Ai Gia, Có Hỉ
-
Chương 54
Sau những bằng chứng Nhạn Nhi đưa ra, mẫu thân Nhạn Nhi lập tức vui mừng đến phát khóc gọi "Con của ta", dưới sự chứng kiến phần đông danh gia vọng tộc ở Giang Nam, Ninh Hằng nhận tổ quy tông, biến thành Giang Hằng.
Chỗ ở của ta từ tiểu viện biến thành chủ ốc(nhà ở cho chủ nhân), người của Giang gia đối xử với ta cực kỳ khách khí, nha hoàn hầu hạ ta cũng cực kỳ cung kính. Đối với những chuyển biến này, ta thật sự thấy khiếp sợ. Nhưng mà từ xưa đến giờ ta đều ký lai chi tắc an chi (tuỳ cơ ứng biến, sống ở đâu quen phong tục nơi đấy), khiếp sợ vài lần ta chẳng còn thấy kinh sợ nữa, yên tam thoải mái ở chủ ốc chờ Ninh Hằng trở về, à, không, hiện giờ đã là Giang Hằng.
Từ sau hôm Nhạn Nhi tiết lộ thân phận trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia của đầu gỗ trước mặt mọi người, ta và Giang Hằng vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với nhau lần nào. Nha hoàn Giáp bên cạnh ta nói: "Đại công tử đang ở chỗ Đại phu nhân..."
Nha hoàn Ất nói: "Đại công tử đang ở chỗ lão gia..."
Nha hoàn Bính nói: "Đại công tử đang ở chỗ Nhị phu nhân..."
Nha hoàn Đinh nói: "Đại công tử đang ở chỗ Tam phu nhân..."
(*Giáp Ất Bính Đinh: tương tự như số đếm hoặc A B C, ở đây là nha hoàn A, nha hoàn B.. nói*)
Ta không đủ kiên nhẫn để nghe thêm nữa, không bao giờ mở miệng hỏi hành tung Giang Hằng nữa. Hiện giờ Giang Hằng đã trở thành trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia nên không chỉ còn là đầu gỗ của riêng mình ta nữa, trong lòng ta có chút phiền muộn.
.
Ngày lại mặt Nhạn Nhi đến nhận tội với ta, nàng quỳ gối trước cửa, hai tay cầm một cây gậy, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ, Nhạn Nhi đến thỉnh tội."
Ngẫm lại ta cũng thật là ngốc, dọc đường đi ăn không ít dấm chua của Nhạn Nhi, sao ta lại không phát hiện Nhạn Nhi đối với đầu gỗ là tình cảm huynh muội chứ? Ta lạnh nhạt nói: "Không dám nhận không dám nhận."
Nhạn Nhi nói: "Tỷ tỷ, dọc đường đi muội lừa tỷ và đại ca tới Giang gia là muội không tốt, nhưng mà muội không hối hận." Nhạn Nhi bỗng dưng liếc nhìn, rồi để toàn bộ nha hoàn xung quanh đều lui ra.
Nàng nhỏ giọng nói: "Gia nghiệp của Giang gia, muội không thể để mất trong tay Tứ đệ Ngũ đệ. Muội tin tưởng năng lực đại ca, chỉ có đại ca mới có khả năng giữ lại gia nghiệp Giang gia." Nàng mím môi, lại nói: "Huống hồ tỷ tỷ cùng đại ca không phải đã có hôn ước sao? Đại ca quay về Giang gia, tỷ chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của đại ca."
Nhạn Nhi quả nhiên đã biết vụ đánh cược giữa phụ thân ta và Giang gia, ta híp mắt, nói: "Trưởng nữ Tô gia đã chết trong trận cháy vào ngày mùng hai tháng giêng năm Nguyên Hoà thứ mười bảy ở trong cung."
Ta cho rằng rời khỏi Hoàng cung, không có Hoàng đế không có Thẩm Khinh Ngôn thì sẽ không còn phải tính toán. Nhưng mà ta ra khỏi Hoàng cung, vẫn lại bị người khác tính kế, mặc dù Nhạn Nhi không có ác ý, nhưng mà ta vẫn không nuốt giận được.
"Nhưng... Nhưng mà..." Nhạn Nhi khụt khịt mũi, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta nữa."
Sao trước kia ta không phát hiện Nhạn Nhi với đầu gỗ là huynh muội nhỉ? Ta tiếp tục lạnh lùng nói: "Ta sao dám giận ngươi."
Nhạn Nhi giơ cao cây gậy nắm trong tay, "Tỷ tỷ, tỷ đánh muội đi. Đánh tới khi nào nguôi giận mới thôi."
Ta liếc mắt, lại nói: "Ngươi là tiểu thư Giang gia, ta sao dám đánh ngươi."
Nhạn Nhi khóc như mưa, "Tỷ tỷ, tỷ đánh muội đi. Nhưng đừng giận muội." Dừng lại một chút, nàng vừa khóc nói: "Nếu không muội tự đánh chính mình..."
Lời còn chưa dứt, tay phải Nhạn Nhi đã cầm lấy cây gậy, nàng kéo tay áo trái lên, dùng sức vung cây gậy đến cánh tay trái. Ta giật mình ngây người, cánh tay trái trắng nõn của Nhạn Nhi lập tức xuất hiện một vệt hồng, nàng nói: "Từ nhỏ cha mẹ đã không thương muội, Nhị nương Tam nương cũng không thích muội, Tứ đệ cũng thỉnh thoảng bắt nạt muội, nếu không phải muội tập được một thân võ công, giờ này chắc đã sớm chôn sâu dưới lòng đất."
Nhạn Nhi lại khóc không thành tiếng nói: "Về sau gặp được tỷ tỷ và đại ca, cuộc đời này của muội lần đầu tiên cảm nhận được người khác quan tâm. Dọc đường đi muội tính kế tỷ tỷ và đại ca là muội không đúng, nhưng muội chung quy vẫn là con gái Giang gia, muội không thể vứt bỏ Giang gia không quản."
Nhạn Nhi lại vung cây gậy lên, ta nghe thấy vài tiếng vút vút vút vang lên. Ta biết rõ Nhạn Nhi đang sử dụng khổ nhục kế, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Nhạn Nhi nói cũng có chỗ đúng. Ta nhìn Nhạn Nhi khóc đến nước mắt đầy mặt, trên cánh tay lại xuất hiện vài vết đỏ tím ghê người, không khỏi mềm lòng.
Ta cân nhắc lại, tuy Nhạn Nhi tính kế ta, nhưng tốt xấu gì sau này cũng là người một nhà. Mà người ta bảo người trong nhà không nên xa cách, làm khó Nhạn Nhi tương đương với sau này tự làm khó chính mình.
Ta thở dài: "Đừng đánh nữa."
Nhạn Nhi vẫn dùng sức vung gậy lên, ta nói: "Nhạn Nhi, ta không giận muội."
Hai mắt Nhạn Nhi sáng lên, "Thật sao?"
Ta gật đầu.
Nhạn Nhi vui vẻ, vội vàng bật dậy, cả người bổ nhào về phía trước ôm lấy ta, "Đại tẩu, người tốt nhất. Muội biết tẩu sẽ không phạt muội mà."
Ta nở nụ cười.
Lúc ta thật sự nói chuyện được với đầu gỗ là sau khi Nhạn Nhi rời đi chẳng bao lâu, lúc ấy ta đang ăn cơm chiều, trên bàn đầy các loại món ăn ngon. Ta uể oải cầm đũa chọc đông chọc tây, cảm khái ăn cơm một mình thật là cô độc, thì nha hoàn giáp ất bính đinh đều mở miệng nói: "Tô cô nương, đại công tử đến."
Đã hai ngày ta không gặp đầu gỗ, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Giang Hằng, trong lòng cũng chẳng thấy vui mừng gì hết. Nha hoàn xung quanh rất hiểu chuyện tự mình lui xuống, ta nhìn Giang Hằng một lúc, rồi thu lại ánh mắt tiếp tục ăn cơm.
Giang Hằng ngồi xuống bên cạnh ta, khẽ gọi: "Quán Quán."
Ta không thèm để ý tới hắn, múc một muỗng đậu hủ minh châu chậm rãi đưa vào miệng. Giang Hằng lại gọi "Quán Quán", ta vẫn không để ý đến hắn.
(*Đậu hủ minh châu*)
Qua một lúc lâu, hắn múc cho ta một chén canh, nhỏ giọng nói: "Quán Quán, nàng đang trách ta hai ngày nay không ở cạnh nàng?"
Ta không phải người hẹp hòi như vậy, Giang Hằng vừa cùng người nhà nhận nhau, tất nhiên phải ở cạnh mẫu thân hắn. Chỉ có điều nói là thế, nhưng ta vừa tưởng tượng đầu gỗ có mẫu thân lập tức quên luôn tức phụ (*nàng dâu*),trong lòng chẳng thấy chuyển biến tốt lên.
Ta nghĩ ngợi, cuối cùng mở miệng: "... Không phải."
"Quán Quán, nếu nàng không muốn ở lại Giang gia, ta sẽ đi cùng nàng. Nàng đi đâu ta sẽ đi đó, ta không muốn nàng không vui."
Nghe đầu gỗ nói thế, ta cũng không giận nổi nữa. Ta hỏi: "Chàng không cần phụ thân mẫu thân sao?"
"Ta đã từng đáp ứng Quán Quán, thà phụ người trong thiên hạ cũng không phụ nàng." Giang Hằng như đang lập lời thề, "Quán Quán, ta đã nói với nàng thì chắc chắn sẽ làm được, nàng đừng lo lắng."
"Chàng thật sự nguyện ý đi cùng ta?" Ta khẽ nói.
Giang Hằng trầm ngâm một lát, rồi mới nói: "Chúng ta thừa dịp ban đêm rời đi, Giang Nam không thể lưu lại nữa. Trước tiên chúng ta rời khỏi Giang Nam rồi bàn tiếp. Đợi ta viết một phong thư để lại, hành động này tuy không tuân theo hiếu đạo, nhưng..." Giang Hằng dừng lại, nhỏ giọng nói: "Sự vui vẻ của Quán Quán rất quan trọng."
Lời này nếu bị mẫu thân đầu gỗ nghe thấy, khẳng định ta sẽ trở thành tội nhân Giang gia. Ta nhìn ra được Giang Hằng muốn ở lại Giang gia, đêm đó khi nghe chủ mẫu Giang gia kia gọi một tiếng "Con của ta", ta thấy mắt hắn đỏ lên.
Đầu gỗ lúc còn là Ninh Hằng thì là một cô nhi, chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm gia đình. Hiện giờ là Giang Hằng, hắn có phụ thân mẫu thân, hắn mới nếm trải tình cảm gia đình, lẽ ra không thể rời đi nữa, nhưng hắn lại nguyện vì ta mà bỏ đi.
Ta nhìn Giang Hằng, trong lòng cân nhắc, nói: "Thật ra không phải ta chán ghét Giang gia, chỉ là Giang gia trước kia có nhiều khúc mắc rắc rối. Những khúc mắc trước kia không đề cập tới nữa, nay chàng đã là trưởng tử Giang gia, Giang gia có chàng, cũng là nơi ta không dứt ra được."
Tương tâm bỉ tâm (*đặt mình trong hoàn cảnh của người khác*), đầu gỗ đã nguyện ý vì ta mà quên đi người nhà hắn, thì ta cũng có thể vì hắn ở lại Giang gia.
"Quán Quán nguyện ý ở lại Giang gia?"
Ta gật đầu.
Giang Hằng mừng rỡ, hắn ôm lấy ta, nói: "Quán Quán, nàng thật tốt."
Ta nhớ lại trước đó không lâu Nhạn Nhi mới ôm lấy ta nói một câu y hệt, thì bật cười. Giang Hằng buông ta ra, hắn nói: "Quán Quán, hai ngày nay bận rộn, bận đến nửa đêm mới có thời gian nghỉ ngơi. Ta biết nàng trách ta hai ngày nay không ở cạnh nàng, đến lúc ngủ nàng cũng rầu rĩ không vui mắng ta đầu gỗ hư..."
Ta sửng sốt, "Nửa đêm chàng tới phòng ta?"
Hắn gật đầu, nói: "Một ngày không nhìn thấy Quán Quán, trong lòng ta sẽ không thoải mái. Nhưng nàng đang ngủ, ta cũng không làm phiền nàng nên không đanh thức."
Ta nghĩ thầm lão gia tử Giang gia bắt đầu để đầu gỗ quen thuộc với người cùng gia nghiệp Giang gia, vừa mới bắt đầu tiếp nhận đã bận rộn đến thời gian ăn cơm cũng không có. Ta uể oải, đến sau này đầu gỗ thật sự tiếp quản gia sản Giang gia, vậy chẳng phải không có thời gian ở cạnh ta sao?
Lúc này Giang Hằng cầm tay ta, hắn nói: "Quán Quán, nếu nàng không vui thì cứ nói ra đừng một mình hờn dỗi. Ta muốn ở lại Giang gia, thứ nhất là vì chữ hiếu, thứ hai là vì Quán Quán. Ta không muốn Quán Quán đi theo ta chịu khổ, Giang gia có thể cho Quán Quán một cuộc sống đầy đủ. Nếu nàng trở thành người Giang gia mà không vui, thì cũng không theo ước nguyện ban đầu của ta." Dừng một chút, hắn lại nói: "Sau này ta đều ở cạnh nàng, mãi cho đến già."
Ta bật cười, "Hai ngày không gặp, chàng biến thành miệng nói trơn tru rồi."
Đầu gỗ vội nói: "Đây đều là lời nói thật lòng của ta."
Ta nhìn hắn, khẽ cười nói: "Ừ, ta tin chàng."
Đầu gỗ nói phụ thân mẫu thân hắn đã biết quan hệ giữa chúng ta, chờ thân thể phụ thân hắn tốt hơn một chút thì sẽ gặp ta. Tuy nói con dâu xấu chung quy vẫn phải gặp nhà chồng, nhưng lần đầu gặp chính thức, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Lúc căng thẳng ta thường nghĩ lung tung, mà khó hoà hợp nhất trong thiên hạ này chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mẫu thân đầu gỗ bất luận nhìn thế nào cũng thấy là người khó chung sống, cũng chẳng biết sẽ đối phó ta thế nào.
Sau đó ta nói phiền não này với đầu gỗ, đầu gỗ dở khóc dở cười nói: "Mẫu thân sẽ không làm khó nàng đâu."
Có lẽ là thấy ta vẫn mặt nhăn mày nhíu, đầu gỗ mới nghiêm túc nói: "Quán Quán, nàng là người trong lòng ta, làm khó nàng chính là làm khó ta, mẫu thân thương ta như vậy, tất nhiên cũng sẽ thương nàng. Nếu thật sự bị tủi thân uất ức, thì lúc về cứ nói với ta."
Ta giận hắn lườm một cái, "Chẳng lẽ chàng có thể vì ta mà cãi nhau với mẫu thân chắc?"
Giang Hằng nhìn ta, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không cãi nhau với mẫu thân, cũng sẽ không để nàng chịu uất ức. Quán Quán, tin ta, mọi chuyển cứ giao cho ta."
Ta nói: "... Mọi chuyện đều giao cho chàng, thế thì ta làm gì?"
Giang Hằng mỉm cười, "Nàng muốn làm gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày nàng đều vui vẻ."
Lúc này ta mới phát giác hình như đầu gỗ sau khi nhận người thân thì càng trầm ổn hơn, giống như một tòa núi cao, mặc kệ gió táp mưa sa sấm sét vang dội, vẫn vững chắc như ban đầu.
Lúc mẫu thân đầu gỗ sai người đến nói muốn gặp ta, trong lòng ta đã không còn thấy căng thẳng nữa. Đầu gỗ nói muốn đi cùng ta, nhưng ta từ chối. Ta ngay cả Thái hậu cũng làm được, con dâu Giang gia thì có gì phải e ngại?
Ta ưỡn thẳng lưng, thản nhiên đi theo nha hoàn.
Viện mẫu thân đầu gỗ ở hơi hẻo lánh, cũng vắng lặng yên tĩnh, ta nhớ lại ngày Nhạn Nhi thành thân, bà chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mắt chăm chú nhìn chuỗi tràng hạt, vẻ mặt lạnh nhạt, cứ như đã nhìn thấu hồng trần. Nhưng ngay khi biết con trai mình đã trở về, khuôn mặt bà lập tức biến thành hiền hậu, trong mắt tràn đầy tình cảm với đầu gỗ. Chỉ có điều đối với Nhạn Nhi vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, thậm chí ta còn nghi ngờ Nhạn Nhi không phải do bà sinh ra.
Dù sao theo ta được biết, đại đa số phụ nhân đều thương con trai nhiều hơn, dù sao con trai có thể nối dõi tông đường, con gái vừa gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi. Cũng may phụ thân mẫu thân ta rất thương ta, thương hơn cả thương đệ đệ, nếu phụ thân mẫu thân lạnh nhạt với ta thế, trong lòng ta chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Ta vừa bước vào mẫu thân đầu gỗ đã đứng dậy đón chào, vẻ mặt từ ái nắm lấy tay ta, khẽ sờ, hiền lành nói: "Ta nghe Hằng nhi nói con thể chất yếu nhược, sao còn mặc áo mỏng manh thế này? Liễu cô, còn không mau đem áo choàng tới cho Quán Quán."
Ta sửng sốt.
Ta thật sự không ngờ mẫu thân đầu gỗ lại nhiệt tình với ta như thế, quả thực cứ như ta là con gái mất tích nhiều năm của bà vậy. Bà kéo ta ngồi xuống ghế đệm, nha hoàn đứng bên cạnh lập tức dâng lên chén trà nóng, mẫu thân đầu gỗ lại nói: "Ta nghe Hằng nhi nói con thích uống Bích Loa Xuân, vừa hay chỗ ta có nhiều Bích Loa Xuân tốt, đợi lát nữa ta bảo Liễu cô đưa đến phòng con."
"Quán Quán tạ ơn Giang bá mẫu."
Bà cười nói: "Sao còn gọi là Giang bá mẫu? Quán Quán, con cũng sắp thành con dâu ta rồi. Con cũng gọi mẫu thân giống Hằng nhi đi." Dừng lại, bà lại nói: "Nhạn Nhi đã nói với ta chuyện giữa hai con, đoạn đường này cũng may có con chăm sóc Hằng nhi, bằng không lúc sinh thời ta cũng không thể sum họp với Hằng nhi."
Giang bá mẫu lấy khăn tay lau khóe mắt, lại nói: "Quán Quán, qua vài ngày nữa ta tìm người chọn một ngày tốt, sớm định ra ngày thành thân. Như thế, Hằng nhi cũng có thể an tâm, con cũng không thể cứ không danh không phận đi theo Hằng nhi." Giang phu nhân vỗ vỗ tay ta, "Hài tử, khổ cho con rồi."
Ta ngây ngốc gật đầu, nghĩ thầm không biết Nhạn Nhi rốt cuộc đã sáng tác truyện gì để kể cho mẫu thân nàng nghe. Dù sao Giang bá mẫu đối xử với ta tốt như vậy, cõ lẽ cũng là yêu ai yêu cả đường đi.
Ta cúi đầu khẽ nói: "Không khổ cực."
Về sau ta hỏi Nhạn Nhi đã kể truyện gì cho mẫu thân nàng nghe, thì Nhạn Nhi nhỏ giọng nói: "Đại tẩu yên tâm, muội không nói thân phận của tẩu cho mẫu thân nghe. Thật ra muội nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là đại ca lưu tâm đến tẩu. Mẫu thân thấy đại ca lưu tâm đến tẩu, tất nhiên cũng không dám làm khó tẩu. Hiện giờ mẫu thân coi đại ca là bảo vật, tẩu lại là bảo vật trong lòng đại ca, mẫu thân cũng lập tức coi tẩu là bảo vật thôi."
Ta nghe xong cảm khái, Nhạn Nhi lại nói: "Đại tẩu, phụ thân muội tuy ốm đau nằm giường, nhưng vẫn tỉnh táo như trước. Những truyện muội nói với mẫu thân, hẳn là không thể áp dụng lên phụ thân được."
Ta nói: "Tuy ta nói với người nhà muội ta họ Tô tên Quán Quán, nhưng nếu có người cẩn thận tra lại, có lẽ cũng tìm hiểu được gì đó. Cho nên ta quyết định không giấu phụ thân muội."
Giang lão gia thân là chủ một gia đình, từ tay trắng lập nghiệp đến giàu có một phương, cho nên sự quyết đoán cùng trí tuệ tất nhiên là hơn người bình thường. Nói chân tướng cho ông biết, vẫn là biện pháp tốt nhất.
Lúc ta đến gặp Giang lão gia, sắc mặt của ông đã tốt hơn rất nhiều, ông ngồi trên ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn có khắc hoa khảm ngọc, đằng sau có hai hạ nhân khuôn mặt có vẻ trung hậu thành thật.
Ta đi vào, Giang lão gia đã phất tay cho hai hạ nhân lui ra.
Trong lòng ta có chút lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn tự nhiên thoải mái như trước thi lễ với vãn bối. Giang lão gia bảo ta ngồi ở đối diện, rồi sau đó chậm rãi nói: "Cô họ Tô?"
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, vãn bối họ Tô."
Ánh mắt Giang lão gia dừng lại trên người ta, trong mắt ông chợt loé, "Tô gia ở kinh thành?" Ta hơi giật mình, Giang lão gia ho khan vài tiếng, ta rót một chén nước ấm, ông khoát tay, nói: "Xem ra Nhạn Nhi mất tích hai năm là ở trong Hoàng cung, con là một bé gái cũng có bản lĩnh, năm đó phụ thân con nói con thông minh lanh lợi, giờ xem ra đúng là không giả."
Ta nghĩ thầm Giang lão gia quả thật có ánh mắt sắc bén, một câu ta cũng chưa lộ ra, mà không ngờ ông đã đoán ra thân phận ta. Ta thấy thế cũng không vòng vo nữa, "Giang bá phụ quá khen rồi."
Giang lão gia thở dài: "Có lẽ nhân duyên của con với Hằng nhi cũng là trời định rồi. Năm đó ta và phụ thân con rất ăn ý, vốn định kết làm thông gia lại không ngờ phát sinh chuyện lớn... Dù sao cũng thế, xem ra trời đã định con làm con dâu Giang gia. Ta dốc sức làm cả đời, giờ mệnh cũng chẳng còn bao lâu nữa, sau này con hãy thay Hằng nhi xử lý chuyện trong nhà Giang gia, thì ta chết cũng được nhắm mắt."
Ta thấy kinh ngạc, Giang lão gia sờ cằm, thoải mái cười nói: "Nữ oa (*Bé gái*), con đã nghe đoạn thơ này chưa ——
Thiên dã không, địa dã không
Nhân sinh miểu miểu tại kỳ trung
Nhật dã không, nguyệt dã không
Đông thăng tây trụy vi thùy công
Điền dã không, địa dã không
Hoán liễu đa thiểu chủ nhân ông
Kim dã không, ngân dã không
Tử hậu hà tằng tại thủ trung
Thê dã không, tử dã không
Hoàng tuyền lộ thượng bất tương phùng
Triêu tẩu tây, mộ tẩu đông
Nhân sinh do như thái hoa phong."
(*Dịch thơ
Trời cũng không, đất cũng không
Kiếp người mờ mịt ở bên trong
Nhật cũng không, nguyệt cũng không
Mọc đông lặn tây, ai nên công
Ruộng cũng không, đất cũng không
Đổi thay mấy lượt chủ nhân ông
Vàng cũng không, bạc cũng không
Lúc chết tay còn giữ của không
Con cũng không, vợ cũng không
Suối vàng chín nẻo chẳng tương phùng
Sáng chạy tây, chiều chạy đông
Đời người bận bịu giống con ong*)
Ta kính nể nói: "Giang bá phụ thật thông tuệ, con nhất định sẽ cố gắng học tập."
"Sau này con và Hằng nhi sống với nhau thật tốt, những chuyện đã qua không cần phải nghĩ nhiều nữa." Giang lão gia sắc mặt có chút uể oải, "Chờ sau khi con và Hằng nhi thành thân, ta sẽ bảo tổng quan giúp con quen với Giang gia."
Ta đáp lời "Dạ".
Chỗ ở của ta từ tiểu viện biến thành chủ ốc(nhà ở cho chủ nhân), người của Giang gia đối xử với ta cực kỳ khách khí, nha hoàn hầu hạ ta cũng cực kỳ cung kính. Đối với những chuyển biến này, ta thật sự thấy khiếp sợ. Nhưng mà từ xưa đến giờ ta đều ký lai chi tắc an chi (tuỳ cơ ứng biến, sống ở đâu quen phong tục nơi đấy), khiếp sợ vài lần ta chẳng còn thấy kinh sợ nữa, yên tam thoải mái ở chủ ốc chờ Ninh Hằng trở về, à, không, hiện giờ đã là Giang Hằng.
Từ sau hôm Nhạn Nhi tiết lộ thân phận trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia của đầu gỗ trước mặt mọi người, ta và Giang Hằng vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với nhau lần nào. Nha hoàn Giáp bên cạnh ta nói: "Đại công tử đang ở chỗ Đại phu nhân..."
Nha hoàn Ất nói: "Đại công tử đang ở chỗ lão gia..."
Nha hoàn Bính nói: "Đại công tử đang ở chỗ Nhị phu nhân..."
Nha hoàn Đinh nói: "Đại công tử đang ở chỗ Tam phu nhân..."
(*Giáp Ất Bính Đinh: tương tự như số đếm hoặc A B C, ở đây là nha hoàn A, nha hoàn B.. nói*)
Ta không đủ kiên nhẫn để nghe thêm nữa, không bao giờ mở miệng hỏi hành tung Giang Hằng nữa. Hiện giờ Giang Hằng đã trở thành trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia nên không chỉ còn là đầu gỗ của riêng mình ta nữa, trong lòng ta có chút phiền muộn.
.
Ngày lại mặt Nhạn Nhi đến nhận tội với ta, nàng quỳ gối trước cửa, hai tay cầm một cây gậy, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ, Nhạn Nhi đến thỉnh tội."
Ngẫm lại ta cũng thật là ngốc, dọc đường đi ăn không ít dấm chua của Nhạn Nhi, sao ta lại không phát hiện Nhạn Nhi đối với đầu gỗ là tình cảm huynh muội chứ? Ta lạnh nhạt nói: "Không dám nhận không dám nhận."
Nhạn Nhi nói: "Tỷ tỷ, dọc đường đi muội lừa tỷ và đại ca tới Giang gia là muội không tốt, nhưng mà muội không hối hận." Nhạn Nhi bỗng dưng liếc nhìn, rồi để toàn bộ nha hoàn xung quanh đều lui ra.
Nàng nhỏ giọng nói: "Gia nghiệp của Giang gia, muội không thể để mất trong tay Tứ đệ Ngũ đệ. Muội tin tưởng năng lực đại ca, chỉ có đại ca mới có khả năng giữ lại gia nghiệp Giang gia." Nàng mím môi, lại nói: "Huống hồ tỷ tỷ cùng đại ca không phải đã có hôn ước sao? Đại ca quay về Giang gia, tỷ chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của đại ca."
Nhạn Nhi quả nhiên đã biết vụ đánh cược giữa phụ thân ta và Giang gia, ta híp mắt, nói: "Trưởng nữ Tô gia đã chết trong trận cháy vào ngày mùng hai tháng giêng năm Nguyên Hoà thứ mười bảy ở trong cung."
Ta cho rằng rời khỏi Hoàng cung, không có Hoàng đế không có Thẩm Khinh Ngôn thì sẽ không còn phải tính toán. Nhưng mà ta ra khỏi Hoàng cung, vẫn lại bị người khác tính kế, mặc dù Nhạn Nhi không có ác ý, nhưng mà ta vẫn không nuốt giận được.
"Nhưng... Nhưng mà..." Nhạn Nhi khụt khịt mũi, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta nữa."
Sao trước kia ta không phát hiện Nhạn Nhi với đầu gỗ là huynh muội nhỉ? Ta tiếp tục lạnh lùng nói: "Ta sao dám giận ngươi."
Nhạn Nhi giơ cao cây gậy nắm trong tay, "Tỷ tỷ, tỷ đánh muội đi. Đánh tới khi nào nguôi giận mới thôi."
Ta liếc mắt, lại nói: "Ngươi là tiểu thư Giang gia, ta sao dám đánh ngươi."
Nhạn Nhi khóc như mưa, "Tỷ tỷ, tỷ đánh muội đi. Nhưng đừng giận muội." Dừng lại một chút, nàng vừa khóc nói: "Nếu không muội tự đánh chính mình..."
Lời còn chưa dứt, tay phải Nhạn Nhi đã cầm lấy cây gậy, nàng kéo tay áo trái lên, dùng sức vung cây gậy đến cánh tay trái. Ta giật mình ngây người, cánh tay trái trắng nõn của Nhạn Nhi lập tức xuất hiện một vệt hồng, nàng nói: "Từ nhỏ cha mẹ đã không thương muội, Nhị nương Tam nương cũng không thích muội, Tứ đệ cũng thỉnh thoảng bắt nạt muội, nếu không phải muội tập được một thân võ công, giờ này chắc đã sớm chôn sâu dưới lòng đất."
Nhạn Nhi lại khóc không thành tiếng nói: "Về sau gặp được tỷ tỷ và đại ca, cuộc đời này của muội lần đầu tiên cảm nhận được người khác quan tâm. Dọc đường đi muội tính kế tỷ tỷ và đại ca là muội không đúng, nhưng muội chung quy vẫn là con gái Giang gia, muội không thể vứt bỏ Giang gia không quản."
Nhạn Nhi lại vung cây gậy lên, ta nghe thấy vài tiếng vút vút vút vang lên. Ta biết rõ Nhạn Nhi đang sử dụng khổ nhục kế, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Nhạn Nhi nói cũng có chỗ đúng. Ta nhìn Nhạn Nhi khóc đến nước mắt đầy mặt, trên cánh tay lại xuất hiện vài vết đỏ tím ghê người, không khỏi mềm lòng.
Ta cân nhắc lại, tuy Nhạn Nhi tính kế ta, nhưng tốt xấu gì sau này cũng là người một nhà. Mà người ta bảo người trong nhà không nên xa cách, làm khó Nhạn Nhi tương đương với sau này tự làm khó chính mình.
Ta thở dài: "Đừng đánh nữa."
Nhạn Nhi vẫn dùng sức vung gậy lên, ta nói: "Nhạn Nhi, ta không giận muội."
Hai mắt Nhạn Nhi sáng lên, "Thật sao?"
Ta gật đầu.
Nhạn Nhi vui vẻ, vội vàng bật dậy, cả người bổ nhào về phía trước ôm lấy ta, "Đại tẩu, người tốt nhất. Muội biết tẩu sẽ không phạt muội mà."
Ta nở nụ cười.
Lúc ta thật sự nói chuyện được với đầu gỗ là sau khi Nhạn Nhi rời đi chẳng bao lâu, lúc ấy ta đang ăn cơm chiều, trên bàn đầy các loại món ăn ngon. Ta uể oải cầm đũa chọc đông chọc tây, cảm khái ăn cơm một mình thật là cô độc, thì nha hoàn giáp ất bính đinh đều mở miệng nói: "Tô cô nương, đại công tử đến."
Đã hai ngày ta không gặp đầu gỗ, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Giang Hằng, trong lòng cũng chẳng thấy vui mừng gì hết. Nha hoàn xung quanh rất hiểu chuyện tự mình lui xuống, ta nhìn Giang Hằng một lúc, rồi thu lại ánh mắt tiếp tục ăn cơm.
Giang Hằng ngồi xuống bên cạnh ta, khẽ gọi: "Quán Quán."
Ta không thèm để ý tới hắn, múc một muỗng đậu hủ minh châu chậm rãi đưa vào miệng. Giang Hằng lại gọi "Quán Quán", ta vẫn không để ý đến hắn.
(*Đậu hủ minh châu*)
Qua một lúc lâu, hắn múc cho ta một chén canh, nhỏ giọng nói: "Quán Quán, nàng đang trách ta hai ngày nay không ở cạnh nàng?"
Ta không phải người hẹp hòi như vậy, Giang Hằng vừa cùng người nhà nhận nhau, tất nhiên phải ở cạnh mẫu thân hắn. Chỉ có điều nói là thế, nhưng ta vừa tưởng tượng đầu gỗ có mẫu thân lập tức quên luôn tức phụ (*nàng dâu*),trong lòng chẳng thấy chuyển biến tốt lên.
Ta nghĩ ngợi, cuối cùng mở miệng: "... Không phải."
"Quán Quán, nếu nàng không muốn ở lại Giang gia, ta sẽ đi cùng nàng. Nàng đi đâu ta sẽ đi đó, ta không muốn nàng không vui."
Nghe đầu gỗ nói thế, ta cũng không giận nổi nữa. Ta hỏi: "Chàng không cần phụ thân mẫu thân sao?"
"Ta đã từng đáp ứng Quán Quán, thà phụ người trong thiên hạ cũng không phụ nàng." Giang Hằng như đang lập lời thề, "Quán Quán, ta đã nói với nàng thì chắc chắn sẽ làm được, nàng đừng lo lắng."
"Chàng thật sự nguyện ý đi cùng ta?" Ta khẽ nói.
Giang Hằng trầm ngâm một lát, rồi mới nói: "Chúng ta thừa dịp ban đêm rời đi, Giang Nam không thể lưu lại nữa. Trước tiên chúng ta rời khỏi Giang Nam rồi bàn tiếp. Đợi ta viết một phong thư để lại, hành động này tuy không tuân theo hiếu đạo, nhưng..." Giang Hằng dừng lại, nhỏ giọng nói: "Sự vui vẻ của Quán Quán rất quan trọng."
Lời này nếu bị mẫu thân đầu gỗ nghe thấy, khẳng định ta sẽ trở thành tội nhân Giang gia. Ta nhìn ra được Giang Hằng muốn ở lại Giang gia, đêm đó khi nghe chủ mẫu Giang gia kia gọi một tiếng "Con của ta", ta thấy mắt hắn đỏ lên.
Đầu gỗ lúc còn là Ninh Hằng thì là một cô nhi, chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm gia đình. Hiện giờ là Giang Hằng, hắn có phụ thân mẫu thân, hắn mới nếm trải tình cảm gia đình, lẽ ra không thể rời đi nữa, nhưng hắn lại nguyện vì ta mà bỏ đi.
Ta nhìn Giang Hằng, trong lòng cân nhắc, nói: "Thật ra không phải ta chán ghét Giang gia, chỉ là Giang gia trước kia có nhiều khúc mắc rắc rối. Những khúc mắc trước kia không đề cập tới nữa, nay chàng đã là trưởng tử Giang gia, Giang gia có chàng, cũng là nơi ta không dứt ra được."
Tương tâm bỉ tâm (*đặt mình trong hoàn cảnh của người khác*), đầu gỗ đã nguyện ý vì ta mà quên đi người nhà hắn, thì ta cũng có thể vì hắn ở lại Giang gia.
"Quán Quán nguyện ý ở lại Giang gia?"
Ta gật đầu.
Giang Hằng mừng rỡ, hắn ôm lấy ta, nói: "Quán Quán, nàng thật tốt."
Ta nhớ lại trước đó không lâu Nhạn Nhi mới ôm lấy ta nói một câu y hệt, thì bật cười. Giang Hằng buông ta ra, hắn nói: "Quán Quán, hai ngày nay bận rộn, bận đến nửa đêm mới có thời gian nghỉ ngơi. Ta biết nàng trách ta hai ngày nay không ở cạnh nàng, đến lúc ngủ nàng cũng rầu rĩ không vui mắng ta đầu gỗ hư..."
Ta sửng sốt, "Nửa đêm chàng tới phòng ta?"
Hắn gật đầu, nói: "Một ngày không nhìn thấy Quán Quán, trong lòng ta sẽ không thoải mái. Nhưng nàng đang ngủ, ta cũng không làm phiền nàng nên không đanh thức."
Ta nghĩ thầm lão gia tử Giang gia bắt đầu để đầu gỗ quen thuộc với người cùng gia nghiệp Giang gia, vừa mới bắt đầu tiếp nhận đã bận rộn đến thời gian ăn cơm cũng không có. Ta uể oải, đến sau này đầu gỗ thật sự tiếp quản gia sản Giang gia, vậy chẳng phải không có thời gian ở cạnh ta sao?
Lúc này Giang Hằng cầm tay ta, hắn nói: "Quán Quán, nếu nàng không vui thì cứ nói ra đừng một mình hờn dỗi. Ta muốn ở lại Giang gia, thứ nhất là vì chữ hiếu, thứ hai là vì Quán Quán. Ta không muốn Quán Quán đi theo ta chịu khổ, Giang gia có thể cho Quán Quán một cuộc sống đầy đủ. Nếu nàng trở thành người Giang gia mà không vui, thì cũng không theo ước nguyện ban đầu của ta." Dừng một chút, hắn lại nói: "Sau này ta đều ở cạnh nàng, mãi cho đến già."
Ta bật cười, "Hai ngày không gặp, chàng biến thành miệng nói trơn tru rồi."
Đầu gỗ vội nói: "Đây đều là lời nói thật lòng của ta."
Ta nhìn hắn, khẽ cười nói: "Ừ, ta tin chàng."
Đầu gỗ nói phụ thân mẫu thân hắn đã biết quan hệ giữa chúng ta, chờ thân thể phụ thân hắn tốt hơn một chút thì sẽ gặp ta. Tuy nói con dâu xấu chung quy vẫn phải gặp nhà chồng, nhưng lần đầu gặp chính thức, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Lúc căng thẳng ta thường nghĩ lung tung, mà khó hoà hợp nhất trong thiên hạ này chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mẫu thân đầu gỗ bất luận nhìn thế nào cũng thấy là người khó chung sống, cũng chẳng biết sẽ đối phó ta thế nào.
Sau đó ta nói phiền não này với đầu gỗ, đầu gỗ dở khóc dở cười nói: "Mẫu thân sẽ không làm khó nàng đâu."
Có lẽ là thấy ta vẫn mặt nhăn mày nhíu, đầu gỗ mới nghiêm túc nói: "Quán Quán, nàng là người trong lòng ta, làm khó nàng chính là làm khó ta, mẫu thân thương ta như vậy, tất nhiên cũng sẽ thương nàng. Nếu thật sự bị tủi thân uất ức, thì lúc về cứ nói với ta."
Ta giận hắn lườm một cái, "Chẳng lẽ chàng có thể vì ta mà cãi nhau với mẫu thân chắc?"
Giang Hằng nhìn ta, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không cãi nhau với mẫu thân, cũng sẽ không để nàng chịu uất ức. Quán Quán, tin ta, mọi chuyển cứ giao cho ta."
Ta nói: "... Mọi chuyện đều giao cho chàng, thế thì ta làm gì?"
Giang Hằng mỉm cười, "Nàng muốn làm gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày nàng đều vui vẻ."
Lúc này ta mới phát giác hình như đầu gỗ sau khi nhận người thân thì càng trầm ổn hơn, giống như một tòa núi cao, mặc kệ gió táp mưa sa sấm sét vang dội, vẫn vững chắc như ban đầu.
Lúc mẫu thân đầu gỗ sai người đến nói muốn gặp ta, trong lòng ta đã không còn thấy căng thẳng nữa. Đầu gỗ nói muốn đi cùng ta, nhưng ta từ chối. Ta ngay cả Thái hậu cũng làm được, con dâu Giang gia thì có gì phải e ngại?
Ta ưỡn thẳng lưng, thản nhiên đi theo nha hoàn.
Viện mẫu thân đầu gỗ ở hơi hẻo lánh, cũng vắng lặng yên tĩnh, ta nhớ lại ngày Nhạn Nhi thành thân, bà chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mắt chăm chú nhìn chuỗi tràng hạt, vẻ mặt lạnh nhạt, cứ như đã nhìn thấu hồng trần. Nhưng ngay khi biết con trai mình đã trở về, khuôn mặt bà lập tức biến thành hiền hậu, trong mắt tràn đầy tình cảm với đầu gỗ. Chỉ có điều đối với Nhạn Nhi vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, thậm chí ta còn nghi ngờ Nhạn Nhi không phải do bà sinh ra.
Dù sao theo ta được biết, đại đa số phụ nhân đều thương con trai nhiều hơn, dù sao con trai có thể nối dõi tông đường, con gái vừa gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi. Cũng may phụ thân mẫu thân ta rất thương ta, thương hơn cả thương đệ đệ, nếu phụ thân mẫu thân lạnh nhạt với ta thế, trong lòng ta chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Ta vừa bước vào mẫu thân đầu gỗ đã đứng dậy đón chào, vẻ mặt từ ái nắm lấy tay ta, khẽ sờ, hiền lành nói: "Ta nghe Hằng nhi nói con thể chất yếu nhược, sao còn mặc áo mỏng manh thế này? Liễu cô, còn không mau đem áo choàng tới cho Quán Quán."
Ta sửng sốt.
Ta thật sự không ngờ mẫu thân đầu gỗ lại nhiệt tình với ta như thế, quả thực cứ như ta là con gái mất tích nhiều năm của bà vậy. Bà kéo ta ngồi xuống ghế đệm, nha hoàn đứng bên cạnh lập tức dâng lên chén trà nóng, mẫu thân đầu gỗ lại nói: "Ta nghe Hằng nhi nói con thích uống Bích Loa Xuân, vừa hay chỗ ta có nhiều Bích Loa Xuân tốt, đợi lát nữa ta bảo Liễu cô đưa đến phòng con."
"Quán Quán tạ ơn Giang bá mẫu."
Bà cười nói: "Sao còn gọi là Giang bá mẫu? Quán Quán, con cũng sắp thành con dâu ta rồi. Con cũng gọi mẫu thân giống Hằng nhi đi." Dừng lại, bà lại nói: "Nhạn Nhi đã nói với ta chuyện giữa hai con, đoạn đường này cũng may có con chăm sóc Hằng nhi, bằng không lúc sinh thời ta cũng không thể sum họp với Hằng nhi."
Giang bá mẫu lấy khăn tay lau khóe mắt, lại nói: "Quán Quán, qua vài ngày nữa ta tìm người chọn một ngày tốt, sớm định ra ngày thành thân. Như thế, Hằng nhi cũng có thể an tâm, con cũng không thể cứ không danh không phận đi theo Hằng nhi." Giang phu nhân vỗ vỗ tay ta, "Hài tử, khổ cho con rồi."
Ta ngây ngốc gật đầu, nghĩ thầm không biết Nhạn Nhi rốt cuộc đã sáng tác truyện gì để kể cho mẫu thân nàng nghe. Dù sao Giang bá mẫu đối xử với ta tốt như vậy, cõ lẽ cũng là yêu ai yêu cả đường đi.
Ta cúi đầu khẽ nói: "Không khổ cực."
Về sau ta hỏi Nhạn Nhi đã kể truyện gì cho mẫu thân nàng nghe, thì Nhạn Nhi nhỏ giọng nói: "Đại tẩu yên tâm, muội không nói thân phận của tẩu cho mẫu thân nghe. Thật ra muội nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là đại ca lưu tâm đến tẩu. Mẫu thân thấy đại ca lưu tâm đến tẩu, tất nhiên cũng không dám làm khó tẩu. Hiện giờ mẫu thân coi đại ca là bảo vật, tẩu lại là bảo vật trong lòng đại ca, mẫu thân cũng lập tức coi tẩu là bảo vật thôi."
Ta nghe xong cảm khái, Nhạn Nhi lại nói: "Đại tẩu, phụ thân muội tuy ốm đau nằm giường, nhưng vẫn tỉnh táo như trước. Những truyện muội nói với mẫu thân, hẳn là không thể áp dụng lên phụ thân được."
Ta nói: "Tuy ta nói với người nhà muội ta họ Tô tên Quán Quán, nhưng nếu có người cẩn thận tra lại, có lẽ cũng tìm hiểu được gì đó. Cho nên ta quyết định không giấu phụ thân muội."
Giang lão gia thân là chủ một gia đình, từ tay trắng lập nghiệp đến giàu có một phương, cho nên sự quyết đoán cùng trí tuệ tất nhiên là hơn người bình thường. Nói chân tướng cho ông biết, vẫn là biện pháp tốt nhất.
Lúc ta đến gặp Giang lão gia, sắc mặt của ông đã tốt hơn rất nhiều, ông ngồi trên ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn có khắc hoa khảm ngọc, đằng sau có hai hạ nhân khuôn mặt có vẻ trung hậu thành thật.
Ta đi vào, Giang lão gia đã phất tay cho hai hạ nhân lui ra.
Trong lòng ta có chút lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn tự nhiên thoải mái như trước thi lễ với vãn bối. Giang lão gia bảo ta ngồi ở đối diện, rồi sau đó chậm rãi nói: "Cô họ Tô?"
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, vãn bối họ Tô."
Ánh mắt Giang lão gia dừng lại trên người ta, trong mắt ông chợt loé, "Tô gia ở kinh thành?" Ta hơi giật mình, Giang lão gia ho khan vài tiếng, ta rót một chén nước ấm, ông khoát tay, nói: "Xem ra Nhạn Nhi mất tích hai năm là ở trong Hoàng cung, con là một bé gái cũng có bản lĩnh, năm đó phụ thân con nói con thông minh lanh lợi, giờ xem ra đúng là không giả."
Ta nghĩ thầm Giang lão gia quả thật có ánh mắt sắc bén, một câu ta cũng chưa lộ ra, mà không ngờ ông đã đoán ra thân phận ta. Ta thấy thế cũng không vòng vo nữa, "Giang bá phụ quá khen rồi."
Giang lão gia thở dài: "Có lẽ nhân duyên của con với Hằng nhi cũng là trời định rồi. Năm đó ta và phụ thân con rất ăn ý, vốn định kết làm thông gia lại không ngờ phát sinh chuyện lớn... Dù sao cũng thế, xem ra trời đã định con làm con dâu Giang gia. Ta dốc sức làm cả đời, giờ mệnh cũng chẳng còn bao lâu nữa, sau này con hãy thay Hằng nhi xử lý chuyện trong nhà Giang gia, thì ta chết cũng được nhắm mắt."
Ta thấy kinh ngạc, Giang lão gia sờ cằm, thoải mái cười nói: "Nữ oa (*Bé gái*), con đã nghe đoạn thơ này chưa ——
Thiên dã không, địa dã không
Nhân sinh miểu miểu tại kỳ trung
Nhật dã không, nguyệt dã không
Đông thăng tây trụy vi thùy công
Điền dã không, địa dã không
Hoán liễu đa thiểu chủ nhân ông
Kim dã không, ngân dã không
Tử hậu hà tằng tại thủ trung
Thê dã không, tử dã không
Hoàng tuyền lộ thượng bất tương phùng
Triêu tẩu tây, mộ tẩu đông
Nhân sinh do như thái hoa phong."
(*Dịch thơ
Trời cũng không, đất cũng không
Kiếp người mờ mịt ở bên trong
Nhật cũng không, nguyệt cũng không
Mọc đông lặn tây, ai nên công
Ruộng cũng không, đất cũng không
Đổi thay mấy lượt chủ nhân ông
Vàng cũng không, bạc cũng không
Lúc chết tay còn giữ của không
Con cũng không, vợ cũng không
Suối vàng chín nẻo chẳng tương phùng
Sáng chạy tây, chiều chạy đông
Đời người bận bịu giống con ong*)
Ta kính nể nói: "Giang bá phụ thật thông tuệ, con nhất định sẽ cố gắng học tập."
"Sau này con và Hằng nhi sống với nhau thật tốt, những chuyện đã qua không cần phải nghĩ nhiều nữa." Giang lão gia sắc mặt có chút uể oải, "Chờ sau khi con và Hằng nhi thành thân, ta sẽ bảo tổng quan giúp con quen với Giang gia."
Ta đáp lời "Dạ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook