Ái Loạn Tình Điên
7: Bỏ Trốn Là Việc Bất Khả Thi


Tối hôm đó, Trương Tuệ Mẫn bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.

Thoạt đầu còn tưởng là người đàn ông cầm thú kia, nhưng nghĩ hắn ta mới không phép tắc như vậy!
Ngay sau đó liền vang lên giọng nói của một người phụ nữ, chứng minh suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác:
" Tiểu thư, tôi đem bữa tối lên cho người! "
Cả ngày chưa được lót dạ, bụng đã đói đến xẹp lép biểu tình dữ dội.

Trương Tuệ Mẫn bèn cuộn kín mình trong chăn, chắc chắn không để lộ ra một tấc thịt nào mới lên tiếng đáp lại:
" Được! Mời vào! "
Cạch.
Tiếng cửa phòng được mở ra, bước vào là một cô gái phỏng chừng hai mươi mấy tuổi, nhã nhặn cung kính bưng khay thức ăn đặt lên tủ cạnh đầu giường.

Song, hơi cúi người nói:
" Tiểu thư, mời dùng bữa! "
Trương Tuệ Mẫn khẽ quay đầu, cất giọng khàn khàn đáp:
" Chị để đó đi! " Cô đã bị tên biến thái cầm thú kia làm cho muốn tắt tiếng luôn rồi! Từng chữ phát ra đều thật khó khăn và cũng khó nghe.

Cô gái kia " Vâng! " một tiếng rồi cung kính rời khỏi, không quên đóng cửa phòng lại.

Chờ cô ta đi rồi, Trương Tuệ Mẫn mới khó khăn ngồi dậy, từ trong chăn, cơ thể ngọc ngà ửng hồng mập mờ những vết hồn dần lộ ra, kiều diễm mê người.
Nhưng lọt vào mắt Trương Tuệ Mẫn, chỉ có nhơ nhuốc bẩn thỉu.

Thân dưới nhớp nháp dính dính là những tinh hoa ái muội khiến cô đói chết cũng không thể nào ăn ngon miệng được.

Thế rồi đành vào nhà tắm trước, giữa hai chân trống rỗng vừa đau vừa khó chịu xen chút hoe hoe khiến cô đi không vững.

Hết lần này đến lần khác muốn ngã rụp xuống sàn.

Trông thê thảm hết sức!

Trương Tuệ Mẫn từ nhà tắm trở ra cũng đã gần một tiếng.

Phát hiện ga giường chăn gối được gấp gọn phẳng phiu, mà đúng hơn là được thay một bộ mới hoàn toàn.
" Có lẽ trong khoảng thời gian cô ở trong phòng tắm, đã có người làm lên thay.

"
Cô đoán vậy và rồi cũng không để tâm lắm.

Việc trước tiên là phải ăn thật no đã! Ăn no rồi mới có sức để chạy trốn chứ!
Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn ôm khay cơm đến bên bộ sofa nhỏ ở trong phòng ăn ngon lành.

Cô giúp việc kia cũng thật chu đáo, còn mang đến thêm cho cô một cốc nước ngọt và một cốc nước lọc, thoải mái lựa chọn.
Vừa ăn, cô vừa nghĩ cách trốn khỏi đây.

Hắn giống như không có ý thả cô ra, chắc chắn an ninh trong nhà cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Quả nhiên!
Đoạn Trương Tuệ Mẫn vờ bưng khay cơm đem xuống bếp trả, bên ngoài đã có hai vệ sĩ lực lưỡng toàn thân là trang phục đen chặn lại:
" Tiểu thư, đây là việc của người hầu, đề nghị cô ở yên trong phòng! "
Mới chỉ trước cửa đã có tới hai người canh gác.

Thử hỏi toàn bộ căn nhà này thì có bao nhiêu người?
Bước đến bên cửa sổ mở lùa nhìn xuống, tuy không phải kiểu người sợ độ cao nhưng Trương Tuệ Mẫn vẫn bị khoảng cách từ mặt đất lên đến vị trí mình đứng làm cho choáng váng.

Bởi cô không ngờ nó lại cao và xa đến thế, ước chừng cũng phải khoảng 4, 5 tầng lầu chứ chẳng đùa! Ý định nhảy lầu tẩu thoát ngay tức khắc bị dập tắt.
Việc bỏ trốn khỏi đây? Bất khả thi!
Còn chưa kịp tuyệt vọng, đằng sau đã vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen, thanh âm trầm trầm chất chứa toàn là mỉa mai giễu cợt:
" Nhảy lầu từ đây xuống chân tay sẽ lìa lặt không còn vận động được đâu! "
Điềm Y Hoàng đang ung dung dựa vào thành cửa, tay đút túi quần chăm chăm nhìn cô.


Trương Tuệ Mẫn bộ dáng hiện giờ giống hệt lúc trưa, vẫn là mái đầu đen bung xõa được gội sạch sẽ còn chưa khô hẳn, trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng tắm, để lộ bắp chân ngắn nhỏ trắng mút.

Trông cực kỳ đáng yêu và phóng khoáng.
Nghe vậy, cô quay phắt lại lườm anh buông một câu xanh rờn:
" Đồ điên! "
Trong đầu anh ta cuối cùng cũng chỉ có thể là cái loại 'vận động' đó! Hơn nữa cô mới không ngu không dại mà đi tự tử! Có chết, cô thà chết ngoài đầu đường xó chợ cũng không muốn chôn thây làm ma ở đất vườn nhà hắn.
Điềm Y Hoàng lười nhác bước vào phòng khóa cửa lại.

Nhìn hành động của anh, Trương Tuệ Mẫn coi như không khí tiếp tục quay mặt nhìn ra cửa sổ thong thả ngắm cảnh đêm.

Thật ra trong lòng cô là đang nơm nớp lo sợ, trán toát mồ hôi, tim như ngừng đập, luôn ở tư thế đề phòng người đàn ông cầm thú kia, chỉ sợ anh ta lại dở trò đồi bại.
Dĩ nhiên, anh dễ dàng nhìn ra được cô gái nhỏ đang nghĩ gì.

Chỉ là vờ như không để tâm, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Lúc này, Trương Tuệ Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoay người bước đến chiếc cửa bằng gỗ to lớn, ái ngại nhìn tay cầm một lát, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mở ra thử.

Cửa bật mở thành công, Trương Tuệ Mẫn trong lòng vui sướng nhảy cẫng lên, nhưng chỉ vừa ló được cái đầu ra ngoài, nụ cười trên môi đã lập tức cứng nhắc.

Bên ngoài, giờ này vậy mà vẫn còn vệ sĩ canh gác.

Cô nhìn họ, họ cũng đưa ánh mắt nhìn cô, nét mặt góc cạnh lạnh tanh không chút biểu cảm nghiêm giọng nói:
" Tiểu thư, mời cô trở lại vào trong! "
Biết mình không có khả năng chống đối, Trương Tuệ Mẫn đành ấm ức rụt đầu lại đóng cửa cái rầm.
Âm thanh lớn như vậy dĩ nhiên kinh động đến người bên trong phòng tắm.
Khoảng hai mươi phút sau, Điềm Y Hoàng mới từ trong nhà tắm bước ra.


Trên người cũng chỉ khoác mỗi áo choàng tắm với đai thắt lưng hờ hững buộc quanh hông.

Mái tóc đen mọi khi vuốt ngược bây giờ ướt nhẹp rũ rưỡi rơi trước trán, quyến rũ mê người.
Chỉ tiếc Trương Tuệ Mẫn hoàn toàn không có tâm trạng để tâm tới, vẫn nằm im cuộn tròn trong chăn bông mềm mại, vờ như đang ngủ.

Cô không muốn đêm nay lại trở thành bữa tối ngon miệng cho hắn chén đến sáng.
Nhưng ông trời giống như không xót thương Trương Tuệ Mẫn.

Ấy là khi Điềm Y Hoàng bước đến bên giường một tay giật phắt chăn cô đang đắp trên người ra.
Như phản xạ có điều kiện, Trương Tuệ Mẫn hoảng hốt xoay người nhìn anh rồi gấp rút bật dậy khỏi giường.

Mặc dù thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng vẫn cố kìm giọng dò xét:
" Chú… chú định làm gì? "
Điềm Y Hoàng nhàn nhạ ngồi xuống bên mép giường, trên tay còn cầm một lọ dạng tròn nhỏ màu đen.

Có nhãn dán bao quanh, trên đó ghi toàn bộ là chữ nước ngoài nên cô chẳng biết đó là thứ gì.
Tất nhiên cho dù không biết đó là thứ gì nhưng một khi đã ở trong tay người đàn ông này thì chắc chắn đều chẳng phải là thứ tốt lành.
Điềm Y Hoàng phớt lờ câu hỏi của cô, trầm giọng ra lệnh:
" Lại đây! " Nói đoạn đập đập tay lên giường, ánh mắt nhìn cô như ngầm cảnh cáo: " Em thử không nghe lời? "
Trước cái nhìn đó, Trương Tuệ Mẫn không thể làm trái, đành cắn răng đi kiểu con cua chậm rãi bước từng bước đến.
Cô cẩn trọng đặt một chân lên giường, chần chừ mãi mới dám đặt thêm một chân nữa.

Điềm Y Hoàng lại không kiên nhẫn, đưa tay dùng lực kéo Trương Tuệ Mẫn lại gần rồi ép cô nằm sấp xuống:
" Đừng lộn xộn! " Biết cô nhóc chuẩn bị vùng vẫy, anh liền lên tiếng cảnh cáo.
Quả nhiên sau đó, Trương Tuệ Mẫn nằm rất ngoan, chỉ có điều mặt úp vào gối không thèm nhìn anh, càng không lên tiếng chửi mắng câu nào.

Giống như là đang giận hờn, lại có phần bất lực.
Điềm Y Hoàng nhìn cô dỗi một lúc, sau đó mở hộp thuốc ra, bên trong là gel trong suốt.

Anh dùng ngón tay quét một lượng vừa đủ, sau đó xốc vạt áo choàng tắm của cô lên.

Cảm thấy thân dưới thông thoáng, cô lập tức ngoảnh mặt lại trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sắc bén không thua kém Điềm Y Hoàng.
Điềm Y Hoàng như có như không để ý tới cái nhìn sát khí kia, điềm nhiên bảo với cô:
" Dạng chân ra một chút, tôi giúp em bôi thuốc! "

Trương Tuệ Mẫn lập tức kinh sợ lật người đối diện với anh:
" Thuốc gì? "
" Giảm sưng! Thoa vào sẽ bớt đau! " Anh kiên nhẫn trả lời cô.
" Tôi… tôi có thể tự...!"
" Nằm xuống! Đừng lộn xộn! " Lời còn chưa dứt đã bị Điềm Y Hoàng lạnh giọng cắt ngang.
Mà không hiểu sao, sau những chuyện anh ta làm với cô, Trương Tuệ Mẫn tự nhiên không dám cãi lời người đàn ông này nữa.
Chờ cô nằm lại tư thế cũ ổn định rồi, Điềm Y Hoàng mới tiếp tục công cuộc thoa thuốc.

Nhìn mảng thịt hồng hào phấn nộn, anh khó khăn nuốt nước bọt, đưa ngón tay quét gel bôi lên hai cánh hoa của cô.

Nơi đó vì vậy trở nên trơn bóng, mềm mại càng thêm mềm mại, quyến rũ chết người.
Trương Tuệ Mẫn ở trên bị động chạm vô thức kêu lên một tiếng, liền bị Điềm Y Hoàng nhắc nhở:
" Đừng phát ra tiếng! Bằng không tôi không đảm bảo đêm nay sẽ tha cho em! " Với sức gọi mời của huyệt động bên dưới, kết hợp thêm âm thanh ngọt ngào nỉ non kia, anh không tự tin mình có thể kiềm chế được.
Nghe vậy, cô sợ hãi đưa cả hai tay lên bịt miệng.

Cảm nhận ngón tay hắn miết qua miết lại trước nơi đó, khiến Trương Tuệ Mẫn nhớ lại những giây phút ân ái kia, mặt cô bất giác nóng bừng lên vùi mặt vào gối lắc đầu nguây nguẩy, khiến cho thân dưới cũng chuyển động theo.

Điềm Y Hoàng sắc mặt phút chốc tối sầm, vẫn cố nhẫn nhịn lấy thêm một ít gel bôi thêm.
Bỗng, cô cảm thấy như có dòng điện xẹt ngang qua người.

Ấy là khi phát hiện ra ngón tay anh đang ở bên trong cô không ngừng khuấy động, làm càn.
" Chú… chú làm gì vậy, mau đi ra! "
" Bên trong cũng cần! " Điềm Y Hoàng buông một câu cộc lốc, giọng nói đã trở nên khàn hơn.
Thấy anh nghiêm túc, Trương Tuệ Mẫn mới nằm yên trở lại cắn răng chịu đựng.

Nhưng không hiểu sao cổ họng vẫn ngầm phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, rất nhẹ.

Nơi đó cùng một lúc chứa đựng thật nhiều vị giác, trong khi gel mềm mịn lại mát lạnh thì ngón tay người đàn ông lại thô ráp và nóng như lửa thiêu, khiến cho cô càng lúc càng bứt rứt không chịu nổi.
Thật may, chỉ ngay sau đó, Điềm Y Hoàng đã dứt khoát đưa ngón tay ra, nhằm ngay phòng tắm mà thẳng tiến, tiếng nước xối chảy dữ dội lập lập tức vang lên vọng ra bên ngoài.
Trương Tuệ Mẫn khó hiểu nhìn bóng lưng anh, đoạn tốt bụng giúp Điềm Y Hoàng nắp lại lọ gel còn đang mở, miệng nhỏ lầm bầm:
" Chẳng phải chú tắm rồi sao? Còn tắm thêm lần nữa, đúng là bệnh hoạn có vấn đề! "
Ở trong nhà tắm, Điềm Y Hoàng tự nhiên nhảy mũi hắt xì một cái.
Là anh vừa bị nhắc hay vì đứa con gái kia mà xối nước lạnh nhiều đến mức cảm mạo luôn rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương