Ái Khuyển
-
Chương 53
Sáng hôm sau vẫn là Phương Mặc dậy trước, sau đó đến gần sát giờ mới gọi Phương Diệc Nhiên
dậy. Buổi sáng lạnh vô cùng mà phải bò ra khỏi ổ chăn đúng là một loại dằn vặt đối với Phương
Diệc Nhiên, đặc biệt là lúc còn có một lò sưởi khổng lồ đang sưởi ấm cho y.
Có điều nếu tiếp tục không dậy thì sẽ đi làm muộn, Phương Diệc Nhiên bám giường không phải
vì ham ngủ, chỉ là vì muốn rúc trong chăn ấm không muốn ra thôi, không đến phút chót thì
không muốn rời giường chút nào.
Mà cái phút chót đó, lại bởi vì có Phương Mặc mà càng lúc càng kéo dài hơn, chứ không phải tại
y. Ngay đến kem đánh răng Phương Mặc cũng đã bôi giúp y, bữa sáng càng khỏi phải bàn,
đương nhiên là đưa tới tận tay, còn thiếu điều đút cho y ăn nữa thôi. Như vậy đương nhiên là tiết
kiệm được không ít thời gian, chỉ khổ cho Phương Mặc bận tíu tít, có điều đương nhiên là cậu
làm rất thích thú.
Thế nhưng tới khi ra cửa, Phương Diệc Nhiên vẫn bị chậm một chút, bởi vì người hầu nhỏ
Phương Mặc lại không đi theo, chỉ đứng ở cửa. Phương Diệc Nhiên quay đầu nhìn Phương Mặc
vẻ kỳ quái, hỏi: “Không đi cùng sao?” Không phải trước đây cậu luôn nằng nặc đòi theo y đi làm
sao. phongmy.wordpress.com Page 181
Phương Diệc Nhiên giật mình, không phải là cậu vẫn luôn tiễn y đi làm sao, rồi lại chợt nhớ ra
nguyên nhân có lẽ vì hôm qua không cho cậu đi theo nên hôm nay mới không dám đòi đi cùng
đây mà?
Gật đầu, cười ôn hòa: “Ừ, qua đây nào.”
Phương Mặc không nói hai lời liền bám theo, nhưng vừa bước ra cửa liền bị Phương Diệc Nhiên
trừng mắt, đang tưởng y lại đổi ý không muốn cho cậu đi theo, nhất thời lại ai oán.
“Mau đi mặc áo khoác vào.” Phương Diệc Nhiên tức giận lườm cậu, cậu định mặc độc một cái
áo len ra ngoài đấy à…
“À.” Hóa ra không phải không cho cậu theo, Phương Mặc lại lập tức vui mừng quay vào lấy áo
khoác.
Hai người tới công ty vừa sát giờ, cuối cùng cũng không muộn, Phương Mặc đứng ở chỗ cũ nhìn
theo Phương Diệc Nhiên vào công ty, trong lòng tính toán hình như đồ ăn đã hết, quay về thì tiện
thể mua luôn, còn phải đi lấy quần áo của Phương Diệc Nhiên ở tiệm giặt là, trong nhà cũng mấy
ngày rồi không tổng vệ sinh, nhân tiện hôm nay có nắng, phải quét dọn một lượt, đem cái gì cần
phơi ra phơi hết…
Phương Mặc đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Phương Diệc Nhiên còn chưa đi,
đang đứng ngay trước mặt cậu.
“Nếu không có việc gì làm… có muốn vào cùng với tôi không?” Phương Diệc Nhiên suy nghĩ
một chút rồi nói, thấy dáng vẻ cậu không nỡ rời xa y như thế, coi như là bồi thường chuyện hôm
qua để cậu phải đi về, thỉnh thoảng đưa người khác tới phòng làm việc có lẽ cũng không có ai để
ý.
Phương Mặc đương nhiên cầu còn không được, mười hai vạn phần cam tâm tình nguyện (bình
thường là mười phần thôi :v phấn khích quá thành mười hai vạn rùi), gật đầu lia lịa, trong nháy
mắt quên sạch mọi chuyện ở nhà, để tới tối về có thời gian rảnh thì làm cũng được, tung tăng đi
theo Phương Diệc Nhiên vào cửa lên lầu.
Phương Diệc Nhiên nhìn vẻ vui mừng của cậu, buồn cười xoa đầu, Phương Mặc ngoan ngoãn
hơi cúi xuống để Phương Diệc Nhiên xoa cho tiện.
Điều càng làm Phương Diệc Nhiên buồn cười chính là, ở trong thang máy, tên nhóc Phương Mặc
này lại rất da dáng người trong công ty, còn quen nhiều người trong thang máy hơn cả Phương
Diệc Nhiên, có nhiều cô bé cười tủm tỉm chào hỏi Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên đều hoàn
toàn không có ấn tượng gì, ngược lại thì Phương Mặc gật gật đầu coi như là đáp lời họ. phongmy.wordpress.com Page 182
không biết là bởi vì trời lạnh mọi người đều thích ngủ nướng, hay là thang lầu của Phương Diệc
Nhiên cao quá, tóm lại là thang máy chật cứng.
Cũng may qua mấy tầng thì người cũng bớt được phân nửa, tới mấy tầng cao thì chỉ còn lại
Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc.
Phương Diệc Nhiên lách người đi ra từ phía sau Phương Mặc, cười nhìn Phương Mặc nói: “Em
quen nhiều người đấy nhỉ.”
“Em có quen đâu a…” Phương Mặc ù ù cạc cạc không hiểu, những người đó cậu chẳng nhận ra
một ai cả, nhưng họ lại luôn đi qua chào hỏi mỗi khi cậu đứng chờ Phương Diệc Nhiên, đặc biệt
là mấy cô gái đôi khi còn tán gẫu đôi câu với cậu, cũng không quan tâm Phương Mặc vốn chẳng
thèm ngó tới họ.
Cũng bởi như vậy, Phương Mặc có trơ tới đâu, nhưng người ta cứ chào hỏi với cậu như thế, thì
tốt xấu gì cậu cũng phải gật đầu một cái biểu hiện là đã thấy.
Phương Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phương Mặc, chỉ nghĩ một chút liền hiểu ra căn
nguyên của tình cảnh kỳ quái này, lại cười càng vui vẻ: “À, đấy là em rất được con gái hoan
nghênh chứ sao.” Kỳ thực điều này cũng chẳng có gì bất ngờ, với tướng mạo của Phương Mặc,
dù là ở nơi toàn nghệ sĩ cũng có thể nổi bật lên được, đương nhiên rất được mấy cô bé ưa thích,
dù sao thì chẳng có ai lại đi ghét chỉ vì người ta quá đẹp cả, hơn nữa thấy Phương Mặc kiên trì
chờ ở cửa công ty như thế, vừa nhìn là biết chờ người trong công ty, tám phần mười là đến đón
bạn gái tan làm, sự si tình đó rất được nha, đúng kiểu con gái thích, thời này còn mấy đàn ông đi
đón bạn gái sau giờ làm chứ.
Cùng nhờ suy đoán đó mà người công khai tiếp cận Phương Mặc cũng không nhiều, dù sao dám
đi tranh người yêu với người khác cũng cần phải có sự tự tin nhất định, nếu bị người ta biết
Phương Mặc vốn không có bạn gái, sợ rằng số người tiếp cận lại càng tăng vọt. Đương nhiên nói
đi cũng phải nói lại, nếu họ biết người Phương Mặc chờ là Phương Diệc Nhiên, thì chỉ sợ không
còn mấy người bám trụ lại.
Phương Diệc Nhiên là ai chứ, khi y đang tung hoành trên tình trường, phỏng chừng mấy cô bé
này còn đang vì một bông hồng vào ngày Valentine mà vui tới quên trời đất ý, cách lấy lòng
người khác thì rập khuôn như nhau, thực sự là không thể so sánh được. Hơn nữa nếu thống kê số
người từng làm tình nhân của y, có khi cũng đủ làm một show thời trang nho nhỏ, không ai là
không có vẻ ngoài xuất chúng. Hơn nữa cạnh tranh với Phương Diệc Nhiên, áp lực này thực sự
quá lớn, tạm thời không tính tới vẻ ngoài của Phương Diệc Nhiên đã rất xuất sắc, nếu như nói tới
điều kiện, những nhân viên công sở bình thường, tiền lương tính ra cũng khá khẩm, nhưng so với
Phương Diệc Nhiên thì có thúc ngựa cũng đua không kịp, tiền lương cả năm cũng không bằng số
lẻ một tháng của Phương Diệc Nhiên.
(Trên đây là đoạn show hàng đậm chất tự sướng xin độc giả hãy cứ ném đá hồn nhiên =_=) phongmy.wordpress.com Page 183
thật là đúng, đàn ông tốt trên đời nếu không phải đã kết hôn, thì đều là đồng tính luyến ái.
Phương Mặc nhìn Phương Diệc Nhiên cười mà chẳng hiểu gì, nghiêng đầu mà nhìn, Phương
Diệc Nhiên xoa xoa mặt cậu, đùa giỡn: “Không được để họ quyến rũ đâu đấy.” Nói rồi đi ra khỏi
thang máy, vào phòng làm việc.
Phương Mặc đúng là không hiểu mô tê gì hết, không biết ý của Phương Diệc Nhiên là gì, nghe
thì hình như là nói cậu và những cô gái cậu chào hỏi, hửm, cũng có một vài anh chàng muốn
quyến rũ mình sao? Sao có thể nhỉ…
Phương Diệc Nhiên đã ngồi xuống bàn làm việc rồi, Phương Mặc vẫn còn đang luẩn quẩn vấn đề
này, tiện thể đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn Phương Diệc Nhiên nói: “Em chỉ thích chủ nhân
thôi.”
Lúc này đến phiên Phương Diệc Nhiên ngây người, sao đột nhiên lại tỏ tình với y thế này? Vừa
rồi y chỉ là trêu cậu thôi, vốn không để bụng. Cũng may câu sau của Phương Diệc Nhiên đã làm
y hiểu ra.
“Em sẽ không để bị họ quyến rũ đâu.”
Phương Diệc Nhiên há hốc mồm, hóa ra cậu vẫn còn đang xoắn vấn đề này, quả nhiên là cẩu
ngốc mà… Phương Diệc Nhiên mỉm cười, ngoắc cậu lại, quyến rũ thì không được, nhưng ngốc
thế này thì có khi bị người ta lừa đi mất ý, mình vẫn nên trông coi cẩn thận thì hơn.
Phương Mặc ngoan ngoãn lại gần Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên cười tủm tỉm cho cậu
một cái hôn, rồi quay sang máy tính chuyên tâm làm việc, Phương Mặc này đúng là không lúc
nào không làm y kinh ngạc mà.
Phương Mặc sờ sờ đôi môi được Phương Diệc Nhiên hôn, cười ngốc nghếch, muốn lại gần hôn
Phương Diệc Nhiên một chút, thế nhưng Phương Diệc Nhiên đã bắt đầu làm việc, Phương Mặc
không dám quấy rối y, ánh mắt lại dạo quanh phòng làm việc một vòng, ngay lập tức tìm thấy
thứ mình cần, chính là cái đệm trước đây để cho Tiểu Bát nằm, liền hớn hở tha tới, đặt bên chân
Phương Diệc Nhiên, lại ngồi xếp bằng như tối qua.
Lần này Phương Diệc Nhiên nhận ra ngay, bất quá vẫn ngây người cả nửa buổi. Ở nhà cậu thích
ngồi đâu cũng được không ai quan tâm, nhưng ở phòng làm việc mà cậu ngồi bên chân y như
thế, người khác mà thấy thì sẽ nghĩ như thế nào đây… Cũng may là bàn của Phương Diệc Nhiên
khá cao, bên dưới lại có tủ che, nếu không đứng gần nhìn kỹ thì không nhìn thấy ngay được
Phương Mặc đang ngồi đó.
Phương Diệc Nhiên do dự một chút, nhưng không bảo cậu đổi chỗ ngồi. Đừng nhìn người ta cao
lớn như thế, nhưng tâm tư lại rất mẫn cảm, nếu thích thì tùy cậu thôi. Phương Diệc Nhiên đưa
tay xoa đầu cậu. phongmy.wordpress.com Page 184
với tôi, có thể bảo người ta lấy một bộ cho em mặc.”
Sự thực chứng minh suy nghĩ của Phương Diệc Nhiên hoàn toàn là dư thừa, cả ngày số người
vào phòng làm việc của y chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số là điện thoại tới xin chỉ thị hay
thương lượng, nhưng ngay cả trợ lý ra vào nhiều nhất cũng không phát hiện có người khác dưới
bàn làm việc của Phương Diệc Nhiên.
Có Phương Mặc ở đây, đương nhiên sẽ không để Phương Diệc Nhiên đói bụng hay quên giờ
nghỉ, vừa đến giờ, hai người liền cùng nhau xuống lầu về nhà, quan trọng là phải vòng qua siêu
thị mua đồ ăn, nếu chờ Phương Diệc Nhiên làm xong hết việc thì không biết lúc nào mới có thể
ăn tối.
“Úi, tôi quên bản thảo mất rồi, em chờ một lát, tôi lên lấy rồi quay lại ngay.” Vừa ra cửa thì
Phương Diệc Nhiên vỗ trán kêu lên, dặn dò Phương Mặc một tiếng rồi quay trở lại.
Vốn Phương Mặc định đi theo mà còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Phương Diệc Nhiên đi mất,
Phương Mặc cũng không thể đuổi theo, đành đi tới chỗ cũ ngồi xổm xuống ngoan ngoãn chờ
Phương Diệc Nhiên quay lại.
Nhưng lần này Phương Diệc Nhiên quay lại, vừa thấy Phương Mặc liền bật cười, lúc đó Phương
Mặc đang trừng mắt với một con thỏ con, có lẽ là thỏ, bởi chỉ thấy một cục bông xù trắng muốt
nhỏ xíu.
Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, thỏ con giật mình vì sự xuất hiện bất thình
lình từ phía sau của Phương Diệc Nhiên, lập tức định bỏ chạy, nhưng không biết là làm sao mà
chân không được lanh lẹ cho lắm, lại tự giẫm lên chân mình, té lộn một vòng lăn ra ngoài, chớp
mắt đã lăn được một đoạn.
Phương Diệc Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì bật cười, hóa ra còn có một nhóc khác ngốc
hơn nữa cơ, có vậy thôi cũng ngã lăn ra được.
Thỏ con lăn mấy vòng xong liền bật dậy, nhìn Phương Diệc Nhiên, lúc này nhìn kỹ Phương Diệc
Nhiên mới phát hiện ra, hay nha, hóa ra cũng không phải thỏ, không có mắt đỏ, cũng không có
tai dài, có lẽ không phải là thỏ rồi, nhưng thực sự là một cục nhỏ xíu mà, phỏng chừng chỉ bé
bằng lòng bàn tay, tuy trên bộ lông trắng bị dính không ít bụi bặm, nhưng cũng không che lấp
được dáng vẻ khả ái của nhóc con này.
Phương Diệc Nhiên thò tay ra nhấc nhóc con lên, đặt trong tay, đúng là chỉ bằng lòng bàn tay
mà… Vừa đặt vào tay, Phương Diệc Nhiên mới phát hiện bé con đó không ngừng run rẩy,
Phương Diệc Nhiên vội vuốt lông trấn an nó.
“Đừng sợ đừng sợ. Em đang hù dọa nó đấy à?” Câu sau là nói với Phương Mặc.
“Đâu có đâu.” Phương Mặc bất mãn đáp, bé bằng chừng đó, đây chả cần phải dọa nó nhá. phongmy.wordpress.com Page 185
Phương Mặc liếc thứ trong lòng Phương Diệc Nhiên, nói: “Chó.”
“Hả?” Phương Diệc Nhiên nhìn vào lòng mình, có loại chó bé thế này sao? Không lẽ thật sự là
mới sinh.
“Miniature Poodle*, chính là Quý Khách đó.”
***
*Trong bản gốc là Mê nhĩ thái địch ba, cũng không tra nhưng xem hình thì thấy là Miniature
Poodle rồi, Quý Khách là tên tiếng Trung của giống chó đó :3
dậy. Buổi sáng lạnh vô cùng mà phải bò ra khỏi ổ chăn đúng là một loại dằn vặt đối với Phương
Diệc Nhiên, đặc biệt là lúc còn có một lò sưởi khổng lồ đang sưởi ấm cho y.
Có điều nếu tiếp tục không dậy thì sẽ đi làm muộn, Phương Diệc Nhiên bám giường không phải
vì ham ngủ, chỉ là vì muốn rúc trong chăn ấm không muốn ra thôi, không đến phút chót thì
không muốn rời giường chút nào.
Mà cái phút chót đó, lại bởi vì có Phương Mặc mà càng lúc càng kéo dài hơn, chứ không phải tại
y. Ngay đến kem đánh răng Phương Mặc cũng đã bôi giúp y, bữa sáng càng khỏi phải bàn,
đương nhiên là đưa tới tận tay, còn thiếu điều đút cho y ăn nữa thôi. Như vậy đương nhiên là tiết
kiệm được không ít thời gian, chỉ khổ cho Phương Mặc bận tíu tít, có điều đương nhiên là cậu
làm rất thích thú.
Thế nhưng tới khi ra cửa, Phương Diệc Nhiên vẫn bị chậm một chút, bởi vì người hầu nhỏ
Phương Mặc lại không đi theo, chỉ đứng ở cửa. Phương Diệc Nhiên quay đầu nhìn Phương Mặc
vẻ kỳ quái, hỏi: “Không đi cùng sao?” Không phải trước đây cậu luôn nằng nặc đòi theo y đi làm
sao. phongmy.wordpress.com Page 181
Thấy Phương Diệc Nhiên chuẩn bị đi, Phương Mặc đứng nhìn vốn còn đang có chút rầu rĩ, nháy
Phương Diệc Nhiên giật mình, không phải là cậu vẫn luôn tiễn y đi làm sao, rồi lại chợt nhớ ra
nguyên nhân có lẽ vì hôm qua không cho cậu đi theo nên hôm nay mới không dám đòi đi cùng
đây mà?
Gật đầu, cười ôn hòa: “Ừ, qua đây nào.”
Phương Mặc không nói hai lời liền bám theo, nhưng vừa bước ra cửa liền bị Phương Diệc Nhiên
trừng mắt, đang tưởng y lại đổi ý không muốn cho cậu đi theo, nhất thời lại ai oán.
“Mau đi mặc áo khoác vào.” Phương Diệc Nhiên tức giận lườm cậu, cậu định mặc độc một cái
áo len ra ngoài đấy à…
“À.” Hóa ra không phải không cho cậu theo, Phương Mặc lại lập tức vui mừng quay vào lấy áo
khoác.
Hai người tới công ty vừa sát giờ, cuối cùng cũng không muộn, Phương Mặc đứng ở chỗ cũ nhìn
theo Phương Diệc Nhiên vào công ty, trong lòng tính toán hình như đồ ăn đã hết, quay về thì tiện
thể mua luôn, còn phải đi lấy quần áo của Phương Diệc Nhiên ở tiệm giặt là, trong nhà cũng mấy
ngày rồi không tổng vệ sinh, nhân tiện hôm nay có nắng, phải quét dọn một lượt, đem cái gì cần
phơi ra phơi hết…
Phương Mặc đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Phương Diệc Nhiên còn chưa đi,
đang đứng ngay trước mặt cậu.
“Nếu không có việc gì làm… có muốn vào cùng với tôi không?” Phương Diệc Nhiên suy nghĩ
một chút rồi nói, thấy dáng vẻ cậu không nỡ rời xa y như thế, coi như là bồi thường chuyện hôm
qua để cậu phải đi về, thỉnh thoảng đưa người khác tới phòng làm việc có lẽ cũng không có ai để
ý.
Phương Mặc đương nhiên cầu còn không được, mười hai vạn phần cam tâm tình nguyện (bình
thường là mười phần thôi :v phấn khích quá thành mười hai vạn rùi), gật đầu lia lịa, trong nháy
mắt quên sạch mọi chuyện ở nhà, để tới tối về có thời gian rảnh thì làm cũng được, tung tăng đi
theo Phương Diệc Nhiên vào cửa lên lầu.
Phương Diệc Nhiên nhìn vẻ vui mừng của cậu, buồn cười xoa đầu, Phương Mặc ngoan ngoãn
hơi cúi xuống để Phương Diệc Nhiên xoa cho tiện.
Điều càng làm Phương Diệc Nhiên buồn cười chính là, ở trong thang máy, tên nhóc Phương Mặc
này lại rất da dáng người trong công ty, còn quen nhiều người trong thang máy hơn cả Phương
Diệc Nhiên, có nhiều cô bé cười tủm tỉm chào hỏi Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên đều hoàn
toàn không có ấn tượng gì, ngược lại thì Phương Mặc gật gật đầu coi như là đáp lời họ. phongmy.wordpress.com Page 182
Phương Mặc qua loa có lệ với những cô gái đó, sự chú ý lại đặt hết trên người Phương Diệc
không biết là bởi vì trời lạnh mọi người đều thích ngủ nướng, hay là thang lầu của Phương Diệc
Nhiên cao quá, tóm lại là thang máy chật cứng.
Cũng may qua mấy tầng thì người cũng bớt được phân nửa, tới mấy tầng cao thì chỉ còn lại
Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc.
Phương Diệc Nhiên lách người đi ra từ phía sau Phương Mặc, cười nhìn Phương Mặc nói: “Em
quen nhiều người đấy nhỉ.”
“Em có quen đâu a…” Phương Mặc ù ù cạc cạc không hiểu, những người đó cậu chẳng nhận ra
một ai cả, nhưng họ lại luôn đi qua chào hỏi mỗi khi cậu đứng chờ Phương Diệc Nhiên, đặc biệt
là mấy cô gái đôi khi còn tán gẫu đôi câu với cậu, cũng không quan tâm Phương Mặc vốn chẳng
thèm ngó tới họ.
Cũng bởi như vậy, Phương Mặc có trơ tới đâu, nhưng người ta cứ chào hỏi với cậu như thế, thì
tốt xấu gì cậu cũng phải gật đầu một cái biểu hiện là đã thấy.
Phương Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phương Mặc, chỉ nghĩ một chút liền hiểu ra căn
nguyên của tình cảnh kỳ quái này, lại cười càng vui vẻ: “À, đấy là em rất được con gái hoan
nghênh chứ sao.” Kỳ thực điều này cũng chẳng có gì bất ngờ, với tướng mạo của Phương Mặc,
dù là ở nơi toàn nghệ sĩ cũng có thể nổi bật lên được, đương nhiên rất được mấy cô bé ưa thích,
dù sao thì chẳng có ai lại đi ghét chỉ vì người ta quá đẹp cả, hơn nữa thấy Phương Mặc kiên trì
chờ ở cửa công ty như thế, vừa nhìn là biết chờ người trong công ty, tám phần mười là đến đón
bạn gái tan làm, sự si tình đó rất được nha, đúng kiểu con gái thích, thời này còn mấy đàn ông đi
đón bạn gái sau giờ làm chứ.
Cùng nhờ suy đoán đó mà người công khai tiếp cận Phương Mặc cũng không nhiều, dù sao dám
đi tranh người yêu với người khác cũng cần phải có sự tự tin nhất định, nếu bị người ta biết
Phương Mặc vốn không có bạn gái, sợ rằng số người tiếp cận lại càng tăng vọt. Đương nhiên nói
đi cũng phải nói lại, nếu họ biết người Phương Mặc chờ là Phương Diệc Nhiên, thì chỉ sợ không
còn mấy người bám trụ lại.
Phương Diệc Nhiên là ai chứ, khi y đang tung hoành trên tình trường, phỏng chừng mấy cô bé
này còn đang vì một bông hồng vào ngày Valentine mà vui tới quên trời đất ý, cách lấy lòng
người khác thì rập khuôn như nhau, thực sự là không thể so sánh được. Hơn nữa nếu thống kê số
người từng làm tình nhân của y, có khi cũng đủ làm một show thời trang nho nhỏ, không ai là
không có vẻ ngoài xuất chúng. Hơn nữa cạnh tranh với Phương Diệc Nhiên, áp lực này thực sự
quá lớn, tạm thời không tính tới vẻ ngoài của Phương Diệc Nhiên đã rất xuất sắc, nếu như nói tới
điều kiện, những nhân viên công sở bình thường, tiền lương tính ra cũng khá khẩm, nhưng so với
Phương Diệc Nhiên thì có thúc ngựa cũng đua không kịp, tiền lương cả năm cũng không bằng số
lẻ một tháng của Phương Diệc Nhiên.
(Trên đây là đoạn show hàng đậm chất tự sướng xin độc giả hãy cứ ném đá hồn nhiên =_=) phongmy.wordpress.com Page 183
Huống hồ, bây giờ là Phương Mặc đang đợi Phương Diệc Nhiên, có theo đuổi thì cũng phải là
thật là đúng, đàn ông tốt trên đời nếu không phải đã kết hôn, thì đều là đồng tính luyến ái.
Phương Mặc nhìn Phương Diệc Nhiên cười mà chẳng hiểu gì, nghiêng đầu mà nhìn, Phương
Diệc Nhiên xoa xoa mặt cậu, đùa giỡn: “Không được để họ quyến rũ đâu đấy.” Nói rồi đi ra khỏi
thang máy, vào phòng làm việc.
Phương Mặc đúng là không hiểu mô tê gì hết, không biết ý của Phương Diệc Nhiên là gì, nghe
thì hình như là nói cậu và những cô gái cậu chào hỏi, hửm, cũng có một vài anh chàng muốn
quyến rũ mình sao? Sao có thể nhỉ…
Phương Diệc Nhiên đã ngồi xuống bàn làm việc rồi, Phương Mặc vẫn còn đang luẩn quẩn vấn đề
này, tiện thể đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn Phương Diệc Nhiên nói: “Em chỉ thích chủ nhân
thôi.”
Lúc này đến phiên Phương Diệc Nhiên ngây người, sao đột nhiên lại tỏ tình với y thế này? Vừa
rồi y chỉ là trêu cậu thôi, vốn không để bụng. Cũng may câu sau của Phương Diệc Nhiên đã làm
y hiểu ra.
“Em sẽ không để bị họ quyến rũ đâu.”
Phương Diệc Nhiên há hốc mồm, hóa ra cậu vẫn còn đang xoắn vấn đề này, quả nhiên là cẩu
ngốc mà… Phương Diệc Nhiên mỉm cười, ngoắc cậu lại, quyến rũ thì không được, nhưng ngốc
thế này thì có khi bị người ta lừa đi mất ý, mình vẫn nên trông coi cẩn thận thì hơn.
Phương Mặc ngoan ngoãn lại gần Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên cười tủm tỉm cho cậu
một cái hôn, rồi quay sang máy tính chuyên tâm làm việc, Phương Mặc này đúng là không lúc
nào không làm y kinh ngạc mà.
Phương Mặc sờ sờ đôi môi được Phương Diệc Nhiên hôn, cười ngốc nghếch, muốn lại gần hôn
Phương Diệc Nhiên một chút, thế nhưng Phương Diệc Nhiên đã bắt đầu làm việc, Phương Mặc
không dám quấy rối y, ánh mắt lại dạo quanh phòng làm việc một vòng, ngay lập tức tìm thấy
thứ mình cần, chính là cái đệm trước đây để cho Tiểu Bát nằm, liền hớn hở tha tới, đặt bên chân
Phương Diệc Nhiên, lại ngồi xếp bằng như tối qua.
Lần này Phương Diệc Nhiên nhận ra ngay, bất quá vẫn ngây người cả nửa buổi. Ở nhà cậu thích
ngồi đâu cũng được không ai quan tâm, nhưng ở phòng làm việc mà cậu ngồi bên chân y như
thế, người khác mà thấy thì sẽ nghĩ như thế nào đây… Cũng may là bàn của Phương Diệc Nhiên
khá cao, bên dưới lại có tủ che, nếu không đứng gần nhìn kỹ thì không nhìn thấy ngay được
Phương Mặc đang ngồi đó.
Phương Diệc Nhiên do dự một chút, nhưng không bảo cậu đổi chỗ ngồi. Đừng nhìn người ta cao
lớn như thế, nhưng tâm tư lại rất mẫn cảm, nếu thích thì tùy cậu thôi. Phương Diệc Nhiên đưa
tay xoa đầu cậu. phongmy.wordpress.com Page 184
Phương Mặc ngửa đầu cười với Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên cũng cười, cầm tạp chí
với tôi, có thể bảo người ta lấy một bộ cho em mặc.”
Sự thực chứng minh suy nghĩ của Phương Diệc Nhiên hoàn toàn là dư thừa, cả ngày số người
vào phòng làm việc của y chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số là điện thoại tới xin chỉ thị hay
thương lượng, nhưng ngay cả trợ lý ra vào nhiều nhất cũng không phát hiện có người khác dưới
bàn làm việc của Phương Diệc Nhiên.
Có Phương Mặc ở đây, đương nhiên sẽ không để Phương Diệc Nhiên đói bụng hay quên giờ
nghỉ, vừa đến giờ, hai người liền cùng nhau xuống lầu về nhà, quan trọng là phải vòng qua siêu
thị mua đồ ăn, nếu chờ Phương Diệc Nhiên làm xong hết việc thì không biết lúc nào mới có thể
ăn tối.
“Úi, tôi quên bản thảo mất rồi, em chờ một lát, tôi lên lấy rồi quay lại ngay.” Vừa ra cửa thì
Phương Diệc Nhiên vỗ trán kêu lên, dặn dò Phương Mặc một tiếng rồi quay trở lại.
Vốn Phương Mặc định đi theo mà còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Phương Diệc Nhiên đi mất,
Phương Mặc cũng không thể đuổi theo, đành đi tới chỗ cũ ngồi xổm xuống ngoan ngoãn chờ
Phương Diệc Nhiên quay lại.
Nhưng lần này Phương Diệc Nhiên quay lại, vừa thấy Phương Mặc liền bật cười, lúc đó Phương
Mặc đang trừng mắt với một con thỏ con, có lẽ là thỏ, bởi chỉ thấy một cục bông xù trắng muốt
nhỏ xíu.
Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, thỏ con giật mình vì sự xuất hiện bất thình
lình từ phía sau của Phương Diệc Nhiên, lập tức định bỏ chạy, nhưng không biết là làm sao mà
chân không được lanh lẹ cho lắm, lại tự giẫm lên chân mình, té lộn một vòng lăn ra ngoài, chớp
mắt đã lăn được một đoạn.
Phương Diệc Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì bật cười, hóa ra còn có một nhóc khác ngốc
hơn nữa cơ, có vậy thôi cũng ngã lăn ra được.
Thỏ con lăn mấy vòng xong liền bật dậy, nhìn Phương Diệc Nhiên, lúc này nhìn kỹ Phương Diệc
Nhiên mới phát hiện ra, hay nha, hóa ra cũng không phải thỏ, không có mắt đỏ, cũng không có
tai dài, có lẽ không phải là thỏ rồi, nhưng thực sự là một cục nhỏ xíu mà, phỏng chừng chỉ bé
bằng lòng bàn tay, tuy trên bộ lông trắng bị dính không ít bụi bặm, nhưng cũng không che lấp
được dáng vẻ khả ái của nhóc con này.
Phương Diệc Nhiên thò tay ra nhấc nhóc con lên, đặt trong tay, đúng là chỉ bằng lòng bàn tay
mà… Vừa đặt vào tay, Phương Diệc Nhiên mới phát hiện bé con đó không ngừng run rẩy,
Phương Diệc Nhiên vội vuốt lông trấn an nó.
“Đừng sợ đừng sợ. Em đang hù dọa nó đấy à?” Câu sau là nói với Phương Mặc.
“Đâu có đâu.” Phương Mặc bất mãn đáp, bé bằng chừng đó, đây chả cần phải dọa nó nhá. phongmy.wordpress.com Page 185
“Vật gì thế này? Có một chút xíu thôi, không lẽ là mới sinh.” Phương Diệc Nhiên ôm bé con kia
Phương Mặc liếc thứ trong lòng Phương Diệc Nhiên, nói: “Chó.”
“Hả?” Phương Diệc Nhiên nhìn vào lòng mình, có loại chó bé thế này sao? Không lẽ thật sự là
mới sinh.
“Miniature Poodle*, chính là Quý Khách đó.”
***
*Trong bản gốc là Mê nhĩ thái địch ba, cũng không tra nhưng xem hình thì thấy là Miniature
Poodle rồi, Quý Khách là tên tiếng Trung của giống chó đó :3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook