn dẹp lại căn phòng. Thực ra, nếp sống của Hạ Tử Bằng không tồi, thích sạch sẽ, nhưng dù sao căn phòng không lớn lắm, chỉ hơn mười mét vuông nên đồ linh tinh hơi bị nhiều.

Tắm rửa xong, Hoắc Đình Đình sấy mái tóc ướt sũng, mặc áo ngủ cotton nguyên chất Hạ Tử Nhược đưa cho, đi vào phòng. Cô nhìn quanh một vòng, sau đó ngã chỏng vó lên giường, cảm thán: “ Thật thoải mái!”.

Hạ Tử Nhược vốn đang lo lắng vị đại tiểu thư quen sống xa hoa này không thích ứng được, giờ thì cô đã yên tâm hơn: “ Ngủ đi, chúc em ngủ ngon”.

Hoắc Đình Đình đắp kín chăn, chỉ để hở hai đôi mắt cười khẽ: “ Chúc chị ngủ ngon, có những giấc mơ đẹp”.

Đáng tiếc, câu chúc của cô không có tác dụng. Suốt một đêm, Hạ Tử Nhược ngủ không sâu giấc.

Cô mơ thấy một rừng phong lớn, ánh sáng lóa mắt từ khe hở của những chiếc lá hình tam giác rơi xuống dưới. Cha dẫn theo cô và Hạ Tử Bằng cười đùa đuổi nhau ầm ĩ dưới tàng cây, người một nhà hòa thuận vui vẻ. Đột nhiên, gió lạnh nổi lên bốn phía, những chiếc lá phong màu đỏ tươi biểu tượng hòa bình bỗng biến thành màu đen hoàn toàn. Bầu trời u ám như muốn đổ sụp xuống. Ánh mắt Hạ Tử Nhược bị gió làm mất khả năng phán đoán, khô khốc đau đớn. Cô nén đau, hoảng sợ mở to hai mắt, nhưng rất ngạc nhiên khi… không thấy cha đâu.

Thiên đường đến địa ngục, chỉ cách nhau một cái chớp mắt.

Khi Hạ Tử Nhược mồ hôi lạnh toát đầy người từ trên giường ngồi dậy, cô đã không phân biệt được đâu là thật, đâu là cảnh trong mơ. Phòng ngủ tối như mực, cô thở hổn hển, dò dẫm tìm chiếc điện thoại để đầu giường, giơ lên mắt nhìn.

Hai giờ sáng.

Hơn nửa đêm bị ác mộng quấy rầy, đây không phải lần đầu tiên. Đặc biệt là thời gian gần đây, Hạ Tử Nhược muốn ngủ một giấc yên ổn xem ra càng khó. Cơn buồn ngủ liền bị nỗi sợ hãi xua tan không còn dấu vết. Cô vươn người bật đèn đầu giường, mở danh bạ điện thoại, theo thói quen tìm một dãy số.

Gần như không kịp để đầu óc suy nghĩ, Hạ Tử Nhược trực tiếp ấn phím gọi.

Nhưng, trong thời khắc chờ tiếng chuông vang lên, đầu ngón tay cô bỗng chốc cứng đờ.

Sau một hồi thẫn thờ, cô vội vã ấn tắt điện thoại.

Hạ Tử Nhược đem di động nhét dưới gối, tắt đèn, nằm ngay đơ trên giường. Cô cố gắng bắt đầu óc nghỉ ngơi, thúc giục bản thân một lần nữa đi vào giấc ngủ. Nào ngờ, cô vừa nhắm mắt, di động chợt kêu vang.

Cô rút tay ra khỏi chăn, cầm lấy di động, ngay cả số người gọi cũng không xem, đưa thẳng lên tai nghe: “ Thực sự xin lỗi, em đã đánh thức anh phải không?”.

“ Không phải, anh vẫn chưa ngủ, đang nghiên cứu vụ án, vài hôm nữa ra tòa”. Giọng Tô Khải nhàn nhạt, lộ vẻ mệt mỏi: “ Sao điện thoại vừa reo một tiếng em liền ngắt đi? Ngủ không được à?”.

Hạ Tử Nhược mơ hồ nghe thấy tiếng đối phương lật giở hồ sơ, cô trở người, khuỷu tay ép lên chăn, hỏi: “ Phía cha em có tin tức gì không?”.

Âm thanh lật giở thoáng chốc dừng lại, di động im lặng trong nháy mắt. Dừng một lát, Tô Khải mới nói: “ Tạm thời chưa có tin tức. Tìm người đâu dễ như vậy. Ngay cả chủ nợ cũng không tìm ra cha em. Em cho anh… thêm chút thời gian đi”.

Hạ Tử Nhược im lặng.

Cô quen biết Tô Khải nhiều năm, chưa bao giờ đề cập chuyện gia đình với người ngoài nhưng anh lại biết rõ. Năm đó, cô chật vật từ Pháp trở về, toàn thân vô tri vô giác, rất nhiều việc đều do Tô Khải giúp đỡ. Chính căn nhà nhỏ này, cũng là anh nhờ người quen bên đại lý bất động sản tìm giúp.

Cảm giác mắc nợ khiến Hạ Tử Nhược cảm thấy khổ sở, lồng ngực như bị đồ vật đè nặng, không làm sao để hít thở thật sâu. Cô thở dài nói: “ Tô Khải, anh không cần phải tìm người nữa”.

Màn đêm u tối, làm tăng thêm tiếng thở dài hết sức nặng nề của cô, khiến người ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận thấy được, Tô Khải nhíu mày hỏi: “ Em sao vậy?”.

“ Không có gì”. Cô đáp.

Giờ khắc này, Hạ Tử Nhược không biết vì sao cô bỗng nhiên nhớ tới Hoắc Quý Ân, nhớ tới việc anh không cho em gái nhắc đến mẹ. Có lẽ, không nhắc, không nghĩ tới thì sẽ không hận, thật là một sự lựa chọn tốt nhất.

Sợi dây đàn nào đó trong lòng bị kích thích, cô nhẹ nhàng nói vào di động: “ Chỉ là em cảm thấy mệt mỏi, cho nên đã đến lúc buông tay”.

Tô Khải còn đang cân nhắc ý nghĩa sâu xa khó hiểu trong lời cô, ngoài miệng đã trấn an theo bản năng: “ Tử Nhược, em bị áp lực quá, chuyện này cứ giao cho anh xử lý là được rồi”.

“ Thật sự không cần”. Cô nhếch miệng, khóe môi mím lại cong thành một đường.

“…”.

Ngắt điện thoại, Hạ Tử Nhược nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một cách kỳ diệu. Đã thế, sau nửa đêm cô ngủ một giấc thật sâu, không bị mộng mị quấy nhiễu.

Sáng hôm sau, cô bị mùi khét làm cho tỉnh giấc.

Cô nằm trên giường hít ngửi rồi giật mình vội vàng xoay người xuống giường, lê chiếc dép mở cửa phòng bếp,

Chỉ nghe thấy tiếng “ loảng xoảng”, Hoắc Đình Đình ném chiếc chảo cháy đen vào bồn rửa. Cô luống cuống mở vòi nước, xả nước lạnh vào chiếc chảo nóng, ngay lập tức âm thanh “ xèo xèo” vang lên, một làn khói trắng dày đặc bốc ra khỏi chảo, khiến cô ho một trận sặc sụa.

Phòng bếp gọn gàng trong nháy mắt biến thành bãi chiến trường khói khắp mọi nơi. Đến mặt tường gần bếp nấu cũng bị hun đen một mảng. Hạ Tử Nhược quả thực khóc không ra nước mắt, cô kéo Hoắc Đình Đình ra: “ Em mau ra đi, em định đốt bếp của chị đấy à?”.

Hoắc Đình Đình lúng túng lùi về phía sau, gãi đầu nói: “ Em xin lỗi, em chỉ muốn làm bữa sáng cho chị. Tiếc là em không có kinh nghiệm, không cẩn thận làm trứng cháy thành than”.

Hạ Tử Nhược kinh ngạc: “ Em làm bữa sáng cho chị?”.

Cô gật đầu như giã tỏi: “ Hôm qua chị đã chăm sóc em cả ngày, em không thể không làm gì cả”.

Đối phương rốt cuộc là có ý tốt, Hạ Tử Nhược nghĩ thầm, cô liếc mắt nhìn vết thương trên tay Hoắc Đình Đình, khóe miệng bất đắc dĩ giật giật: “ Vị đại hiệp cụt một tay này còn nấu cơm cơ đấy! Công chúa không bị bệnh đã là tốt lắm rồi, ngàn vạn lần đừng vào bếp làm phiền chị nữa”.

Hoắc Đình Đình nghe ra ý trêu chọc của cô, cười hì hì: “ Để em xuống lầu mua bữa sáng cho chị”.

“ Không cần đâu…”. Hạ Tử Nhược vội vàng ngăn cản.

Nhưng lời cô còn chưa nói xong, Hoắc Đình Đình đã khoác áo choàng lên, xoay người chạy ra cửa.

Mùi khói trong bếp nhất thời chưa tan hết, toàn bộ ngôi nhà đều tràn ngập mùi khói khó ngửi. Hạ Tử Nhược mở máy hút khói, sau đó mở toàn bộ cửa sổ ra.

Ngay khi gió lạnh thoáng chốc thổi vào, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông cửa lanh lảnh dồn dập.

Hạ Tử Nhược theo phản xạ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

Chín giờ đúng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương