Ái Khuyển
-
Chương 66
Ăn xong bữa trưa, bốn người cùng nhau dọn dẹp, Nhậm Phong rất sợ vị kia nhà mình lại chơi cờ
với Phương Diệc Nhiên, muốn bao nhiều buồn chán thì có bấy nhiêu, người xem thì vội vã ngủ
gật, liền đề nghị cùng chơi mạt chược, vừa đủ bốn người làm một bàn.
Phương Diệc Nhiên cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Đồ ăn tối tôi còn chưa chuẩn bị, phải
làm trước đã, mọi người cứ chơi trước đi. Em biết chơi mạt chược không?” Câu sau là hỏi
Phương Mặc, Phương Mặc đương nhiên là lắc đầu, vì vậy Phương Diệc Nhiên nói tiếp: “Vừa lúc
có thể dạy cậu ấy luôn.”
“Một mình cậu làm thì tới bao giờ, để tôi giúp.” Lục Nhân cũng đi vào bếp theo Phương Diệc
Nhiên. Phương Mặc đâu chịu bị bỏ rơi, vui vẻ bám theo chủ nhân nhà mình bon chen vào bếp, để
lại một mình Nhậm Phong còn sững sờ, bất đắc dĩ cũng đành phải vào theo hỗ trợ.
Phương Diệc Nhiên quay đầu sang nhìn, hay rồi, bây giờ tất cả đều chen vào bếp, không phải là
lại càng thêm phiền sao, chỉ mỗi đống đồ ăn cũng đủ chật rồi, lại còn thêm bốn tên đàn ông chen
chúc nữa, đến không gian để xoay người cũng không có. Còn chưa kịp nói, Lục Nhân đã động
thủ cản người: “Hai người tự ra ngoài chơi đi, đừng đến thêm phiền phức, anh biết mổ cá hay là
cắt tiết gà không hả?” Đương nhiên đây là hỏi bạn Nhậm Phong, khiến cho mặt hắn đỏ bừng,
giết người thì hắn thạo, chứ giết gà là hai mắt tối sầm ngay, ai cũng biết khả năng nấu nướng của
hắn chỉ giới hạn trong việc úp mì, cắm nồi cơm điện, nếu không sao ngày thường toàn gọi đồ ăn
ở ngoài chứ, có thì khéo đã sớm khoe tay nghề để nịnh nọt bác sĩ rồi.
Sau khi đuổi Nhậm Phong đi, còn lại Phương Mặc chỉ nghe lời chủ nhân không thèm nghe Lục
Nhân, Phương Diệc Nhiên đành phải lên tiếng, “Ngoan, em cũng ra ngoài đi, có Tiểu Lộ là đủ
rồi.” Xoa xoa đầu cậu coi như an ủi. phongmy.wordpress.com Page 234
bỉ, “Dai như đỉa.”
Phương Mặc lườm hắn, Phương Diệc Nhiên thì đạp hắn một cái, Lục Nhân hừ một tiếng, mặc kệ
hai tên không xa nổi nhau kia, tự mình đi rửa rau.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên cũng đẩy được Phương Mặc ra khỏi cửa, “Em ra với Nhậm
Phong đi, bảo anh ta dạy em chơi mạt chược.”
“Cậu thật sự muốn gán cho hắn đấy à.” Lục Nhân ném sang một câu, Phương Diệc Nhiên cười
cười nhưng không đáp, hai người đều biết nấu ăn, đều im lặng tự làm việc, thỉnh thoảng đưa
nhau cái bát cái đĩa.
Phương Mặc bĩu môi đi ra ngoài, cũng không phải cậu ghen với Lục Nhân ở cùng với Phương
Diệc Nhiên, mà là cậu thích lúc nào cũng được ở cạnh chủ nhân. Nhưng Nhậm Phong thì khác,
Phương Mặc vừa ra hắn liền nhào tới “Này, cậu nghĩ hai người họ có quan hệ gì?”
Phương Mặc hiếu kỳ nhìn Nhậm Phong thò đầu qua cửa rình mò, không đáp, làm sao mà cậu
biết Lục Nhân với chủ nhân có quan hệ gì, dù sao có vẻ cũng thân, hay đến tìm chủ nhân, quấy
rầy thế giới hai người của bọn họ.
“Đang hỏi cậu đó? Cậu không biết sao…” Không có được đáp án, Nhậm Phong tiếp tục rình coi
hai người bên trong, thì thầm: “Hóa ra bác sĩ còn biết nấu ăn a, haizz, bao giờ mới có thể được
thưởng thức đây. Này tôi bảo sao cậu có thể mặc kệ bà xã mình như thế, để hắn tự do ở cạnh bác
sĩ nhà tôi, nhỡ thông đồng thành gian thì làm sao a, phòng bệnh hơn chữa bệnh đó.”
Nhậm Phong ra vẻ tận tình khuyên bảo, Phương Mặc chớp chớp mắt, hiển nhiên còn đang cố lý
giải bà xã có ý gì, là đang nói chủ nhân sao?
Nửa ngày cũng không thấy Phương Mặc ở phía sau có phản ứng gì, Nhậm Phong mới rời đường
nhìn vốn bám chặt vào Lục Nhân để nhìn ra sau.
“Thế sao anh không quản cho tốt bà xã nhà mình?” Phương Mặc bắt chước Lục Nhân hỏi lại.
“Tôi…” Nhậm Phong nghẹn lời “Tôi cũng nghĩ đến chứ, nhưng đáng tiếc bác sĩ không chịu làm
bà xã tôi a, haizz…” Nói xong còn than thở, vô cùng phiền muộn à nha, rồi lại tiếp tục quay đầu
gắt gao giám thị Phương Diệc Nhiên và bác sĩ nhà mình.
“Vậy sao anh lại không quản cho tốt ông xã nhà mình?” Không phải bà xã thì là ông xã rồi,
Phương Mặc suy nghĩ xong liền hỏi.
Nhậm Phong thiếu chút nữa bị cái từ ‘ông xã’ này làm cho sặc chết, trừng mắt nhìn Phương Mặc
nói không ra lời, mệt mỏi rồi lại quay đầu nhìn vào bếp, vừa nhìn một cái liền cấp tốc lùi đầu lại,
vì vừa đúng lúc Lục Nhân quay sang nhìn. phongmy.wordpress.com Page 235
ngồi xổm trong góc, Nhậm Phong sờ khắp người, lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa mà cứ
ngậm như thế.
Phương Mặc nghe lời ngồi xuống bên cạnh, xua tay với điếu thuốc Nhậm Phong đưa sang, biểu
thị mình không hút.
“Ừm, thói quen tốt, không hút thuốc lá giống bác sĩ nhà tôi.” Nhậm Phong ngậm thuốc, nhấn
mạnh từng chữ “Ây dà, nói xem cậu với Phương Diệc Nhiên quen nhau như thế nào đi?”
Phương Mặc ngẫm nghĩ một lúc rồi tóm tắt, “Chủ… Anh ấy mang thức ăn lại cả thuốc nữa cho
tôi.” Chữ ‘chủ nhân’ đã tới bên mép, rồi nhớ lời dặn của chủ nhân liền vội vã đổi giọng.
“Người anh em, chắc là cũng lăn lộn ngoài đường đúng không?” Lại còn là loại lăn lộn khá
thảm, lưu lạc đầu đường xó chợ, Nhậm Phong nhìn từ trên xuống dưới, lại thấy không giống, với
bộ dáng này của cậu ta, ra ngoài đường làm ngưu lang (zai bao) cũng không đến mức phải lang
thang, chắc chắn nổi tiếng, hèn gì mà trèo lên được người như Phương Diệc Nhiên, “Quả nhiên
là người tốt, dịu dàng ghê đi.” Không có đanh đá như bác sĩ, chậc, nhưng ai bảo mình coi trọng
người ta chứ.
Phương Mặc nghe không hiểu câu lăn lộn ngoài đường, liền bỏ qua không chú ý, nhưng nghe
được người ta khen chủ nhân là người tốt, đương nhiên liền gật đầu thật mạnh, “Ừ” một tiếng.
“Hắn và bác sĩ thật sự không phải cái gì đó chứ?” Xem quan hệ thân thiết của hai người họ, nếu
thật có cái gì, thì hắn chẳng có đất diễn nữa rồi, Nhậm Phong lo lắng hỏi lại một câu.
“Cái gì là cái gì cơ?” Phương Mặc hỏi lại
“Hí hí, giả vờ làm gì, cậu biết mà.” Nói rồi còn huých Phương Mặc một cái, thấy cậu vẫn mang
vẻ mặt mờ mịt, đành phải hỏi thẳng: “Chính là loại quan hệ giống như cậu và Phương Diệc
Nhiên ý.”
“Không có đâu.” Lần này Phương Mặc trả lời khẳng định, trước giờ Lục Nhân đâu có gọi chủ
nhân cậu là chủ nhân đâu, đương nhiên không thể có mối quan hệ giống như giữa cậu và chủ
nhân rồi.
(Tư duy logic của em =)))) )
“Hí hí, vậy là tốt rồi tốt rồi.” Nhậm Phong vội vã nhìn lén vào bên trong một cái, thoải mái mà
thở hắt ra một cái, lại không biết Phương Mặc hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, cũng may chó
ngáp phải ruồi, Lục Nhân và Phương Diệc Nhiên quả thực là một chút đen tối cũng không có.
Hai người cứ thế lén lút nói chuyện ở cửa, Nhậm Phong cũng không nề hà Phương Mặc rất ít lên
tiếng, hỏi một câu mới đáp một câu, cứ tự biên tự diễn lải nhải không ngừng, còn xưng anh gọi
em với Phương Mặc, nghĩ hai người là bạn thân trên cùng chiến tuyến. phongmy.wordpress.com Page 236
Phương Mặc nhìn Nhậm Phong, không biết cái gì gọi là hương vị có được không, sao người này
cứ toàn hỏi những câu không đầu không cuối như thế nhỉ.
“Ôi dào, đừng ngại, nói nghe chút đi.”
“Hương vị gì cơ?” Phương Mặc đành phải mặc kệ mặt mũi mà hỏi.
Nhậm Phong trừng lớn mắt: “Đương nhiên là ăn vào có hương vị gì ý!”
“Em chưa có ăn mà.” Phương Mặc nghiêm trang trả lời, chủ nhân cũng không thể ăn a…
Lần này đến phiên cằm Nhậm Phong suýt thì rớt xuống đất, cuối cùng thì thào: “Chính nhân
quân tử đây rồi, vậy là chưa từng ra tay sao?”
“Ra cái gì tay cơ?”
“Đương nhiên là đè ra ăn sạch sành sanh rồi!” Nhậm Phong nói xong mới phát hiện câu kia
không phải Phương Mặc hỏi, mà âm thanh là truyền từ trên đầu xuống, ngẩng đầu lên nhìn, Lục
Nhân đang dựa vào khung cửa, nhìn xuống bọn họ, “Ha ha, ha ha, không có gì…” Nhậm Phong
vội cười gượng hai tiếng, trong lòng khóc thét một tiếng, xong đời, bác sĩ chắc chắn sẽ trừng trị
hắn.
“Chủ nhân ~” Phương Mặc thì tinh mắt hơn, ngay lập tức thấy Phương Diệc Nhiên đi ra từ phía
sau Lục Nhân, Phương Diệc Nhiên cũng không bất ngờ, đưa tay kéo Phương Mặc ngồi xổm dưới
đất dậy, ôm vào lòng, hai người này nói chuyện ở ngoài cửa, tuy không nghe rõ lắm nhưng vẫn
có thể nghe thấy có âm thanh mơ hồ, đương nhiên biết thừa nãy giờ cậu ngồi canh cửa như cún
con.
“Ở đây làm gì?” Phương Diệc Nhiên ôm Phương Mặc vào lòng, cười hỏi.
“Chờ anh.” Phương Mặc chẳng biết thẹn là gì, nói thẳng, làm Lục Nhân ghê tởm tới nổi da gà,
làm ra vẻ muốn nôn.
Đáng thương là Nhậm Phong ngồi xổm dưới đất tới tê cả chân, chờ nửa ngày cũng không thấy
cánh tay Lục Nhân đưa ra kéo hắn dậy, lại còn cho hắn một cái ánh mắt hàm ý anh còn chưa
đứng dậy định chờ tôi kéo chắc, đành phải dằn dỗi mà bám tường tự dậy.
“Đi thôi, không phải nói muốn chơi mạt chược sao?” Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc đi
vào phòng giải trí trước, bên trong đương nhiên có đồ để chơi mạt chược.
Giảng sơ qua quy tắc cho Phương Mặc nghe, rồi dưới sự thúc giục của Nhậm Phong, bốn người
ngồi vào chỗ bắt đầu đánh, để không chơi bài tình nhân, Phương Mặc đương nhiên ngồi ở đối
diện Phương Diệc Nhiên, cánh trên là Nhậm Phong, dưới là Lục Nhân. phongmy.wordpress.com Page 237
mà là từ sau khi gặp Lục Nhân, hiếm khi hắn được oai như thế. Đánh với Lục Nhân á? Có mà
nằm mơ. Chơi với bạn bè thì không phải Lục Nhân không cho, mà là hắn sợ Lục Nhân giận.
Lại đánh thêm mấy ván, có thắng có thua, vậy mà Phương Mặc vẫn hoàn toàn chưa hiểu nguyên
tắc, ra bài lung tung, làm Nhậm Phong thắng cũng thấy xấu hổ, ba người cũng ngại không dám
bắt bài của cậu nữa, mãi đến khi hết ván, Phương Mặc mở bài ra xem, ba người đều đen mặt, bài
này không phải là đã sớm có thể ù rồi sao… Rõ ràng là thuần một màu…
“Nếu không chúng ta chơi mạt chược ba người trước đi, để tôi dạy Phương Mặc?” Phương Diệc
Nhiên gãi đầu nói.
“Cũng được.” Cứ đánh tiếp thế này cũng khó, hai người còn lại đương nhiên không có ý kiến.
Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, Phương Diệc Nhiên liền thản nhiên đi qua đặt mông
ngồi lên đùi Phương Mặc, làm Nhậm Phong thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt. Phương Mặc hớn ha
hớn hở ôm chủ nhân nhà mình, còn cọ cọ đầu lên vai y, Nhậm Phong nhìn mà chảy nước miếng,
sớm biết thế này hắn cũng làm bộ không biết chơi, vừa nghĩ tới bác sĩ nhà hắn ngồi trên đùi dạy
hắn chơi, còn cọ mặt vào hắn, ai nhaaa, chỉ nghĩ thôi cũng có thể chảy nước miếng rồi, thật tuyệt
vời, đáng tiếc a đáng tiếc, Nhậm Phong lại tiếp tục ai oán, sao chuyện tốt gì cũng đến phiên
Phương Mặc vậy.
Ba người lại xoa bài đánh lại từ đầu, vừa nhấc tay, Phương Diệc Nhiên liền thấy Phương Mặc
đang định đánh Tài thần ra, cười ngăn tay cậu lại, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói với cậu, đây là
Tài thần, không thể đánh, làm Nhậm Phong lại tiếp tục chảy nước miếng.
Phương Diệc Nhiên chỉ cho Phương Mặc nên đánh bài nào, nhà dưới đang như thế nào, cái nào
nên đánh cái nào nên giữ, cái gì gọi là chạm cái gì gọi là ăn, hình bài có những loại nào, cũng
không biết Phương Mặc số đỏ hay là kỹ năng của Phương Diệc Nhiên cao mà ù được mấy ván
liền.
“Ai dà, hình như là thuần một màu đối đối hồ rồi nha.” Phương Diệc Nhiên đẩy bài Phương Mặc
ra, cười tủm tỉm nói.
( = . = toàn thuật ngữ mạt chược siêu khó hiểu a)
“F*ck, có nhầm không vậy.” Nhậm Phong bùng nổ, bị Phương Mặc ù chặn, không nhịn được
liền chửi bậy.
“Được rồi, dạy cũng dạy xong rồi, hai người đừng có tình chàng ý thiếp nữa.” Lục Nhân cũng
tức giận nói.
Phương Mặc lưu luyến buông chủ nhân nhà mình ra, Phương Diệc Nhiên ngồi về chỗ cũ, đánh
thêm vài vòng cuối cùng Phương Mặc cũng không chơi lung tung nữa, sau đó bốn người có thể
bình thường mà đánh rồi. phongmy.wordpress.com Page 238
nhưng cũng có thể thua liên tục, Phương Mặc thì mặc kệ gì miễn ù là được, ù toàn rác cũng ù tới
hớn ha hớn hở, còn lại Phương Diệc Nhiên thì như người bình thường, không nóng không lạnh,
thua không nhảy dựng lên mà thắng cũng chỉ cười cười.
Đánh xong, Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân đều thắng nhỏ, tính ra không thua không thắng,
nhưng còn Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân đều cố ý thả cho cậu thắng, cuối cùng
chỉ còn mình Nhậm Phong là thua, Phương Mặc trở thành người thắng lớn nhất.
Giận đến nỗi Nhậm Phong gào thét kêu bất công, cũng không phải là để tâm mấy trăm đồng, mà
là đến Lục Nhân cũng thả bài cho Phương Mặc ăn, đến mức hắn ghen mà thôi, cuối cùng bị Lục
Nhân tát cho một cái, lại cho một cái hôn, cuối cùng cũng để hắn cảm thấy mỹ mãn mà an tĩnh
lại, đồng thời đáp lại cái hôn kia.
với Phương Diệc Nhiên, muốn bao nhiều buồn chán thì có bấy nhiêu, người xem thì vội vã ngủ
gật, liền đề nghị cùng chơi mạt chược, vừa đủ bốn người làm một bàn.
Phương Diệc Nhiên cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Đồ ăn tối tôi còn chưa chuẩn bị, phải
làm trước đã, mọi người cứ chơi trước đi. Em biết chơi mạt chược không?” Câu sau là hỏi
Phương Mặc, Phương Mặc đương nhiên là lắc đầu, vì vậy Phương Diệc Nhiên nói tiếp: “Vừa lúc
có thể dạy cậu ấy luôn.”
“Một mình cậu làm thì tới bao giờ, để tôi giúp.” Lục Nhân cũng đi vào bếp theo Phương Diệc
Nhiên. Phương Mặc đâu chịu bị bỏ rơi, vui vẻ bám theo chủ nhân nhà mình bon chen vào bếp, để
lại một mình Nhậm Phong còn sững sờ, bất đắc dĩ cũng đành phải vào theo hỗ trợ.
Phương Diệc Nhiên quay đầu sang nhìn, hay rồi, bây giờ tất cả đều chen vào bếp, không phải là
lại càng thêm phiền sao, chỉ mỗi đống đồ ăn cũng đủ chật rồi, lại còn thêm bốn tên đàn ông chen
chúc nữa, đến không gian để xoay người cũng không có. Còn chưa kịp nói, Lục Nhân đã động
thủ cản người: “Hai người tự ra ngoài chơi đi, đừng đến thêm phiền phức, anh biết mổ cá hay là
cắt tiết gà không hả?” Đương nhiên đây là hỏi bạn Nhậm Phong, khiến cho mặt hắn đỏ bừng,
giết người thì hắn thạo, chứ giết gà là hai mắt tối sầm ngay, ai cũng biết khả năng nấu nướng của
hắn chỉ giới hạn trong việc úp mì, cắm nồi cơm điện, nếu không sao ngày thường toàn gọi đồ ăn
ở ngoài chứ, có thì khéo đã sớm khoe tay nghề để nịnh nọt bác sĩ rồi.
Sau khi đuổi Nhậm Phong đi, còn lại Phương Mặc chỉ nghe lời chủ nhân không thèm nghe Lục
Nhân, Phương Diệc Nhiên đành phải lên tiếng, “Ngoan, em cũng ra ngoài đi, có Tiểu Lộ là đủ
rồi.” Xoa xoa đầu cậu coi như an ủi. phongmy.wordpress.com Page 234
Phương Mặc không tình không nguyện bám chặt vào cửa không chịu đi, Phương Diệc Nhiên
bỉ, “Dai như đỉa.”
Phương Mặc lườm hắn, Phương Diệc Nhiên thì đạp hắn một cái, Lục Nhân hừ một tiếng, mặc kệ
hai tên không xa nổi nhau kia, tự mình đi rửa rau.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên cũng đẩy được Phương Mặc ra khỏi cửa, “Em ra với Nhậm
Phong đi, bảo anh ta dạy em chơi mạt chược.”
“Cậu thật sự muốn gán cho hắn đấy à.” Lục Nhân ném sang một câu, Phương Diệc Nhiên cười
cười nhưng không đáp, hai người đều biết nấu ăn, đều im lặng tự làm việc, thỉnh thoảng đưa
nhau cái bát cái đĩa.
Phương Mặc bĩu môi đi ra ngoài, cũng không phải cậu ghen với Lục Nhân ở cùng với Phương
Diệc Nhiên, mà là cậu thích lúc nào cũng được ở cạnh chủ nhân. Nhưng Nhậm Phong thì khác,
Phương Mặc vừa ra hắn liền nhào tới “Này, cậu nghĩ hai người họ có quan hệ gì?”
Phương Mặc hiếu kỳ nhìn Nhậm Phong thò đầu qua cửa rình mò, không đáp, làm sao mà cậu
biết Lục Nhân với chủ nhân có quan hệ gì, dù sao có vẻ cũng thân, hay đến tìm chủ nhân, quấy
rầy thế giới hai người của bọn họ.
“Đang hỏi cậu đó? Cậu không biết sao…” Không có được đáp án, Nhậm Phong tiếp tục rình coi
hai người bên trong, thì thầm: “Hóa ra bác sĩ còn biết nấu ăn a, haizz, bao giờ mới có thể được
thưởng thức đây. Này tôi bảo sao cậu có thể mặc kệ bà xã mình như thế, để hắn tự do ở cạnh bác
sĩ nhà tôi, nhỡ thông đồng thành gian thì làm sao a, phòng bệnh hơn chữa bệnh đó.”
Nhậm Phong ra vẻ tận tình khuyên bảo, Phương Mặc chớp chớp mắt, hiển nhiên còn đang cố lý
giải bà xã có ý gì, là đang nói chủ nhân sao?
Nửa ngày cũng không thấy Phương Mặc ở phía sau có phản ứng gì, Nhậm Phong mới rời đường
nhìn vốn bám chặt vào Lục Nhân để nhìn ra sau.
“Thế sao anh không quản cho tốt bà xã nhà mình?” Phương Mặc bắt chước Lục Nhân hỏi lại.
“Tôi…” Nhậm Phong nghẹn lời “Tôi cũng nghĩ đến chứ, nhưng đáng tiếc bác sĩ không chịu làm
bà xã tôi a, haizz…” Nói xong còn than thở, vô cùng phiền muộn à nha, rồi lại tiếp tục quay đầu
gắt gao giám thị Phương Diệc Nhiên và bác sĩ nhà mình.
“Vậy sao anh lại không quản cho tốt ông xã nhà mình?” Không phải bà xã thì là ông xã rồi,
Phương Mặc suy nghĩ xong liền hỏi.
Nhậm Phong thiếu chút nữa bị cái từ ‘ông xã’ này làm cho sặc chết, trừng mắt nhìn Phương Mặc
nói không ra lời, mệt mỏi rồi lại quay đầu nhìn vào bếp, vừa nhìn một cái liền cấp tốc lùi đầu lại,
vì vừa đúng lúc Lục Nhân quay sang nhìn. phongmy.wordpress.com Page 235
Nhậm Phong bị Lục Nhân lườm, không dám thăm dò bên trong nữa, liền ngồi xổm luôn ở góc
ngồi xổm trong góc, Nhậm Phong sờ khắp người, lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa mà cứ
ngậm như thế.
Phương Mặc nghe lời ngồi xuống bên cạnh, xua tay với điếu thuốc Nhậm Phong đưa sang, biểu
thị mình không hút.
“Ừm, thói quen tốt, không hút thuốc lá giống bác sĩ nhà tôi.” Nhậm Phong ngậm thuốc, nhấn
mạnh từng chữ “Ây dà, nói xem cậu với Phương Diệc Nhiên quen nhau như thế nào đi?”
Phương Mặc ngẫm nghĩ một lúc rồi tóm tắt, “Chủ… Anh ấy mang thức ăn lại cả thuốc nữa cho
tôi.” Chữ ‘chủ nhân’ đã tới bên mép, rồi nhớ lời dặn của chủ nhân liền vội vã đổi giọng.
“Người anh em, chắc là cũng lăn lộn ngoài đường đúng không?” Lại còn là loại lăn lộn khá
thảm, lưu lạc đầu đường xó chợ, Nhậm Phong nhìn từ trên xuống dưới, lại thấy không giống, với
bộ dáng này của cậu ta, ra ngoài đường làm ngưu lang (zai bao) cũng không đến mức phải lang
thang, chắc chắn nổi tiếng, hèn gì mà trèo lên được người như Phương Diệc Nhiên, “Quả nhiên
là người tốt, dịu dàng ghê đi.” Không có đanh đá như bác sĩ, chậc, nhưng ai bảo mình coi trọng
người ta chứ.
Phương Mặc nghe không hiểu câu lăn lộn ngoài đường, liền bỏ qua không chú ý, nhưng nghe
được người ta khen chủ nhân là người tốt, đương nhiên liền gật đầu thật mạnh, “Ừ” một tiếng.
“Hắn và bác sĩ thật sự không phải cái gì đó chứ?” Xem quan hệ thân thiết của hai người họ, nếu
thật có cái gì, thì hắn chẳng có đất diễn nữa rồi, Nhậm Phong lo lắng hỏi lại một câu.
“Cái gì là cái gì cơ?” Phương Mặc hỏi lại
“Hí hí, giả vờ làm gì, cậu biết mà.” Nói rồi còn huých Phương Mặc một cái, thấy cậu vẫn mang
vẻ mặt mờ mịt, đành phải hỏi thẳng: “Chính là loại quan hệ giống như cậu và Phương Diệc
Nhiên ý.”
“Không có đâu.” Lần này Phương Mặc trả lời khẳng định, trước giờ Lục Nhân đâu có gọi chủ
nhân cậu là chủ nhân đâu, đương nhiên không thể có mối quan hệ giống như giữa cậu và chủ
nhân rồi.
(Tư duy logic của em =)))) )
“Hí hí, vậy là tốt rồi tốt rồi.” Nhậm Phong vội vã nhìn lén vào bên trong một cái, thoải mái mà
thở hắt ra một cái, lại không biết Phương Mặc hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, cũng may chó
ngáp phải ruồi, Lục Nhân và Phương Diệc Nhiên quả thực là một chút đen tối cũng không có.
Hai người cứ thế lén lút nói chuyện ở cửa, Nhậm Phong cũng không nề hà Phương Mặc rất ít lên
tiếng, hỏi một câu mới đáp một câu, cứ tự biên tự diễn lải nhải không ngừng, còn xưng anh gọi
em với Phương Mặc, nghĩ hai người là bạn thân trên cùng chiến tuyến. phongmy.wordpress.com Page 236
Câu chuyện của Nhậm Phong đương nhiên dính chặt lấy chủ đề về đàn ông, bỗng nhiên tiến đến
Phương Mặc nhìn Nhậm Phong, không biết cái gì gọi là hương vị có được không, sao người này
cứ toàn hỏi những câu không đầu không cuối như thế nhỉ.
“Ôi dào, đừng ngại, nói nghe chút đi.”
“Hương vị gì cơ?” Phương Mặc đành phải mặc kệ mặt mũi mà hỏi.
Nhậm Phong trừng lớn mắt: “Đương nhiên là ăn vào có hương vị gì ý!”
“Em chưa có ăn mà.” Phương Mặc nghiêm trang trả lời, chủ nhân cũng không thể ăn a…
Lần này đến phiên cằm Nhậm Phong suýt thì rớt xuống đất, cuối cùng thì thào: “Chính nhân
quân tử đây rồi, vậy là chưa từng ra tay sao?”
“Ra cái gì tay cơ?”
“Đương nhiên là đè ra ăn sạch sành sanh rồi!” Nhậm Phong nói xong mới phát hiện câu kia
không phải Phương Mặc hỏi, mà âm thanh là truyền từ trên đầu xuống, ngẩng đầu lên nhìn, Lục
Nhân đang dựa vào khung cửa, nhìn xuống bọn họ, “Ha ha, ha ha, không có gì…” Nhậm Phong
vội cười gượng hai tiếng, trong lòng khóc thét một tiếng, xong đời, bác sĩ chắc chắn sẽ trừng trị
hắn.
“Chủ nhân ~” Phương Mặc thì tinh mắt hơn, ngay lập tức thấy Phương Diệc Nhiên đi ra từ phía
sau Lục Nhân, Phương Diệc Nhiên cũng không bất ngờ, đưa tay kéo Phương Mặc ngồi xổm dưới
đất dậy, ôm vào lòng, hai người này nói chuyện ở ngoài cửa, tuy không nghe rõ lắm nhưng vẫn
có thể nghe thấy có âm thanh mơ hồ, đương nhiên biết thừa nãy giờ cậu ngồi canh cửa như cún
con.
“Ở đây làm gì?” Phương Diệc Nhiên ôm Phương Mặc vào lòng, cười hỏi.
“Chờ anh.” Phương Mặc chẳng biết thẹn là gì, nói thẳng, làm Lục Nhân ghê tởm tới nổi da gà,
làm ra vẻ muốn nôn.
Đáng thương là Nhậm Phong ngồi xổm dưới đất tới tê cả chân, chờ nửa ngày cũng không thấy
cánh tay Lục Nhân đưa ra kéo hắn dậy, lại còn cho hắn một cái ánh mắt hàm ý anh còn chưa
đứng dậy định chờ tôi kéo chắc, đành phải dằn dỗi mà bám tường tự dậy.
“Đi thôi, không phải nói muốn chơi mạt chược sao?” Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc đi
vào phòng giải trí trước, bên trong đương nhiên có đồ để chơi mạt chược.
Giảng sơ qua quy tắc cho Phương Mặc nghe, rồi dưới sự thúc giục của Nhậm Phong, bốn người
ngồi vào chỗ bắt đầu đánh, để không chơi bài tình nhân, Phương Mặc đương nhiên ngồi ở đối
diện Phương Diệc Nhiên, cánh trên là Nhậm Phong, dưới là Lục Nhân. phongmy.wordpress.com Page 237
Mấy ván đầu Phương Mặc chơi loạn xà ngầu, toàn là Nhậm Phong được, còn có một lần đại bại,
mà là từ sau khi gặp Lục Nhân, hiếm khi hắn được oai như thế. Đánh với Lục Nhân á? Có mà
nằm mơ. Chơi với bạn bè thì không phải Lục Nhân không cho, mà là hắn sợ Lục Nhân giận.
Lại đánh thêm mấy ván, có thắng có thua, vậy mà Phương Mặc vẫn hoàn toàn chưa hiểu nguyên
tắc, ra bài lung tung, làm Nhậm Phong thắng cũng thấy xấu hổ, ba người cũng ngại không dám
bắt bài của cậu nữa, mãi đến khi hết ván, Phương Mặc mở bài ra xem, ba người đều đen mặt, bài
này không phải là đã sớm có thể ù rồi sao… Rõ ràng là thuần một màu…
“Nếu không chúng ta chơi mạt chược ba người trước đi, để tôi dạy Phương Mặc?” Phương Diệc
Nhiên gãi đầu nói.
“Cũng được.” Cứ đánh tiếp thế này cũng khó, hai người còn lại đương nhiên không có ý kiến.
Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, Phương Diệc Nhiên liền thản nhiên đi qua đặt mông
ngồi lên đùi Phương Mặc, làm Nhậm Phong thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt. Phương Mặc hớn ha
hớn hở ôm chủ nhân nhà mình, còn cọ cọ đầu lên vai y, Nhậm Phong nhìn mà chảy nước miếng,
sớm biết thế này hắn cũng làm bộ không biết chơi, vừa nghĩ tới bác sĩ nhà hắn ngồi trên đùi dạy
hắn chơi, còn cọ mặt vào hắn, ai nhaaa, chỉ nghĩ thôi cũng có thể chảy nước miếng rồi, thật tuyệt
vời, đáng tiếc a đáng tiếc, Nhậm Phong lại tiếp tục ai oán, sao chuyện tốt gì cũng đến phiên
Phương Mặc vậy.
Ba người lại xoa bài đánh lại từ đầu, vừa nhấc tay, Phương Diệc Nhiên liền thấy Phương Mặc
đang định đánh Tài thần ra, cười ngăn tay cậu lại, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói với cậu, đây là
Tài thần, không thể đánh, làm Nhậm Phong lại tiếp tục chảy nước miếng.
Phương Diệc Nhiên chỉ cho Phương Mặc nên đánh bài nào, nhà dưới đang như thế nào, cái nào
nên đánh cái nào nên giữ, cái gì gọi là chạm cái gì gọi là ăn, hình bài có những loại nào, cũng
không biết Phương Mặc số đỏ hay là kỹ năng của Phương Diệc Nhiên cao mà ù được mấy ván
liền.
“Ai dà, hình như là thuần một màu đối đối hồ rồi nha.” Phương Diệc Nhiên đẩy bài Phương Mặc
ra, cười tủm tỉm nói.
( = . = toàn thuật ngữ mạt chược siêu khó hiểu a)
“F*ck, có nhầm không vậy.” Nhậm Phong bùng nổ, bị Phương Mặc ù chặn, không nhịn được
liền chửi bậy.
“Được rồi, dạy cũng dạy xong rồi, hai người đừng có tình chàng ý thiếp nữa.” Lục Nhân cũng
tức giận nói.
Phương Mặc lưu luyến buông chủ nhân nhà mình ra, Phương Diệc Nhiên ngồi về chỗ cũ, đánh
thêm vài vòng cuối cùng Phương Mặc cũng không chơi lung tung nữa, sau đó bốn người có thể
bình thường mà đánh rồi. phongmy.wordpress.com Page 238
Mỗi người đánh bài có phong cách riêng, Nhậm Phong thì liên tục gào lớn, mặc kệ thắng thua
nhưng cũng có thể thua liên tục, Phương Mặc thì mặc kệ gì miễn ù là được, ù toàn rác cũng ù tới
hớn ha hớn hở, còn lại Phương Diệc Nhiên thì như người bình thường, không nóng không lạnh,
thua không nhảy dựng lên mà thắng cũng chỉ cười cười.
Đánh xong, Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân đều thắng nhỏ, tính ra không thua không thắng,
nhưng còn Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân đều cố ý thả cho cậu thắng, cuối cùng
chỉ còn mình Nhậm Phong là thua, Phương Mặc trở thành người thắng lớn nhất.
Giận đến nỗi Nhậm Phong gào thét kêu bất công, cũng không phải là để tâm mấy trăm đồng, mà
là đến Lục Nhân cũng thả bài cho Phương Mặc ăn, đến mức hắn ghen mà thôi, cuối cùng bị Lục
Nhân tát cho một cái, lại cho một cái hôn, cuối cùng cũng để hắn cảm thấy mỹ mãn mà an tĩnh
lại, đồng thời đáp lại cái hôn kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook