Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ
-
Quyển 1 - Chương 7
Thời điểm Vi Dịch Kiệt tỉnh lại thấy mình nằm ở trên giường Hàn Vĩ, trên người đầy mùi thuốc, tay cùng thân người quấn đầy băng gạc.
“Anh không được lộn xộn.”
Nghe giọng nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt liền căng cứng thân thể. Hàn Vĩ hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt nhàn nhã nhìn cậu.
“Anh bị gãy mấy cái xương sườn, nên nằm yên trên giường nghỉ ngơi đi, ở công trường tôi đã giúp anh xin nghỉ rồi.”
Vi Dịch Kiệt không nói lời nào, nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ.
“Anh không muốn nói gì sao?”
Vi Dịch Kiệt tiếp tục giả bộ ngủ, không để ý Hàn Vĩ.
“Vậy, tôi làm.”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt rốt cục mở mắt ra, cảnh giác nhìn Hàn Vĩ đứng ở bên giường.
“Tối hôm qua anh làm tôi mất hứng, hôm nay có phải nên bồi thường một chút không?”
Hàn Vĩ nói xong bắt đầu cởi nút áo của mình, lộ ra cơ thể gầy gò nhưng săn chắc. Chắc là vì Hàn Vĩ thường xuyên tập luyện, dáng người mới đẹp như vậy. Dưới vạt áo có thể thấy mơ hồ cơ bụng đang phập phồng của Hàn Vĩ.
Vi Dịch Kiệt không cam lòng cắn môi dưới thủy chung không nói lời nào, vì thế Hàn Vĩ bao trùm lên người cậu. Hàn Vĩ dùng hai tay giữ lấy đầu Vi Dịch Kiệt đang nghiêng qua, nhưng cũng không giữ chặt đầu cậu.
“Anh không nói lời nào chứng tỏ ngầm đồng ý đi?”
Hàn Vĩ làm bộ lấy tay kéo vạt áo Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt không nghĩ nhiều nắm lấy tay bắt đầu không an phận của Hàn Vĩ. Nhưng vì hành động đơn giản đó lại khiến cho Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy xương sườn kêu lên ‘rắc rắc’, Vi Dịch Kiệt sợ tới mức không dám động đậy nữa.
“Không! Không, Không được.” Ngay cả lúc nói Vi Dịch Kiệt cũng cảm thấy không được thuận lợi.
“Ai bảo anh hôm qua không thỏa mãn tôi.”
Hàn Vĩ nói xong liền cởi áo Vi Dịch Kiệt, nhưng trên bụng cậu toàn quấn băng gạc, vì thế Hàn Vĩ đưa tay hướng về phía quần Vi Dịch Kiệt.
Vi Dịch Kiệt muốn phản kháng, nhưng bất kì động tác nào của cậu cũng khiến cho xương sườn kêu lên ‘răng rắc’. Cậu đã biến thành như vậy, Hàn Vĩ còn muốn làm, cậu không dám tưởng tượng làm xong cậu sẽ biến thành cái dạng gì.
Phản kháng cũng không được, không phản kháng cũng không được, Vi Dịch Kiệt không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng cậu bỗng dâng lên bi thương thật lớn.
Không biết nước mắt từ khi nào đã từ đôi mắt khô khốc của Vi Dịch Kiệt theo hai má chảy xuống.
Đột nhiên, cậu cảm thấy trên mặt một trận ấm áp, một thứ mềm mại ướt át gì đó đang nhẹ nhàng từ hai má cậu liếm lên. Vi Dịch Kiệt cả kinh, toàn thân cứng ngắt. trợn to mắt nhìn Hàn Vĩ đang liếm nước mắt trên mặt mình.
“Ngủ đi.”
Chống lại ánh mắt của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt không biết vì cái gì nước mắt lại tự động chảy ra. Hàn Vĩ cười cười lấy tay giúp cậu lau nước mắt.
“Anh khóc cái gì? Anh không phải nên cười trộm mới đúng sao?”
Hàn Vĩ nói xong giúp Vi Dịch Kiệt chỉnh quần áo đắp chăn lên sau đó chui vào chăn nằm cạnh cậu.
Hồi lâu, Vi Dịch Kiệt động đậy một cái cũng không dám, rối cục nghe thấy tiếng thở đều của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cảm thấy Hàn Vĩ đã ngủ, vì thế ráng chịu đựng đau đớn dịch người ra khỏi Hàn Vĩ một chút.
“Anh còn không ngủ?”
Có lẽ là cử động của Vi Dịch Kiệt có chút mạnh, đánh thức Hàn Vĩ. Vi Dịch Kiệt cương mình thật lâu cũng không trả lời.
“Nói chuyện với anh thật mệt, hỏi anh mười câu chín câu anh không trả lời.”
Hàn Vĩ oán giận dịch sát người vào Vi Dịch Kiệt một chút, rồi đem chăn kéo cao lên giúp cậu, sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Chỗ da thịt tiếp xúc với Hàn Vĩ có chút nóng lên, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít hở rõ ràng của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy muốn nói chuyện.
“Chuyện hôm nay làm sao cậu có thể khẳng định đó không phải là tôi.”
Nói xong Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút hối hận, bởi vì Hàn Vĩ một lúc lâu sau cũng không có trả lời, không biết là do hắn đã ngủ hay nghe không rõ ràng.
“Hỏi người khác một vấn đề lại không được trả lời, rất xấu hổ phải không?” Hàn Vĩ vừa mở miệng liền đưa ra một vấn đề xấu hổ cho Vi Dịch Kiệt. Không để cho cậu có thời gian mở miệng ra trả lời, Hàn Vĩ tiếp tục nói: “Anh hôm qua là ở cùng với Lam Hinh phải không?”
“Cậu tại sao lại biết?”
“Ngày hôm qua khi anh trở về tôi ngửi thấy trên người anh có mùi một loại nước hoa đặc biệt. Loại nước hoa đó là trong một chuyến du lịch đến nước Pháp tôi mua cho cô ấy.”
“Cậu thích Lam Hinh không?” Vi Dịch Kiệt buột miệng hỏi.
“Vậy còn anh?” Hàn Vĩ nhanh chóng hỏi lại.
“Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không tự mình đa tình lại.”
“Vậy anh vì cái gì còn cùng cô ta gặp mặt?”
Vi Dịch Kiệt không trả lời, không khí nhất thời nặng nề vô cùng.
“Tôi thấy anh đối với Lam Hinh vẫn còn tình cảm phải không? Tôi không lo lắng trong lúc anh đi tìm Lam Hinh sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiện tại là người của tôi, ít nhất phải có chút tự giác. Tôi nói anh về sau đừng ra ngoài, ở trong phòng này muốn cái gì nói một tiếng là được. Lần này may mắn chỉ gãy mấy cái xương sườn, lần sau nếu gặp phiền toái nữa sẽ không may mắn như lần này nữa đâu. Anh có biết như vậy tôi sẽ gặp phiền phức như thế nào không? Chờ sau khi chúng ta ly… khai, anh nếu cần công việc tôi cũng thể an bài cho anh.”
Lời nói của Hàn Vĩ làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy trong lòng lại nổi lên một trận buồn đau, Vi Dịch Kiệt cảm thấy cậu so với loại người được bao dưỡng còn không bằng.
“Cậu nói sao thì làm vậy đi.”
“Nhưng anh không có chút tình nguyện nào cả.”
“Tôi không có chút quyền lực nào để phản đối không phải sao?”
“Anh biết vậy là tốt rồi.”
Hàn Vĩ nói xong nhìn Vi Dịch Kiệt. Trong ánh đèn mờ ảo Hàn Vĩ thấy trong khóe mắt cậu lại óng lên một tầng nước mắt.
“Anh khóc? Tại sao lại khóc?”
Hàn Vĩ nghiêng thân mình, vươn tay bao trùm hai mắt Vi Dịch Kiệt, giúp cậu lau nước mắt.
“Anh đêm nay khóc rất nhiều lần nga, một đại nam nhân như thế nào lại khóc như vậy, anh không cảm thấy mất mặt sao?”
Vi Dịch Kiệt nâng tay lên muốn gỡ hai tay Hàn Vĩ ra lại bị Hàn Vĩ gắt gao bắt lấy, Vi Dịch Kiệt biết mình vô phương chống cự lại.
“Người như tôi… Vẫn coi là đàn ông được sao?”
Nghe vậy, Hàn Vĩ rốt cục thu tay, trở mình giữ đầu của Vi Dịch Kiệt, nhìn cậu.
“Anh xem cả người cao thấp có chỗ nào không giống đàn ông? Tôi thấy bộ phận này nọ của anh, không phải rất có tinh thần sao?”
Hàn Vĩ nói xong đem một chân đưa vào giữa hai chân Vi Dịch Kiệt, sau đó nhẹ nhàng ma xát, Vi Dịch Kiệt cảm thấy thực xấu hổ.
“Cậu đừng như vậy.”
“Anh cảm thấy bị tôi thượng sẽ không giống đàn ông?”
Vi Dịch Kiệt không trả lời.
“Tôi thấy anh vẫn là một người đàn ông bình thường a, thời điểm làm cũng có thể cương lên rồi bắn ra nha, cái này không phải là thực bình thường sao? Làm chẳng qua chỉ là một loại tiết dục vọng mà thôi, vô luận đối tượng là nam hay nữ, vô luận anh là người chủ động hay người bị động, chỉ cần cảm thấy khoái cảm thỏa mãn sinh lý là được rồi. Anh sẽ không vì tư thế không đúng nên cấu tạo sinh lý cũng không đúng, không phải sao? Bị đặt ở dưới anh kỳ thực cũng không có tổn thất gì đi?”
“Vậy cậu có nguyện ý nằm dưới không?”
“Đàn ông là sinh vật thích chinh phục người khác, nhưng anh chớ quên, chúng ta ngay từ đầu đã không cùng một đẳng cấp, tôi mới là người chinh phục. Anh muốn thượng tôi sao? Đợi cho đến khi anh có thể đứng ở cùng một đằng cấp với tôi rồi tính sau, tôi tin sẽ không bao giờ có ngày như vậy.”
“Tôi đối với nam nhân không có hứng thú, đối với cậu càng không có hứng thú.”
“Phải không? Vậy là tốt nhất.”
Hàn Vĩ nói xong một tay bắt được Vi Dịch Kiệt lập tức nhẹ nhàng hôn lên cậu một chút, hôn xong lại nằm xuống bên cạnh cậu.
“Hiện tại đã khuya, mau ngủ đi.”
Hàn Vĩ nghiêng qua ôm lấy bả vai Vi Dịch Kiệt, môi còn nhẹ nhàng cọ xát tại vành tai Vi Dịch Kiệt, làm cho cậu toàn thân xẹt qua từng đợt run rẩu tê dại.
Tuy rằng Vi Dịch Kiệt đối với lời nói vừa nãy của Hàn Vĩ không cho là đúng, nhưng cậu cũng không phải không biết, những lời nói kia của Hàn Vĩ trong lòng cậu đã đâm rách từng chút từng chút một tự tôn của cậu.
“Hàn Vĩ… Tử Kiệt cậu ấy… đã xảy ra chuyện.”
•••
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Vĩ bỗng nhận được điện thoại của Đào Mộng Lâm, nghe được Hạ Tử Kiệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho Hàn Vĩ toàn thân lạnh lẽo.
“Cậu ta làm sao vậy? Hiện tại có nặng lắm không?”
“Buổi chiều hôm qua cậu ấy đột nhiên nói cơ thể đau đớn, sau đó sắc mặt liền trắng bệch, toàn thân ra mồ hôi lạnh, cuối cùng còn hôn mê bất tỉnh. Chúng tôi liền nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói cũng không tra ra nguyên nhân cụ thể. Cho rằng cậu ấy uống rượu quá nhiều, gây thương tổn đến cơ thể.”
“Cậu ta hiện đang ở đâu?”
“Nằm ở trong bệnh viện, tầng 12 phòng 404, đang truyền dịch, cậu cũng đến đây đi.”
“Được, tôi lập tức qua.”
Cúp máy, Hàn Vĩ bất chấp buổi sáng còn có tiết nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị đi. Ra ngoài đột nhiên nhớ tới người còn nằm ngủ trong phòng, Hàn Vĩ bèn lấy điện thoại ra gọi.
“A Khoan, ông hôm nay không có bận gì chứ?”
“Không có.”
“Vậy ông đến nhà của tôi gần trường học, giúp tôi chăm sóc một người đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Người đó bị thương, ông tốt nhất nên dẫn theo người hầu đến.”
“Tôi đã biết.”
“Cứ như vậy đi.”
Cúp máy, Hàn Vĩ mới an tâm đi ra cửa.
Hàn Vĩ dựa vào chỉ dẫn của Đào Mộng Lâm tìm được phòng bệnh của Hạ Tử Kiệt. Hàn Vĩ đang chuẩn bị bước vào thì đụng phải Đào Mộng Lâm. Đào Mộng Lâm nói muốn đi mua đồ nên hiện tại trong phòng bệnh chỉ có một mình Hạ Tử Kiệt.
Hàn Vĩ đứng ở trước cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi mới mở cửa ra. Trong phòng thổi ra một làn khói nhẹ, làm cảnh vật bên trong có chút mờ ảo. Tiến vào một chút, Hàn Vĩ liền thấy Hạ Tử Kiệt đang dựa vào đầu giường hút thuốc.
Hàn Vĩ bước nhanh tới trước dập tắt điếu thuốc trong tay Hạ Tử Kiệt.
“Cậu không phải cơ thể không thoải mái sao? Như thế nào còn không nghỉ ngơi?”
Hạ Tử Kiệt cười lỗ mãng ngẩng đầu liếc Hàn Vĩ một cái.
“Tôi căn bản không có việc gì, là bọn họ ngạc nhiên đưa tôi đưa vào đây. Nhưng còn cậu, dựa vào cái gì quản tôi?”
“Tôi chỉ là vì Đào lão sư, không phải Đào lão sư tôi căn bản không đến.”
Từ sau khi Hàn Vĩ bị Hạ Tử Kiệt hiểu nhầm thích Đào Mộng Lâm, Hàn Vĩ theo thói quen dùng Đào Mộng Lâm làm là chắn, (nói thật ta chẳng hiểu đoạn này nói gì luôn =))) nhưng kỳ thực cả hắn và Đào Mộng Lâm đều hiểu tâm tư của nhau, chỉ trừ một mình Hạ Tử Kiệt.
“A, Đào lão sư, Đào lão sư, là anh ta gọi cậu tới? Cậu nói anh ta rốt cuộc có chỗ nào tốt? Mặt mũi thì bình thường, còn đeo cặp kính đen già mua đó khiến tôi mắc ói. Người lại gầy, ôm chẳng đã gì cả. Kỹ xảo hơn môi cũng tệ, tiếng rên cũng thô, lúc làm chẳng dễ nghe gì cả…
“Hạ Tử Kiệt cậu câm miệng cho tôi!”
Người Hàn Vĩ thích cũng không phải Đào Mộng Lâm. Nhìn thấy Đào Mộng Lâm cho dù biết Hạ Tử Kiệt không thương anh, vô số lần bị Hạ Tử Kiệt đùa bỡn cùng trào phúng, nhưng anh vẫn kiên định ở bên Hạ Tử Kiệt. Đối với Hàn Vĩ mà nói, Đào Mộng Lâm chính là tình địch lớn nhất, nhưng lại không hề có địch ý, mà lại đồng tình với hắn. Thỉnh thoảng Hàn Vĩ còn có thể nhờ anh ta trợ giúp.
Cũng bởi vì Hàn Vĩ đồng tình với Đào Mộng Lâm nên mới khiến Hạ Tử Kiệt hiểu nhầm người hắm thích là Đào Mộng Lâm.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi thấy cậu thích anh ta như vậy, có nghĩ cùng anh ta làm một lần chưa? Chỉ cần mở miệng cầu tôi, tôi có lẽ sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.”
“Hạ Tử Kiệt, cậu không cần tổn thương Đào lại sư lần nữa.”
Hàn Vĩ nghiến răng nói, sau đó từng bước một đi đến bên giường Hạ Tử Kiệt, dùng hai tay khóa hắn lại trên tường.
“Cậu dựa vào gần như vậy làm cái gì? Tránh ra cho tôi!” Hạ Tử Kiệt có chút kích động.
“Cậu lại ở kích động cái gì?”
Hàn Vĩ nói xong theo thói quen nắm lấy cằm Hạ Tử Kiệt, nhìn mặt của hắn. Hàn Vĩ làm cực kỳ tự nhiên. Nhưng trước kia thì Hàn Vĩ lại không dám. (Ý của đoạn này là do bạn công nhìn mặt bạn thụ quài nên quen rồi.:v Mà bạn thụ lại giống Hạ Tử Kiệt nên nay bạn công mới dám nhìn mặt Hạ Tử Kiệt.:v)
Hạ Tử Kiệt cùng Hàn Vĩ nhìn nhau vài giây… Bầu không khí thật mờ ám.
“Cậu nên biết, tôi không ưa mặt của cậu.”
“Tôi cảm thấy cậu hẳn là thực thích mới đúng a, dù sao người kia là anh của tôi…”
“Im miệng!”
“Cậu còn muốn vì chuyện anh của tôi mà tra tấn Đào lão sư bao lâu nữa.”
“Tôi sẽ không buông tha anh ta! Cả đời cũng không! Tôi biết các người đều cảm thấy anh Du chết là tốt nhất. Các người căn bản không biết được anh ấy luôn vì bệnh của mình mà tự trách bản thân, anh ấy cảm thấy chính mình chỉ luôn mang tới phiền toái cho người khác, đặc biệt là cậu! Chắc cậu hận anh ấy vì sao không chết sớm hơn đi? Anh ấy chết cậu có thể cướp đi hết thảy, nhưng cậu không biết anh ấy căn bản là không nghĩ tới kế thừa gia nghiệp của Hàn gia, mong ước của anh ấy là có một trái tim thật khỏe mạnh để có thể đi khắp mọi nơi, anh ấy đã cùng tôi mong ước tốt lắm a.”
Hạ Tử Kiệt nói xong khóc lên, thân thể Hàn Vĩ run rẩy. Đối với người anh đã mất vì bệnh tim, làm cho hắn cảm thấy ấn tượng nhất là lúc vô tình thấy anh ngồi ở trên xe lăn được Đào Mộng Lâm đẩy ra hoa viên phơi nắng.
“Hãy quên anh của tôi đi, mạng của anh ấy đã như thế, cũng không ai nghĩ anh ấy sẽ chết.”
Hàn Vĩ nói xong hôn lên Hạ Tử Kiệt đang khóc, thình lình bị hôn khiến cho Hạ Tử Kiệt nửa ngày không phản ứng, lưỡi Hàn Vĩ nhanh chóng tiến vào.
Đào Mộng Lâm xách theo một túi đồ mua từ siêu thị bước vào, tinh tường thấy như vậy, anh cũng không lên tiếng, vẻ mặt ảm đạm cúi đầu rời khỏi phòng bệnh.
•••
Thời điềm Vi Dịch Kiệt tỉnh lại liền thấy một người mặc tây trang màu đen, trên mặt hiện lên mấy mảng xanh tím, diện mạo có chút hung hãn ngồi bên người mình. Nam nhân kia mặt vẫn không chút thay đổi nhìn Vi Dịch Kiệt, làm cho cậu khẩn trương người toát ra mồ hôi lạnh.
“Cậu tỉnh rồi sao? Đã đói bụng chưa? Hiện tại đã là giữa trưa, tôi đã gọi người chuẩn bị bữa tối.” Nam nhân nọ nói với thái độ thực cung kính, làm Vi Dịch Kiệt nhất thời không thể thích ứng.
“Ách… ông, ông là?”
“Tôi là Trương Khoan, là bảo tiêu của thiếu gia.”
“A… người kia hiện tại, ông đây là…” Đầu Vi Dịch kiệt có chút hỗn loạn, nói chuyện cũng nói năng lộn xộn.
“Thiếu gia hôm nay có chút việc, kêu tôi tới chăm sóc cậu”
“Hàn, Hàn Vĩ cậu ta, cậu ta, cậu ta… như thế nào lại tốt như vậy!”
Nghe vậy, Trương Khoan có chút khoa trương cười rộ lên.
“Thiếu gia nhà chúng tôi đối với ai cũng rất tốt. Cậu có muốn ăn chút gì không?”
“Tôi không cần.”
“Thiếu gia nói cậu bị thương, cậu là bị thương như thế nào?”
“Nghe nói tôi bị gãy mấy cái xương sườn.
“Không có việc gì, nằm nghỉ mấy tuần là được. Để tôi đi lấy chút thức ăn cho cậu.”
“Cám ơn ông.”
“Không cần khách khí.”
Trương Khoan gật đầu cười cười với Vi Dịch Kiệt, xoay người đi ra cửa.
Người tự xưng là bảo tiêu của Hàn Vĩ lúc Vi Dịch Kiệt mới tỉnh dậy tuy rằng khuôn mặt làm cho người khác có chút sợ hại, nhưng tính cách lại vô cùng ôn hòa. Đối với Hàn Vĩ đúng là một trời một vực. Ông ta tựa như một đại ca ôn hòa, không đến một ngày Vi Dịch Kiệt cùng người nọ cũng dần trở nên hiểu nhau.
•••
Hàn Vĩ đi cả ngày đến tối mới trở về. Hàn Vĩ vừa về một chút Trương Khoan liền rời đi.
Tối nay tâm tình Hàn Vĩ tựa hồ tốt lắm, vô luận Vi Dịch Kiệt nói cái gì hắn cũng hảo ngôn hảo ngữ. Lúc ngủ còn ôm cậu đến mức không thể cử động thân mình, hơn nữa còn không ngừng hôn môi cậu. Nhìn thấy trong hai mắt Hàn Vĩ tràn ngập thâm tình cùng ôn nhu, đối với một Hàn Vĩ như thế nảy lại làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy ghê tởm
•••
Nằm ở trên giường suốt 4 tuần, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng có thể tháo băng gạc trên người. Ngày đó, Hàn Vĩ đưa mấy vị bác sĩ đến chỗ Vi Dịch Kiệt tháo băng. Tháo băng xuống, Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút thoải mái. Tuy rằng trước đây có lần ở công trường mấy ngày không tắm, nhưng lần này hoàn cảnh bất đồng. Vi Dịch Kiệt không có cách nào yên tâm thoải mái để Hàn Vĩ ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể mình, vì thế cậu đành trốn ở trong chăn.
Sau khi bác sĩ rời đi, trở về phòng liền thấy Vi Dịch Kiệt cuộn mình trong chăn nằm trên giường.
“Ngày mai tôi còn phải đưa anh đến bệnh viện chụp X-quang. Thuốc bác sĩ đưa tôi để trên đầu giường, anh nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Hồi lâu, Hàn Vĩ mới nghe thấy âm thanh rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.
“Đã biết.”
“Trên người anh có chỗ nào không thoải mái không? Tháo hết băng gạc cảm giác thế nào?”
“Tôi cảm thấy tốt lắm a.”
“Vậy anh có đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
“Anh muốn đi ăn hay đi tắm rửa trước?”
“Không liên quan đến cậu.”
Nghe từ trong chăn truyền ra âm thanh có chút quẫn bách, Hàn Vĩ cười xấu xa đến gần người giống như đứa trẻ đang cuộn tròn mình trong chăn như con ốc sên trên giường.
“Anh nãy giờ cứ trốn trong chăn để làm cái gì?”
Hàn Vĩ đã đứng trước mặt Vi Dịch Kiệt, cậu nhìn thấy hắn liền nhanh chóng đem chăn và mình lùi ra sau một chút.
“Hôm nay rất lạnh.”
“Phải không? Tôi không biết a.”
Hàn Vĩ nói xong liền ngồi xuống gần Vi Dịch Kiệt một chút. Vi Dịch Kiệt thấy vậy lùi ra sau một chút nữa.
“Thật sự rất lạnh.”
“Được rồi, lạnh thì lạnh. Nhưng anh vì cái gì lại sợ tôi?”
“Tôi, tôi không có a!”
Vi Dịch Kiệt vừa nói vừa đắp chăn thật dày động đậy về phía sau.
“Anh còn lui về phía sau nữa sẽ ngã xuống.”
Hàn Vĩ vừa dứt lời, Vi Dịch Kiệt cảm thấy chính mình như nằm giữa không trung sắp ngã xuống. Lúc này Hàn Vĩ nhanh tay lẹ mắt một tay kéo cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng ngực, lăn một vòng liền kéo cậu lên giường, sau đó ngồi lên người cậu.
“Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Hàn Vĩ nói xong kéo chăn vi Dịch Kiệt ra, cậu lại nhanh tay kéo trở lại.
“Cậu tránh ra.”
“Tôi như thế nào có thể tránh ra? Tôi đã đợi cả tháng trời, chỉ chờ ngày này.”
Hàn Vĩ tiếp tục kéo chăn trên người Vi Dịch Kiệt..
“Hiện tại không được! Tôi van cầu cậu”
Vị Dịch Kiệt chui vào trong chăn gắt gao nắm lấy chăn không buông, Hàn Vĩ mềm lòng không kéo chăn ra nữa.
“Để tôi, để tôi… tôi tắm rửa trước đã.”
Nghe vậy, Hàn Vĩ đột nhiên hiểu được lý do Vi Dịch Kiệt vẫn trốn ở trong chăn.
“Vô luận trên người anh có mùi gì tôi cũng không để ý.”
Vi Dịch Kiệt cảm thấy xấu hổ, vì thế dùng sức đẩy Hàn Vĩ đang ngồi trên người mình. Nếu bình thường không dễ gì đối phó được Hàn Vĩ, nhưng hôm nay Vi Dịch Kiệt vô lực lại đẩy được Hàn Vĩ ra, vì thế cậu nhanh chóng xoay người bước xuống giường vọt vào trong phòng tắm khóa cửa lại.
Ngay lúc Vi Dịch Kiệt nghĩ mình đã an toàn, lại nghe thấy ngoài phòng tắm vang lên tiếng mở khóa, không lâu sau cửa liền bị mở ra.
Hàn Vĩ đi vào liền khóa cửa lại, sau đó chậm rãi bước tới gần bên cạnh Vi Dịch Kiệt đang ngồi ở trên bồn tắm, hơn nữa mỗi bước tới gần Vi Dịch Kiệt hắn đều cởi một thứ trên người, đi đến trước mặt Vi Dịch Kiệt thì đã cởi hết toàn bộ.
Vi Dịch Kiệt ngồi ở trên bồn tắm ngẩng đầu nhìn Hàn Vĩ, không khỏi khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
“Muốn tôi giúp anh cởi đồ luôn sao?”
Nghe Hàn Vĩ nói, tay Vi Dịch Kiệt không tự chủ được bắt đầu cởi quần áo của mình, chỉ chốt lát sau liền lõa thể.
“Tôi giúp anh tẩy rửa thân mình nhé.”
Hàn Vĩ áp Vi Dịch Kiệt lên mặt tường lạnh hôn cậu, lưỡi linh hoạt cạy mở miệng không ngừng khiêu khích lưỡi cậu. Hàn Vĩ một bên hôn Vi Dịch Kiệt một bên mở vòi hoa sen, nước nóng liền chảy xuống, làm cho nhiệt độ hai người tăng thêm vài phần.
Tay Hàn Vĩ không biết từ khi nào đã lấy sữa tắm bôi lên người Vi Dịch Kiệt, cuối cùng tay hắn đi xuống phân thân của cậu không ngừng chà xát. Dục vọng của Vi Dịch Kiệt rất nhanh bị khơi mào, chỉ chốc lát sau phân thân liền ngạo nghễ đứng lên.
“Anh xem vật của anh thật sự rất có tinh thần, tùy tiện lộng một chút liền cứng, anh như thế nào còn nói chính mình không giống nam nhân?”
Hàn Vĩ ở bên tai Vi Dịch Kiệt thổi nhiệt khí, làm cho đầu óc cậu nhất thời trống rỗng. Thời điểm cậu lấy lại được tinh thần thì không biết từ khi nào đã cầm lấy phân thân của Hàn Vĩ.
“Sao anh không để chính mình hưởng thụ đi?”
Giống như bị lời nói Hàn Vĩ mê hoặc, tay Vi Dịch Kiệt không khống chế được bắt đầu bộ lộng phân thân của Hàn Vĩ. Hai người cứ như vậy cầm tính khí của nhau, đều dựa vào vai của đối phương, giúp đối phương “giải quyết”.
“Ân a… a a…”
Cuối cùng cả hai người đồng thời văn vào tay của nhau.
Tính khí mềm nhũn làm cho Vi Dịch Kiệt tựa vào vai Hàn Vĩ không ngừng thở dốc. Nhưng cậu còn chưa ổn định lại hơi thời đã bị Hàn Vĩ bế lên, bước tới trước tấm gương lớn. Hôm nay mặt gương dị thường sáng ngời, phản chiếu rõ ràng cơ thể trần trụi của cậu và Hàn Vĩ.
Hàn Vĩ đặt Vi Dịch Kiệt lên mặt đất, chính mình quỳ phía sau. Sau đó dùng tay tách hai chân Vi Dịch Kiệt ra.
Phân thân cùng hai túi cầu màu đỏ sậm giữa hai chân hiện rõ trong gương. Vi Dịch Kiệt xấu hổ quay đầu đi. Hàn Vĩ sau lưng cậu vươn tay cầm lấy tính khí chà lộng.
“Của anh ít lông hơn, ngay cả nơi này lông cũng thực thưa thớt, nhưng thật đen.” Hàn Vĩ nói xong, ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt mấy sợi lông.
“Anh xem chỗ này lúc trước có màu hồng, có chút phấn hồng, nhưng hiện tại lại biến thành thâm a, tựa như đã thành thục.”
Hàn Vĩ nói làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn lấy ngón tay kẹp lấy phân thân nhẹ nhàng xoa bóp.
“Còn nơi này màu sắc cũng rất được, lúc hưng phấn lên nó còn có thể không ngừng run rẩy.”
Lần này hai ngón tay của Hàn Vĩ đi xuống đùa bỡn hai túi cầu bên dưới.
“Không được nói… không được nói!”
Vi Dịch Kiệt rốt cuộc không chịu nổi lời nói của Hàn Vĩ, bắt đầu kháng nghị.
Hàn Vĩ dùng một tay nắm lấy mặt cậu xoay ra trước gương, buộc cậu nhìn thấy bộ phận khiến cậu xấu hổ đang bị Hàn Vĩ cầm lấy.
“Tôi phải xem anh rõ ràng, anh làm sao không giống nam nhân.”
Hàn Vĩ ở sau lưng cắn lấy bờ vai của Vi Dịch Kiệt. Cầm phân thân của cậu bắt đầu bộ lộng đứng lên. Bị khiêu khích, tính khí của Vi Dịch Kiệt lại cương lên, ngạo nghễ giữa hai chân.
“Lúc anh cương nó còn biến thành màu đỏ thật đẹp, thực khiến tôi muốn ăn nó.”
“Cầu cậu không được nói!” Vi Dịch Kiệt nhắm hai mắt lại.
“Anh còn có thể cảm thấy được chính mình không giống nam nhân sao?”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt liều mạng địa lắc lắc đầu.
“Nói.”
“Không, sẽ không.”
“Anh biết không? Có một loại người gọi là đồng tính luyến ái, bọn họ chỉ thích người cùng giới với mình. Nếu có thể… tôi cũng không muốn làm người như thế, thật sự.”
Hàn Vĩ nói chuyện vẫn giấu mặt sau lưng Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt lại đột nhiên rất muốn xem hắn rốt cuộc dùng biểu tình gì để nói ra câu này, vì thế ma xui quỷ khiến Vi Dịch Kiệt nắm lấy được tay Hàn Vĩ vẫn giấu sau lưng mình.
“Anh đồng tình với tôi sao? Tôi biết anh rất hận tôi. Tôi biết… Tôi thực đê tiện đúng không?”
Trong lời nói Hàn Vĩ có chút bất thường, làm cho Vi Dịch Kiệt không biết nên làm như thế nào.
“Cậu đã biết rồi, vậy xin cậu buông ra.”
Nghe vậy, Hàn Vĩ như tự giễu nở nụ cười cười một tiếng.
“Anh còn chưa thỏa mãn tôi, tôi như thế nào có thể buông tha anh?”
Một ngón tay Hàn Vĩ bắt đầu xâm nhập sau huyệt cậu.
“Anh phải nhìn xem tôi là tiến vào thân thể anh như thế nào, anh phải nhớ kỹ.”
Tuy rằng đã lâu chưa làm, nhưng Hàn Vĩ chỉ cần tùy ý lấy tay khuếch trương vào cái, hay dùng chính phân thân đã đứng thẳng để ở mật huyệt, huyệt khẩu đã sớm ẩm ướt, nhưng vẫn chưa đủ mềm mại. Hàn Vĩ đành lấy ngón tay đưa vào không ngừng chuyển động một hồi mới đem đỉnh đầu phân thân đã trướng to đẩy vào dụng đạo chật hẹp.
Trong gương rõ ràng phản chiếu tất cả, Vi Dịch Kiệt đành phải cố gắng nhắm mắt lại.
“Anh xem, anh đem vật của tôi này nọ nuốt vào.”
Hàn Vĩ nói xong trụ thắt lưng của Vi Dịch Kiệt áp xuống, chính mình cũng ra sức đẩy phân thân thô to vào.
“Anh mau mở mắt ra nhìn rõ.”
Hàn Vĩ bắt đầu đưa đẩy, càng không ngừng đỉnh về phía trước, lay động cơ thể Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt tốt cuộc mở mắt. Hình ảnh giữa hai chân cậu cùng Hàn Vĩ giao hợp phản chiếu rõ ràng trong gương. Mật huyệt đỏ sậm ẩm ướt ở phân thân của Hàn Vĩ không ngừng phun ra nuốt vào. Mà phân thân của chính mình lại không biết thẹn cư nhiên đứng thẳng, thỉnh thoảng còn chảy ra chất dịch màu trắng.
Vi Dịch Kiệt muốn khóc, đột nhiên lại bị Hàn Vĩ nhìn.
“Anh vẫn nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ cảm giác tôi ở trong cơ thể của anh đi, thoải mái không?”
Hàn Vĩ nói xong tăng tốc độ, định về trước. Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm khiến đầu óc Vi Dịch Kiệt nhất thời trống rỗng.
“A a a a…”
Hàn Vĩ tiếp tục ra vào một trận đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn không rút phân thân ra, để cho Vi Dịch Kiệt chống hai tay hai đầu gối xuống đất, nâng mông cậu lên tiếp tục ra vào.
Bị Hàn Vĩ tra tấn đến kiệt sức, Vi Dịch Kiệt căn bản không biết vì cái gì lại cùng Hàn Vĩ ngồi ở trong bồn tắm lớn làm, khiến cho cậu thiếu chút nữa là ngất đi, nhưng chính là phân thân của Hàn Vĩ vẫn ở trong người cậu không có rút ra.
Vi Dịch Kiệt hoàn toàn không có chút khí lực giãy dụa chỉ có thể mặc Hàn Vĩ bài bố, vừa trở về giường cậu đã mê man vào giấc ngủ.
“Anh không được lộn xộn.”
Nghe giọng nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt liền căng cứng thân thể. Hàn Vĩ hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt nhàn nhã nhìn cậu.
“Anh bị gãy mấy cái xương sườn, nên nằm yên trên giường nghỉ ngơi đi, ở công trường tôi đã giúp anh xin nghỉ rồi.”
Vi Dịch Kiệt không nói lời nào, nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ.
“Anh không muốn nói gì sao?”
Vi Dịch Kiệt tiếp tục giả bộ ngủ, không để ý Hàn Vĩ.
“Vậy, tôi làm.”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt rốt cục mở mắt ra, cảnh giác nhìn Hàn Vĩ đứng ở bên giường.
“Tối hôm qua anh làm tôi mất hứng, hôm nay có phải nên bồi thường một chút không?”
Hàn Vĩ nói xong bắt đầu cởi nút áo của mình, lộ ra cơ thể gầy gò nhưng săn chắc. Chắc là vì Hàn Vĩ thường xuyên tập luyện, dáng người mới đẹp như vậy. Dưới vạt áo có thể thấy mơ hồ cơ bụng đang phập phồng của Hàn Vĩ.
Vi Dịch Kiệt không cam lòng cắn môi dưới thủy chung không nói lời nào, vì thế Hàn Vĩ bao trùm lên người cậu. Hàn Vĩ dùng hai tay giữ lấy đầu Vi Dịch Kiệt đang nghiêng qua, nhưng cũng không giữ chặt đầu cậu.
“Anh không nói lời nào chứng tỏ ngầm đồng ý đi?”
Hàn Vĩ làm bộ lấy tay kéo vạt áo Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt không nghĩ nhiều nắm lấy tay bắt đầu không an phận của Hàn Vĩ. Nhưng vì hành động đơn giản đó lại khiến cho Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy xương sườn kêu lên ‘rắc rắc’, Vi Dịch Kiệt sợ tới mức không dám động đậy nữa.
“Không! Không, Không được.” Ngay cả lúc nói Vi Dịch Kiệt cũng cảm thấy không được thuận lợi.
“Ai bảo anh hôm qua không thỏa mãn tôi.”
Hàn Vĩ nói xong liền cởi áo Vi Dịch Kiệt, nhưng trên bụng cậu toàn quấn băng gạc, vì thế Hàn Vĩ đưa tay hướng về phía quần Vi Dịch Kiệt.
Vi Dịch Kiệt muốn phản kháng, nhưng bất kì động tác nào của cậu cũng khiến cho xương sườn kêu lên ‘răng rắc’. Cậu đã biến thành như vậy, Hàn Vĩ còn muốn làm, cậu không dám tưởng tượng làm xong cậu sẽ biến thành cái dạng gì.
Phản kháng cũng không được, không phản kháng cũng không được, Vi Dịch Kiệt không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng cậu bỗng dâng lên bi thương thật lớn.
Không biết nước mắt từ khi nào đã từ đôi mắt khô khốc của Vi Dịch Kiệt theo hai má chảy xuống.
Đột nhiên, cậu cảm thấy trên mặt một trận ấm áp, một thứ mềm mại ướt át gì đó đang nhẹ nhàng từ hai má cậu liếm lên. Vi Dịch Kiệt cả kinh, toàn thân cứng ngắt. trợn to mắt nhìn Hàn Vĩ đang liếm nước mắt trên mặt mình.
“Ngủ đi.”
Chống lại ánh mắt của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt không biết vì cái gì nước mắt lại tự động chảy ra. Hàn Vĩ cười cười lấy tay giúp cậu lau nước mắt.
“Anh khóc cái gì? Anh không phải nên cười trộm mới đúng sao?”
Hàn Vĩ nói xong giúp Vi Dịch Kiệt chỉnh quần áo đắp chăn lên sau đó chui vào chăn nằm cạnh cậu.
Hồi lâu, Vi Dịch Kiệt động đậy một cái cũng không dám, rối cục nghe thấy tiếng thở đều của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cảm thấy Hàn Vĩ đã ngủ, vì thế ráng chịu đựng đau đớn dịch người ra khỏi Hàn Vĩ một chút.
“Anh còn không ngủ?”
Có lẽ là cử động của Vi Dịch Kiệt có chút mạnh, đánh thức Hàn Vĩ. Vi Dịch Kiệt cương mình thật lâu cũng không trả lời.
“Nói chuyện với anh thật mệt, hỏi anh mười câu chín câu anh không trả lời.”
Hàn Vĩ oán giận dịch sát người vào Vi Dịch Kiệt một chút, rồi đem chăn kéo cao lên giúp cậu, sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Chỗ da thịt tiếp xúc với Hàn Vĩ có chút nóng lên, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít hở rõ ràng của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy muốn nói chuyện.
“Chuyện hôm nay làm sao cậu có thể khẳng định đó không phải là tôi.”
Nói xong Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút hối hận, bởi vì Hàn Vĩ một lúc lâu sau cũng không có trả lời, không biết là do hắn đã ngủ hay nghe không rõ ràng.
“Hỏi người khác một vấn đề lại không được trả lời, rất xấu hổ phải không?” Hàn Vĩ vừa mở miệng liền đưa ra một vấn đề xấu hổ cho Vi Dịch Kiệt. Không để cho cậu có thời gian mở miệng ra trả lời, Hàn Vĩ tiếp tục nói: “Anh hôm qua là ở cùng với Lam Hinh phải không?”
“Cậu tại sao lại biết?”
“Ngày hôm qua khi anh trở về tôi ngửi thấy trên người anh có mùi một loại nước hoa đặc biệt. Loại nước hoa đó là trong một chuyến du lịch đến nước Pháp tôi mua cho cô ấy.”
“Cậu thích Lam Hinh không?” Vi Dịch Kiệt buột miệng hỏi.
“Vậy còn anh?” Hàn Vĩ nhanh chóng hỏi lại.
“Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không tự mình đa tình lại.”
“Vậy anh vì cái gì còn cùng cô ta gặp mặt?”
Vi Dịch Kiệt không trả lời, không khí nhất thời nặng nề vô cùng.
“Tôi thấy anh đối với Lam Hinh vẫn còn tình cảm phải không? Tôi không lo lắng trong lúc anh đi tìm Lam Hinh sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiện tại là người của tôi, ít nhất phải có chút tự giác. Tôi nói anh về sau đừng ra ngoài, ở trong phòng này muốn cái gì nói một tiếng là được. Lần này may mắn chỉ gãy mấy cái xương sườn, lần sau nếu gặp phiền toái nữa sẽ không may mắn như lần này nữa đâu. Anh có biết như vậy tôi sẽ gặp phiền phức như thế nào không? Chờ sau khi chúng ta ly… khai, anh nếu cần công việc tôi cũng thể an bài cho anh.”
Lời nói của Hàn Vĩ làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy trong lòng lại nổi lên một trận buồn đau, Vi Dịch Kiệt cảm thấy cậu so với loại người được bao dưỡng còn không bằng.
“Cậu nói sao thì làm vậy đi.”
“Nhưng anh không có chút tình nguyện nào cả.”
“Tôi không có chút quyền lực nào để phản đối không phải sao?”
“Anh biết vậy là tốt rồi.”
Hàn Vĩ nói xong nhìn Vi Dịch Kiệt. Trong ánh đèn mờ ảo Hàn Vĩ thấy trong khóe mắt cậu lại óng lên một tầng nước mắt.
“Anh khóc? Tại sao lại khóc?”
Hàn Vĩ nghiêng thân mình, vươn tay bao trùm hai mắt Vi Dịch Kiệt, giúp cậu lau nước mắt.
“Anh đêm nay khóc rất nhiều lần nga, một đại nam nhân như thế nào lại khóc như vậy, anh không cảm thấy mất mặt sao?”
Vi Dịch Kiệt nâng tay lên muốn gỡ hai tay Hàn Vĩ ra lại bị Hàn Vĩ gắt gao bắt lấy, Vi Dịch Kiệt biết mình vô phương chống cự lại.
“Người như tôi… Vẫn coi là đàn ông được sao?”
Nghe vậy, Hàn Vĩ rốt cục thu tay, trở mình giữ đầu của Vi Dịch Kiệt, nhìn cậu.
“Anh xem cả người cao thấp có chỗ nào không giống đàn ông? Tôi thấy bộ phận này nọ của anh, không phải rất có tinh thần sao?”
Hàn Vĩ nói xong đem một chân đưa vào giữa hai chân Vi Dịch Kiệt, sau đó nhẹ nhàng ma xát, Vi Dịch Kiệt cảm thấy thực xấu hổ.
“Cậu đừng như vậy.”
“Anh cảm thấy bị tôi thượng sẽ không giống đàn ông?”
Vi Dịch Kiệt không trả lời.
“Tôi thấy anh vẫn là một người đàn ông bình thường a, thời điểm làm cũng có thể cương lên rồi bắn ra nha, cái này không phải là thực bình thường sao? Làm chẳng qua chỉ là một loại tiết dục vọng mà thôi, vô luận đối tượng là nam hay nữ, vô luận anh là người chủ động hay người bị động, chỉ cần cảm thấy khoái cảm thỏa mãn sinh lý là được rồi. Anh sẽ không vì tư thế không đúng nên cấu tạo sinh lý cũng không đúng, không phải sao? Bị đặt ở dưới anh kỳ thực cũng không có tổn thất gì đi?”
“Vậy cậu có nguyện ý nằm dưới không?”
“Đàn ông là sinh vật thích chinh phục người khác, nhưng anh chớ quên, chúng ta ngay từ đầu đã không cùng một đẳng cấp, tôi mới là người chinh phục. Anh muốn thượng tôi sao? Đợi cho đến khi anh có thể đứng ở cùng một đằng cấp với tôi rồi tính sau, tôi tin sẽ không bao giờ có ngày như vậy.”
“Tôi đối với nam nhân không có hứng thú, đối với cậu càng không có hứng thú.”
“Phải không? Vậy là tốt nhất.”
Hàn Vĩ nói xong một tay bắt được Vi Dịch Kiệt lập tức nhẹ nhàng hôn lên cậu một chút, hôn xong lại nằm xuống bên cạnh cậu.
“Hiện tại đã khuya, mau ngủ đi.”
Hàn Vĩ nghiêng qua ôm lấy bả vai Vi Dịch Kiệt, môi còn nhẹ nhàng cọ xát tại vành tai Vi Dịch Kiệt, làm cho cậu toàn thân xẹt qua từng đợt run rẩu tê dại.
Tuy rằng Vi Dịch Kiệt đối với lời nói vừa nãy của Hàn Vĩ không cho là đúng, nhưng cậu cũng không phải không biết, những lời nói kia của Hàn Vĩ trong lòng cậu đã đâm rách từng chút từng chút một tự tôn của cậu.
“Hàn Vĩ… Tử Kiệt cậu ấy… đã xảy ra chuyện.”
•••
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Vĩ bỗng nhận được điện thoại của Đào Mộng Lâm, nghe được Hạ Tử Kiệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho Hàn Vĩ toàn thân lạnh lẽo.
“Cậu ta làm sao vậy? Hiện tại có nặng lắm không?”
“Buổi chiều hôm qua cậu ấy đột nhiên nói cơ thể đau đớn, sau đó sắc mặt liền trắng bệch, toàn thân ra mồ hôi lạnh, cuối cùng còn hôn mê bất tỉnh. Chúng tôi liền nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói cũng không tra ra nguyên nhân cụ thể. Cho rằng cậu ấy uống rượu quá nhiều, gây thương tổn đến cơ thể.”
“Cậu ta hiện đang ở đâu?”
“Nằm ở trong bệnh viện, tầng 12 phòng 404, đang truyền dịch, cậu cũng đến đây đi.”
“Được, tôi lập tức qua.”
Cúp máy, Hàn Vĩ bất chấp buổi sáng còn có tiết nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị đi. Ra ngoài đột nhiên nhớ tới người còn nằm ngủ trong phòng, Hàn Vĩ bèn lấy điện thoại ra gọi.
“A Khoan, ông hôm nay không có bận gì chứ?”
“Không có.”
“Vậy ông đến nhà của tôi gần trường học, giúp tôi chăm sóc một người đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Người đó bị thương, ông tốt nhất nên dẫn theo người hầu đến.”
“Tôi đã biết.”
“Cứ như vậy đi.”
Cúp máy, Hàn Vĩ mới an tâm đi ra cửa.
Hàn Vĩ dựa vào chỉ dẫn của Đào Mộng Lâm tìm được phòng bệnh của Hạ Tử Kiệt. Hàn Vĩ đang chuẩn bị bước vào thì đụng phải Đào Mộng Lâm. Đào Mộng Lâm nói muốn đi mua đồ nên hiện tại trong phòng bệnh chỉ có một mình Hạ Tử Kiệt.
Hàn Vĩ đứng ở trước cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi mới mở cửa ra. Trong phòng thổi ra một làn khói nhẹ, làm cảnh vật bên trong có chút mờ ảo. Tiến vào một chút, Hàn Vĩ liền thấy Hạ Tử Kiệt đang dựa vào đầu giường hút thuốc.
Hàn Vĩ bước nhanh tới trước dập tắt điếu thuốc trong tay Hạ Tử Kiệt.
“Cậu không phải cơ thể không thoải mái sao? Như thế nào còn không nghỉ ngơi?”
Hạ Tử Kiệt cười lỗ mãng ngẩng đầu liếc Hàn Vĩ một cái.
“Tôi căn bản không có việc gì, là bọn họ ngạc nhiên đưa tôi đưa vào đây. Nhưng còn cậu, dựa vào cái gì quản tôi?”
“Tôi chỉ là vì Đào lão sư, không phải Đào lão sư tôi căn bản không đến.”
Từ sau khi Hàn Vĩ bị Hạ Tử Kiệt hiểu nhầm thích Đào Mộng Lâm, Hàn Vĩ theo thói quen dùng Đào Mộng Lâm làm là chắn, (nói thật ta chẳng hiểu đoạn này nói gì luôn =))) nhưng kỳ thực cả hắn và Đào Mộng Lâm đều hiểu tâm tư của nhau, chỉ trừ một mình Hạ Tử Kiệt.
“A, Đào lão sư, Đào lão sư, là anh ta gọi cậu tới? Cậu nói anh ta rốt cuộc có chỗ nào tốt? Mặt mũi thì bình thường, còn đeo cặp kính đen già mua đó khiến tôi mắc ói. Người lại gầy, ôm chẳng đã gì cả. Kỹ xảo hơn môi cũng tệ, tiếng rên cũng thô, lúc làm chẳng dễ nghe gì cả…
“Hạ Tử Kiệt cậu câm miệng cho tôi!”
Người Hàn Vĩ thích cũng không phải Đào Mộng Lâm. Nhìn thấy Đào Mộng Lâm cho dù biết Hạ Tử Kiệt không thương anh, vô số lần bị Hạ Tử Kiệt đùa bỡn cùng trào phúng, nhưng anh vẫn kiên định ở bên Hạ Tử Kiệt. Đối với Hàn Vĩ mà nói, Đào Mộng Lâm chính là tình địch lớn nhất, nhưng lại không hề có địch ý, mà lại đồng tình với hắn. Thỉnh thoảng Hàn Vĩ còn có thể nhờ anh ta trợ giúp.
Cũng bởi vì Hàn Vĩ đồng tình với Đào Mộng Lâm nên mới khiến Hạ Tử Kiệt hiểu nhầm người hắm thích là Đào Mộng Lâm.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi thấy cậu thích anh ta như vậy, có nghĩ cùng anh ta làm một lần chưa? Chỉ cần mở miệng cầu tôi, tôi có lẽ sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.”
“Hạ Tử Kiệt, cậu không cần tổn thương Đào lại sư lần nữa.”
Hàn Vĩ nghiến răng nói, sau đó từng bước một đi đến bên giường Hạ Tử Kiệt, dùng hai tay khóa hắn lại trên tường.
“Cậu dựa vào gần như vậy làm cái gì? Tránh ra cho tôi!” Hạ Tử Kiệt có chút kích động.
“Cậu lại ở kích động cái gì?”
Hàn Vĩ nói xong theo thói quen nắm lấy cằm Hạ Tử Kiệt, nhìn mặt của hắn. Hàn Vĩ làm cực kỳ tự nhiên. Nhưng trước kia thì Hàn Vĩ lại không dám. (Ý của đoạn này là do bạn công nhìn mặt bạn thụ quài nên quen rồi.:v Mà bạn thụ lại giống Hạ Tử Kiệt nên nay bạn công mới dám nhìn mặt Hạ Tử Kiệt.:v)
Hạ Tử Kiệt cùng Hàn Vĩ nhìn nhau vài giây… Bầu không khí thật mờ ám.
“Cậu nên biết, tôi không ưa mặt của cậu.”
“Tôi cảm thấy cậu hẳn là thực thích mới đúng a, dù sao người kia là anh của tôi…”
“Im miệng!”
“Cậu còn muốn vì chuyện anh của tôi mà tra tấn Đào lão sư bao lâu nữa.”
“Tôi sẽ không buông tha anh ta! Cả đời cũng không! Tôi biết các người đều cảm thấy anh Du chết là tốt nhất. Các người căn bản không biết được anh ấy luôn vì bệnh của mình mà tự trách bản thân, anh ấy cảm thấy chính mình chỉ luôn mang tới phiền toái cho người khác, đặc biệt là cậu! Chắc cậu hận anh ấy vì sao không chết sớm hơn đi? Anh ấy chết cậu có thể cướp đi hết thảy, nhưng cậu không biết anh ấy căn bản là không nghĩ tới kế thừa gia nghiệp của Hàn gia, mong ước của anh ấy là có một trái tim thật khỏe mạnh để có thể đi khắp mọi nơi, anh ấy đã cùng tôi mong ước tốt lắm a.”
Hạ Tử Kiệt nói xong khóc lên, thân thể Hàn Vĩ run rẩy. Đối với người anh đã mất vì bệnh tim, làm cho hắn cảm thấy ấn tượng nhất là lúc vô tình thấy anh ngồi ở trên xe lăn được Đào Mộng Lâm đẩy ra hoa viên phơi nắng.
“Hãy quên anh của tôi đi, mạng của anh ấy đã như thế, cũng không ai nghĩ anh ấy sẽ chết.”
Hàn Vĩ nói xong hôn lên Hạ Tử Kiệt đang khóc, thình lình bị hôn khiến cho Hạ Tử Kiệt nửa ngày không phản ứng, lưỡi Hàn Vĩ nhanh chóng tiến vào.
Đào Mộng Lâm xách theo một túi đồ mua từ siêu thị bước vào, tinh tường thấy như vậy, anh cũng không lên tiếng, vẻ mặt ảm đạm cúi đầu rời khỏi phòng bệnh.
•••
Thời điềm Vi Dịch Kiệt tỉnh lại liền thấy một người mặc tây trang màu đen, trên mặt hiện lên mấy mảng xanh tím, diện mạo có chút hung hãn ngồi bên người mình. Nam nhân kia mặt vẫn không chút thay đổi nhìn Vi Dịch Kiệt, làm cho cậu khẩn trương người toát ra mồ hôi lạnh.
“Cậu tỉnh rồi sao? Đã đói bụng chưa? Hiện tại đã là giữa trưa, tôi đã gọi người chuẩn bị bữa tối.” Nam nhân nọ nói với thái độ thực cung kính, làm Vi Dịch Kiệt nhất thời không thể thích ứng.
“Ách… ông, ông là?”
“Tôi là Trương Khoan, là bảo tiêu của thiếu gia.”
“A… người kia hiện tại, ông đây là…” Đầu Vi Dịch kiệt có chút hỗn loạn, nói chuyện cũng nói năng lộn xộn.
“Thiếu gia hôm nay có chút việc, kêu tôi tới chăm sóc cậu”
“Hàn, Hàn Vĩ cậu ta, cậu ta, cậu ta… như thế nào lại tốt như vậy!”
Nghe vậy, Trương Khoan có chút khoa trương cười rộ lên.
“Thiếu gia nhà chúng tôi đối với ai cũng rất tốt. Cậu có muốn ăn chút gì không?”
“Tôi không cần.”
“Thiếu gia nói cậu bị thương, cậu là bị thương như thế nào?”
“Nghe nói tôi bị gãy mấy cái xương sườn.
“Không có việc gì, nằm nghỉ mấy tuần là được. Để tôi đi lấy chút thức ăn cho cậu.”
“Cám ơn ông.”
“Không cần khách khí.”
Trương Khoan gật đầu cười cười với Vi Dịch Kiệt, xoay người đi ra cửa.
Người tự xưng là bảo tiêu của Hàn Vĩ lúc Vi Dịch Kiệt mới tỉnh dậy tuy rằng khuôn mặt làm cho người khác có chút sợ hại, nhưng tính cách lại vô cùng ôn hòa. Đối với Hàn Vĩ đúng là một trời một vực. Ông ta tựa như một đại ca ôn hòa, không đến một ngày Vi Dịch Kiệt cùng người nọ cũng dần trở nên hiểu nhau.
•••
Hàn Vĩ đi cả ngày đến tối mới trở về. Hàn Vĩ vừa về một chút Trương Khoan liền rời đi.
Tối nay tâm tình Hàn Vĩ tựa hồ tốt lắm, vô luận Vi Dịch Kiệt nói cái gì hắn cũng hảo ngôn hảo ngữ. Lúc ngủ còn ôm cậu đến mức không thể cử động thân mình, hơn nữa còn không ngừng hôn môi cậu. Nhìn thấy trong hai mắt Hàn Vĩ tràn ngập thâm tình cùng ôn nhu, đối với một Hàn Vĩ như thế nảy lại làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy ghê tởm
•••
Nằm ở trên giường suốt 4 tuần, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng có thể tháo băng gạc trên người. Ngày đó, Hàn Vĩ đưa mấy vị bác sĩ đến chỗ Vi Dịch Kiệt tháo băng. Tháo băng xuống, Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút thoải mái. Tuy rằng trước đây có lần ở công trường mấy ngày không tắm, nhưng lần này hoàn cảnh bất đồng. Vi Dịch Kiệt không có cách nào yên tâm thoải mái để Hàn Vĩ ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể mình, vì thế cậu đành trốn ở trong chăn.
Sau khi bác sĩ rời đi, trở về phòng liền thấy Vi Dịch Kiệt cuộn mình trong chăn nằm trên giường.
“Ngày mai tôi còn phải đưa anh đến bệnh viện chụp X-quang. Thuốc bác sĩ đưa tôi để trên đầu giường, anh nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Hồi lâu, Hàn Vĩ mới nghe thấy âm thanh rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.
“Đã biết.”
“Trên người anh có chỗ nào không thoải mái không? Tháo hết băng gạc cảm giác thế nào?”
“Tôi cảm thấy tốt lắm a.”
“Vậy anh có đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
“Anh muốn đi ăn hay đi tắm rửa trước?”
“Không liên quan đến cậu.”
Nghe từ trong chăn truyền ra âm thanh có chút quẫn bách, Hàn Vĩ cười xấu xa đến gần người giống như đứa trẻ đang cuộn tròn mình trong chăn như con ốc sên trên giường.
“Anh nãy giờ cứ trốn trong chăn để làm cái gì?”
Hàn Vĩ đã đứng trước mặt Vi Dịch Kiệt, cậu nhìn thấy hắn liền nhanh chóng đem chăn và mình lùi ra sau một chút.
“Hôm nay rất lạnh.”
“Phải không? Tôi không biết a.”
Hàn Vĩ nói xong liền ngồi xuống gần Vi Dịch Kiệt một chút. Vi Dịch Kiệt thấy vậy lùi ra sau một chút nữa.
“Thật sự rất lạnh.”
“Được rồi, lạnh thì lạnh. Nhưng anh vì cái gì lại sợ tôi?”
“Tôi, tôi không có a!”
Vi Dịch Kiệt vừa nói vừa đắp chăn thật dày động đậy về phía sau.
“Anh còn lui về phía sau nữa sẽ ngã xuống.”
Hàn Vĩ vừa dứt lời, Vi Dịch Kiệt cảm thấy chính mình như nằm giữa không trung sắp ngã xuống. Lúc này Hàn Vĩ nhanh tay lẹ mắt một tay kéo cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng ngực, lăn một vòng liền kéo cậu lên giường, sau đó ngồi lên người cậu.
“Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Hàn Vĩ nói xong kéo chăn vi Dịch Kiệt ra, cậu lại nhanh tay kéo trở lại.
“Cậu tránh ra.”
“Tôi như thế nào có thể tránh ra? Tôi đã đợi cả tháng trời, chỉ chờ ngày này.”
Hàn Vĩ tiếp tục kéo chăn trên người Vi Dịch Kiệt..
“Hiện tại không được! Tôi van cầu cậu”
Vị Dịch Kiệt chui vào trong chăn gắt gao nắm lấy chăn không buông, Hàn Vĩ mềm lòng không kéo chăn ra nữa.
“Để tôi, để tôi… tôi tắm rửa trước đã.”
Nghe vậy, Hàn Vĩ đột nhiên hiểu được lý do Vi Dịch Kiệt vẫn trốn ở trong chăn.
“Vô luận trên người anh có mùi gì tôi cũng không để ý.”
Vi Dịch Kiệt cảm thấy xấu hổ, vì thế dùng sức đẩy Hàn Vĩ đang ngồi trên người mình. Nếu bình thường không dễ gì đối phó được Hàn Vĩ, nhưng hôm nay Vi Dịch Kiệt vô lực lại đẩy được Hàn Vĩ ra, vì thế cậu nhanh chóng xoay người bước xuống giường vọt vào trong phòng tắm khóa cửa lại.
Ngay lúc Vi Dịch Kiệt nghĩ mình đã an toàn, lại nghe thấy ngoài phòng tắm vang lên tiếng mở khóa, không lâu sau cửa liền bị mở ra.
Hàn Vĩ đi vào liền khóa cửa lại, sau đó chậm rãi bước tới gần bên cạnh Vi Dịch Kiệt đang ngồi ở trên bồn tắm, hơn nữa mỗi bước tới gần Vi Dịch Kiệt hắn đều cởi một thứ trên người, đi đến trước mặt Vi Dịch Kiệt thì đã cởi hết toàn bộ.
Vi Dịch Kiệt ngồi ở trên bồn tắm ngẩng đầu nhìn Hàn Vĩ, không khỏi khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
“Muốn tôi giúp anh cởi đồ luôn sao?”
Nghe Hàn Vĩ nói, tay Vi Dịch Kiệt không tự chủ được bắt đầu cởi quần áo của mình, chỉ chốt lát sau liền lõa thể.
“Tôi giúp anh tẩy rửa thân mình nhé.”
Hàn Vĩ áp Vi Dịch Kiệt lên mặt tường lạnh hôn cậu, lưỡi linh hoạt cạy mở miệng không ngừng khiêu khích lưỡi cậu. Hàn Vĩ một bên hôn Vi Dịch Kiệt một bên mở vòi hoa sen, nước nóng liền chảy xuống, làm cho nhiệt độ hai người tăng thêm vài phần.
Tay Hàn Vĩ không biết từ khi nào đã lấy sữa tắm bôi lên người Vi Dịch Kiệt, cuối cùng tay hắn đi xuống phân thân của cậu không ngừng chà xát. Dục vọng của Vi Dịch Kiệt rất nhanh bị khơi mào, chỉ chốc lát sau phân thân liền ngạo nghễ đứng lên.
“Anh xem vật của anh thật sự rất có tinh thần, tùy tiện lộng một chút liền cứng, anh như thế nào còn nói chính mình không giống nam nhân?”
Hàn Vĩ ở bên tai Vi Dịch Kiệt thổi nhiệt khí, làm cho đầu óc cậu nhất thời trống rỗng. Thời điểm cậu lấy lại được tinh thần thì không biết từ khi nào đã cầm lấy phân thân của Hàn Vĩ.
“Sao anh không để chính mình hưởng thụ đi?”
Giống như bị lời nói Hàn Vĩ mê hoặc, tay Vi Dịch Kiệt không khống chế được bắt đầu bộ lộng phân thân của Hàn Vĩ. Hai người cứ như vậy cầm tính khí của nhau, đều dựa vào vai của đối phương, giúp đối phương “giải quyết”.
“Ân a… a a…”
Cuối cùng cả hai người đồng thời văn vào tay của nhau.
Tính khí mềm nhũn làm cho Vi Dịch Kiệt tựa vào vai Hàn Vĩ không ngừng thở dốc. Nhưng cậu còn chưa ổn định lại hơi thời đã bị Hàn Vĩ bế lên, bước tới trước tấm gương lớn. Hôm nay mặt gương dị thường sáng ngời, phản chiếu rõ ràng cơ thể trần trụi của cậu và Hàn Vĩ.
Hàn Vĩ đặt Vi Dịch Kiệt lên mặt đất, chính mình quỳ phía sau. Sau đó dùng tay tách hai chân Vi Dịch Kiệt ra.
Phân thân cùng hai túi cầu màu đỏ sậm giữa hai chân hiện rõ trong gương. Vi Dịch Kiệt xấu hổ quay đầu đi. Hàn Vĩ sau lưng cậu vươn tay cầm lấy tính khí chà lộng.
“Của anh ít lông hơn, ngay cả nơi này lông cũng thực thưa thớt, nhưng thật đen.” Hàn Vĩ nói xong, ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt mấy sợi lông.
“Anh xem chỗ này lúc trước có màu hồng, có chút phấn hồng, nhưng hiện tại lại biến thành thâm a, tựa như đã thành thục.”
Hàn Vĩ nói làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn lấy ngón tay kẹp lấy phân thân nhẹ nhàng xoa bóp.
“Còn nơi này màu sắc cũng rất được, lúc hưng phấn lên nó còn có thể không ngừng run rẩy.”
Lần này hai ngón tay của Hàn Vĩ đi xuống đùa bỡn hai túi cầu bên dưới.
“Không được nói… không được nói!”
Vi Dịch Kiệt rốt cuộc không chịu nổi lời nói của Hàn Vĩ, bắt đầu kháng nghị.
Hàn Vĩ dùng một tay nắm lấy mặt cậu xoay ra trước gương, buộc cậu nhìn thấy bộ phận khiến cậu xấu hổ đang bị Hàn Vĩ cầm lấy.
“Tôi phải xem anh rõ ràng, anh làm sao không giống nam nhân.”
Hàn Vĩ ở sau lưng cắn lấy bờ vai của Vi Dịch Kiệt. Cầm phân thân của cậu bắt đầu bộ lộng đứng lên. Bị khiêu khích, tính khí của Vi Dịch Kiệt lại cương lên, ngạo nghễ giữa hai chân.
“Lúc anh cương nó còn biến thành màu đỏ thật đẹp, thực khiến tôi muốn ăn nó.”
“Cầu cậu không được nói!” Vi Dịch Kiệt nhắm hai mắt lại.
“Anh còn có thể cảm thấy được chính mình không giống nam nhân sao?”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt liều mạng địa lắc lắc đầu.
“Nói.”
“Không, sẽ không.”
“Anh biết không? Có một loại người gọi là đồng tính luyến ái, bọn họ chỉ thích người cùng giới với mình. Nếu có thể… tôi cũng không muốn làm người như thế, thật sự.”
Hàn Vĩ nói chuyện vẫn giấu mặt sau lưng Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt lại đột nhiên rất muốn xem hắn rốt cuộc dùng biểu tình gì để nói ra câu này, vì thế ma xui quỷ khiến Vi Dịch Kiệt nắm lấy được tay Hàn Vĩ vẫn giấu sau lưng mình.
“Anh đồng tình với tôi sao? Tôi biết anh rất hận tôi. Tôi biết… Tôi thực đê tiện đúng không?”
Trong lời nói Hàn Vĩ có chút bất thường, làm cho Vi Dịch Kiệt không biết nên làm như thế nào.
“Cậu đã biết rồi, vậy xin cậu buông ra.”
Nghe vậy, Hàn Vĩ như tự giễu nở nụ cười cười một tiếng.
“Anh còn chưa thỏa mãn tôi, tôi như thế nào có thể buông tha anh?”
Một ngón tay Hàn Vĩ bắt đầu xâm nhập sau huyệt cậu.
“Anh phải nhìn xem tôi là tiến vào thân thể anh như thế nào, anh phải nhớ kỹ.”
Tuy rằng đã lâu chưa làm, nhưng Hàn Vĩ chỉ cần tùy ý lấy tay khuếch trương vào cái, hay dùng chính phân thân đã đứng thẳng để ở mật huyệt, huyệt khẩu đã sớm ẩm ướt, nhưng vẫn chưa đủ mềm mại. Hàn Vĩ đành lấy ngón tay đưa vào không ngừng chuyển động một hồi mới đem đỉnh đầu phân thân đã trướng to đẩy vào dụng đạo chật hẹp.
Trong gương rõ ràng phản chiếu tất cả, Vi Dịch Kiệt đành phải cố gắng nhắm mắt lại.
“Anh xem, anh đem vật của tôi này nọ nuốt vào.”
Hàn Vĩ nói xong trụ thắt lưng của Vi Dịch Kiệt áp xuống, chính mình cũng ra sức đẩy phân thân thô to vào.
“Anh mau mở mắt ra nhìn rõ.”
Hàn Vĩ bắt đầu đưa đẩy, càng không ngừng đỉnh về phía trước, lay động cơ thể Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt tốt cuộc mở mắt. Hình ảnh giữa hai chân cậu cùng Hàn Vĩ giao hợp phản chiếu rõ ràng trong gương. Mật huyệt đỏ sậm ẩm ướt ở phân thân của Hàn Vĩ không ngừng phun ra nuốt vào. Mà phân thân của chính mình lại không biết thẹn cư nhiên đứng thẳng, thỉnh thoảng còn chảy ra chất dịch màu trắng.
Vi Dịch Kiệt muốn khóc, đột nhiên lại bị Hàn Vĩ nhìn.
“Anh vẫn nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ cảm giác tôi ở trong cơ thể của anh đi, thoải mái không?”
Hàn Vĩ nói xong tăng tốc độ, định về trước. Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm khiến đầu óc Vi Dịch Kiệt nhất thời trống rỗng.
“A a a a…”
Hàn Vĩ tiếp tục ra vào một trận đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn không rút phân thân ra, để cho Vi Dịch Kiệt chống hai tay hai đầu gối xuống đất, nâng mông cậu lên tiếp tục ra vào.
Bị Hàn Vĩ tra tấn đến kiệt sức, Vi Dịch Kiệt căn bản không biết vì cái gì lại cùng Hàn Vĩ ngồi ở trong bồn tắm lớn làm, khiến cho cậu thiếu chút nữa là ngất đi, nhưng chính là phân thân của Hàn Vĩ vẫn ở trong người cậu không có rút ra.
Vi Dịch Kiệt hoàn toàn không có chút khí lực giãy dụa chỉ có thể mặc Hàn Vĩ bài bố, vừa trở về giường cậu đã mê man vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook