Ái Khuyển
-
Chương 16
Tuy Tiểu Bát cũng thường hay nằm sấp bên chân Phương Diệc Nhiên như vậy, có điều Phương
Diệc Nhiên vẫn cảm thấy nó đang ủ rũ, không có tinh thần, liền ngồi xổm xuống vuốt đám lông
màu đen trên lưng nó, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Còn chưa no à?” phongmy.wordpress.com Page 47
Phương Diệc Nhiên có chút lo lắng, không lẽ sinh bệnh? Sáng sớm ăn trứng tái nên đau bụng?
Nhưng mình cũng ăn mà có bị làm sao đâu nhỉ, quả nhiên là nên nghe lời cô gái ở tiệm thú cảnh,
không thể cho Tiểu Bát ăn đồ giống mình được. Nhìn Tiểu Bát không quấn quít mình như mọi
khi, dáng vẻ như có chút xa cách, Phương Diệc Nhiên liền quỳ xuống đất, dán sát vào Tiểu Bát,
lo lắng hỏi: “Thực sự sinh bệnh sao?”
Có nên mang nó đi khám không nhỉ?
Chu Viêm vừa quay đầu lại liền Thấy Phương Diệc Nhiên đang quỳ dưới đất, ghé sát vào con
cún chết tiệt kia, bất mãn nói: “Cậu không thấy dưới sàn bẩn à, mau đứng lên đi, mặt sàn lạnh
lắm.”
Phương Diệc Nhiên nghe vậy đứng lên, vỗ vỗ đầu gối, lại nhìn Tiểu Bát, nói có chút không chắc:
“Hình như Tiểu Bát bị ốm.”
Chu Viêm tức tối nói: “Nó thì ốm cái gì, không phải vừa rồi dọa nạt tôi còn mười phần đắc ý sao,
cậu đừng lo lắng không đâu.” Chu Viêm liếc Tiểu Bát bên dưới, hừ, giả chết à, cũng biết làm bộ
đáng thương để lôi kéo sự chú ý của Phương Diệc Nhiên cơ đấy.
“Tiểu Bát lại đây.” Bị Chu Viêm Nhắc nhở, Phương Diệc Nhiên quả thật thấy dưới sàn hơi lạnh,
Tiểu Bát thường hay nằm dưới đất, có khi là bị cảm lạnh cũng nên. Phương Diệc Nhiên gọi Tiểu
bát lên sô pha, nhìn nó nhảy lên rồi nặng nề đổ lên người mình, Phương Diệc Nhiên đỡ lấy nó,
đưa tay xoa xoa bụng, mềm mại, một lớp lông tơ mịn màng, không cứng như lông trên người.
“Sau này đừng nằm dưới đất nữa, cẩn thận bị lạnh sinh bệnh.” Sàn nhà bằng đá, giữa mùa đông
quả thật rất lạnh, Phương Diệc Nhiên cũng không quan tâm nó có hiểu không, vừa dặn dò vừa
xoa cái bụng mềm mềm của nó, như là làm vậy sẽ ấm lên. Trong lòng thầm tính không biết có
nên trải thảm trong nhà không, như vậy Tiểu Bát dù nằm hay lăn dưới đất cũng không bị cảm
lạnh, hơn nữa cũng không bẩn lông. Phiền phức duy nhất là lông chó sẽ bám vào mặt thảm, khó
mà làm sạch.
Cũng không biết có phải Phương Diệc Nhiên xoa nắn có tác dụng không, Tiểu Bát ngẩng đầu lên
liếm Phương Diệc Nhiên, không ủ ê như vừa rồi nữa. Phương Diệc Nhiên bị nó liếm ướt cả mặt,
thấy nó còn liếm mình, hẳn là không có việc gì, giận dỗi xoa tai nó: “Tiểu quỷ nghịch ngợm.”
Không như là bị bệnh, mà như là đang dỗi mình? Phương Diệc Nhiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ
kỳ dị đó, nhưng một chú chó cũng biết giận dỗi sao? Nhưng hình như cũng nghe nói rằng tính
chiếm hữu của chó đối với chủ nhân rất mạnh, nếu bị một con chó khác làm phân tán sự quan
tâm của chủ nhân, có khi còn hung hãn tấn công. Không lẽ vì Tiểu Bát bị Chu Viêm giành mất
sự chú ý nên đang dỗi? Nhưng không phải Chu Viêm là người sao… Phương Diệc Nhiên không
khỏi buồn cười trước thái độ không hữu hảo của Tiểu Bát với Chu Viêm.
“Tên nhóc này.” Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ gãi cằm nó. phongmy.wordpress.com Page 48
“Không có, cậu vào giúp tôi một chút đi.”
Sao lại thế nhỉ? Không phải rất dễ thấy sao, cánh cửa tủ trong suốt, liếc cái là thấy, sao Chu
Viêm lại không tìm ra. Tuy nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên vẫn đứng lên, chuẩn bị đi giúp hắn, dù
sao người ta cũng là khách lại phải ở trong bếp nhà mình tất bật một mình cũng không hay cho
lắm. Nhưng vừa dợm bước thì đã bị Tiểu Bát cắn lấy góc áo.
Phương Diệc Nhiên quay đầu lại, nhìn Tiểu Bát không cho mình đi, “Mau buông ra, cẩn thận
rách áo mất.” Tức giận vỗ lên đầu Tiểu Bát, ngày hôm nay nó bị làm sao vậy?
Tiểu Bát không chịu, còn dùng đôi mắt to vô tội của nó nhìn chằm chằm Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên sờ sờ mũi, làm vậy trông mình cứ như là đang định vứt bỏ nó không bằng,
bất đắc dĩ lại ngồi xuống sô pha, Tiểu Bát vẫn không buông ra, như là sợ nơi lỏng một cái là
Phương Diệc Nhiên sẽ biến mất. Tiểu Bát nằm trên sô pha cắn góc áo của y, dáng vẻ đầy đáng
thương.
“Dean?” Chu Viêm lại lên tiếng, Phương Diệc Nhiên nhìn Tiểu Bát, quả nhiên là dở khóc dở
cười, “Đợi chút.”
“Nghe lời, mau buông ra nào, ta đi lấy đĩa giúp Chu Viêm.” Phương Diệc Nhiên trấn an vuốt đầu
Tiểu Bát, dỗ dành nó, nhưng Tiểu Bát vẫn không hề lay động.
Phương Diệc Nhiên hơi buồn bực, kiểm điểm lại bản thân có phải là quá nuông chiều nó không.
Y nắm cằm Tiểu Bát, tách hai hàm ra, giải cứu áo mình ra khỏi miệng nó, quả nhiên bị Tiểu Bát
cắn lủng thành lỗ rồi.
Phương Diệc Nhiên đứng dậy giận dữ trừng Tiểu Bát, sau đó đi vào bếp, quay đầu lại thấy Tiểu
Bát vẫn nằm trên ghế không đuổi theo. Phương Diệc Nhiên cũng không gọi nó mà đi thẳng vào
trong.
“Sao lâu vậy? Đĩa ở đâu?”
Phương Diệc Nhiên nhìn kệ đĩa ngay trước mắt Chu Viêm, mắt trợn trắng, không rõ thế này là
làm sao. Nếu nói Tiểu Bát hờn dỗi thì là một nhẽ, Chu Viêm này lớn như vậy rồi còn so đo với
một chú chó… Phương Diệc Nhiên thở dài, mở tủ lấy đĩa ra đưa cho Chu Viêm.
Chu Viêm nhận lấy, thỏa mãn nhận ra Phương Diệc Nhiên không ra ngoài tiếp tục bám lấy cẩu
ngốc kia, mà ở lại trong bếp giúp mình.
Vì là làm bít tết, phối với đồ Tây, nên làm cũng nhanh. Chu Viêm đặt thịt bò vào đĩa, Phương
Diệc Nhiên đem ra ngoài. Liếc mắt nhìn Tiểu Bát còn nằm trên sô pha, dáng vẻ như là đáng phongmy.wordpress.com Page 49
Sau khi các món đã dọn hết ra bàn, Phương Diệc Nhiên nhìn, hơi có chút bất ngờ nói: “Đồ ăn
không tệ, thật là không ngờ đấy.”
“Được nhiên, tôi là ai chứ.” Chu Viêm đắc ý vênh mặt.
“Phải phải phải, cậu là Chu Viêm đẹp trai tài hoa.” Phương Diệc Nhiên buồn cười lắc đầu, “Tôi
đi lấy ly.”
Chu Viêm bám theo, thấy Phương Diệc Nhiên lấy ra hai chiếc ly chân dài, cầm lấy dụng cụ rót
rượu ở một bên, bề mặt rượu vang tiếp xúc với không khí (dụng cụ rót rượu có thể tích và miệng
lớn – TG), chất tannin bị oxi hóa, giải phóng ra mùi hương bị phong bế, quả nhiên hương rượu
lan tỏa khắp nơi.
(khi vang tiếp xúc với không khí thì một lượng cồn bị khuếch tán sẽ làm lan tỏa mùi hương, tác
dụng chính của đồ rót rượu là để làm dậy mùi của vang, đoạn trên mình cố edit sát theo tác giả
viết thôi, không chắc lắm về vụ tannin. Tannin là một chất có trong vỏ và cuống nho tạo ra vị
chát đặc trưng của rượu vang)
Chu Viêm hít sâu một hơi, tán thưởng, “Rượu ngon.” Phương Diệc Nhiên lấy ly ra, rót rượu vào.
Quanh mũi tràn đầy hương vang nho, Phương Diệc Nhiên cũng cười đưa ly cho Chu Viêm, hai
người mỗi người cầm một ly, đều là người am hiểu thưởng thức rượu, đương nhiên sẽ không vội
uống, thưởng thức rượu nho là phải rất chú ý.
Theo hương rượu lan tỏa, bầu không khí giữa hai người cũng như nóng dần lên, Chu Viêm đang
định nói gì đó, bỗng nhiên chỉ ra phía sau Phương Diệc Nhiên, cả giận hét: “Dean, chó nhà cậu!”
Phương Diệc Nhiên thắc mắc quay đầu lại, cũng hoảng hốt cực kỳ, liền quát lớn một tiếng “Tiểu
Bát!” Hóa ra Tiểu Bát đang đứng trên ghế, gặm miếng thịt bò trên bàn, những món ăn kèm khác
đều bị làm cho vung vãi khắp nơi.
Diệc Nhiên vẫn cảm thấy nó đang ủ rũ, không có tinh thần, liền ngồi xổm xuống vuốt đám lông
màu đen trên lưng nó, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Còn chưa no à?” phongmy.wordpress.com Page 47
Tiểu Bát hơi nghiêng đầu liếc Phương Diệc Nhiên, rồi lại miễn cưỡng nằm rạp ra như cũ.
Phương Diệc Nhiên có chút lo lắng, không lẽ sinh bệnh? Sáng sớm ăn trứng tái nên đau bụng?
Nhưng mình cũng ăn mà có bị làm sao đâu nhỉ, quả nhiên là nên nghe lời cô gái ở tiệm thú cảnh,
không thể cho Tiểu Bát ăn đồ giống mình được. Nhìn Tiểu Bát không quấn quít mình như mọi
khi, dáng vẻ như có chút xa cách, Phương Diệc Nhiên liền quỳ xuống đất, dán sát vào Tiểu Bát,
lo lắng hỏi: “Thực sự sinh bệnh sao?”
Có nên mang nó đi khám không nhỉ?
Chu Viêm vừa quay đầu lại liền Thấy Phương Diệc Nhiên đang quỳ dưới đất, ghé sát vào con
cún chết tiệt kia, bất mãn nói: “Cậu không thấy dưới sàn bẩn à, mau đứng lên đi, mặt sàn lạnh
lắm.”
Phương Diệc Nhiên nghe vậy đứng lên, vỗ vỗ đầu gối, lại nhìn Tiểu Bát, nói có chút không chắc:
“Hình như Tiểu Bát bị ốm.”
Chu Viêm tức tối nói: “Nó thì ốm cái gì, không phải vừa rồi dọa nạt tôi còn mười phần đắc ý sao,
cậu đừng lo lắng không đâu.” Chu Viêm liếc Tiểu Bát bên dưới, hừ, giả chết à, cũng biết làm bộ
đáng thương để lôi kéo sự chú ý của Phương Diệc Nhiên cơ đấy.
“Tiểu Bát lại đây.” Bị Chu Viêm Nhắc nhở, Phương Diệc Nhiên quả thật thấy dưới sàn hơi lạnh,
Tiểu Bát thường hay nằm dưới đất, có khi là bị cảm lạnh cũng nên. Phương Diệc Nhiên gọi Tiểu
bát lên sô pha, nhìn nó nhảy lên rồi nặng nề đổ lên người mình, Phương Diệc Nhiên đỡ lấy nó,
đưa tay xoa xoa bụng, mềm mại, một lớp lông tơ mịn màng, không cứng như lông trên người.
“Sau này đừng nằm dưới đất nữa, cẩn thận bị lạnh sinh bệnh.” Sàn nhà bằng đá, giữa mùa đông
quả thật rất lạnh, Phương Diệc Nhiên cũng không quan tâm nó có hiểu không, vừa dặn dò vừa
xoa cái bụng mềm mềm của nó, như là làm vậy sẽ ấm lên. Trong lòng thầm tính không biết có
nên trải thảm trong nhà không, như vậy Tiểu Bát dù nằm hay lăn dưới đất cũng không bị cảm
lạnh, hơn nữa cũng không bẩn lông. Phiền phức duy nhất là lông chó sẽ bám vào mặt thảm, khó
mà làm sạch.
Cũng không biết có phải Phương Diệc Nhiên xoa nắn có tác dụng không, Tiểu Bát ngẩng đầu lên
liếm Phương Diệc Nhiên, không ủ ê như vừa rồi nữa. Phương Diệc Nhiên bị nó liếm ướt cả mặt,
thấy nó còn liếm mình, hẳn là không có việc gì, giận dỗi xoa tai nó: “Tiểu quỷ nghịch ngợm.”
Không như là bị bệnh, mà như là đang dỗi mình? Phương Diệc Nhiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ
kỳ dị đó, nhưng một chú chó cũng biết giận dỗi sao? Nhưng hình như cũng nghe nói rằng tính
chiếm hữu của chó đối với chủ nhân rất mạnh, nếu bị một con chó khác làm phân tán sự quan
tâm của chủ nhân, có khi còn hung hãn tấn công. Không lẽ vì Tiểu Bát bị Chu Viêm giành mất
sự chú ý nên đang dỗi? Nhưng không phải Chu Viêm là người sao… Phương Diệc Nhiên không
khỏi buồn cười trước thái độ không hữu hảo của Tiểu Bát với Chu Viêm.
“Tên nhóc này.” Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ gãi cằm nó. phongmy.wordpress.com Page 48
“Dean~ đĩa nhà cậu để đâu?” Chu Viêm gọi với ra từ trong bếp.
“Không có, cậu vào giúp tôi một chút đi.”
Sao lại thế nhỉ? Không phải rất dễ thấy sao, cánh cửa tủ trong suốt, liếc cái là thấy, sao Chu
Viêm lại không tìm ra. Tuy nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên vẫn đứng lên, chuẩn bị đi giúp hắn, dù
sao người ta cũng là khách lại phải ở trong bếp nhà mình tất bật một mình cũng không hay cho
lắm. Nhưng vừa dợm bước thì đã bị Tiểu Bát cắn lấy góc áo.
Phương Diệc Nhiên quay đầu lại, nhìn Tiểu Bát không cho mình đi, “Mau buông ra, cẩn thận
rách áo mất.” Tức giận vỗ lên đầu Tiểu Bát, ngày hôm nay nó bị làm sao vậy?
Tiểu Bát không chịu, còn dùng đôi mắt to vô tội của nó nhìn chằm chằm Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên sờ sờ mũi, làm vậy trông mình cứ như là đang định vứt bỏ nó không bằng,
bất đắc dĩ lại ngồi xuống sô pha, Tiểu Bát vẫn không buông ra, như là sợ nơi lỏng một cái là
Phương Diệc Nhiên sẽ biến mất. Tiểu Bát nằm trên sô pha cắn góc áo của y, dáng vẻ đầy đáng
thương.
“Dean?” Chu Viêm lại lên tiếng, Phương Diệc Nhiên nhìn Tiểu Bát, quả nhiên là dở khóc dở
cười, “Đợi chút.”
“Nghe lời, mau buông ra nào, ta đi lấy đĩa giúp Chu Viêm.” Phương Diệc Nhiên trấn an vuốt đầu
Tiểu Bát, dỗ dành nó, nhưng Tiểu Bát vẫn không hề lay động.
Phương Diệc Nhiên hơi buồn bực, kiểm điểm lại bản thân có phải là quá nuông chiều nó không.
Y nắm cằm Tiểu Bát, tách hai hàm ra, giải cứu áo mình ra khỏi miệng nó, quả nhiên bị Tiểu Bát
cắn lủng thành lỗ rồi.
Phương Diệc Nhiên đứng dậy giận dữ trừng Tiểu Bát, sau đó đi vào bếp, quay đầu lại thấy Tiểu
Bát vẫn nằm trên ghế không đuổi theo. Phương Diệc Nhiên cũng không gọi nó mà đi thẳng vào
trong.
“Sao lâu vậy? Đĩa ở đâu?”
Phương Diệc Nhiên nhìn kệ đĩa ngay trước mắt Chu Viêm, mắt trợn trắng, không rõ thế này là
làm sao. Nếu nói Tiểu Bát hờn dỗi thì là một nhẽ, Chu Viêm này lớn như vậy rồi còn so đo với
một chú chó… Phương Diệc Nhiên thở dài, mở tủ lấy đĩa ra đưa cho Chu Viêm.
Chu Viêm nhận lấy, thỏa mãn nhận ra Phương Diệc Nhiên không ra ngoài tiếp tục bám lấy cẩu
ngốc kia, mà ở lại trong bếp giúp mình.
Vì là làm bít tết, phối với đồ Tây, nên làm cũng nhanh. Chu Viêm đặt thịt bò vào đĩa, Phương
Diệc Nhiên đem ra ngoài. Liếc mắt nhìn Tiểu Bát còn nằm trên sô pha, dáng vẻ như là đáng phongmy.wordpress.com Page 49
thương không ai bằng, có điều Phương Diệc Nhiên hạ quyết tâm không thể cứ chiều nó mãi,
Sau khi các món đã dọn hết ra bàn, Phương Diệc Nhiên nhìn, hơi có chút bất ngờ nói: “Đồ ăn
không tệ, thật là không ngờ đấy.”
“Được nhiên, tôi là ai chứ.” Chu Viêm đắc ý vênh mặt.
“Phải phải phải, cậu là Chu Viêm đẹp trai tài hoa.” Phương Diệc Nhiên buồn cười lắc đầu, “Tôi
đi lấy ly.”
Chu Viêm bám theo, thấy Phương Diệc Nhiên lấy ra hai chiếc ly chân dài, cầm lấy dụng cụ rót
rượu ở một bên, bề mặt rượu vang tiếp xúc với không khí (dụng cụ rót rượu có thể tích và miệng
lớn – TG), chất tannin bị oxi hóa, giải phóng ra mùi hương bị phong bế, quả nhiên hương rượu
lan tỏa khắp nơi.
(khi vang tiếp xúc với không khí thì một lượng cồn bị khuếch tán sẽ làm lan tỏa mùi hương, tác
dụng chính của đồ rót rượu là để làm dậy mùi của vang, đoạn trên mình cố edit sát theo tác giả
viết thôi, không chắc lắm về vụ tannin. Tannin là một chất có trong vỏ và cuống nho tạo ra vị
chát đặc trưng của rượu vang)
Chu Viêm hít sâu một hơi, tán thưởng, “Rượu ngon.” Phương Diệc Nhiên lấy ly ra, rót rượu vào.
Quanh mũi tràn đầy hương vang nho, Phương Diệc Nhiên cũng cười đưa ly cho Chu Viêm, hai
người mỗi người cầm một ly, đều là người am hiểu thưởng thức rượu, đương nhiên sẽ không vội
uống, thưởng thức rượu nho là phải rất chú ý.
Theo hương rượu lan tỏa, bầu không khí giữa hai người cũng như nóng dần lên, Chu Viêm đang
định nói gì đó, bỗng nhiên chỉ ra phía sau Phương Diệc Nhiên, cả giận hét: “Dean, chó nhà cậu!”
Phương Diệc Nhiên thắc mắc quay đầu lại, cũng hoảng hốt cực kỳ, liền quát lớn một tiếng “Tiểu
Bát!” Hóa ra Tiểu Bát đang đứng trên ghế, gặm miếng thịt bò trên bàn, những món ăn kèm khác
đều bị làm cho vung vãi khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook