Ai Nói Phù Sinh Không Bằng Mộng
-
Chương 8: Trở thành Kỷ phi
Năm đó hài tử năm
tuổi, có một ngày, A Uyển gõ cửa phòng ta, mặt tràn đầy hưng phấn, rung
run nói: "Tiểu Kỷ, những ngày an nhàn của ngươi đến rồi! Hoàng thượng
tới đón tiểu hoàng tử rồi!"
Lòng của ta chợt xáo động, ngoài cửa vây quanh càng nhiều người, hướng tới ta chúc mừng.
Ta lại nhịn không được cảm giác bi thương.
Hài tử là của ta, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày ta mất đi hắn.
Vạn quý phi sẽ không bỏ qua ta.
Ta theo mọi người thay áo mới cho hài tử, đưa hắn đi, hắn ngơ ngác nhìn ta, bàn tay nhỏ bé lau mặt của ta, "Nương, tại sao người khóc?"
Ta ôm hắn thật chặt, hài tử duy nhất của ta, hắn thông minh hiểu chuyện, hắn sẽ ngày từng ngày lớn lên, nhưng mà ta lại không thể bồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn thành gia thất, sinh nhi tử, quân lâm thiên hạ…
"Hài tử, về sau nương không thể phụng bồi con nữa." Ta nhịn xuống bi thương, cúi đầu cài cúc áo cho hắn, nước mắt giọt giọt rơi xuống."Con phải thật tốt… thật tốt…”
Hài tử, con phải có chút lòng thành, mãi mãi cảm kích những người thủ hộ con, con còn sống là nhờ công ơn của bọn họ.
Hài tử, hãy làm hoàng đế tốt, hảo hảo mà sống sót, bởi vì sinh mệnh của con là dùng máu tươi của bao nhiêu người khác đổi lấy…
Ta khẽ đẩy hắn ra, hắn quay đầu lại nhìn ta, trong ánh mắt đen nhánh còn có một tia mờ mịt. Ta nói cho hắn biết, phụ thân của hắn đang đợi hắn. Hắn hỏi ta: "Cái gì là phụ thân?"
Ta nói người đó trên kim điện, người nam nhân một thân minh hoàng, ta không nhớ rõ bộ dáng của hắn, chỉ nhớ rõ xiêm y của hắn. Trăm nghìn năm qua, bao nhiêu hoàng đế đều mặc một thân minh hoàng bào, vẫn như thế không đổi.
Hắn lảo đảo mà thẳng bước đi ra ngoài, ta nhắm mắt lại chỉ thấy một mảng tối đen.
Sau đó có một đạo chiếu thư, để cho ta từ một cung nữ, thăng làm Kỷ phi.
Đây chỉ là một đạo bùa đòi mạng.
Ta cho người đi hỏi thăm Trương Mẫn, năm đó, ngay từ lúc hắn nhận lấy hài tử trong nháy mắt, chúng ta liền cũng đã chuẩn bị xong cái chết cho hôm nay.
Một tháng sau, ở một ngày kia, ta nghe nói Trương Mẫn đã nuốt vàng tự vận, thành toàn nguyện vọng cuối cùng là giữ lại tôn nghiêm.
Mà ta, nhận được một bầu rượu.
Ta đẩy ra cửa sổ, híp híp mắt.
Ngày đó ánh mặt trời rất rõ, cũng chỉ như thế mà thôi.
Lòng của ta chợt xáo động, ngoài cửa vây quanh càng nhiều người, hướng tới ta chúc mừng.
Ta lại nhịn không được cảm giác bi thương.
Hài tử là của ta, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày ta mất đi hắn.
Vạn quý phi sẽ không bỏ qua ta.
Ta theo mọi người thay áo mới cho hài tử, đưa hắn đi, hắn ngơ ngác nhìn ta, bàn tay nhỏ bé lau mặt của ta, "Nương, tại sao người khóc?"
Ta ôm hắn thật chặt, hài tử duy nhất của ta, hắn thông minh hiểu chuyện, hắn sẽ ngày từng ngày lớn lên, nhưng mà ta lại không thể bồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn thành gia thất, sinh nhi tử, quân lâm thiên hạ…
"Hài tử, về sau nương không thể phụng bồi con nữa." Ta nhịn xuống bi thương, cúi đầu cài cúc áo cho hắn, nước mắt giọt giọt rơi xuống."Con phải thật tốt… thật tốt…”
Hài tử, con phải có chút lòng thành, mãi mãi cảm kích những người thủ hộ con, con còn sống là nhờ công ơn của bọn họ.
Hài tử, hãy làm hoàng đế tốt, hảo hảo mà sống sót, bởi vì sinh mệnh của con là dùng máu tươi của bao nhiêu người khác đổi lấy…
Ta khẽ đẩy hắn ra, hắn quay đầu lại nhìn ta, trong ánh mắt đen nhánh còn có một tia mờ mịt. Ta nói cho hắn biết, phụ thân của hắn đang đợi hắn. Hắn hỏi ta: "Cái gì là phụ thân?"
Ta nói người đó trên kim điện, người nam nhân một thân minh hoàng, ta không nhớ rõ bộ dáng của hắn, chỉ nhớ rõ xiêm y của hắn. Trăm nghìn năm qua, bao nhiêu hoàng đế đều mặc một thân minh hoàng bào, vẫn như thế không đổi.
Hắn lảo đảo mà thẳng bước đi ra ngoài, ta nhắm mắt lại chỉ thấy một mảng tối đen.
Sau đó có một đạo chiếu thư, để cho ta từ một cung nữ, thăng làm Kỷ phi.
Đây chỉ là một đạo bùa đòi mạng.
Ta cho người đi hỏi thăm Trương Mẫn, năm đó, ngay từ lúc hắn nhận lấy hài tử trong nháy mắt, chúng ta liền cũng đã chuẩn bị xong cái chết cho hôm nay.
Một tháng sau, ở một ngày kia, ta nghe nói Trương Mẫn đã nuốt vàng tự vận, thành toàn nguyện vọng cuối cùng là giữ lại tôn nghiêm.
Mà ta, nhận được một bầu rượu.
Ta đẩy ra cửa sổ, híp híp mắt.
Ngày đó ánh mặt trời rất rõ, cũng chỉ như thế mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook