Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích
-
Chương 50
Những ngày sau đó, Băng Thanh giống như sống trong cõi mộng, tinh thần xuống dốc hoàn toàn mà thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ như thiếu nữ ở độ tuổi trăng rằm vậy. Cô cũng không rõ vì cớ gì bản thân mình lại bị lời nói của hắn làm cho xao động như thế, rõ ràng cô không hề có chút cảm xúc với hắn, vì cớ gì cô lại để tâm đến lời nói đó? Và cô cũng không biết trái tim mình muốn gì, chỉ là sau bao biến cố xảy ra nó đã trở nên chai sạn mất rồi...
Băng Thanh nhìn lại chiếc nhẫn, rồi tự nhìn mình trong gương, vốc từng ngụm nước rửa mặt.
Nhẹ thở hắt một hơi, cô chậm rãi tiến vào phòng hóa trang.
“Băng Thanh, em về hả?”
Người vừa lên tiếng là một bạn diễn cùng với cô. Chị ấy lớn hơn cô 3 tuổi, là nghệ sỹ chuyên về vĩ cầm.
“Hôm nay em không có giờ diễn buổi tối ạ”- Băng Thanh mỉm cười, với lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
“À, chị quên mất. Tạm biệt, mai gặp nhé”
“Tạm biệt mọi người” Băng Thanh cười nhẹ một tiếng, cúi chào các bạn diễn sau đó mở cửa rời đi.
Ánh nắng không vì buổi chiều mà dịu nhẹ, từng tia chiếu lên mặt đường gay gắt khiến lòng người bức bối, khó chịu. Ở Du Sinh, đây là đợt nắng nóng nhất trong năm, không tránh khỏi những lời than tiếng vãn vì hạn hán kéo dài.
Băng Thanh từ Rainbow lững thững bước ra khẽ bật chiếc ô lên che đi ánh mặt trời.
Ánh nắng làm da cô đỏ ửng, mồ hôi từng giọt tuôn ra như suối. Bước chân mỗi lúc một nhanh dường như muốn trốn chạy cảm giác đau rát này. Vẫn là con đường cũ, phải đi một lúc nữa mới bắt được chuyến xe buýt về nhà gần nhất.
Băng Thanh rảo nhanh từng bước, thấp thoáng sau tán cây bằng lăng bến xe buýt hiện ra trước mắt, còn chưa kịp vui mừng đột nhiên một cảm giác đau nhức lan truyền đến tứ chi. Cô kinh hãi mở to mắt nhìn cảnh tượng phía trước. Không phải chứ? Đây là đường vắng, lũ côn đồ nhân lúc không có người muốn giết người cướp của ư? Băng Thanh bỏ qua cảm giác đau nhức không ngừng run lên ở bả vai, cô đảo mắt nhìn xung quanh, có khoảng gần chục tên đang vây cô rất chặt.
“Các người muốn làm gì?”
Băng Thanh theo phản xạ lùi ra sau hai bước, bỗng dưng đụng phải một tên khác sợ đến ngẩn người.
“Cô em, sao phải khẩn trương như thế? Bọn anh cướp sắc không cướp của, đồng ý đi theo bọn anh nhé” Một tên khác vuốt nhẹ má cô, cất tiếng cười khả ố.
“Bỏ ra, các người muốn làm gì? Còn không mau thả tôi đi, bằng không tôi sẽ hét lên đấy”
“Cô em nghĩ mình còn cơ hội đó sao? Tụi bây, dẫn cô ta đi” - Tên cầm đầu đột nhiên lạnh giọng phân phó.
Lời hắn vừa dứt, bọn đàn em tạo thế gọng kìm vây lấy cô, một tên khác nhân cơ hội đó ôm cô ném vào chiếc xe ô tô cách đó không xa.
“Lũ khốn kiếp các người, bỏ tôi ra... ưm... ưm”
Băng Thanh nhất thời cảm thấy vô lực rồi lịm hẳn. Cô chỉ mập mờ đoán được, cuộc đời của mình đã thực sự tàn hoa bại liễu lần nữa...
oOo
Lúc Băng Thanh tỉnh dậy, sắc trời đã sẩm tối. Cô cố cựa quậy bỗng nhận ra mình đang bị trói chặt ở một chiếc ghế nhỏ. Mí mắt nặng trịch chậm rãi mở ra, cô cẩn thận đánh giá xung quanh.
Đây là một nơi tăm tối, cô không thấy gì ngoài những đốm sáng ẩn hiện phía xa xa. Đó là gì? Băng Thanh khó nhọc mở to mắt để nhìn cho rõ nhưng cảm thấy bất lực.
Lúc này một tiếng ''cạch'' bỗng nhiên vang lên. Tim Băng Thanh đập mạnh, cô nín thở cảm nhận từng bước chân đang ngày một tiến đến gần.
“Đại ca, cô ta còn chưa tỉnh ạ” - Một giọng nói đàn ông vang lên. Đồng thời căn phòng cũng được điện thắp sáng trưng.
“Múc nước vào đây” - Một người khác ra lệnh, không khó để nhận ra hắn chính là người được gọi là ''đại ca”.
“Vâng, thưa đại ca”
Băng Thanh nhắm chặt mắt lại, cảm giác đau đớn ê ẩm khắp người vẫn chưa tan không biết bọn chúng nhân lúc cô bất tỉnh đã kịp làm gì chưa? Đang còn nghĩ ngợi, đột nhiên một cảm giác mát lạnh ào tới, nguyên một xô nước đã án ngữ lên đầu cô, chảy dọc xuống khuôn mặt, từ từ thấm vào áo sơ mi trắng muốt.
“Mở mắt ra” - Một giọng nam cộc cằn hướng đến cô ra lệnh.
“Các người muốn làm gì tôi?” - Băng Thanh hét lên đầy phẫn nộ. Rốt cục cô đã đắc tội gì với bọn chúng? Tại sao một vòng luẩn quẩn bắt cóc rồi cưỡng bức lại luôn chào đón cô? Tại sao?
Tên đại ca tiến tới, vén nhẹ tóc mái của cô dắt vào tai, sau đó cúi xuống thì thầm: “Cô em, cơ thể này cũng không tệ, em tình nguyện để chúng tôi thưởng thức chứ?”
“Bỉ ổi. Cút ngay” - Ánh mắt Băng Thanh bỗng dưng chuyển lạnh nhìn gương mặt khả ố trước mắt đầy giận dữ.
“Haha... Được thôi, tôi sẽ cút sau khi em làm thỏa mãn khẩu vị của tôi”
“Im đi, nếu các người dám làm vậy tôi sẽ cắn lưỡi đấy” - Băng Thanh cố đè nén cơn sợ hãi ngay lúc này, chỉ biết đối đầu với những người kia bằng ánh mắt tóe lửa.
“Cô em thật cứng đầu” - Tên cầm đầu đứng thẳng người, nhìn Băng Thanh bằng ánh mắt thương hại, “Nhưng mà... không được rồi, chúng tôi cũng cần tiền hay là cô em chịu khó lấy thân vào nhà chứa nhé?”
Hắn không đợi cô trả lời sau đó cúi đầu cười, tiếp tục nói.
“À, đúng rồi. Cô em muốn nói điều trăn trối chứ?”
“Im đi. Các người cần bao nhiêu tiền?” - Băng Thanh cay nghiệt lên tiếng, ánh mắt tàn độc như thú dữ. Cái gì mà cướp sắc không cướp của chứ, bỉ ổi như nhau cả thôi.
“Sắp rồi, không những lấy được tiền mà còn chiếm được thể xác của cô em nữa cơ” - Hắn nở nụ cười bỉ ổi.
Băng Thanh thoáng kinh ngạc: “Các người đã làm gì?”
“Làm gì à?” - Hắn cúi sát vào mặt cô, từ từ lên tiếng: “Tất nhiên là muốn thử thân thể tuyệt mỹ của em rồi”
Dứt lời hắn quay qua bọn đàn em đang xếp thành hai hàng, ra lệnh: “Bọn mày mở to mắt mà xem. Món ngon này để tao xử trước, lần lượt ai cũng có phần”
Hắn vừa nói xong, đám côn đồ khả ố cười, đưa mắt nhìn nhau đầy xấu xa.
Băng Thanh lúc này run rẩy như ngọn cỏ trước gió. Còn chưa kịp định thần đã bị hắn dùng dao cắt dây, lập tức ném cô lên chiếc giường cũ kỹ, đem cơ thân thể to lớn đè lên cô.
“Á” - Băng Thanh kinh hãi hét lên. Chiếc áo đã bị hắn thô lỗ xé toạc, cô cố vùng vẫy nhưng bị hắn kẹp chặt hơn.
Đúng lúc này cánh cửa mục nát bị đá văng ra, ngay sau đó một lực lớn đem Băng Thanh ôm trọn vào ngực.
Nghiêm Kiệt nhìn bọn người kia đầy cảnh cáo: “Cút đi, nếu còn muốn sống thì biến đi trong vòng ba giây”
Tên cầm đầu không những không cảm thấy bực bội vì việc hay bị gián đoạn mà còn lộ ra nụ cười thích thú: “Mày dọa bọn tao đấy à? Để xem hôm nay ai sẽ là người đoạt được mỹ nhân”- Nói xong, hắn quay qua đám đàn em đã đứng vây quanh ra lệnh, “Bắt sống nó cho tao”
Nghiêm Kiệt nở nụ cười lạnh, nhanh chóng trút bỏ chiếc áo khoác ngoài mặc vào cho Băng Thanh, sau đó dùng ánh mắt trấn an đầy kiên định đẩy cô đứng qua một bên.
Băng Thanh chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng nguy hiểm. Cô đành nghe lời hắn tránh sang một bên.
Cô chỉ nghe những tiếng đấm đá chói tai vang lên sau đó là những tiếng hét, tiếng la, trước mắt cô là một màn hỗn độn. Băng Thanh siết nhẹ chiếc áo trong tay, mắt nhìn cảnh tượng trước mắt đầy sợ hãi.
“Nghiêm Kiệt, cẩn thận” - Cô hét lên một tiếng khi nhìn một tên đang đánh lén hắn.
Mà hắn cũng rất nhạy bén động tác dứt khoát đo ván đối phương.
Không biết trải qua bao lâu, Nghiêm Kiệt thương thế đầy mình, mọi thứ trước mắt mờ dần cô mới nhận ra mình nhìn mọi thứ qua màn lệ nhạt nhòa.
Đến phút cuối, tiếng chửi bới, hò hét im bặt. Không gian chỉ có mùi máu tanh phảng phất. Bọn côn đồ đã nối đuôi chạy biến đi từ lúc nào. Băng Thanh giật mình sực tỉnh chạy tới đỡ lấy thân hình sắp ngã nhào vì kiệt sức của hắn.
“Nghiêm Kiệt, Nghiêm Kiệt, anh không sao chứ?” - Băng Thanh sợ hãi kêu lên, kì thực cô không muốn cảnh tượng ba năm trước tiếp tục tái diễn. Nếu hắn có mệnh hệ gì cô sẽ chết mất. Sống cho đến bây giờ những người xung quanh mình đều vì mình mà mất mạng vậy sống được ích gì nữa?
“Ngốc, đừng khóc, tôi sẽ không chết đâu” - Nghiêm Kiệt dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô, khóe môi rỉ máu cố nặn ra một nụ cười nhẹ.
“Đồ ngốc này, sao anh liều mạng thế hả? Anh có biết nguy hiểm lắm không? Nếu anh có chuyện gì tôi biết phải làm sao?” ~ Băng Thanh đau lòng lên tiếng, ánh mắt ngập tràn thống khổ.
“Tính mạng của anh đã thuộc về em rồi, không phải sao?” - Hắn nở nụ cười ấm áp.
“Giờ này anh còn đùa được nữa sao?”
“Thanh, đồng ý gả cho anh nhé” - Nghiêm Kiệt đột ngột chuyển đề tài, dùng ánh mắt chân thành nhìn cô đầy âu yếm.
“Chuyện này...” - Băng Thanh ấp úng hồi lâu, mọi thứ có quá đường đột không?
“Em còn muốn tôi đợi đến lúc nào nữa? Thanh, gả cho anh rồi mọi thứ em toàn quyền quyết định. Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời anh là được lấy em làm vợ"
“Tôi nói sẽ làm vợ anh bao giờ?”
“Vậy em đồng ý rồi nhé?”
“Không”
“Em vừa nói làm vợ anh xong”
“Chỉ là giả thuyết thôi mà” - Băng Thanh cự lại.
“Không được. Nữ thần không được nói dối”
“Ai là nữ thần của anh?”
“Em là nữ thần của tất cả mọi người, là vợ của anh”
“Anh thật là...”
oOo
Thương thế của Nghiêm Kiệt hồi phục rất nhanh. Khi đang trong kỳ dưỡng thương hắn cũng đã định luôn ngày kết hôn, có lẽ không thể chờ thêm được nữa. Lúc biết chuyện này, bố mẹ cô vui mừng không thôi, còn em gái cô - Mộc Sơ hình như cũng khá vui vẻ khi chị mình sắp xuất giá.
Băng Thanh cũng không ngờ chỉ trong một không gian nhà kho chật hẹp cô đã đồng ý làm vợ người ta. Cô đã có chồng rồi ư? Chuyện này đúng là không thể tin nổi? Nhưng mà, dạo gần đây hắn rất ân cần, dịu dàng với cô. Ước mơ được lấy một người chồng hết mực thương yêu mình của cô rốt cục cũng được thành toàn.
Đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh viện ra, Băng Thanh nở nụ cười ngọt ngào nhìn về dáng người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
“Nghiêm Kiệt, món súp cua anh thích ăn nhất nè”
Nghiêm Kiệt vừa trông thấy cô đã dang hai tay ra đầy sủng ái: “Vợ yêu quý của anh, tới đây anh ôm chút nào”
Băng Thanh lườm hắn một cái, cuối cùng cũng vâng lời bước đến nép vào lồng ngực rắn chắc: “Anh xấu xa”
Hắn ôm lấy cô, khẽ véo mũi: “Thật chỉ muốn rước em về ngay thôi”
“Anh bại hoại” - Băng Thanh đánh nhẹ vào ngực hắn, thỏ thẻ nói tiếp: “Nghiêm Kiệt, anh nói xem, sao lúc đó anh tìm được em hay vậy?”
Vấn đề này cô cũng muốn đợi hắn bình phục rồi hỏi. Cô không tin hắn có thần giao cách cảm với mình.
Đáy mắt hắn bỗng nhiên hiện lên nét trầm tư pha lẫn tia xảo quyệt, nhưng rất nhanh sau đó liền bị che dấu hoàn toàn, hắn nở nụ cười ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Hôm đó anh tới Rainbow tìm em, chị quản lý nói em đã ra về cho nên anh đã đi tìm em. Lúc phát hiện anh đã chậm hơn chúng nó một bước, vậy nên anh đã đi theo nhưng mất dấu. Suýt chút nữa anh đã không bảo vệ được em rồi"
Lúc này Băng Thanh đang nép vào ngực hắn đương nhiên không nhận ra được nét biến đổi trong mắt hắn, vẫn dịu dàng lên tiếng: “Nghiêm Kiệt, em cảm ơn anh” Nếu không có hắn cuộc đời cô chỉ có thể dính bùn lầy.
“Đồ ngốc này, em là vợ anh, bảo vệ vợ là đặc quyền của anh mà” - Hắn khẽ tỳ cằm lên trán cô cất giọng yêu chiều, “Trên đời này vợ anh là nhất rồi”
“Anh hư lắm” - Băng Thanh bật cười.
“Anh hư chỗ nào nhỉ? Em đã kiểm tra đâu mà biết” - Hắn giở giọng trêu chọc.
“Anh...”
...
...
Tháng ngày hạnh phúc cứ thế qua đi. Sau khi hoàn thành xong thủ tục đăng ký kết hôn, Băng Thanh lại tất bật đi thử váy cưới, cũng may nhờ có sự giúp đỡ của Uyển Linh cho nên việc chọn váy hay chọn chuyên viên trang điểm đều thuận lợi. Chỉ còn hai tuần nữa là cô sẽ chính thức làm vợ hắn. Vì phải bỏ ra rất nhiều thời gian chuẩn bị cho đám cưới nên dạo này hắn luôn túc trực ở công ty, bận rộn xử lý công việc, Băng Thanh cũng không lấy gì làm lạ, vui vẻ chấp nhận hết thảy...
Mọi việc cứ yên ắng như thế cho đến khi một tuần trước khi cưới.
Lúc này Băng Thanh đang đi dạo phố cùng Uyển Linh, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cô nhìn màn hình điện thoại đầy lo lắng. Là cuộc gọi đến từ bệnh viện Nhân Tâm!
Băng Thanh nhìn lại chiếc nhẫn, rồi tự nhìn mình trong gương, vốc từng ngụm nước rửa mặt.
Nhẹ thở hắt một hơi, cô chậm rãi tiến vào phòng hóa trang.
“Băng Thanh, em về hả?”
Người vừa lên tiếng là một bạn diễn cùng với cô. Chị ấy lớn hơn cô 3 tuổi, là nghệ sỹ chuyên về vĩ cầm.
“Hôm nay em không có giờ diễn buổi tối ạ”- Băng Thanh mỉm cười, với lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
“À, chị quên mất. Tạm biệt, mai gặp nhé”
“Tạm biệt mọi người” Băng Thanh cười nhẹ một tiếng, cúi chào các bạn diễn sau đó mở cửa rời đi.
Ánh nắng không vì buổi chiều mà dịu nhẹ, từng tia chiếu lên mặt đường gay gắt khiến lòng người bức bối, khó chịu. Ở Du Sinh, đây là đợt nắng nóng nhất trong năm, không tránh khỏi những lời than tiếng vãn vì hạn hán kéo dài.
Băng Thanh từ Rainbow lững thững bước ra khẽ bật chiếc ô lên che đi ánh mặt trời.
Ánh nắng làm da cô đỏ ửng, mồ hôi từng giọt tuôn ra như suối. Bước chân mỗi lúc một nhanh dường như muốn trốn chạy cảm giác đau rát này. Vẫn là con đường cũ, phải đi một lúc nữa mới bắt được chuyến xe buýt về nhà gần nhất.
Băng Thanh rảo nhanh từng bước, thấp thoáng sau tán cây bằng lăng bến xe buýt hiện ra trước mắt, còn chưa kịp vui mừng đột nhiên một cảm giác đau nhức lan truyền đến tứ chi. Cô kinh hãi mở to mắt nhìn cảnh tượng phía trước. Không phải chứ? Đây là đường vắng, lũ côn đồ nhân lúc không có người muốn giết người cướp của ư? Băng Thanh bỏ qua cảm giác đau nhức không ngừng run lên ở bả vai, cô đảo mắt nhìn xung quanh, có khoảng gần chục tên đang vây cô rất chặt.
“Các người muốn làm gì?”
Băng Thanh theo phản xạ lùi ra sau hai bước, bỗng dưng đụng phải một tên khác sợ đến ngẩn người.
“Cô em, sao phải khẩn trương như thế? Bọn anh cướp sắc không cướp của, đồng ý đi theo bọn anh nhé” Một tên khác vuốt nhẹ má cô, cất tiếng cười khả ố.
“Bỏ ra, các người muốn làm gì? Còn không mau thả tôi đi, bằng không tôi sẽ hét lên đấy”
“Cô em nghĩ mình còn cơ hội đó sao? Tụi bây, dẫn cô ta đi” - Tên cầm đầu đột nhiên lạnh giọng phân phó.
Lời hắn vừa dứt, bọn đàn em tạo thế gọng kìm vây lấy cô, một tên khác nhân cơ hội đó ôm cô ném vào chiếc xe ô tô cách đó không xa.
“Lũ khốn kiếp các người, bỏ tôi ra... ưm... ưm”
Băng Thanh nhất thời cảm thấy vô lực rồi lịm hẳn. Cô chỉ mập mờ đoán được, cuộc đời của mình đã thực sự tàn hoa bại liễu lần nữa...
oOo
Lúc Băng Thanh tỉnh dậy, sắc trời đã sẩm tối. Cô cố cựa quậy bỗng nhận ra mình đang bị trói chặt ở một chiếc ghế nhỏ. Mí mắt nặng trịch chậm rãi mở ra, cô cẩn thận đánh giá xung quanh.
Đây là một nơi tăm tối, cô không thấy gì ngoài những đốm sáng ẩn hiện phía xa xa. Đó là gì? Băng Thanh khó nhọc mở to mắt để nhìn cho rõ nhưng cảm thấy bất lực.
Lúc này một tiếng ''cạch'' bỗng nhiên vang lên. Tim Băng Thanh đập mạnh, cô nín thở cảm nhận từng bước chân đang ngày một tiến đến gần.
“Đại ca, cô ta còn chưa tỉnh ạ” - Một giọng nói đàn ông vang lên. Đồng thời căn phòng cũng được điện thắp sáng trưng.
“Múc nước vào đây” - Một người khác ra lệnh, không khó để nhận ra hắn chính là người được gọi là ''đại ca”.
“Vâng, thưa đại ca”
Băng Thanh nhắm chặt mắt lại, cảm giác đau đớn ê ẩm khắp người vẫn chưa tan không biết bọn chúng nhân lúc cô bất tỉnh đã kịp làm gì chưa? Đang còn nghĩ ngợi, đột nhiên một cảm giác mát lạnh ào tới, nguyên một xô nước đã án ngữ lên đầu cô, chảy dọc xuống khuôn mặt, từ từ thấm vào áo sơ mi trắng muốt.
“Mở mắt ra” - Một giọng nam cộc cằn hướng đến cô ra lệnh.
“Các người muốn làm gì tôi?” - Băng Thanh hét lên đầy phẫn nộ. Rốt cục cô đã đắc tội gì với bọn chúng? Tại sao một vòng luẩn quẩn bắt cóc rồi cưỡng bức lại luôn chào đón cô? Tại sao?
Tên đại ca tiến tới, vén nhẹ tóc mái của cô dắt vào tai, sau đó cúi xuống thì thầm: “Cô em, cơ thể này cũng không tệ, em tình nguyện để chúng tôi thưởng thức chứ?”
“Bỉ ổi. Cút ngay” - Ánh mắt Băng Thanh bỗng dưng chuyển lạnh nhìn gương mặt khả ố trước mắt đầy giận dữ.
“Haha... Được thôi, tôi sẽ cút sau khi em làm thỏa mãn khẩu vị của tôi”
“Im đi, nếu các người dám làm vậy tôi sẽ cắn lưỡi đấy” - Băng Thanh cố đè nén cơn sợ hãi ngay lúc này, chỉ biết đối đầu với những người kia bằng ánh mắt tóe lửa.
“Cô em thật cứng đầu” - Tên cầm đầu đứng thẳng người, nhìn Băng Thanh bằng ánh mắt thương hại, “Nhưng mà... không được rồi, chúng tôi cũng cần tiền hay là cô em chịu khó lấy thân vào nhà chứa nhé?”
Hắn không đợi cô trả lời sau đó cúi đầu cười, tiếp tục nói.
“À, đúng rồi. Cô em muốn nói điều trăn trối chứ?”
“Im đi. Các người cần bao nhiêu tiền?” - Băng Thanh cay nghiệt lên tiếng, ánh mắt tàn độc như thú dữ. Cái gì mà cướp sắc không cướp của chứ, bỉ ổi như nhau cả thôi.
“Sắp rồi, không những lấy được tiền mà còn chiếm được thể xác của cô em nữa cơ” - Hắn nở nụ cười bỉ ổi.
Băng Thanh thoáng kinh ngạc: “Các người đã làm gì?”
“Làm gì à?” - Hắn cúi sát vào mặt cô, từ từ lên tiếng: “Tất nhiên là muốn thử thân thể tuyệt mỹ của em rồi”
Dứt lời hắn quay qua bọn đàn em đang xếp thành hai hàng, ra lệnh: “Bọn mày mở to mắt mà xem. Món ngon này để tao xử trước, lần lượt ai cũng có phần”
Hắn vừa nói xong, đám côn đồ khả ố cười, đưa mắt nhìn nhau đầy xấu xa.
Băng Thanh lúc này run rẩy như ngọn cỏ trước gió. Còn chưa kịp định thần đã bị hắn dùng dao cắt dây, lập tức ném cô lên chiếc giường cũ kỹ, đem cơ thân thể to lớn đè lên cô.
“Á” - Băng Thanh kinh hãi hét lên. Chiếc áo đã bị hắn thô lỗ xé toạc, cô cố vùng vẫy nhưng bị hắn kẹp chặt hơn.
Đúng lúc này cánh cửa mục nát bị đá văng ra, ngay sau đó một lực lớn đem Băng Thanh ôm trọn vào ngực.
Nghiêm Kiệt nhìn bọn người kia đầy cảnh cáo: “Cút đi, nếu còn muốn sống thì biến đi trong vòng ba giây”
Tên cầm đầu không những không cảm thấy bực bội vì việc hay bị gián đoạn mà còn lộ ra nụ cười thích thú: “Mày dọa bọn tao đấy à? Để xem hôm nay ai sẽ là người đoạt được mỹ nhân”- Nói xong, hắn quay qua đám đàn em đã đứng vây quanh ra lệnh, “Bắt sống nó cho tao”
Nghiêm Kiệt nở nụ cười lạnh, nhanh chóng trút bỏ chiếc áo khoác ngoài mặc vào cho Băng Thanh, sau đó dùng ánh mắt trấn an đầy kiên định đẩy cô đứng qua một bên.
Băng Thanh chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng nguy hiểm. Cô đành nghe lời hắn tránh sang một bên.
Cô chỉ nghe những tiếng đấm đá chói tai vang lên sau đó là những tiếng hét, tiếng la, trước mắt cô là một màn hỗn độn. Băng Thanh siết nhẹ chiếc áo trong tay, mắt nhìn cảnh tượng trước mắt đầy sợ hãi.
“Nghiêm Kiệt, cẩn thận” - Cô hét lên một tiếng khi nhìn một tên đang đánh lén hắn.
Mà hắn cũng rất nhạy bén động tác dứt khoát đo ván đối phương.
Không biết trải qua bao lâu, Nghiêm Kiệt thương thế đầy mình, mọi thứ trước mắt mờ dần cô mới nhận ra mình nhìn mọi thứ qua màn lệ nhạt nhòa.
Đến phút cuối, tiếng chửi bới, hò hét im bặt. Không gian chỉ có mùi máu tanh phảng phất. Bọn côn đồ đã nối đuôi chạy biến đi từ lúc nào. Băng Thanh giật mình sực tỉnh chạy tới đỡ lấy thân hình sắp ngã nhào vì kiệt sức của hắn.
“Nghiêm Kiệt, Nghiêm Kiệt, anh không sao chứ?” - Băng Thanh sợ hãi kêu lên, kì thực cô không muốn cảnh tượng ba năm trước tiếp tục tái diễn. Nếu hắn có mệnh hệ gì cô sẽ chết mất. Sống cho đến bây giờ những người xung quanh mình đều vì mình mà mất mạng vậy sống được ích gì nữa?
“Ngốc, đừng khóc, tôi sẽ không chết đâu” - Nghiêm Kiệt dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô, khóe môi rỉ máu cố nặn ra một nụ cười nhẹ.
“Đồ ngốc này, sao anh liều mạng thế hả? Anh có biết nguy hiểm lắm không? Nếu anh có chuyện gì tôi biết phải làm sao?” ~ Băng Thanh đau lòng lên tiếng, ánh mắt ngập tràn thống khổ.
“Tính mạng của anh đã thuộc về em rồi, không phải sao?” - Hắn nở nụ cười ấm áp.
“Giờ này anh còn đùa được nữa sao?”
“Thanh, đồng ý gả cho anh nhé” - Nghiêm Kiệt đột ngột chuyển đề tài, dùng ánh mắt chân thành nhìn cô đầy âu yếm.
“Chuyện này...” - Băng Thanh ấp úng hồi lâu, mọi thứ có quá đường đột không?
“Em còn muốn tôi đợi đến lúc nào nữa? Thanh, gả cho anh rồi mọi thứ em toàn quyền quyết định. Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời anh là được lấy em làm vợ"
“Tôi nói sẽ làm vợ anh bao giờ?”
“Vậy em đồng ý rồi nhé?”
“Không”
“Em vừa nói làm vợ anh xong”
“Chỉ là giả thuyết thôi mà” - Băng Thanh cự lại.
“Không được. Nữ thần không được nói dối”
“Ai là nữ thần của anh?”
“Em là nữ thần của tất cả mọi người, là vợ của anh”
“Anh thật là...”
oOo
Thương thế của Nghiêm Kiệt hồi phục rất nhanh. Khi đang trong kỳ dưỡng thương hắn cũng đã định luôn ngày kết hôn, có lẽ không thể chờ thêm được nữa. Lúc biết chuyện này, bố mẹ cô vui mừng không thôi, còn em gái cô - Mộc Sơ hình như cũng khá vui vẻ khi chị mình sắp xuất giá.
Băng Thanh cũng không ngờ chỉ trong một không gian nhà kho chật hẹp cô đã đồng ý làm vợ người ta. Cô đã có chồng rồi ư? Chuyện này đúng là không thể tin nổi? Nhưng mà, dạo gần đây hắn rất ân cần, dịu dàng với cô. Ước mơ được lấy một người chồng hết mực thương yêu mình của cô rốt cục cũng được thành toàn.
Đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh viện ra, Băng Thanh nở nụ cười ngọt ngào nhìn về dáng người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
“Nghiêm Kiệt, món súp cua anh thích ăn nhất nè”
Nghiêm Kiệt vừa trông thấy cô đã dang hai tay ra đầy sủng ái: “Vợ yêu quý của anh, tới đây anh ôm chút nào”
Băng Thanh lườm hắn một cái, cuối cùng cũng vâng lời bước đến nép vào lồng ngực rắn chắc: “Anh xấu xa”
Hắn ôm lấy cô, khẽ véo mũi: “Thật chỉ muốn rước em về ngay thôi”
“Anh bại hoại” - Băng Thanh đánh nhẹ vào ngực hắn, thỏ thẻ nói tiếp: “Nghiêm Kiệt, anh nói xem, sao lúc đó anh tìm được em hay vậy?”
Vấn đề này cô cũng muốn đợi hắn bình phục rồi hỏi. Cô không tin hắn có thần giao cách cảm với mình.
Đáy mắt hắn bỗng nhiên hiện lên nét trầm tư pha lẫn tia xảo quyệt, nhưng rất nhanh sau đó liền bị che dấu hoàn toàn, hắn nở nụ cười ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Hôm đó anh tới Rainbow tìm em, chị quản lý nói em đã ra về cho nên anh đã đi tìm em. Lúc phát hiện anh đã chậm hơn chúng nó một bước, vậy nên anh đã đi theo nhưng mất dấu. Suýt chút nữa anh đã không bảo vệ được em rồi"
Lúc này Băng Thanh đang nép vào ngực hắn đương nhiên không nhận ra được nét biến đổi trong mắt hắn, vẫn dịu dàng lên tiếng: “Nghiêm Kiệt, em cảm ơn anh” Nếu không có hắn cuộc đời cô chỉ có thể dính bùn lầy.
“Đồ ngốc này, em là vợ anh, bảo vệ vợ là đặc quyền của anh mà” - Hắn khẽ tỳ cằm lên trán cô cất giọng yêu chiều, “Trên đời này vợ anh là nhất rồi”
“Anh hư lắm” - Băng Thanh bật cười.
“Anh hư chỗ nào nhỉ? Em đã kiểm tra đâu mà biết” - Hắn giở giọng trêu chọc.
“Anh...”
...
...
Tháng ngày hạnh phúc cứ thế qua đi. Sau khi hoàn thành xong thủ tục đăng ký kết hôn, Băng Thanh lại tất bật đi thử váy cưới, cũng may nhờ có sự giúp đỡ của Uyển Linh cho nên việc chọn váy hay chọn chuyên viên trang điểm đều thuận lợi. Chỉ còn hai tuần nữa là cô sẽ chính thức làm vợ hắn. Vì phải bỏ ra rất nhiều thời gian chuẩn bị cho đám cưới nên dạo này hắn luôn túc trực ở công ty, bận rộn xử lý công việc, Băng Thanh cũng không lấy gì làm lạ, vui vẻ chấp nhận hết thảy...
Mọi việc cứ yên ắng như thế cho đến khi một tuần trước khi cưới.
Lúc này Băng Thanh đang đi dạo phố cùng Uyển Linh, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cô nhìn màn hình điện thoại đầy lo lắng. Là cuộc gọi đến từ bệnh viện Nhân Tâm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook