Ái Khanh, Ngươi Cút Cho Trẫm!
-
Chương 4
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Lư hương thụy thú tỏa ra mùi hương thoang thoảng khiến người tỉnh táo, trong điện, chỉ có quân thần hai người.
Cố Tầm khom mình hành lễ: “Bệ hạ, chuyến Tần Nam này, vi thần Mao Toại tự tiến.”
Hoàng đế ngẩng đầu từ thư án, cười nhạo: “Không tự lượng sức.”
Cố Tầm thong dong: “Nhưng bệ hạ, lúc này người cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, vi thần tuy rằng quan nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là thân tín của bệ hạ người a.”
Hoàng đế nhíu mày mất kiên nhẫn: “Không được! Mạng ngươi tiện ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, nhưng ngươi không thể mang thân thể Tử Thù đến nơi nguy hiểm!”
Cố Tầm chậm rãi nhấn giọng: “Thế nhưng bệ hạ, người thực sự không có lựa chọn nào tốt hơn.”
Hoàng đế uất giận: “Không cho thương lượng, cút đi mau!”
Cố Tầm vạn phần thành khẩn trung tâm một lòng: “Bệ hạ, muốn thành đại sự há có thể nhi nữ tình trường.”
Hoàng đế sôi gan: “Cố Tầm! Chuyện này không tới phiên ngươi nói! Còn cái thái độ làm bộ làm tịch của ngươi là muốn như thế nào đây?!”
Cố Tầm ngẩng đầu cười hì hì: “Bị bệ hạ nhìn thấu rồi, kỳ thực là vi thần muốn ngắm phong cảnh Tần Nam một chút, có người nói nơi đó không tệ, chẳng trách Tần Nam vương ở đó bồi dưỡng lâu liền không biết trời cao đất rộng nữa.”
Hoàng đế cười nhạt: “Quả nhiên ngươi rất nhàn.”
Cố Tầm: “Cho nên khi nào bệ hạ thực sự không có ai để chọn thì đừng ngại cân nhắc đến vi thần, cùng lắm thì vi thần hứa với bệ hạ, dù cho phải chết cũng sẽ không để trên người mình bị thủng lỗ gì gì đó, tận lực bảo trì thân thể hoàn hảo, như vậy bệ hạ có thể đem thân thể vi thần đi đóng băng đợi nguyên chủ trở về… Ừm… Chỉ là không biết cóng lâu da có khi nào sẽ sưng phù trắng toát hay không… Có lẽ có thể bảo thái y nghiên cứu ra một loại thuốc bảo tồn thi thể…”
Gân xanh trên trán hoàng đế giật liên hồi, tiện tay vơ lấy một quyển tấu chương ném thẳng vào người nào đó: “Cút cút cút! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Lư hương thụy thú tỏa ra mùi hương thoang thoảng khiến người tỉnh táo, trong điện, chỉ có quân thần hai người.
Cố Tầm khom mình hành lễ: “Bệ hạ, chuyến Tần Nam này, vi thần Mao Toại tự tiến.”
Hoàng đế ngẩng đầu từ thư án, cười nhạo: “Không tự lượng sức.”
Cố Tầm thong dong: “Nhưng bệ hạ, lúc này người cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, vi thần tuy rằng quan nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là thân tín của bệ hạ người a.”
Hoàng đế nhíu mày mất kiên nhẫn: “Không được! Mạng ngươi tiện ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, nhưng ngươi không thể mang thân thể Tử Thù đến nơi nguy hiểm!”
Cố Tầm chậm rãi nhấn giọng: “Thế nhưng bệ hạ, người thực sự không có lựa chọn nào tốt hơn.”
Hoàng đế uất giận: “Không cho thương lượng, cút đi mau!”
Cố Tầm vạn phần thành khẩn trung tâm một lòng: “Bệ hạ, muốn thành đại sự há có thể nhi nữ tình trường.”
Hoàng đế sôi gan: “Cố Tầm! Chuyện này không tới phiên ngươi nói! Còn cái thái độ làm bộ làm tịch của ngươi là muốn như thế nào đây?!”
Cố Tầm ngẩng đầu cười hì hì: “Bị bệ hạ nhìn thấu rồi, kỳ thực là vi thần muốn ngắm phong cảnh Tần Nam một chút, có người nói nơi đó không tệ, chẳng trách Tần Nam vương ở đó bồi dưỡng lâu liền không biết trời cao đất rộng nữa.”
Hoàng đế cười nhạt: “Quả nhiên ngươi rất nhàn.”
Cố Tầm: “Cho nên khi nào bệ hạ thực sự không có ai để chọn thì đừng ngại cân nhắc đến vi thần, cùng lắm thì vi thần hứa với bệ hạ, dù cho phải chết cũng sẽ không để trên người mình bị thủng lỗ gì gì đó, tận lực bảo trì thân thể hoàn hảo, như vậy bệ hạ có thể đem thân thể vi thần đi đóng băng đợi nguyên chủ trở về… Ừm… Chỉ là không biết cóng lâu da có khi nào sẽ sưng phù trắng toát hay không… Có lẽ có thể bảo thái y nghiên cứu ra một loại thuốc bảo tồn thi thể…”
Gân xanh trên trán hoàng đế giật liên hồi, tiện tay vơ lấy một quyển tấu chương ném thẳng vào người nào đó: “Cút cút cút! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook