Ai Nói Ta Là Phế Vật???
-
Chương 17-2: Khối băng hau núi lửa (2)
Những người nghe được cuộc đối thoại của các nàng thì ngạc nhiên kinh sợ cũng có kinh thường cười nhạo không tin. Cho rằng các nàng chỉ quá kiêu ngạo do được gia tộc cưng chiều sủng ái sinh hư mà không biết phân biệt mạnh yếu. Nhưng lại làm cho Nguyệt Băng ngạc nhiên là cái khối băng kia lại tin nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt tòn cùng đánh giá, nghiềm ngẫm, aizz, thật đúng là có ý tứ nha~ !
Khối băng kia thấy Nguyệt Băng nhìn mình câu môi cười thì gật đầu như chào hỏi.
Nguyệt Băng nhìn lên phía trên sử dụng Túng Minh Phong, một bộ thân pháp kì lạ mà nàng học được trong vũ kĩ đường trong không gian giới chỉ, nàng nhảy lên cảo chỉ trong nháy mắt chỉ để lại tàn ảnh dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người xung quanh.
Chớp mắt nàng đã đứng trước mặt Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng Linh Huyễn Điểu ( nó ) thấy có người cả gan xâm phạm vào nơi mình thủ hộ thì chuẩn bị sẵn sàng cho hắn thành nhím băng rồi, nhưng kì dị thay là, nó không cảm thấy huyền lực dao động lại thêm bộ thân pháp quỷ dị chỉ trong chớp mắt đã nhẹ nhành đứng trước mặt nó.
Nó biết nó hiểu nó gặp phải kẻ định cường đại rồi, ừm, thì... nó muốn chạy trốn nha~ ! Nhưng nó cảm nhận được người đến là vì nó, không còn cách nào khác là nó phải chiến đấu.
Chỉ trong nháy mắt Băng Linh Huyễn Điểu đã ra hơn năm chiêu mạnh nhất mà không thể đụng vào góc áo của người đó, càng làm nó gấp gáp hơn, lại ra thêm năm chiêu mạnh khác nhưng người đó lại nhẹ nhành tránh thoát, làm nó nản chí chờ chết lại không có cách nào khác. Nhưng lại không thể làm vậy vì nó là thần thú. Càng làm nó bối rối hơn, ra chiêu loạn xạ cả lên hại đám người phía dưới chạy đông trốn tây thoát khỏi những khối băng của Băng Linh Huyễn Điểu, cái này, cũng có một phần là do Nguyệt Băng không chịu tạo kết giới cố ý cho bọn nếm thử mùi vị chạy qua chạy lại khi dám nhỏ giọng bàn luận nàng này nọ.
Nhưng Băng Linh Huyễn Điểu nó còn muốn khóc hơn cơ, cái kẻ biến thái này muốn làm gì thì làm luôn đi cho rồi lại tránh tránh né né, nó không muốn tấn công khi không có hi vọng, nhưng nó còn có một bậc uy nghiêm của thần thú nữa nên nó cứ ra chiêu loạn xạ lên.
Trong khi Băng Linh Huyễn Điểu còn đang rối loạn không biết làm sao thì Nguyệt Băng lại tưởng nó nổi giận sắp ra sát chiêu thì nàng liền tung ra hỏa to lớn màu tím đen một trong sáu ngọn lửa mà nàng có thể đều khiển nhưng nàng không nó là một trong nhị hỏa vương đánh về Băng Linh Huyễn Điểu ( ngọn lửa màu đỏ, lam, cam, tím sẫm, tím đen, tím bạc. )
Băng Linh Huyễn Điểu thấy nàng đã ra taythif trong lòng nổi lên sự sợ hãi không thành lời vìhỏa cầu kia, hỏa cầu tím đen, tuy người khác không biết nhưng không có nghĩa nó không biết ý nghĩa của nó, nó đã tổ tiên kể lại, ngọn lửa màu tím đen có hủy diệt cực mạnh tiêu diệt được cả linh hồn của người khác kể cả yêu thú hay nói đúng hơn là ngọn lửa địa ngục.
Không nghĩ tới nàng lại sở hữu được ngọn lửa đó, ra tay khoing chút lưu tình, lại cường đạu như vậy.
Băng Linh Huyễn Điểu nhắm mắt lại chờ đợi cái chết đến với nó. Nhưng sao nó lại không cảm thấy đau đớn nhỉ mà lại cảm thấy nóng bức thế này ? Hay linh hồn nó đang bị cắn nuốt nên cảm thấy nóng thế này ?
Trong khi Băng Linh Huyễn Điểu còn đang đắm chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Nguyệt Băng:
" Đi theo ta hoặc chết ? Ngươi chọn... ? "
Băng Linh Huyễn Điểu nghe vậy thì mạnh mẽ mở mắt ra sững sờ nhìn hỏa lồng khổng lồ đang giam cầm nó, còn nàng nhàn nhã dựa vào hỏa lồng nhàn nhạt nhìn nó, Băng Linh Huyễn Điểu cố gắng kìm chế xúc động lại nhưng vẫn trong giọng nói run run hỏi:
" Ngươi nói gì ? "
" Ngươi theo ta hay muốn chết dưới nó? " NguyệtBăng lạnh nhạt lập lại, rồi lại mở lòng bàn tay ra, xuất hiện một hỏa cầu tím đen. Băng Linh Huyễn Điểu thấy vậy liền gật đầu lia lịa đồng ý, không quên thầm bổ sung một câu vô lại. ( Băng Băng: đây gọi là uy hiếp trắng trợn nè mọi người ⌒.⌒ )
Nguyệt Băng nhếch môi nói một cái " tốt " một tiếng, rồi thu lại hỏa diễm thả Băng Linh Huyễn Điểu ra.
Khi Băng Linh Huyễn Điểu được thả ra liền bay lên vách núi nhổ Tử Liên Thảo lấy lòng Nguyệt Băng. :v
Nguyệt Băng thấy vậy liền cười khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ con thần thú này rất thú vị có chút ngây ngô rất hợp với Hạ Nghi của nàng.
Dưới cái nhìn kinh sợ của mọi người, Nguyệt Băng cầm Tử Liên Thảo ngồi lên Băng Linh Huyễn Điểu bay xuống.
Từ lúc Băng Linh Huyễn Điểu và Nguyệt Băng giao chiến thì họ đã sợ hãi trong lòng rồi. Họ nhìn hai người đánh nhau kịch liệt, không đúng, là một người công kích một người điêu luyện né tránh công kích, người bình thường nhìn nàng thì nghĩ nàng chạy đông trốn tây nhưng cao thủ như bọn hắn thực lực cao như bọn hắn thì nhìn thấy rất rõ ràng.
Thiếu nữ kia linh hoạt né tránh công kích của Băng Linh Huyễn Điểu, mà Băng Linh Huyễn Điểu chả may công kích trúng dù chỉ là góc áo cũng không đụng đến. Mà Băng Linh Huyễn Điểu lại cứ bị thiếu nữ đó dùng một chiêu giam cầm lại mà phản đòn tránh né gì, lại nhắm mắt khi nhìn hỏa diễm của nàng như thể đón trước mình sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng khi Băng Linh Huyễn Điểu mở mắt lại ngạc nhiên sững sờ, là Băng Linh Huyễn Điểu đã gặp một cường địch mạnh mẽ không có khả năng chống trả hay trốn thoát gì mà chỉ có khoang tay chịu chết.
Giờ đây họ đã hiểu những lời đó là thật không phải giả, càng nhiều hơn là tôn kính sùng bái cũng có chút sợ hãi, đây là cường giả vi tôn, lấy sức mạnh thực lực bản thân mà chứng tỏ, đổi lấy sự kính nể của mọi người trên đại lục này.
Nguyệt Băng đi lại đoàn người của mình mỉm cười, đám người Hỏa Tuyền cũng mỉm cười đáp lại. Đúng ! Hỏa Tuyền hắn giờ đã hiểu và rõ ràng hai nhười các nàng lại tin tưởng, ỷ lại nàng ( Nguyệt Băng ) vô điều kiện như vậy. Bởi vì Nguyệt Băng nàng đủ tư cách đó, nàng cường đại ( mạnh mẽ ), nàng thông minh xinh đẹp quyết đoán và luôn tự tin. Từ lúc hắn gặp nàng tới lúc nàng giao chiến với Băng Linh Huyễn Điểu, hắ đã tại sao lại đồng ý đi theo nàng rồi. Nguyệt Băng đi lại trước mặt Hạ Nghi nói:
" Muội kí khế ước thú đi ! "
" Hả !? " Hạ Nghi kinh ngạc sững sờ nhìn Nguyệt Băng không thể tin. Tỷ ấy quả thật đưa Băng Linh Huyễn Điểu cho nàng. Ai lại không muốn thú sủng cường đại chứ ? Thế nhưng tỷ ấy lại đồng ý chỉ vì câu nói vui đùa của nàng. Hạ Nghi hai mắt rưng rưng nhìn Nguyệt Băng hỏi:
" Thật... thật sao tỷ ? "
Nguyệt Băng gật đầu nhẹ một cái rồi lập lại lần nữa:
" Kí khế ước nhanh đi. "
Hạ Nghi nghe vậy liền nhào vào lòng Nguyệt Băng lặng lẽ rơi lệ. Nguyệt Băng ôn nhu cười vuốt nhẹ lưng nàng, thúc giục nàng nhanh đi kí khế ước. Hạ Nghi lau chùi nước mắt lên áo Nguyệt Băng rồi lặng lẽ le lưỡi, nhanh chóng kí khế ước thú với Băng Linh Huyễn Điểu.
Nguyệt Băng bắt đắc dĩ cười nhìn hành động của nàng, đám người kia cũng ho nhẹ cười cười nhìn Hạ Nghi.
Nhưng mà mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Nghi thế nhưng lại kí khế ước bình đẳng mà không phải khế ước chủ tớ, kết ước binh đẳng dễ phản hệ khi gặp nguy hiểm có thể sẽ bị ma thú của mình cắn trả giết chết người khế ước giải trừ khế ước hay sẽ không nghe lời người khế ước, khế ước sinh tử là loại khế ước thường gặp, khi gặp nguy hiểm thì phải liều mạnh đánh trả nếu để người khế ước chết thì ma thú khế ước cũng sẽ chết.
Nhưng đoàn người Nguyệt Băng lại mỉm cười vui vẻ. Đúng ! Đoàn người Nguyệt Băng họ mỉm cười không lo lắng gì, họ không bao giờ phân biệt giai cấp chủ tớ người hầu gì cả, kẻ mạnh người yếu là bình đẳng, chỉ cần họ có trái tim có tình cảm dù là thú đi chăng nữa họ điều có quyền bình đẳng không cần tới sự phần biệt mạnh yếu, bần cùng phú quý hay không quyền không thế cũng không phân biệt, như vậy mới có sự tín nhiệm, sự tin tưởng lẫn nhau mới có thể trong lúc nguy hiểm có thể giao lưng cho nhau, cùng nhau vượt qua nguy nan khó khăn đó và đó mới chính là họ đám người Nguyệt Băng cũng là những người mang thù dai.
Cái này, là do Nguyệt Băng dạy Hạ Nghi, Hàn Tuyết nên Hạ Nghi mới có hành động như vậy, Hỏa Tuyền và Mạc Ức Hàn thì được nghe hai người các nàng nói lại nên cũng mỉm cười nhìn Hạ Nghi.
Trong lúc Hạ Nghi đang vui sướng khi có thú sủng cường đại lại xinh đẹp thì có một đoàn đi đến, là đoàn người của khối băng kia.
Trong khi những người khác không rõ chuyện gì nhưng Nguyệt Băng lại hiểu rõ chuyện gì, họ đến là vì Tử Liên Thảo trong tay nàng và nàng đã quăng Tử Liên Thảo vào không gian giới chỉ lục sắc cho Điền Điền trồng ( Điền Điền là cây yêu thụ tu luyện hóa hình thành tiểu cô nương khoảng mười năm tuổi trong đám ma thú trong không gian giới chỉ, mà ở tứ đại lục hầu như không có yêu thụ nào cả, mà Điền Điền lại yêu thích dược liệu cũng hiểu rõ về nó vô cùng nên bị nàng quăng vào dược điền để chăm sóc dược liệu luôn. )
Nguyệt Băng lạnh lùng nói với đám người tới:
" Chuyện gì ? "
Một tên thuộc hạ của khối băng nhìn thấy thái độ dưng dửng của Nguyệt Băng thì định đi lên diễn một màng công phu nước miếng nhưng bị khối băng ngăn lại chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyệt Băng.
Khối băng đi lên nhìn Nguyệt Băng lạnh nhạt nói:
" Tại hạ Lam Đằng Phi. "
" Thì sao ? " Nguyệt Băng nhướng mi hỏi.
" Khụ khụ.... Vị tiểu thư đây có thể bán Tử Liên Thảo cho ta được không ? " Lam Đằng Phi bị hỏi ngược lại có chút sững sờ lại hơn xấu hổ nhưng nhanh chóng bị đánh bay đi tới đâu khi nhớ tới lại nhiệm vụ tại sao hắn tới đây.
" Liên quan tới ta ? " Nguyệt Băng nhếch môi đạm bạc hỏi lại Lam Đằng Phi.
" Tại hạ cần dùng nó. " Lam Đằng Phi bị Nguyệt Băng bị hỏi lại thì chỉ muốn hét lớn lên nói: " Nó liên quan tới ta được không !? Được không !? Có được không !? Hả !?? " Nhưng hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, ai kêu người cầm quyền chủ động chứ.
" Ngươi nghĩ ta sẽ đưa sau ? " Nguyệt Băng cười nhạt hỏi Lam Đằng Phi.
Còn đám người đằng sau nàng thì run rẩy lợi hại, đám người Hỏa Tuyền cực lực kìm nén ý muốn cười nhưng lại không dám cười khi Nguyệt Băng nổi hứng chỉnh người. Bọn họ ( đám người Hỏa Tuyền ) không dám phá cảm hứng của nàng nếu không người bị chỉnh đến thảm thương sẽ là bọn họ. Aizz ! Nhịn cười ! Ráng nhịn a nhịn ! Ta nhịn ! Ta nhịn ! Nhịn đến nội thương luôn rồi a !
" Khụ khụ... Ta nghĩ tiểu thư sẽ không làm như vậy. " Lam Đằng Phi nói xong mặt có chút biến hóa khó coi hơn trước. Còn đám thuộc hạ đằng sau thì mắt nổi lửa sặc mùi thuốc súng rồi. Nguyệt Băng nhìn mà thật vui vẻ !
" Thế à !?? " Nguyệt Băng kéo dài chữ à ra hỏi Lam Đằng Phi, làm cho Lam Đằng Phi muốn bốc khói phun lửa luôn rồi.
" Vậy phải dùng đến cách khác thôi. " Lam Đằng Phi cười một cách kì lại nói mà khóe môi cứ giật giật liên hồi không ngừng. Quả thật hắn muốn đánh người. Dù là người trầm tĩnh lạnh lùng thị huyết như hắn cũng không chịu nổi cách nói chuyện bức điên người này của nàng. Nhưng vì sự nghiệp tương lai tươi sáng, hắn nhịn ! Kìm nén cho không bộc phát nhưng sắp rồi sắp rồi a, nhịn a nhịn, khói bay thì cứ mặc khói bay đi a ! ( Băng Băng: Khụ khụ... " Phốc " Ha ha ha... Khói bốc lên rồi nha ! )
" Lại ta sao ? " Nguyệt Băng xem thường nói một câu sâu kín lời ít ý nhiều, nhìn đám người không đầu óc kia hỏi. Làm cho đám người Lam Đằng Phi thật muốn đánh người. Nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh dẹp ý nghĩ ngu xuẩn đó ngay và làm họ bình tĩnh lại hơn. Lam Đằng Phi ho nhẹ che dấu đi sự xấu hổ này hỏi Nguyệt Băng:
" Vậy thì làm sao mới đồng ý giao ra !? "
Nguyệt Băng nhìn đám người Lam Đằng Phi nhăn mặt khó chịu thì rất muốn cười. Còn đám người đứng phía sau Nguyệt Băng thì không cần kiêng dè chịu đựng gì nữa cứ quay đầu ra sau cười một cách điên cuồng làm trời đát muốn đảo lộn, cứ tưởng gặp phải người điên. Làm cho đám người Lam Đằng Phi đen mặt, còn Nguyệt Băng nàng cười nhẹ, duy thái độ phong đạm kinh vân hỏi Lam Đằng Phi:
" Dùng làm gì ? "
" Cứu người. " Lam Đằng Phi hắn lần đầu tiên trong đời tức giận không chõi phát tiết, giận đến run người mặt tái ngắt. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần.
Nguyệt Băng ồ một tiếng lại hỏi:
" Dùng được sao ? "
Lam Đằng Phi nghe vậy thì cả người cứng đờ nhìn nàng, đúng, hắn phải dùng làm sao ? Trong khi trên tứ đại lục Trần đại sư chỉ là luyện đan sư cấp 8 thì làm sao luyện đan dược cứu người được, dù có thì người ta chưa chắc đồng ý luyện, hắn cứng ngắt nói:
" Vậy phải làm sao ? Ngươi giúp được sao ? "
" Được. Nhưng ta được gì ? " Nguyệt Băng cười như có như không hỏi Lam Đằng Phi.
" Tùy ngươi. " Lam Đằng Phi hắn đầu hàng rồi, nói chuyện với vị tiểu thư đây thà đi tìm yêu thú đánh nhau còn hay hơn.
Nguyệt Băng hài lòng gật đầu nghe đáp án này, nói:
" Ta tên Nguyệt Băng. "
Khối băng kia thấy Nguyệt Băng nhìn mình câu môi cười thì gật đầu như chào hỏi.
Nguyệt Băng nhìn lên phía trên sử dụng Túng Minh Phong, một bộ thân pháp kì lạ mà nàng học được trong vũ kĩ đường trong không gian giới chỉ, nàng nhảy lên cảo chỉ trong nháy mắt chỉ để lại tàn ảnh dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người xung quanh.
Chớp mắt nàng đã đứng trước mặt Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng Linh Huyễn Điểu ( nó ) thấy có người cả gan xâm phạm vào nơi mình thủ hộ thì chuẩn bị sẵn sàng cho hắn thành nhím băng rồi, nhưng kì dị thay là, nó không cảm thấy huyền lực dao động lại thêm bộ thân pháp quỷ dị chỉ trong chớp mắt đã nhẹ nhành đứng trước mặt nó.
Nó biết nó hiểu nó gặp phải kẻ định cường đại rồi, ừm, thì... nó muốn chạy trốn nha~ ! Nhưng nó cảm nhận được người đến là vì nó, không còn cách nào khác là nó phải chiến đấu.
Chỉ trong nháy mắt Băng Linh Huyễn Điểu đã ra hơn năm chiêu mạnh nhất mà không thể đụng vào góc áo của người đó, càng làm nó gấp gáp hơn, lại ra thêm năm chiêu mạnh khác nhưng người đó lại nhẹ nhành tránh thoát, làm nó nản chí chờ chết lại không có cách nào khác. Nhưng lại không thể làm vậy vì nó là thần thú. Càng làm nó bối rối hơn, ra chiêu loạn xạ cả lên hại đám người phía dưới chạy đông trốn tây thoát khỏi những khối băng của Băng Linh Huyễn Điểu, cái này, cũng có một phần là do Nguyệt Băng không chịu tạo kết giới cố ý cho bọn nếm thử mùi vị chạy qua chạy lại khi dám nhỏ giọng bàn luận nàng này nọ.
Nhưng Băng Linh Huyễn Điểu nó còn muốn khóc hơn cơ, cái kẻ biến thái này muốn làm gì thì làm luôn đi cho rồi lại tránh tránh né né, nó không muốn tấn công khi không có hi vọng, nhưng nó còn có một bậc uy nghiêm của thần thú nữa nên nó cứ ra chiêu loạn xạ lên.
Trong khi Băng Linh Huyễn Điểu còn đang rối loạn không biết làm sao thì Nguyệt Băng lại tưởng nó nổi giận sắp ra sát chiêu thì nàng liền tung ra hỏa to lớn màu tím đen một trong sáu ngọn lửa mà nàng có thể đều khiển nhưng nàng không nó là một trong nhị hỏa vương đánh về Băng Linh Huyễn Điểu ( ngọn lửa màu đỏ, lam, cam, tím sẫm, tím đen, tím bạc. )
Băng Linh Huyễn Điểu thấy nàng đã ra taythif trong lòng nổi lên sự sợ hãi không thành lời vìhỏa cầu kia, hỏa cầu tím đen, tuy người khác không biết nhưng không có nghĩa nó không biết ý nghĩa của nó, nó đã tổ tiên kể lại, ngọn lửa màu tím đen có hủy diệt cực mạnh tiêu diệt được cả linh hồn của người khác kể cả yêu thú hay nói đúng hơn là ngọn lửa địa ngục.
Không nghĩ tới nàng lại sở hữu được ngọn lửa đó, ra tay khoing chút lưu tình, lại cường đạu như vậy.
Băng Linh Huyễn Điểu nhắm mắt lại chờ đợi cái chết đến với nó. Nhưng sao nó lại không cảm thấy đau đớn nhỉ mà lại cảm thấy nóng bức thế này ? Hay linh hồn nó đang bị cắn nuốt nên cảm thấy nóng thế này ?
Trong khi Băng Linh Huyễn Điểu còn đang đắm chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Nguyệt Băng:
" Đi theo ta hoặc chết ? Ngươi chọn... ? "
Băng Linh Huyễn Điểu nghe vậy thì mạnh mẽ mở mắt ra sững sờ nhìn hỏa lồng khổng lồ đang giam cầm nó, còn nàng nhàn nhã dựa vào hỏa lồng nhàn nhạt nhìn nó, Băng Linh Huyễn Điểu cố gắng kìm chế xúc động lại nhưng vẫn trong giọng nói run run hỏi:
" Ngươi nói gì ? "
" Ngươi theo ta hay muốn chết dưới nó? " NguyệtBăng lạnh nhạt lập lại, rồi lại mở lòng bàn tay ra, xuất hiện một hỏa cầu tím đen. Băng Linh Huyễn Điểu thấy vậy liền gật đầu lia lịa đồng ý, không quên thầm bổ sung một câu vô lại. ( Băng Băng: đây gọi là uy hiếp trắng trợn nè mọi người ⌒.⌒ )
Nguyệt Băng nhếch môi nói một cái " tốt " một tiếng, rồi thu lại hỏa diễm thả Băng Linh Huyễn Điểu ra.
Khi Băng Linh Huyễn Điểu được thả ra liền bay lên vách núi nhổ Tử Liên Thảo lấy lòng Nguyệt Băng. :v
Nguyệt Băng thấy vậy liền cười khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ con thần thú này rất thú vị có chút ngây ngô rất hợp với Hạ Nghi của nàng.
Dưới cái nhìn kinh sợ của mọi người, Nguyệt Băng cầm Tử Liên Thảo ngồi lên Băng Linh Huyễn Điểu bay xuống.
Từ lúc Băng Linh Huyễn Điểu và Nguyệt Băng giao chiến thì họ đã sợ hãi trong lòng rồi. Họ nhìn hai người đánh nhau kịch liệt, không đúng, là một người công kích một người điêu luyện né tránh công kích, người bình thường nhìn nàng thì nghĩ nàng chạy đông trốn tây nhưng cao thủ như bọn hắn thực lực cao như bọn hắn thì nhìn thấy rất rõ ràng.
Thiếu nữ kia linh hoạt né tránh công kích của Băng Linh Huyễn Điểu, mà Băng Linh Huyễn Điểu chả may công kích trúng dù chỉ là góc áo cũng không đụng đến. Mà Băng Linh Huyễn Điểu lại cứ bị thiếu nữ đó dùng một chiêu giam cầm lại mà phản đòn tránh né gì, lại nhắm mắt khi nhìn hỏa diễm của nàng như thể đón trước mình sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng khi Băng Linh Huyễn Điểu mở mắt lại ngạc nhiên sững sờ, là Băng Linh Huyễn Điểu đã gặp một cường địch mạnh mẽ không có khả năng chống trả hay trốn thoát gì mà chỉ có khoang tay chịu chết.
Giờ đây họ đã hiểu những lời đó là thật không phải giả, càng nhiều hơn là tôn kính sùng bái cũng có chút sợ hãi, đây là cường giả vi tôn, lấy sức mạnh thực lực bản thân mà chứng tỏ, đổi lấy sự kính nể của mọi người trên đại lục này.
Nguyệt Băng đi lại đoàn người của mình mỉm cười, đám người Hỏa Tuyền cũng mỉm cười đáp lại. Đúng ! Hỏa Tuyền hắn giờ đã hiểu và rõ ràng hai nhười các nàng lại tin tưởng, ỷ lại nàng ( Nguyệt Băng ) vô điều kiện như vậy. Bởi vì Nguyệt Băng nàng đủ tư cách đó, nàng cường đại ( mạnh mẽ ), nàng thông minh xinh đẹp quyết đoán và luôn tự tin. Từ lúc hắn gặp nàng tới lúc nàng giao chiến với Băng Linh Huyễn Điểu, hắ đã tại sao lại đồng ý đi theo nàng rồi. Nguyệt Băng đi lại trước mặt Hạ Nghi nói:
" Muội kí khế ước thú đi ! "
" Hả !? " Hạ Nghi kinh ngạc sững sờ nhìn Nguyệt Băng không thể tin. Tỷ ấy quả thật đưa Băng Linh Huyễn Điểu cho nàng. Ai lại không muốn thú sủng cường đại chứ ? Thế nhưng tỷ ấy lại đồng ý chỉ vì câu nói vui đùa của nàng. Hạ Nghi hai mắt rưng rưng nhìn Nguyệt Băng hỏi:
" Thật... thật sao tỷ ? "
Nguyệt Băng gật đầu nhẹ một cái rồi lập lại lần nữa:
" Kí khế ước nhanh đi. "
Hạ Nghi nghe vậy liền nhào vào lòng Nguyệt Băng lặng lẽ rơi lệ. Nguyệt Băng ôn nhu cười vuốt nhẹ lưng nàng, thúc giục nàng nhanh đi kí khế ước. Hạ Nghi lau chùi nước mắt lên áo Nguyệt Băng rồi lặng lẽ le lưỡi, nhanh chóng kí khế ước thú với Băng Linh Huyễn Điểu.
Nguyệt Băng bắt đắc dĩ cười nhìn hành động của nàng, đám người kia cũng ho nhẹ cười cười nhìn Hạ Nghi.
Nhưng mà mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Nghi thế nhưng lại kí khế ước bình đẳng mà không phải khế ước chủ tớ, kết ước binh đẳng dễ phản hệ khi gặp nguy hiểm có thể sẽ bị ma thú của mình cắn trả giết chết người khế ước giải trừ khế ước hay sẽ không nghe lời người khế ước, khế ước sinh tử là loại khế ước thường gặp, khi gặp nguy hiểm thì phải liều mạnh đánh trả nếu để người khế ước chết thì ma thú khế ước cũng sẽ chết.
Nhưng đoàn người Nguyệt Băng lại mỉm cười vui vẻ. Đúng ! Đoàn người Nguyệt Băng họ mỉm cười không lo lắng gì, họ không bao giờ phân biệt giai cấp chủ tớ người hầu gì cả, kẻ mạnh người yếu là bình đẳng, chỉ cần họ có trái tim có tình cảm dù là thú đi chăng nữa họ điều có quyền bình đẳng không cần tới sự phần biệt mạnh yếu, bần cùng phú quý hay không quyền không thế cũng không phân biệt, như vậy mới có sự tín nhiệm, sự tin tưởng lẫn nhau mới có thể trong lúc nguy hiểm có thể giao lưng cho nhau, cùng nhau vượt qua nguy nan khó khăn đó và đó mới chính là họ đám người Nguyệt Băng cũng là những người mang thù dai.
Cái này, là do Nguyệt Băng dạy Hạ Nghi, Hàn Tuyết nên Hạ Nghi mới có hành động như vậy, Hỏa Tuyền và Mạc Ức Hàn thì được nghe hai người các nàng nói lại nên cũng mỉm cười nhìn Hạ Nghi.
Trong lúc Hạ Nghi đang vui sướng khi có thú sủng cường đại lại xinh đẹp thì có một đoàn đi đến, là đoàn người của khối băng kia.
Trong khi những người khác không rõ chuyện gì nhưng Nguyệt Băng lại hiểu rõ chuyện gì, họ đến là vì Tử Liên Thảo trong tay nàng và nàng đã quăng Tử Liên Thảo vào không gian giới chỉ lục sắc cho Điền Điền trồng ( Điền Điền là cây yêu thụ tu luyện hóa hình thành tiểu cô nương khoảng mười năm tuổi trong đám ma thú trong không gian giới chỉ, mà ở tứ đại lục hầu như không có yêu thụ nào cả, mà Điền Điền lại yêu thích dược liệu cũng hiểu rõ về nó vô cùng nên bị nàng quăng vào dược điền để chăm sóc dược liệu luôn. )
Nguyệt Băng lạnh lùng nói với đám người tới:
" Chuyện gì ? "
Một tên thuộc hạ của khối băng nhìn thấy thái độ dưng dửng của Nguyệt Băng thì định đi lên diễn một màng công phu nước miếng nhưng bị khối băng ngăn lại chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyệt Băng.
Khối băng đi lên nhìn Nguyệt Băng lạnh nhạt nói:
" Tại hạ Lam Đằng Phi. "
" Thì sao ? " Nguyệt Băng nhướng mi hỏi.
" Khụ khụ.... Vị tiểu thư đây có thể bán Tử Liên Thảo cho ta được không ? " Lam Đằng Phi bị hỏi ngược lại có chút sững sờ lại hơn xấu hổ nhưng nhanh chóng bị đánh bay đi tới đâu khi nhớ tới lại nhiệm vụ tại sao hắn tới đây.
" Liên quan tới ta ? " Nguyệt Băng nhếch môi đạm bạc hỏi lại Lam Đằng Phi.
" Tại hạ cần dùng nó. " Lam Đằng Phi bị Nguyệt Băng bị hỏi lại thì chỉ muốn hét lớn lên nói: " Nó liên quan tới ta được không !? Được không !? Có được không !? Hả !?? " Nhưng hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, ai kêu người cầm quyền chủ động chứ.
" Ngươi nghĩ ta sẽ đưa sau ? " Nguyệt Băng cười nhạt hỏi Lam Đằng Phi.
Còn đám người đằng sau nàng thì run rẩy lợi hại, đám người Hỏa Tuyền cực lực kìm nén ý muốn cười nhưng lại không dám cười khi Nguyệt Băng nổi hứng chỉnh người. Bọn họ ( đám người Hỏa Tuyền ) không dám phá cảm hứng của nàng nếu không người bị chỉnh đến thảm thương sẽ là bọn họ. Aizz ! Nhịn cười ! Ráng nhịn a nhịn ! Ta nhịn ! Ta nhịn ! Nhịn đến nội thương luôn rồi a !
" Khụ khụ... Ta nghĩ tiểu thư sẽ không làm như vậy. " Lam Đằng Phi nói xong mặt có chút biến hóa khó coi hơn trước. Còn đám thuộc hạ đằng sau thì mắt nổi lửa sặc mùi thuốc súng rồi. Nguyệt Băng nhìn mà thật vui vẻ !
" Thế à !?? " Nguyệt Băng kéo dài chữ à ra hỏi Lam Đằng Phi, làm cho Lam Đằng Phi muốn bốc khói phun lửa luôn rồi.
" Vậy phải dùng đến cách khác thôi. " Lam Đằng Phi cười một cách kì lại nói mà khóe môi cứ giật giật liên hồi không ngừng. Quả thật hắn muốn đánh người. Dù là người trầm tĩnh lạnh lùng thị huyết như hắn cũng không chịu nổi cách nói chuyện bức điên người này của nàng. Nhưng vì sự nghiệp tương lai tươi sáng, hắn nhịn ! Kìm nén cho không bộc phát nhưng sắp rồi sắp rồi a, nhịn a nhịn, khói bay thì cứ mặc khói bay đi a ! ( Băng Băng: Khụ khụ... " Phốc " Ha ha ha... Khói bốc lên rồi nha ! )
" Lại ta sao ? " Nguyệt Băng xem thường nói một câu sâu kín lời ít ý nhiều, nhìn đám người không đầu óc kia hỏi. Làm cho đám người Lam Đằng Phi thật muốn đánh người. Nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh dẹp ý nghĩ ngu xuẩn đó ngay và làm họ bình tĩnh lại hơn. Lam Đằng Phi ho nhẹ che dấu đi sự xấu hổ này hỏi Nguyệt Băng:
" Vậy thì làm sao mới đồng ý giao ra !? "
Nguyệt Băng nhìn đám người Lam Đằng Phi nhăn mặt khó chịu thì rất muốn cười. Còn đám người đứng phía sau Nguyệt Băng thì không cần kiêng dè chịu đựng gì nữa cứ quay đầu ra sau cười một cách điên cuồng làm trời đát muốn đảo lộn, cứ tưởng gặp phải người điên. Làm cho đám người Lam Đằng Phi đen mặt, còn Nguyệt Băng nàng cười nhẹ, duy thái độ phong đạm kinh vân hỏi Lam Đằng Phi:
" Dùng làm gì ? "
" Cứu người. " Lam Đằng Phi hắn lần đầu tiên trong đời tức giận không chõi phát tiết, giận đến run người mặt tái ngắt. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần.
Nguyệt Băng ồ một tiếng lại hỏi:
" Dùng được sao ? "
Lam Đằng Phi nghe vậy thì cả người cứng đờ nhìn nàng, đúng, hắn phải dùng làm sao ? Trong khi trên tứ đại lục Trần đại sư chỉ là luyện đan sư cấp 8 thì làm sao luyện đan dược cứu người được, dù có thì người ta chưa chắc đồng ý luyện, hắn cứng ngắt nói:
" Vậy phải làm sao ? Ngươi giúp được sao ? "
" Được. Nhưng ta được gì ? " Nguyệt Băng cười như có như không hỏi Lam Đằng Phi.
" Tùy ngươi. " Lam Đằng Phi hắn đầu hàng rồi, nói chuyện với vị tiểu thư đây thà đi tìm yêu thú đánh nhau còn hay hơn.
Nguyệt Băng hài lòng gật đầu nghe đáp án này, nói:
" Ta tên Nguyệt Băng. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook