Ái Khuyển
-
Chương 19
Liên tưởng đến sự kiện quỷ dị đang diễn ra trong nhà, Phương Diệc Nhiên lập tức xuống giường,
đánh bạo ra cửa phòng, mở hé một chút nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối như mực, chỉ có ánh trăng
bàng bạc chiếu vào. Âm thanh truyền ra từ trong bếp, còn có ánh đèn yếu ớt. Phương Diệc Nhiên
nhíu mày, không phải là chuột chứ, nghe tiếng động này không giống… phongmy.wordpress.com Page 55
Phương Diệc Nhiên cầm tạm cái đèn bàn ở phòng khách nắm chắc trong tay, có gì đó vẫn hơn
không, rồi khẽ khàng đi về phía nhà bếp.
Phương Diệc Nhiên không vội vã lao vào, mà áp sát bên vách tường phòng bếp lẳng lặng nghe
động tĩnh bên trong, hình như là đang lục tìm gì đó? Hẳn không phải là trộm rồi, làm gì có tên
trộm nào lại đi lục lọi trong bếp, đương nhiên không loại trừ khả năng có người thích giấu tiền
trong thùng gạo. (= =|||) Tám phần mười khả năng là cái người giúp y làm việc nhà kia. Đây cũng
là điểm mà Phương Diệc Nhiên nghĩ mãi không ra, y thật sự không hiểu sao lại có người lén lút
lẻn vào dọn nhà giúp y, cho dù là người thầm thương trộm nhớ mình, thì cách theo đuổi này cũng
quá sức tưởng tượng rồi. Hôm nay lại càng khoa trương, bày sẵn cơm nước cho y về ăn…
Tuy nói không gây thiệt hại gì cho y, đều là việc tốt, nhưng có người nào bình thường lại đi nghĩ
mấy việc bí ẩn như phòng ốc được dọn dẹp, y phục được phơi giặt, cơm nước được bày biện sẵn
là chuyện tốt đâu? Cho rằng chuyện Ốc Đồng cô nương báo ân là thật chắc…
Phương Diệc Nhiên hít sâu một hơi, nhảy vào bếp, nhanh chóng bật điện, miệng quát lớn: “Ai!”
Ánh sáng đột ngột khiến Phương Diệc Nhiên nheo mắt, nhưng khi y mở được mắt ra nhìn rõ tình
huống trong bếp thì không khỏi ngây người. Trong bếp không có chỗ nào có thể trốn được, sau
khi nhìn khắp lượt không sót chỗ nào, lại chẳng phát hiện một ai… Ngoại trừ cánh cửa tủ lạnh bị
mở ra, không lẽ vụng về tới mức trốn sau cánh tủ? Phương Diệc Nhiên cẩn thận đi qua xem,
bỗng nhiên phía sau tủ lạnh thò ra một cái đầu bự làm Phương Diệc Nhiên giật bắn cả mình, suýt
chút nữa thì ném cái đèn trong tay về phía đó.
“Tiểu Bát?” Phương Diệc Nhiên kinh ngạc.
Đúng là dở khóc dở cười, náo loạn cả buổi hóa ra là Tiểu Bát đang lục tủ lạnh? Phương Diệc
Nhiên tiện tay đặt đèn bàn lên kệ lưu ly, nhìn Tiểu Bát lấm la lấm lét phía sau tủ lạnh, xoa trán,
suýt thì bị nó hù chết rồi… Phương Diệc Nhiên đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Bát, bất
đắc dĩ xoa đầu nó.
Tiểu Bát hình như đang trộm gì đó để ăn, vì bị bắt quả tang nên xấu hổ, phát ra tiếng nghẹn ngào
trầm trầm, mặc cho Phương Diệc Nhiên chà đạp đầu nó.
“Ngươi đó.” Phương Diệc Nhiên thở dài, “Đói bụng?” Nhìn tủ lạnh, đồ đạc chưa bị Tiểu Bát bới
tung lên, vẫn còn ngăn nắp gọn gàng. Phương Diệc Nhiên chợt nhớ ra từ hôm qua sau khi Tiểu
Bát gặp rắc rối, mình vẫn chưa cho nó ăn gì, trách không được nó lại đi tìm đồ ăn. Phương Diệc
Nhiên nhất thời hổ thẹn khôn cùng, may mà chưa bỏ đói nó tới phát ốm.
Phương Diệc Nhiên yêu thương ôm lấy Tiểu Bát, còn dùng đầu mình cọ cọ Tiểu Bát: “Xin lỗi, là
ta quên mất, nào, nói xem ngươi muốn ăn gì? Ta rán thịt cho ngươi ăn, có được không?” Phương
Diệc Nhiên thấy trong tủ có thịt, gãi cằm Tiểu Bát hỏi. phongmy.wordpress.com Page 56
mói, kỳ thực nấu ăn rất khéo, có điều không phải loại người sẽ vào bếp để lấy lòng người khác
—— đầu bếp Phương vào bếp phải xem tâm tình, vậy nên cực ít người biết, bằng không Chu
Viêm sẽ không múa rìu qua mắt thợ đi khoe khoang tay nghề cho Phương Diệc Nhiên nếm như
thế. Số người từng ăn đồ Phương Diệc Nhiên làm chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tiểu Bát có lộc ăn
như vậy, coi như cũng là trong hoa gặp phúc rồi đi?
Phương Diệc Nhiên đẩy Tiểu Bát ra để lấy thịt, nhưng bất ngờ phát hiện dưới sàn có quần áo của
mình, hình như là bộ đang phơi ở ban công. Đầu tiên Phương Diệc Nhiên không hiểu sao thứ này
lại ở đây, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi không khỏi mắng: “Quỷ nghịch ngợm này, tha quần
áo của ta ra đây làm gì?” Phương Diệc Nhiên lắc đầu tùy tiện cuộn đống quần áo bẩn lại ném
sang một bên, cũng không quá để tâm, nghĩ là Tiểu Bát bày trò nghịch, rồi bắt tay vào chế biến
thịt
Thịt rán cũng không phải món ăn cao thâm gì, có thể nói là một món phổ thông trong gia đình,
người có trí lực bình thường đều biết làm, chỉ đơn giản là cho thịt vào chảo chiên lên là được.
Nhưng người sành sỏi đều biết, để khảo nghiệm tay nghề nấu ăn không phải là dùng sơn trân hải
vị gì, đơn giản bởi những món đó vốn đã rất bắt mắt rồi, chỉ cần là đầu bếp tay nghề không quá
sứt sẹo thì đều nấu ngon được. Thử thách thực sự, là những món gia đình bình thường ai cũng có
thể nấu, tỷ như thịt rán.
Bởi vì là làm cho Tiểu Bát ăn, Phương Diệc Nhiên thậm chí không cho gia vị, nhưng chỉ có vậy,
mới càng thể hiện nghệ thuật nấu nướng, món càng đơn giản, lại càng biểu lộ sự công phu.
(= . = chị, chị nói có hơi quá không?)
Đầu tiên là nước, nếu lấy nước lạnh nấu thì rất khó ra được mùi thịt, cũng khó khử tanh. Bởi vậy
sau khi nước sôi, đầu tiên cho gừng sống, hành tây, tỏi, hạt tiên vào nấu nước dùng trước, chờ
khi nước dùng thơm rồi, mới cho miếng thịt đã rửa sạch vào. May mà nguyên liệu trong tủ đầy
đủ hết, mới không làm khó Phương Diệc Nhiên. Sau khi chín sáu phần liền vớt ra chuẩn bị,
không thể nấu quá chín. Cũng có phương pháp chưng cách thủy, thì lại càng không bằng.
Tiếp theo là thái thịt, rất nhiều người chờ thịt lạnh mới thái, mỡ nạc dễ bị tách rời, khi nóng thì
lại phỏng, khó đưa dao đều tay. Đầu bếp am hiểu sẽ ngâm thịt trong nước lạnh một chút, nhân
lúc ngoài lạnh trong nóng thì thái. Bây giờ có tủ lạnh càng tiện, Phương Diệc Nhiên trực tiếp cho
thịt vừa nấu vào trong làm lạnh ba phút, liền rất dễ thái.
Cuối cùng là chiên, phải căn lửa thật chuẩn. Đợi sau khi chảo nóng, cho dầu cải vào, dầu cải
dung hợp với mỡ trong thịt, mới càng làm dậy mùi thịt chiên. Nếu không có dầu cải cũng có thể
dùng loại dầu thực vật khác, nhưng phải là dầu thực vật, bằng không chỉ có mỗi mỡ động vật sẽ
thiếu đi hương vị.
Hơn nửa đêm, Phương Diệc Nhiên cũng không ngại phiền phức, rán thịt cho Tiểu Bát ăn. Thịt
vừa ra khỏi chảo, mùi thịt thơm nức thiếu điều làm Tiểu Bát nhễu nước miếng, nhìn chằm chằm
vào miếng thịt Phương Diệc Nhiên vừa làm. Bởi vì không cho gia vị, quy trình phía sau cũng phongmy.wordpress.com Page 57
Cười mắng: “Ngươi không sợ nóng à, chờ đã.” Đặt đĩa lên bàn, lại đi chuẩn bị tương chấm. Vất
vả xuống bếp, không thể nào vào hết bụng Tiểu Bát mà mình thì nhịn được, bản thân bị mùi
thơm của thịt làm cho cũng thấy đói. Nếu Tiểu Bát không thể ăn gia vì thì y đành phải chấm
tương thôi.
Tiểu Bát đang bám lên bàn, mùi thơm làm nó nuốt nước miếng ừng ực, dáng vẻ với với như là
chuẩn bị ra tay. Phương Diệc Nhiên lé mắt nhìn qua, Tiểu Bát lại rụt cổ, nhìn vẻ mặt của Phương
Diệc Nhiên, không dám ăn nữa. Uể oải rời khỏi bàn, thong thả đi tới bên cạnh Phương Diệc
Nhiên, cọ cọ vào người y, lấy le một cách lộ liễu.
Phương Diệc Nhiên bị nó làm cho bật cười, vỗ vỗ nó một chút, cười nói: “Cũng đâu có nói là
không cho ngươi ăn, giả vờ đáng thương làm gì, ngoan, chờ đó.”
Đợi tới khi Phương Diệc Nhiên pha nước chấm xong, đêm đã khuya khoắt, một người một cún
ngồi trên sô pha ăn khuya bằng thịt chiên… Tiểu Bát ăn ngấu ăn nghiến, vài miếng đã cuốn hết
thịt trên đĩa của mình vào miệng mà vẫn còn nhìn sang Phương Diệc Nhiên đầy chờ mong.
Phương Diệc Nhiên chậm rãi gặp thịt chấm nước tương rồi đưa vào miệng, lại từ từ nhấm nháp,
thấy Tiểu Bát nhìn chằm chằm mình, cười cười đưa đũa tới bên mép nó: “Quỷ tham ăn!”
đánh bạo ra cửa phòng, mở hé một chút nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối như mực, chỉ có ánh trăng
bàng bạc chiếu vào. Âm thanh truyền ra từ trong bếp, còn có ánh đèn yếu ớt. Phương Diệc Nhiên
nhíu mày, không phải là chuột chứ, nghe tiếng động này không giống… phongmy.wordpress.com Page 55
Thấy trong bếp có cái bóng chập chờn, không lẽ là người? Phương Diệc Nhiên nhìn xung quanh
Phương Diệc Nhiên cầm tạm cái đèn bàn ở phòng khách nắm chắc trong tay, có gì đó vẫn hơn
không, rồi khẽ khàng đi về phía nhà bếp.
Phương Diệc Nhiên không vội vã lao vào, mà áp sát bên vách tường phòng bếp lẳng lặng nghe
động tĩnh bên trong, hình như là đang lục tìm gì đó? Hẳn không phải là trộm rồi, làm gì có tên
trộm nào lại đi lục lọi trong bếp, đương nhiên không loại trừ khả năng có người thích giấu tiền
trong thùng gạo. (= =|||) Tám phần mười khả năng là cái người giúp y làm việc nhà kia. Đây cũng
là điểm mà Phương Diệc Nhiên nghĩ mãi không ra, y thật sự không hiểu sao lại có người lén lút
lẻn vào dọn nhà giúp y, cho dù là người thầm thương trộm nhớ mình, thì cách theo đuổi này cũng
quá sức tưởng tượng rồi. Hôm nay lại càng khoa trương, bày sẵn cơm nước cho y về ăn…
Tuy nói không gây thiệt hại gì cho y, đều là việc tốt, nhưng có người nào bình thường lại đi nghĩ
mấy việc bí ẩn như phòng ốc được dọn dẹp, y phục được phơi giặt, cơm nước được bày biện sẵn
là chuyện tốt đâu? Cho rằng chuyện Ốc Đồng cô nương báo ân là thật chắc…
Phương Diệc Nhiên hít sâu một hơi, nhảy vào bếp, nhanh chóng bật điện, miệng quát lớn: “Ai!”
Ánh sáng đột ngột khiến Phương Diệc Nhiên nheo mắt, nhưng khi y mở được mắt ra nhìn rõ tình
huống trong bếp thì không khỏi ngây người. Trong bếp không có chỗ nào có thể trốn được, sau
khi nhìn khắp lượt không sót chỗ nào, lại chẳng phát hiện một ai… Ngoại trừ cánh cửa tủ lạnh bị
mở ra, không lẽ vụng về tới mức trốn sau cánh tủ? Phương Diệc Nhiên cẩn thận đi qua xem,
bỗng nhiên phía sau tủ lạnh thò ra một cái đầu bự làm Phương Diệc Nhiên giật bắn cả mình, suýt
chút nữa thì ném cái đèn trong tay về phía đó.
“Tiểu Bát?” Phương Diệc Nhiên kinh ngạc.
Đúng là dở khóc dở cười, náo loạn cả buổi hóa ra là Tiểu Bát đang lục tủ lạnh? Phương Diệc
Nhiên tiện tay đặt đèn bàn lên kệ lưu ly, nhìn Tiểu Bát lấm la lấm lét phía sau tủ lạnh, xoa trán,
suýt thì bị nó hù chết rồi… Phương Diệc Nhiên đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Bát, bất
đắc dĩ xoa đầu nó.
Tiểu Bát hình như đang trộm gì đó để ăn, vì bị bắt quả tang nên xấu hổ, phát ra tiếng nghẹn ngào
trầm trầm, mặc cho Phương Diệc Nhiên chà đạp đầu nó.
“Ngươi đó.” Phương Diệc Nhiên thở dài, “Đói bụng?” Nhìn tủ lạnh, đồ đạc chưa bị Tiểu Bát bới
tung lên, vẫn còn ngăn nắp gọn gàng. Phương Diệc Nhiên chợt nhớ ra từ hôm qua sau khi Tiểu
Bát gặp rắc rối, mình vẫn chưa cho nó ăn gì, trách không được nó lại đi tìm đồ ăn. Phương Diệc
Nhiên nhất thời hổ thẹn khôn cùng, may mà chưa bỏ đói nó tới phát ốm.
Phương Diệc Nhiên yêu thương ôm lấy Tiểu Bát, còn dùng đầu mình cọ cọ Tiểu Bát: “Xin lỗi, là
ta quên mất, nào, nói xem ngươi muốn ăn gì? Ta rán thịt cho ngươi ăn, có được không?” Phương
Diệc Nhiên thấy trong tủ có thịt, gãi cằm Tiểu Bát hỏi. phongmy.wordpress.com Page 56
Phía trước đã từng nhắc tới, Phương Diệc Nhiên lười tự nấu ăn, lười tự lái xe, nhưng điều đó
mói, kỳ thực nấu ăn rất khéo, có điều không phải loại người sẽ vào bếp để lấy lòng người khác
—— đầu bếp Phương vào bếp phải xem tâm tình, vậy nên cực ít người biết, bằng không Chu
Viêm sẽ không múa rìu qua mắt thợ đi khoe khoang tay nghề cho Phương Diệc Nhiên nếm như
thế. Số người từng ăn đồ Phương Diệc Nhiên làm chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tiểu Bát có lộc ăn
như vậy, coi như cũng là trong hoa gặp phúc rồi đi?
Phương Diệc Nhiên đẩy Tiểu Bát ra để lấy thịt, nhưng bất ngờ phát hiện dưới sàn có quần áo của
mình, hình như là bộ đang phơi ở ban công. Đầu tiên Phương Diệc Nhiên không hiểu sao thứ này
lại ở đây, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi không khỏi mắng: “Quỷ nghịch ngợm này, tha quần
áo của ta ra đây làm gì?” Phương Diệc Nhiên lắc đầu tùy tiện cuộn đống quần áo bẩn lại ném
sang một bên, cũng không quá để tâm, nghĩ là Tiểu Bát bày trò nghịch, rồi bắt tay vào chế biến
thịt
Thịt rán cũng không phải món ăn cao thâm gì, có thể nói là một món phổ thông trong gia đình,
người có trí lực bình thường đều biết làm, chỉ đơn giản là cho thịt vào chảo chiên lên là được.
Nhưng người sành sỏi đều biết, để khảo nghiệm tay nghề nấu ăn không phải là dùng sơn trân hải
vị gì, đơn giản bởi những món đó vốn đã rất bắt mắt rồi, chỉ cần là đầu bếp tay nghề không quá
sứt sẹo thì đều nấu ngon được. Thử thách thực sự, là những món gia đình bình thường ai cũng có
thể nấu, tỷ như thịt rán.
Bởi vì là làm cho Tiểu Bát ăn, Phương Diệc Nhiên thậm chí không cho gia vị, nhưng chỉ có vậy,
mới càng thể hiện nghệ thuật nấu nướng, món càng đơn giản, lại càng biểu lộ sự công phu.
(= . = chị, chị nói có hơi quá không?)
Đầu tiên là nước, nếu lấy nước lạnh nấu thì rất khó ra được mùi thịt, cũng khó khử tanh. Bởi vậy
sau khi nước sôi, đầu tiên cho gừng sống, hành tây, tỏi, hạt tiên vào nấu nước dùng trước, chờ
khi nước dùng thơm rồi, mới cho miếng thịt đã rửa sạch vào. May mà nguyên liệu trong tủ đầy
đủ hết, mới không làm khó Phương Diệc Nhiên. Sau khi chín sáu phần liền vớt ra chuẩn bị,
không thể nấu quá chín. Cũng có phương pháp chưng cách thủy, thì lại càng không bằng.
Tiếp theo là thái thịt, rất nhiều người chờ thịt lạnh mới thái, mỡ nạc dễ bị tách rời, khi nóng thì
lại phỏng, khó đưa dao đều tay. Đầu bếp am hiểu sẽ ngâm thịt trong nước lạnh một chút, nhân
lúc ngoài lạnh trong nóng thì thái. Bây giờ có tủ lạnh càng tiện, Phương Diệc Nhiên trực tiếp cho
thịt vừa nấu vào trong làm lạnh ba phút, liền rất dễ thái.
Cuối cùng là chiên, phải căn lửa thật chuẩn. Đợi sau khi chảo nóng, cho dầu cải vào, dầu cải
dung hợp với mỡ trong thịt, mới càng làm dậy mùi thịt chiên. Nếu không có dầu cải cũng có thể
dùng loại dầu thực vật khác, nhưng phải là dầu thực vật, bằng không chỉ có mỗi mỡ động vật sẽ
thiếu đi hương vị.
Hơn nửa đêm, Phương Diệc Nhiên cũng không ngại phiền phức, rán thịt cho Tiểu Bát ăn. Thịt
vừa ra khỏi chảo, mùi thịt thơm nức thiếu điều làm Tiểu Bát nhễu nước miếng, nhìn chằm chằm
vào miếng thịt Phương Diệc Nhiên vừa làm. Bởi vì không cho gia vị, quy trình phía sau cũng phongmy.wordpress.com Page 57
không cần thiết, rán chín là có thể cho ra. Đợi khi Phương Diệc Nhiên cho thịt vào đĩa, Tiểu Bát
Cười mắng: “Ngươi không sợ nóng à, chờ đã.” Đặt đĩa lên bàn, lại đi chuẩn bị tương chấm. Vất
vả xuống bếp, không thể nào vào hết bụng Tiểu Bát mà mình thì nhịn được, bản thân bị mùi
thơm của thịt làm cho cũng thấy đói. Nếu Tiểu Bát không thể ăn gia vì thì y đành phải chấm
tương thôi.
Tiểu Bát đang bám lên bàn, mùi thơm làm nó nuốt nước miếng ừng ực, dáng vẻ với với như là
chuẩn bị ra tay. Phương Diệc Nhiên lé mắt nhìn qua, Tiểu Bát lại rụt cổ, nhìn vẻ mặt của Phương
Diệc Nhiên, không dám ăn nữa. Uể oải rời khỏi bàn, thong thả đi tới bên cạnh Phương Diệc
Nhiên, cọ cọ vào người y, lấy le một cách lộ liễu.
Phương Diệc Nhiên bị nó làm cho bật cười, vỗ vỗ nó một chút, cười nói: “Cũng đâu có nói là
không cho ngươi ăn, giả vờ đáng thương làm gì, ngoan, chờ đó.”
Đợi tới khi Phương Diệc Nhiên pha nước chấm xong, đêm đã khuya khoắt, một người một cún
ngồi trên sô pha ăn khuya bằng thịt chiên… Tiểu Bát ăn ngấu ăn nghiến, vài miếng đã cuốn hết
thịt trên đĩa của mình vào miệng mà vẫn còn nhìn sang Phương Diệc Nhiên đầy chờ mong.
Phương Diệc Nhiên chậm rãi gặp thịt chấm nước tương rồi đưa vào miệng, lại từ từ nhấm nháp,
thấy Tiểu Bát nhìn chằm chằm mình, cười cười đưa đũa tới bên mép nó: “Quỷ tham ăn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook