Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích
-
Chương 55
Băng Thanh có cảm giác môi mình bị hắn xé nát từng chút một, chút sức lực còn lại rốt cục cũng bị hắn rút cạn, cô chỉ biết giương đôi mắt vô cảm nhìn hắn đầy oán hận.
"Nhắm mắt lại" - Nghiêm Kiệt lạnh giọng quát, dường như sự điên cuồng khiến hắn đã quên mất bản thân mình, trong ý niệm chỉ có duy nhất hai chữ "trừng phạt".
"Bỉ ổi, thả tôi ra" - Băng Thanh thở dốc, yếu ớt đẩy hắn ra nhưng chưa kịp hành động đã bị hắn bất ngờ bắt lấy, lần nữa ép cô phủ phục dưới thân hắn.
"Được thôi, tôi sẽ thả, khi tôi thỏa mãn" - Hắn âm lãnh ra lệnh, ánh mắt sắc bén như muốn thiêu đốt người đối diện. Ngay sau đó, hắn đột ngột đứng dậy, dứt khoát bế bổng cô vào trong phòng ngủ, mạnh bạo ném lên giường.
Theo bản năng, Băng Thanh lùi sát vào góc tường, một khắc sau lại bị hắn tóm được thô lỗ kéo ra, đẩy mạnh xuống giường.
"Buông ra...Buông ra" - Băng Thanh liều mạng giãy dụa, đáy mắt chỉ có phẫn hận đến tột cùng.
"Im lặng!" - Hắn quát lạnh một tiếng, cô lập tức im bặt. Bởi vì cô biết, ánh mắt hắn ngay lúc này có thể giết người. Con người này thật đáng sợ!
"Ngoan lắm, để tôi xem em còn có đủ sức để gặp gỡ người đàn ông khác được bao lâu"
Dứt lời, hắn đưa tay ra giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, ép cô há miệng để đầu lưỡi bá đạo của hắn tiến vào, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm ngát, mút lấy tư vị ngọt ngào, không cho cô chút cơ hội né tránh.
Nụ hôn hắn cuồng dã mang theo sự đói khát khôn cùng, pha lẫn nhiệt tình nóng bỏng như muốn thiêu cháy toàn thân cô. Cánh môi cô mềm mại bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi quét qua hàm răng cô, không ngừng liếm mút trong khoang miệng ướt át. Đầu lưỡi cô vô thức né tránh lại bị hắn bắt được, hết lần này tới lần khác điên cuồng liếm mút.
Băng Thanh bị hắn hôn đến ngạt thở, thân thể đã sớm trở nên vô lực tùy hắn định đoạt, trong thâm tâm cô chưa bao giờ cảm thấy mình bị nhục nhã như giây phút này, cô bất giác nhắm mắt, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống nhanh chóng biến mất.
Nghiêm Kiệt lúc này như con thú dữ điên cuồng chiếm đoạt cô, hắn đem bàn tay to giữ chặt lấy eo cô, tạm thời buông tha đôi môi đỏ mọng, hắn lập tức trượt xuống gặm cắn chiếc cằm tinh tế, đầu lưỡi như con mãng xà to lớn theo chiếc cổ trắng ngần đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh mê người điên cuồng gặm cắn, liếm mút, lắng nghe tiếng thở rối loạn của cô, khẽ bật ra tiếng nói thô trọng:
"Thanh, không ngờ em lại mê người thế này"
"Hạ lưu!" - Băng Thanh cố kìm nén cơn giận, chỉ hận ngay lúc này không thể cho gã đàn ông đê tiện này một bạt tai.
Nghiêm Kiệt khẽ cười lạnh một tiếng, hắn không nói một lời, trực tiếp vùi đầu vào khe rãnh mê người tha hồ hưởng thụ, nụ anh đào trên bầu ngực xinh đẹp đã bị hắn ngậm vào trong miệng, điên cuồng, cắn mút như muốn rút hết linh hồn cô.
"Uhm..." - Băng Thanh rốt cục không chịu đựng nổi sự đả kích này khẽ bật ra tiếng ngâm nga nho nhỏ, lúc phát giác ra cô hận đến nỗi suýt cắn phải lưỡi.
Nhận ra điều đó, Nghiêm Kiệt khẽ ngẩng đầu lên, nở nụ cười mê hoặc giống ma quỷ nhìn sâu vào đôi mắt bị phủ bởi một tầng sương mỏng của cô, thoải mái lên tiếng: "Em thật nhạy cảm"
"Anh im đi" - Băng Thanh dường như hét lên tiếng trong tiếng thở gấp gáp, có trời mới biết đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với loại chuyện kinh khủng thế này. Căn bản lúc này cô không còn đường để trốn thoát, cô cũng không phải trẻ con loại chuyện này cô còn có thể né tránh được bao lâu nữa?
"A..." Mải nghĩ ngợi, Băng Thanh đột nhiên kinh hô thành tiếng, một cảm giác xa lạ ập đến khiến cô nhất thời sợ đến ngây người.
Ngón tay thon dài của hắn thành thục trượt vào giữa hai chân cô, tha hồ vuốt ve tận hưởng, xấu xa lúc tiến lúc lùi trong cơ thể cô khơi lên một hồi cuồng phong, khiến cô không cách nào áp chế được sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.
"Vợ yêu, lúc làm chuyện này, ngoài chồng ra không nên nghĩ đến vấn đề nào khác" - Hắn hài lòng mỉm cười, đưa ngón tay dính đầy tư vị của cô ra trước mặt: "Xem đi, vợ của anh rất nhạy cảm"
Băng Thanh cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, bao nhiêu đạo đức, lý trí còn sót lại rốt cục cũng bị hắn thành công dập tắt, chỉ có sự trống rỗng dâng trào bao trùm lên toàn thân như thế chờ đợi một sức mạnh lao đến lấp đầy.
Nghiêm Kiệt nhếch môi nở nụ cười quỷ dị, khẽ đứng dậy trút bỏ bộ y phục trên người, hắn lại gần áp hạ thân cứng rắn của mình sát hoa viên bí mật của cô, để cô cảm nhận được da thú của hắn đã sớm trở nên căng cứng, sau đó không nhanh không chậm đâm mạnh vào.
"A ..." - Băng Thanh hét lên một tiếng, cảm giác đau nhức lan truyền đến tứ chi, cô chỉ cảm thấy thân thể mình như bị nứt toác ra thành hàng ngàn mảnh, những giọt lệ thi nhau rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp đã sớm ửng hồng, "Buông tôi ra, đau quá..."
Cảm nhận được nỗi đau đớn của cô, hắn thoáng giật mình, vẻ băng lãnh trong đáy mắt bỗng dưng tan biến, động tác của hắn nhẹ nhàng hơn trước, khẽ đưa đẩy như nhịp nhàng, "Ngoan, lát nữa sẽ hết đau thôi. Tin anh, loại chuyện này sẽ làm em phấn khích biết nhường nào"
Nghiêm Kiệt cúi xuống hôn những giọt nước mắt đọng trên gò má thanh lệ, nhìn người phụ nữ dưới thân mình bật ra tiếng thổn thức, không hiểu sao giây phút này trong lòng hắn thoáng dao động, trong một khoảnh khắc nào đó hắn rất muốn xóa bỏ những hận thù cố hữu...
"Uhm... a..." - Băng Thanh khẽ bật ra tiếng ngâm nga mê hồn, thân thể trắng nõn bao phủ bởi màu hồng phấn xinh đẹp tạo nên khung cảnh mê người.
Chứng kiến một màn này, máu trong người hắn lập tức sôi trào, theo từng đợt luận động, hắn từ từ dẫn dắt cô đến vào đỉnh cao của dục vọng. Sự khít chặt gắt gao của cô càng khiến hắn trở nên cuồng loạn, tha hồ giày vò khiến cô chết đi sống lại...
Trên ga giường màu trắng tinh khôi, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng in ấn minh chứng một màn kích tình cuồng dã . Nhiệt độ trong phòng ngủ càng lúc càng tăng, tiếng rên rỉ mê hồn cùng hơi thở gấp gáp của người phụ nữ hòa cùng hơi thở thô trọng của người đàn ông, tạo thành khung cảnh giao hòa đẹp đẽ nhất thế gian...
oOo
Sáng sớm, ánh nắng chói chang như màu lúa vàng xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng rót vào gương mặt say ngủ của Băng Thanh, ưu nhã chớp hàng mi cong vút bất thình lình cô mở mắt ra.
Dường như nhận ra sự biến đổi nào đó, Băng Thanh hoảng hốt muốn bật người dậy, trong lúc luống cuống vô tình chạm phải bờ ngực rắn chắc từ phía sau, cô thoáng ngẩn người. Đại não không ngừng tái diễn lại sự việc vừa phát sinh tối hôm qua. Trời ạ, cô điên thật rồi...
"Vợ yêu, em tỉnh rồi" - Nghiêm Kiệt khẽ cựa quậy ôm lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng thì thầm bên tai. Ánh mắt tràn đầy sự thỏa mãn hiếm có, có trời mới biết hắn yêu thân thể mê người ấy đến nhường nào...
Băng Thanh bất giác cứng đờ, sự tiếp xúc da thịt của hai cơ thể với nhau khiến cô phải đỏ mặt tía tai. Dường như chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, cô lập tức gạt tay hắn, dứt khoát với lấy chăn che đi cơ thể trần trụi của mình.
"Xấu hổ sao!?" - Nghiêm Kiệt khẽ cười, nhưng tiếng cười vẫn mang nét u ám rất khó phát hiện.
"Anh cút ngay" - Băng Thanh căn bản chưa quên được hành động ngang ngược đêm qua của hắn. Hắn dựa vào cái gì ép cô phải lên giường cùng hắn, dựa vào cái gì ép cô không được giao du với người đàn ông khác? Hắn cũng không phải cùng một hạng người đó mà ra ư?
Nghiêm Kiệt giận quá hóa cười, chỉ thấy hắn vươn tay véo lên cánh mũi nhỏ nhắn mang theo sủng nịnh, "Vợ ngoan, ở nhà đợi chồng"
Lời vừa dứt, hắn lập tức bước xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh gần đó.
Chẳng bao lâu, trong nhà tắm truyền đến tiếng nước xả, Băng Thanh nắm chặt tấm chăn, ngón tay hơi run rẩy, cô cẩn thận nhìn lên cơ thể đầy rẫy những dấu hôn của mình, một cảm giác uất nghẹn dâng lên khiến cô không thở nổi, trong lúc lơ đãng lại nhìn về vết máu cuối giường, màu đỏ chói khiến người ta phải lóa mắt, cô khép đôi mi lại, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống lập tức tan biến...
"Nhắm mắt lại" - Nghiêm Kiệt lạnh giọng quát, dường như sự điên cuồng khiến hắn đã quên mất bản thân mình, trong ý niệm chỉ có duy nhất hai chữ "trừng phạt".
"Bỉ ổi, thả tôi ra" - Băng Thanh thở dốc, yếu ớt đẩy hắn ra nhưng chưa kịp hành động đã bị hắn bất ngờ bắt lấy, lần nữa ép cô phủ phục dưới thân hắn.
"Được thôi, tôi sẽ thả, khi tôi thỏa mãn" - Hắn âm lãnh ra lệnh, ánh mắt sắc bén như muốn thiêu đốt người đối diện. Ngay sau đó, hắn đột ngột đứng dậy, dứt khoát bế bổng cô vào trong phòng ngủ, mạnh bạo ném lên giường.
Theo bản năng, Băng Thanh lùi sát vào góc tường, một khắc sau lại bị hắn tóm được thô lỗ kéo ra, đẩy mạnh xuống giường.
"Buông ra...Buông ra" - Băng Thanh liều mạng giãy dụa, đáy mắt chỉ có phẫn hận đến tột cùng.
"Im lặng!" - Hắn quát lạnh một tiếng, cô lập tức im bặt. Bởi vì cô biết, ánh mắt hắn ngay lúc này có thể giết người. Con người này thật đáng sợ!
"Ngoan lắm, để tôi xem em còn có đủ sức để gặp gỡ người đàn ông khác được bao lâu"
Dứt lời, hắn đưa tay ra giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, ép cô há miệng để đầu lưỡi bá đạo của hắn tiến vào, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm ngát, mút lấy tư vị ngọt ngào, không cho cô chút cơ hội né tránh.
Nụ hôn hắn cuồng dã mang theo sự đói khát khôn cùng, pha lẫn nhiệt tình nóng bỏng như muốn thiêu cháy toàn thân cô. Cánh môi cô mềm mại bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi quét qua hàm răng cô, không ngừng liếm mút trong khoang miệng ướt át. Đầu lưỡi cô vô thức né tránh lại bị hắn bắt được, hết lần này tới lần khác điên cuồng liếm mút.
Băng Thanh bị hắn hôn đến ngạt thở, thân thể đã sớm trở nên vô lực tùy hắn định đoạt, trong thâm tâm cô chưa bao giờ cảm thấy mình bị nhục nhã như giây phút này, cô bất giác nhắm mắt, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống nhanh chóng biến mất.
Nghiêm Kiệt lúc này như con thú dữ điên cuồng chiếm đoạt cô, hắn đem bàn tay to giữ chặt lấy eo cô, tạm thời buông tha đôi môi đỏ mọng, hắn lập tức trượt xuống gặm cắn chiếc cằm tinh tế, đầu lưỡi như con mãng xà to lớn theo chiếc cổ trắng ngần đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh mê người điên cuồng gặm cắn, liếm mút, lắng nghe tiếng thở rối loạn của cô, khẽ bật ra tiếng nói thô trọng:
"Thanh, không ngờ em lại mê người thế này"
"Hạ lưu!" - Băng Thanh cố kìm nén cơn giận, chỉ hận ngay lúc này không thể cho gã đàn ông đê tiện này một bạt tai.
Nghiêm Kiệt khẽ cười lạnh một tiếng, hắn không nói một lời, trực tiếp vùi đầu vào khe rãnh mê người tha hồ hưởng thụ, nụ anh đào trên bầu ngực xinh đẹp đã bị hắn ngậm vào trong miệng, điên cuồng, cắn mút như muốn rút hết linh hồn cô.
"Uhm..." - Băng Thanh rốt cục không chịu đựng nổi sự đả kích này khẽ bật ra tiếng ngâm nga nho nhỏ, lúc phát giác ra cô hận đến nỗi suýt cắn phải lưỡi.
Nhận ra điều đó, Nghiêm Kiệt khẽ ngẩng đầu lên, nở nụ cười mê hoặc giống ma quỷ nhìn sâu vào đôi mắt bị phủ bởi một tầng sương mỏng của cô, thoải mái lên tiếng: "Em thật nhạy cảm"
"Anh im đi" - Băng Thanh dường như hét lên tiếng trong tiếng thở gấp gáp, có trời mới biết đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với loại chuyện kinh khủng thế này. Căn bản lúc này cô không còn đường để trốn thoát, cô cũng không phải trẻ con loại chuyện này cô còn có thể né tránh được bao lâu nữa?
"A..." Mải nghĩ ngợi, Băng Thanh đột nhiên kinh hô thành tiếng, một cảm giác xa lạ ập đến khiến cô nhất thời sợ đến ngây người.
Ngón tay thon dài của hắn thành thục trượt vào giữa hai chân cô, tha hồ vuốt ve tận hưởng, xấu xa lúc tiến lúc lùi trong cơ thể cô khơi lên một hồi cuồng phong, khiến cô không cách nào áp chế được sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.
"Vợ yêu, lúc làm chuyện này, ngoài chồng ra không nên nghĩ đến vấn đề nào khác" - Hắn hài lòng mỉm cười, đưa ngón tay dính đầy tư vị của cô ra trước mặt: "Xem đi, vợ của anh rất nhạy cảm"
Băng Thanh cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, bao nhiêu đạo đức, lý trí còn sót lại rốt cục cũng bị hắn thành công dập tắt, chỉ có sự trống rỗng dâng trào bao trùm lên toàn thân như thế chờ đợi một sức mạnh lao đến lấp đầy.
Nghiêm Kiệt nhếch môi nở nụ cười quỷ dị, khẽ đứng dậy trút bỏ bộ y phục trên người, hắn lại gần áp hạ thân cứng rắn của mình sát hoa viên bí mật của cô, để cô cảm nhận được da thú của hắn đã sớm trở nên căng cứng, sau đó không nhanh không chậm đâm mạnh vào.
"A ..." - Băng Thanh hét lên một tiếng, cảm giác đau nhức lan truyền đến tứ chi, cô chỉ cảm thấy thân thể mình như bị nứt toác ra thành hàng ngàn mảnh, những giọt lệ thi nhau rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp đã sớm ửng hồng, "Buông tôi ra, đau quá..."
Cảm nhận được nỗi đau đớn của cô, hắn thoáng giật mình, vẻ băng lãnh trong đáy mắt bỗng dưng tan biến, động tác của hắn nhẹ nhàng hơn trước, khẽ đưa đẩy như nhịp nhàng, "Ngoan, lát nữa sẽ hết đau thôi. Tin anh, loại chuyện này sẽ làm em phấn khích biết nhường nào"
Nghiêm Kiệt cúi xuống hôn những giọt nước mắt đọng trên gò má thanh lệ, nhìn người phụ nữ dưới thân mình bật ra tiếng thổn thức, không hiểu sao giây phút này trong lòng hắn thoáng dao động, trong một khoảnh khắc nào đó hắn rất muốn xóa bỏ những hận thù cố hữu...
"Uhm... a..." - Băng Thanh khẽ bật ra tiếng ngâm nga mê hồn, thân thể trắng nõn bao phủ bởi màu hồng phấn xinh đẹp tạo nên khung cảnh mê người.
Chứng kiến một màn này, máu trong người hắn lập tức sôi trào, theo từng đợt luận động, hắn từ từ dẫn dắt cô đến vào đỉnh cao của dục vọng. Sự khít chặt gắt gao của cô càng khiến hắn trở nên cuồng loạn, tha hồ giày vò khiến cô chết đi sống lại...
Trên ga giường màu trắng tinh khôi, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng in ấn minh chứng một màn kích tình cuồng dã . Nhiệt độ trong phòng ngủ càng lúc càng tăng, tiếng rên rỉ mê hồn cùng hơi thở gấp gáp của người phụ nữ hòa cùng hơi thở thô trọng của người đàn ông, tạo thành khung cảnh giao hòa đẹp đẽ nhất thế gian...
oOo
Sáng sớm, ánh nắng chói chang như màu lúa vàng xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng rót vào gương mặt say ngủ của Băng Thanh, ưu nhã chớp hàng mi cong vút bất thình lình cô mở mắt ra.
Dường như nhận ra sự biến đổi nào đó, Băng Thanh hoảng hốt muốn bật người dậy, trong lúc luống cuống vô tình chạm phải bờ ngực rắn chắc từ phía sau, cô thoáng ngẩn người. Đại não không ngừng tái diễn lại sự việc vừa phát sinh tối hôm qua. Trời ạ, cô điên thật rồi...
"Vợ yêu, em tỉnh rồi" - Nghiêm Kiệt khẽ cựa quậy ôm lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng thì thầm bên tai. Ánh mắt tràn đầy sự thỏa mãn hiếm có, có trời mới biết hắn yêu thân thể mê người ấy đến nhường nào...
Băng Thanh bất giác cứng đờ, sự tiếp xúc da thịt của hai cơ thể với nhau khiến cô phải đỏ mặt tía tai. Dường như chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, cô lập tức gạt tay hắn, dứt khoát với lấy chăn che đi cơ thể trần trụi của mình.
"Xấu hổ sao!?" - Nghiêm Kiệt khẽ cười, nhưng tiếng cười vẫn mang nét u ám rất khó phát hiện.
"Anh cút ngay" - Băng Thanh căn bản chưa quên được hành động ngang ngược đêm qua của hắn. Hắn dựa vào cái gì ép cô phải lên giường cùng hắn, dựa vào cái gì ép cô không được giao du với người đàn ông khác? Hắn cũng không phải cùng một hạng người đó mà ra ư?
Nghiêm Kiệt giận quá hóa cười, chỉ thấy hắn vươn tay véo lên cánh mũi nhỏ nhắn mang theo sủng nịnh, "Vợ ngoan, ở nhà đợi chồng"
Lời vừa dứt, hắn lập tức bước xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh gần đó.
Chẳng bao lâu, trong nhà tắm truyền đến tiếng nước xả, Băng Thanh nắm chặt tấm chăn, ngón tay hơi run rẩy, cô cẩn thận nhìn lên cơ thể đầy rẫy những dấu hôn của mình, một cảm giác uất nghẹn dâng lên khiến cô không thở nổi, trong lúc lơ đãng lại nhìn về vết máu cuối giường, màu đỏ chói khiến người ta phải lóa mắt, cô khép đôi mi lại, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống lập tức tan biến...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook