Ái Khuyển
-
Chương 5
Cẩu cẩu không chịu theo y về nhà khiến tâm tình của Phương Diệc Nhiên có chút suy sụp, nghĩ
ngày mai mình nên tránh nó đi, cứ mỗi ngày theo y đi rồi về, cùng ăn với y, tình cảm chắc chắn
càng lúc càng sâu, nếu một ngày nào đó nó biến mất thì bản thân sẽ rất khổ sở, kỳ thực hiện tại y
cũng đã có chút khổ sở rồi.
Cảm giác vui sướng vì chuyển nhà cũng bị vơi đi không ít bởi chuyện cẩu cẩu không chịu để y
nuôi dưỡng, cũng không còn tâm tình để vẽ vời gì, ngâm mình trong bồn tắm đến buồn ngủ, một
tay nâng đầu, một tay lắc lư chén rượu trong tay, bỗng nhiên hình như nghe được bên ngoài có
động tĩnh.
Phương Diệc Nhiên nghiêng tai lắng nghe, lại hình như không có âm thanh gì nữa, nhưng một
lúc sau lại có tiếng ‘lạch cạch lạch cạch’, như là có người đang xoay nắm đấm cửa. Phương Diệc
Nhiên cả kinh, chẳng nhẽ là trộm? Bởi vì vội vàng chuyển đến nên y cũng chưa thay khóa,
Phương Diệc Nhiên quả thật thấy hơi sợ, vội vã choàng áo tắm chuẩn bị ra ngoài xem.
Vừa đi ra liền thấy tay nắm cửa đang xoay xoay, bên ngoài có người đang cố mở cửa!
“Ai ở ngoài đó?” Phương Diệc Nhiên cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Bên ngoài im lìm, nắm đấm cửa không xoay nữa, ngừng một lúc rồi biến thành tiếng cào cửa dồn
dập, khiến Phương Diệc Nhiên đang định ra soi qua lỗ mắt mèo liền sợ chết khiếp, không thể
nào, bây giờ trộm cũng to gan thế sao? Không cạy được cửa thì liền cưa ư? Nhưng mà cánh cửa
bảo vệ là tấm thép dày mấy chục mm, lẽ nào có thể cưa được sao?
Một lúc sau lại không còn chút âm thanh gì nữa, Phương Diệc Nhiên đánh bạo nhìn qua mắt
mèo, từ đó nhìn ra ngoài không thấy có một cái gì, chẳng lẽ là trốn bên cạnh cửa? Nếu báo cảnh
sát mà không có việc gì thì không ổn, tốt hơn hết là gọi bảo vệ lên kiểm tra.
Phương Diệc Nhiên cầm điện thoại, còn đang tìm hợp đồng giao tài sản để lấy số điện thoại của
phòng trực ban, thì bên ngoài cửa đang an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng ‘bịch’, tiếp đó là im
ắng.
Phương Diệc Nhiên cuống lên tìm được số điện thoại, ấn số gọi bảo vệ dưới lầu lên kiểm tra tình
huống bên ngoài, giờ có đánh chết y cũng không dám ra mở cửa. phongmy.wordpress.com Page 15
đóng phí hàng năm đắt đỏ như thế cũng không phải vô ích, không bao lâu sau bảo vệ liền tới nơi,
sau đó bên ngoài là một trận ầm ĩ, xem ra không chỉ có một người bảo vệ tới.
“Mau đè xuống.”
“Đừng để nó chạy mất.”
“Ngăn lại ngăn lại…”
Xen lẫn đó còn có tiếng chó sủa, chuyên nghiệp thế sao? Chẳng lẽ còn mang theo cảnh khuyển?
Phương Diệc Nhiên nghĩ vậy, tới gần mắt mèo nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn liền thiếu chút nữa bị
hù chết. Làm gì có tên trộm nào, bảo vệ rõ ràng đang đè lên chú chó mà mỗi ngày đều đưa đón
mình đi làm.
“Dừng tay!” Vội vã mở cửa kêu lên, bất quá vẫn hơi muộn, Phương Diệc Nhiên trợn mắt nhìn
một bảo vệ giáng một côn xuống người cẩu cẩu, cẩu cẩu gào lên một tiếng, nhưng lại càng hung
hãn nhe răng với bảo vệ kia, chuẩn bị nhào tới cắn xé.
“Phương tiên sinh, cẩn thận.” Giữa tiếng kêu sợ hãi của đám bảo vệ, Phương Diệc Nhiên vội lao
tới ôm lấy cẩu cẩu. Đùa gì đây, nếu nó mà cắn người thật, chỉ sợ sẽ bị người ở Sở quản lý động
vật đem đi giải quyết luôn, y còn chưa làm xong giấy chứng nhận cho cẩu cẩu nữa cơ.
“Ngoan, ngoan nào, suỵt, đừng nhúc nhích.” Phương Diệc Nhiên không sợ nó cắn, vừa đè lại cẩu
cẩu trong lòng, vừa vuốt ve lông nó, cũng may cẩu cẩu được Phương Diệc Nhiên trấn an dần dần
bình tĩnh lại, Phương Diệc Nhiên mới có thời gian giải thích với bảo vệ: “Xin lỗi, làm phiền mọi
người quá, đây là chó nhà tôi nuôi.”
Đội bảo vệ nhìn nhau, đều không nói gì, ầm ĩ vậy là do đâu hả.
“Thật sự xin lỗi, mấy ngày trước nó bị lạc đường, tôi không ngờ nó lại tìm được đường về nên
mới gây ra hiểu lầm, thực sự rất xin lỗi.”
“Vậy sau này Phương tiên sinh phải trông coi cẩn thận nhé, đừng để nó làm người ta bị thương,
thật là dữ dằn a.” Có lẽ bảo vệ thấy hợp lý nên cũng không giận Phương Diệc Nhiên, gật đầu với
y, “Nếu cần thì gọi điện cho chúng tôi.”
Rốt cuộc việc này cũng cho qua, trong lòng có chút sợ hãi nhìn cảnh côn bị hằn vết răng sâu
hoắm.
Tiễn mọi người rời khỏi, rồi mới đưa cẩu cẩu đang im thin thít vào trong nhà, đem đặt lên sofa,
nhìn cẩu cẩu hiện tại vô cùng ngoan ngoãn, Phương Diệc Nhiên thật khó mà liên hệ với hình ảnh
hung ác của nó vừa nãy.
Phương Diệc Nhiên xoa xoa chỗ nó bị đánh, dịu dàng hỏi: “Có đau không?” phongmy.wordpress.com Page 16
“Ngươi vào bằng cách nào vậy?” Mỗi hộ gia đình đều có thẻ từ để sử dụng ra vào, mới có thể
mở cửa lớn, cũng không biết cẩu cẩu chạy vào như thế nào, có lẽ là thừa dịp nhà nào đó mở cửa
thì lỉnh vào, thế nhưng sao nó tìm được nhà mình? Không lẽ là ngửi mùi, từng nhà từng nhà một
rồi tìm tới đây… Phương Diệc Nhiên nghĩ lại thấy thương thương.
“Cẩu ngốc này, không phải là không cần ta sao? Vì sao lại tới tìm ta?” Phương DIệc Nhiên gối
đầu lên cổ nó, giận dỗi nói, rõ ràng là nó không chịu theo mình về nhà, rồi lại tìm tới, còn dùng
thân để đập cửa, thực sự là một con cún vừa ngốc vừa đần mà!
Có lẽ cẩu cẩu bị Phương Diệc Nhiên đè khó chịu, trở mình một cái, biến thành hướng bụng lên
trên, sau đó vươn lưỡi liếm cằm Phương Diệc Nhiên, giống như là đang lấy lòng y.
Phương Diệc Nhiên vuốt cái bụng nó lộ ra mềm mềm, nói: “Ngày mai mang ngươi tới bệnh viện
xem thế nào nhé, hy vọng không bị thương.”
Không biết cẩu cẩu nghe có hiểu không, cũng không ngại Phương Diệc Nhiên vuốt chỗ yếu đuối
nhất của nó, lại còn híp mắt, lộ ra vẻ hưởng thụ, dùng móng vuốt gãi gãi tay Phương Diệc Nhiên,
chơi đùa quên mọi việc.
“Đúng rồi, hình như cũng quên cả ăn, ngươi đã ăn chưa?” Phương Diệc Nhiên gãi cằm nó, hỏi,
“Ta đi xem có gì cho ngươi ăn được không, ngươi chờ đây nhé.” Nói rồi đặt đầu nó lên sô pha,
đứng lên đi vào bếp.
Chưa đi được mấy bước đã phát hiện cẩu cẩu cũng nhảy khỏi sô pha đi theo, “Sao thế? Đói
bụng? Lại đây.”
Mở tủ lạnh, cũng may Phương Diệc Nhiên vốn chuẩn bị nuôi nó nên chuẩn bị không ít thức ăn
cho chó, “Vậy ngươi thích hãng nào?” Phương Diệc Nhiên cười hỏi nó.
Cẩu cẩu thò đầu qua, ngửi cái này một chút, cái kia một chút, cuối cùng lại quay về bên cạnh
Phương Diệc Nhiên.
“Không thích? Hay là không chọn được? Vậy ăn loại này đi.” Phương Diệc Nhiên tùy tiện cầm
một hộp, đổ vào đĩa cho nó, sau đó lại rót cả sữa đặt xuống đất, bản thân thì nhìn vào tủ lạnh
chuẩn bị góp nhặt nấu chút mỳ Ý cho xong, mỳ Ý ăn liền, chỉ cần nấu lên rồi trộn với nước
tương là xong.
Phương Diệc Nhiên vừa nấu mỳ vừa nhìn cẩu cẩu, phát hiện nó chỉ ngửi ngửi lật lật thức ăn của
nó, chứ không ăn miếng nào, đến sữa cũng không liếm, chỉ quỳ rạp dưới đất nhìn mình nấu ăn.
Phương Diệc Nhiên nấu xong, nhìn đĩa của nó vẫn là y nguyên không đụng miếng nào, liền
nhướng mày. phongmy.wordpress.com Page 17
xem không.
Bên người lún xuống, là cẩu cẩu nhảy tới, Phương Diệc Nhiên cũng không ngại nó làm bẩn sô
pha, chỉ lo chuyển kênh TV, đến kênh tin tức, đang chuẩn bị ăn mỳ ý, vừa cúi đầu liền: “A, cún
hư này, đây là của ta chứ!” Phương Diệc Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cẩu cẩu đang
cuộn mì trong đĩa của mình ra ăn.
“Lẽ nào khó ăn vậy sao?” Phương Diệc Nhiên lấy một miếng thức ăn trong đĩa của cẩu cẩu, ném
vào trong miệng nhai mấy cái, không có vị gì cả, nhàn nhạt, “Thôi được, xem ra là ngươi không
thích, sau này không ăn thức ăn cho chó vậy?”
Lẽ nào cẩu cẩu thích ăn mì? Xem nó ăn mì của mình có vẻ rất hào hứng.
***
ngày mai mình nên tránh nó đi, cứ mỗi ngày theo y đi rồi về, cùng ăn với y, tình cảm chắc chắn
càng lúc càng sâu, nếu một ngày nào đó nó biến mất thì bản thân sẽ rất khổ sở, kỳ thực hiện tại y
cũng đã có chút khổ sở rồi.
Cảm giác vui sướng vì chuyển nhà cũng bị vơi đi không ít bởi chuyện cẩu cẩu không chịu để y
nuôi dưỡng, cũng không còn tâm tình để vẽ vời gì, ngâm mình trong bồn tắm đến buồn ngủ, một
tay nâng đầu, một tay lắc lư chén rượu trong tay, bỗng nhiên hình như nghe được bên ngoài có
động tĩnh.
Phương Diệc Nhiên nghiêng tai lắng nghe, lại hình như không có âm thanh gì nữa, nhưng một
lúc sau lại có tiếng ‘lạch cạch lạch cạch’, như là có người đang xoay nắm đấm cửa. Phương Diệc
Nhiên cả kinh, chẳng nhẽ là trộm? Bởi vì vội vàng chuyển đến nên y cũng chưa thay khóa,
Phương Diệc Nhiên quả thật thấy hơi sợ, vội vã choàng áo tắm chuẩn bị ra ngoài xem.
Vừa đi ra liền thấy tay nắm cửa đang xoay xoay, bên ngoài có người đang cố mở cửa!
“Ai ở ngoài đó?” Phương Diệc Nhiên cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Bên ngoài im lìm, nắm đấm cửa không xoay nữa, ngừng một lúc rồi biến thành tiếng cào cửa dồn
dập, khiến Phương Diệc Nhiên đang định ra soi qua lỗ mắt mèo liền sợ chết khiếp, không thể
nào, bây giờ trộm cũng to gan thế sao? Không cạy được cửa thì liền cưa ư? Nhưng mà cánh cửa
bảo vệ là tấm thép dày mấy chục mm, lẽ nào có thể cưa được sao?
Một lúc sau lại không còn chút âm thanh gì nữa, Phương Diệc Nhiên đánh bạo nhìn qua mắt
mèo, từ đó nhìn ra ngoài không thấy có một cái gì, chẳng lẽ là trốn bên cạnh cửa? Nếu báo cảnh
sát mà không có việc gì thì không ổn, tốt hơn hết là gọi bảo vệ lên kiểm tra.
Phương Diệc Nhiên cầm điện thoại, còn đang tìm hợp đồng giao tài sản để lấy số điện thoại của
phòng trực ban, thì bên ngoài cửa đang an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng ‘bịch’, tiếp đó là im
ắng.
Phương Diệc Nhiên cuống lên tìm được số điện thoại, ấn số gọi bảo vệ dưới lầu lên kiểm tra tình
huống bên ngoài, giờ có đánh chết y cũng không dám ra mở cửa. phongmy.wordpress.com Page 15
Tiếng xô cửa vẫn còn tiếp tục, mỗi một tiếng lại làm tim gan Phương Diệc Nhiên run lên, thầm
đóng phí hàng năm đắt đỏ như thế cũng không phải vô ích, không bao lâu sau bảo vệ liền tới nơi,
sau đó bên ngoài là một trận ầm ĩ, xem ra không chỉ có một người bảo vệ tới.
“Mau đè xuống.”
“Đừng để nó chạy mất.”
“Ngăn lại ngăn lại…”
Xen lẫn đó còn có tiếng chó sủa, chuyên nghiệp thế sao? Chẳng lẽ còn mang theo cảnh khuyển?
Phương Diệc Nhiên nghĩ vậy, tới gần mắt mèo nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn liền thiếu chút nữa bị
hù chết. Làm gì có tên trộm nào, bảo vệ rõ ràng đang đè lên chú chó mà mỗi ngày đều đưa đón
mình đi làm.
“Dừng tay!” Vội vã mở cửa kêu lên, bất quá vẫn hơi muộn, Phương Diệc Nhiên trợn mắt nhìn
một bảo vệ giáng một côn xuống người cẩu cẩu, cẩu cẩu gào lên một tiếng, nhưng lại càng hung
hãn nhe răng với bảo vệ kia, chuẩn bị nhào tới cắn xé.
“Phương tiên sinh, cẩn thận.” Giữa tiếng kêu sợ hãi của đám bảo vệ, Phương Diệc Nhiên vội lao
tới ôm lấy cẩu cẩu. Đùa gì đây, nếu nó mà cắn người thật, chỉ sợ sẽ bị người ở Sở quản lý động
vật đem đi giải quyết luôn, y còn chưa làm xong giấy chứng nhận cho cẩu cẩu nữa cơ.
“Ngoan, ngoan nào, suỵt, đừng nhúc nhích.” Phương Diệc Nhiên không sợ nó cắn, vừa đè lại cẩu
cẩu trong lòng, vừa vuốt ve lông nó, cũng may cẩu cẩu được Phương Diệc Nhiên trấn an dần dần
bình tĩnh lại, Phương Diệc Nhiên mới có thời gian giải thích với bảo vệ: “Xin lỗi, làm phiền mọi
người quá, đây là chó nhà tôi nuôi.”
Đội bảo vệ nhìn nhau, đều không nói gì, ầm ĩ vậy là do đâu hả.
“Thật sự xin lỗi, mấy ngày trước nó bị lạc đường, tôi không ngờ nó lại tìm được đường về nên
mới gây ra hiểu lầm, thực sự rất xin lỗi.”
“Vậy sau này Phương tiên sinh phải trông coi cẩn thận nhé, đừng để nó làm người ta bị thương,
thật là dữ dằn a.” Có lẽ bảo vệ thấy hợp lý nên cũng không giận Phương Diệc Nhiên, gật đầu với
y, “Nếu cần thì gọi điện cho chúng tôi.”
Rốt cuộc việc này cũng cho qua, trong lòng có chút sợ hãi nhìn cảnh côn bị hằn vết răng sâu
hoắm.
Tiễn mọi người rời khỏi, rồi mới đưa cẩu cẩu đang im thin thít vào trong nhà, đem đặt lên sofa,
nhìn cẩu cẩu hiện tại vô cùng ngoan ngoãn, Phương Diệc Nhiên thật khó mà liên hệ với hình ảnh
hung ác của nó vừa nãy.
Phương Diệc Nhiên xoa xoa chỗ nó bị đánh, dịu dàng hỏi: “Có đau không?” phongmy.wordpress.com Page 16
Cẩu cẩu cúi đầu nghẹn ngào hai tiếng, như là tủi thân, sau đó đặt đầu lên đầu gối của Phương
“Ngươi vào bằng cách nào vậy?” Mỗi hộ gia đình đều có thẻ từ để sử dụng ra vào, mới có thể
mở cửa lớn, cũng không biết cẩu cẩu chạy vào như thế nào, có lẽ là thừa dịp nhà nào đó mở cửa
thì lỉnh vào, thế nhưng sao nó tìm được nhà mình? Không lẽ là ngửi mùi, từng nhà từng nhà một
rồi tìm tới đây… Phương Diệc Nhiên nghĩ lại thấy thương thương.
“Cẩu ngốc này, không phải là không cần ta sao? Vì sao lại tới tìm ta?” Phương DIệc Nhiên gối
đầu lên cổ nó, giận dỗi nói, rõ ràng là nó không chịu theo mình về nhà, rồi lại tìm tới, còn dùng
thân để đập cửa, thực sự là một con cún vừa ngốc vừa đần mà!
Có lẽ cẩu cẩu bị Phương Diệc Nhiên đè khó chịu, trở mình một cái, biến thành hướng bụng lên
trên, sau đó vươn lưỡi liếm cằm Phương Diệc Nhiên, giống như là đang lấy lòng y.
Phương Diệc Nhiên vuốt cái bụng nó lộ ra mềm mềm, nói: “Ngày mai mang ngươi tới bệnh viện
xem thế nào nhé, hy vọng không bị thương.”
Không biết cẩu cẩu nghe có hiểu không, cũng không ngại Phương Diệc Nhiên vuốt chỗ yếu đuối
nhất của nó, lại còn híp mắt, lộ ra vẻ hưởng thụ, dùng móng vuốt gãi gãi tay Phương Diệc Nhiên,
chơi đùa quên mọi việc.
“Đúng rồi, hình như cũng quên cả ăn, ngươi đã ăn chưa?” Phương Diệc Nhiên gãi cằm nó, hỏi,
“Ta đi xem có gì cho ngươi ăn được không, ngươi chờ đây nhé.” Nói rồi đặt đầu nó lên sô pha,
đứng lên đi vào bếp.
Chưa đi được mấy bước đã phát hiện cẩu cẩu cũng nhảy khỏi sô pha đi theo, “Sao thế? Đói
bụng? Lại đây.”
Mở tủ lạnh, cũng may Phương Diệc Nhiên vốn chuẩn bị nuôi nó nên chuẩn bị không ít thức ăn
cho chó, “Vậy ngươi thích hãng nào?” Phương Diệc Nhiên cười hỏi nó.
Cẩu cẩu thò đầu qua, ngửi cái này một chút, cái kia một chút, cuối cùng lại quay về bên cạnh
Phương Diệc Nhiên.
“Không thích? Hay là không chọn được? Vậy ăn loại này đi.” Phương Diệc Nhiên tùy tiện cầm
một hộp, đổ vào đĩa cho nó, sau đó lại rót cả sữa đặt xuống đất, bản thân thì nhìn vào tủ lạnh
chuẩn bị góp nhặt nấu chút mỳ Ý cho xong, mỳ Ý ăn liền, chỉ cần nấu lên rồi trộn với nước
tương là xong.
Phương Diệc Nhiên vừa nấu mỳ vừa nhìn cẩu cẩu, phát hiện nó chỉ ngửi ngửi lật lật thức ăn của
nó, chứ không ăn miếng nào, đến sữa cũng không liếm, chỉ quỳ rạp dưới đất nhìn mình nấu ăn.
Phương Diệc Nhiên nấu xong, nhìn đĩa của nó vẫn là y nguyên không đụng miếng nào, liền
nhướng mày. phongmy.wordpress.com Page 17
“Không thích à? Hay là muốn ăn cùng ta? Đi nào, chúng ta ra phòng khách ăn.” Cầm đĩa của nó
xem không.
Bên người lún xuống, là cẩu cẩu nhảy tới, Phương Diệc Nhiên cũng không ngại nó làm bẩn sô
pha, chỉ lo chuyển kênh TV, đến kênh tin tức, đang chuẩn bị ăn mỳ ý, vừa cúi đầu liền: “A, cún
hư này, đây là của ta chứ!” Phương Diệc Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cẩu cẩu đang
cuộn mì trong đĩa của mình ra ăn.
“Lẽ nào khó ăn vậy sao?” Phương Diệc Nhiên lấy một miếng thức ăn trong đĩa của cẩu cẩu, ném
vào trong miệng nhai mấy cái, không có vị gì cả, nhàn nhạt, “Thôi được, xem ra là ngươi không
thích, sau này không ăn thức ăn cho chó vậy?”
Lẽ nào cẩu cẩu thích ăn mì? Xem nó ăn mì của mình có vẻ rất hào hứng.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook