Ai Là Mẹ Anh
-
Chương 42
Cũng hôm đó, Triệu Phong lại gọi cho Trương Nhất Manh để xác nhận hôm sau cô sẽ đi, Trương Nhất Manh vẫn còn rối bời chuyện Trương Ninh Giản, đồng ý tuỳ tiện, Triệu Phong hài lòng nhắc lại thời gian, địa điểm với
Trương Nhất Manh lần nữa rồi gác máy.
Tề Phỉ vốn đang đắp mặt nạ, nghe Trương Nhất Manh nói điện thoại thì chạy đến, kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi xem mắt sao? Không lẽ bữa nay bị Trương Ninh Giản kích thích tới nỗi điên rồi hả?”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Không phải, ngày hôm qua cậu tớ đã gọi bảo tớ đi xem mắt rồi, khi đó tớ vẫn chưa biết đệ tử nhỏ là Trương Ninh Giản.”
Tề Phỉ nói: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Còn làm sao cái gì, lỡ hứa rồi, tớ không thể không đi.” Trương Nhất Manh đau đầu không thôi.
Tề Phỉ nói: “Ừ, cũng được, dù sao cậu cũng không có ý định tiến tới với Trương Ninh Giản, cũng nên đi tìm hiểu những người đàn ông khác, đừng có suốt ngày ở nhà chơi game thế.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cậu còn dám nói tớ…
Nhưng Tề Phỉ giờ không phải là gái độc thân nữa, dĩ nhiên là có tư cách nói cô rồi, hu hu hu.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh sửa soạn đôi chút, trang điểm thật trang nhã, coi như là cô coi trọng lần xem mắt này vậy, sau đó cô nhanh chóng đến nhà hàng mà cậu cô đã dặn dò, nhà hàng đó không tệ, nhưng Trương Nhất Manh có chút thấp thỏm, cô sợ nhất là những lời thổi phồng của các bậc phụ huynh, đến khi gặp thì chẳng đâu vào đâu…
Trương Nhất Manh do dự đứng ở cửa một chút thì điện thoại của cậu cô lại đến: “Nhất Manh này, con đã đến chưa?”
“Dạ đến rồi ạ.” Trương Nhất Manh nhìn xung quanh, không nhìn thấy người đàn ông nào giống như cậu cô miêu ta: “Nhưng mà con không thấy anh chàng luật sư đó.”
Triệu Phong nói: “Thật là kì lạ, điện thoại của nhà trai không gọi được, bạn của cậu nói cháu ông ấy rất ít khi trễ giờ, thật là… Chắc là đang kẹt xe hay đang bận thôi.”
Trương Nhất Manh không ngờ mọi chuyện lại xảy đến đúng lúc như vậy, nói: “Dạ vâng, con sẽ đợi ạ… Á!”
Trương Nhất Manh vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh, quay người lại bỗng thấy Trương Ninh Giản đứng sau lưng mình, cô vô thức la lên một tiếng, Triệu Phong cảnh giác hỏi: “Nhất Manh? Alô? Sao vậy?”
Trương Nhất Manh còn chưa kịp trả lời lại ông thì hai, ba giây sau, giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Alô, cậu ạ?”
Triệu Phong: “…”
Ông có thêm một đứa cháu trai khi nào thế? = =
Nhưng một giây sau, bao nghi ngờ của ông đều biến mất.
Người bên đầu dây kia lịch sự giới thiệu mình: “Cậu, con là Ninh Giản.”
Triệu Phong tự dưng thấy mồ hôi lạnh đổ ra liên tục: “À, Ninh Giản à? Dạo này khoẻ không con…”
Trương Ninh Giản ôn hoà nói: “Chào cậu ạ!”
“Ừm… Tại sao lại là con nói? Nhất Manh đâu? Kêu nó nói chuyện với cậu đi!” Triệu Phong nghĩ không đúng, thế nào hảo hảo tựu biến thành Trương Ninh Giản đang nói chuyện liễu…
Trương Ninh Giản mỉm cười nhìn thoáng qua Trương Nhất Manh đang bị ôm chặt trong lòng, nói: “À, cô ấy đang ở cạnh con, kêu con nói chuyện với cậu ạ.”
Trương Nhất Manh rơi lệ đầy mặt, vùi đầu vào trong ngực Trương Ninh Giản, tên chết tiệt này!!! Đồ trẻ con!!!
Triệu Phong tuy nghi ngờ nhưng vẫn lịch sự nói: “Ồ, có chuyện gì không?”
“Lúc trước, vì nguyên nhân ở chỗ con nên con và Nhất Manh phải chia tay.” Trương Ninh Giản nhanh chóng kể rõ “sự thật”, “Nhưng mà bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, con đã sai nặng nề, bởi vậy nên con đã nghiêm túc xin lỗi Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh nghĩ, anh giữ chặt đầu tôi trong ngực anh gọi là xin lỗi đấy à… Vậy thì đừng có xin lỗi nữa, làm ơn…!!!
Triệu Phong kinh ngạc nói: “Ồ… Vậy sau đó thì sao?”
“Nhất Manh đã đồng ý tha thứ cho con rồi, tuy là trong lòng vẫn còn buồn.” Trương Ninh Giản áy náy nói: “Có điều, con nhất định sẽ đối xử với Nhất Manh tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần lúc trước.”
Tôi không hề chấp nhận, hứa hẹn gì hết nhá!!! Trương Nhất Manh quơ quào lung tung, cuối cùng vẫn bị Trương Ninh Giản ghì lại một cách dễ dàng, hai chân cũng hoàn toàn bị khống chế, Trương Nhất Manh phát hiện, cô càng giãy dụa, khoảng cách giữa hai người lại càng gần nhau hơn, bởi vậy đành ngoan ngoãn, không dám lộn xộn nữa.
Trương Nhất Manh không ngừng rủa thầm trong lòng.
Triệu Phong nói: “Ồ? Vậy ý của con là hai con đã quen nhau lại rồi?”
“Vâng ạ.” Trương Ninh Giản mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh nói, còn Trương Nhất Manh thì lệ rơi không ngừng.
“Ngày hôm qua thì chúng con đã chính thức quen lại rồi ạ, Trương Nhất Manh vì sợ làm phụ lòng cậu nên hôm nay vẫn đến xem mắt, có điều bây giờ nhà trai vẫn chưa đến, như vậy là không lịch sự, làm cho phụ nữ phải đợi, phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có, bởi vậy nên con nghĩ, bây giờ Nhất Manh có thể về với con không ạ?” Trương Ninh Giản dùng câu hỏi nhưng lại mang ý khẳng định – ông chẳng có quyền gì nói không cả!
Triệu Phong nghe Trương Ninh Giản nói vậy thấy khó xử vô cùng, ông không phải không biết mấy cái tình cảm của bọn trẻ nó thế nào, ông đành trả lời: “Ừ, cũng được, con và Nhất Manh quen lại rồi cũng tốt… Con cứ đối xử tốt với Nhất Manh là được rồi… Bây giờ biết con là ai thì cậu thấy, khoảng cách giữa hai con không hề nhỏ.”
Dù sao cũng là cháu gái của mình, Triệu Phong ông phải nói sự thật thôi.
Trương Ninh Giản nghe xong cười cười, nói: “Con nhất định sẽ tốt với Nhất Manh, chuyện này cậ cứ yên tâm, còn chuyện thân phận gì đó… Ừm, con đã sai rồi, nhưng con sẽ cố gắng bù đắp…”
Triệu Phong: “… …”
Trương Nhất Manh: “… …”
Trương Nhất Manh tức giận đánh vào bụng Trương Ninh Giản một cái, dám nói mấy lời sến súa như vậy!!! Tôi đánh chết anh!!!
Triệu Phong nói: “Ý cậu không phải như vậy… Haiz, dù sao con cũng ý thức được đôi phần, thôi thì chuyện hai con hai con cứ lo đi… Ông già như cậu cứ nhúng tay vào cũng không hay, thôi quên đi, hai đứa cứ vui vẻ là được rồi.”
“Vâng, cảm ơn cậu ạ.” Trương Ninh Giản ngoan ngoãn chào Triệu Phong, tắt điện thoại, bỏ điện thoại vào túi áo của Trương Nhất Manh rồi buông cô ra.
Trương Nhất Manh rốt cuộc cũng hít thở được, đầu tiên là hít vài hơi thật sâu, sau đó nổi điên nói: “Anh nói cái gì với cậu tôi vậy hả?!!!”
Trương Ninh Giản trợn mắt nhìn, nghiêm túc nói: “Nói sự thật.” Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh gần như muốn nổi khùng: “Chia tay cái gì, quen lại cái gì, tốt cái gì hả?!!!! Sao anh lại nói như vậy với cậu tôi? Cậu tôi sẽ tin đó!!!”
Trương Ninh Giản nói: “Dù gì cũng là sự thật thôi.”
“Anh đừng có cố chấp như thế được không!” Trương Nhất Manh bực bội quát, “Vừa rồi anh làm cái gì vậy hả? Đầu tiên là giật điện thoại của tôi, sau đó… sau đó đè chặt đầu tôi vào ngực anh! Còn nói một đống “sự thật” vốn không hề tồn tại với cậu tôi nữa! Anh…”
Trương Nhất Manh chợt nhớ đến một chuyện, cảnh giác nhìn Trương Ninh Giản: “Anh chàng luật sư đến xem mắt cùng tôi đâu?”
Trương Ninh Giản vô tội nhìn cô: “Em đang nói gì vậy?”
“Cậu tôi nói cái người xem mắt với tôi đến trễ, anh ta không thể nào vô duyên vô cớ đến trễ được, điện thoại cũng không gọi được! Anh đã làm gì anh ta?!” Trương Nhất Manh thật sự nổi cáu, Trương Ninh Giản bây giờ đang đứng trước mặt cô, vài giây trước, khoảng cách giữa bọn họ thậm chí là số âm nhưng tại sao bây giờ, Trương Ninh Giản càng lúc càng cách xa cô thế kia, vô cùng xa….
“Tôi biết, có lẽ mấy người thấy chuyện này là bình thường, làm tổn thương người ta và bị tổn thường đều là những chuyện nhỏ, không cần để ý đối với mấy người, nhưng tôi thì khác, mọi người chung quanh tôi cũng khác! Anh là đại gia, anh có thể làm tất cả những chuyện anh muốn làm, không bị những khuôn phép, quy tắc trói buộc, nhưng chúng tôi thì không được như vậy, anh có hiểu không hả? Anh đừng dùng thói quen của anh, cách hành xử trong thế giới của anh để đi xử lí những chuyện trong thế giới của tôi, ok?”
Trương Nhất Manh thật sự kích động, nói như quát với Trương Ninh Giản, từ lúc hai người gặp lại nhau đến giờ, lúc nào hai người cũng cãi vả… Được rồi, là một mình cô la lối thôi
Trương Ninh Giản yên lặng nhìn cô, thấy cô bình tĩnh được đôi chút, anh chợt đưa tay ra, Trương Nhất Manh sợ hãi lùi về sau một bước, Trương Ninh Giản kiên trì bước lên, đưa tay vuốt phẳng đôi lông mày nhíu chặt của cô.
“Đừng tức giận nữa, khi em tức giận sẽ nhíu chặt mày thế này, xấu lắm.” Trương Ninh Giản nói, “Làm em giận rồi, xin lỗi.”
Anh nói là “Làm em giận rồi, xin lỗi.” chứ không phải là “Gây ra chuyện này, xin lỗi.”
Trương Nhất Manh cảm thấy thật bất lực, cô không thể nào hiểu nổi Trương Ninh Giản.
Bỗng, điện thoại của Trương Nhất Manh vang lên, Trương Nhất Manh cứ tưởng là Triệu Phong, ai ngờ là một số hoàn toàn lạ.
Ai mà dám gọi cho cô vào lúc này đây?! Nếu dám phá cô, nhất định cô sẽ mắng té tát cho xem!
Trương Nhất Manh bực bội bắt điện thoại, nói: “Alô?”
Kết quả, là một giọng nam lịch sự vang lên: “Alô, chào cô, cô là cô Trương phải không? Tôi là Tôn Kiệt, người xem mắt của cô hôm nay.”
“Sao?” Trương Nhất Manh ngẩn người, vô thức nhìn sang Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô, đôi mắt mang theo một cảm xúc mà cô chưa bao giờ thấy.
Nếu cô không nhìn lầm…
Đó là đau lòng sao?
Trương Nhất Manh không dám nhìn nữa, nhìn sang chỗ khác, nói: “Vâng… Có chuyện gì ạ?”
Giọng đối phương áy náy: “Xin lỗi, xe của tôi nửa đường thì chết máy, điện thoại lại không có pin, phải đợi người ta tới kéo xe tôi mới mượn điện thoại được, rất xin lỗi cô.”
Trương Nhất Manh thầm kinh ngạc, lần này xong rồi, cô hiểu lầm Trương Ninh Giản rồi…
“À vâng, không có gì ạ…” Trương Nhất Manh hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì nữa, chỉ biết đáp bừa, sau đó hai người cũng chẳng nhắc đến chuyện sẽ gặp lại nữa, cô tắt điện thoại.
Trương Nhất Manh tắt điện thoại, đôi con ngươi thấp thỏm nhìn chung quanh nhưng lại không dám nhìn Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản bước đến một bước, Trương Nhất Manh không dám trốn nữa, chỉ cúi đầu đứng yên.
Trương Ninh Giản nhẹ nhàng nói: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh lúng túng ngẩng đầu lên, chạm vào đôi con ngươi sâu như mặt hồ của Trương Ninh Giản, cô không biết nên nói gì bây giờ, đành yên lặng mà nghe anh nói.
“Vì một người chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết mà lại trách cứ anh, còn đẩy anh rời xa em, anh thật sự rất đau lòng.”
Trương Nhất Manh xác định, cô không nhìn lầm, thứ cảm xúc ẩn hiện trong đôi mắt của Trương Ninh Giản chính là tổn thương.
Cô chưa từng thấy Trương Ninh Giản như lúc này đây, nhất thời, không biết làm sao để thôi nhìn anh.
Trương Ninh Giản tiếp tục nói: “Anh biết, gia cảnh của anh, những việc anh làm trước kia làm em cảm thấy anh và em rất khác biệt, thậm chí là không thể ở cùng nhau, đây là trách nhiệm của anh, nhưng anh hy vọng, nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, em có thể tin tưởng anh, chỉ một chút thôi cũng được.”
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, Nhất Manh. Anh đã bước xong chín mươi chín bước rồi, chỉ còn thiếu một bước từ em mà thôi.” Anh ôm nhẹ cô vào lòng, Trương Nhất Manh không từ chối, ngoan ngoãn để anh ôm.
Giọng nói dịu êm của Trương Ninh Giản lại vang lên bên tai cô: “Anh sẽ không ép em đâu. Em chỉ cần suy nghĩ thôi, đúng như cậu nói, anh đã nợ em rất nhiều.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em.”
“Nhất Manh, em chính là niềm hy vọng, giúp anh trở thành một người hoàn hảo hơn.”
Anh nhẹ hôn lên má cô, Trương Nhất Manh tuy có hơi sợ nhưng không dám phản kháng, Trương Ninh Giản nở một nụ cười tươi tắn, đưa Trương Nhất Manh lên xe, Trương Nhất Manh rất ngoan ngoãn, anh không đi cùng cô mà kêu tài xế đưa Trương Nhất Manh trở về.
Trương Nhất Manh biết là anh đang cho cô không gian một mình để suy nghĩ, cô quay cửa xe xuống, nói: “Ninh Giản, chuyện ngày hôm nay… Cho tôi xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi anh đâu.” Trương Ninh Giản cười cười, sau đó nhìn bóng dáng cô rời khỏi.
Đợi khi chiếc xe hoàn toàn biến mất, nét mặt dịu dàng của Trương Ninh Giản từ từ trở nên lạnh nhạt, anh lấy điện thoại ra gọi, người ở đầu dây bên kia nói gì đó, anh lạnh lùng nói: “Đừng có hù doạ người ta như vậy, chúng ta là doanh nhân buôn bán đứng đắn, giờ có thể thả người được rồi.”
-++-
Anh Giản quá cao tay =)) Ta kết anh Giản rồi nhá =)) Thâm quá đi mất
Tề Phỉ vốn đang đắp mặt nạ, nghe Trương Nhất Manh nói điện thoại thì chạy đến, kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi xem mắt sao? Không lẽ bữa nay bị Trương Ninh Giản kích thích tới nỗi điên rồi hả?”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Không phải, ngày hôm qua cậu tớ đã gọi bảo tớ đi xem mắt rồi, khi đó tớ vẫn chưa biết đệ tử nhỏ là Trương Ninh Giản.”
Tề Phỉ nói: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Còn làm sao cái gì, lỡ hứa rồi, tớ không thể không đi.” Trương Nhất Manh đau đầu không thôi.
Tề Phỉ nói: “Ừ, cũng được, dù sao cậu cũng không có ý định tiến tới với Trương Ninh Giản, cũng nên đi tìm hiểu những người đàn ông khác, đừng có suốt ngày ở nhà chơi game thế.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cậu còn dám nói tớ…
Nhưng Tề Phỉ giờ không phải là gái độc thân nữa, dĩ nhiên là có tư cách nói cô rồi, hu hu hu.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh sửa soạn đôi chút, trang điểm thật trang nhã, coi như là cô coi trọng lần xem mắt này vậy, sau đó cô nhanh chóng đến nhà hàng mà cậu cô đã dặn dò, nhà hàng đó không tệ, nhưng Trương Nhất Manh có chút thấp thỏm, cô sợ nhất là những lời thổi phồng của các bậc phụ huynh, đến khi gặp thì chẳng đâu vào đâu…
Trương Nhất Manh do dự đứng ở cửa một chút thì điện thoại của cậu cô lại đến: “Nhất Manh này, con đã đến chưa?”
“Dạ đến rồi ạ.” Trương Nhất Manh nhìn xung quanh, không nhìn thấy người đàn ông nào giống như cậu cô miêu ta: “Nhưng mà con không thấy anh chàng luật sư đó.”
Triệu Phong nói: “Thật là kì lạ, điện thoại của nhà trai không gọi được, bạn của cậu nói cháu ông ấy rất ít khi trễ giờ, thật là… Chắc là đang kẹt xe hay đang bận thôi.”
Trương Nhất Manh không ngờ mọi chuyện lại xảy đến đúng lúc như vậy, nói: “Dạ vâng, con sẽ đợi ạ… Á!”
Trương Nhất Manh vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh, quay người lại bỗng thấy Trương Ninh Giản đứng sau lưng mình, cô vô thức la lên một tiếng, Triệu Phong cảnh giác hỏi: “Nhất Manh? Alô? Sao vậy?”
Trương Nhất Manh còn chưa kịp trả lời lại ông thì hai, ba giây sau, giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Alô, cậu ạ?”
Triệu Phong: “…”
Ông có thêm một đứa cháu trai khi nào thế? = =
Nhưng một giây sau, bao nghi ngờ của ông đều biến mất.
Người bên đầu dây kia lịch sự giới thiệu mình: “Cậu, con là Ninh Giản.”
Triệu Phong tự dưng thấy mồ hôi lạnh đổ ra liên tục: “À, Ninh Giản à? Dạo này khoẻ không con…”
Trương Ninh Giản ôn hoà nói: “Chào cậu ạ!”
“Ừm… Tại sao lại là con nói? Nhất Manh đâu? Kêu nó nói chuyện với cậu đi!” Triệu Phong nghĩ không đúng, thế nào hảo hảo tựu biến thành Trương Ninh Giản đang nói chuyện liễu…
Trương Ninh Giản mỉm cười nhìn thoáng qua Trương Nhất Manh đang bị ôm chặt trong lòng, nói: “À, cô ấy đang ở cạnh con, kêu con nói chuyện với cậu ạ.”
Trương Nhất Manh rơi lệ đầy mặt, vùi đầu vào trong ngực Trương Ninh Giản, tên chết tiệt này!!! Đồ trẻ con!!!
Triệu Phong tuy nghi ngờ nhưng vẫn lịch sự nói: “Ồ, có chuyện gì không?”
“Lúc trước, vì nguyên nhân ở chỗ con nên con và Nhất Manh phải chia tay.” Trương Ninh Giản nhanh chóng kể rõ “sự thật”, “Nhưng mà bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, con đã sai nặng nề, bởi vậy nên con đã nghiêm túc xin lỗi Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh nghĩ, anh giữ chặt đầu tôi trong ngực anh gọi là xin lỗi đấy à… Vậy thì đừng có xin lỗi nữa, làm ơn…!!!
Triệu Phong kinh ngạc nói: “Ồ… Vậy sau đó thì sao?”
“Nhất Manh đã đồng ý tha thứ cho con rồi, tuy là trong lòng vẫn còn buồn.” Trương Ninh Giản áy náy nói: “Có điều, con nhất định sẽ đối xử với Nhất Manh tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần lúc trước.”
Tôi không hề chấp nhận, hứa hẹn gì hết nhá!!! Trương Nhất Manh quơ quào lung tung, cuối cùng vẫn bị Trương Ninh Giản ghì lại một cách dễ dàng, hai chân cũng hoàn toàn bị khống chế, Trương Nhất Manh phát hiện, cô càng giãy dụa, khoảng cách giữa hai người lại càng gần nhau hơn, bởi vậy đành ngoan ngoãn, không dám lộn xộn nữa.
Trương Nhất Manh không ngừng rủa thầm trong lòng.
Triệu Phong nói: “Ồ? Vậy ý của con là hai con đã quen nhau lại rồi?”
“Vâng ạ.” Trương Ninh Giản mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh nói, còn Trương Nhất Manh thì lệ rơi không ngừng.
“Ngày hôm qua thì chúng con đã chính thức quen lại rồi ạ, Trương Nhất Manh vì sợ làm phụ lòng cậu nên hôm nay vẫn đến xem mắt, có điều bây giờ nhà trai vẫn chưa đến, như vậy là không lịch sự, làm cho phụ nữ phải đợi, phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có, bởi vậy nên con nghĩ, bây giờ Nhất Manh có thể về với con không ạ?” Trương Ninh Giản dùng câu hỏi nhưng lại mang ý khẳng định – ông chẳng có quyền gì nói không cả!
Triệu Phong nghe Trương Ninh Giản nói vậy thấy khó xử vô cùng, ông không phải không biết mấy cái tình cảm của bọn trẻ nó thế nào, ông đành trả lời: “Ừ, cũng được, con và Nhất Manh quen lại rồi cũng tốt… Con cứ đối xử tốt với Nhất Manh là được rồi… Bây giờ biết con là ai thì cậu thấy, khoảng cách giữa hai con không hề nhỏ.”
Dù sao cũng là cháu gái của mình, Triệu Phong ông phải nói sự thật thôi.
Trương Ninh Giản nghe xong cười cười, nói: “Con nhất định sẽ tốt với Nhất Manh, chuyện này cậ cứ yên tâm, còn chuyện thân phận gì đó… Ừm, con đã sai rồi, nhưng con sẽ cố gắng bù đắp…”
Triệu Phong: “… …”
Trương Nhất Manh: “… …”
Trương Nhất Manh tức giận đánh vào bụng Trương Ninh Giản một cái, dám nói mấy lời sến súa như vậy!!! Tôi đánh chết anh!!!
Triệu Phong nói: “Ý cậu không phải như vậy… Haiz, dù sao con cũng ý thức được đôi phần, thôi thì chuyện hai con hai con cứ lo đi… Ông già như cậu cứ nhúng tay vào cũng không hay, thôi quên đi, hai đứa cứ vui vẻ là được rồi.”
“Vâng, cảm ơn cậu ạ.” Trương Ninh Giản ngoan ngoãn chào Triệu Phong, tắt điện thoại, bỏ điện thoại vào túi áo của Trương Nhất Manh rồi buông cô ra.
Trương Nhất Manh rốt cuộc cũng hít thở được, đầu tiên là hít vài hơi thật sâu, sau đó nổi điên nói: “Anh nói cái gì với cậu tôi vậy hả?!!!”
Trương Ninh Giản trợn mắt nhìn, nghiêm túc nói: “Nói sự thật.” Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh gần như muốn nổi khùng: “Chia tay cái gì, quen lại cái gì, tốt cái gì hả?!!!! Sao anh lại nói như vậy với cậu tôi? Cậu tôi sẽ tin đó!!!”
Trương Ninh Giản nói: “Dù gì cũng là sự thật thôi.”
“Anh đừng có cố chấp như thế được không!” Trương Nhất Manh bực bội quát, “Vừa rồi anh làm cái gì vậy hả? Đầu tiên là giật điện thoại của tôi, sau đó… sau đó đè chặt đầu tôi vào ngực anh! Còn nói một đống “sự thật” vốn không hề tồn tại với cậu tôi nữa! Anh…”
Trương Nhất Manh chợt nhớ đến một chuyện, cảnh giác nhìn Trương Ninh Giản: “Anh chàng luật sư đến xem mắt cùng tôi đâu?”
Trương Ninh Giản vô tội nhìn cô: “Em đang nói gì vậy?”
“Cậu tôi nói cái người xem mắt với tôi đến trễ, anh ta không thể nào vô duyên vô cớ đến trễ được, điện thoại cũng không gọi được! Anh đã làm gì anh ta?!” Trương Nhất Manh thật sự nổi cáu, Trương Ninh Giản bây giờ đang đứng trước mặt cô, vài giây trước, khoảng cách giữa bọn họ thậm chí là số âm nhưng tại sao bây giờ, Trương Ninh Giản càng lúc càng cách xa cô thế kia, vô cùng xa….
“Tôi biết, có lẽ mấy người thấy chuyện này là bình thường, làm tổn thương người ta và bị tổn thường đều là những chuyện nhỏ, không cần để ý đối với mấy người, nhưng tôi thì khác, mọi người chung quanh tôi cũng khác! Anh là đại gia, anh có thể làm tất cả những chuyện anh muốn làm, không bị những khuôn phép, quy tắc trói buộc, nhưng chúng tôi thì không được như vậy, anh có hiểu không hả? Anh đừng dùng thói quen của anh, cách hành xử trong thế giới của anh để đi xử lí những chuyện trong thế giới của tôi, ok?”
Trương Nhất Manh thật sự kích động, nói như quát với Trương Ninh Giản, từ lúc hai người gặp lại nhau đến giờ, lúc nào hai người cũng cãi vả… Được rồi, là một mình cô la lối thôi
Trương Ninh Giản yên lặng nhìn cô, thấy cô bình tĩnh được đôi chút, anh chợt đưa tay ra, Trương Nhất Manh sợ hãi lùi về sau một bước, Trương Ninh Giản kiên trì bước lên, đưa tay vuốt phẳng đôi lông mày nhíu chặt của cô.
“Đừng tức giận nữa, khi em tức giận sẽ nhíu chặt mày thế này, xấu lắm.” Trương Ninh Giản nói, “Làm em giận rồi, xin lỗi.”
Anh nói là “Làm em giận rồi, xin lỗi.” chứ không phải là “Gây ra chuyện này, xin lỗi.”
Trương Nhất Manh cảm thấy thật bất lực, cô không thể nào hiểu nổi Trương Ninh Giản.
Bỗng, điện thoại của Trương Nhất Manh vang lên, Trương Nhất Manh cứ tưởng là Triệu Phong, ai ngờ là một số hoàn toàn lạ.
Ai mà dám gọi cho cô vào lúc này đây?! Nếu dám phá cô, nhất định cô sẽ mắng té tát cho xem!
Trương Nhất Manh bực bội bắt điện thoại, nói: “Alô?”
Kết quả, là một giọng nam lịch sự vang lên: “Alô, chào cô, cô là cô Trương phải không? Tôi là Tôn Kiệt, người xem mắt của cô hôm nay.”
“Sao?” Trương Nhất Manh ngẩn người, vô thức nhìn sang Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô, đôi mắt mang theo một cảm xúc mà cô chưa bao giờ thấy.
Nếu cô không nhìn lầm…
Đó là đau lòng sao?
Trương Nhất Manh không dám nhìn nữa, nhìn sang chỗ khác, nói: “Vâng… Có chuyện gì ạ?”
Giọng đối phương áy náy: “Xin lỗi, xe của tôi nửa đường thì chết máy, điện thoại lại không có pin, phải đợi người ta tới kéo xe tôi mới mượn điện thoại được, rất xin lỗi cô.”
Trương Nhất Manh thầm kinh ngạc, lần này xong rồi, cô hiểu lầm Trương Ninh Giản rồi…
“À vâng, không có gì ạ…” Trương Nhất Manh hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì nữa, chỉ biết đáp bừa, sau đó hai người cũng chẳng nhắc đến chuyện sẽ gặp lại nữa, cô tắt điện thoại.
Trương Nhất Manh tắt điện thoại, đôi con ngươi thấp thỏm nhìn chung quanh nhưng lại không dám nhìn Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản bước đến một bước, Trương Nhất Manh không dám trốn nữa, chỉ cúi đầu đứng yên.
Trương Ninh Giản nhẹ nhàng nói: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh lúng túng ngẩng đầu lên, chạm vào đôi con ngươi sâu như mặt hồ của Trương Ninh Giản, cô không biết nên nói gì bây giờ, đành yên lặng mà nghe anh nói.
“Vì một người chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết mà lại trách cứ anh, còn đẩy anh rời xa em, anh thật sự rất đau lòng.”
Trương Nhất Manh xác định, cô không nhìn lầm, thứ cảm xúc ẩn hiện trong đôi mắt của Trương Ninh Giản chính là tổn thương.
Cô chưa từng thấy Trương Ninh Giản như lúc này đây, nhất thời, không biết làm sao để thôi nhìn anh.
Trương Ninh Giản tiếp tục nói: “Anh biết, gia cảnh của anh, những việc anh làm trước kia làm em cảm thấy anh và em rất khác biệt, thậm chí là không thể ở cùng nhau, đây là trách nhiệm của anh, nhưng anh hy vọng, nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, em có thể tin tưởng anh, chỉ một chút thôi cũng được.”
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, Nhất Manh. Anh đã bước xong chín mươi chín bước rồi, chỉ còn thiếu một bước từ em mà thôi.” Anh ôm nhẹ cô vào lòng, Trương Nhất Manh không từ chối, ngoan ngoãn để anh ôm.
Giọng nói dịu êm của Trương Ninh Giản lại vang lên bên tai cô: “Anh sẽ không ép em đâu. Em chỉ cần suy nghĩ thôi, đúng như cậu nói, anh đã nợ em rất nhiều.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em.”
“Nhất Manh, em chính là niềm hy vọng, giúp anh trở thành một người hoàn hảo hơn.”
Anh nhẹ hôn lên má cô, Trương Nhất Manh tuy có hơi sợ nhưng không dám phản kháng, Trương Ninh Giản nở một nụ cười tươi tắn, đưa Trương Nhất Manh lên xe, Trương Nhất Manh rất ngoan ngoãn, anh không đi cùng cô mà kêu tài xế đưa Trương Nhất Manh trở về.
Trương Nhất Manh biết là anh đang cho cô không gian một mình để suy nghĩ, cô quay cửa xe xuống, nói: “Ninh Giản, chuyện ngày hôm nay… Cho tôi xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi anh đâu.” Trương Ninh Giản cười cười, sau đó nhìn bóng dáng cô rời khỏi.
Đợi khi chiếc xe hoàn toàn biến mất, nét mặt dịu dàng của Trương Ninh Giản từ từ trở nên lạnh nhạt, anh lấy điện thoại ra gọi, người ở đầu dây bên kia nói gì đó, anh lạnh lùng nói: “Đừng có hù doạ người ta như vậy, chúng ta là doanh nhân buôn bán đứng đắn, giờ có thể thả người được rồi.”
-++-
Anh Giản quá cao tay =)) Ta kết anh Giản rồi nhá =)) Thâm quá đi mất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook