Ai Hiểu Được Lòng Em?
-
Chương 31: Chuyện cũ như mộng
Trần Tư Dao đi rồi, Giang Nhân Ly vẫn còn ngồi lại một lúc lâu. Cô không nói sai, nếu như Tả Dật Phi không rời bỏ cô, cô thực sự sẽ ở bên anh, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, chân chính thề non hẹn biển. Cô thậm chí muốn cùng anh sinh dưỡng con cái, cô cho rằng, anh sẽ là người tốt nhất với cô trên thế giới này. Chính bởi vì chờ mong như vậy, cho nên cô mới bị té ngã từ trên tầng mây cao xuống đất.
Kết thúc năm thứ hai đại học, cô chủ động chia tay với Tả Dật Phi.
Không ai biết vì sao, tất cả tới quá đột nhiên. Những người quen biết hai người bọn họ không tin rằng bọn họ sẽ chia tay, cặp đôi trai tài gái sắc, môn đăng hậu đối như thế sao có thể chia ly? Bọn họ ở trường được coi là một đôi trời sinh, được rất nhiều chị em hâm mộ, nhưng bọn họ lại chia tay. Không quá ồn ào. Chỉ là một lời cô nói ra mà thôi.
Tả Dật Phi đương nhiên không đồng ý, Giang Nhân Ly không nói bất kỳ lí do nào để giải thích cho việc cô muốn chia tay. Cho nên anh không thể chấp nhận như vậy. Tình yêu của anh dành cho cô vô cùng sâu nặng.
Giang Nhân Ly không nói nguyên nhân, cho nên cô chỉ có thể trốn ở phòng ngủ không ra ngoài. Nhưng Tả Dật Phi lại cố chấp hơn cô tưởng. Anh chưa từng tranh cãi với cô điều gì, đương nhiên cũng không phải cô cố tình gây sự. Những anh cứ khăng khăng đứng chờ dưới cổng kí túc xá nữ, mỗi ngày đều đến đó từ sáng sớm, đến lúc tất cả khu nhà tắt đèn đi ngủ anh mới rời đi.
Cô xin nghỉ không đi học, anh cũng xin nghỉ.
Anh vẫn đứng ở đó, mưa gió đều không quản. Việc này khiến cho bạn học của cô giúp cô đi mua cơm cũng cảm thấy phiền phức, sau này bọn họ đều phản pháo, nói nếu cô không đi xuống gặp Tả Dật Phi thì sẽ bỏ đói cô.
Giang Nhân Ly bị mọi người bức mà phải xuống gặp Tả Dật Phi. Anh vẫn đang đứng đó, dáng vẻ khổ sở. Cô biết anh dù không chú ý quá nhiều đến trang phục nhưng tuyệt đối sẽ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng hiện giờ anh đang trước mặt cô vô cùng tang thương, ngay cả râu cũng dài hơn rất nhiều, thoạt nhìn như vậy thật là…
Cô cảm thấy đau lòng, nhưng cô cũng biết, vấn đề giữa bọn họ nhất định phải được giải quyết…
Bọn họ ngồi dưới hàng cây trong khuôn viên trường học.
Tả Dật Phi trong lòng rất sốt sắng muốn biết lý do, nhưng vẫn phải tự ép buộc bản thân cố gắng bình tĩnh, nghe cô chậm rãi nói.
Giang Nhân Ly trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng không thể trốn tránh. Cô dũng cảm mở miệng: “Em có thai.”
Chỉ là ba chữ, nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang vang lên trong đầu Tả Dật Phi. Anh đã nghĩ tới vô số nguyên nhân, thậm chí có gì chưa tốt anh đều sẽ nguyện ý sửa đổi, chỉ cần có thể cùng cô một chỗ. Nhưng hiện tại, cô lại nói với anh, cô mang thai.
Bọn họ đều không phải là những người quá cởi mở, chưa từng đi quá giới hạn.
Bàn tay anh run rẩy, trong đầu thoáng hiện lên các loại tình huống, anh không tin cô sẽ sau lưng anh mà làm chuyện đó với người khác: “Sao có thể?”
Giang Nhân Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Sao có thể? Em cũng muốn biết.”
Cô đấm vào bụng mình, nước mắt không chịu thua kém mà trào ra: “Em không biết. Hắn là ai? Không biết hắn sao lại tới? Em cái gì cũng không biết.”
Cô mãi mãi nhớ kỹ hắn ta ôm chặt lấy cô, hắn nói: “Không biết thì không biết, không cần suy nghĩ, không cần hỏi.”
Ngay cả nguyên nhân Tả Dật Phi cũng không hỏi nữa, anh tin tưởng cô.
Cô gục đầu trong lòng anh khóc, sau đó nhìn anh: “Dật Phi, em sợ.” Cô xoa bụng mình: “Ở đây đã có một sinh mệnh, nó mỗi ngày đều lớn lên trong bụng em, em sợ, em thật sự rất sợ.”
Tả Dật Phi vỗ về cô, thấy tâm tình cô bình tĩnh rồi mới nói ra phương án giải quyết: “Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như em thích có con, như vậy thì cứ sinh nó ra thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc nó,con em sinh ra nó cũng là con anh. Được không?”
Cô chẳng bao giờ nghe qua những lời yêu thương như vậy, trong nháy mắt, cô biết, đây chính là người mà cô lựa chọn.
Cô vẫn quyết định không giữ lại đứa bé. Cô không muốn sinh con người khác. Cô muốn cùng anh trở thành người một nhà, cô muốn sinh con của hai người bọn họ.
Tả Dật Phi khuyên cô rất nhiều, anh nói anh thực sự không ngại, cũng là thực sự yêu đứa trẻ này. Cô tin anh, anh nói nhiều như vậy cũng chỉ là vì không muốn cô mạo hiểm mạng sống.
Nhưng cô vẫn kiên định đi bệnh viện, anh đi cùng cô. Cô rõ ràng còn chưa đi vào phòng phẫu thuật nhưng sắc mặt anh đã trắng bệch.
Nhưng cô không hối hận, cô muốn bọn họ sẽ có con của chính bọn họ.
Nhưng, hoá ra lúc ấy số phận của bọn họ đã sớm định đoạt. Bọn họ không có con, càng không có tương lai.
Giang Nhân Ly đứng dậy, chân có chút tê dại, cô xoa chân một chút, lúc này mới rời đi.
Mạc Tu Lăng trở về rất sơm, chí ít cũng tương đối sớm hơn mọi khi.
Giang Nhân Ly khá hài lòng, bởi vì trên người anh không có mùi thuốc lá, cũng không có mùi nước hoa. Cho nên cô biểu hiện rất cung kính mà cởi áo khoác cho anh, lấy dép cho anh, khiến anh hồi lâu chưa thể tin.
Mạc Tu Lăng hoài nghi cô phạm chuyện xấu gì nên vẫn chờ cô chủ động thẳng thắn, kết quả cô chẳng có gì muốn nói.
Ăn cơm xong, Mạc Tu Lăng như thường bật TV xem, kỳ thực cũng không có gì hay để xem, tiêu phí thời gian chính là công năng lớn nhất của TV.
Giang Nhân Ly ngày hôm nay rất chủ động, vô cùng chủ động, Mạc Tu Lăng sớm phát hiện cô ngày hôm nay có chút kỳ quái, thấy cô tới gần liền vẫy tay: “Nói đi! Em muốn làm gì?”
Cô nhìn thấy vẻ mặt anh hiện rõ mấy chữ: “Thẳng thắn còn được khoan hồng, chống cự ắt chịu trừng trị nghiêm”, trong lòng cô phiền muộn, vẫn nên lấy lòng anh. Kỳ thực lấy người làm gối đầu thật không tồi, tóc của cô mất trật tự rơi trên đùi anh, cô nhìn anh, vươn tay lên chạm vào mặt anh, còn chưa chạm đến đã bị anh đẩy ra. Thật đúng là một người keo kiệt.
Cô lắc tay anh: “Này!”
“Anh không có tên à?”
“Mạc Tu Lăng?”
“Gì?”
Cô hai tay ôm lấy cổ anh: “Chúng ta có con đi!”
Không tốt như trong suy nghĩ, cô phát hiện sau khi cô nói câu đó ra, cơ thể anh có chút cứng nhắc.
Nhưng Mạc Tu Lăng vẫn phối hợp, bế cô đặt lên giường: “Ngoan, đi ngủ.”
Anh không làm gì nhiều, chỉ nằm xuống bên cạnh cô.
Cô có chút không đành, cảm giác này, dù là anh nằm bên cạnh cô, nhưng lại vô cùng xa xôi, vô cùng lạ lẫm.
Lúc mới kết hôn, cô tuyệt đối không muốn có con, kỳ thực bản thân cô cũng không thích trẻ con, cho nên cô chống cự. Sau đó đều là cô uống thuốc tránh thai.
Có một lần anh nhìn thấy, anh cũng không ngăn cản, chỉ thấp giọng nói với cô: sau này không cần uống mấy thứ đó nữa.
Sau đó, đến mấy tháng trời anh không chạm vào người cô. Thật lâu sau đó cô quên không uống thuốc tránh thai nữa nhưng cũng không hề mang thai. Nhưng hiện tại, cô đã không uống, rõ ràng chính anh cũng không dùng biện pháp phòng tránh nhưng vì sao vẫn không có chút động tĩnh gì? (chết… mình cũng bắt đầu nghi ngờ anh Lăng )
Cô có nghe nói qua có vài người sẽ không thể mang thai, nhưng chưa từng nghĩ mình là một trong số đó.
Cô đẩy anh, anh không nhúc nhích.
Vừa mới nằm xuống như thế, chắc chắn anh còn chưa ngủ ngay, nhưng anh đã không thèm để ý cô, thật là hết cách.
Cô hung hăng véo anh một cái, lúc này mới nguôi giận.
Xem ra cô vẫn cứ muốn anh bị ngược đãi mới có thể ngủ ngon.
Không ai biết vì sao, tất cả tới quá đột nhiên. Những người quen biết hai người bọn họ không tin rằng bọn họ sẽ chia tay, cặp đôi trai tài gái sắc, môn đăng hậu đối như thế sao có thể chia ly? Bọn họ ở trường được coi là một đôi trời sinh, được rất nhiều chị em hâm mộ, nhưng bọn họ lại chia tay. Không quá ồn ào. Chỉ là một lời cô nói ra mà thôi.
Tả Dật Phi đương nhiên không đồng ý, Giang Nhân Ly không nói bất kỳ lí do nào để giải thích cho việc cô muốn chia tay. Cho nên anh không thể chấp nhận như vậy. Tình yêu của anh dành cho cô vô cùng sâu nặng.
Giang Nhân Ly không nói nguyên nhân, cho nên cô chỉ có thể trốn ở phòng ngủ không ra ngoài. Nhưng Tả Dật Phi lại cố chấp hơn cô tưởng. Anh chưa từng tranh cãi với cô điều gì, đương nhiên cũng không phải cô cố tình gây sự. Những anh cứ khăng khăng đứng chờ dưới cổng kí túc xá nữ, mỗi ngày đều đến đó từ sáng sớm, đến lúc tất cả khu nhà tắt đèn đi ngủ anh mới rời đi.
Cô xin nghỉ không đi học, anh cũng xin nghỉ.
Anh vẫn đứng ở đó, mưa gió đều không quản. Việc này khiến cho bạn học của cô giúp cô đi mua cơm cũng cảm thấy phiền phức, sau này bọn họ đều phản pháo, nói nếu cô không đi xuống gặp Tả Dật Phi thì sẽ bỏ đói cô.
Giang Nhân Ly bị mọi người bức mà phải xuống gặp Tả Dật Phi. Anh vẫn đang đứng đó, dáng vẻ khổ sở. Cô biết anh dù không chú ý quá nhiều đến trang phục nhưng tuyệt đối sẽ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng hiện giờ anh đang trước mặt cô vô cùng tang thương, ngay cả râu cũng dài hơn rất nhiều, thoạt nhìn như vậy thật là…
Cô cảm thấy đau lòng, nhưng cô cũng biết, vấn đề giữa bọn họ nhất định phải được giải quyết…
Bọn họ ngồi dưới hàng cây trong khuôn viên trường học.
Tả Dật Phi trong lòng rất sốt sắng muốn biết lý do, nhưng vẫn phải tự ép buộc bản thân cố gắng bình tĩnh, nghe cô chậm rãi nói.
Giang Nhân Ly trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng không thể trốn tránh. Cô dũng cảm mở miệng: “Em có thai.”
Chỉ là ba chữ, nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang vang lên trong đầu Tả Dật Phi. Anh đã nghĩ tới vô số nguyên nhân, thậm chí có gì chưa tốt anh đều sẽ nguyện ý sửa đổi, chỉ cần có thể cùng cô một chỗ. Nhưng hiện tại, cô lại nói với anh, cô mang thai.
Bọn họ đều không phải là những người quá cởi mở, chưa từng đi quá giới hạn.
Bàn tay anh run rẩy, trong đầu thoáng hiện lên các loại tình huống, anh không tin cô sẽ sau lưng anh mà làm chuyện đó với người khác: “Sao có thể?”
Giang Nhân Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Sao có thể? Em cũng muốn biết.”
Cô đấm vào bụng mình, nước mắt không chịu thua kém mà trào ra: “Em không biết. Hắn là ai? Không biết hắn sao lại tới? Em cái gì cũng không biết.”
Cô mãi mãi nhớ kỹ hắn ta ôm chặt lấy cô, hắn nói: “Không biết thì không biết, không cần suy nghĩ, không cần hỏi.”
Ngay cả nguyên nhân Tả Dật Phi cũng không hỏi nữa, anh tin tưởng cô.
Cô gục đầu trong lòng anh khóc, sau đó nhìn anh: “Dật Phi, em sợ.” Cô xoa bụng mình: “Ở đây đã có một sinh mệnh, nó mỗi ngày đều lớn lên trong bụng em, em sợ, em thật sự rất sợ.”
Tả Dật Phi vỗ về cô, thấy tâm tình cô bình tĩnh rồi mới nói ra phương án giải quyết: “Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như em thích có con, như vậy thì cứ sinh nó ra thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc nó,con em sinh ra nó cũng là con anh. Được không?”
Cô chẳng bao giờ nghe qua những lời yêu thương như vậy, trong nháy mắt, cô biết, đây chính là người mà cô lựa chọn.
Cô vẫn quyết định không giữ lại đứa bé. Cô không muốn sinh con người khác. Cô muốn cùng anh trở thành người một nhà, cô muốn sinh con của hai người bọn họ.
Tả Dật Phi khuyên cô rất nhiều, anh nói anh thực sự không ngại, cũng là thực sự yêu đứa trẻ này. Cô tin anh, anh nói nhiều như vậy cũng chỉ là vì không muốn cô mạo hiểm mạng sống.
Nhưng cô vẫn kiên định đi bệnh viện, anh đi cùng cô. Cô rõ ràng còn chưa đi vào phòng phẫu thuật nhưng sắc mặt anh đã trắng bệch.
Nhưng cô không hối hận, cô muốn bọn họ sẽ có con của chính bọn họ.
Nhưng, hoá ra lúc ấy số phận của bọn họ đã sớm định đoạt. Bọn họ không có con, càng không có tương lai.
Giang Nhân Ly đứng dậy, chân có chút tê dại, cô xoa chân một chút, lúc này mới rời đi.
Mạc Tu Lăng trở về rất sơm, chí ít cũng tương đối sớm hơn mọi khi.
Giang Nhân Ly khá hài lòng, bởi vì trên người anh không có mùi thuốc lá, cũng không có mùi nước hoa. Cho nên cô biểu hiện rất cung kính mà cởi áo khoác cho anh, lấy dép cho anh, khiến anh hồi lâu chưa thể tin.
Mạc Tu Lăng hoài nghi cô phạm chuyện xấu gì nên vẫn chờ cô chủ động thẳng thắn, kết quả cô chẳng có gì muốn nói.
Ăn cơm xong, Mạc Tu Lăng như thường bật TV xem, kỳ thực cũng không có gì hay để xem, tiêu phí thời gian chính là công năng lớn nhất của TV.
Giang Nhân Ly ngày hôm nay rất chủ động, vô cùng chủ động, Mạc Tu Lăng sớm phát hiện cô ngày hôm nay có chút kỳ quái, thấy cô tới gần liền vẫy tay: “Nói đi! Em muốn làm gì?”
Cô nhìn thấy vẻ mặt anh hiện rõ mấy chữ: “Thẳng thắn còn được khoan hồng, chống cự ắt chịu trừng trị nghiêm”, trong lòng cô phiền muộn, vẫn nên lấy lòng anh. Kỳ thực lấy người làm gối đầu thật không tồi, tóc của cô mất trật tự rơi trên đùi anh, cô nhìn anh, vươn tay lên chạm vào mặt anh, còn chưa chạm đến đã bị anh đẩy ra. Thật đúng là một người keo kiệt.
Cô lắc tay anh: “Này!”
“Anh không có tên à?”
“Mạc Tu Lăng?”
“Gì?”
Cô hai tay ôm lấy cổ anh: “Chúng ta có con đi!”
Không tốt như trong suy nghĩ, cô phát hiện sau khi cô nói câu đó ra, cơ thể anh có chút cứng nhắc.
Nhưng Mạc Tu Lăng vẫn phối hợp, bế cô đặt lên giường: “Ngoan, đi ngủ.”
Anh không làm gì nhiều, chỉ nằm xuống bên cạnh cô.
Cô có chút không đành, cảm giác này, dù là anh nằm bên cạnh cô, nhưng lại vô cùng xa xôi, vô cùng lạ lẫm.
Lúc mới kết hôn, cô tuyệt đối không muốn có con, kỳ thực bản thân cô cũng không thích trẻ con, cho nên cô chống cự. Sau đó đều là cô uống thuốc tránh thai.
Có một lần anh nhìn thấy, anh cũng không ngăn cản, chỉ thấp giọng nói với cô: sau này không cần uống mấy thứ đó nữa.
Sau đó, đến mấy tháng trời anh không chạm vào người cô. Thật lâu sau đó cô quên không uống thuốc tránh thai nữa nhưng cũng không hề mang thai. Nhưng hiện tại, cô đã không uống, rõ ràng chính anh cũng không dùng biện pháp phòng tránh nhưng vì sao vẫn không có chút động tĩnh gì? (chết… mình cũng bắt đầu nghi ngờ anh Lăng )
Cô có nghe nói qua có vài người sẽ không thể mang thai, nhưng chưa từng nghĩ mình là một trong số đó.
Cô đẩy anh, anh không nhúc nhích.
Vừa mới nằm xuống như thế, chắc chắn anh còn chưa ngủ ngay, nhưng anh đã không thèm để ý cô, thật là hết cách.
Cô hung hăng véo anh một cái, lúc này mới nguôi giận.
Xem ra cô vẫn cứ muốn anh bị ngược đãi mới có thể ngủ ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook