Hai giờ sau, Campbell tới bệnh viện.

Y cưỡng ép giả bộ như không chuyện gì xảy ra, thậm chí còn bình thường hơn trước, bình tĩnh gần như lạnh lùng; y trước xác nhận lịch họp, nhờ y tá đêm lịch hẹn khám bệnh trong ngày đưa vào phòng làm việc, phân phó không nhận thêm đăng ký nào khác vân vân.

Khám bệnh buổi sáng phần lớn là bệnh nhân quen biết đến tái khám, lúc khám chữa còn thường xuyên truyền ra tiếng nói cười. Sắp tới trưa, y tá thò đầu vào thông báo cho y: “Bác sĩ Campbell, ngài có khách.”

“Ai?” Campbell đang sắp xếp tư liệu, liền thuận miệng hỏi.

“Bác sĩ khoa tim bệnh viện quận Karl · Vinci.”

Campbell ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. Y quả thật đang đợi người, lại thật không ngờ thế mà sẽ là Vinci.

“Mời hắn vào.”

Buổi sáng, sau khi Campbell trơ mắt nhìn xe cảnh sát chở Yusite đi, vốn cũng lên xe, muốn lập tức phóng nhanh đuổi theo đồng thời tìm cục trưởng tạo áp lực, không cướp được người thề không cam chịu ngừng, lại bị Brodas ngăn cản, “Jesse, cậu cố chấp còn khó ứng phó hơn cả bò.” Vừa đấm vừa xoa mới bị nửa kéo nửa khuyên dẫn người rời khỏi hiện trường.

Trầm mặc ngồi ở trong xe, sau một lát, Campbell từ từ khôi phục lý trí.

Nhớ tới bộ dạng, phản ứng của Yusite, sẽ làm tim y chảy máu. Không biết những tên cặn bã đó đã làm gì với Yusite… Campbell càng phẫn nộ, mặc kệ những tên đó làm cái gì, y đều sẽ bắt những kẻ đó trả giá gấp đôi, không, gấp ba, “Lawrence, phiền cậu dẫn tôi đi tìm luật sư.”

Brodas không nói hai lời, chỉ lưu loát chuyển tay lái.

“… Tôi sẽ lập tức đi xem một cuhst có thể làm cái gì.”

Nói chuyện một lúc lâu, luật sư nói như vậy, đồng thời đề nghị Campbell tận lực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra trở lại bệnh viện, làm việc như thường ngày, càng bình tĩnh càng tốt.

“Trước án binh bất động, đừng tự mình rối loạn… Danh ngôn từ 《 Tôn Tử binh pháp 》 của Trung Quốc.” Luật sư cố ý lấy giọng điệu thả lỏng nói, muốn tạo không khí bình thường, “Để cho đối phương chủ động tìm anh. Chúng tôi đều tin tưởng 『 Bang Columbia 』 ở cục cảnh sát có 『 cọc ngầm 』, lại không rõ lắm cái cọc ngầm này có bao nhiêu năng lực, như vậy ngược lại khó giải quyết. Chỉ có thể uy hiếp đối phương, để cho bọn họ lộ sơ hở. Nắm càng nhiều sơ hở, đối với chúng ta càng có lợi.”

Campbell gật đầu, “Anh muốn làm sao?”

“Tôi có 『 nội tuyến 』của tôi, bí mật nghề nghiệp.” Luật sư mỉm cười, giả vờ hài hước nháy mắt mấy cái, “Biệt lo lắng, một khi có tin tức lập tức thông báo cho anh.”

Không lâu sau, y tá mời Vinci vào phòng làm việc của Campbell; hắn ta không đợi đối phương mở miệng liền tự ngồi xuống. Campbell mặt lộ vẻ mỉm cười chào hỏi đối phương, “Sao lại rảnh rỗi đến đây, Vinci?”

“Ngày hôm nay vừa vặn đến khu này nói chuyện, thuận tiện đi ngang qua chào hỏi.” Vinci nói: “Tôi sau khi nhận được giải y, không ít cơ quan đề ra dự án với tôi, hy vọng tôi có thể chủ trì mấy cái kế hoạch nghiên cứu quan trọng. Ngoại trừ Washington, còn có Los Angeles, Portland… Tôi còn cần phải cân nhắc cho kỹ.”

“Chúc mừng.”

“Còn anh?” Vinci như lơ đãng hỏi, “Gần đây thế nào?”

Những lời này nghe vào trong tai Campbell như đặc biệt chế nhạo. Trong lòng y còn treo chuyện của Yusite, dùng công sức cực lớn mới mạnh mẽ tiếp tục giả bộ bình tĩnh; nhưng y vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Đều cũng không tệ lắm… Không có gì đặc biệt.”

Vinci nhìn Campbell, khóe miệng khẽ cười nhạt. Tiếp tục giả bình tĩnh đi, tên chết tiệt, hắn ta nghĩ thầm: Hắn ta muốn nhìn thấy người kia triệt để sụp đổ. Lấy ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, sau đó hơi chút để sát vào dưới đèn đồng thau, mâm sứ nhỏ chứa PotPourri, phất tay ngửi mùi. Tiếp đó đổi đề tài, “Rất thơm, anh còn tiếp tục dùng Santa Maria Novella gì đó?”

“Đúng vậy.” Campbell đến bên một tầng dưới của tủ trang trí nhỏ lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Vinci, “Còn có… 『 xà phòng thơm thủ công tốt nhất trên đời』 mùi hạnh nhân, cầm đi.”

“Ha ha, anh còn nhớ rõ  『 danh ngôn 』của giáo sư Cope Roky, 『 quái y giáo sư 』 kia qua đời cũng đã mấy năm… Cũng khó trách, anh là của học trò tâm đắc của ông ấy.” Vinci tiếp nhận hộp, mới đưa tới gần trước mặt, một mùi hương thanh nhã liền chui vào chóp mũi, “Này sẽ là bí quyết thành công của anh đi? Nịnh bợ, bắt chước, PR.”

Lai giả bất thiện (người tới không có lòng tốt), Campbell nghĩ thầm. Nhưng y vẫn mỉm cười, ngồi lại bên cạnh bàn, “Tôi không là học trò tâm đắc gì. Năm thứ nhất ở trường y viết báo cáo nghiên cứu, tôi kỳ thực có tranh chấp rất lớn với ông ấy. Trên thực tế, ông ấy không ưa thái độ học tập của tôi, ngay từ đầu tuyên bố tuyệt đối cho tôi sống không nổi.”

Vinci đồng ý gật đầu, nhân cơ hội chế giễu: “Anh thật sự cũng không phải nổi tiếng chăm học, học hành cực khổ.”

Campbell cười, “Báo cáo viết được phân nửa, tôi đưa cho ông ấy xem trước, xin ý kiến chỉ bảo của ông. Ông ấy chỉ liếc một cái, đã nói chưa xem qua phương pháp hoang đường như vậy; tôi lúc đó cũng ra vẻ tàn bạo, tranh luận với ổng. Chúng tôi ai giữ ý nấy, ông ấy thậm chí còn xé báo cáo của tôi.”

“Tôi vốn cũng định đổi đề mục, cũng đổi giáo sư hướng dẫn. Hai ngày sau khi tôi đến thư viện tìm số liệu, ông ấy lại đặc biệt tới đó tương đối lễ độ xin lỗi.” Campbell từ từ nói: “Ông ấy nói đọc kỹ báo cáo một lần nữa, vô cùng tán thưởng cái phương pháp hoang đường đó; bất quá, phải cần kỹ thuật ngoại khoa vô cùng cao giúp đỡ.”

Vinci nhíu mày một cái. Cope Roky ở vào năm đó nổi danh là nghiêm khắc, Campbell cố ý nhắc tới loại chuyện cũ này, chẳng lẽ muốn lên mặt khoe khoang? “Cho nên sao?”

“Giáo sư bởi vậy muốn thêm tôi vào nhóm nghiên cứu nhỏ do ông ấy đặc biệt huấn luyện.” Campbell nói: “Chuyện này không có người biết, tất cả mọi người đều cho là tôi có thể trước vào nhóm nghiên cứu nhỏ là vì quan hệ cá nhân tốt, kỳ thực phía sau có sự thật khác.”

“Anh muốn nói cái gì?”

Campbell nhún vai, “Tôi chỉ là một người bình thường.”

Vinci hít sâu một hơi. Tên khốn Campbell thừa nhận bản thân chỉ là một người bình thường, rất tốt. Hắn ta lộ ra ánh mắt không có ý tốt, “Ai mà không phải chứ… Không nói nữa. Được rồi, tôi có một việc cần anh giúp.”

Campbell khẽ nhíu đầu lông mày, khá ngạc nhiên Vinci lại yêu cầu y giúp đỡ, “Chuyện gì?”

“Luận văn mới của tôi. Phải từ chỗ anh 『 thu về 』 số liệu.” Vinci gằn từng chữ nói: “Ca bệnh của Emily · Yusite.”

Campbell ngạc nhiên, “Emily?”

“Tứ chứng Fallot đồng phát van ba lá dị thường… Tên gọi vẻ vang liền có thể ngửi được mùi vị của giải y học. Đừng nói anh chưa từng muốn đem ca bệnh này viết thành luận văn.” Vinci nói: “Bất quá, Emily vốn là bệnh nhân của tôi, theo trình tự đạo đức, hẳn phải là trường hợp luận văn của tôi; chỉ là anh 『 lại một lần nữa 』 lừa gạt thành công, lợi dụng người nhà bệnh nhân đem ca bệnh của 『 ta 』 lừa đi.”

“Lợi dụng người nhà bệnh nhân?” Nghe được đối phương nhắc tới Yusite, Campbell theo bản năng cảnh giác, “Có ý gì?”

“Anh biết rõ còn hỏi.” Vinci hai tay bày ra, “Johan · Yusite vì con gái của hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, độ phối hợp vô cùng cao —— bất cứ chuyện gì, bất kỳ yêu cầu gì, bao gồm cả bản thân 『 hắn 』.”

Sắc mặt của Campbell không thay đổi, ánh mắt lại trầm xuống. Vinci lại giả vờ hời hợt khiêu khích: “Không sai, tôi cùng hắn từng ước hẹn, hôn qua, cũng lăn giường.”

Vinci chú ý tới cơ cằm của Campbell, cơ platysma (cơ da cổ, nằm ở trước cổ) và cơ hàm căng chặt, hiển nhiên bản thân cắn chặt hàm răng để ức chế, biết rõ Campbell đang ở gần ranh giới tâm tình không khống chế được. Có thể ép tên chết tiệt này đến cực hạn, trong lòng của hắn ta cực kỳ vui vẻ.

Campbell rốt cuộc hiểu rõ đây mới là mục đích tới chơi thực sự của Vinci. Y không nói được một lời tựa lưng vào ghế, thuận lợi cầm một thanh bút máy Montblanc thưởng thức, muốn dời áp lực lại tốn công vô ích; y hít một hơi thật sâu, cảm giác các mạch máu lớn nhỏ trong đầu tựa như đồng thời lấp đầy, đầu gần như muốn phát nổ, ngay cả huyệt thái dương cũng căng chặt đến mơ hồ phát đau nhức.

Rốt cục có thể tận mắt tên khốn nạn này sụp đổ, Vinci vì vậy lại đổ dầu vào lửa: “Tôi còn tưởng rằng anh coi trọng một đối tượng bao nhiêu trân quý, kết quả bất quá là một người nhàm chán lại tương đối mờ nhạt; Campbell, thì ra phẩm vị của anh cũng chỉ có thế.” Vinci cố ý không nghiêm túc bịa đặt: “Bất quá, tôi phải thừa nhận hắn ở trên giường rất tốt, quả thật khiến người ta bị kích động lăng nhục hắn cả đêm. Hắn nghĩ hết biện pháp lấy lòng tôi, vô cùng hưởng thụ chúng tôi làm tình…”

Hai mắt Campbell nhất thời đỏ bừng, nhìn thẳng Vinci; bút máy bị y không biết làm sao lại chảy mực, khiến tay trái của y dính đầy mực xanh đậm.

“Vinci, tôi đề nghị anh câm miệng…”

“Thế nào, cảm thấy khó chịusao? Anh vẫn luôn hết sức động vật hóa nhu cầu tính dục dẫn dắt quan hệ. Biết hắn và người khác lên giường, nhất định khiến anh ngán rồi, muốn vứt bỏ hắn lại không được lý do, đúng không?” Giọng điệu của Vinci càng thêm khinh thường, “Loại chuyện lạc lối này không ai chịu được. Như vậy đi, cha con bọn họ do tôi tiếp nhận, coi như tôi giúp anh một chuyện.”

Campbell một câu nói cũng không nói được, chỉ là căm hận trừng mắt nhìn đối phương.

Checkmate, sụp đổ đi, tên khốn nạn chết tiệt, Vinci lộ ra nụ cười chiến thắng.

Dưới vui vẻ cực độ, hắn ta lại tiếp tục thêm mắm thêm muối, “Tôi đảm bảo, sẽ tận lực khám chữa cho Emily, đem ca bệnh của nó viết thành luận văn; về phần Johan… Hắn vốn là một người không có cảm giác tồn tại gì, chiếu cố tự nhiên cũng sẽ không cố hết sức, như lúc ở trên giường với hắn, mềm yếu mặc cho người định đoạt…”

Vinci viêc to việc nhỏ không sót miêu tả chuyện làm tình giữa mình và Yusite: Hôn môi thế nào, thân thể quấn quýt ra sao, nghênh hợp… Cố gắng hết sức yin mi ( yin mi theo tiếng Nhật nghĩa là dâm mĩ, đại khái là nói bạn Vinci miêu tả chuyện kia bằng lời lẽ dâmtục)đồng thời thêm mắm thêm muối.

Trong nháy mắt, bộ dạng, thói quen, động tác nhỏ của Yusite liền rõ ràng hiển hiện trong đầu Campbell. Tư thế tán tỉnh, phản ứng hưng phấn, vẻ mặt, thanh âm… Tưởng tượng thấy Yusite và người khác làm tình, tưởng tượng Yusite ở dưới thân người khác cao trào, run rẩy, Campbell không cách nào hình dung cảm giác chính xác của mình, chỉ biết là vô cùng khó chịu.

Y nhắm mắt lại, nhíu mày, muốn ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ lung tung, hình ảnh lại càng phát ra rõ ràng. Y cúi đầu, cắn răng cho dù biết rõ Vinci là cố ý khiêu khích, nhưng không cách nào ức chế để tâm tình và suy nghĩ của mình hỗn loạn như cũ, không cách nào hồi phục lý trí bình tĩnh; chỉ có thể cắn răng nghiến lợi thấp giọng mắng: “Fuck…”

Nhìn Campbell sa sút tinh thần đồng thời sắp không khống chế được, Vinci cực kỳ vui vẻ, càng mặt mày hớn hở nói: “… Phóng túng đối với hắn muốn làm gì thì làm, mặc kệ làm vài lần, hắn đều vẫn e lệ rụt rè như vậy, ngoan ngoãn bị động, hơn nữa lại yên lặng không dám phát ra một tiếng nào…”

Campbell căm hận hàm răng run rẩy, vô ý cắn nát thành bên trong khoang miệng, nhất thời một vị sắt tanh đầy trong miệng, hơi đau lại khiến suy nghĩ của y thông suốt.

Y vô cùng quen thuộc Yusite lúc làm tình nhiệt liệt kích tình đến vang vọng, có thể khiến bạn tình say mê; căn bản không như lời Vinci nói cái gì “bị động hơn nữa lại yên tĩnh”. Rất hiển nhiên, Vinci miêu tả căn bản không phải sự thật. Thế nhưng, chỉ sợ cũng đại biểu cho… Campbell hít sâu một hơi, y đột nhiên hiểu rõ Yusite vì sao sợ, vì sao lảng tránh y; trong lòng nhất thời một trận đau đớn nặng nề, nhưng cũng khôi phục lý trí.

“Vinci, anh là một người đáng thương.”

“Cái gì?” Vinci giống như nghe được một câu nói đùa, “Những lời này từ trong miệng anh nói ra đặc biệt hoang đường. Đối mặt với đối thủ đáng kính đánh bại anh, lời 『 nịnh bợ 』 duy nhất của anh là cái này? Anh cái người bị đánh bại không phải đáng thương hơn sao?”

“Anh cũng không phải một đối thủ đáng kính. Tôi căn bản chưa từng coi anh như  một đối thủ.” Campbell bình tĩnh nói.

Campbell khôi phục lý trí bình tĩnh, Vinci không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Campbell buông bút máy, rút ra mấy tờ khăn giấy ướt lau sạch mực trên tay, “Anh là một người thất bại không thoát khỏi xiềng xích của quá khứ, chỉ có thể thương tổn đến người thứ ba vô tội để trà thù.”

“Người thất bại?” Sắc mặt Vinci chuyển thành xanh mét, lớn tiếng phản bác, “Bởi vì trò đùa tồi tệ của, khiến tôi ở hội nghị phát biểu luận văn ra sức làm trò cười cho thiên hạ! Tô vô cùng nhiệt tình lúc học tập tại trường y, đều bị anh phá hủy!”

“Vinci, để tôi nhắc anh nhớ: Là anh ăn cắp tư liệu nghiên cứu của tôi.”

“Ăn cắp? Tôi là tham khảo!” Vinci tức giận đến trợn to hai mắt, chỉ vào mũi Campbell, quát: “Mà anh đã sớm biết tôi sẽ tham khảo, lại cố ý khiến tôi lấy được số liệu sai. Căn bản là không có lòng tốt!”

“Tôi cho là anh xem tài liệu của, chí ít sẽ làm việc kiểm chứng; mà không phải như thế một chữ không thay đổi chép lại.” “Anh… Tất cả mọi thứ đều là mưu kế của anh! Anh đố kị tôi, anh sợ tôi! Anh không hy vọng thành tựu của tôi vượt qua anh! Cái tên mua danh chuộc tiếng, có tiếng không có miếng!”

“Anh sai rồi. Thành tựu của tôi là từ từng ca bệnh từ từ tích lũy được. Vinci, đừng bị hư vinh làm đầu óc mê muội.” Campbell chậm rãi nói: “Tôi sẽ không giao ca bệnh của Emily cho anh, bởi vì anh cũng không phải một bác sĩ tốt. Về phần Johan —— ”

Y lạnh nhạt mĩm cười, “Tôi là một bác sĩ khoa tim, đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện thứ trong đũng quần của một người hoạt động thế nào; hơn nữa, bản thân tôi cũng không phải một người mang đai trinh tiết, không có lập trường yêu cầu người khác. Thứ duy nhất tôi quan tâm là tâm ý của Johan.”

Vinci soạt một tiếng đứng lên, không nói được một lời đi tới cạnh cửa.

“Vinci.” Campbell gọi hắn ta lại, “Chuyện ở trường y đã qua lâu như vậy, tôi có thể cười cho qua chuyện. Bất quá, chuyện anh đã làm với Johan… Tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Y dừng một chút, “Trốn đi.”

Campbell thấp giọng nói một câu nói, Vinci lập tức mở cửa ra, cũng không quay đầu đi ra ngoài.

Ngồi trên ghế, Campbell hít thậy sâu mấy hơi. Sắp xếp lại chút tâm tình của mình xong, y gọi vài cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài ăn trưa.

Sau đó trở lại bệnh viện hơi trễ, y tỏ vẻ không lâu sau sẽ nghĩ dài hạn một tháng, nhờ các y tá thông báo cho bệnh nhân, dời thời gian khám bệnh, “… Có thể do bác sĩ khác thay mặt khám… Về phần phẫu thuật, bác sĩ Ed · Smith sẽ trở về hỗ trợ. Tạm thời, có lẽ cũng có thể biến thành thường xuyên… Ai biết được.”

Yusite ở trong một căn phòng bày trí đơn giản lại nhỏ hẹp, trên bốn mặt tường chỉ có một mặt kính giám thị hình chữ nhật màu tối. Ngồi cạnh một cái bàn bằng forrmica, hai gã cảnh quan đang đối mặt với hắn.

Ánh mắt của hắn mờ mịt, vẻ mặt hoảng hốt, trong đầu có chút mờ mịt.

Bên trong rất tối, Yusite trước mắt có chút u ám không rõ, vô thức nhìn về phía trước, từ trong kính giám thị hoảng hốt thấy hình ảnh trước đó Campbell ở ngoài xe cảnh sát không ngừng gõ cửa xe, gọi tên hắn; mỗi lần gõ, đều vang kên một tiếng cũng in sâu vào trong lòng hắn.

“Ngài Yusite, ngài còn muốn nói gì?”

Không có lời gì để nói, Yusite trực giác nghĩ: Hắn xin lỗi Campbell, trừng phạt đúng tội, cho nên không lời nào để nói.

“Ngài thực sự là bình tĩnh như núi băng vậy, ngoan cố như đá.” Thấy Yusite không trả lời, cảnh quan tiếp tục châm chọc, đồng thời đem một sấp ảnh chụp bày trước mặt hắn, “Những hình này. Ngài không có ấn tượng sao?”

Yusite ngơ ngác rũ tầm mắt xuống, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm ảnh chụp, tựa như những thứ đó không liên quan đến hắn; sau đó hắn lại đem cặp mắt xanh mất đi thần thái kia chuyển qua mặt của cảnh quan, “Xin lỗi… Tôi nên có ấn tượng gì?”

Hai gã cảnh quan hai mặt nhìn nhau, Yusite hiển nhiên ý thức không rõ. Bọn họ quay đầu lại nhìn kính giám thị, ở bên kia kính, Santos chính đang theo dõi cuộc thẩm vấn.

“Ngài một chú ý tới, người ngồi ở ghế lái nhìn rất quen mắt?”

“Nhìn quen mắt?” Yusite lại liếc nhìn ảnh chụp, “Ai?”

“Ngài cảm thấy đùa giỡn cảnh sát như vậy rất thú vị sao?” Một tên cảnh quan bắt đầu nổi giận, đưa tay nắm tóc Yusite dùng sức ép xuống phía dưới, ép buộc hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp; tên cảnh quan còn lại thì đem ảnh từng cái bày ra, “Là nâm! Mỗi tấm hình đều có mặt ngài!”

Yusite nỗ lực nhận rõ. Những hình kia đều khác thời gian chụp, địa điểm chụp, duy nhất giống nhau là trong hình đều có một chiếc xe, chỗ ghế lái đều có một người tóc vàng mắt xanh giống nhau, “Tôi?”

Cảnh quan buông tay ra, trở lại chỗ ngồi.”Căn cứ theo những ảnh chụp chứng cứ tìm được này, 『 Bang Columbia 』 gần đây mỗi một lần phạm án thì ngài đều 『 trùng hợp 』 có mặt ở hiện trường.”

Yusite cố sức nháy mắt mấy cái, đối với những hình này từ từ có ấn tượng: Đó là ảnh chụp hắn lúc chở hàng cho Diego. Bang Columbia cái tên này hắn từng không chỉ nghe qua một lần, nhưng vẫn không rõ là cái gì, hiện tại rốt cục hiểu rõ, “Bang Columbia… Diego?”

Cảnh quan cười nhạt, “Ông chủ nhỏ của quý bang: Diego hiện nay đang lẩn trốn. Thế nhưng, đồng bọn của quý bang lại đang ở trong phòng thẩm vấn sát vách.”

“Tôi chỉ là tài xế: Đi suốt, quẹo rẽ, đỗ xe… Tôi hoàn toàn không rõ bọn họ đang làm cái gì.” Yusite dùng thanh âm yếu ớt thành thật mà nói.

“Là 『 tài xế 』 hay là 『 người gánh vác 』?” Tên cảnh quan nói tiếp: “Tất cả đồng bọn của ngài đều đã nói hết rồi tương đối bất lợi cho lời khai của ngài… Với tình trạng của ngài, hợp tác với cảnh sát là cách giải quyết sáng suốt nhất.”

Santos ở phía sau theo dõi không khỏi mỉm cười.

Ở trong phòng thẩm vấn, đối mặt với vật chứng và tra hỏi mệt mỏi như vậy, côn đồ có ý chí sắt đa như thế nào đi nữa đều sẽ chán nản thậm chí nước mắt ròng ròng; huống chi là một người đáng thương nửa khuôn mặt sưng đỏ xanh tím, một thân thê thảm, bị cuốn vào chuyện này.

Quả nhiên, Yusite cúi đầu suy nghĩ sau một lát, thâm trầm nói: “Tôi muốn gọi điện thoại.”

“Ngài muốn liên lạc với luật sư?” Cảnh quan hơi chút đe dọa: “Cần tôi tuyên đọc quyền lợi của ngài, tạm bắt giữ ngài không?”

Yusite lắc đầu, “Tôi muốn liên lạc với vợ trước của tôi. Con gái tôi hôm nay sẽ kết thúc trại thể nghiệm cuộc sống, hy vọng cô ấy có thể đến trường đón con gái… Còn có, tôi không tranh quyền giám hộ nữa.”

Hắn hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười khổ sở, “Ngẫm lại, tôi kỳ thực không phải một người cha xứng chức, kẻ vô tích sự lại mất mặt, sẽ chỉ làm con gái thật mất mặt mà thôi… Vợ trước của tôi hiện tại có một gia đình hoàn chỉnh, con gái ở cùng cô ấy tương đối tốt… Đúng, như vậy là tốt nhất.”

Hắn vươn hai tay, lộ ra cổ tay đầy vết máu, “Sau đó, xin hai vị đeo còng tay cho tôi, giam tôi lại đi.”

Cảnh quan sửng sốt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Yusite sẽ nói như vậy.

Yusite cứ như vậy vươn tay, nghiêng đầu hai mắt vô thần đờ ra, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Hai vị cảnh quan, các anh từng đánh cược chưa?”

Canh quan lắc đầu, “Nhân viên chính phủ không…”

Yusite cũng không thèm để ý đến câu trả lời của đối phương, dừng một chút lại nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ… Khi một người hoàn toàn thua hết sạch, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, không hề lo lắng đi? Dù sao đã hai bàn tay trắng, không có cái gì có thể lại thua…”

Hắn đột nhiên nở nụ cười. Nghe được trong tiếng cười thê lương mang theo chua xót khổ sở vô cùng, hai tên cảnh quan nhất thời cảm thấy không đành lòng.

“Tôi hiện tại lại vô cùng nhẹ nhõm, áp lực gì cũng không có… Đột nhiên thả lỏng, ta cảm thấy rất mệt mỏi…” Yusite yếu ớt: “Cảnh quan, van cầu các anh để tôi nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong hắn liền tựa đầu trên bàn, ngủ mất.

Hai tên cảnh quan nhìn nhau, “Hắn uống thuốc gì?”

Căn cứ theo kinh nghiệm phá án của hai người, tình trạng thần trí của Yusite tuyệt đối tinh thần đã có chút chịu ảnh hưởng của thuốc.

“Viên thanh tra, làm sao bây giờ?” Hai tên cảnh quan đi ra khỏi phòng thẩm vấn, xin chỉ thị của Santos.

“Tìm tổ pháp y đến. Thừa dịp hắn hiện tại mê man, thu thập mẫu máu của hắn, đưa đi xét nghiệm.” Santos nói.

“Như vậy không đúng theo trình tự pháp luật?”

“Hắn lại không tìm luật sư.” Santos cười nhạt, “Hắn muốn ngồi tù, không phải sao? Như vậy chúng ta đã giúp hắn một chuyện: Máu của hắn tuyệt đối sẽ hiện ra phản ứng dương tính của thuốc, liền coi như hắn sử dụng ma túy mà bắt giữ.”

Cảnh quan gật đầu, lập tức thông báo tổ pháp y. Sau đó, Santos như thờ ơ đi tới phòng nước ở góc chết của cầu thang, nhìn xung quanh xác định bốn bề vắng lặng, lấy điện thoại nhấn một dãy số, “Ông chủ, là tôi… Tất cả đã giải quyết, có thể để 『 vương tử 』 trở về…”

Jose nghe xong điện thoại, yên lặng đóng điện thoại lại.

Gõ cửa, không đợi người bên trong đáp lại, liền trực tiếp mở cửa đi vào. Ông ta thấy một người mặc áo khoác trắng đang rất nhanh qua lại giữa các giá sách và tủ trang trí, đem đồ vật bỏ vào thùng giấy trên bàn.

“Ngài chuẩn bị ra khỏi thành sao, bác sĩ Vinci?”

Vinci nhìn Jose vào cửa, lại không dừng lại động tác, “Có người cung cấp cho tôi cơ hội làm việc tốt hơn, cho nên tôi phải rời khỏi cái bệnh viện quỷ này.” “Vội vội vàng vàng như thế, thậm chí không nói một tiếng với bệnh nhân cũ sao? Tôi muốn giúp ngài làm tiệc chia tay.” Jose nói: “Sau này làm sao liên lạc với ngài đây?”

“Jose, tôi không muốn cùng ông —— các ông —— có bất kỳ quan hệ gì nữa.” Vinci vẻ mặt lạnh lùng, “Xin hãy rõ ràng: Tôi không phải thuộc hạ của ông.”

“Tôi biết, chúng ta là bạn hợp tác.” Jose chậm rãi nói: “Như vậy tôi càng phải nên cảm ơn ngài.”

Vinci hít sâu một hơi.

Nhiều năm trước khi hắn ta mới vừa vào bệnh viện quận, tối nào đó trực đêm, Jose và ba, bốn thủ hạ dẫn theo một người sống và một người chết nhờ hắn ta “xử lý”: Hắn trị liệu người sống chịu vết thương đạn bắn, làm giả báo cáo khám nghiệm tử thi cho người chết, từ giết người đổi thành ngoài ý muốn tử vong, đồng thời nhận một khoản tiền khá lớn; từ đó về sau, hắn ta là được coi là “bác sĩ gia đình” của Jose, lén xử lý tốt không ít vấn đề khó giải quyết của Bang Columbia, giúp bọn họ tránh được rất nhiều vụ kiện tụng, từ đó nhận được khoản thù lao kếch xù —— ngay cả lần này bắt cóc Yusite cũng là vậy.

“Đừng thừa nước đục thả câu, Jose, tôi biết rõ mục đích thực sự của ông… Diego lần này chọc phải phiền phức quá lớn.” Vinci lắc đầu, “Trước đây hắn vì chuyện đua ngựa mà bắt cóc David · Mc Dowell, 『 nữ ma đầu đua ngựa 』 để chô hội Freemansonry (còn được gọi là hội Tam điểm) cho hắn giáo huấn còn chưa đủ? Tháng trước hắn muốn nhúng tay kinh doanh nhảy thoát y đi… Đó là địa bàn của hắc bang Ukraine, những người đó có thể tùy tiện đối phó như vậy sao?”

“Diego tựa như tất cả hắc bang đời thứ hai, 『 vương tử 』phải không biết khó khăn, khó tránh khỏi lỗ mãng, tầm nhìn hạn hẹp. Nhưng mà thân là cha, cho dù biết con trai ngu xuẩn, vẫn chỉ có thể tận lực bảo vệ nó.” Jose nói: “Hắc bang Ukraine không dễ chọc, nhưng Bang Columbia chúng ta cũng không phải đèn cạn dầu. Tôi nói cho Diego tìm một người ngoài gánh tội thay, đến cục cảnh sát tự nhiên có người xử lý.”

“Phải, tìm một người gánh tội thay. Hắn ai không tìm, hết lần này tới lần khác tìm Johan · Yusite?”

“Một tài xế tầm thường thấp kém, người tốt nhất để vu oan giá họa.”

Vinci khoa trương cười ha ha vài tiếng, “Tài xế tầm thường thấp kém… Có từng điều tra qua hắn bây giờ làm tài xế cho ai không?” Hắn ta hạ giọng, “Là hắc bang Italy —— người của gia tộc Mephia!”

Jose rùng mình, sắc mặt chuyển trắng. Ông đương nhiên biết gia tộc Mephia: King of kings, vương của vạn vương hắc bang.”Bác sĩ kia… Có quan hệ với gia tộc Mephia?”

“Bạn bè giao tình vô cùng sâu. Tôi cũng vừa mới biết được.” Vinci xoay người tiếp tục thu dọn, “Jose, rất xin lỗi: Tôi phải tự bảo vệ mình.”

Jose trừng mắt nhìn bóng lưng của Vinci, từ trong túi lấy ra một khẩu Beretta, nhẹ nhàng mở khóa bảo hiểm của súng.

“Jose, ông biết tôi ở trường y là học sinh vô cùng tốt, rất biết ghi chép.” Vinci không quay đầu lại, chỉ là chạm rãi nói, “Tôi ghi chép việc lớn việc nhỏ không bỏ sót, nagy cả giáo sư trong ngày mặc quần áo gì đều sẽ ghi lại; cái thói quen này vẫn giữ đến bây giờ. Tôi thay ông xử lý mỗi một vụ án đặc biệt —— tất cả —— đều được ghi lại, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, bất luận là cái 『 ngoài ý muốn 』gì, phần tài liệu kia cũng sẽ bị công khai… Ông hiểu ý của tôi mà.”

Jose trầm mặc.

Sau một lát, Vinci mới quay đầu lại, phát hiện Jose từ lâu đã không còn bóng dáng.

Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, một nhân viên của tổ pháp y mang theo hộp dung cụ pháp y rất nhanh thay rơi lấy một ống mẫu máu của Yusite đang ngủ mê man. Sau khi chấm dứt, hắn ta mang theo họp dụng cụ ra khỏi phòng thẩm vấn, Santos dặn dò hắn lập tức tiến hành xét nghiệm.

Nhân viên pháp y gật đầu làm theo, mới xoay người, một người đàn ông mắt nâu xám, ngoại hình ưu nhã liền vươn tay, sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy ống nghiệm.

“Viên thanh tra Santos, xin hỏi ngài tìm được thứ này ở đâu vậy?” Người đem ông đem ống nghiệm trở thành vật chứng bỏ vào túi giấy nhỏ, sau đó bỏ vào trong túi, “Tôi là luật sư của ngài Johan · Yusite: Mikhail · Vanesselt. Ngài phi pháp thu thập mẫu vật sinh học của đương sự của tôi, ý đồ muốn giả tạo chứng cứ sao?”

Thấy luật sư đột nhiên xuất hiện, Santos đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền giận tái mặt, hừ cười một tiếng: “Ngài luật sư, tôi khuyên ngài giao mẫu máu ra đây. Ngài chưa từng nghe qua tội 『 cản trở điều tra 』 chưa?”

“Viên thanh tra, ngàì nghe qua 『 phi pháp thu thập chứng cứ, xâm phạm riêng tư và trái với nhân quyền 』 chưa?” Vanesselt hỏi vặn lại, “Tôi khuyên ngài tránh ra, tôi hiện tại sẽ mang đương sự của tôi đi.”

“Ngài Yusite là người liên quan đển bản án quan trọng, tôi là căn cứ theo lợi ích thực chất của vụ án mới đưa ra quyết định như vậy.” Santos cố ý giở giọng, “Theo luật, tôi thậm chí có thể tạm giam hắn hai mươi tư tiếng.”

“Xin hỏi có lý của ngài căn cứ vào cái gì? Tôi lại thật ra có một dự cảm hợp lý: Ngài rất nhanh liền phải đến tòa án thanh tra liên bang giải thích rõ.” Vanesselt không chút khách khí nói: “Thuận tiện nói cho ngài một việc: Vụ án này đã không thuộc về phảm vi quản hạt của quý cục, mà là của FBI. Mười phút sau, sẽ có mấy thanh tra liên bang đến đem tội phạm hiềm nghi áp đi.”

“Cái gì?” Santos vỗ bàn một cái.

Trong hồ sơ được gởi trước đây, Jose từ lâu đã thông báo hắn ta đặc biệt xử lý: Tinh toán đem tất cả tội trạng hoàn toàn đổ lên trên người Yusite, khiến hắn hết đường chối cãi, ngồi ngục tối, ngoài ra trong tù sẽ sắp xếp sát thủ diệt khẩu. Thế nhưng, vụ án này nếu như ra khỏi NYPD, hắn ta liền không có quyền nhúng tay, không khỏi khẩn trương.

“Một giờ trước, Diego · Riquez lái một chiếc xe tang biển số của Chicago, tại trạm xăng dầu trên quốc lộ ở New Jersey vì cự tuyêt trả phí đổ xăng, liền đánh thương ông chủa của trạm xăng dầu mà bị tóm. Hiểu chưa? Tội phạm của vụ án ra khỏi phạm vi bang thì do cục điều tra liên bang tính chung điều tra.” Vanesselt lộ ra bộ dạng tươi cười châm chọc, “Từ lâu, sự nghiệp lớn thường thường bị hủy vì một sai lầm nhỏ ngu xuẩn nhất.”

Sắc mặt của Santos lúc trắng lúc xanh, không lời đáp lại. Vanesselt không chút để ý, bước thẳng vào phòng thẩm vấn.

“Ngài Yusite?” Vanesselt không ngừng vỗ vai Yusite. Một lúc lâu sau, Yusite rốt cục mơ mơ màng màng mở mắt.”Ngài Yusite chúng ta cần phải đi.”

Yusite trong đầu một mảnh hỗn loạn, “Đi đâu… Anh là ai?”

“Tôi là luật sư của ngài: Mikhail · Vanesselt.” Vanesselt khẽ chạm trán của Yusite, kinh hoảng phát hiện hắn đang phát sốt, lo lắng nhấc cánh tay hắn lên, đỡ hắn đứng lên, “Chúng ta về nhà.”

Phản ứng của Yusite vô cùng chậm chạp, sau một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới Campbell từng đề cử cho hắn cái tên này, là một luật sư có danh tiếng và phí phục vụ đều cao như nhau, “Vanesselt… Anh là luật sư của Jesse?” Hắn lắc đầu, rúc về phía sau một chút, “Không không không. Tôi đã thật có lỗi với Jesse rồi, không thể nhận thêm sự giúp đỡ của y…”

“Giúp đỡ cái gì, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Ngài Yusite, người trả phí luật sư cho tôi là ngài.” Vanesselt thận trọng đỡ hắn ra khỏi phòng thẩm vấn.”… Cẩn thận, từ từ đi.”

“Tôi trả phí luật sư? Làm sao có thể… Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Đương nhiên là có, ngài quá khách khí.”

Yusite nghi hoặc nhìn Vanesselt, muốn tiếp tục hỏi, đầu óc lại mù mịt chướng khí, cái gì cũng không cách nào suy nghĩ; đầu lưỡi càng giống như bị thắt lại, nói không ra lời.

Chật vật đi vài bước, chân hắn đột nhiên mềm nhũn, trước mắt tối sầm liền mất đi ý thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương