Ái Khanh, Ngươi Cút Cho Trẫm!
-
Chương 8
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Người ngồi trên thượng thủ, ngón tay thon dài gõ án thư cộp cộp, tạo nên khí thế “sơn vũ dục lai phong mãn lâu”.
Hoàng đế nhìn ai đó khom người mà đứng: “Hiện tại kinh sợ như vậy là làm cho ai nhìn?! Cái khí thế khẩu chiến quần thần vừa mới nãy trên triều đâu!”
Cố Tầm một khuôn mặt đau khổ: “Bệ hạ, thần sai rồi! Thần cũng đâu biết Quý lão dễ kích động như vậy đâu chứ, nói không lại liền hôn mê a…”
Hoàng đế giận trừng: “Ngươi còn không biết xấu hổ đi nói?!”
Cố Tầm khổ đau khổ đớn: “Thần biết sai rồi, thần cũng là vì khoản tiền ấy mà sốt ruột a, những người liêm khiết thanh thủy chảy xuôi dưới chân kia thì không thành vấn đề, nhưng chẳng lẽ lỗ hổng thuế muối Lưỡng Hoài nọ cũng bắt bộ Hộ ngậm bồ hòn hay sao?!”
Hoàng đế nổi giận quát: “Ngươi là tì hưu sao?! Chỉ nuốt không nôn?! Coi tiền như mạng?!”
Cố Tầm: “Bệ hạ, tiền này dù sao cũng là qua tay thần mà đi, nói không có là không có, thần đau răng!”
Hoàng đế nhíu mày: “Tiền là của quốc khố, mắc mớ gì ngươi đau răng!”
Cố Tầm khổ đớn khổ đau: “Nhưng thần có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiền bạc, không tài nào nhìn nổi người ta nuốt tiền đã qua tay mình!”
Hoàng đế mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, Quý Chiết hôn mê ngươi vẫn chưa hài lòng?! Quanh co lòng vòng tới cùng muốn như thế nào?!”
Cố Tầm lập tức bày ra một khuôn mặt trung trinh quên mình vì người, hào khí tận trời: “Bệ hạ nếu đã dự định phái Hình đại nhân vi hành Lưỡng Hoài, thần cả gan thỉnh cầu cùng đi!”
Hoàng đế mắt lạnh: “Lý do!”
Mặt Cố Tầm nghiêm túc thành thực: “Lần này làm chuyện liên quan tới tiền bạc, thần thân là người Hộ bộ, thứ nhất hiểu về thao tác và hướng chảy của đồng tiền, thứ hai… không phải thần nói chứ, Hình đại nhân là người cương trực hành sự phân minh bản lĩnh, nhưng chung quy là tâm tính thanh niên, cứng quá dễ gãy không biết linh hoạt, làm sao trị nổi những kẻ ruột già đầy não nếp nhăn đầy bụng kia đây!”
Hoàng đế cười nhạt: “Ồ? Còn nữa đâu?”
Cố Tầm nghi hoặc: “Còn nữa? Đó có lẽ chính là một tấm lòng vì nước vì dân thiên sinh của thần, đời này an bài vì Bích Nguyệt vì bệ hạ cúc cung tận tụy chết không chối từ! Ai! Đây có lẽ chính là sứ mệnh mà thần đến nơi đây!”
Hoàng đế tay phải nâng cằm, cười băng lãnh: “Nhưng trẫm lại nghe nói gần đây ngươi đối xử với Hình đại nhân có chút ân cần, vậy cái nguyên nhân thứ ba của ngươi xác định không phải là không đành để người ta dùng thân phạm hiểm nên mới cam nguyện bên nhau chứ?”
Cố Tầm sợ hãi: “Bệ hạ, thần oan uổng a! Bệ hạ! Thần dù có gan lớn như thiên tử, cũng không dám làm ra chuyện phản bội bệ hạ a! Thần từ thân đến tâm đều là người của bệ hạ a!”
Hoàng đế nhíu mày: “Ngươi nói cái quái gì vậy?!”
Cố Tầm nghẹn ngào: “Tuy rằng bệ hạ chỉ cần thân thần không cần tâm thần, nhưng thần trái lại một lòng hướng về bệ hạ, trung với bệ hạ a!”
Hoàng đế nhíu mày: “Câm miệng! Ít làm bộ làm tịch trước mặt trẫm! Lưỡng Hoài ngươi muốn đi thì cứ đi, về phần Hình Thừa Thanh, tốt nhất ngươi nên giữ khoảng cách với hắn, không thì đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi!”
Người ngồi trên thượng thủ, ngón tay thon dài gõ án thư cộp cộp, tạo nên khí thế “sơn vũ dục lai phong mãn lâu”.
Hoàng đế nhìn ai đó khom người mà đứng: “Hiện tại kinh sợ như vậy là làm cho ai nhìn?! Cái khí thế khẩu chiến quần thần vừa mới nãy trên triều đâu!”
Cố Tầm một khuôn mặt đau khổ: “Bệ hạ, thần sai rồi! Thần cũng đâu biết Quý lão dễ kích động như vậy đâu chứ, nói không lại liền hôn mê a…”
Hoàng đế giận trừng: “Ngươi còn không biết xấu hổ đi nói?!”
Cố Tầm khổ đau khổ đớn: “Thần biết sai rồi, thần cũng là vì khoản tiền ấy mà sốt ruột a, những người liêm khiết thanh thủy chảy xuôi dưới chân kia thì không thành vấn đề, nhưng chẳng lẽ lỗ hổng thuế muối Lưỡng Hoài nọ cũng bắt bộ Hộ ngậm bồ hòn hay sao?!”
Hoàng đế nổi giận quát: “Ngươi là tì hưu sao?! Chỉ nuốt không nôn?! Coi tiền như mạng?!”
Cố Tầm: “Bệ hạ, tiền này dù sao cũng là qua tay thần mà đi, nói không có là không có, thần đau răng!”
Hoàng đế nhíu mày: “Tiền là của quốc khố, mắc mớ gì ngươi đau răng!”
Cố Tầm khổ đớn khổ đau: “Nhưng thần có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiền bạc, không tài nào nhìn nổi người ta nuốt tiền đã qua tay mình!”
Hoàng đế mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, Quý Chiết hôn mê ngươi vẫn chưa hài lòng?! Quanh co lòng vòng tới cùng muốn như thế nào?!”
Cố Tầm lập tức bày ra một khuôn mặt trung trinh quên mình vì người, hào khí tận trời: “Bệ hạ nếu đã dự định phái Hình đại nhân vi hành Lưỡng Hoài, thần cả gan thỉnh cầu cùng đi!”
Hoàng đế mắt lạnh: “Lý do!”
Mặt Cố Tầm nghiêm túc thành thực: “Lần này làm chuyện liên quan tới tiền bạc, thần thân là người Hộ bộ, thứ nhất hiểu về thao tác và hướng chảy của đồng tiền, thứ hai… không phải thần nói chứ, Hình đại nhân là người cương trực hành sự phân minh bản lĩnh, nhưng chung quy là tâm tính thanh niên, cứng quá dễ gãy không biết linh hoạt, làm sao trị nổi những kẻ ruột già đầy não nếp nhăn đầy bụng kia đây!”
Hoàng đế cười nhạt: “Ồ? Còn nữa đâu?”
Cố Tầm nghi hoặc: “Còn nữa? Đó có lẽ chính là một tấm lòng vì nước vì dân thiên sinh của thần, đời này an bài vì Bích Nguyệt vì bệ hạ cúc cung tận tụy chết không chối từ! Ai! Đây có lẽ chính là sứ mệnh mà thần đến nơi đây!”
Hoàng đế tay phải nâng cằm, cười băng lãnh: “Nhưng trẫm lại nghe nói gần đây ngươi đối xử với Hình đại nhân có chút ân cần, vậy cái nguyên nhân thứ ba của ngươi xác định không phải là không đành để người ta dùng thân phạm hiểm nên mới cam nguyện bên nhau chứ?”
Cố Tầm sợ hãi: “Bệ hạ, thần oan uổng a! Bệ hạ! Thần dù có gan lớn như thiên tử, cũng không dám làm ra chuyện phản bội bệ hạ a! Thần từ thân đến tâm đều là người của bệ hạ a!”
Hoàng đế nhíu mày: “Ngươi nói cái quái gì vậy?!”
Cố Tầm nghẹn ngào: “Tuy rằng bệ hạ chỉ cần thân thần không cần tâm thần, nhưng thần trái lại một lòng hướng về bệ hạ, trung với bệ hạ a!”
Hoàng đế nhíu mày: “Câm miệng! Ít làm bộ làm tịch trước mặt trẫm! Lưỡng Hoài ngươi muốn đi thì cứ đi, về phần Hình Thừa Thanh, tốt nhất ngươi nên giữ khoảng cách với hắn, không thì đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook